Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 292: Sự lừa dối đáng sợ 3
Editor:Waveliterature Vietnam
"Nhỏ tiếng một chút, lỡ Lam Thiên Vũ nghe thấy tôi sẽ lấy mạng cô..." Tiêu Hàn thấp giọng cảnh cáo.
Để người khác không nghe thấy Tiêu Hàn đã lấy tay bịt chặt miệng Thẩm Hân lại...
Hai người không hề phát hiện ra có một người đang đứng ở bên ngoài...
Lam Thiên Vũ chân trần đứng gần cửa nghe thấy âm thanh phát ra từ trong phòng, cô thật sự không dám tin vào tai mình...
Tiêu Hàn luôn miệng nói yêu cô, trong lòng chỉ có mình cô, nhưng vừa chớp mắt lại lừa gạt cô qua lại với người bạn thân nhất của cô, anh ta là kẻ dối trá, hèn hạ vô liêm sỉ.
Mà từ trước đến nay Lam Thiên Vũ luôn coi Thẩm Hân là bạn tốt của cô, mặc dù thời gian quen biết Thẩm Hân không nhiều như Kiều Tinh nhưng Lam Thiên Vũ vẫn luôn đối xử rất tốt với cả hai người họ, mỗi khi Thẩm Hân có chuyện gì Lam Thiên Vũ đều không hề do dự ra tay giúp cô ta giải quyết, người nhà Thẩm Hân gọi điện thoại vay tiền cô, cô đều hết mình giúp đỡ...
Mấy năm nay, ba người bọn họ cùng nhau đi học, cùng nhau đi làm thêm, sống cùng một phòng trọ, có chuyện gì đều tâm sự cùng nhau, thân thiết giống như chị em một nhà, tại sao Thẩm Hân lại có thể lừa gạt cô như vậy???
Thật ra tình cảm của Lam Thiên Vũ với Tiêu Hàn từ lâu đã phai nhạt, nếu muốn hai người họ có thể đường đường chính chính đến với nhau, Lam Thiên Vũ nhất định sẽ chân thành chúc phúc cho họ. Nhưng điều Lam Thiên Vũ không hiểu là tại sao Tiêu Hàn và Thẩm Hân muốn lừa dối cô, sau lưng cô ngấm ngầm thông đồng làm ra những chuyện vô liêm sỉ như vậy???
Tại sao???
Hơn nữa Thẩm Hân còn giả vờ bị thương, tại sao cô ta phải làm vậy, lừa dối Lam Thiên Vũ như vậy có lợi gì cho cô ta??
Chẳng lẽ tất cả đều do Tiêu Hàn đứng sau điều khiển?
Rốt cuộc Tiêu Hàn muốn giở trò gì?
***
Trong phòng, Tiêu Hàn gọi tên Lam Thiên Vũ khiến Thẩm Hân đau khổ rơi lệ, trong lòng hận Lam Thiên Vũ thấu xương. Lam Thiên Vũ, tại sao, tại sao những người đàn ông này đều yêu cô? Rốt cuộc cô tốt ở chỗ nào? Chẳng qua cô chỉ là chiếc giày rách bị người khác dùng chán rồi đem vứt bỏ mà thôi.
Tôi không giống cô, tôi toàn tâm toàn ý yêu Tiêu Hàn, trao cho anh ấy những gì tốt nhất.
Tôi thanh khiết như tuyết trắng đầu mùa, Tiêu Hàn là sinh mệnh của tôi, anh ấy là của riêng tôi.
Tôi yêu anh ấy như mạng sống của chính mình, nhưng cô lại có quan hệ mập mờ với mấy người đàn ông khác, tại sao Tiêu Hàn không chịu để ý đến tôi dù chỉ một lần mà đêm ngày chỉ nhớ đến cô?
Tôi không cam tâm, không cam tâm...
***
Lam Thiên Vũ không thể tiếp tục đứng nghe nữa nên đã quay người bỏ đi.
Ngọn lửa tức giận đang hừng hực bốc cháy trong lồng ngực Lam Thiên Vũ, giọng nói của Tiêu Hàn không ngừng quanh quẩn bên tai, càng nghĩ tới những câu nói đó cô càng cảm thấy buồn nôn.
Nhưng dù cô đã biết thì cũng không thể vạch trần việc này được, một khi màn kịch này bị vạch trần, Tiêu Hàn sẽ không còn kiêng kị gì nữa, anh ta chắc chắn sẽ giam lỏng và chiếm đoạt cô.
Hơn nữa Lam Thiên Vũ cũng không có đủ sức lực để phản kháng lại, đến lúc đó cô sẽ giống như cá nằm trên thớt để mặc Tiêu Hàn làm thịt.
Bây giờ cô nhất định phải bình tĩnh lại, tìm thời cơ thích hợp để rời khỏi nơi đây...
Việc quan trọng mà Lam Thiên Vũ cần làm là nhanh chóng liên lạc với Lãnh Nhược Băng và Lôi Liệt để bọn họ đến cứu cô, ngoài ra còn phải tìm hiểu rõ chuyện của Dạ Diễm, không biết Dạ Diễm giờ ra sao, anh thật sự đã xảy ra chuyện rồi sao?
Rốt cuộc Dạ Diễm đã xảy ra chuyện gì? Nhất định là chuyện đó rất nghiêm trọng nếu không ngày hôm đó Lãnh Nhược Băng đã không đặc biệt hẹn cô ra nói chuyện...
Lam Thiên Vũ nghĩ đến tất cả những chuyện hiện tại có thể xảy ra với Dạ Diễm trong lòng như có một tảng đá lớn đè nặng, cô rất khó để có thể kiềm chế được nó. Lam Thiên Vũ trong lòng âm thầm cầu nguyện, hi vọng ông trời sẽ không gây tổn thương cho Dạ Diễm nữa, anh hung ác tàn nhẫn cũng vì tuổi thơ thiếu thốn tình cảm, cô cầu mong anh luôn được an toàn...
"Nhỏ tiếng một chút, lỡ Lam Thiên Vũ nghe thấy tôi sẽ lấy mạng cô..." Tiêu Hàn thấp giọng cảnh cáo.
Để người khác không nghe thấy Tiêu Hàn đã lấy tay bịt chặt miệng Thẩm Hân lại...
Hai người không hề phát hiện ra có một người đang đứng ở bên ngoài...
Lam Thiên Vũ chân trần đứng gần cửa nghe thấy âm thanh phát ra từ trong phòng, cô thật sự không dám tin vào tai mình...
Tiêu Hàn luôn miệng nói yêu cô, trong lòng chỉ có mình cô, nhưng vừa chớp mắt lại lừa gạt cô qua lại với người bạn thân nhất của cô, anh ta là kẻ dối trá, hèn hạ vô liêm sỉ.
Mà từ trước đến nay Lam Thiên Vũ luôn coi Thẩm Hân là bạn tốt của cô, mặc dù thời gian quen biết Thẩm Hân không nhiều như Kiều Tinh nhưng Lam Thiên Vũ vẫn luôn đối xử rất tốt với cả hai người họ, mỗi khi Thẩm Hân có chuyện gì Lam Thiên Vũ đều không hề do dự ra tay giúp cô ta giải quyết, người nhà Thẩm Hân gọi điện thoại vay tiền cô, cô đều hết mình giúp đỡ...
Mấy năm nay, ba người bọn họ cùng nhau đi học, cùng nhau đi làm thêm, sống cùng một phòng trọ, có chuyện gì đều tâm sự cùng nhau, thân thiết giống như chị em một nhà, tại sao Thẩm Hân lại có thể lừa gạt cô như vậy???
Thật ra tình cảm của Lam Thiên Vũ với Tiêu Hàn từ lâu đã phai nhạt, nếu muốn hai người họ có thể đường đường chính chính đến với nhau, Lam Thiên Vũ nhất định sẽ chân thành chúc phúc cho họ. Nhưng điều Lam Thiên Vũ không hiểu là tại sao Tiêu Hàn và Thẩm Hân muốn lừa dối cô, sau lưng cô ngấm ngầm thông đồng làm ra những chuyện vô liêm sỉ như vậy???
Tại sao???
Hơn nữa Thẩm Hân còn giả vờ bị thương, tại sao cô ta phải làm vậy, lừa dối Lam Thiên Vũ như vậy có lợi gì cho cô ta??
Chẳng lẽ tất cả đều do Tiêu Hàn đứng sau điều khiển?
Rốt cuộc Tiêu Hàn muốn giở trò gì?
***
Trong phòng, Tiêu Hàn gọi tên Lam Thiên Vũ khiến Thẩm Hân đau khổ rơi lệ, trong lòng hận Lam Thiên Vũ thấu xương. Lam Thiên Vũ, tại sao, tại sao những người đàn ông này đều yêu cô? Rốt cuộc cô tốt ở chỗ nào? Chẳng qua cô chỉ là chiếc giày rách bị người khác dùng chán rồi đem vứt bỏ mà thôi.
Tôi không giống cô, tôi toàn tâm toàn ý yêu Tiêu Hàn, trao cho anh ấy những gì tốt nhất.
Tôi thanh khiết như tuyết trắng đầu mùa, Tiêu Hàn là sinh mệnh của tôi, anh ấy là của riêng tôi.
Tôi yêu anh ấy như mạng sống của chính mình, nhưng cô lại có quan hệ mập mờ với mấy người đàn ông khác, tại sao Tiêu Hàn không chịu để ý đến tôi dù chỉ một lần mà đêm ngày chỉ nhớ đến cô?
Tôi không cam tâm, không cam tâm...
***
Lam Thiên Vũ không thể tiếp tục đứng nghe nữa nên đã quay người bỏ đi.
Ngọn lửa tức giận đang hừng hực bốc cháy trong lồng ngực Lam Thiên Vũ, giọng nói của Tiêu Hàn không ngừng quanh quẩn bên tai, càng nghĩ tới những câu nói đó cô càng cảm thấy buồn nôn.
Nhưng dù cô đã biết thì cũng không thể vạch trần việc này được, một khi màn kịch này bị vạch trần, Tiêu Hàn sẽ không còn kiêng kị gì nữa, anh ta chắc chắn sẽ giam lỏng và chiếm đoạt cô.
Hơn nữa Lam Thiên Vũ cũng không có đủ sức lực để phản kháng lại, đến lúc đó cô sẽ giống như cá nằm trên thớt để mặc Tiêu Hàn làm thịt.
Bây giờ cô nhất định phải bình tĩnh lại, tìm thời cơ thích hợp để rời khỏi nơi đây...
Việc quan trọng mà Lam Thiên Vũ cần làm là nhanh chóng liên lạc với Lãnh Nhược Băng và Lôi Liệt để bọn họ đến cứu cô, ngoài ra còn phải tìm hiểu rõ chuyện của Dạ Diễm, không biết Dạ Diễm giờ ra sao, anh thật sự đã xảy ra chuyện rồi sao?
Rốt cuộc Dạ Diễm đã xảy ra chuyện gì? Nhất định là chuyện đó rất nghiêm trọng nếu không ngày hôm đó Lãnh Nhược Băng đã không đặc biệt hẹn cô ra nói chuyện...
Lam Thiên Vũ nghĩ đến tất cả những chuyện hiện tại có thể xảy ra với Dạ Diễm trong lòng như có một tảng đá lớn đè nặng, cô rất khó để có thể kiềm chế được nó. Lam Thiên Vũ trong lòng âm thầm cầu nguyện, hi vọng ông trời sẽ không gây tổn thương cho Dạ Diễm nữa, anh hung ác tàn nhẫn cũng vì tuổi thơ thiếu thốn tình cảm, cô cầu mong anh luôn được an toàn...