Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 159: - Sắp bại lộ
Mộ Cửu trợn mắt há mồm.
Vân Tích liền nói tiếp: " Vì thế, sau đó Vân Khiển đi, Trần Bình ở lại. Vương Hậu mỗi khi muốn làm gì với Trần Bình, Ngao Khương đều tìm mọi cách che chở, Vương Hậu cũng không có cách nào. Thế nhưng tính tình Trần Bình thực sự thô bạo, có một lần đánh cả Ngao Khương, Long Vương liền đưa hắn đến Bắc Di đảo, cuối cùng đã bị ngươi gϊếŧ."
Mộ Cửu nghe nửa đoạn trước không khỏi thổn thức, đột nhiên nghe được câu cuối cùng liền giật mình!
Tiểu tử này hóa ra biết cũng không ít, lại có thể đoán ra Trần Bình là do nàng gϊếŧ.
" Tại sao ngươi biết là ta gϊếŧ?" Nàng hỏi.
Vân Tích cười cười: " Chuyện Ngao Sâm lên Thiên Đình khi trước không phải là ta không biết, hắn cũng thường thường báo tin đến Ngọc Lĩnh sơn. Ngọc Đế đem hung thủ sát hại Trần Bình đày đến Long Cung làm hộ tướng, chuyện này ta cũng biết. Hơn nữa, Trần Bình chết, Ngao Khương khó vượt qua, Ngao Sâm sao lại lại có thể không đem ngươi đưa đến đây để hắn mài dao?"
Mộ Cửu cảm thấy lạnh lẽo, quả thực hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Vốn nàng cho rằng nàng hoàn toàn chiếm vị trí chủ động, lại không nghĩ rằng tất cả đều được nắm giữ trong tay hắn!
Họ Vân này quả nhiên cũng không phải là một tên gia hỏa dễ đối phó, chẳng trách Ngao Khương tuy tu vi cao hơn nhưng vẫn không làm gì được hắn.
Nàng nhìn hắn một cái, có lòng cảnh giác lui về phía sau, giữ vững khoảng cách an toàn.
Như vậy nếu có chuyện gì thì nàng cũng có thời gian chạy trốn.
Mặc kệ giao tình giữa Ngao Khương và Trần Bình thế nào, hiện tại dù thật hay giả, lời của Vân Tích ít nhất cũng hợp tình hợp lí. Nếu quan hệ giữa Ngao Khương và Trần Bình không tốt, làm sao hắn liền lập tức trở mặt sau khi biết nàng đã sát hại Trần Bình? Đây quả thật là biểu hiện khi gặp được kẻ thù sát hại huynh đệ tốt!
Hóa ra là như vậy.
Nếu lời giải thích này của Vân Tích là thật, Ngao Khương muốn đồ trên tay hắn là có ý gì ? Quan trọng là công dụng, hắn định dùng để làm gì? Có thể có quan hệ với Trần Bình không?
" Người nào ở bên trong?!"
Nàng đan vùi đầu suy nghĩ, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng rống giận dữ như sấm sét. Vừa nghe, vậy mà lại là thanh âm của Ngao Sâm!
Sao hắn lại đến rồi? Không phải có gia yến sao?!
Mộ Cửu sợ hãi nhảy dựng lên, bước đến cửa sổ quan sát, quả thật là hắn! Không riêng gì hắn, cả Ngao Nguyệt, Ngao Kiều cùng vài nam từ mặc hoa phục cũng đều đến! Đứng cạnh hắn là một vị phu nhân y phục hoa lệ, không cần nghĩ cũng đây chính toàn bộ gia mã của Ngao Sâm! Hơn nữa, quan trọng là Ngao Khương còn đang bị Ngao Sâm đẩy vào đây!
... Đây là chuyện gì?
Gia hỏa chết tiệt Ngao Sâm nói với nàng là đi dự gia yến, kết quả là bị phụ thân hắn bắt được, sau đó vây nàng trong này?!
Lần này phải làm sao bây giờ?
Nàng quay lại nhìn Vân Tích vẫn như cũ không hề nhúc nhích... Không trách hắn từ đầu đến cuối không hề sốt ruột, hóa ra hắn đã biết Ngao Khương chạy không thoát! Nhưng tin tức lộ ra thế nào đây?... Không, nàng không quản được nhiều như vậy, phải nhanh nhanh nghĩ một biện pháp đào tẩu mới được! Không thể để bị Ngao Khương kéo đi làm kẻ thế mạng được!
Đang muốn lấy Tránh Tiên Thường ra, bỗng một mùi hương gỗ xoan quen thuộc liền xuất hiện, ngay sau đó eo nàng bị giữ chặt, được người nào đó ổn định ôm lấy, nhảy vào một góc nhà!
" Lục Áp!" Nàng vui mừng kéo vạt áo hắn, không nhịn được nhảy dựng lên. Qúa tốt rồi, hắn đến đây, nàng ngay cả Tránh Tiên Thường cũng không cần mặc!
Lục Áp đưa một ngón tay chỉ ra cửa, sau đó cùng nàng ẩn thân tránh sang một bên.
Cửa điện bị một cước đá văng.
Chấp sự quan cầm đèn lòng nối đuôi nhau đi vào, không đến chốc lát, căn phòng liền sáng sủa như ban ngày.
" Tứ đệ!"
Trong đám người bỗng nhiên có một người thê lương chạy về phía Vân Tích, một thân hồng ý rực rỡ như lửa, nàng gọi tứ đệ, lẽ nào chính là nhân tình của Ngao Sâm Vân Khiển?
Vân Tích đang nói gì đó với nàng, nàng ta đứng ở chỗ khuất sáng, lại còn cúi đầu, không nhìn rõ khuôn mặt.
Mộ Cửu không khỏi nhìn về phía đám người Ngao Sâm, chỉ thấy ánh mắt của Ngao Sâm dính vào người nữ tử hồng y, lo lắng trong mắt quả thực chỉ kém không trực tiếp phun ra khỏi miệng, mà Vương Hậu đứng sau tuy đoan trang bình tĩnh, nhưng đôi mắt nhìn về phía Ngao Sâm lại tràn đầy phẫn hận và không cam lòng. Mấy vị long tử long nữ không nói chuyện, nhưng sự chú ý trước sau cũng rơi vào ba người trước.
Duy chỉ có Ngao Khương lúng túng đứng một chỗ giương mắt nhìn xung quanh, không biết đang tìm kiếm cái gì.
Xem biểu hiện của phu thê Ngao Sâm, thân phận của nữ tử áo đỏ đã rõ ràng rồi.
" Đại Vương, chẳng lẽ ngài sẽ không thay thiếp thân làm chủ sao?" Vân Khiển đứng dậy, lau nước mắt đi đến trước mặt Ngao Sâm, " Vân Tích đã làm sai điều gì mà trước một lần bị Ngao Khương đả thương, mới qua mấy ngày lại bị hắn lừa hạ sơn rồi bắt cóc? Nhi tử của chúng ta đã chết rồi, lẽ nào Đại Vương còn muốn Vân Tích vì ta mà mất mạng?"
Ánh mắt Ngao Sâm nhìn nàng ta đầy hổ thẹn: " A Khiển..."
Mộ Cửu quay đầu hỏi Lục Áp: " Chuyện gì thế này?"
Lục Áp nói: " Tối nay Long Cung có gia yến, đang được một nửa thì Vân Khiển đột nhiên xông vào Long Cung, nói Ngao Khương bắt cóc Vân tứ. Long Vương giận dữ, trong khi cãi vã, Vân Khiển cũng lấy ra chứng cứ, Ngao Khương bất đắc dĩ nhận tội, sau đó liền dẫn theo người đến đây. Ta nghe được chuyện, suy đoán rằng sẽ liên lụy đến này nên qua xem."
Hắn nói xong liền cầm lấy tay nàng, đầy hứng thú nhìn vào trong phòng.
Mặt Mộ Cửu có chút nóng lên, thử rút tay ra nhưng lại khiến hắn càng nắm chặt hơn, cuối cùng cũng mặc kệ.
Ngao Sâm an ủi Vân Khiển hai câu, nàng ta liền thoáng lui lại hai bước, đứng một bên.
Đây quả nhiên là một nữ tử xinh đẹp bức người, không thể nói là quá trẻ nhưng tuyệt đối sẽ không có ai nói nàng già. Nàng vừa như một quả anh đào chin mềm mại, vừa như một đóa tường vi nở rộ, đôi môi căng mọng hồng hào, sự ôn nhu nếu thêm một chút liền trở thành quá nhiều, bớt đi một chút liền trở thành quá ít, tất cả đều được an bài ở trạng thái hoàn hảo nhất.
Nữ nhân như vậy, chẳng trách Vương Hậu cao quý hoa lệ cũng không thắng nổi. Vương Hậu dù có sinh nhiều nhi tử hơn nữa, trong mắt Ngao Sâm cũng không thể có trình độ sát thương bằng một ánh mắt của Vân Khiển, có thể khiến hắn trong một khoảnh khắc tước vũ khí đầu hàng.
Có người tiến đến cởi trói cho Vân Tích, đỡ hắn ngồi xuống.
Ngao Sâm liền hỏi: " Quách Mộ Cửu đâu?"
Tâm trạng Mộ Cửu trùng xuống, quả nhiên tên cặn bã này không quên nàng!
" Nói mau!" Ngao Sâm đẩy Ngao Khương quỳ xuống đất.
Ngao Khương rũ đầu nhìn xuống đất, nói: " Con đã bảo nàng đi làm việc rồi."
Mộ Cửu bỗng sửng sốt, cái tên này lại còn thay nàng giải vây?
" Làm sao có khả năng?" Vân Khiển nói, " Binh tướng giữ cửa vừa rồi còn nói nàng ta vẫn đang ở trong phòng! Kẻ này gϊếŧ Trần Bình của chúng ta, bây giờ còn dám coi ý chỉ của Ngọc Đế làm trò đùa sao?"
" Ta nói không có là không có! Chuyện này do một mình ta làm, không liên quan đến nàng!" Ngao Khương tức giận trừng mắt nhìn nàng ta.
Vân Tích liền nói tiếp: " Vì thế, sau đó Vân Khiển đi, Trần Bình ở lại. Vương Hậu mỗi khi muốn làm gì với Trần Bình, Ngao Khương đều tìm mọi cách che chở, Vương Hậu cũng không có cách nào. Thế nhưng tính tình Trần Bình thực sự thô bạo, có một lần đánh cả Ngao Khương, Long Vương liền đưa hắn đến Bắc Di đảo, cuối cùng đã bị ngươi gϊếŧ."
Mộ Cửu nghe nửa đoạn trước không khỏi thổn thức, đột nhiên nghe được câu cuối cùng liền giật mình!
Tiểu tử này hóa ra biết cũng không ít, lại có thể đoán ra Trần Bình là do nàng gϊếŧ.
" Tại sao ngươi biết là ta gϊếŧ?" Nàng hỏi.
Vân Tích cười cười: " Chuyện Ngao Sâm lên Thiên Đình khi trước không phải là ta không biết, hắn cũng thường thường báo tin đến Ngọc Lĩnh sơn. Ngọc Đế đem hung thủ sát hại Trần Bình đày đến Long Cung làm hộ tướng, chuyện này ta cũng biết. Hơn nữa, Trần Bình chết, Ngao Khương khó vượt qua, Ngao Sâm sao lại lại có thể không đem ngươi đưa đến đây để hắn mài dao?"
Mộ Cửu cảm thấy lạnh lẽo, quả thực hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Vốn nàng cho rằng nàng hoàn toàn chiếm vị trí chủ động, lại không nghĩ rằng tất cả đều được nắm giữ trong tay hắn!
Họ Vân này quả nhiên cũng không phải là một tên gia hỏa dễ đối phó, chẳng trách Ngao Khương tuy tu vi cao hơn nhưng vẫn không làm gì được hắn.
Nàng nhìn hắn một cái, có lòng cảnh giác lui về phía sau, giữ vững khoảng cách an toàn.
Như vậy nếu có chuyện gì thì nàng cũng có thời gian chạy trốn.
Mặc kệ giao tình giữa Ngao Khương và Trần Bình thế nào, hiện tại dù thật hay giả, lời của Vân Tích ít nhất cũng hợp tình hợp lí. Nếu quan hệ giữa Ngao Khương và Trần Bình không tốt, làm sao hắn liền lập tức trở mặt sau khi biết nàng đã sát hại Trần Bình? Đây quả thật là biểu hiện khi gặp được kẻ thù sát hại huynh đệ tốt!
Hóa ra là như vậy.
Nếu lời giải thích này của Vân Tích là thật, Ngao Khương muốn đồ trên tay hắn là có ý gì ? Quan trọng là công dụng, hắn định dùng để làm gì? Có thể có quan hệ với Trần Bình không?
" Người nào ở bên trong?!"
Nàng đan vùi đầu suy nghĩ, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng rống giận dữ như sấm sét. Vừa nghe, vậy mà lại là thanh âm của Ngao Sâm!
Sao hắn lại đến rồi? Không phải có gia yến sao?!
Mộ Cửu sợ hãi nhảy dựng lên, bước đến cửa sổ quan sát, quả thật là hắn! Không riêng gì hắn, cả Ngao Nguyệt, Ngao Kiều cùng vài nam từ mặc hoa phục cũng đều đến! Đứng cạnh hắn là một vị phu nhân y phục hoa lệ, không cần nghĩ cũng đây chính toàn bộ gia mã của Ngao Sâm! Hơn nữa, quan trọng là Ngao Khương còn đang bị Ngao Sâm đẩy vào đây!
... Đây là chuyện gì?
Gia hỏa chết tiệt Ngao Sâm nói với nàng là đi dự gia yến, kết quả là bị phụ thân hắn bắt được, sau đó vây nàng trong này?!
Lần này phải làm sao bây giờ?
Nàng quay lại nhìn Vân Tích vẫn như cũ không hề nhúc nhích... Không trách hắn từ đầu đến cuối không hề sốt ruột, hóa ra hắn đã biết Ngao Khương chạy không thoát! Nhưng tin tức lộ ra thế nào đây?... Không, nàng không quản được nhiều như vậy, phải nhanh nhanh nghĩ một biện pháp đào tẩu mới được! Không thể để bị Ngao Khương kéo đi làm kẻ thế mạng được!
Đang muốn lấy Tránh Tiên Thường ra, bỗng một mùi hương gỗ xoan quen thuộc liền xuất hiện, ngay sau đó eo nàng bị giữ chặt, được người nào đó ổn định ôm lấy, nhảy vào một góc nhà!
" Lục Áp!" Nàng vui mừng kéo vạt áo hắn, không nhịn được nhảy dựng lên. Qúa tốt rồi, hắn đến đây, nàng ngay cả Tránh Tiên Thường cũng không cần mặc!
Lục Áp đưa một ngón tay chỉ ra cửa, sau đó cùng nàng ẩn thân tránh sang một bên.
Cửa điện bị một cước đá văng.
Chấp sự quan cầm đèn lòng nối đuôi nhau đi vào, không đến chốc lát, căn phòng liền sáng sủa như ban ngày.
" Tứ đệ!"
Trong đám người bỗng nhiên có một người thê lương chạy về phía Vân Tích, một thân hồng ý rực rỡ như lửa, nàng gọi tứ đệ, lẽ nào chính là nhân tình của Ngao Sâm Vân Khiển?
Vân Tích đang nói gì đó với nàng, nàng ta đứng ở chỗ khuất sáng, lại còn cúi đầu, không nhìn rõ khuôn mặt.
Mộ Cửu không khỏi nhìn về phía đám người Ngao Sâm, chỉ thấy ánh mắt của Ngao Sâm dính vào người nữ tử hồng y, lo lắng trong mắt quả thực chỉ kém không trực tiếp phun ra khỏi miệng, mà Vương Hậu đứng sau tuy đoan trang bình tĩnh, nhưng đôi mắt nhìn về phía Ngao Sâm lại tràn đầy phẫn hận và không cam lòng. Mấy vị long tử long nữ không nói chuyện, nhưng sự chú ý trước sau cũng rơi vào ba người trước.
Duy chỉ có Ngao Khương lúng túng đứng một chỗ giương mắt nhìn xung quanh, không biết đang tìm kiếm cái gì.
Xem biểu hiện của phu thê Ngao Sâm, thân phận của nữ tử áo đỏ đã rõ ràng rồi.
" Đại Vương, chẳng lẽ ngài sẽ không thay thiếp thân làm chủ sao?" Vân Khiển đứng dậy, lau nước mắt đi đến trước mặt Ngao Sâm, " Vân Tích đã làm sai điều gì mà trước một lần bị Ngao Khương đả thương, mới qua mấy ngày lại bị hắn lừa hạ sơn rồi bắt cóc? Nhi tử của chúng ta đã chết rồi, lẽ nào Đại Vương còn muốn Vân Tích vì ta mà mất mạng?"
Ánh mắt Ngao Sâm nhìn nàng ta đầy hổ thẹn: " A Khiển..."
Mộ Cửu quay đầu hỏi Lục Áp: " Chuyện gì thế này?"
Lục Áp nói: " Tối nay Long Cung có gia yến, đang được một nửa thì Vân Khiển đột nhiên xông vào Long Cung, nói Ngao Khương bắt cóc Vân tứ. Long Vương giận dữ, trong khi cãi vã, Vân Khiển cũng lấy ra chứng cứ, Ngao Khương bất đắc dĩ nhận tội, sau đó liền dẫn theo người đến đây. Ta nghe được chuyện, suy đoán rằng sẽ liên lụy đến này nên qua xem."
Hắn nói xong liền cầm lấy tay nàng, đầy hứng thú nhìn vào trong phòng.
Mặt Mộ Cửu có chút nóng lên, thử rút tay ra nhưng lại khiến hắn càng nắm chặt hơn, cuối cùng cũng mặc kệ.
Ngao Sâm an ủi Vân Khiển hai câu, nàng ta liền thoáng lui lại hai bước, đứng một bên.
Đây quả nhiên là một nữ tử xinh đẹp bức người, không thể nói là quá trẻ nhưng tuyệt đối sẽ không có ai nói nàng già. Nàng vừa như một quả anh đào chin mềm mại, vừa như một đóa tường vi nở rộ, đôi môi căng mọng hồng hào, sự ôn nhu nếu thêm một chút liền trở thành quá nhiều, bớt đi một chút liền trở thành quá ít, tất cả đều được an bài ở trạng thái hoàn hảo nhất.
Nữ nhân như vậy, chẳng trách Vương Hậu cao quý hoa lệ cũng không thắng nổi. Vương Hậu dù có sinh nhiều nhi tử hơn nữa, trong mắt Ngao Sâm cũng không thể có trình độ sát thương bằng một ánh mắt của Vân Khiển, có thể khiến hắn trong một khoảnh khắc tước vũ khí đầu hàng.
Có người tiến đến cởi trói cho Vân Tích, đỡ hắn ngồi xuống.
Ngao Sâm liền hỏi: " Quách Mộ Cửu đâu?"
Tâm trạng Mộ Cửu trùng xuống, quả nhiên tên cặn bã này không quên nàng!
" Nói mau!" Ngao Sâm đẩy Ngao Khương quỳ xuống đất.
Ngao Khương rũ đầu nhìn xuống đất, nói: " Con đã bảo nàng đi làm việc rồi."
Mộ Cửu bỗng sửng sốt, cái tên này lại còn thay nàng giải vây?
" Làm sao có khả năng?" Vân Khiển nói, " Binh tướng giữ cửa vừa rồi còn nói nàng ta vẫn đang ở trong phòng! Kẻ này gϊếŧ Trần Bình của chúng ta, bây giờ còn dám coi ý chỉ của Ngọc Đế làm trò đùa sao?"
" Ta nói không có là không có! Chuyện này do một mình ta làm, không liên quan đến nàng!" Ngao Khương tức giận trừng mắt nhìn nàng ta.
Bình luận facebook