Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21: - Đối chọi gay gắt
Hoa Tĩnh đó thực sự không có gì đáng nói, chỉ là sư huynh của Cơ Vịnh Phương, đệ tử của phụ thân nàng ta mà thôi. Hiện tại, hắn ta là người của Lam Anh Quân.
" Ta không động tới bao quần áo của các nàng. Có điều các nàng muốn mượn cơ hội để đánh ta mà thôi."
Lam Kiến Nho cũng không đề cập quá nhiều đến thân thế của chính mình, nhưng khi nói đến chuyện phân tranh ngày đó, đằng sau nét cười của hắn có ẩn chứa chút âm u: " Ta lên núi năm sáu tuổi, qua 300 trăm nay, chưa ngày nào ta không phải chịu nhục nhã trước mặt họ, ngay cả khi có Chưởng môn ở đó, họ cũng phải tìm cơ hội dội cho ta một muôi phân lên đầu. Huống chi hiện tại còn không phải đang sống trong môn phái, ai quản được họ?"
Mộ Cửu đọc được trong đáy mắt hắn một tia ức hận.
Nàng dừng lại bên một cái hồ để ngắm cá, mở miệng hỏi: " Vậy tại sao ngươi còn phải đến cùng họ? Ở lại trong môn phái chẳng phải sẽ yên tĩnh hơn sao?"
Hắn ngước mắt lên, chăm chú nhìn hai con tỳ hưu đang nô đùa gần đó: " Ta không thể bị họ ức hiếp cả đời được. Nếu trong 500 năm này ta có thể lập công, muốn lên Kim Đan chỉ phải làm ít được nhiều, có thể được thưởng đan dược chứa tiên lực thuần khiết của Thiên Đình. Nếu ta có thể có được một chức quan nhỏ, như vậy không chỉ có cơ hội thăng tiến, mà thời gian tu thành cũng sẽ được rút ngắn."
" Phàm là người tu tiên, ai mà không có suy nghĩ đó?"
Nói vậy cũng đúng. Mộ Cửu gật gật đầu.
Tuy hắn không trực tiếp nhắc đến thân thế của mình, nhưng từ lời nói cuả Cơ Vịnh Phương ngày đó cũng có thể đoán được xuất thân của hắn không tốt cho lắm. Mộ Cửu chưa bao giờ dùng xuất thân để nhận xét một người, cha mẹ sinh ngươi ra thế nào, đó không phải lỗi của ngươi. Nhưng chuyện như vậy, nàng cảm thấy hỏi thăm cũng không thích hợp cho lắm.
Nghĩ một chút về Cơ Vịnh Phương hung tàn, Lương Thu Thiền lạnh lùng, Hoa Tĩnh trợ trụ vi ngược (giúp người ta làm chuyện xấu), trong những danh môn chính phái kia không biết còn giấu bao nhiêu người như vậy. Từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh như thế, khó trách hắn trở nên cẩn thận mà thâm trầm.
Mấy ngày nay nàng cũng ngẫm ra rồi, chuyên môn gặp phải những chuyện như thế, trong nha môn có một Lâm Kiến Nho, trong nhà có một Lục Nhai, nàng cảm giác được, tương lai của mình đều sẽ chỉ quanh quẩn trong đám bát quái ân oán hào môn này mà thôi.
Mộ Cửu vốn chỉ định hỏi thăm nơi họ bị phái tới, hỏi xong cũng không tiếp tục tìm hiểu thêm nữa.
Vừa vặn Thanh Anh Vệ cách đó không còn xa, cũng đã nhìn thấy đại môn đỏ rực của Lăng Tiêu điện, Mộ Cửu thích thú dừng câu chuyện lại, bước nhanh hơn.
Lục Áp gần một tháng qua không được chợp mắt, mãi đến khi mặt trời lên cao mới rời giường.
Sau khi rời giường cảm nhận nắng sớm một chút, hắn cầm lấy chiếc chiết phiến Mộ Cửu thường ngày hay dùng giấu vào trong ngực, hóa thành một con bướm bay xung quanh.
Cho dù nàng không ở đây, nhưng trong Chu Tước quán này, người tu Huyền Linh khí cũng như có thể phát hiện ra Huyền Linh khí không phải số ít. Chiết phiến này nàng đã dùng nhiều năm, sớm đã mang theo linh khí thần thức của nàng, cầm nó trong tay, đi vòng quanh một chút trong cự li ngắn cũng không phải chuyện quá nguy hiểm.
Mộ Tiểu Tinh không thèm quản hắn, hắn và Mộ Cửu có ước hẹn tam chương, nếu như làm trái lời Mộ Cửu, hắn cứ đợi bị Mộ Cửu đá ra khỏi cửa đi là vừa.
Vì thế, đầu tiên nó mang xiêm y đi giặt sạch, sau đó đi phơi. Quần áo những năm gần đây Mộ Cửu mặc đều do nó may, phái Hồng Thương chỉ có nàng là nữ đệ tử, các sư huynh có thể mặc quần áo của nhau, nhưng nàng thì không thể.
Đang phơi đồ vui vẻ, cửa nhà phía Bắc kẹt kẹt một tiếng, Dương Vận ngáp một cái đi ra. Tiểu Tinh thấy vậy, lập tức xách ghế đi vào nhà.
Đối với mấy vị hàng xóm này, nó theo bản năng có chút kiêng kị. Hai ngày trước các nàng đều ra khỏi cửa từ rất sớm, nó còn tưởng rằng tiểu viện không có ai, vì thế mới dám to gan ra khỏi cửa. Nhưng hóa ra Dương Vận lại ở nhà, nó làm sao dám ra ngoài nữa?
Động tác lắc mình vào nhà của Tiểu Tinh bị Dương Vận nhìn thấy, cặp mi như liễu liền nhíu lại.
" Nhóc con, chạy cái gì mà chạy?!"
Dương Vận vứt cái chậu đồng xuống cạnh giếng kêu đông một tiếng. Tiểu Tinh trốn sau cửa, hé mắt qua khe cửa nhìn ra ngoài, thở cũng không dám thở mạnh.
Dương Vận đứng bên giếng một lát, có lẽ không biết trong phòng có người hay không, liều mạng trừng về phía này một hồi, sau đó mới nhún vai quay đầu đi lấy nước.
Nước từ giếng tự động chảy vào chậu. Khi nàng ta đang khom lưng rửa mặt, cửa nhà phía Nam liền mở, Doãn Tuyết Như cười gằn bước từ trong nhà ra, không liếc đến nàng ta một cái, đặt một chiếc ghế nằm dưới cây ngô đồng để hóng mát.
Dương Vận bị điều này chọc tức: " Ngươi cười cái gì mà cười? Thích cười như thế, sao không đi vào thanh lâu đi?"
Doãn Tuyết Như nằm trên ghế mây, tiện tay lật lật cuốn sách trong tay, lạnh nhạt đáp: " Doãn gia ta gia phong đoan chính, giữ mình trong sạch, chưa từng biết thanh lâu là cái gì. Không giống Dương gia các ngươi, xuất thân từ bên ngoài cũng có thể trở thành chính thất, vị hôn phu của người khác cũng mặt dày đi cướp, đương nhiên những chuyện như đi thanh lâu gì đó thành thạo hơn ta nhiều."
Khuôn mặt Dương Vận biến sắc trong nháy mắt.
" Họ Doãn nhà ngươi mắng ai?"
" Ai không muốn bị ta mắng thì ta liền mắng." Doãn Tuyết Như mặt không biến sắc tim không đập, hơi thở cũng không mảy may rối loạn.
Ngực Dương Vận phập phồng lên xuống vì tức giận.
Mộ Tiểu Tinh căng thẳng đến mức tim chạy lên cả yết hầu. Phải làm sao bây giờ? Mộ Cửu lại không có nhà, các nàng sẽ không đánh nhau chứ?
Trong tiểu viện huyên náo giương cung bạt kiếm, Mộ Cửu lại nước xa không dập được lửa gần.
Thanh Anh Vệ phụ trách bảo vệ Lăng Tiêu điện, vì vậy doanh phòng được đặt bên ngoài cung.
Quản sự nơi này là một văn sĩ trung niên, lão đưa cho nàng một cái tráp vàng đựng hai viên bổ linh tiên đan, hào quang nhìn cũng rất khí thế. Thế nhưng cái giá không nhỏ, toàn bộ quá trình đó, mặt lão hoàn toàn không hề có cảm xúc.
" Viên đan dược này có công hiệu tăng thêm tiên lực, nhưng chỉ người có tu vi từ Nguyên Anh trở lên mới có thể dùng. Đầu tiên tụ khí vào đan điền, ngày mai hấp thụ một viên, không chỉ có thể tăng tu vi, mà khi độ kiếp, nguyên thần cũng sẽ được bảo vệ."
Lão máy móc giảng giải, cũng không quản Mộ Cửu nhớ hay không nhớ, lập tức để nàng kí tên.
Mộ Cửu cũng lĩnh luôn cho Lục Áp.
Ánh mắt của Lâm Kiến Nho dừng lại trên cái tráp hồi lâu mới thu về, cảm thán: " Nếu ta cũng có thân thủ như ngươi như tốt rồi, về sau cũng có thể có cơ hội lập công kiếm thưởng."
Mộ Cửu vừa nói chuyện với hắn, rất hiểu tâm tình của hắn bây giờ, đương nhiên, nếu muốn thay đổi vận mệnh, nếu muốn hãnh diện, cũng chỉ còn cách mau chóng tu luyện tăng tu vi. Đáng tiếc, hiện tại ngay cả khi nàng tặng viên thuốc của nàng cho hắn hắn cũng sẽ không cần, vì thế, nàng không thể làm gì khác ngoài an ủi: " Ngươi không cần gấp. Thiên Đình lớn như vậy, nhiều người vãng lai như vậy, việc vặt nhất định không ít, cơ hội lập công còn nhiều."
Lâm Kiến Nho gật gù: " Lúc đó ngươi nhớ giúp ta." Lời tuy nói như vậy, nhưng dường như có chút mất tập trung.
" Nhất định sẽ!" Mộ Cửu kiên định gật đầu với hắn.
Lâm Kiến Nho nhìn nàng, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.
" Ta không động tới bao quần áo của các nàng. Có điều các nàng muốn mượn cơ hội để đánh ta mà thôi."
Lam Kiến Nho cũng không đề cập quá nhiều đến thân thế của chính mình, nhưng khi nói đến chuyện phân tranh ngày đó, đằng sau nét cười của hắn có ẩn chứa chút âm u: " Ta lên núi năm sáu tuổi, qua 300 trăm nay, chưa ngày nào ta không phải chịu nhục nhã trước mặt họ, ngay cả khi có Chưởng môn ở đó, họ cũng phải tìm cơ hội dội cho ta một muôi phân lên đầu. Huống chi hiện tại còn không phải đang sống trong môn phái, ai quản được họ?"
Mộ Cửu đọc được trong đáy mắt hắn một tia ức hận.
Nàng dừng lại bên một cái hồ để ngắm cá, mở miệng hỏi: " Vậy tại sao ngươi còn phải đến cùng họ? Ở lại trong môn phái chẳng phải sẽ yên tĩnh hơn sao?"
Hắn ngước mắt lên, chăm chú nhìn hai con tỳ hưu đang nô đùa gần đó: " Ta không thể bị họ ức hiếp cả đời được. Nếu trong 500 năm này ta có thể lập công, muốn lên Kim Đan chỉ phải làm ít được nhiều, có thể được thưởng đan dược chứa tiên lực thuần khiết của Thiên Đình. Nếu ta có thể có được một chức quan nhỏ, như vậy không chỉ có cơ hội thăng tiến, mà thời gian tu thành cũng sẽ được rút ngắn."
" Phàm là người tu tiên, ai mà không có suy nghĩ đó?"
Nói vậy cũng đúng. Mộ Cửu gật gật đầu.
Tuy hắn không trực tiếp nhắc đến thân thế của mình, nhưng từ lời nói cuả Cơ Vịnh Phương ngày đó cũng có thể đoán được xuất thân của hắn không tốt cho lắm. Mộ Cửu chưa bao giờ dùng xuất thân để nhận xét một người, cha mẹ sinh ngươi ra thế nào, đó không phải lỗi của ngươi. Nhưng chuyện như vậy, nàng cảm thấy hỏi thăm cũng không thích hợp cho lắm.
Nghĩ một chút về Cơ Vịnh Phương hung tàn, Lương Thu Thiền lạnh lùng, Hoa Tĩnh trợ trụ vi ngược (giúp người ta làm chuyện xấu), trong những danh môn chính phái kia không biết còn giấu bao nhiêu người như vậy. Từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh như thế, khó trách hắn trở nên cẩn thận mà thâm trầm.
Mấy ngày nay nàng cũng ngẫm ra rồi, chuyên môn gặp phải những chuyện như thế, trong nha môn có một Lâm Kiến Nho, trong nhà có một Lục Nhai, nàng cảm giác được, tương lai của mình đều sẽ chỉ quanh quẩn trong đám bát quái ân oán hào môn này mà thôi.
Mộ Cửu vốn chỉ định hỏi thăm nơi họ bị phái tới, hỏi xong cũng không tiếp tục tìm hiểu thêm nữa.
Vừa vặn Thanh Anh Vệ cách đó không còn xa, cũng đã nhìn thấy đại môn đỏ rực của Lăng Tiêu điện, Mộ Cửu thích thú dừng câu chuyện lại, bước nhanh hơn.
Lục Áp gần một tháng qua không được chợp mắt, mãi đến khi mặt trời lên cao mới rời giường.
Sau khi rời giường cảm nhận nắng sớm một chút, hắn cầm lấy chiếc chiết phiến Mộ Cửu thường ngày hay dùng giấu vào trong ngực, hóa thành một con bướm bay xung quanh.
Cho dù nàng không ở đây, nhưng trong Chu Tước quán này, người tu Huyền Linh khí cũng như có thể phát hiện ra Huyền Linh khí không phải số ít. Chiết phiến này nàng đã dùng nhiều năm, sớm đã mang theo linh khí thần thức của nàng, cầm nó trong tay, đi vòng quanh một chút trong cự li ngắn cũng không phải chuyện quá nguy hiểm.
Mộ Tiểu Tinh không thèm quản hắn, hắn và Mộ Cửu có ước hẹn tam chương, nếu như làm trái lời Mộ Cửu, hắn cứ đợi bị Mộ Cửu đá ra khỏi cửa đi là vừa.
Vì thế, đầu tiên nó mang xiêm y đi giặt sạch, sau đó đi phơi. Quần áo những năm gần đây Mộ Cửu mặc đều do nó may, phái Hồng Thương chỉ có nàng là nữ đệ tử, các sư huynh có thể mặc quần áo của nhau, nhưng nàng thì không thể.
Đang phơi đồ vui vẻ, cửa nhà phía Bắc kẹt kẹt một tiếng, Dương Vận ngáp một cái đi ra. Tiểu Tinh thấy vậy, lập tức xách ghế đi vào nhà.
Đối với mấy vị hàng xóm này, nó theo bản năng có chút kiêng kị. Hai ngày trước các nàng đều ra khỏi cửa từ rất sớm, nó còn tưởng rằng tiểu viện không có ai, vì thế mới dám to gan ra khỏi cửa. Nhưng hóa ra Dương Vận lại ở nhà, nó làm sao dám ra ngoài nữa?
Động tác lắc mình vào nhà của Tiểu Tinh bị Dương Vận nhìn thấy, cặp mi như liễu liền nhíu lại.
" Nhóc con, chạy cái gì mà chạy?!"
Dương Vận vứt cái chậu đồng xuống cạnh giếng kêu đông một tiếng. Tiểu Tinh trốn sau cửa, hé mắt qua khe cửa nhìn ra ngoài, thở cũng không dám thở mạnh.
Dương Vận đứng bên giếng một lát, có lẽ không biết trong phòng có người hay không, liều mạng trừng về phía này một hồi, sau đó mới nhún vai quay đầu đi lấy nước.
Nước từ giếng tự động chảy vào chậu. Khi nàng ta đang khom lưng rửa mặt, cửa nhà phía Nam liền mở, Doãn Tuyết Như cười gằn bước từ trong nhà ra, không liếc đến nàng ta một cái, đặt một chiếc ghế nằm dưới cây ngô đồng để hóng mát.
Dương Vận bị điều này chọc tức: " Ngươi cười cái gì mà cười? Thích cười như thế, sao không đi vào thanh lâu đi?"
Doãn Tuyết Như nằm trên ghế mây, tiện tay lật lật cuốn sách trong tay, lạnh nhạt đáp: " Doãn gia ta gia phong đoan chính, giữ mình trong sạch, chưa từng biết thanh lâu là cái gì. Không giống Dương gia các ngươi, xuất thân từ bên ngoài cũng có thể trở thành chính thất, vị hôn phu của người khác cũng mặt dày đi cướp, đương nhiên những chuyện như đi thanh lâu gì đó thành thạo hơn ta nhiều."
Khuôn mặt Dương Vận biến sắc trong nháy mắt.
" Họ Doãn nhà ngươi mắng ai?"
" Ai không muốn bị ta mắng thì ta liền mắng." Doãn Tuyết Như mặt không biến sắc tim không đập, hơi thở cũng không mảy may rối loạn.
Ngực Dương Vận phập phồng lên xuống vì tức giận.
Mộ Tiểu Tinh căng thẳng đến mức tim chạy lên cả yết hầu. Phải làm sao bây giờ? Mộ Cửu lại không có nhà, các nàng sẽ không đánh nhau chứ?
Trong tiểu viện huyên náo giương cung bạt kiếm, Mộ Cửu lại nước xa không dập được lửa gần.
Thanh Anh Vệ phụ trách bảo vệ Lăng Tiêu điện, vì vậy doanh phòng được đặt bên ngoài cung.
Quản sự nơi này là một văn sĩ trung niên, lão đưa cho nàng một cái tráp vàng đựng hai viên bổ linh tiên đan, hào quang nhìn cũng rất khí thế. Thế nhưng cái giá không nhỏ, toàn bộ quá trình đó, mặt lão hoàn toàn không hề có cảm xúc.
" Viên đan dược này có công hiệu tăng thêm tiên lực, nhưng chỉ người có tu vi từ Nguyên Anh trở lên mới có thể dùng. Đầu tiên tụ khí vào đan điền, ngày mai hấp thụ một viên, không chỉ có thể tăng tu vi, mà khi độ kiếp, nguyên thần cũng sẽ được bảo vệ."
Lão máy móc giảng giải, cũng không quản Mộ Cửu nhớ hay không nhớ, lập tức để nàng kí tên.
Mộ Cửu cũng lĩnh luôn cho Lục Áp.
Ánh mắt của Lâm Kiến Nho dừng lại trên cái tráp hồi lâu mới thu về, cảm thán: " Nếu ta cũng có thân thủ như ngươi như tốt rồi, về sau cũng có thể có cơ hội lập công kiếm thưởng."
Mộ Cửu vừa nói chuyện với hắn, rất hiểu tâm tình của hắn bây giờ, đương nhiên, nếu muốn thay đổi vận mệnh, nếu muốn hãnh diện, cũng chỉ còn cách mau chóng tu luyện tăng tu vi. Đáng tiếc, hiện tại ngay cả khi nàng tặng viên thuốc của nàng cho hắn hắn cũng sẽ không cần, vì thế, nàng không thể làm gì khác ngoài an ủi: " Ngươi không cần gấp. Thiên Đình lớn như vậy, nhiều người vãng lai như vậy, việc vặt nhất định không ít, cơ hội lập công còn nhiều."
Lâm Kiến Nho gật gù: " Lúc đó ngươi nhớ giúp ta." Lời tuy nói như vậy, nhưng dường như có chút mất tập trung.
" Nhất định sẽ!" Mộ Cửu kiên định gật đầu với hắn.
Lâm Kiến Nho nhìn nàng, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.
Bình luận facebook