Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2: Người đàn ông không có cốt khí
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Chương 2: Người đàn ông không có cốt khí
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Thanh Hàm nhìn bộ mặt tươi cười của Trương Huyền trong lòng lập tức cảm thấy buồn nôn, cô làm khó Trương Huyền rất nhiều lần, cọ bồn cầu, dùng khăn lau sàn nhà, nguyện để cho xe thể thao trong nhà phủi bụi cũng không muốn cho Trương Huyền động vào, không cho Trương Huyền hút thuốc, rất nhiều rất nhiều, vậy mà Trương Huyền một chút cũng không kháng cự. Không cho hút thuốc thì một điếu anh cũng không hút, có vài lần Lâm Thanh Hàm cố tình tan làm về nhà sớm, muốn bắt thóp tật xấu của Trương Huyền, để lấy cớ đuổi anh đi, nhưng kết quả lần nào cũng khiến Lâm Thanh Hàm thất vọng.
Cô nhìn vẻ nịnh nọt trên mặt Trương Huyền, trong lòng đột nhiên nảy ra một sáng kiến.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Được, không phải anh cái gì cũng có thể nhịn được sao? Muốn nhẫn nhục chịu đựng, tôi cho anh chịu đủ.
Nghĩ đến đây, Lâm Thanh Hàm dựa người vào sofa, giọng không cảm xúc nói với Trương Huyền: “Mệt rồi, đem cho tôi một chậu nước rửa chân.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Xong ngay!”
Trương Huyền không một giây chậm trễ, lập tức chạy vào nhà vệ sinh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Rất nhanh, một chậu nước độ ấm vừa đủ được Trương Huyền bưng đến trước mặt Lâm Thanh Hàm.
“Lâm tổng, nước rửa chân của em.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trương Huyền ngồi xổm xuống trước đôi chân dài của Lâm Thanh Hàm, đặt chậu nước xuống.
Lâm Thanh Hàm cởi giày cao gót, nâng đôi chân tinh xảo của mình đến trước mặt Trương Huyền, nói bằng giọng bề trên: “Rửa cho tôi.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Anh rửa cho em?”
Trương Huyền nhìn đôi chân ngọc trước mặt, ngẩn ra hai giây.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Thanh Hàm nhìn biểu cảm của Trương Huyền, đôi môi nhỏ nhắn tinh xảo hơi nhếch lên, hừ lạnh nói: “Sao nào, không muốn à? Không muốn thì cút đi!”
“Muốn, đương nhiên là muốn rồi!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trương Huyền dùng hết sức gật đầu, mặt đem theo nụ cười, trong lòng cảm thấy hưng phấn, xem ra nỗ lực một tháng qua của mình không hề uổng phí, đây là lần đầu tiên được tiếp xúc thân thể cùng với vợ, hơn nữa còn là do cô ấy chủ động đề xuất!
Biến hóa biểu cảm của Trương Huyền từ ngẩn ra cho đến mặt đầy vui vẻ, Lâm Thanh Hàm đều nhìn thấy rõ ràng, trong mắt Lâm Thanh Hàm coi như đã nhìn rõ con người này, vì tiền, chuyện gì cũng có thể làm được!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đàn ông, không sợ nghèo, chỉ sợ không có khí phách!
Trong mắt Lâm Thanh Hàm, Trương Huyền là một người đàn ông không có khí phách, loại đàn ông này đáng bị coi thường và lăng nhục! Cô cố ý nâng chân ngọc của mình, như là chỉ bảo người hầu: “Rửa đi!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trương Huyền nhìn đôi chân ngọc ngà kia, tất chân màu đen phủ bên trên, tơ lụa, mềm mại, nhẹ nhàng dùng tay kéo, tất đen tạo thành những nếp uốn trượt xuống theo đôi chân thẳng, tất chân không có gì trở ngại bị Trương Huyền kéo đến đầu gối.
Tất chân màu đen mang theo một mùi thơm nhẹ nhàng, sau khi cởi hết, đôi chân ngọc ngà hoàn toàn lộ ra trước mắt Trương Huyền, bắp thịt mềm mại, giống như là mỗi ngày đều ngâm trong sữa tinh khiết, long lanh trong suốt, giống như một món nghệ thuật, như là một khối bảo ngọc trắng noãn thanh khiết, là thứ mà kể cả người nghiêm khắc nhất cũng không thể tìm ra chút tỳ vết nào.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Thanh Hàm dựa vào sofa, cô có thể rõ ràng cảm nhận được đôi tay thô ráp ma sát lòng bàn chân mình, đem lại cảm giác tê dại và thoải mái, Lâm Thanh Hàm nhìn Trương Huyền đang mát xa chân cho mình, cảm giác ghét bỏ càng tăng hơn, cô chưa bao giờ nghĩ rằng một người đàn ông vì tiền có thể hèn mọn đến mức độ này, khiến người khác thật quá ghê tởm!
Lâm Thanh Hàm đang chuẩn bị đá Trương Huyền cút xa ra một chút thì tiếng điện thoại đột nhiên vang lên làm cản trở ý định của cô.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Là thư ký Lý gọi điện tới, Lâm Thanh Hàm nghe điện thoại, không biết Lý thư ký nói gì trong điện thoại khiến đầu mày của Lâm Thanh Hàm nhíu chặt lại.
“Nói với ông ta, đừng có mà hoang tưởng! Lâm Thị không phải quả hồng mềm mà ai cũng có thể nắn đâu!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Thanh Hàm nói xong lập tức vứt điện thoại sang một bên, ngả người vào sofa, ngón tay ngọc ngà nhè nhẹ xoa bóp thái dương của mình, trong lòng đều là phiền muộn, cũng quên luôn việc muốn đá văng Trương Huyền cút ra.
Đúng lúc này, một luồng nhiệt ấm áp từ gót chân của Lâm Thanh Hàm dọc theo đôi chân dài thẳng tắp, lan ra khắp nơi, khiến cõi lòng Lâm Thanh Hàm lấy lại một chút bình tĩnh, đầu mày đang nhíu chặt cũng từ từ giãn ra.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trương Huyền đặt đôi chân ngọc ngà vào trong làn nước ấm, cẩn thận tỉ mỉ xoa bóp, anh ngửa đầu ngước mắt lên, nhìn thấy vẻ mặt cau mày của Lâm Thanh Hàm, bộ dạng của cô cùng với cuộc điện thoại vừa gọi ban nãy khiến mãnh thú ngủ sâu trong lòng Trương Huyền thức tỉnh.
Là kẻ nào chọc giận cô ấy? Kẻ nào dám?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đây là lần đầu tiên Trương Huyền nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Thanh Hàm, từ năm Trương Huyền năm tuổi anh đã biết đến người phụ nữ trước mắt này rồi.
Năm năm tuổi đó Trương Huyền và mẹ suýt chút nữa chết nơi đồng đường giữa mùa đông lạnh, Lâm Thanh Hàm từ trên xe của bố mình bước xuống, đưa cho Trương Huyền một cái áo bông và tờ một trăm tệ, cái áo bông kia đã giúp cho Trương Huyền và mẹ anh có thể vượt qua được mùa đông, một trăm tệ kia cũng giúp cho Trương Huyền mua được thuốc hạ sốt cho mẹ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Năm Trương Huyền bảy tuổi, bởi vì ăn phải đồ ăn hỏng trong thùng mà bị ngộ độc thực phẩm, Trương Huyền là một trong sáu đứa trẻ lưu lạc được Lâm gia bỏ tiền cứu trợ.
Khi Trương Huyền mười tuổi, được đi học ở trường học do Lâm gia mở, mẹ anh tìm việc dọn dẹp vệ sinh ở trong trường làm kế sinh nhai.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mãi cho đến khi Trương Huyền mười bốn tuổi, mẹ anh phát hiện có khối u ác tính, vì không muốn liên lụy đến Trương Huyền, bà để lại cho anh một bức di thư, từ tầng bảy gieo mình xuống.
Trong di thư, mẹ của Trương Huyền từng nói anh có thể lập gia đình cho bản thân, nhưng nhất định phải báo đáp ân tình của Lâm gia, nếu như không có Lâm gia, lúc Trương Huyền năm tuổi đã phải ở chết nơi đầu đường rồi, đừng nói gì đến việc đi học.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm gia cứu mạng Trương Huyền hai lần, Trương Huyền từ lâu đã thề với lòng mình rằng đời này anh nhất định phải báo đáp ân tình của Lâm gia. Khi anh năm tuổi, người con gái tặng anh chiếc áo bông, chính là thiên sứ đem theo ánh sáng bước vào trái tim của Trương Huyền.
Trong ký ức của Trương Huyền, chỉ tồn tại nụ cười xinh đẹp ngọt ngào của người phụ nữ này, chưa từng thấy qua cái nhíu mày như vậy của cô.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trương Huyền cẩn thận xoa bóp lòng bàn chân cho Lâm Thanh Hàm, anh hiểu rõ mỗi một huyệt vị trên cơ thể con người, vì để giúp Lâm Thanh Hàm giảm bớt mệt mỏi, anh khống chế lực độ đến mức không một chuyên gia mát xa nào có thể sánh được.
Bất tri bất giác, cả người Lâm Thanh Hàm đều trở nên thả lỏng, lười biếng dựa vào sofa rộng lớn, cô cảm thấy rất mệt, bị cảm giác buồn ngủ cùng với thoải mái đổ ập đến.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Thanh Hàm nửa nằm trên ghế sofa, tư thế của cô khiến chiếc áo trắng trên người cô bị nhăn nhẹ, khoảng cách giữa các nút áo cũng bởi vì tư thế này của cô mà mở ra một khe hở nhỏ, Trương Huyền khẽ liếc mắt một cái là có thể nhìn xuyên qua khe hở nhỏ này, nhìn thấy được cái bụng bằng phẳng của Lâm Thanh Hàm, nhìn lên trên một chút có thể nhìn thấy được chiếc áo bó màu đen bên trong.
Lâm Thanh Hàm hoàn toàn không phát hiện ra điều gì, dưới chân truyền đến cảm giác thoải mái, cảm giác buồn ngủ khiến cô thiếp đi, phát ra tiếng thở đều đều, tóc cô trải trên thành ghế sofa, giống như mỹ nhân say ngủ trong truyện cổ tích.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trương Huyền cẩn thận mát xa cho Lâm Thanh Hàm, người bình thường duy trì tư thế nửa quỳ mười lăm phút trở lên chắc chắn sẽ bị tê chân khó chịu, Trương Huyền quỳ hơn nửa tiếng đồng hồ mới nhẹ nhàng lau sạch chân ngọc cho Lâm Thanh Hàm, chậm rãi đặt chân cô lên sofa, tìm một chiếc chăn đắp lên cho Lâm Thanh Hàm.
**********
Chương 2: Người đàn ông không có cốt khí
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Thanh Hàm nhìn bộ mặt tươi cười của Trương Huyền trong lòng lập tức cảm thấy buồn nôn, cô làm khó Trương Huyền rất nhiều lần, cọ bồn cầu, dùng khăn lau sàn nhà, nguyện để cho xe thể thao trong nhà phủi bụi cũng không muốn cho Trương Huyền động vào, không cho Trương Huyền hút thuốc, rất nhiều rất nhiều, vậy mà Trương Huyền một chút cũng không kháng cự. Không cho hút thuốc thì một điếu anh cũng không hút, có vài lần Lâm Thanh Hàm cố tình tan làm về nhà sớm, muốn bắt thóp tật xấu của Trương Huyền, để lấy cớ đuổi anh đi, nhưng kết quả lần nào cũng khiến Lâm Thanh Hàm thất vọng.
Cô nhìn vẻ nịnh nọt trên mặt Trương Huyền, trong lòng đột nhiên nảy ra một sáng kiến.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Được, không phải anh cái gì cũng có thể nhịn được sao? Muốn nhẫn nhục chịu đựng, tôi cho anh chịu đủ.
Nghĩ đến đây, Lâm Thanh Hàm dựa người vào sofa, giọng không cảm xúc nói với Trương Huyền: “Mệt rồi, đem cho tôi một chậu nước rửa chân.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Xong ngay!”
Trương Huyền không một giây chậm trễ, lập tức chạy vào nhà vệ sinh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Rất nhanh, một chậu nước độ ấm vừa đủ được Trương Huyền bưng đến trước mặt Lâm Thanh Hàm.
“Lâm tổng, nước rửa chân của em.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trương Huyền ngồi xổm xuống trước đôi chân dài của Lâm Thanh Hàm, đặt chậu nước xuống.
Lâm Thanh Hàm cởi giày cao gót, nâng đôi chân tinh xảo của mình đến trước mặt Trương Huyền, nói bằng giọng bề trên: “Rửa cho tôi.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Anh rửa cho em?”
Trương Huyền nhìn đôi chân ngọc trước mặt, ngẩn ra hai giây.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Thanh Hàm nhìn biểu cảm của Trương Huyền, đôi môi nhỏ nhắn tinh xảo hơi nhếch lên, hừ lạnh nói: “Sao nào, không muốn à? Không muốn thì cút đi!”
“Muốn, đương nhiên là muốn rồi!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trương Huyền dùng hết sức gật đầu, mặt đem theo nụ cười, trong lòng cảm thấy hưng phấn, xem ra nỗ lực một tháng qua của mình không hề uổng phí, đây là lần đầu tiên được tiếp xúc thân thể cùng với vợ, hơn nữa còn là do cô ấy chủ động đề xuất!
Biến hóa biểu cảm của Trương Huyền từ ngẩn ra cho đến mặt đầy vui vẻ, Lâm Thanh Hàm đều nhìn thấy rõ ràng, trong mắt Lâm Thanh Hàm coi như đã nhìn rõ con người này, vì tiền, chuyện gì cũng có thể làm được!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đàn ông, không sợ nghèo, chỉ sợ không có khí phách!
Trong mắt Lâm Thanh Hàm, Trương Huyền là một người đàn ông không có khí phách, loại đàn ông này đáng bị coi thường và lăng nhục! Cô cố ý nâng chân ngọc của mình, như là chỉ bảo người hầu: “Rửa đi!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trương Huyền nhìn đôi chân ngọc ngà kia, tất chân màu đen phủ bên trên, tơ lụa, mềm mại, nhẹ nhàng dùng tay kéo, tất đen tạo thành những nếp uốn trượt xuống theo đôi chân thẳng, tất chân không có gì trở ngại bị Trương Huyền kéo đến đầu gối.
Tất chân màu đen mang theo một mùi thơm nhẹ nhàng, sau khi cởi hết, đôi chân ngọc ngà hoàn toàn lộ ra trước mắt Trương Huyền, bắp thịt mềm mại, giống như là mỗi ngày đều ngâm trong sữa tinh khiết, long lanh trong suốt, giống như một món nghệ thuật, như là một khối bảo ngọc trắng noãn thanh khiết, là thứ mà kể cả người nghiêm khắc nhất cũng không thể tìm ra chút tỳ vết nào.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Thanh Hàm dựa vào sofa, cô có thể rõ ràng cảm nhận được đôi tay thô ráp ma sát lòng bàn chân mình, đem lại cảm giác tê dại và thoải mái, Lâm Thanh Hàm nhìn Trương Huyền đang mát xa chân cho mình, cảm giác ghét bỏ càng tăng hơn, cô chưa bao giờ nghĩ rằng một người đàn ông vì tiền có thể hèn mọn đến mức độ này, khiến người khác thật quá ghê tởm!
Lâm Thanh Hàm đang chuẩn bị đá Trương Huyền cút xa ra một chút thì tiếng điện thoại đột nhiên vang lên làm cản trở ý định của cô.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Là thư ký Lý gọi điện tới, Lâm Thanh Hàm nghe điện thoại, không biết Lý thư ký nói gì trong điện thoại khiến đầu mày của Lâm Thanh Hàm nhíu chặt lại.
“Nói với ông ta, đừng có mà hoang tưởng! Lâm Thị không phải quả hồng mềm mà ai cũng có thể nắn đâu!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Thanh Hàm nói xong lập tức vứt điện thoại sang một bên, ngả người vào sofa, ngón tay ngọc ngà nhè nhẹ xoa bóp thái dương của mình, trong lòng đều là phiền muộn, cũng quên luôn việc muốn đá văng Trương Huyền cút ra.
Đúng lúc này, một luồng nhiệt ấm áp từ gót chân của Lâm Thanh Hàm dọc theo đôi chân dài thẳng tắp, lan ra khắp nơi, khiến cõi lòng Lâm Thanh Hàm lấy lại một chút bình tĩnh, đầu mày đang nhíu chặt cũng từ từ giãn ra.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trương Huyền đặt đôi chân ngọc ngà vào trong làn nước ấm, cẩn thận tỉ mỉ xoa bóp, anh ngửa đầu ngước mắt lên, nhìn thấy vẻ mặt cau mày của Lâm Thanh Hàm, bộ dạng của cô cùng với cuộc điện thoại vừa gọi ban nãy khiến mãnh thú ngủ sâu trong lòng Trương Huyền thức tỉnh.
Là kẻ nào chọc giận cô ấy? Kẻ nào dám?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đây là lần đầu tiên Trương Huyền nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Thanh Hàm, từ năm Trương Huyền năm tuổi anh đã biết đến người phụ nữ trước mắt này rồi.
Năm năm tuổi đó Trương Huyền và mẹ suýt chút nữa chết nơi đồng đường giữa mùa đông lạnh, Lâm Thanh Hàm từ trên xe của bố mình bước xuống, đưa cho Trương Huyền một cái áo bông và tờ một trăm tệ, cái áo bông kia đã giúp cho Trương Huyền và mẹ anh có thể vượt qua được mùa đông, một trăm tệ kia cũng giúp cho Trương Huyền mua được thuốc hạ sốt cho mẹ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Năm Trương Huyền bảy tuổi, bởi vì ăn phải đồ ăn hỏng trong thùng mà bị ngộ độc thực phẩm, Trương Huyền là một trong sáu đứa trẻ lưu lạc được Lâm gia bỏ tiền cứu trợ.
Khi Trương Huyền mười tuổi, được đi học ở trường học do Lâm gia mở, mẹ anh tìm việc dọn dẹp vệ sinh ở trong trường làm kế sinh nhai.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mãi cho đến khi Trương Huyền mười bốn tuổi, mẹ anh phát hiện có khối u ác tính, vì không muốn liên lụy đến Trương Huyền, bà để lại cho anh một bức di thư, từ tầng bảy gieo mình xuống.
Trong di thư, mẹ của Trương Huyền từng nói anh có thể lập gia đình cho bản thân, nhưng nhất định phải báo đáp ân tình của Lâm gia, nếu như không có Lâm gia, lúc Trương Huyền năm tuổi đã phải ở chết nơi đầu đường rồi, đừng nói gì đến việc đi học.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm gia cứu mạng Trương Huyền hai lần, Trương Huyền từ lâu đã thề với lòng mình rằng đời này anh nhất định phải báo đáp ân tình của Lâm gia. Khi anh năm tuổi, người con gái tặng anh chiếc áo bông, chính là thiên sứ đem theo ánh sáng bước vào trái tim của Trương Huyền.
Trong ký ức của Trương Huyền, chỉ tồn tại nụ cười xinh đẹp ngọt ngào của người phụ nữ này, chưa từng thấy qua cái nhíu mày như vậy của cô.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trương Huyền cẩn thận xoa bóp lòng bàn chân cho Lâm Thanh Hàm, anh hiểu rõ mỗi một huyệt vị trên cơ thể con người, vì để giúp Lâm Thanh Hàm giảm bớt mệt mỏi, anh khống chế lực độ đến mức không một chuyên gia mát xa nào có thể sánh được.
Bất tri bất giác, cả người Lâm Thanh Hàm đều trở nên thả lỏng, lười biếng dựa vào sofa rộng lớn, cô cảm thấy rất mệt, bị cảm giác buồn ngủ cùng với thoải mái đổ ập đến.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Thanh Hàm nửa nằm trên ghế sofa, tư thế của cô khiến chiếc áo trắng trên người cô bị nhăn nhẹ, khoảng cách giữa các nút áo cũng bởi vì tư thế này của cô mà mở ra một khe hở nhỏ, Trương Huyền khẽ liếc mắt một cái là có thể nhìn xuyên qua khe hở nhỏ này, nhìn thấy được cái bụng bằng phẳng của Lâm Thanh Hàm, nhìn lên trên một chút có thể nhìn thấy được chiếc áo bó màu đen bên trong.
Lâm Thanh Hàm hoàn toàn không phát hiện ra điều gì, dưới chân truyền đến cảm giác thoải mái, cảm giác buồn ngủ khiến cô thiếp đi, phát ra tiếng thở đều đều, tóc cô trải trên thành ghế sofa, giống như mỹ nhân say ngủ trong truyện cổ tích.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trương Huyền cẩn thận mát xa cho Lâm Thanh Hàm, người bình thường duy trì tư thế nửa quỳ mười lăm phút trở lên chắc chắn sẽ bị tê chân khó chịu, Trương Huyền quỳ hơn nửa tiếng đồng hồ mới nhẹ nhàng lau sạch chân ngọc cho Lâm Thanh Hàm, chậm rãi đặt chân cô lên sofa, tìm một chiếc chăn đắp lên cho Lâm Thanh Hàm.
Bình luận facebook