Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11: - Liên quan gì đến ta?
Lục Áp đang tắm nắng ở trên núi.
Nói là tắm nắng, nhưng cả người hắn đều đang tản mát hơi lạnh đến mức khiến đóa thược dược trên đỉnh đầu hắn cũng phải run rẩy.
Không thể trách hắn đáng sợ, những khổ sở mà hắn phải chịu trong một tháng qua còn hơn khổ sở cả đời hắn gộp lại nhiều. Ai phải rơi vào tình cảnh này lại có tâm trạng tốt chứ?
Ngày đó, sau khi rời khỏi núi Hồng Thương không bao lâu, hắn liền bị một tảng đá rơi xuống từ trên núi đập trúng eo, tuy không đến nỗi bị thương nặng, nhưng cũng khiến tâm tình tốt đẹp của hắn hoàn toàn biến mất. Hắn tìm một cái động phủ để trú tạm, không ngờ ban đêm động phủ sập, khiến hắn nửa đêm còn phải ngủ sau một tảng đá.
Hắn rõ ràng rồi, Linh Đang này căn bản không có ý định để lại cho hắn chút mặt mũi nào.
Trong trận mưa rào, hắn chỉ có thể niệm một cái quyết trú mưa, vừa nguyền rủa vừa chạy xuống núi để trốn.
Nhưng mặc kệ đi đến nơi nào, hắn luôn cảm nhận được khí tức tà ác của Linh Đang đang ở ngay bên cạnh. Hắn quả thật rất mệt mỏi, cuối cùng dứt khoát nằm bất động trên ngọn núi rách nát này, cũng không tin hắn nằm bất động còn kéo được xui xẻo tới!
Hắn thở ra một hơi, ngửi mùi không khí tươi mát của ngọn núi, đang muốn mở mắt thưởng thức cảnh đẹp xung quanh liền đột nhiên cảm thấy ngọn núi dưới thân chấn động...
Núi động? Xảy ra chuyện gì?
Hắn đang chuẩn bị đứng lên, chưa kịp ngồi thẳng, cả người đột nhiên theo ngọn núi sụp xuống...
Tổ tông nhà ngươi! Lại sập núi!
" Con chim chết tiệt nhà ngươi đứng lại đó cho ta!"
Trong sơn cốc vang lên âm thanh lanh lảnh của một cô nương, ngay sau đó, một con chim đại bàng lớn giương cánh bay tới.
" Ta chỉ ăn một miếng bánh mà thôi, ngươi mẹ nó muốn như thế nào?"
Đại Bàng một bên tìm cách thoát thân, một bên thở hổn hển lên tiếng. Hắn đã từng gặp những kẻ khó dây dưa nhưng chưa từng gặp kẻ nào khó dây dưa như vậy, đuổi hắn từ Cửu Trùng Thiên xuống mà vẫn chưa chịu thả. Bánh đã ăn rồi, chẳng lẽ muốn hắn ói ra sao?! Tốt xấu gì tổ tông hắn cũng là cậu của Như Lai lão nương đó! Nói sao thì hắn cũng là thế gia quý tộc đó!
Nghĩ như vậy, hắn càng thêm khổ sở, móng vuốt vỗ xuống, nửa ngọn núi dưới chân liền sập.
" Đưa tiên tịch bài cho ta!"
Mộ Cửu dĩ nhiên vô cùng bực tức, cái tên này cũng dai sức quá đi, một hơi đuổi hắn bảy, tám vạn dặm, nếu không phải nàng sử dụng Truy Tiên Địch, căn bản không thể đuổi theo hắn đến đây! Nàng cũng không nói gì nữa, lập tức lôi kiếm ra, đáp mây bắt đầu chém gϊếŧ.
" Tiên tịch bài gì?!"
Đại Bàng cũng phát hỏa, làm sao hắn biết thứ tiên tịch bài rách đấy là cái gì?! Hắn chỉ biết mình đã đá nàng một cái ở Nam Thiên Môn mà thôi, sau đó nàng liền đuổi theo... Không phải chỉ đá một cái thôi sao, có gì đặc biệt?! Tổ tông của hắn là cậu của Như Lai lão nương! Thân thích của tổ tông của hắn là Khổng Tước Đại Minh Vương tiếng tăm lừng lẫy! Tuy hắn bây giờ có hơi nhếch nhác, nhưng huyết thống của hắn tuyệt đối cao quý!
Nhưng vừa dứt lời, kiếm của Mộ Cửu đã chém đến, Đại Bàng cao quý không thể không ngưng thần chống đỡ.
Lục Áp nổi giận hằm hằm chui từ đống núi sập ra ngoài, đang muốn nhìn xem là tên nào hại hắn liền nhìn thấy một tiểu nha đầu mặc trang phục thiên binh đang đánh nhau với Đại Bàng, Đại Bàng không tránh kịp, vừa ứng chiến vừa chửi ẩm lên.
" Ai phá hủy núi của chúng ta?"
Khi hắn đang xem đánh nhau, một đống tiểu yêu vì núi sập mà bị kinh động nhảy lên mặt đất.
Chúng nhìn thấy dấu móng vuốt của Đại Bàng, lại nhìn thấy có một gia hỏa đang đứng đó không xa, lập tức nã pháo vào đối tượng: " Chính là hắn! Bọn chúng nhất định là một phe!"
Mặt Lục Áp đen xì như đáy nồi.
Hắn thật sự xui xẻo đến chết rồi! Hắn có quan hệ gì với con chim rách kia? Còn là đồng bọn nữa?!
" Liên quan gì đến ta!"
Hắn vuốt tóc, cao ngạo trừng mắt dọa nạt. Trong khi hắn đang có chút lơ là, một tảng đá liền đùng một cái bay về phía gáy hắn, hắn lắc mình tránh đi, tảng đá đập sâu vào thân cây đến ba tấc!
Một con hổ tinh nhỏ đứng cạnh mẫu thân thân thể to lớn làm mặt quỷ: " Đánh chết bại hoại nhà ngươi! Đánh chết bại hoại nhà ngươi!"
Yêu tinh chúng ta không sợ gì hết, đã xưng bá ngọn núi này mấy trăm năm, ai cho ngươi một cước đạp đổ?
Lục Áp vừa mới trừng mắt, vài con hổ cái nhất thời đã vây quanh hắn không thả.
Hắn muốn thổ huyết!
Không biết hắn có nên lập ra một cái quy định chiếu cáo thiên hạ, rằng từ nay về sau, tất cả hổ tinh, linh miêu tinh đều không được thành tiên?!
Hắn nhíu mày hít sâu một hơi, liều mạng ngăn cản sự kích động của đám yêu tinh.
Có điều hít xong một hơi, hắn bỗng nhiên cảm nhận được mấy phần thoải mái, nhận ra khí tức của Linh Đang quanh thân đang dần yếu đi. Cảm giác này hắn đã thấy qua khi đi qua núi Hồng Thương ngày trước, tìm ra nguyên nhân chuyện này, nhất định sẽ không còn chuyện xui xẻo gì chờ đợi hắn nữa!
Chẳng lẽ phong thủy trên ngọn núi này tốt?
" Ác đồ kia, nhanh bồi thường tổn thất cho chúng ta!" Đám yêu tinh gào lên.
" Không sai! Bếp nhà ta đã sụp, một nồi bánh màn thầu mới làm sáng nay của ta đã nát hết! Lát nữa lão công ta về phải ăn cái gì?" Thanh âm cuả Hổ tinh đặc biệt vang đội, nó xoa xoa tay vào tạp dề, dáng dấp như nếu Lục Áp không nghe lời, nó sẽ trực tiếp đặt mông ngồi xuống đè chết hắn.
" Không sai!" Sói yêu cũng kêu la, " Con gái của ta khóc cả tối, hừng đông mới ngủ, ngươi lại làm cho nó tỉnh giấc! Vừa nhìn đã biết ngươi không có vợ, cả ngày du đãng bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, đáng đời nhà ngươi!"
" Ta cũng thế!" Gấu yêu chui ra từ trong đám người, " Ta còn đang chuẩn bị kết hôn, phòng ốc mới xây xong, bây giờ động sập, ta cưới vợ thế nào? Chẳng lẽ làm một cái lều để động phòng sao? Như thế cha mẹ vợ ta sẽ xé xác ta mất! Việc này không thể bỏ qua, không có lời giải thích chính đáng thì ngươi đừng hòng đi!"
Lục Áp liếc nhìn bọn chúng, không lên tiếng.
Nghe chúng nói thì đích xác có chút xui xẻo, nhưng chuyện này thì có quan hệ gì với hắn? Tổ tông của sự xui xẻo đang đứng trước mặt bọn chúng đây, đồ của chúng hắn có thể bồi thường, nhưng hắn phải đi tìm ai nói lí lẽ?
Hôm nay vận khí xấu, hắn rất khó chịu.
Trong khi bên dưới cãi cọ, Mộ Cửu đã đánh với Đại Bàng được hơn 300 chiêu. Con Đại Bàng này tuy tuổi tác không cao nhưng nhờ huyết thống, hơn nữa tu luyện Huyền gia chính khí nên có cặp móng uy lực cực kì. Mộ Cửu trước kia chắc chắn có thể đối phó với hắn, bất đắc dĩ thay, lúc này nàng đã bị phong ấn thành tu sĩ Nguyên Anh kỳ, pháp lực giảm nhiều, vì thế không làm gì được hắn.
Đang buồn rầu suy nghĩ xem làm cách nào để tốc chiến tốc thắng, đột nhiên trước mặt nàng hiện ra một đám mây. Một người bay đến bên cạnh Đại Bàng, một tay tùy tiện duỗi ra một cái liền vững vàng tóm được hắn, tay còn lại đánh cho hắn phải thu móng vuốt lại. Kình địch mà nàng đấu chiến hơn nửa ngày cũng không thắng, vậy mà người này cứ như vậy dễ dàng bắt được!
Nói là tắm nắng, nhưng cả người hắn đều đang tản mát hơi lạnh đến mức khiến đóa thược dược trên đỉnh đầu hắn cũng phải run rẩy.
Không thể trách hắn đáng sợ, những khổ sở mà hắn phải chịu trong một tháng qua còn hơn khổ sở cả đời hắn gộp lại nhiều. Ai phải rơi vào tình cảnh này lại có tâm trạng tốt chứ?
Ngày đó, sau khi rời khỏi núi Hồng Thương không bao lâu, hắn liền bị một tảng đá rơi xuống từ trên núi đập trúng eo, tuy không đến nỗi bị thương nặng, nhưng cũng khiến tâm tình tốt đẹp của hắn hoàn toàn biến mất. Hắn tìm một cái động phủ để trú tạm, không ngờ ban đêm động phủ sập, khiến hắn nửa đêm còn phải ngủ sau một tảng đá.
Hắn rõ ràng rồi, Linh Đang này căn bản không có ý định để lại cho hắn chút mặt mũi nào.
Trong trận mưa rào, hắn chỉ có thể niệm một cái quyết trú mưa, vừa nguyền rủa vừa chạy xuống núi để trốn.
Nhưng mặc kệ đi đến nơi nào, hắn luôn cảm nhận được khí tức tà ác của Linh Đang đang ở ngay bên cạnh. Hắn quả thật rất mệt mỏi, cuối cùng dứt khoát nằm bất động trên ngọn núi rách nát này, cũng không tin hắn nằm bất động còn kéo được xui xẻo tới!
Hắn thở ra một hơi, ngửi mùi không khí tươi mát của ngọn núi, đang muốn mở mắt thưởng thức cảnh đẹp xung quanh liền đột nhiên cảm thấy ngọn núi dưới thân chấn động...
Núi động? Xảy ra chuyện gì?
Hắn đang chuẩn bị đứng lên, chưa kịp ngồi thẳng, cả người đột nhiên theo ngọn núi sụp xuống...
Tổ tông nhà ngươi! Lại sập núi!
" Con chim chết tiệt nhà ngươi đứng lại đó cho ta!"
Trong sơn cốc vang lên âm thanh lanh lảnh của một cô nương, ngay sau đó, một con chim đại bàng lớn giương cánh bay tới.
" Ta chỉ ăn một miếng bánh mà thôi, ngươi mẹ nó muốn như thế nào?"
Đại Bàng một bên tìm cách thoát thân, một bên thở hổn hển lên tiếng. Hắn đã từng gặp những kẻ khó dây dưa nhưng chưa từng gặp kẻ nào khó dây dưa như vậy, đuổi hắn từ Cửu Trùng Thiên xuống mà vẫn chưa chịu thả. Bánh đã ăn rồi, chẳng lẽ muốn hắn ói ra sao?! Tốt xấu gì tổ tông hắn cũng là cậu của Như Lai lão nương đó! Nói sao thì hắn cũng là thế gia quý tộc đó!
Nghĩ như vậy, hắn càng thêm khổ sở, móng vuốt vỗ xuống, nửa ngọn núi dưới chân liền sập.
" Đưa tiên tịch bài cho ta!"
Mộ Cửu dĩ nhiên vô cùng bực tức, cái tên này cũng dai sức quá đi, một hơi đuổi hắn bảy, tám vạn dặm, nếu không phải nàng sử dụng Truy Tiên Địch, căn bản không thể đuổi theo hắn đến đây! Nàng cũng không nói gì nữa, lập tức lôi kiếm ra, đáp mây bắt đầu chém gϊếŧ.
" Tiên tịch bài gì?!"
Đại Bàng cũng phát hỏa, làm sao hắn biết thứ tiên tịch bài rách đấy là cái gì?! Hắn chỉ biết mình đã đá nàng một cái ở Nam Thiên Môn mà thôi, sau đó nàng liền đuổi theo... Không phải chỉ đá một cái thôi sao, có gì đặc biệt?! Tổ tông của hắn là cậu của Như Lai lão nương! Thân thích của tổ tông của hắn là Khổng Tước Đại Minh Vương tiếng tăm lừng lẫy! Tuy hắn bây giờ có hơi nhếch nhác, nhưng huyết thống của hắn tuyệt đối cao quý!
Nhưng vừa dứt lời, kiếm của Mộ Cửu đã chém đến, Đại Bàng cao quý không thể không ngưng thần chống đỡ.
Lục Áp nổi giận hằm hằm chui từ đống núi sập ra ngoài, đang muốn nhìn xem là tên nào hại hắn liền nhìn thấy một tiểu nha đầu mặc trang phục thiên binh đang đánh nhau với Đại Bàng, Đại Bàng không tránh kịp, vừa ứng chiến vừa chửi ẩm lên.
" Ai phá hủy núi của chúng ta?"
Khi hắn đang xem đánh nhau, một đống tiểu yêu vì núi sập mà bị kinh động nhảy lên mặt đất.
Chúng nhìn thấy dấu móng vuốt của Đại Bàng, lại nhìn thấy có một gia hỏa đang đứng đó không xa, lập tức nã pháo vào đối tượng: " Chính là hắn! Bọn chúng nhất định là một phe!"
Mặt Lục Áp đen xì như đáy nồi.
Hắn thật sự xui xẻo đến chết rồi! Hắn có quan hệ gì với con chim rách kia? Còn là đồng bọn nữa?!
" Liên quan gì đến ta!"
Hắn vuốt tóc, cao ngạo trừng mắt dọa nạt. Trong khi hắn đang có chút lơ là, một tảng đá liền đùng một cái bay về phía gáy hắn, hắn lắc mình tránh đi, tảng đá đập sâu vào thân cây đến ba tấc!
Một con hổ tinh nhỏ đứng cạnh mẫu thân thân thể to lớn làm mặt quỷ: " Đánh chết bại hoại nhà ngươi! Đánh chết bại hoại nhà ngươi!"
Yêu tinh chúng ta không sợ gì hết, đã xưng bá ngọn núi này mấy trăm năm, ai cho ngươi một cước đạp đổ?
Lục Áp vừa mới trừng mắt, vài con hổ cái nhất thời đã vây quanh hắn không thả.
Hắn muốn thổ huyết!
Không biết hắn có nên lập ra một cái quy định chiếu cáo thiên hạ, rằng từ nay về sau, tất cả hổ tinh, linh miêu tinh đều không được thành tiên?!
Hắn nhíu mày hít sâu một hơi, liều mạng ngăn cản sự kích động của đám yêu tinh.
Có điều hít xong một hơi, hắn bỗng nhiên cảm nhận được mấy phần thoải mái, nhận ra khí tức của Linh Đang quanh thân đang dần yếu đi. Cảm giác này hắn đã thấy qua khi đi qua núi Hồng Thương ngày trước, tìm ra nguyên nhân chuyện này, nhất định sẽ không còn chuyện xui xẻo gì chờ đợi hắn nữa!
Chẳng lẽ phong thủy trên ngọn núi này tốt?
" Ác đồ kia, nhanh bồi thường tổn thất cho chúng ta!" Đám yêu tinh gào lên.
" Không sai! Bếp nhà ta đã sụp, một nồi bánh màn thầu mới làm sáng nay của ta đã nát hết! Lát nữa lão công ta về phải ăn cái gì?" Thanh âm cuả Hổ tinh đặc biệt vang đội, nó xoa xoa tay vào tạp dề, dáng dấp như nếu Lục Áp không nghe lời, nó sẽ trực tiếp đặt mông ngồi xuống đè chết hắn.
" Không sai!" Sói yêu cũng kêu la, " Con gái của ta khóc cả tối, hừng đông mới ngủ, ngươi lại làm cho nó tỉnh giấc! Vừa nhìn đã biết ngươi không có vợ, cả ngày du đãng bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, đáng đời nhà ngươi!"
" Ta cũng thế!" Gấu yêu chui ra từ trong đám người, " Ta còn đang chuẩn bị kết hôn, phòng ốc mới xây xong, bây giờ động sập, ta cưới vợ thế nào? Chẳng lẽ làm một cái lều để động phòng sao? Như thế cha mẹ vợ ta sẽ xé xác ta mất! Việc này không thể bỏ qua, không có lời giải thích chính đáng thì ngươi đừng hòng đi!"
Lục Áp liếc nhìn bọn chúng, không lên tiếng.
Nghe chúng nói thì đích xác có chút xui xẻo, nhưng chuyện này thì có quan hệ gì với hắn? Tổ tông của sự xui xẻo đang đứng trước mặt bọn chúng đây, đồ của chúng hắn có thể bồi thường, nhưng hắn phải đi tìm ai nói lí lẽ?
Hôm nay vận khí xấu, hắn rất khó chịu.
Trong khi bên dưới cãi cọ, Mộ Cửu đã đánh với Đại Bàng được hơn 300 chiêu. Con Đại Bàng này tuy tuổi tác không cao nhưng nhờ huyết thống, hơn nữa tu luyện Huyền gia chính khí nên có cặp móng uy lực cực kì. Mộ Cửu trước kia chắc chắn có thể đối phó với hắn, bất đắc dĩ thay, lúc này nàng đã bị phong ấn thành tu sĩ Nguyên Anh kỳ, pháp lực giảm nhiều, vì thế không làm gì được hắn.
Đang buồn rầu suy nghĩ xem làm cách nào để tốc chiến tốc thắng, đột nhiên trước mặt nàng hiện ra một đám mây. Một người bay đến bên cạnh Đại Bàng, một tay tùy tiện duỗi ra một cái liền vững vàng tóm được hắn, tay còn lại đánh cho hắn phải thu móng vuốt lại. Kình địch mà nàng đấu chiến hơn nửa ngày cũng không thắng, vậy mà người này cứ như vậy dễ dàng bắt được!
Bình luận facebook