Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-45
Chương 45: Đánh mất chính mình 2
Mọi việc đã thành như vậy rồi, giờ có muốn thay đổi cũng không được.
Lòng tự trọng và kiêu ngạo không cho phép Dạ Diễm hạ thấp chính bản thân mình. Anh không có một chút áy náy nào, anh bình tĩnh nói: "Tại cậu không nói rõ, vì vậy cậu không thể đổ lỗi cho tôi được."
"Cậu..." Tiêu Hàn tức giận đến nỗi đôi mắt màu nâu của anh lóe lên tin lửa.
"Bây giờ gỗ đã đóng thành thuyền, cô ấy sinh ra đã là người phụ nữ của tôi rồi." Dạ Diễm mạnh mẽ tuyên bố, "Xin hãy bước ra ngoài đi."
Tiêu Hàn liếc nhìn anh ta một cách phẫn nộ rồi cúi xuống để giữ Lam Thiên Vũ nhưng cô đẩy anh điên cuồng: "Đi đi, đừng chạm vào tôi-"
"Tôi sẽ đưa em đi." Tiêu Hàn dẫn cô đi ngay cả khi Thiên Vũ còn đang quấn chăn quanh người.
Nhưng cô không muốn ràng buộc bất kỳ mối quan hệ nào với anh ta, vì vậy cuộc đấu tranh cuồng loạn bắt đầu xảy ra, góc chăn bị trượt, đôi vai trần của Thiên Vũ lộ ra, Dạ Diễm nhướng mày, mặt lạnh như tiền, khé quát: "Được rồi, hãy để cô ấy thay đồ, chúng ta hãy ra ngoài nói chuyện đi."
Vừa nói, Dạ Diễm vừa lấy một bộ đồ từ tủ quần áo và đi ra ngoài.
Tiêu Hàn buông Thiên Vũ xuống và ra hiệu, lập tức một nữ vệ sĩ bước vào, Tiêu Hàn lùi về phía sau và rời đi. Khi anh lùi về phía cửa, thì bất ngờ đụng phải một người. Đó là Tiêu Kỳ. Anh đứng ở cửa và lặng lẽ nhìn mọi thứ. Anh ấy đã đứng ở cửa và lặng lẽ nhìn mọi thứ. Mắt anh ấy đã cạn kiệt và suy nghĩ của anh ấy đã cạn kiệt. Anh biết rằng anh ấy đã hoàn thành...
**
Dạ Diễm thay quần áo và đi đến phòng khách. Tiêu Hàn nổi giận trừng mắt nhìn anh, anh giương nắm đấm của mình lên.
"Cậu đang làm trò gì với tôi vậy?" Dạ Diễm mỉm cười lạnh lùng, "Ngay cả khi cậu trừng mắt nhìn tôi, thì màng trinh nữ của cô ấy cũng không còn nguyên vẹn đâu."
Tiêu Hàn nhìn thoáng qua, và anh cảm thấy rất bất ngờ. Anh nghĩ rằng trong ba năm qua, Lam Thiên Vũ và Tiêu Kỳ phải có một mối quan hệ rồi chứ. Anh đã không mong cô ấy còn nguyên vẹn cho đến khi nó bị Dạ Diễm phá hủy. Anh càng nghĩ, càng bực mình hơn, anh nghiến răng: "Mẹ kiếp!"
"Tôi sẽ thô lỗ với cậu một lần nữa với tôi." Dạ Diễm chỉ vào anh.
Tiêu Hàn hận anh thấu xương, trừng mắt nhìn Dạ Diễm, gằn từng tiếng một: "Dạ Diễm, cậu, anh ta, đều, là, những, tên, khốn."
"Dựa vào đâu mà anh nói tôi như vậy!" Dạ Diễm bật đứng dậy và nắm đấm vung lên. Cũng may lúc đó, Triệu Quân nhanh chóng kéo anh ta lại. "Dạ Diễm, anh hãy bớt nóng giận!"
Dạ Diễm phẫn nộ chỉ thẳng tay vào mặt anh, cuối cùng anh cũng chịu ngồi xuống.
Tiêu Hàn vẫn chưa hết giận, anh trừng mắt nhìn anh ta.
"Triệu tiên sinh..." Một giọng nói nhỏ đột nhiên vang lên. Tiêu Kỳ đã ngồi bên cạnh anh như một tác phẩm điêu khắc từ bao giờ, đột ngột mở miệng nói.
"Tiêu Tổng." Triệu Quân nhìn anh.
Tiêu Kỳ từ từ ngẩng đầu lên, vẻ ngoài của anh bình tĩnh đến đáng ngạc nhiên: "Anh đã nói với tôi rằng miễn là anh được qua đêm với Thiên Vũ, anh sẽ đầu tư cho công ty tôi. Bây giờ anh nên thực hiện lời hứa của chính mình."
Nghe thấy những lời này, Tiêu Hàn lúc này giống như một thứ thuốc súng bốc cháy ào ạt, anh túm lấy cổ áo của Tiêu Kỳ, gầm lên giận dữ: "Tiêu Kỳ, anh thực sự là thằng khốn khi đã bán đứng Thiên Vũ, anh có còn là đàn ông không vậy???? "
Vừa nói xong câu, Tiêu Hàn đã giáng ngay một nắm đấm xuống mặt Tiêu Kỳ. Tiêu Kỳ không những không đánh trả mà còn cười một cách kinh dị.
"Anh vẫn còn cười được à?" Tiêu Hàn túm lấy cổ và muốn giết anh ta.
"Cười người hôm trước hôm sau người cười." Tiêu Kỳ cười nhạo báng, "Người phản bội cô ấy không chỉ riêng tôi, mà là cậu, chính cậu là người phản bội cô ấy đầu tiên, cậu có tư cách gì để trách tôi chứ? Cậu nên cảm thấy buồn hơn tôi, đúng chứ? Bởi vì người cô ấy yêu luôn luôn là cậu chứ không phải tôi. Tôi vừa bán một người phụ nữ không yêu tôi, và chính cậu đã gửi một người phụ nữ yêu cậu lên giường với người đàn ông khác... "
Mọi việc đã thành như vậy rồi, giờ có muốn thay đổi cũng không được.
Lòng tự trọng và kiêu ngạo không cho phép Dạ Diễm hạ thấp chính bản thân mình. Anh không có một chút áy náy nào, anh bình tĩnh nói: "Tại cậu không nói rõ, vì vậy cậu không thể đổ lỗi cho tôi được."
"Cậu..." Tiêu Hàn tức giận đến nỗi đôi mắt màu nâu của anh lóe lên tin lửa.
"Bây giờ gỗ đã đóng thành thuyền, cô ấy sinh ra đã là người phụ nữ của tôi rồi." Dạ Diễm mạnh mẽ tuyên bố, "Xin hãy bước ra ngoài đi."
Tiêu Hàn liếc nhìn anh ta một cách phẫn nộ rồi cúi xuống để giữ Lam Thiên Vũ nhưng cô đẩy anh điên cuồng: "Đi đi, đừng chạm vào tôi-"
"Tôi sẽ đưa em đi." Tiêu Hàn dẫn cô đi ngay cả khi Thiên Vũ còn đang quấn chăn quanh người.
Nhưng cô không muốn ràng buộc bất kỳ mối quan hệ nào với anh ta, vì vậy cuộc đấu tranh cuồng loạn bắt đầu xảy ra, góc chăn bị trượt, đôi vai trần của Thiên Vũ lộ ra, Dạ Diễm nhướng mày, mặt lạnh như tiền, khé quát: "Được rồi, hãy để cô ấy thay đồ, chúng ta hãy ra ngoài nói chuyện đi."
Vừa nói, Dạ Diễm vừa lấy một bộ đồ từ tủ quần áo và đi ra ngoài.
Tiêu Hàn buông Thiên Vũ xuống và ra hiệu, lập tức một nữ vệ sĩ bước vào, Tiêu Hàn lùi về phía sau và rời đi. Khi anh lùi về phía cửa, thì bất ngờ đụng phải một người. Đó là Tiêu Kỳ. Anh đứng ở cửa và lặng lẽ nhìn mọi thứ. Anh ấy đã đứng ở cửa và lặng lẽ nhìn mọi thứ. Mắt anh ấy đã cạn kiệt và suy nghĩ của anh ấy đã cạn kiệt. Anh biết rằng anh ấy đã hoàn thành...
**
Dạ Diễm thay quần áo và đi đến phòng khách. Tiêu Hàn nổi giận trừng mắt nhìn anh, anh giương nắm đấm của mình lên.
"Cậu đang làm trò gì với tôi vậy?" Dạ Diễm mỉm cười lạnh lùng, "Ngay cả khi cậu trừng mắt nhìn tôi, thì màng trinh nữ của cô ấy cũng không còn nguyên vẹn đâu."
Tiêu Hàn nhìn thoáng qua, và anh cảm thấy rất bất ngờ. Anh nghĩ rằng trong ba năm qua, Lam Thiên Vũ và Tiêu Kỳ phải có một mối quan hệ rồi chứ. Anh đã không mong cô ấy còn nguyên vẹn cho đến khi nó bị Dạ Diễm phá hủy. Anh càng nghĩ, càng bực mình hơn, anh nghiến răng: "Mẹ kiếp!"
"Tôi sẽ thô lỗ với cậu một lần nữa với tôi." Dạ Diễm chỉ vào anh.
Tiêu Hàn hận anh thấu xương, trừng mắt nhìn Dạ Diễm, gằn từng tiếng một: "Dạ Diễm, cậu, anh ta, đều, là, những, tên, khốn."
"Dựa vào đâu mà anh nói tôi như vậy!" Dạ Diễm bật đứng dậy và nắm đấm vung lên. Cũng may lúc đó, Triệu Quân nhanh chóng kéo anh ta lại. "Dạ Diễm, anh hãy bớt nóng giận!"
Dạ Diễm phẫn nộ chỉ thẳng tay vào mặt anh, cuối cùng anh cũng chịu ngồi xuống.
Tiêu Hàn vẫn chưa hết giận, anh trừng mắt nhìn anh ta.
"Triệu tiên sinh..." Một giọng nói nhỏ đột nhiên vang lên. Tiêu Kỳ đã ngồi bên cạnh anh như một tác phẩm điêu khắc từ bao giờ, đột ngột mở miệng nói.
"Tiêu Tổng." Triệu Quân nhìn anh.
Tiêu Kỳ từ từ ngẩng đầu lên, vẻ ngoài của anh bình tĩnh đến đáng ngạc nhiên: "Anh đã nói với tôi rằng miễn là anh được qua đêm với Thiên Vũ, anh sẽ đầu tư cho công ty tôi. Bây giờ anh nên thực hiện lời hứa của chính mình."
Nghe thấy những lời này, Tiêu Hàn lúc này giống như một thứ thuốc súng bốc cháy ào ạt, anh túm lấy cổ áo của Tiêu Kỳ, gầm lên giận dữ: "Tiêu Kỳ, anh thực sự là thằng khốn khi đã bán đứng Thiên Vũ, anh có còn là đàn ông không vậy???? "
Vừa nói xong câu, Tiêu Hàn đã giáng ngay một nắm đấm xuống mặt Tiêu Kỳ. Tiêu Kỳ không những không đánh trả mà còn cười một cách kinh dị.
"Anh vẫn còn cười được à?" Tiêu Hàn túm lấy cổ và muốn giết anh ta.
"Cười người hôm trước hôm sau người cười." Tiêu Kỳ cười nhạo báng, "Người phản bội cô ấy không chỉ riêng tôi, mà là cậu, chính cậu là người phản bội cô ấy đầu tiên, cậu có tư cách gì để trách tôi chứ? Cậu nên cảm thấy buồn hơn tôi, đúng chứ? Bởi vì người cô ấy yêu luôn luôn là cậu chứ không phải tôi. Tôi vừa bán một người phụ nữ không yêu tôi, và chính cậu đã gửi một người phụ nữ yêu cậu lên giường với người đàn ông khác... "