Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32: - Có người muốn chết
Đi ra từ chỗ Lưu Tuấn, Mộ Cửu gặp Lâm Kiến Nho đang đi về phía đầu đường. Sau đó nàng mới biết, hóa ra Lưu Tuấn nói thật, đêm qua Trần tướng quân đã từ Phạm Khâu Sơn trở về, mà vụ án này cũng rất nhanh sẽ được thẩm lý. Tại sao nói là rất nhanh sẽ được thẩm lý, đó là bởi vì Lâm Kiến Nho nói, sáng sớm hôm nay, Trần tướng quân đã đưa nhân mã tới Phạm Khâu Sơn.
Mộ Cửu tự biết mình vô duyên với vụ án này, chỉ nghe một chút cho có. Thế nhưng chuyển biến trước sau của Lưu Tuấn lại khiến nàng không khỏi sinh nghi, rõ ràng là chuyện không thể chịu nổi, tại sao bỗng nhiên hắn lại chọn cách biết điều xử lý?
Có điều, nói những chuyện này không có ý nghĩa, thân là lính mới, nàng không có quyền nghi ngờ quyết định của lãnh đạo.
Đối với Lâm Kiến Nho, nàng đúng là cảm thán từ tận đáy lòng: " Ngươi thật đúng là chuyện gì cũng biết!"
Lâm Kiến Nho khẽ cười.
Ngày hôm đó gió êm sóng lặng, tuy cái chết của Thanh Xà tinh trên Thiên Đình đã tạo ra một làn sóng không nhỏ, nhưng trên Thiên giới nhàm chán này, có chuyện gì mà không tạo ra sóng gió?
Chuyện như vậy cũng chỉ tối đa có thể khiến người ta cùng nhau ngồi uống trà đàm luận một buổi, đến chiều liền nhạt đi.
Mộ Cửu cũng bắt đầu bàng quan, chỉ là nàng rất muốn đến Phạm Khâu Sơn xem một chút, trong lòng hơi tiếc hận.
Đến giờ nghỉ, hai người cùng nhau đi về Chu Tước quán.
Ánh mắt trời buổi chiều chiếu chếch qua ngọn núi Tiên Vũ Thúy ven đường, ngọc thạch ánh lên từng tia sáng lấp lánh, mấy cây hoa đào mọc trên đầu tường mềm mại kiều diễm đang cùng thúy trúc bên kia vách tướng không biết bàn luận xôn xao chuyện gì.
Thiên giới không phân bốn mùa, quanh năm hoa nở.
Mộ Cửu lại nhớ đến chuyện lần trước, hai người Dương Doãn kia vì đánh nhau mà hủy hết hoa cỏ, không khỏi cảm thấy đáng tiếc. Đó đều là những cổ mộc lâu năm, bây giờ, ngoại trừ nửa cây Tử Đằng trước cửa nhà nàng thì chẳng còn lại mấy. Lại nghĩ, tuy nàng đã rõ ràng đầu đuôi ân oán của hai người kia nhưng không có cách hóa giải, nghĩ đến chuyện sau này còn phải sống ở đây trên dưới năm trăm năm, đầu nàng bắt đầu có chút ong ong.
" Cố gắng không đến năm trăm năm là được." Lâm Kiến Nho cười nói, " Chỉ cần cố gắng lấy được chức vị từ Bách Phu Trưởng trở lên là được rồi, lúc đó sẽ có tư cách chuyển ra khỏi Thiên Binh Doanh, sống độc lập. Bằng bản lĩnh của ngươi, tấn chức đương nhiên là chuyện trong tầm tay."
" Cũng khó nói lắm." Mộ Cửu cười khổ, nàng bây giờ ngay cả cơ hội phá án cũng không mò được, đừng nói đến tấn chức hay gì đó.
Lâm Kiến Nho dừng bước nhìn nàng: " Mặt mày sao lại ủ rũ như thế, hồi trước là ai nói với ta chỉ cần nỗ lực thì nhất định có thể thành công?"
Mộ Cửu phì cười: " Trí nhớ ngươi đúng là tốt."
" Đương nhiên rồi." Hắn đỡ kiếm, cười nói, " Trên đời này, ai đối tốt hay không tốt với ta, trong lòng ta đều có thể nhớ rõ."
Ngữ khí của hắn kiên quyết, nghe vào có chút ác liệt.
Mộ Cửu quay đầu nhìn về phía Tây đường, nói: " Vậy ta về trước đây."
Lâm Kiến Nho gật đầu, tiện thể nhắc nhở nàng: " Ngày mai phải trực đêm, đừng quên thời gian đấy."
Mộ Cửu nhận ý tốt của hắn, quay người đi về nhà.
Tử Linh uyển nằm ở vị trí giữa tây lộ và bắc lộ, phía trước là một hành lang dài.
Nối tiếp hành lang này là một con đường mòn, hôm nay vẫn bình thường như bao ngày khác, người người qua lại không ngừng nghỉ, mấy viên quản sự đang đứng trên hành lang nói chuyện, còn có vài Tiên Hạc đi khắp vườn hoa.
Tử Linh uyển nhìn qua cũng không có gì khác lạ, ngoại trừ bên trong có thêm mùi thơm của đồ ăn. Mộ Cửu nhớ Mộ Tiểu Tinh sáng nay đã nói buổi tối sẽ tự nấu cơm, bước chân bất giác nhanh hơn, như thường ngày nhảy qua cửa viện, cũng như thường ngày đi xuyên qua đám hoa Tử Đằng, lúc này, trong viện đột nhiên truyền tới một thanh âm gào thét.
" A ——"
Bước chân của Mộ Cửu trong phút chốc liền dừng lại.
Trong sân vốn không có người, nhưng theo âm thanh này, mấy cửa nhà đều mở tung ra, Mộ Tiểu Tinh cầm xẻng cơm nhảy ra khỏi cửa, Doãn Tuyết Như đang búi tóc một nửa, vẻ mặt bẫn mãn chậm chạp bước ra, Dư Tiểu Liên cũng la hét " Xảy ra chuyện gì?", vẻ mặt kinh ngạc.
Tất cả đều lộ diện, chỉ có cửa nhà của Dương Vận ở phía Bắc vẫn đóng chặt.
" Dương Vận?!"
Dư Tiểu Liên thốt lên đầu tiên. Nhưng nàng ta còn chưa kịp cất bước đi tới, trong nhà Dương Vận lại truyền tới động tĩnh lớn hơn, cùng với động tĩnh còn có thêm cả tiếng gào thét đau đớn khó thể quên được.
Dư Tiểu Liên nhanh chóng chạy qua đẩy cửa.
Mộ Tiểu Tinh bước nhanh đến trước mặt Mộ Cửu, cũng ngạc nhiên nghi ngờ hỏi nàng: " Xảy ra chuyện gì?"
Người ở trong nhà còn không biết, Mộ Cửu làm sao có thể biết? Nhưng ngẫm lại thanh âm vừa rồi, dường như đã xảy ra đại sự gì đó, tuy nói Dương Vận thường ngày sắc mặt nhìn nàng không tốt cho lắm, nhưng tốt xấu gì cũng là hàng xóm mà, không quan tâm thì cũng mệt, vẫn là nên đến xem một chút thì hơn.
" Ngươi làm sao vậy?!"
Người còn chưa vào nhà, Dư Tiểu Liên đã kêu lên sợ hãi, Dương Vận vẫn tiếp tục rêи ɾỉ. Mộ Cửu bước vào cửa, thấy Dương Vận đang ngã dưới đất, tứ chi như bị rút gân, run rẩy kịch liệt, quanh thân mặc dù chưa có vết máu, nhưng dáng vẻ cùng sắc mặt trắng bệch của nàng ta cũng không khỏi khiến người ta cảm thấy có chút hoảng sợ.
" Nhanh đi gọi quản sự!" Mộ Cửu thấy thế liền nhanh chóng ra lệnh cho Tiểu Tinh, sau đó chạy đến giúp Dư Tiểu Liên đỡ Dương Vận.
Nào biết Dương Vận lại cắn răng tàn nhẫn trừng nàng, sau đó liều mạng đưa tay lau mồ hôi, mượn lực của Dư Tiểu Liên để ngồi dậy.
" Còn không mau mang nước đến đây!"
Dư Tiểu Liên đột nhiên quát lên một tiếng, Mộ Cửu sững sờ tại chỗ!
... Con bà nó, ta không phải nha hoàn của ngươi đâu, sai cái gì mà sai?
Nhưng dù sao hiện tại cũng không phải lúc tranh luận, thấy Dương Vận đau đến mức bắt đầu lăn lộn trên mặt đất, nàng không thể làm gì khác hơn là nhịn cơn giận này xuống, nhanh chóng chạy đến lấy nước nóng đổ vào chậu đồng, còn cầm theo một cái khăn bưng lại.
Dương Vận vẫn đau đớn lăn lộn, Dư Tiểu Liên hỏi cũng không nói. Bàn ghế trong phòng đều vì nàng ta lăn lộn mà đổ hết xuống mặt đất, chân tay của nàng ta bắt đầu run rẩy dữ dội hơn, xiêm y đều đã bị mồ hôi thấm ướt!
Xem ra, nàng ta dường như đã bị nội thương nghiêm trọng.
Mộ Cửu thả chậu nước, ngồi xổm xuống bắt mạch cho Dương Vận. Dư Tiểu Liên hất tay nàng ra: " Ngươi định bày ra cái vẻ đại tiên ở đây làm gì? Ngay cả ta cũng không tìm được nguyên nhân, chẳng lẽ ngươi còn mạnh hơn ta?!"
Chứ còn sao nữa!
Mộ Cửu cũng không phải người thích bị tra tấn, nàng đã nhiệt tình, nàng ta không cần thì thôi.
Vì thế, nàng thản nhiên đứng lên, đạp đổ chậu nước, mặt mày tối sầm bước ra khỏi cửa.
Phía sau truyền đến tiếng mắng chửi của Dư Tiểu Liên.
Mộ Cửu vừa ra khỏi cửa liền va vào Mộ Tiểu Tinh, nó chỉ vào mấy tiên nhân mặc quan phục màu đen theo sau: " Quản sự đến rồi!"
Mộ Cửu vội vã tránh ra để họ đi vào.
Vừa ngẩng đầu, nàng nhìn thấy Doãn Tuyết Như đang đứng bên phía đối diện, một tay tết tóc, một mặt nhíu mày đăm chiêu nhìn sang phía này.
Mộ Cửu nhếch môi, đi theo mấy vị quản sự quay lạitrong phòng.
Mộ Cửu tự biết mình vô duyên với vụ án này, chỉ nghe một chút cho có. Thế nhưng chuyển biến trước sau của Lưu Tuấn lại khiến nàng không khỏi sinh nghi, rõ ràng là chuyện không thể chịu nổi, tại sao bỗng nhiên hắn lại chọn cách biết điều xử lý?
Có điều, nói những chuyện này không có ý nghĩa, thân là lính mới, nàng không có quyền nghi ngờ quyết định của lãnh đạo.
Đối với Lâm Kiến Nho, nàng đúng là cảm thán từ tận đáy lòng: " Ngươi thật đúng là chuyện gì cũng biết!"
Lâm Kiến Nho khẽ cười.
Ngày hôm đó gió êm sóng lặng, tuy cái chết của Thanh Xà tinh trên Thiên Đình đã tạo ra một làn sóng không nhỏ, nhưng trên Thiên giới nhàm chán này, có chuyện gì mà không tạo ra sóng gió?
Chuyện như vậy cũng chỉ tối đa có thể khiến người ta cùng nhau ngồi uống trà đàm luận một buổi, đến chiều liền nhạt đi.
Mộ Cửu cũng bắt đầu bàng quan, chỉ là nàng rất muốn đến Phạm Khâu Sơn xem một chút, trong lòng hơi tiếc hận.
Đến giờ nghỉ, hai người cùng nhau đi về Chu Tước quán.
Ánh mắt trời buổi chiều chiếu chếch qua ngọn núi Tiên Vũ Thúy ven đường, ngọc thạch ánh lên từng tia sáng lấp lánh, mấy cây hoa đào mọc trên đầu tường mềm mại kiều diễm đang cùng thúy trúc bên kia vách tướng không biết bàn luận xôn xao chuyện gì.
Thiên giới không phân bốn mùa, quanh năm hoa nở.
Mộ Cửu lại nhớ đến chuyện lần trước, hai người Dương Doãn kia vì đánh nhau mà hủy hết hoa cỏ, không khỏi cảm thấy đáng tiếc. Đó đều là những cổ mộc lâu năm, bây giờ, ngoại trừ nửa cây Tử Đằng trước cửa nhà nàng thì chẳng còn lại mấy. Lại nghĩ, tuy nàng đã rõ ràng đầu đuôi ân oán của hai người kia nhưng không có cách hóa giải, nghĩ đến chuyện sau này còn phải sống ở đây trên dưới năm trăm năm, đầu nàng bắt đầu có chút ong ong.
" Cố gắng không đến năm trăm năm là được." Lâm Kiến Nho cười nói, " Chỉ cần cố gắng lấy được chức vị từ Bách Phu Trưởng trở lên là được rồi, lúc đó sẽ có tư cách chuyển ra khỏi Thiên Binh Doanh, sống độc lập. Bằng bản lĩnh của ngươi, tấn chức đương nhiên là chuyện trong tầm tay."
" Cũng khó nói lắm." Mộ Cửu cười khổ, nàng bây giờ ngay cả cơ hội phá án cũng không mò được, đừng nói đến tấn chức hay gì đó.
Lâm Kiến Nho dừng bước nhìn nàng: " Mặt mày sao lại ủ rũ như thế, hồi trước là ai nói với ta chỉ cần nỗ lực thì nhất định có thể thành công?"
Mộ Cửu phì cười: " Trí nhớ ngươi đúng là tốt."
" Đương nhiên rồi." Hắn đỡ kiếm, cười nói, " Trên đời này, ai đối tốt hay không tốt với ta, trong lòng ta đều có thể nhớ rõ."
Ngữ khí của hắn kiên quyết, nghe vào có chút ác liệt.
Mộ Cửu quay đầu nhìn về phía Tây đường, nói: " Vậy ta về trước đây."
Lâm Kiến Nho gật đầu, tiện thể nhắc nhở nàng: " Ngày mai phải trực đêm, đừng quên thời gian đấy."
Mộ Cửu nhận ý tốt của hắn, quay người đi về nhà.
Tử Linh uyển nằm ở vị trí giữa tây lộ và bắc lộ, phía trước là một hành lang dài.
Nối tiếp hành lang này là một con đường mòn, hôm nay vẫn bình thường như bao ngày khác, người người qua lại không ngừng nghỉ, mấy viên quản sự đang đứng trên hành lang nói chuyện, còn có vài Tiên Hạc đi khắp vườn hoa.
Tử Linh uyển nhìn qua cũng không có gì khác lạ, ngoại trừ bên trong có thêm mùi thơm của đồ ăn. Mộ Cửu nhớ Mộ Tiểu Tinh sáng nay đã nói buổi tối sẽ tự nấu cơm, bước chân bất giác nhanh hơn, như thường ngày nhảy qua cửa viện, cũng như thường ngày đi xuyên qua đám hoa Tử Đằng, lúc này, trong viện đột nhiên truyền tới một thanh âm gào thét.
" A ——"
Bước chân của Mộ Cửu trong phút chốc liền dừng lại.
Trong sân vốn không có người, nhưng theo âm thanh này, mấy cửa nhà đều mở tung ra, Mộ Tiểu Tinh cầm xẻng cơm nhảy ra khỏi cửa, Doãn Tuyết Như đang búi tóc một nửa, vẻ mặt bẫn mãn chậm chạp bước ra, Dư Tiểu Liên cũng la hét " Xảy ra chuyện gì?", vẻ mặt kinh ngạc.
Tất cả đều lộ diện, chỉ có cửa nhà của Dương Vận ở phía Bắc vẫn đóng chặt.
" Dương Vận?!"
Dư Tiểu Liên thốt lên đầu tiên. Nhưng nàng ta còn chưa kịp cất bước đi tới, trong nhà Dương Vận lại truyền tới động tĩnh lớn hơn, cùng với động tĩnh còn có thêm cả tiếng gào thét đau đớn khó thể quên được.
Dư Tiểu Liên nhanh chóng chạy qua đẩy cửa.
Mộ Tiểu Tinh bước nhanh đến trước mặt Mộ Cửu, cũng ngạc nhiên nghi ngờ hỏi nàng: " Xảy ra chuyện gì?"
Người ở trong nhà còn không biết, Mộ Cửu làm sao có thể biết? Nhưng ngẫm lại thanh âm vừa rồi, dường như đã xảy ra đại sự gì đó, tuy nói Dương Vận thường ngày sắc mặt nhìn nàng không tốt cho lắm, nhưng tốt xấu gì cũng là hàng xóm mà, không quan tâm thì cũng mệt, vẫn là nên đến xem một chút thì hơn.
" Ngươi làm sao vậy?!"
Người còn chưa vào nhà, Dư Tiểu Liên đã kêu lên sợ hãi, Dương Vận vẫn tiếp tục rêи ɾỉ. Mộ Cửu bước vào cửa, thấy Dương Vận đang ngã dưới đất, tứ chi như bị rút gân, run rẩy kịch liệt, quanh thân mặc dù chưa có vết máu, nhưng dáng vẻ cùng sắc mặt trắng bệch của nàng ta cũng không khỏi khiến người ta cảm thấy có chút hoảng sợ.
" Nhanh đi gọi quản sự!" Mộ Cửu thấy thế liền nhanh chóng ra lệnh cho Tiểu Tinh, sau đó chạy đến giúp Dư Tiểu Liên đỡ Dương Vận.
Nào biết Dương Vận lại cắn răng tàn nhẫn trừng nàng, sau đó liều mạng đưa tay lau mồ hôi, mượn lực của Dư Tiểu Liên để ngồi dậy.
" Còn không mau mang nước đến đây!"
Dư Tiểu Liên đột nhiên quát lên một tiếng, Mộ Cửu sững sờ tại chỗ!
... Con bà nó, ta không phải nha hoàn của ngươi đâu, sai cái gì mà sai?
Nhưng dù sao hiện tại cũng không phải lúc tranh luận, thấy Dương Vận đau đến mức bắt đầu lăn lộn trên mặt đất, nàng không thể làm gì khác hơn là nhịn cơn giận này xuống, nhanh chóng chạy đến lấy nước nóng đổ vào chậu đồng, còn cầm theo một cái khăn bưng lại.
Dương Vận vẫn đau đớn lăn lộn, Dư Tiểu Liên hỏi cũng không nói. Bàn ghế trong phòng đều vì nàng ta lăn lộn mà đổ hết xuống mặt đất, chân tay của nàng ta bắt đầu run rẩy dữ dội hơn, xiêm y đều đã bị mồ hôi thấm ướt!
Xem ra, nàng ta dường như đã bị nội thương nghiêm trọng.
Mộ Cửu thả chậu nước, ngồi xổm xuống bắt mạch cho Dương Vận. Dư Tiểu Liên hất tay nàng ra: " Ngươi định bày ra cái vẻ đại tiên ở đây làm gì? Ngay cả ta cũng không tìm được nguyên nhân, chẳng lẽ ngươi còn mạnh hơn ta?!"
Chứ còn sao nữa!
Mộ Cửu cũng không phải người thích bị tra tấn, nàng đã nhiệt tình, nàng ta không cần thì thôi.
Vì thế, nàng thản nhiên đứng lên, đạp đổ chậu nước, mặt mày tối sầm bước ra khỏi cửa.
Phía sau truyền đến tiếng mắng chửi của Dư Tiểu Liên.
Mộ Cửu vừa ra khỏi cửa liền va vào Mộ Tiểu Tinh, nó chỉ vào mấy tiên nhân mặc quan phục màu đen theo sau: " Quản sự đến rồi!"
Mộ Cửu vội vã tránh ra để họ đi vào.
Vừa ngẩng đầu, nàng nhìn thấy Doãn Tuyết Như đang đứng bên phía đối diện, một tay tết tóc, một mặt nhíu mày đăm chiêu nhìn sang phía này.
Mộ Cửu nhếch môi, đi theo mấy vị quản sự quay lạitrong phòng.
Bình luận facebook