Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 106: - Điểm hóa ta đi!
Mộ Cửu hít một hơi thật sâu, đè ép suy nghĩ trong lòng.
Nào biết mới chỉ hít một cái, hương gỗ xoan liền tràn đầy xoang mũi nàng.
Thơm quá a!
Điều này khiến nàng không khỏi nghĩ đến chuyện cách đây không lâu, hắn giúp nàng bôi cao lên tay. Nàng lại được Lục Áo Đạo Tổ hầu hạ bôi cao... Không biết điều này có thể tính là tiên duyên không? Không biết chừng trong tương lai nàng có thể tấn cấp dễ dàng hơn a!
" Muốn gì?"
Lục Áp một lời đánh gãy mạch suy nghĩ của nàng.
" Không có gì." Mộ Cửu nỗ lực giữ vững bình tĩnh, nói, " Không biết thượng thần tìm ta có chuyện gì quan trọng?"
" Là có vài chuyện muốn nói cho nàng." Ánh mắt Lục Áp dừng lại trên môi nàng một chút, nghiêng người chống tay, " Đầu tiên, nàng có nói bản tôn của ta cho người nào khác không?"
Mộ Cửu hơi sửng sốt, lập tức trả lời: " Không có! Tuyệt đối không có!"
Mấy ngày nay, nàng đến chải tóc cũng không có thời gian, làm sao có khả năng nói cho người khác? Lại nói, nàng vốn không phải một kẻ miệng rộng, hơn nữa luôn cảm thấy hắn xuất hiện là để bí mật giải quyết việc riêng, đương nhiên càng không thể nói ra bên ngoài."
"Vậy thì tốt." Lục Áp gật đầu, " Nếu mọi người đều biết ta sống bên cạnh nàng, chuyện này đối với việc phá án của nàng vô cùng bất lợi. Nếu nàng còn muốn thuận lợi tấn chức, tốt nhất là đừng nói ra ngoài. Thế nhưng như vậy lại dẫn tới vấn đề khác, nếu không thể tiết lộ ra ngoài, nàng muốn xưng hô với ta như thế nào đây?"
Mộ Cửu không nói gì.
Đúng vậy a, nếu không thể đem thân phận của hắn tiết lộ ra ngoài, vậy thì không thể gọi hắn là thượng thần. Không gọi hắn là thượng thần thì gọi là cái gì?
" Không biết thượng thần có chủ ý gì hay?" Nàng liền xoay người, hỏi.
Lục Áp mỉm cười: " Ta cảm thấy, nàng vẫn cứ gọi ta là Lục Áp đi."
Mộ Cửu giật giật môi nhìn hắn. Nàng với hắn cách nhau không biết bao nhiêu vạn năm, đủ để làm tổ tông mấy đời của nàng, vậy mà muốn nàng gọi thẳng bản danh của hắn? Hắn có thể rộng lượng, không câu nệ tiểu tiết với văn bối, nhưng nàng không làm được a!
" Hay là... ta nói khoác, nói ngài là sư thúc đã thất tán nhiều năm của ta?"
Sư thúc thất tán nhiều năm? Sao nàng không nói luôn là lão tổ tông thất tán nhiều năm đi!
Lục Áp sâu sắc nhìn nàng: " Sao có thể được? Dù sao trước đây không lâu chúng ta đã nhận là vợ chồng chưa cưới. Trong chớp mắt liền biến thành sư thúc, cho dù nàng tin, người khác cũng sẽ không tin."
Mộ Cửu cảm thấy thật âm u.
Sao nghe thấy ba chữ "chồng chưa cưới", nàng lại có cảm giác đang tiến vào hầm băng thế nhỉ...?
Khi nàng đánh liều thừa nhận việc có hôn ước với hắn cũng không nghĩ tới chuyện hắn có thân phận khác, càng không nghĩ cái thân phận này tùy tiện cũng đủ để ép nàng thành nước, trước mắt phải làm thế nào mới tốt đây?
" Lục, Lục Áp?" Nàng thử mở miệng.
" Ừ." Lục Áp nhếch môi, đưa tay vuốt vuốt vành tay nõn nà như bạch ngọc của nàng, " Ngoan, sau này cứ gọi như vậy."
Mộ Cửu cố gắng tránh thoát khỏi ma trảo, gáy mãnh liệt đổ mồ hôi lạnh.
Tại sao nàng lại cảm thấy cái tên này giống như đang lau mỡ lên tai nàng?
Trong lòng nàng là mưa gió lẫn lộn, không biết nếu đánh nhau với hắn tỉ lệ sống sót là bao nhiêu, lại nghĩ tới trên người gánh vác một bí mật thật lớn cùng một cái hôn ước bỏ đi, thật muốn buồn đến chết.
Lục Áp nhìn khuôn mặt đầy tâm trạng của nàng, khóe môi giương lên, thu tay lại, ngả về phía sau.
Tuy hắn rất muốn khắc lên mặt nàng ba chữ "của Lục Áp", nhưng hiển nhiên hiện tại còn hơi sớm, hắn cũng không muốn bị nàng xem là một lão già đã già rồi mà không đứng đắn.
Sống đã lâu, vốn tưởng rằng thất tình lục dục cũng theo đó phai nhạt đi, bây giờ xem ra lại không phải vậy.
" Vậy cũng được." Mộ Cửu nhìn hắn lui lại, làm ra vẻ đã nghĩ thông suốt, " Ngươi đã nói phải bảo vệ bí mật này, vậy ta cũng chỉ có thể đắc tội thôi. Chỉ có điều, trong tương lai ngươi không được vô lại, đến lúc ta làm gì đó bất kính lại lén lút ghi hận ta. Ta còn muốn thành tiên, không muốn bị ngươi trảm mất tiên căn."
Lục Áp mặt đầy vạch đen: " Yên tâm, ta không nhỏ nhen như vậy."
Mộ Cửu từ chối bình luận, chỉ cười cười. Nếu hắn không nhỏ nhen, lão hồ ly mấy ngày trước sao phải kêu khổ thấu trời đây?
Có điều ải tử trước mặt, chuyện như vậy trong lòng nàng biết là được rồi.
Lục Áp sao có thể không hiểu nàng cười là có ý gì? Sắc mặt hắn trầm xuống, nhưng một lát sau lại mây mờ sương tan, nói như lấy lòng: " Nàng thích gì? Ta đưa cho nàng cái gì đó nhé. Trân châu? Thần Thú? Hay là pháp khí?"
" Sao lại tặng đồ cho ta?" Mộ Cửu lại bắt đầu thấy buồn bực.
" Để xin lỗi vì lúc trước đã lừa nàng." Lục Áp nói như chuyện đương nhiên.
Mộ Cửu không lên tiếng phản đối, căn bản là nàng không dám a.
Lục Áp suy nghĩ một chút, đưa tay lấy ra một chiếc bình nhỏ, nói: " Trong này có mười viên Bắc Hải Linh Châu, mỗi tháng nàng uống một viên. Mặc dù không trợ giúp được gì đối với việc nàng phi thăng, nhưng có thể tăng cường linh lực, nửa năm sau nàng liền có thể tự tay phá sập một ngọn núi như núi Mật Dương Tông rồi. Hơn nữa, loại linh châu này hết sức an toàn, chắc chắn không có tác dụng phụ."
Mộ Cửu nhận lát chiếc bình, khi mở ra liền ngửi thấy một mùi hương thơm ngát, trong bình là những viên trân châu màu lam to bằng hạt đậu tương, quả là rất hiếm thấy. Có điều, nàng suy nghĩ một chút, lại nói: " Ngươi đã là đại thần Thượng Cổ, tại sao không đơn giản mà điểm hóa ta thành tiên luôn đi? Ta cũng không cần ở lại Thiên Binh Doanh này thêm 500 năm nữa."
Lục Áp không nói gì. Cũng thật là, cho nàng một lọ màu, nàng liền muốn mở cả một phường nhuộm! Hắn đáp: " Chuyện phi thăng có Thiên Đạo quyết định, nàng thiếu thiện duyên, công đức rất nhiều, ta cũng không giúp được nàng. Muốn thành tiên, vậy thì đàng hoàng tích đức đi."
Nếu dễ dàng như vậy, hắn còn cùng nàng đi Thanh Khâu làm gì? Cũng không cần đọ sức với lão hồ ly thối kia.
Mặc dù Mộ Cửu có hơi thất vọng nhưng cũng thấy không sao cả.
Hơn nữa, coi như nàng quay về Hồng Thương khoác lác với các sư huynh rằng nầng đã gặp Lục Áp thì họ cũng chưa chắc đã tin, hơn nữa nàng chỉ còn một bước nữa là thành công, 500 cũng không là gì... đương nhiên là nếu trong 500 năm này nàng tích lũy được đủ thiện duyên.
Nàng cầm Linh Châu nói cảm ơn, sau đó đi ra khỏi cửa. Lục Áp cũng không ngăn nàng lại.
Việc này coi như bỏ qua.
Trên thực tế, Lục Áp là Tán Tiên hay thượng thần thì đối với sinh hoạt hàng ngày của Mộ Cửu cũng không có ảnh hưởng gì lớn, bởi trong giai đoạn điều tra vụ án, nàng rất bận, không có thời gian để ý đến chuyện hắn đang làm những cái gì.
Có điều trong lòng nàng vẫn có chút không quen, nàng thích Lục Áp trong thân phận trước kia gần gũi với nàng, khi sống cùng nhau hoàn toàn không cần kiêng kị. Hiện tại tuy hắn vẫn sẽ thân cận với nàng như thế, nhưng bởi nàng cảm thấy hắn là một thượng thần cao không thể với tới được mà sinh ra chướng ngại tâm lý, khi nói chuyện phải cẩn thận để không mắng người.
Khi nàng ngủ buổi tối vẫn còn đang suy tư về vấn đề này.
Tiểu Tinh thấy nàng trừng mắt nhìn trần nhà, đờ người ra liền đưa tay lên sờ trán nàng: " Không thoải mái sao?"
Nàng lắc đầu một cái, lẩm bẩm nói: " Nếu có một ngày ta cho ngươi biết, ta thật ra là một đại thần có lai lịch rất trâu bò, ngươi sẽ làm thế nào?"
Nào biết mới chỉ hít một cái, hương gỗ xoan liền tràn đầy xoang mũi nàng.
Thơm quá a!
Điều này khiến nàng không khỏi nghĩ đến chuyện cách đây không lâu, hắn giúp nàng bôi cao lên tay. Nàng lại được Lục Áo Đạo Tổ hầu hạ bôi cao... Không biết điều này có thể tính là tiên duyên không? Không biết chừng trong tương lai nàng có thể tấn cấp dễ dàng hơn a!
" Muốn gì?"
Lục Áp một lời đánh gãy mạch suy nghĩ của nàng.
" Không có gì." Mộ Cửu nỗ lực giữ vững bình tĩnh, nói, " Không biết thượng thần tìm ta có chuyện gì quan trọng?"
" Là có vài chuyện muốn nói cho nàng." Ánh mắt Lục Áp dừng lại trên môi nàng một chút, nghiêng người chống tay, " Đầu tiên, nàng có nói bản tôn của ta cho người nào khác không?"
Mộ Cửu hơi sửng sốt, lập tức trả lời: " Không có! Tuyệt đối không có!"
Mấy ngày nay, nàng đến chải tóc cũng không có thời gian, làm sao có khả năng nói cho người khác? Lại nói, nàng vốn không phải một kẻ miệng rộng, hơn nữa luôn cảm thấy hắn xuất hiện là để bí mật giải quyết việc riêng, đương nhiên càng không thể nói ra bên ngoài."
"Vậy thì tốt." Lục Áp gật đầu, " Nếu mọi người đều biết ta sống bên cạnh nàng, chuyện này đối với việc phá án của nàng vô cùng bất lợi. Nếu nàng còn muốn thuận lợi tấn chức, tốt nhất là đừng nói ra ngoài. Thế nhưng như vậy lại dẫn tới vấn đề khác, nếu không thể tiết lộ ra ngoài, nàng muốn xưng hô với ta như thế nào đây?"
Mộ Cửu không nói gì.
Đúng vậy a, nếu không thể đem thân phận của hắn tiết lộ ra ngoài, vậy thì không thể gọi hắn là thượng thần. Không gọi hắn là thượng thần thì gọi là cái gì?
" Không biết thượng thần có chủ ý gì hay?" Nàng liền xoay người, hỏi.
Lục Áp mỉm cười: " Ta cảm thấy, nàng vẫn cứ gọi ta là Lục Áp đi."
Mộ Cửu giật giật môi nhìn hắn. Nàng với hắn cách nhau không biết bao nhiêu vạn năm, đủ để làm tổ tông mấy đời của nàng, vậy mà muốn nàng gọi thẳng bản danh của hắn? Hắn có thể rộng lượng, không câu nệ tiểu tiết với văn bối, nhưng nàng không làm được a!
" Hay là... ta nói khoác, nói ngài là sư thúc đã thất tán nhiều năm của ta?"
Sư thúc thất tán nhiều năm? Sao nàng không nói luôn là lão tổ tông thất tán nhiều năm đi!
Lục Áp sâu sắc nhìn nàng: " Sao có thể được? Dù sao trước đây không lâu chúng ta đã nhận là vợ chồng chưa cưới. Trong chớp mắt liền biến thành sư thúc, cho dù nàng tin, người khác cũng sẽ không tin."
Mộ Cửu cảm thấy thật âm u.
Sao nghe thấy ba chữ "chồng chưa cưới", nàng lại có cảm giác đang tiến vào hầm băng thế nhỉ...?
Khi nàng đánh liều thừa nhận việc có hôn ước với hắn cũng không nghĩ tới chuyện hắn có thân phận khác, càng không nghĩ cái thân phận này tùy tiện cũng đủ để ép nàng thành nước, trước mắt phải làm thế nào mới tốt đây?
" Lục, Lục Áp?" Nàng thử mở miệng.
" Ừ." Lục Áp nhếch môi, đưa tay vuốt vuốt vành tay nõn nà như bạch ngọc của nàng, " Ngoan, sau này cứ gọi như vậy."
Mộ Cửu cố gắng tránh thoát khỏi ma trảo, gáy mãnh liệt đổ mồ hôi lạnh.
Tại sao nàng lại cảm thấy cái tên này giống như đang lau mỡ lên tai nàng?
Trong lòng nàng là mưa gió lẫn lộn, không biết nếu đánh nhau với hắn tỉ lệ sống sót là bao nhiêu, lại nghĩ tới trên người gánh vác một bí mật thật lớn cùng một cái hôn ước bỏ đi, thật muốn buồn đến chết.
Lục Áp nhìn khuôn mặt đầy tâm trạng của nàng, khóe môi giương lên, thu tay lại, ngả về phía sau.
Tuy hắn rất muốn khắc lên mặt nàng ba chữ "của Lục Áp", nhưng hiển nhiên hiện tại còn hơi sớm, hắn cũng không muốn bị nàng xem là một lão già đã già rồi mà không đứng đắn.
Sống đã lâu, vốn tưởng rằng thất tình lục dục cũng theo đó phai nhạt đi, bây giờ xem ra lại không phải vậy.
" Vậy cũng được." Mộ Cửu nhìn hắn lui lại, làm ra vẻ đã nghĩ thông suốt, " Ngươi đã nói phải bảo vệ bí mật này, vậy ta cũng chỉ có thể đắc tội thôi. Chỉ có điều, trong tương lai ngươi không được vô lại, đến lúc ta làm gì đó bất kính lại lén lút ghi hận ta. Ta còn muốn thành tiên, không muốn bị ngươi trảm mất tiên căn."
Lục Áp mặt đầy vạch đen: " Yên tâm, ta không nhỏ nhen như vậy."
Mộ Cửu từ chối bình luận, chỉ cười cười. Nếu hắn không nhỏ nhen, lão hồ ly mấy ngày trước sao phải kêu khổ thấu trời đây?
Có điều ải tử trước mặt, chuyện như vậy trong lòng nàng biết là được rồi.
Lục Áp sao có thể không hiểu nàng cười là có ý gì? Sắc mặt hắn trầm xuống, nhưng một lát sau lại mây mờ sương tan, nói như lấy lòng: " Nàng thích gì? Ta đưa cho nàng cái gì đó nhé. Trân châu? Thần Thú? Hay là pháp khí?"
" Sao lại tặng đồ cho ta?" Mộ Cửu lại bắt đầu thấy buồn bực.
" Để xin lỗi vì lúc trước đã lừa nàng." Lục Áp nói như chuyện đương nhiên.
Mộ Cửu không lên tiếng phản đối, căn bản là nàng không dám a.
Lục Áp suy nghĩ một chút, đưa tay lấy ra một chiếc bình nhỏ, nói: " Trong này có mười viên Bắc Hải Linh Châu, mỗi tháng nàng uống một viên. Mặc dù không trợ giúp được gì đối với việc nàng phi thăng, nhưng có thể tăng cường linh lực, nửa năm sau nàng liền có thể tự tay phá sập một ngọn núi như núi Mật Dương Tông rồi. Hơn nữa, loại linh châu này hết sức an toàn, chắc chắn không có tác dụng phụ."
Mộ Cửu nhận lát chiếc bình, khi mở ra liền ngửi thấy một mùi hương thơm ngát, trong bình là những viên trân châu màu lam to bằng hạt đậu tương, quả là rất hiếm thấy. Có điều, nàng suy nghĩ một chút, lại nói: " Ngươi đã là đại thần Thượng Cổ, tại sao không đơn giản mà điểm hóa ta thành tiên luôn đi? Ta cũng không cần ở lại Thiên Binh Doanh này thêm 500 năm nữa."
Lục Áp không nói gì. Cũng thật là, cho nàng một lọ màu, nàng liền muốn mở cả một phường nhuộm! Hắn đáp: " Chuyện phi thăng có Thiên Đạo quyết định, nàng thiếu thiện duyên, công đức rất nhiều, ta cũng không giúp được nàng. Muốn thành tiên, vậy thì đàng hoàng tích đức đi."
Nếu dễ dàng như vậy, hắn còn cùng nàng đi Thanh Khâu làm gì? Cũng không cần đọ sức với lão hồ ly thối kia.
Mặc dù Mộ Cửu có hơi thất vọng nhưng cũng thấy không sao cả.
Hơn nữa, coi như nàng quay về Hồng Thương khoác lác với các sư huynh rằng nầng đã gặp Lục Áp thì họ cũng chưa chắc đã tin, hơn nữa nàng chỉ còn một bước nữa là thành công, 500 cũng không là gì... đương nhiên là nếu trong 500 năm này nàng tích lũy được đủ thiện duyên.
Nàng cầm Linh Châu nói cảm ơn, sau đó đi ra khỏi cửa. Lục Áp cũng không ngăn nàng lại.
Việc này coi như bỏ qua.
Trên thực tế, Lục Áp là Tán Tiên hay thượng thần thì đối với sinh hoạt hàng ngày của Mộ Cửu cũng không có ảnh hưởng gì lớn, bởi trong giai đoạn điều tra vụ án, nàng rất bận, không có thời gian để ý đến chuyện hắn đang làm những cái gì.
Có điều trong lòng nàng vẫn có chút không quen, nàng thích Lục Áp trong thân phận trước kia gần gũi với nàng, khi sống cùng nhau hoàn toàn không cần kiêng kị. Hiện tại tuy hắn vẫn sẽ thân cận với nàng như thế, nhưng bởi nàng cảm thấy hắn là một thượng thần cao không thể với tới được mà sinh ra chướng ngại tâm lý, khi nói chuyện phải cẩn thận để không mắng người.
Khi nàng ngủ buổi tối vẫn còn đang suy tư về vấn đề này.
Tiểu Tinh thấy nàng trừng mắt nhìn trần nhà, đờ người ra liền đưa tay lên sờ trán nàng: " Không thoải mái sao?"
Nàng lắc đầu một cái, lẩm bẩm nói: " Nếu có một ngày ta cho ngươi biết, ta thật ra là một đại thần có lai lịch rất trâu bò, ngươi sẽ làm thế nào?"
Bình luận facebook