Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 136: - Ngươi thành công rồi?
Hắn biết như vậy có chút mạo hiểm, nhưng hắn không có biện pháp khác, hiện tại hắn không thể về Minh Nguyên, một khi trở về, chuyện linh lực của hắn tăng mạnh tất sẽ không che giấu được, hắn sợ họ sẽ điều tra tới cùng.
Mộ Cửu cũng nhận ra tâm hắn không yên, liền hỏi: " Là chuyện Lâm Tiếp sao?"
Sắc mặt Lâm Kiến Nho khẽ biến, nhìn nàng không lên tiếng.
Mộ Cửu nhìn bộ dạng của hắn liền biến mình đã đoán đúng, nhìn xung quanh không có người liền nhíu mày hỏi hắn: " Ngươi định làm thế nào?"
" Còn có thể làm thế nào?" Hắn lắc đầu bất lực, " Ta chỉ có thể nghĩ cách ngăn cản Minh Nguyên Tông đến Thanh Khâu."
Nói xong, không đợi Mộ Cửu đáp lại, hắn lại lập tức nói: " Đúng rồi, còn chưa kịp chúc mừng ngươi. Cuối cùng cũng có thế ra ở riêng, Dương Vận và Dư Tiểu Liên cũng không có cách nào quấy rầy ngươi được nữa, thật mừng. Làm việc ở nha môn đã quen chưa?"
Không biết tại sao, chuyện hắn gϊếŧ Lâm Tiếp có thể trực tiếp nói cho nàng biết, nhưng chuyện hắn bức bách Lương Thu Thiền vô luận thế nào hắn cũng không muốn nói cho nàng. Hắn không muốn để nàng nhìn thấy mặt đê tiện của mình... Không sai, hắn thừa nhận mình đê tiện, tuy hắn không hối hận, nhưng vẫn cứ không muốn để nàng nhìn thấy.
" À, cũng được." Hắn không nói, Mộ Cửu đương nhiên không tiện hỏi thêm, liền thuận miệng hàn huyên, " Có điều sự tình so với trước cũng khác nhiều, ta còn phải thích ứng mới có thể theo được những người khác."
" Vậy đâu phải vấn đề? Ngươi nhất định sẽ làm được!" Hắn nói chắc chắn, lời nói cực kì chân thành.
Đây chính là bằng hữu duy nhất của hắn, khiến hắn muốn bảo vệ như mẫu thân của hắn vậy, hắn cũng hi vọng Mộ Cửu có thể càng ngày càng tốt lên.
Mộ Cửu cũng cười. Vừa vặn có đồng liêu đi đến cùng Lâm Kiến Nho, nàng liền nói tạm biệt.
Tuy trực giác của nàng cảm thấy được hắn đang khổ não vì chuyện sát hại Lâm Tiếp, thế nhưng không thể giúp được gì, đặc biệt là khi hắn không nguyện nói rõ tình hình.
Lâm Kiến Nho sau khi từ biệt Mộ Cửu liền quay về Thanh Tùng uyển.
Lương Thu Thiền chậm chạp không quay về khiến hắn lo lắng mơ hồ, câu hỏi của Mộ Cửu càng vô hình trung gia tăng sự lo lắng của hắn, hắn phải thừa dịp đêm xuống lẻn ra ngoài xem xem.
Ánh nắng chiều rất nhanh buông xuống, đến khi tia sáng cuối cùng biến mất, hắn thay xiêm y, cầm bội kiếm, ăn miếng Tử Hiệp Liên cuối cùng, sau đó chuẩn bị ra ngoài.
Nhưng tay vừa mới đặt lên cửa, cánh cửa lại đột nhiên bị ai đó phá tan, một ngươi như gió cuốn lách vào, sau đó lao thẳng tới bên bàn há miệng thở dốc... Chính là Lương Thu Thiền!
Lâm Kiến Nho tâm trạng hơi động, vội vã quay người đóng cửa, hỏi: " Sư tỷ sao vậy?"
Lương Thu Thiền ôm ngực thở dốc một lúc mới ngẩng đầu lên, đôi mắt của nàng trống rỗng mở to, khuôn mặt vốn đầy đặn mới qua mấy ngày đột nhiên trở nên tiều tụy, cả người run rẩy, tóc rối tung, dính chặt vào mặt, bộ dạng nhìn qua giống như người vừa suýt bị chết đuối!
" Cơ Vịnh Phương, bị đánh vào Đoạn Hồn Quật rồi..."
Ánh mắt của nàng rơi xuống mặt hắn, hai tay túm chặt lấy mép bàn, âm thanh như âm hồn cứ thể tuôn ra ngoài, mang theo hàn ý và sát ý: " Ta bị người cưỡng ép thành hung thủ gϊếŧ người, Lâm Kiến Nho, ngươi hài lòng chưa! Ngươi hài lòng chưa?"
Nàng điên cuồng kêu gào, vung tay một cái, cả cái bàn bị nàng hất tung trên mặt đất. Nàng nhào tới, hai tay tóm lấy áo của hắn, hàm răng nghiến chặt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn: " Tên súc sinh, ác ma nhà ngươi! Tên ma quỷ nhà ngươi!"
Âm thanh phát ra từ kẽ răng, hàn ý tràn ngập đập vào mặt hắn.
Hắn dừng một chút, đưa tay gạt sợi tóc dính vào mũi nàng sang một bên, nhẹ giọng hỏi: " Nói như vậy, sư tỷ thành công rồi?"
Lương Thu Thiền như thể điên rồi, tay đưa lên muốn bóp cổ hắn.
Lâm Kiến Nho không chống lại, hắn quỳ một chân xuống đất, nhìn thẳng Lương Thu Thiền.
Nàng ta thành công rồi!
Nàng ta đã đem Cơ Vịnh Phương đánh vào Đoạn Hồn Quật... Không, là Hoa Thanh đánh, Đoạn Hồn Quật nào phải địa phương tầm thương, đó là nơi trừng trị phạm nhân các đời Minh Nguyên Tông, là cấm địa, không có công lực của các trưởng lão, không chỉ không có cách nào cứu người đi mà ngay cả đến gần cũng không thể. Điều này nói rõ, Cơ Vịnh Phương đã bị coi là hung thủ, tiếp nhận trừng phạt.
Cả người hắn liền ung dung thoải mái, quả nhiên lựa chọn của hắn là đúng.
Hắn lấy tay nàng xuống, khẽ vuốt đầu nàng: " Sư tỷ ngoan, ngươi cực khổ rồi." Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng cho nàng, Lương Thu Thiền muốn cự tuyệt, nhưng cả người uể oải khiến nàng không sao làm được. Nhưng uất ức trong lòng nàng sao có thể tiêu? Nắm đấm của nàng rơi như mưa xuống người hắn, răng cắn chặt vai hắn, mang theo cả tiếng gào khóc.
Cứ như vậy, sau một lúc, nàng cũng mệt mỏi, tay che ngực nôn khan.
Lâm Kiến Nho đưa tay ra sau, thuận tiện vuốt tóc nàng.
Cuối cùng nàng ngừng nôn khan mà đã biến thành khóc nức nở, người cũng mềm nhũn ôm đầu gối ngồi trên mặt đất.
Lâm Kiến Nho nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, lại đứng dậy rót cho nàng một chén nước. Nàng ngơ ngác cầm lấy, nhìn ly nước không nhúc nhích.
Lâm Kiến Nho cũng không cưỡng cầu, chỉ nửa ngồi nửa quỳ trước mặt nàng, hỏi: " Chuyện này, sư tỷ cuối cùng làm sao mà làm được?"
" Ta thừa dịp sư phụ đến Bích Liên sơn lo hậu sự cho tứ sư thúc liền lén lấy một viên Đại Mãn Kim Đan, bỏ vào trà của Cơ Vịnh Phương. Hai ngày sau nàng ta tấn cấp, nàng ta tấn cấp sớm như vậy, mà rõ ràng mới chỉ kết đan cách đây không lâu, cho rằng được trời cao phù hộ mà đắc ý. Sư phụ nhìn kiếp vân của nàng ta không bình thường, rất nhanh tìm thấy Đại Mãn Đan trong cơ thể nàng ta.
Khi đó Đại Mãn Kim Đan đã hoàn toàn bị hấp thu, căn bản không phân biệt được đã ăn bao lâu, lúc này ta liền đứng ra, công nhận rằng trước khi tứ sư thúc chết, nàng ta có vào phòng. Sư phụ hỏi ta, ta liền nói theo ý của ngươi... Nàng ta phát điên muốn xông tới gϊếŧ ta, bị sư phụ một chưởng chém đứt gân mạch, sau đó đánh vào Đoạn Hồn Quật..."
Nước mắt nàng chảy dài, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, phảng phất như tình cảnh khi Cơ Vịnh Phương rơi vào Đoạn Hồn Quật còn hiện ra trước mắt.
Cơ Mẫn Quân muốn động thủ với Hoa Thanh, nhưng Hoa Thanh vẫn cứ quyết đoán làm như vậy.
Nàng từ trước tới nay chưa từng thấy hắn quả quyết như thế, hắn vốn không phải người như vậy, theo đạo lý, hắn vốn nên nghiêm cẩn hơn một chút, nếu không phải hắn bất mãn với Cơ Mẫn Quân đã lâu, nàng hoàn toàn không thể chắc chắn!
" Sư tỷ lấy được Đại Mãn Đan như thế nào, chưởng môn sư bá không nghi ngờ sao?" Lâm Kiến Nho hỏi.
Sắc mặt nàng trắng bệch, cả người lại run rẩy: " Đêm trước khi ta về núi liền lén đến lấy Đại Mãn Kim Đan, ngày đó sư phụ không ở trên núi, sau khi lấy xong ta mới báo tin cho người là ta quay về! Hắn sớm muộn sẽ hoài nghi ta, ta sớm muộn sẽ chạy không thoát!.... Tất cả những điều này đều do ngươi làm hại, đều do ngươi!"
Nàng lần thứ hai trở nên kích động, vẻ hoảng sợ lạiquay về.
Mộ Cửu cũng nhận ra tâm hắn không yên, liền hỏi: " Là chuyện Lâm Tiếp sao?"
Sắc mặt Lâm Kiến Nho khẽ biến, nhìn nàng không lên tiếng.
Mộ Cửu nhìn bộ dạng của hắn liền biến mình đã đoán đúng, nhìn xung quanh không có người liền nhíu mày hỏi hắn: " Ngươi định làm thế nào?"
" Còn có thể làm thế nào?" Hắn lắc đầu bất lực, " Ta chỉ có thể nghĩ cách ngăn cản Minh Nguyên Tông đến Thanh Khâu."
Nói xong, không đợi Mộ Cửu đáp lại, hắn lại lập tức nói: " Đúng rồi, còn chưa kịp chúc mừng ngươi. Cuối cùng cũng có thế ra ở riêng, Dương Vận và Dư Tiểu Liên cũng không có cách nào quấy rầy ngươi được nữa, thật mừng. Làm việc ở nha môn đã quen chưa?"
Không biết tại sao, chuyện hắn gϊếŧ Lâm Tiếp có thể trực tiếp nói cho nàng biết, nhưng chuyện hắn bức bách Lương Thu Thiền vô luận thế nào hắn cũng không muốn nói cho nàng. Hắn không muốn để nàng nhìn thấy mặt đê tiện của mình... Không sai, hắn thừa nhận mình đê tiện, tuy hắn không hối hận, nhưng vẫn cứ không muốn để nàng nhìn thấy.
" À, cũng được." Hắn không nói, Mộ Cửu đương nhiên không tiện hỏi thêm, liền thuận miệng hàn huyên, " Có điều sự tình so với trước cũng khác nhiều, ta còn phải thích ứng mới có thể theo được những người khác."
" Vậy đâu phải vấn đề? Ngươi nhất định sẽ làm được!" Hắn nói chắc chắn, lời nói cực kì chân thành.
Đây chính là bằng hữu duy nhất của hắn, khiến hắn muốn bảo vệ như mẫu thân của hắn vậy, hắn cũng hi vọng Mộ Cửu có thể càng ngày càng tốt lên.
Mộ Cửu cũng cười. Vừa vặn có đồng liêu đi đến cùng Lâm Kiến Nho, nàng liền nói tạm biệt.
Tuy trực giác của nàng cảm thấy được hắn đang khổ não vì chuyện sát hại Lâm Tiếp, thế nhưng không thể giúp được gì, đặc biệt là khi hắn không nguyện nói rõ tình hình.
Lâm Kiến Nho sau khi từ biệt Mộ Cửu liền quay về Thanh Tùng uyển.
Lương Thu Thiền chậm chạp không quay về khiến hắn lo lắng mơ hồ, câu hỏi của Mộ Cửu càng vô hình trung gia tăng sự lo lắng của hắn, hắn phải thừa dịp đêm xuống lẻn ra ngoài xem xem.
Ánh nắng chiều rất nhanh buông xuống, đến khi tia sáng cuối cùng biến mất, hắn thay xiêm y, cầm bội kiếm, ăn miếng Tử Hiệp Liên cuối cùng, sau đó chuẩn bị ra ngoài.
Nhưng tay vừa mới đặt lên cửa, cánh cửa lại đột nhiên bị ai đó phá tan, một ngươi như gió cuốn lách vào, sau đó lao thẳng tới bên bàn há miệng thở dốc... Chính là Lương Thu Thiền!
Lâm Kiến Nho tâm trạng hơi động, vội vã quay người đóng cửa, hỏi: " Sư tỷ sao vậy?"
Lương Thu Thiền ôm ngực thở dốc một lúc mới ngẩng đầu lên, đôi mắt của nàng trống rỗng mở to, khuôn mặt vốn đầy đặn mới qua mấy ngày đột nhiên trở nên tiều tụy, cả người run rẩy, tóc rối tung, dính chặt vào mặt, bộ dạng nhìn qua giống như người vừa suýt bị chết đuối!
" Cơ Vịnh Phương, bị đánh vào Đoạn Hồn Quật rồi..."
Ánh mắt của nàng rơi xuống mặt hắn, hai tay túm chặt lấy mép bàn, âm thanh như âm hồn cứ thể tuôn ra ngoài, mang theo hàn ý và sát ý: " Ta bị người cưỡng ép thành hung thủ gϊếŧ người, Lâm Kiến Nho, ngươi hài lòng chưa! Ngươi hài lòng chưa?"
Nàng điên cuồng kêu gào, vung tay một cái, cả cái bàn bị nàng hất tung trên mặt đất. Nàng nhào tới, hai tay tóm lấy áo của hắn, hàm răng nghiến chặt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn: " Tên súc sinh, ác ma nhà ngươi! Tên ma quỷ nhà ngươi!"
Âm thanh phát ra từ kẽ răng, hàn ý tràn ngập đập vào mặt hắn.
Hắn dừng một chút, đưa tay gạt sợi tóc dính vào mũi nàng sang một bên, nhẹ giọng hỏi: " Nói như vậy, sư tỷ thành công rồi?"
Lương Thu Thiền như thể điên rồi, tay đưa lên muốn bóp cổ hắn.
Lâm Kiến Nho không chống lại, hắn quỳ một chân xuống đất, nhìn thẳng Lương Thu Thiền.
Nàng ta thành công rồi!
Nàng ta đã đem Cơ Vịnh Phương đánh vào Đoạn Hồn Quật... Không, là Hoa Thanh đánh, Đoạn Hồn Quật nào phải địa phương tầm thương, đó là nơi trừng trị phạm nhân các đời Minh Nguyên Tông, là cấm địa, không có công lực của các trưởng lão, không chỉ không có cách nào cứu người đi mà ngay cả đến gần cũng không thể. Điều này nói rõ, Cơ Vịnh Phương đã bị coi là hung thủ, tiếp nhận trừng phạt.
Cả người hắn liền ung dung thoải mái, quả nhiên lựa chọn của hắn là đúng.
Hắn lấy tay nàng xuống, khẽ vuốt đầu nàng: " Sư tỷ ngoan, ngươi cực khổ rồi." Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng cho nàng, Lương Thu Thiền muốn cự tuyệt, nhưng cả người uể oải khiến nàng không sao làm được. Nhưng uất ức trong lòng nàng sao có thể tiêu? Nắm đấm của nàng rơi như mưa xuống người hắn, răng cắn chặt vai hắn, mang theo cả tiếng gào khóc.
Cứ như vậy, sau một lúc, nàng cũng mệt mỏi, tay che ngực nôn khan.
Lâm Kiến Nho đưa tay ra sau, thuận tiện vuốt tóc nàng.
Cuối cùng nàng ngừng nôn khan mà đã biến thành khóc nức nở, người cũng mềm nhũn ôm đầu gối ngồi trên mặt đất.
Lâm Kiến Nho nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, lại đứng dậy rót cho nàng một chén nước. Nàng ngơ ngác cầm lấy, nhìn ly nước không nhúc nhích.
Lâm Kiến Nho cũng không cưỡng cầu, chỉ nửa ngồi nửa quỳ trước mặt nàng, hỏi: " Chuyện này, sư tỷ cuối cùng làm sao mà làm được?"
" Ta thừa dịp sư phụ đến Bích Liên sơn lo hậu sự cho tứ sư thúc liền lén lấy một viên Đại Mãn Kim Đan, bỏ vào trà của Cơ Vịnh Phương. Hai ngày sau nàng ta tấn cấp, nàng ta tấn cấp sớm như vậy, mà rõ ràng mới chỉ kết đan cách đây không lâu, cho rằng được trời cao phù hộ mà đắc ý. Sư phụ nhìn kiếp vân của nàng ta không bình thường, rất nhanh tìm thấy Đại Mãn Đan trong cơ thể nàng ta.
Khi đó Đại Mãn Kim Đan đã hoàn toàn bị hấp thu, căn bản không phân biệt được đã ăn bao lâu, lúc này ta liền đứng ra, công nhận rằng trước khi tứ sư thúc chết, nàng ta có vào phòng. Sư phụ hỏi ta, ta liền nói theo ý của ngươi... Nàng ta phát điên muốn xông tới gϊếŧ ta, bị sư phụ một chưởng chém đứt gân mạch, sau đó đánh vào Đoạn Hồn Quật..."
Nước mắt nàng chảy dài, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, phảng phất như tình cảnh khi Cơ Vịnh Phương rơi vào Đoạn Hồn Quật còn hiện ra trước mắt.
Cơ Mẫn Quân muốn động thủ với Hoa Thanh, nhưng Hoa Thanh vẫn cứ quyết đoán làm như vậy.
Nàng từ trước tới nay chưa từng thấy hắn quả quyết như thế, hắn vốn không phải người như vậy, theo đạo lý, hắn vốn nên nghiêm cẩn hơn một chút, nếu không phải hắn bất mãn với Cơ Mẫn Quân đã lâu, nàng hoàn toàn không thể chắc chắn!
" Sư tỷ lấy được Đại Mãn Đan như thế nào, chưởng môn sư bá không nghi ngờ sao?" Lâm Kiến Nho hỏi.
Sắc mặt nàng trắng bệch, cả người lại run rẩy: " Đêm trước khi ta về núi liền lén đến lấy Đại Mãn Kim Đan, ngày đó sư phụ không ở trên núi, sau khi lấy xong ta mới báo tin cho người là ta quay về! Hắn sớm muộn sẽ hoài nghi ta, ta sớm muộn sẽ chạy không thoát!.... Tất cả những điều này đều do ngươi làm hại, đều do ngươi!"
Nàng lần thứ hai trở nên kích động, vẻ hoảng sợ lạiquay về.
Bình luận facebook