Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5: - Bằng hữu cường hào
Lưu Dương đúng là đã cản giúp Mộ Cửu ba đạo Thiên Lôi. Mật Dương Tông đâm đơn kiện lên Thiên Đình, Ngọc Đế không hề ngạc nhiên liền ban ý chỉ, phạt Mộ Cửu chịu ba đạo Thiên Lôi. Không biết Lưu Dương giao thiệp với Thiên Đình thế nào, nói chung mọi thứ đều do hắn chịu. Theo Mộ Hoa nói, Lưu Dương đã dùng ba ngàn năm tu vi để đánh đổi.
Đương nhiên, những việc này đều do mấy sư điệt kể cho Mộ Cửu, Lưu Dương chưa bao giờ nói với nàng những thứ này.
Mộ Cửu nghỉ lại một buổi tối tại Lưu Vân Động, sáng hôm sau liền đi tìm Lưu Dương.
Sở dĩ ngày thứ ba nàng mới được xuống núi, là vì đây là lần đầu nàng một mình ra ngoài rèn luyện, Lưu Dương có một số việc cần nhắc nhở.
Đầu tiên, hắn phong ấn ba phần tu vi của nàng.
" Lần này ngươi gây họa, các môn phái khác đều biết rất rõ. Người có tu vi cao như ngươi đăng kí gia nhập hàng ngũ thiên binh không nhiều, với tính tình của ngươi, nếu thất thủ ắt sẽ ra đại chiêu, không chỉ gây rắc rối cho bản thân, cũng dễ dàng đả thương người đối địch với ngươi. Ngươi chỉ nên dùng thân phận tu sĩ Nguyên Anh kỳ mà đi thôi."
Mộ Cửu không có ý kiến, nàng vốn không thích gây náo động, lần này đi chỉ để có thêm công đức, đương nhiên là càng biết điều càng tốt.
Phong ấn tu vi của nàng xong, Lưu Dương gỡ chiếc vòng gỗ, pháp khí đeo trên tay nàng xuống, lôi từng kiện pháp khí đã chuẩn bị trước bày ra trước mặt: " Tuy lục giới an ổn, nhưng nếu đã đi, cũng khó tránh khỏi gặp phải bất ngờ."
" Cái này là Truy Tiên Địch, ngươi dùng Tiên Quyết Ngự Sử, có thể nhận biết được tiên ma yêu quỷ người mà ngươi muốn tìm trong phạm vi trăm dặm."
" Cái này là Tránh Tiên Thường, mặc cái này lên người, ngươi có thể tránh né tất cả những người có tu vi từ Kim Tiên trở xuống trong phạm vi trăm dặm."
Mộ Cửu cảm thấy mới mẻ, tò mò hỏi: " Vậy nếu con muốn tìm một người mặc Tránh Tiên Thường, dùng Truy Tiên Địch có tìm ra được không?"
Lưu Dương liếc nàng một cái: " Hay là chúng ta thử xem?"
Mộ Cửu ho khan ngậm miệng.
Lưu Dương chầm chậm móc ra món pháp khí cuối cùng, đó là một tấm lưới màu trắng mềm nhũn như nước, mỏng như cánh ve, chỉ to bằng bàn tay. Hắn cầm trên tay, nói với nàng: " Đây là Chức Thiên Võng. Năm xưa, đệ tử của Hỗn Bằng tổ sư, Chuẩn Đề Đạo Nhân gieo xuống Ngân Hà một hạt tinh tiên thảo, dùng kim đan của chính mình dệt thành tấm lưới hàng ma này."
" Vào trận chiến với Thông Thiên Giáo Chủ, tấm lưới này từng lập tiểu công. Hai giới yêu ma chạm vào lưới này, tu vi sẽ giảm phân nửa, có khả năng bị nuốt chửng nguyên thần. Trong ba bảo vật ta đưa cho ngươi, đây là món vũ khí duy nhất, cũng là tiên khí hiếm có nhất, ngươi mang theo người, nhất định phải cẩn thận."
Hắn tiện tay mở lưới, tấm lưới nhỏ bằng bàn tay liền biến thành một tấm quang võng như tơ nhện giăng đầy trời, tỏa ra hào quang rực rỡ.
Mà thỏ tinh đang đứng ngoài cửa quét đất với lão rùa, thảo luận xem ai có thể chạy nhanh hơn, nhìn thấy tấm lưới trên đỉnh đầu liền lập tức xoay mình rít lên một tiếng, ôm đầu chạy thật xa.
Lão rùa bên cạnh không kịp chuẩn bị liền bị thỏ tinh đá lăn ra đất, cái chổi không biết đã bay đi đâu.
Mộ Cửu không khỏi thận trọng.
Bốn huynh đệ Hồng Quân lão tổ, Hỗn Bằng tổ sư, Nữ Oa nương nương và Lục Áp đạo quân đồng xưng tứ đại thiên thần, sau khi sư phụ Nguyên Linh của họ hóa thân thành Thiên Đạo, bốn vị thần liền chia nhau bảo vệ Thiên Đạo và lục giới. Có thể nói, trên đời này không có người nào có pháp lực và địa vị cao hơn họ, nếu như nhất định phải nói có, vậy thì đương nhiên chỉ có Sáng Thế Thần đã hóa thành Thiên Đạo Nguyên Linh rồi.
Hỗn Bằng tổ sư tổng cộng có hai đệ tử, một là Chuẩn Đề Đạo Nhân, hai là Tiếp Dẫn Đạo Nhân. Tuy tên tuổi Tiếp Dẫn Đạo nhân còn tương đối xa lạ, nhưng đối với hậu thế của hắn, tuyệt đối không ai chưa từng nghe nói đến. Nghe nói rằng, người này đã từng bắt được Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, dẫn hắn đến chỗ của phật tổ Như Lai Thích Ca Mâu Ni!
Tấm lưới này lại là đồ của tiền thân sư huynh Như Lai, Chuẩn Đề Đạo Nhân, được dệt thành từ tiên thảo và kim đan của chính mình, chuyên để hàng ma, lai lịch thật khiến người ta khiếp sợ!
" Tại sao Chuẩn Đề Đạo Nhân lại dùng kim đan của mình để chế tạo tấm lưới này?"
Bối phận của nàng so với Chuẩn Đề Đạo Nhân kém không chỉ một chút, không khỏi phải dùng đến kính ngữ. Chỉ là, Kim Đan kỳ là giai đoạn bắt buộc mà người tu tiên phải trải qua, kim đan dùng để ngưng kết thần thức và tiên khí, nếu không có nó, nàng cũng đã ngỏm củ tỏi từ lâu rồi. Chuẩn Đề tại sao phải làm như vậy?"
" Ngươi đã từng nghe qua cái tên Tây Phương Giáo chưa?" Lưu Dương đốt lò hương, ý vị sâu xa hỏi nàng.
Nàng rất có ấn tượng: " Sư phụ đang nói đến Tây Phương Giáo mà Chuẩn Đề pháp sư và Tiếp Dẫn pháp sư cùng lập ra?"
Trên thực tế, Phật giáo hiện tại chính là Tây Phương Giáo, Chuẩn Đề Đạo Nhân và Tiếp Dẫn Đạo Nhân cùng nhau tạo ra Hoằng Dương chánh pháp, một thời huy hoàng. Nhưng sau đó, Tiếp Dẫn Đạo Nhân tự nguyện luân hồi tái thế, đầu thai thành thái tử Siddhartha, tu luyện thành Phật, sáng lập Phật giáo, đồng thời một tay chiếm đoạt Tây Phương Giáo. Nghe nói, các con chiên tín đồ Tây Phương Giáo từ lâu đã không còn nữa.
" Sau thất bại của Tây Phương Giáo, Chuẩn Đề cũng quy ẩn thiên địa. Hai mươi vạn năm qua, hắn ngộ đạo, lấy thân thể Tiên Tôn của hắn, đương nhiên không cần dựa vào kim đan để thu gom thần thức Nguyên Linh. Kim đan này giữ lại cũng vô dụng, chi bằng dùng nó làm thành một món đồ chơi nhỏ."
Lưu Dương nhìn màn sương bay lên từ lư hương, ánh mắt rủ xuống có chút u ám.
Mộ Cửu cảm thấy Lưu Dương giờ khắc này có chút cô tịch. Chỉ là hắn vừa nói Chức Thiên Võng chính là bảo vật hiếm gặp, bây giờ lại nói nó là một món đồ chơi nhỏ, cũng không biết lão nhân gia nghe xong có tức giận hay không.
Nàng ngẩng đầu nhìn tấm lưới trên không trung, cũng tốt, có thể dọa thỏ tinh của nàng sợ chạy mất.
Lại vừa nhìn, tấm lưới đã ngoan ngoãn thu nhỏ lại.
Lưu Dương thu nó vào vòng gỗ của Mộ Cửu, đưa lại cho nàng.
Mộ Cửu nhớ lại: " Tại sao sư phụ lại lấy được nó?"
Lưu Dương đưa tay cầm cái phất trần trên bàn: " Người khác đưa."
Người khác đưa? Mộ Cửu nghi ngờ theo dõi hắn. Ngoại trừ Bích Hà Nguyên Quân, chẳng lẽ hắn còn có những bằng hữu cường hào khác? Nàng quen hắn hai ngàn năm, một chút tin tức tí tẹo cũng không thèm cho nàng biết! Nàng cũng muốn quen biết cường hào!
" Nếu người khác có hỏi, ngươi nói rằng được một tiên gia không nổi danh đưa cho là được rồi." Lưu Dương ngay sau đó tiếp tục căn dặn nàng, " Còn có, sau khi xuống núi, không cần nói mình là đệ tử phái Hồng Thương." Thấy nàng trợn tròn mắt, hắn bất đắc dĩ bỏ thêm một câu, " Không phải trục xuất ngươi ra khỏi sư môn! Là miễn cho người bị người của Mật Dương Tông trả thù!"
Mộ Cửu vỗ ngực một cái, thở dài nhẹ nhõm.
Lưu Dương nhìn chằm chằm nàng, lại vẫn không yên lòng, nói: " Đưa tay ra."
Chờ nàng duỗi tay, hắn đưa tay trái đập một cái vào tay nàng, tay phải bấm quyết. Một tia sáng như sợi chỉ bằng bạc chậm rãi thoát ra từ kinh mạch của nàng. Hắn lại ngưng thần, dẫn tia sáng đó vào một bình hồ lô, đến khi tia sáng hoàn toàn biến mất mới thả lỏng tay ra.
" Sư phụ lấy nguyên thần của con làm gì?" Nếu nàng không nhìn lầm, tia sáng vừa rồi chính là một tia nguyên thần của nàng.
" Không làm gì cả."
Lưu Dương liếc nàng một chút, đứng lên, mở tủ ra lấy bao quần áo đưa cho nàng: " Sáng mai ta phải bế quan, không cần đến từ biệt ta, để các sư huynh đưa ngươi xuống núi."
" Đệ tử tuân mệnh."
Mộ Cửu ôm bao quần áo hắt xì một cái, nhìn bóng lưng của hắn, lại tiếp tục hắt xì một cái nữa.
Đương nhiên, những việc này đều do mấy sư điệt kể cho Mộ Cửu, Lưu Dương chưa bao giờ nói với nàng những thứ này.
Mộ Cửu nghỉ lại một buổi tối tại Lưu Vân Động, sáng hôm sau liền đi tìm Lưu Dương.
Sở dĩ ngày thứ ba nàng mới được xuống núi, là vì đây là lần đầu nàng một mình ra ngoài rèn luyện, Lưu Dương có một số việc cần nhắc nhở.
Đầu tiên, hắn phong ấn ba phần tu vi của nàng.
" Lần này ngươi gây họa, các môn phái khác đều biết rất rõ. Người có tu vi cao như ngươi đăng kí gia nhập hàng ngũ thiên binh không nhiều, với tính tình của ngươi, nếu thất thủ ắt sẽ ra đại chiêu, không chỉ gây rắc rối cho bản thân, cũng dễ dàng đả thương người đối địch với ngươi. Ngươi chỉ nên dùng thân phận tu sĩ Nguyên Anh kỳ mà đi thôi."
Mộ Cửu không có ý kiến, nàng vốn không thích gây náo động, lần này đi chỉ để có thêm công đức, đương nhiên là càng biết điều càng tốt.
Phong ấn tu vi của nàng xong, Lưu Dương gỡ chiếc vòng gỗ, pháp khí đeo trên tay nàng xuống, lôi từng kiện pháp khí đã chuẩn bị trước bày ra trước mặt: " Tuy lục giới an ổn, nhưng nếu đã đi, cũng khó tránh khỏi gặp phải bất ngờ."
" Cái này là Truy Tiên Địch, ngươi dùng Tiên Quyết Ngự Sử, có thể nhận biết được tiên ma yêu quỷ người mà ngươi muốn tìm trong phạm vi trăm dặm."
" Cái này là Tránh Tiên Thường, mặc cái này lên người, ngươi có thể tránh né tất cả những người có tu vi từ Kim Tiên trở xuống trong phạm vi trăm dặm."
Mộ Cửu cảm thấy mới mẻ, tò mò hỏi: " Vậy nếu con muốn tìm một người mặc Tránh Tiên Thường, dùng Truy Tiên Địch có tìm ra được không?"
Lưu Dương liếc nàng một cái: " Hay là chúng ta thử xem?"
Mộ Cửu ho khan ngậm miệng.
Lưu Dương chầm chậm móc ra món pháp khí cuối cùng, đó là một tấm lưới màu trắng mềm nhũn như nước, mỏng như cánh ve, chỉ to bằng bàn tay. Hắn cầm trên tay, nói với nàng: " Đây là Chức Thiên Võng. Năm xưa, đệ tử của Hỗn Bằng tổ sư, Chuẩn Đề Đạo Nhân gieo xuống Ngân Hà một hạt tinh tiên thảo, dùng kim đan của chính mình dệt thành tấm lưới hàng ma này."
" Vào trận chiến với Thông Thiên Giáo Chủ, tấm lưới này từng lập tiểu công. Hai giới yêu ma chạm vào lưới này, tu vi sẽ giảm phân nửa, có khả năng bị nuốt chửng nguyên thần. Trong ba bảo vật ta đưa cho ngươi, đây là món vũ khí duy nhất, cũng là tiên khí hiếm có nhất, ngươi mang theo người, nhất định phải cẩn thận."
Hắn tiện tay mở lưới, tấm lưới nhỏ bằng bàn tay liền biến thành một tấm quang võng như tơ nhện giăng đầy trời, tỏa ra hào quang rực rỡ.
Mà thỏ tinh đang đứng ngoài cửa quét đất với lão rùa, thảo luận xem ai có thể chạy nhanh hơn, nhìn thấy tấm lưới trên đỉnh đầu liền lập tức xoay mình rít lên một tiếng, ôm đầu chạy thật xa.
Lão rùa bên cạnh không kịp chuẩn bị liền bị thỏ tinh đá lăn ra đất, cái chổi không biết đã bay đi đâu.
Mộ Cửu không khỏi thận trọng.
Bốn huynh đệ Hồng Quân lão tổ, Hỗn Bằng tổ sư, Nữ Oa nương nương và Lục Áp đạo quân đồng xưng tứ đại thiên thần, sau khi sư phụ Nguyên Linh của họ hóa thân thành Thiên Đạo, bốn vị thần liền chia nhau bảo vệ Thiên Đạo và lục giới. Có thể nói, trên đời này không có người nào có pháp lực và địa vị cao hơn họ, nếu như nhất định phải nói có, vậy thì đương nhiên chỉ có Sáng Thế Thần đã hóa thành Thiên Đạo Nguyên Linh rồi.
Hỗn Bằng tổ sư tổng cộng có hai đệ tử, một là Chuẩn Đề Đạo Nhân, hai là Tiếp Dẫn Đạo Nhân. Tuy tên tuổi Tiếp Dẫn Đạo nhân còn tương đối xa lạ, nhưng đối với hậu thế của hắn, tuyệt đối không ai chưa từng nghe nói đến. Nghe nói rằng, người này đã từng bắt được Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, dẫn hắn đến chỗ của phật tổ Như Lai Thích Ca Mâu Ni!
Tấm lưới này lại là đồ của tiền thân sư huynh Như Lai, Chuẩn Đề Đạo Nhân, được dệt thành từ tiên thảo và kim đan của chính mình, chuyên để hàng ma, lai lịch thật khiến người ta khiếp sợ!
" Tại sao Chuẩn Đề Đạo Nhân lại dùng kim đan của mình để chế tạo tấm lưới này?"
Bối phận của nàng so với Chuẩn Đề Đạo Nhân kém không chỉ một chút, không khỏi phải dùng đến kính ngữ. Chỉ là, Kim Đan kỳ là giai đoạn bắt buộc mà người tu tiên phải trải qua, kim đan dùng để ngưng kết thần thức và tiên khí, nếu không có nó, nàng cũng đã ngỏm củ tỏi từ lâu rồi. Chuẩn Đề tại sao phải làm như vậy?"
" Ngươi đã từng nghe qua cái tên Tây Phương Giáo chưa?" Lưu Dương đốt lò hương, ý vị sâu xa hỏi nàng.
Nàng rất có ấn tượng: " Sư phụ đang nói đến Tây Phương Giáo mà Chuẩn Đề pháp sư và Tiếp Dẫn pháp sư cùng lập ra?"
Trên thực tế, Phật giáo hiện tại chính là Tây Phương Giáo, Chuẩn Đề Đạo Nhân và Tiếp Dẫn Đạo Nhân cùng nhau tạo ra Hoằng Dương chánh pháp, một thời huy hoàng. Nhưng sau đó, Tiếp Dẫn Đạo Nhân tự nguyện luân hồi tái thế, đầu thai thành thái tử Siddhartha, tu luyện thành Phật, sáng lập Phật giáo, đồng thời một tay chiếm đoạt Tây Phương Giáo. Nghe nói, các con chiên tín đồ Tây Phương Giáo từ lâu đã không còn nữa.
" Sau thất bại của Tây Phương Giáo, Chuẩn Đề cũng quy ẩn thiên địa. Hai mươi vạn năm qua, hắn ngộ đạo, lấy thân thể Tiên Tôn của hắn, đương nhiên không cần dựa vào kim đan để thu gom thần thức Nguyên Linh. Kim đan này giữ lại cũng vô dụng, chi bằng dùng nó làm thành một món đồ chơi nhỏ."
Lưu Dương nhìn màn sương bay lên từ lư hương, ánh mắt rủ xuống có chút u ám.
Mộ Cửu cảm thấy Lưu Dương giờ khắc này có chút cô tịch. Chỉ là hắn vừa nói Chức Thiên Võng chính là bảo vật hiếm gặp, bây giờ lại nói nó là một món đồ chơi nhỏ, cũng không biết lão nhân gia nghe xong có tức giận hay không.
Nàng ngẩng đầu nhìn tấm lưới trên không trung, cũng tốt, có thể dọa thỏ tinh của nàng sợ chạy mất.
Lại vừa nhìn, tấm lưới đã ngoan ngoãn thu nhỏ lại.
Lưu Dương thu nó vào vòng gỗ của Mộ Cửu, đưa lại cho nàng.
Mộ Cửu nhớ lại: " Tại sao sư phụ lại lấy được nó?"
Lưu Dương đưa tay cầm cái phất trần trên bàn: " Người khác đưa."
Người khác đưa? Mộ Cửu nghi ngờ theo dõi hắn. Ngoại trừ Bích Hà Nguyên Quân, chẳng lẽ hắn còn có những bằng hữu cường hào khác? Nàng quen hắn hai ngàn năm, một chút tin tức tí tẹo cũng không thèm cho nàng biết! Nàng cũng muốn quen biết cường hào!
" Nếu người khác có hỏi, ngươi nói rằng được một tiên gia không nổi danh đưa cho là được rồi." Lưu Dương ngay sau đó tiếp tục căn dặn nàng, " Còn có, sau khi xuống núi, không cần nói mình là đệ tử phái Hồng Thương." Thấy nàng trợn tròn mắt, hắn bất đắc dĩ bỏ thêm một câu, " Không phải trục xuất ngươi ra khỏi sư môn! Là miễn cho người bị người của Mật Dương Tông trả thù!"
Mộ Cửu vỗ ngực một cái, thở dài nhẹ nhõm.
Lưu Dương nhìn chằm chằm nàng, lại vẫn không yên lòng, nói: " Đưa tay ra."
Chờ nàng duỗi tay, hắn đưa tay trái đập một cái vào tay nàng, tay phải bấm quyết. Một tia sáng như sợi chỉ bằng bạc chậm rãi thoát ra từ kinh mạch của nàng. Hắn lại ngưng thần, dẫn tia sáng đó vào một bình hồ lô, đến khi tia sáng hoàn toàn biến mất mới thả lỏng tay ra.
" Sư phụ lấy nguyên thần của con làm gì?" Nếu nàng không nhìn lầm, tia sáng vừa rồi chính là một tia nguyên thần của nàng.
" Không làm gì cả."
Lưu Dương liếc nàng một chút, đứng lên, mở tủ ra lấy bao quần áo đưa cho nàng: " Sáng mai ta phải bế quan, không cần đến từ biệt ta, để các sư huynh đưa ngươi xuống núi."
" Đệ tử tuân mệnh."
Mộ Cửu ôm bao quần áo hắt xì một cái, nhìn bóng lưng của hắn, lại tiếp tục hắt xì một cái nữa.
Bình luận facebook