Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 153: - Gây đại họa?
Thế nhưng thanh âm nhẫn nại ấy rõ ràng truyền đến từ đây!
Nàng rút trường kiếm, lập tức nhảy ra sau tấm bình phong, mũi kiếm chỉ thẳng vào một người đang ôm bụng ngã dưới đất, sắc mặt tái nhợt đầy vẻ kinh ngạc, mà áo trắng trên người hắn và một phần sàn nhà đều bị máu tươi nhiễm đỏ...
" Ngao Khương?!" Mộ Cửu giật mình, đến xưng hô cũng không chú ý!
Ngao Khương nằm dưới đất cũng kinh hãi đến biến sắc, thân thể căng cứng như gặp quỷ!
" Sao ngươi lại đến đây!"
Hắn vừa nói vừa nhìn về phía sau nàng, một tay kéo liêm mạn che thắt lưng, bộ dạng rõ ràng không muốn để nàng lại gần.
Mộ Cửu cũng không muốn hỏi, nhưng nàng là hộ tướng Đông Lăng Cung, tên này bị thương, nếu Ngao Sâm hỏi đến thì nàng sẽ không giải thích được đâu! Hơn nữa, may mà nàng xông vào đây có được không? Ngày ấy rõ ràng nàng chưa làm gì đã bị hắn định cho một tội danh, nếu nàng không vào, hắn lật lọng nói nàng hộ vệ bất lực, hoặc thẳng thắn nói rằng là do nàng động thủ thì sao bây giờ?
Giao thiệp với người như thế, không thể không đề phòng.
Nghĩ tới đây, nàng không nói gì liền kém liêm mạn trên người hắn xuống, Ngao Khương kinh hãi muốn lăn vào gầm giường, dáng vẻ như một tiểu tức phụ bị kẻ cướp bắt về động, muốn khiển trách lại không dám quát mắng, muốn chửi bới lại không dám lên tiếng.
Mộ Cửu không coi mình là một tiểu lưu manh, mấy phần sắc đẹp của tiểu tử này không lọt nổi vào mắt xanh của nàng đâu!
Có điều nàng không quản được nhiều như vậy. Nàng nhất định phải gọi người vào giúp hắn chữa thương, tuyệt không để hắn có cơ hội vu hại!
" Tại sao ngươi lại bị thương?" Nàng ngồi thẳng xuống nhìn thương thế của hắn.
" Ai cần ngươi lo!" Ngao Khương trừng mắt nhìn nàng, cố gắng giãy giụa bò về phía chiếc tủ nhỏ cạnh giường.
Nhưng hắn phải bò, có thể thấy thương thể tuyệt đối không nhẹ.
Mộ Cửu đi tới giúp hắn mở tủ ra, lấy toàn bộ bình bình lọ lọ bày ra trước mặt hắn: " Ngươi muốn cầm máu?"
Bản thân nàng tuy có mang theo thuốc chữa thương bên người nhưng có lẽ thuốc của Long Cung họ lợi hại hơn. Hơn nữa, thuốc trị thương của nàng đều do Lưu Dương luyện chế, khi trước quả thực là dùng một viên mất một viên, nàng sẽ không lãng phí trên người thẳng nhóc con không có tố chất này đâu.
Ngao Khương thở hổn hển, với tay lấy một bình thuốc màu xanh, ngón tay run run, lời còn chưa nói ra liền gục xuống.
Mộ Cửu liền cầm lấy nó, lấy một viên đan dược cho hắn ăn.
Máu có ngừng lại hay không thì nàng không biết, y phục của hắn đã che vết thương lại, hơn nữa Mộ Cửu sẽ tuyệt đối không để hắn cởi ra để giúp hắn chữa thương.
Thế nhưng sắc mặt của hắn có thả lỏng đôi chút, cả người cũng dần dần từ chống cự Mộ Cửu chuyển sang thích ứng, liền nói: " Ta muốn uống trà."
Mộ Cửu đi đến rót cho hắn một chén, lại cầm chậu đồng trong góc lấy giúp hắn một chậu nước.
Thương ở phía xương sườn, chẳng trách sẽ đau đến rêи ɾỉ.
Mộ Cửu xốc xiêm y của hắn lên xem một chút, chỉ thấy máu không chảy nữa, nhưng vết thương chưa khép lại được.
Xem ra thuốc trị thương của Long Cung cũng không ra sao!
" Nếu ngươi dám nói ra ngoài, ta sẽ gϊếŧ ngươi!"
Nàng đang nhíu mày quan sát, Ngao Khương vừa khôi phục được một chút khí lực liền tàn bạo uy hiếp nàng.
Mộ Cửu thản nhiên nhìn hắn một cái, buông xiêm y ra.
" Ngươi làm việc gì không thể để lộ ra ngoài sao?"
Thật là không có lòng tốt, nàng thay hắn bận bịu trước sau, liền đổi lại được một câu đe dọa này của hắn !
" Ngươi không cần biết!" Hắn lạnh lùng trừng nàng, cúi người chịu đựng cảm giác đau.
Mộ Cửu không ăn no rửng mỡ, không có chuyện gì liền đi bát quái xem tiểu nhãi con hắn đi đánh nhau với ai!
Có điều, theo lí thuyết thì người đi đánh nhau bên ngoài đều có trong người mấy viên Kim Sang Dược, cái tên này cái gì cũng không mang, xem ra không phải thích đi gây chuyện. Nhưng nếu không thích đi gây chuyện, tại sao hắn lại mang một thân thương thế này quay về đây? Hơn nữa còn sợ bị người khác nhìn thấy, hắn vừa đi tìm ai đánh nhau? Đề phòng ai?
Việc này tuy rằng không có nhiều quan hệ lắm với nàng, nhưng an nguy của hắn hiện tại chính là sứ mệnh của nàng, nàng phải biết rõ.
" Nếu ngươi không chịu nói ra là ai đả thương thì ta sẽ đi bẩm báo với phụ thân ngươi." Nàng nghiêm mặt yêu cầu.
" Không liên quan..." Hắn còn chưa nói hết, Mộ Cửu đã đứng dậy muốn đi.
Hắn liền vồ tới: " Ngươi quay lại!"
Mộ Cửu quay người, hắn oán hận trừng mắt nhìn nàng, ổn định khẩu khí: " Ta có nói ngươi cũng không biết."
" Chỉ cần một cái tên thôi." Mộ Cửu không dễ dàng từ bỏ.
Hắn khẽ cắn răng, lại trừng nàng, nói: " Vân Tích."
Mộ Cửu không nghe rõ: " Cái gì?"
" Ta nói Vân Tích! Lão tứ Vân gia ở Ngọc Lĩnh sơn!" Khuôn mặt Ngao Khương bởi cắn răng quá chặt mà có vẻ hơi vặn vẹo, " Ngươi từng nghe nói đến Vân gia chưa? Ngươi chỉ là một tiểu Hóa Thần sống hơn hai ngàn năm, khẳng định chưa từng nghe qua!"
Mộ Cửu liền sửng sốt.
Lão tứ Vân gia ở Ngọc Lĩnh sơn, Ngọc Lĩnh sơn này, không phải là địa bàn của nhân tình Ngao Sâm, Hỏa Phượng Hoàng sao? Ngao Khương đã làm gì? Có điều cũng là bình thường, Ngao Khương là nhi tử của Vương Hậu, quả thật có lí do không đội trời chung với Vân gia, chẳng trách hắn không muốn người khác biết mình đánh nhau với Vân Tích.
Thế nhưng quan trọng là Ngao Khương cũng không vừa mắt người gϊếŧ Trần Bình là nàng, thật khiến người ta không hiểu!
Nếu Ngao Khương có suy nghĩ như Vương Hậu, hắn oán hận Quách Mộ Cửu nàng làm gì?
Còn nếu hắn cùng chiến tuyến với Ngao Sâm, trở mặt với Vân gia liền không hợp tình hợp lí.
Không... Hỏa Phượng Hoàng Vân gia?
Mấy chữ này sao lại quen tai thế?
Đúng rồi, nàng nhớ rồi!
Khi nàng mở tiệc mời Lưu Tuấn và các đồng liêu từng nghe được bát quái từ Phượng lão bản ở Phượng Siêu, trong đó nhắc tới Vân gia, lẽ nào chính là nhân tình Hỏa Phượng Hoàng của Ngao Sâm? Nàng nhớ Phượng lão bản nói rằng, Vân gia bởi cần phải niết bàn để độ Thiên kiếp nên người trong tộc không nhiều nhưng lại có một vị tiểu thư đi sinh con bên ngoài, chẳng lẽ đang nói đến mẫu thân của Trần Bình?
" Ngươi sẽ đi mật báo sao?" Ngao Khương thấy nàng nửa ngày chưa lên tiếng, không nhịn được mở miệng thăm dò.
Mộ Cửu cúi đầu nhìn hắn, khuôn mặt hắn tuy vẫn hung ác nhưng cũng có một tia sầu lo, quả nhiên là không muốn Ngao Sâm biết được.
Nàng nói: " Ta không có hứng thú với chuyện của ngươi, chỉ cần ngươi không nghĩ ra trăm phương ngàn kế để chỉnh ta là được rồi."
Ngao Khương trừng mắt nhìn nàng, sau đó bò lên ghế tựa ngồi xuống.
Mộ Cửu đánh giá hắn trong chốc lát, lại nói: " Ta có thể nói dối giúp ngươi, nhưng thương thế của ngươi làm sao có thể giấu được?"
Hắn thất thần nhìn chằm chằm vào tấm bình phong đã bị chém rách nửa khắc, mở miệng: " Ta có thể nói ta không khỏe, tạm thời không thể lộ diện."
Mộ Cửu bĩu môi, hắn coi cha hắn và đại phu ở Long Cung là kẻ ngốc sao? Lý dó sứt sẹo như thế mà cũng nghĩ ra được.
Quên đi, vì không để Ngao Sâm coi việc này là nhược điểm của nàng, nàng đành phải cố hết sức nhét cho hắn một đống tiên đan.
Nàng móc ra hai viên Sinh Cơ Đan, đặt lên trên bàn: " Ăn đi."
Ngao Khương nhìn chằm chằm hai viên đan dược trắng bóc này, cau mày hỏi: " Đây là cái gì?"
Nàng rút trường kiếm, lập tức nhảy ra sau tấm bình phong, mũi kiếm chỉ thẳng vào một người đang ôm bụng ngã dưới đất, sắc mặt tái nhợt đầy vẻ kinh ngạc, mà áo trắng trên người hắn và một phần sàn nhà đều bị máu tươi nhiễm đỏ...
" Ngao Khương?!" Mộ Cửu giật mình, đến xưng hô cũng không chú ý!
Ngao Khương nằm dưới đất cũng kinh hãi đến biến sắc, thân thể căng cứng như gặp quỷ!
" Sao ngươi lại đến đây!"
Hắn vừa nói vừa nhìn về phía sau nàng, một tay kéo liêm mạn che thắt lưng, bộ dạng rõ ràng không muốn để nàng lại gần.
Mộ Cửu cũng không muốn hỏi, nhưng nàng là hộ tướng Đông Lăng Cung, tên này bị thương, nếu Ngao Sâm hỏi đến thì nàng sẽ không giải thích được đâu! Hơn nữa, may mà nàng xông vào đây có được không? Ngày ấy rõ ràng nàng chưa làm gì đã bị hắn định cho một tội danh, nếu nàng không vào, hắn lật lọng nói nàng hộ vệ bất lực, hoặc thẳng thắn nói rằng là do nàng động thủ thì sao bây giờ?
Giao thiệp với người như thế, không thể không đề phòng.
Nghĩ tới đây, nàng không nói gì liền kém liêm mạn trên người hắn xuống, Ngao Khương kinh hãi muốn lăn vào gầm giường, dáng vẻ như một tiểu tức phụ bị kẻ cướp bắt về động, muốn khiển trách lại không dám quát mắng, muốn chửi bới lại không dám lên tiếng.
Mộ Cửu không coi mình là một tiểu lưu manh, mấy phần sắc đẹp của tiểu tử này không lọt nổi vào mắt xanh của nàng đâu!
Có điều nàng không quản được nhiều như vậy. Nàng nhất định phải gọi người vào giúp hắn chữa thương, tuyệt không để hắn có cơ hội vu hại!
" Tại sao ngươi lại bị thương?" Nàng ngồi thẳng xuống nhìn thương thế của hắn.
" Ai cần ngươi lo!" Ngao Khương trừng mắt nhìn nàng, cố gắng giãy giụa bò về phía chiếc tủ nhỏ cạnh giường.
Nhưng hắn phải bò, có thể thấy thương thể tuyệt đối không nhẹ.
Mộ Cửu đi tới giúp hắn mở tủ ra, lấy toàn bộ bình bình lọ lọ bày ra trước mặt hắn: " Ngươi muốn cầm máu?"
Bản thân nàng tuy có mang theo thuốc chữa thương bên người nhưng có lẽ thuốc của Long Cung họ lợi hại hơn. Hơn nữa, thuốc trị thương của nàng đều do Lưu Dương luyện chế, khi trước quả thực là dùng một viên mất một viên, nàng sẽ không lãng phí trên người thẳng nhóc con không có tố chất này đâu.
Ngao Khương thở hổn hển, với tay lấy một bình thuốc màu xanh, ngón tay run run, lời còn chưa nói ra liền gục xuống.
Mộ Cửu liền cầm lấy nó, lấy một viên đan dược cho hắn ăn.
Máu có ngừng lại hay không thì nàng không biết, y phục của hắn đã che vết thương lại, hơn nữa Mộ Cửu sẽ tuyệt đối không để hắn cởi ra để giúp hắn chữa thương.
Thế nhưng sắc mặt của hắn có thả lỏng đôi chút, cả người cũng dần dần từ chống cự Mộ Cửu chuyển sang thích ứng, liền nói: " Ta muốn uống trà."
Mộ Cửu đi đến rót cho hắn một chén, lại cầm chậu đồng trong góc lấy giúp hắn một chậu nước.
Thương ở phía xương sườn, chẳng trách sẽ đau đến rêи ɾỉ.
Mộ Cửu xốc xiêm y của hắn lên xem một chút, chỉ thấy máu không chảy nữa, nhưng vết thương chưa khép lại được.
Xem ra thuốc trị thương của Long Cung cũng không ra sao!
" Nếu ngươi dám nói ra ngoài, ta sẽ gϊếŧ ngươi!"
Nàng đang nhíu mày quan sát, Ngao Khương vừa khôi phục được một chút khí lực liền tàn bạo uy hiếp nàng.
Mộ Cửu thản nhiên nhìn hắn một cái, buông xiêm y ra.
" Ngươi làm việc gì không thể để lộ ra ngoài sao?"
Thật là không có lòng tốt, nàng thay hắn bận bịu trước sau, liền đổi lại được một câu đe dọa này của hắn !
" Ngươi không cần biết!" Hắn lạnh lùng trừng nàng, cúi người chịu đựng cảm giác đau.
Mộ Cửu không ăn no rửng mỡ, không có chuyện gì liền đi bát quái xem tiểu nhãi con hắn đi đánh nhau với ai!
Có điều, theo lí thuyết thì người đi đánh nhau bên ngoài đều có trong người mấy viên Kim Sang Dược, cái tên này cái gì cũng không mang, xem ra không phải thích đi gây chuyện. Nhưng nếu không thích đi gây chuyện, tại sao hắn lại mang một thân thương thế này quay về đây? Hơn nữa còn sợ bị người khác nhìn thấy, hắn vừa đi tìm ai đánh nhau? Đề phòng ai?
Việc này tuy rằng không có nhiều quan hệ lắm với nàng, nhưng an nguy của hắn hiện tại chính là sứ mệnh của nàng, nàng phải biết rõ.
" Nếu ngươi không chịu nói ra là ai đả thương thì ta sẽ đi bẩm báo với phụ thân ngươi." Nàng nghiêm mặt yêu cầu.
" Không liên quan..." Hắn còn chưa nói hết, Mộ Cửu đã đứng dậy muốn đi.
Hắn liền vồ tới: " Ngươi quay lại!"
Mộ Cửu quay người, hắn oán hận trừng mắt nhìn nàng, ổn định khẩu khí: " Ta có nói ngươi cũng không biết."
" Chỉ cần một cái tên thôi." Mộ Cửu không dễ dàng từ bỏ.
Hắn khẽ cắn răng, lại trừng nàng, nói: " Vân Tích."
Mộ Cửu không nghe rõ: " Cái gì?"
" Ta nói Vân Tích! Lão tứ Vân gia ở Ngọc Lĩnh sơn!" Khuôn mặt Ngao Khương bởi cắn răng quá chặt mà có vẻ hơi vặn vẹo, " Ngươi từng nghe nói đến Vân gia chưa? Ngươi chỉ là một tiểu Hóa Thần sống hơn hai ngàn năm, khẳng định chưa từng nghe qua!"
Mộ Cửu liền sửng sốt.
Lão tứ Vân gia ở Ngọc Lĩnh sơn, Ngọc Lĩnh sơn này, không phải là địa bàn của nhân tình Ngao Sâm, Hỏa Phượng Hoàng sao? Ngao Khương đã làm gì? Có điều cũng là bình thường, Ngao Khương là nhi tử của Vương Hậu, quả thật có lí do không đội trời chung với Vân gia, chẳng trách hắn không muốn người khác biết mình đánh nhau với Vân Tích.
Thế nhưng quan trọng là Ngao Khương cũng không vừa mắt người gϊếŧ Trần Bình là nàng, thật khiến người ta không hiểu!
Nếu Ngao Khương có suy nghĩ như Vương Hậu, hắn oán hận Quách Mộ Cửu nàng làm gì?
Còn nếu hắn cùng chiến tuyến với Ngao Sâm, trở mặt với Vân gia liền không hợp tình hợp lí.
Không... Hỏa Phượng Hoàng Vân gia?
Mấy chữ này sao lại quen tai thế?
Đúng rồi, nàng nhớ rồi!
Khi nàng mở tiệc mời Lưu Tuấn và các đồng liêu từng nghe được bát quái từ Phượng lão bản ở Phượng Siêu, trong đó nhắc tới Vân gia, lẽ nào chính là nhân tình Hỏa Phượng Hoàng của Ngao Sâm? Nàng nhớ Phượng lão bản nói rằng, Vân gia bởi cần phải niết bàn để độ Thiên kiếp nên người trong tộc không nhiều nhưng lại có một vị tiểu thư đi sinh con bên ngoài, chẳng lẽ đang nói đến mẫu thân của Trần Bình?
" Ngươi sẽ đi mật báo sao?" Ngao Khương thấy nàng nửa ngày chưa lên tiếng, không nhịn được mở miệng thăm dò.
Mộ Cửu cúi đầu nhìn hắn, khuôn mặt hắn tuy vẫn hung ác nhưng cũng có một tia sầu lo, quả nhiên là không muốn Ngao Sâm biết được.
Nàng nói: " Ta không có hứng thú với chuyện của ngươi, chỉ cần ngươi không nghĩ ra trăm phương ngàn kế để chỉnh ta là được rồi."
Ngao Khương trừng mắt nhìn nàng, sau đó bò lên ghế tựa ngồi xuống.
Mộ Cửu đánh giá hắn trong chốc lát, lại nói: " Ta có thể nói dối giúp ngươi, nhưng thương thế của ngươi làm sao có thể giấu được?"
Hắn thất thần nhìn chằm chằm vào tấm bình phong đã bị chém rách nửa khắc, mở miệng: " Ta có thể nói ta không khỏe, tạm thời không thể lộ diện."
Mộ Cửu bĩu môi, hắn coi cha hắn và đại phu ở Long Cung là kẻ ngốc sao? Lý dó sứt sẹo như thế mà cũng nghĩ ra được.
Quên đi, vì không để Ngao Sâm coi việc này là nhược điểm của nàng, nàng đành phải cố hết sức nhét cho hắn một đống tiên đan.
Nàng móc ra hai viên Sinh Cơ Đan, đặt lên trên bàn: " Ăn đi."
Ngao Khương nhìn chằm chằm hai viên đan dược trắng bóc này, cau mày hỏi: " Đây là cái gì?"
Bình luận facebook