"Hiểu Phi”
Quý Linh Linh nhìn tình cảnh hiện tại, cảm thấy có chút nhức đầu. Mặc kệ là Nghiêm Tử Tuấn, hay là Lục Vân Thiên, tất cả đối với cô đều không có quan hệ.
Nghe vậy, Thẩm Hiểu Phi liền thu lại vẻ mặt, không nói thêm gì nữa.
"Chúng ta đi thôi."
"Ừ."
Không muốn để ý đến bọn họ nữa, Mộ Ly ôm quý Linh Linh, xoay người định đi.
"Mộ Ly!" Đúng lúc này, Vu Uyển Tinh đã đứng ngay sau lưng bọn họ.
Mộ Ly bất chợt dừng chân, nhưng không quay đầu lại.
Quý Linh Linh không nhìn anh, nhìn khuôn mặt Vu Uyển Tinh tràn đầy nước mắt , cô có thể cảm nhận được thân thể Mộ Ly cứng nhắc, có lẽ nhất thời vẫn chưa quên được đi."Mộ Ly, anh thật sự cho tới bây giờ cũng chưa từng yêu em sao?" Vu Uyển Tinh đứng tại chỗ, cô cho tới bây giờ vẫn chưa chịu hết hi vọng. Chỉ cần Mộ Ly một ngày chưa trực tiếp cự tuyệt ý tốt của cô, cô sẽ vẫn còn hi vọng. Cho tới bây giờ, cô không biết mình rốt cuộc có điểm nào kém hơn Quý Linh Linh.
Quý Linh Linh nghe thế, cô không khỏi cảm thấy buồn cười. Nhưng lần này, cô cười không phải ý giễu cợt Vu Uyển Tinh, mà vì cô cảm thấy thương cảm thay cho cô ta. Vu Uyển Tinh chính là yêu thầm Mộ Ly quá nhiều, cho nên mới bất chấp tất cả, cũng không để ý đến thân phận của mình, làm ra loại chuyện như vậy. Còn Mộ Ly lại quá mềm lòng, cho tới bây giờ cũng không có trực tiếp cự tuyệt cô ta.
"Làm sao vậy?" Đột nhiên cảm nhận được động tác của Quý Linh Linh, Mộ Ly vội vàng nhìn cô hỏi.
"Em muốn xuống." Quý Linh Linh cúi đầu, không có nhìn anh, tự muốn thoát ra khỏi ngực anh.
Thẩm Hiểu Phi thấy vậy, lập tức đi đến bên cạnh, đỡ thân thể của cô.
"Mộ Ly, thật xin lỗi, tôi không nghĩ như vậy, nhưng tôi. . . . . . Thật xin lỗi."
"Em đi đâu vậy?" Mộ Ly nhìn Quý Linh Linh muốn đi, lập tức hỏi.
"Anh tốt nhất đem chuyện của mình giải quyết cho rõ ràng đi, rồi hãy quay lại." Quý Linh Linh tùy tiện để Thẩm Hiểu Phỉ đỡ, âm thanh có chút trầm lặng.
Quý Linh Linh lại mắc phải bệnh cũ, tự ti, quá nhạy cảm, là nhược điểm lớn nhất của cô. Thời điểm cô nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Vu Uyển Tinh, thì sự căm ghét của cô đối với Vu Uyển Tinh cũng hoàn toàn biến mất .
Yêu một người, hoàn toàn không sai. Mộ Ly là một người đàn ông ưu tú, cô không có năng lực ngăn cản bất cứ ai thích anh. Còn cô, chỉ là một cô gái bình thường.
"Cậu làm sao vậy?" Thẩm Hiểu Phỉ vuốt bàn tay lạnh ngắt của cô, lo lắng hỏi.
Quý Linh Linh nhẹ nhàng lắc đầu một cái, ra hiệu muốn đi tiếp.
"Quý Linh Linh!" Đúng lúc này, Mộ Ly đã đuổi theo.
Cô còn chưa kịp ngẩng đầu, Mộ Ly đã trực tiếp bế cô lên.
"Anh làm gì vây?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quý Linh Linh trắng bệch, nhìn Mộ Ly, trong lúc vô tình toát ra vẻ mặt u oán.
Thẩm Hiểu Phỉ đứng một bên, nhìn vẻ mặt kia có chút kinh hãi, làm ơn, Quý Linh Linh thế nào lại giống như người phụ nữ đang đố kị chứ? Xem bộ dáng kia của cô ấy, thật giống như Mộ Ly thiếu cô ấy 200 – 300 vạn vậy !
"Chuyện của anh đã giải quyết xong rồi, tiếp theo sẽ là của chuyện của chúng ta." Dứt lời, Mộ Ly không thèm để ý đến những người khác, trực tiếp ôm Quý Linh Linh dời đi.
"Mộ Ly! Mộ Ly!" Vu Uyển Tinh nhìn theo bước chân anh dời đi, hai chân cô mềm nhũn, buông mình ngồi trên mặt đất.
Khuôn mặt Lục Vân Thiên cũng không còn chút máu, thua, lần này cô thua đến một quân lính cũng không còn!
"Chuyện của bọn họ cũng giải quyết xong rồi, chúng ta cũng nên về nhà." Vẻ mặt Nghiêm Tử Tuấn không chút biểu cảm nói, không đợi Lục Vân Thiên lên tiếng, trực tiếp ôm cô ta rời đi.
"Đó. . . . . . Diễn trò tới đây là xong rồi?" Thẩm Hiểu Phi liếc Vu Uyển Tinh một cái, thuận tiện thêm một câu châm chọc.
"Vậy anh cũng chuẩn bị mở cửa."
"Ban ngày, thì có ai chứ?"
"Nhỡ đâu lại có em gái nào đó đến tận cửa tìm anh thì sao?" Hướng Tuấn Ngạn hỏi, hai người bọn họ đại khái đã đem Vu Uyển Tinh quên mất.
"Tìm anh? Ha ha, tôi thật sự không nghĩ đến da mặt anh lại dầy như thế." Thẩm Hiểu Phỉ cho anh một vẻ mặt khinh thường, sau đó liền đi tới chỗ Vu Uyển Tinh.
Nhìn Vu Uyển Tinh ngồi co quắp dưới đất khóc đến vô lực, Thẩm Hiểu Phi chỉ có thể than nhẹ một tiếng, mỗi người đều có một số mệnh, chuyện này a, tình yêu , hoàn toàn không thể gò ép được.
"Cảnh sát Vu, người cũng đã đi rồi, nếu như cô không thể tự đi về, Hướng Tuấn Ngạn có thể giúp đưa cô về." Giọng nói của cô mặc dù không có tiếng cười nhạo, nhưng lúc Vu Uyển Tinh nghe vào trong tai, âm thanh đó lại trở nên thực chói tai.
"Cô bây giờ có phải rất thỏa mãn hay không?" Vu Uyển Tinh ngẩng mặt, xuyên qua tầng nước mắt dầy, khuôn mặt tràn đầy oán hận
"Thỏa mãn?" Thẩm Hiểu Phi nhại lại lời của của cô ta..., "Ha ha, không phải là cô đã xem quá nhiều phim truyền hình đấy chứ?"
"Cô và Quý Linh Linh thì có cái gì khác biệt chứ? Đều cùng một bộ dạng giả dối, cho rằng hiện tại Mộ Ly thích cô ta, cô ta liền giả bộ thành một bộ dáng độ lượng rời đi."
"Cô ấy rời đi, không phải vừa vặn cho cô và Mộ Ly thời gian sao?"
"Cô ta rõ ràng biết, Mộ Ly căn bản sẽ không cho tôi thêm cơ hội!" Vu Uyển Tinh nói đến đây, lập tức từ trên mặt đất đứng lên, "Quý Linh Linh, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!"
Nói xong, liền cực kỳ phẫn nộ rời đi.
Thẩm Hiểu Phi cùng Hướng Tuấn Ngạn nhìn nhau một cái, vẻ mặt tràn đầy khó hiểu.
"Hướng Tuấn Ngạn anh nói xem, Vu Uyển Tinh này có thể gây chuyện lần nữa không ?"
"Anh cũng không biết." Hướng Tuấn Ngạn nhún vai một cái, đây cũng là toàn bộ câu trả lời của anh.
"Được rồi, tôi không làm chậm trễ việc kiếm tiền của anh nữa, đến lúc phải quay lại công ty làm việc tiếp rồi ." Thẩm Hiểu Phỉ cầm lên túi xách của mình trên quầy rượu, liền rời đi.
=hoa lệ tuyến phân cách =
"Thế nào lại không nói chuyện? Thân thể không thoải mái sao?" Mộ Ly ôm Quý Linh Linh ngồi ở phía sau xe, một bàn tay to nhẹ nhàng xoa đầu ngón tay lạnh cóng của cô.
Mà suốt dọc đường đi, Quý Linh Linh cũng chỉ cúi đầu, không có chút ý muốn nói chuyện cùng anh, bộ dáng này của cô, làm cho Mộ Ly có chút gấp gáp.
"Nhìn anh, " Anh ép buộc nâng cằm của cô lên, ép cô nhìn thẳng vào anh, "Rốt cuộc em làm sao vậy?"
Rõ ràng tất cả đều tiến triển rất thuận lợi, nhưng tại sao bây giờ lại như vậy .
Đôi mắt Quý Linh Linh thất thần, con mắt nhìn anh cũng không tiêu cự.
"Quý Linh Linh, em rốt cuộc làm sao vậy? Anh hiện tại đang ở bên cạnh em, em còn muốn như thế nào?" Mộ Ly nổi giận, suy nghĩ của người phụ nữ này, anh thật sự không hiểu nổi.
"Cho chúng ta một ít thời gian đi, tách ra một thời gian ngắn, suy nghĩ cho thật kỹ”
"Em nói cái gì?"
"Em không cần anh phải chịu trách nhiệm." Nói xong, cô liền rũ mi mắt xuống, mặc dù cằm bị anh nắm, nhưng là cô thật sự không thể tiếp tục nhìn anh được.
"Quý Linh Linh!" Mộ Ly lập tức nắm lấy bả vai của cô, "Em có biết em đang nói cái gì không?"
Tính tình của Mộ Ly luôn luôn dịu dàng, giờ phút này rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa. Đôi tay nắm thật chặt bả vai của cô, dùng sức lắc. Anh chính là muốn lay tỉnh cô, không để cho cô nữa suy nghĩ lung tung.
Đối mặt với sự nóng nẩy của Mộ Ly, Quý Linh Linh lại rất an tĩnh, hiển nhiên làm anh không giữ được bình tĩnh.
Nhìn Quý Linh Linh vẫn như cũ thờ ơ, Mộ Ly đột nhiên cảm thấy có chút vô lực . Đối với cô, anh thật sự là không nghĩ ra được biện pháp tốt nào.
"Em nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh cùng Vu Uyển Tinh, còn có những người phụ nữ khác cũng không có quan hệ, một chút quan hệ cũng không có. Em còn muốn anh phải làm sao chứ?"
"Em không muốn anh làm gì cả."
"Em không muốn anh làm gì cả."
"Em cho đến bây giờ đối với anh cũng không có lòng tin sao? Quý Linh Linh, em có thể đem ý nghĩ thật sự của mình nói cho anh biết được không?" Bàn tay Mộ Ly nắm chặt khiến cô phát đau, anh thế nhưng lại không khống chế được bản thân mình.
"Em đối với mình không có lòng tin." Cô nói ra thật tình.
"Cái gì?"
Quý Linh Linhngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, cô thế nhưng lại bất ngờ lộ ra vẻ mặt yếu đuối trước mặt anh.
"Quý Linh Linh!" Mộ Ly lập tức cô kéo ôm vào trong ngực, ôm lấy cô thật chặt, "Em nói cho anh biết, em nơi nào không có lòng tin?" Nhìn dáng vẻ này của cô, tim anh đau đến tột đỉnh.
Cô có nguyên nhân, nhưng không muốn nói ra. Lục Vân Thiên và Vu Uyển Tinh hai người bọn họ, đều bị anh gây thương tích. Cô không muốn một ngày nào đó cũng rơi vào tình cảnh quẫn bách như bọn họ, cô thật sự kém Mộ Ly quá nhiều. Cô không có lòng tin sau này có thể trói lại được trái tim anh.
Đúng vậy, cô tự ti, cô không có tự tin. Anh ưu tú như vậy, suất sắc đến nỗi làm người ta không dám nhìn thẳng. Anh yêu cô, cô có thể cảm nhận được tình cảm của anh, nhưng anh yêu cô, liệu có thể duy trì được một tháng, hai tháng, hay là một năm? Nếu như cô và anh kết hôn, kết quả cuối cùng của cô sẽ là cái gì?
Hoàn toàn làm một bà chủ gia đình sao, ở trong cuộc sống sau này, sẽ từ từ cùng anh tách rời, cho đến có một ngày, khi cô đã quen với địa vị của một người vợ, nhưng đến lúc đó anh lại chán ghét cô. . . . . . Cô vẫn nhớ mang máng, khi còn bé cô nhìn thấy người dì kia.
Cô ấy mang tạp dề, tóc rất dài, vẻ mặt cũng rất dịu dàng giống mẹ cô, nhưng cô ấy đang lôi kéo tay của một chú, khóc đến vô lực, nhưng cuối cùng trong vườn hoa cũng chỉ dư lại một mình cô ấy đang khóc. Quý Linh Linh rất muốn đi tới hỏi một chút xem dì ấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại bị mẹ cô giữ lại.
"Linh Linh, người lớn có rất nhiều chuyện không thể nói, người phụ nữ dù đẹp đến đâu thì một ngày nào đó cũng sẽ mất đi sức hút đối với chồng của mình."
Lời của mẹ, vẫn còn mơ hồ bên tai cô.
Mặc dù cô không nhớ rõ dì kia là ai, nhưng cô ấy rõ ràng còn rất đẹp, nhưng chồng của cô ấy lại không muốn cô ấy nữa.
Còn cô? Quý Linh Linh không nhìn ra mình có chỗ nào suất sắc, có lẽ cô có. Nhưng nếu so cùng với Mộ Ly, tất cả cũng đều không sánh bằng.
"Quý Linh Linh, em mau nói chuyện đi, có vấn đề gì, em hãy nói với anh có được không?" Mộ Ly vuốt mái tóc dài của cô, một lần lại một lần hỏi cô.
Lúc này, anh còn có thể yêu mình, cưng chiều mình như vậy, nhưng bảo đảm thời gian được bao lâu? Quý Linh Linh trầm mặc không nói, yên lặng rơi nước mắt.
Cuối cùng, Mộ Ly cũng không hỏi ra được nguyên nhân của cô, đưa cô đến dưới lầu, anh liền rời đi.
Về đến nhà, tắm rửa xong, thời gian còn lại, cô nằm trên giường của mình, suy nghĩ về kỳ hạn của tình yêu.
Một người phụ nữ hấp dẫn được một người đàn ông có thể duy trì trong thời gian bao lâu? Khi yêu sẽ kích thích Hormone từ từ hoạt động, nhưng khi bình tĩnh lại, cô còn có thể nắm bắt được anh hay không?
"Ring Ring. . . . . ."
"Này, Hiểu Phi." Quý Linh Linh cầm điện thoại di động, giọng nói yếu ớt.
"Linh Linh cậu đang ở đâu vậy? Cậu và anh ta đang cùng nhau sao?"
"Không có, tớ về nhà."
"Nghe âm thanh của cậu, cậu hình như có chút không tốt."
Quý Linh Linh trầm mặc.
"Linh Linh, mới vừa rồi tớ cảm thấy cậu có cái gì không đúng, đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Hiểu Phi, cậu nói tình yêu có thể kéo dài được cả đời không?" Hỏi lời này, Quý Linh Linh cảm thấy chóp mũi chua xót, nước mắt liền tuôn ra. Động đến chuyện tình cảm, cô càng ngày càng trở nên yếu đuối.
"Tình yêu, tớ không biết có tình yêu trọn cả một đời hay không. Nhưng chúng ta, một đời người có thể sống được bao nhiêu thời gian chứ, nhiều nhất cũng chỉ có thể giữ năm sáu chục năm thời gian tình yêu, dĩ nhiên sẽ không phải lúc nào cũng oanh oanh liệt liệt, nhưng tình yêu khi biến thành tình thân, chính là vĩnh cửu rồi."
Tình yêu biến thành tình thân? Sau khi cô gả cho anh, bọn họ từ tình yêu sẽ biến thành tình thân, đó chính là vĩnh cửu rồi sao?
"Hai người, thì không thể vẫn luôn yêu nhau sao?" Bài học từ Nghiêm Tử Tuấn trước đó, bốn năm yêu nhau, cũng không thắng được quyền lực hấp dẫn, cô sao lại yêu cầu Mộ Ly phải yêu cô nhiều hơn chứ?
"Quý Linh Linh, tớ phát hiện cậu rất ngốc. Làm sao cậu lại lo buồn đa cảm như vậy? Nếu như cậu muốn làm cho một người vĩnh viễn yêu cậu, phương pháp đơn giản trực tiếp nhất chính là, cậu phải vĩnh viễn thích anh ta. Cậu không chịu bỏ ra, sao lại yêu cầu người ta đáp lại, cậu cảm thấy tình yêu như vậy sẽ luôn được vững bền sao?" Thẩm Hiểu Phỉ không nhịn được nghĩ muốn mắng chửi người rồi, từ lúc rời khỏi quán bar đã cảm thấy Quý Linh Linh có cái gì không đúng, nhưng là không nghĩ tới, cô ấy cư nhiên bị "Bệnh" rồi.
"Yêu cũng coi trọng bỏ ra với báo đáp lại sao?"
"Cậu không thể ích kỷ như vậy, cậu không thể vĩnh viễn yêu cầu người khác yêu cậu. Cậu chỉ có thể yêu người ta trước, mới có tư cách hưởng thụ được người khác yêu. Yêu cần chính là sự cân bằng, một người yêu, sẽ không đủ nổi cho hai người tiêu phí."
Một người yêu, không chịu nổi hai người tiêu phí. . . . . .Trong lòng Quý Linh Linh yên lặng nghĩ. Nếu một người yêu đến cuối cùng, liệu cân bằng đó có bị đánh vỡ không?
"Ừ, tớ hiểu rồi. Hiểu Phi tớ có chút mệt mỏi, muốn ngủ một chút."
"Được, nghỉ ngơi cho tốt. Lãnh Dạ Hi đã trở lại rồi."
"Ừ."
Quý Linh Linh cúp điện thoại, sau đó liền tắt máy, cô phải nghỉ ngơi cho thật khỏe, thân thể mệt mỏi kịch liệt, đầu cũng sắp biến thành một mảnh trống không rồi.
"Lão Trung, mang theo một nhóm người đến nhà Lục Vân Thiên, cảnh cáo cô ta, nếu như cô ta còn dám động đến Quý Linh Linh nửa phân, tôi sẽ lập tức khiến bọn họ biến mất ở thành phố này!" Mộ Ly hé ra khuôn mặt tuấn tú, ngồi trên ghế sô pha.
"Dạ, Mộ tiên sinh."
Lão Trung nghe lệnh liền rời đi, xem ra vị thiên kim thị trưởng kia thật sự đã chọc giận Mộ tiên sinh, lần này ngay cả mặt mũi của thị trưởng cũng không thèm để ý.
Sau khi lão Trung rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Mộ Ly.
"Ầm!" Nghĩ đến thái độ Quý Linh Linh đối với anh, Mộ Ly nhất thời nổi giận, trực tiếp hất toàn bộ khay trà trên bàn xuống đất.
Anh thở phì phò nhìn mảnh vụn của bộ trà rơi vãi đầy trên đất, lửa giận trong lòng vẫn như cũ không thể phát tiết ra được.
Quý Linh Linh rốt cuộc là nghĩ cái gì? Đối với anh yêu hoàn toàn chính là một bộ không thèm quan tâm, cô kiêu ngạo, cô có tự tôn, anh đều hiểu, nhưng cô không thể bởi vì mấy thứ đó, liền đem tình yêu của anh toàn bộ tiêu diệt
"Người phụ nữ ngu ngốc!" Nhỏ giọng mắng một câu, sau đó liền tựa vào trên ghế salon.
"Ly, cậu là đang mắng người nào vậy?" Tần Mộc Vũ nhìn Mộ Ly đang phát giận , vẻ mặt cợt nhã cùng Quách Hiểu Lượng đi tới.
Vừa nhìn thấy Tần Mộc Vũ, mày Mộ Ly nhíu lại càng chặt, thực sự rất biết chọn thời điểm!
"Wey wey Wey, có thể hay không vừa thấy tớ liền cau mày, tớ cũng không phải là kẻ làm tổn thương người phụ nữ của cậu ." Vẻ mặt Tần Mộc Vũ không hài lòng đặt mông ngồi bên cạnh anh.
"Lão đại, Mộ tiên sinh có thể là bị vứt bỏ rồi, nên tâm tình mới khó chịu." Quách Hiểu Lượng, ngươi thật đúng là yêu nghiệt a, một lời liền trúng..
Nhìn vẻ mặt Mộ Ly đang trừng cô, liền có thể đoán được.
"Hiểu Lượng, không cần nói lung tung, sức quyến rũ Mộ tiên sinh đây rất lớn đấy. Tối hôm qua kém chút nữa là bị hai ả đàn bà làm hại rồi !" Tần Mộc Vũ thì ra là cố ý tới cười nhạo anh.
"Tần Mộc Vũ! Vừa mới sáng sớm đã rảnh rỗi như vậy, tới tìm tôi muốn đấu tay đôi sao”Vốn là đã đủ phiền, vào lúc này còn tới khiêu khích anh.
"Không có, chúng ta là anh em nha, tớ tới là để hỏi tăm một chút, tối hôm qua bị hai ả đàn bà kia làm có đủ thoải mái không??"
"Thật xin lỗi, để cho cậu thất vọng rồi, tôi đã đem một nữ nhân ngu xuẩn làm rồi !" Mộ Ly cắn răng, trả lời.
Bình luận facebook