Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 85: - Thần thánh phương nào!
Lục Áp thậm chí còn không hề nghiêm túc!
Thấy Hồ Vương bước nhanh đến trước mặt hắn, hắn liền nháy mắt trêu chọc, sau đó lắc lắc cái quạt trong tay, nói: " Ngươi sống hai trăm ngàn năm, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong lòng ngươi hẳn đã rõ. Ta đến chỉ để hỏi ngươi một câu, nếu ta có cách làm lệnh lang tỉnh lại, ngươi có chịu phối hợp phá án hay không?"
Hồ Vương hít vào một ngụm khí lạnh, lão kinh ngạc không phải vì hắn biết lão đã sống hai trăm ngàn năm, cũng không phải vì câu hỏi của hắn. Lão kinh ngạc bởi người trước mặt rõ ràng chỉ là một Tán Tiên, nhưng lúc nói những lời này lại dường như so với lão còn lớn tuổi hơn, còn giàu có hơn, xuất thân cũng xuất sắc hơn...
" Hả?"
Lục Áp đợi mãi không thấy lão đáp lại, khẽ nhíu mày.
Hồ Vương giật mình hoàn hồn, theo bản năng liền định cúi đầu bái phỏng, nhưng eo hạ xuống được nửa đường mới nhớ ra tiểu tử này có khả năng đang giở trò quỷ liền vội vã đứng thẳng lên, trầm mặt nói: " Ngươi dựa vào đâu mà dám nói điều kiện với bản vương?"
Lục Áp không đáp, cầm quạt phẩy nhẹ, một viên linh đan trong suốt như băng như ngọc xuất hiện trên bàn.
" ... Hồ đan?" Hồ Vương nhìn thấy cái này, sắc mặt lập tức thay đổi, " Đây chẳng lẽ là hồ đan của khuyển tử?"
Lão vội vàng cầm nó lên, vận thần thức kiểm tra, song lại nhíu mày: " Đây không phải!"
" Tuy rằng không phải là hồ đan của hồ ly nhà ngươi, nhưng cũng là do thiên linh chi khí ngưng tụ mà thành, dùng nó thay hồ đan có thể triệu hồi nguyên thần, đồng thời có thể đảm bảo cho tiểu hồ ly trong ba năm không khác gì người bình thường."
Lục Áp tự rót cho mình một chèn trà, vừa uống vừa nói.
Hồ Vương kinh ngạc đến mức không biết nói gì cho phải, vội vàng phun hồ đan của chính mình ra, đặt cùng với viên nguyên đan trước mặt giữa không trung.
Chỉ thấy hai viên nguyên đan này, ngoại trừ kích thước thì bất luận về ánh sáng lộng lẫy hay linh lực tinh khiết đều không khác nhau chút nào. Hơn nữa, càng khiến người ta khó có thể tin chính là, kích thước hai viên hồ đan nhưng lại không có lấy một dấu vết bài xích lẫn nhau, đại hồ đan di chuyển đến chỗ nào, tiểu nguyên đan cũng di chuyển đến chỗ đó, quả thực là như có thể hòa vào làm một thể!
Có thể ngưng kết thành một viên nguyên đan như vậy, bản lĩnh quả thật không nhỏ!
" Không biết các hạ rốt cục là thần thánh phương nào?" Lần này, Hồ Vương không thể không nhìn thẳng vào vấn đề.
Tiểu tử trước mặt này nhìn yếu ớt vô cùng, làm sao có thể trốn ra khỏi Tử Kim chuông của Thiếu Khanh, còn lấy chân khí ngưng tụ thành một viên hồ đan lớn như thế này? Việc dùng chân khí ngưng tụ thành nguyên đan không chỉ tiêu hao một lượng lớn linh lực, mấu chốt là còn phải dùng đúng phương pháp, thanh lọc linh lực đến mức tinh khiết. Mấy ngày nay lão đã từng thử nhiều lần, nhưng đều không thành công.
Vậy mà hắn có thể dùng linh lực chế nguyên đan thay thế cho hồ đan của khuyển tử?
Nếu nói hắn là Lục Áp Đạo Tổ, đương nhiên không thể nghi ngờ là có bản lĩnh này, nhưng điểm then chốt là, Lục Áp Đạo Tổ không thể nào lắm chuyện chạy đi Thiên Đình làm việc như vậy a!
" Chẳng lẽ ngươi là Thái Thượng Lão Quân?!" Hồ Vương cũng bị suy đoán của mình làm cho sợ hết hồn.
Lục Áp dừng cười, nhìn lão: " Ta nhìn già như thế sao?"
Hồ Vương nghẹn giọng không thể nói gì.
" Có đồng ý hay không, nói một câu đi."
Lục Áp đứng lên. Đáng ghét nhất là làm mất thời gian của hắn.
Hồ Vương vội vã suy nghĩ, trầm ngâm một lúc, nói: " Chỉ cần các hạ có thể triệu hồi nguyên thần của khuyển tử, lão phu điều gì cũng đều đáp ứng ngươi."
Lục Áp liếc hắn: "Vậy thì đi thôi." Nói xong cũng không hai lời, lập tức biến mất trong bóng đêm.
Hồ Vương cũng không dám thất lễ, vội vã truyền một đạo âm phù cho Vương Hậu, sau đó cẩn thận cầm nguyên đan đi theo.
Trên đài ngọc, tiểu hồ ly vẫn cứ lẳng lặng nằm đó, Tử Kim chuông cũng vẫn giam Mộ Cửu và Thượng Quan Duẩn trên mặt nước Bích Dao trì.
Lục Áp liếc nhìn Tử Kim chuông một cái, sau đó đâm vào đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu vào mi tâm tiểu hồ ly, lại nhỏ một giọt nữa lên viên nguyên đan được chân khí ngưng kết thành, đem viên nguyên đan đó đặt vào miệng tiểu hồ ly. Hắn thôi thúc linh lực, dần dần, bốn phía xuất hiện những tia khói trắng mờ mờ ảo ảo, trôi nổi như những làn khói bình thường trên không trung, cuối cùng liền như tìm được phương hướng, hội tụ thành một luồng bạch quang tiến vào cơ thể tiểu hồ ly.
Mí mắt tiểu hồ ly ngay lập tức cử động.
Hồ Vương cảm xúc dâng trào, đưa tay ôm lấy nó: " Duệ nhi!"
Tiểu hồ ly lầm bầm một tiếng, duỗi móng ra, đôi mắt mơ màng nhìn tứ phía, khi nhìn thấy Hồ Vương liền lập tức sáng hơn cả sao: " Phụ quân! Mẫu hậu..."
Thanh âm này thanh thúy như ngọc, lảnh lảnh mềm mại hơn bất kì thanh âm nào!
" Duệ nhi!"
Vương Hậu cũng không nhịn được nữa, nước mắt lăn dài, ôm nó vào ngực. Hồ Vương cũng rơi lệ theo.
Tử Kim chuông vẫn không nhúc nhích, nửa canh giờ trôi qua.
Cũng may Lục Áp đã tạo kết giới chắn lại mị âm, lúc này mới có thể bớt thống khổ. Nhưng ngay cả như vậy, hai người Mộ Cửu và Thượng Quan Duẩn vẫn nhìn thấy linh lực của Tử Kim chuông đập vào kết giới, tạo ra từng luồng tia chớp.
Mộ Cửu ngồi xếp bằng trên mặt đất lau kiếm.
Thượng Quan Duẫn không kiên nhẫn đượ như nàng, nửa canh giờ vừa rồi đã thử qua vô số biện pháp phá vòng vây mà không thành công, trước mắt đang dùng đôi móng lợi hại "gãi" lên vách chuông, vừa phá vừa chửi bới, nếu Mộ Dung Thiêu Khanh nghe được, tuyệt đối đêm nay sẽ không thể ngủ nổi.
Mộ Cửu vẫn có lòng tin với Lục Áp. Ngươi xem, ít nhất hắn còn có thể thoải mái đi ra ngoài, muốn cứu nàng ra ngoài cũng không phải chuyện gì khó.
Vì thế, sau khi lau kiếm xong, nàng ngồi thảnh thơi xem Thượng Quan Duẩn phát giận.
Thấy hắn ngay cả Lưu Tinh Chùy cũng móc ra rồi, nàng không khỏi nghĩ đến một chuyện: " Đúng rồi, làm sao ngươi lại vào được Chu Tước quán?"
Nàng không quên bản thân mình lần đầu tiến vào Chu Tước quán đã đi qua bao nhiêu cửa ải, tuy những cửa ải đó đều không nhìn thấy được, nhưng không có nghĩa là chúng không tổn tại. Thế nhưng cái tên này, không có tiên tịch của Thiên Binh Doanh mà cũng có thể xông vào, điều này thực sự kì quái. Nếu hắn vẫn là Đại Bàng Điểu trong Tứ Đại Gia Tộc thì còn nói, quan trọng là nhánh nhỏ của hắn đã bị tộc Đại Bàng xóa tên rồi.
" Chờ lão tử ra ngoài, không đem ngươi đánh cho răng rơi đầy đất mới là lạ!"
Thượng Quan Duẩn thở phì phò mắng Mộ Dung Thiếu Khanh một câu xong mới quay lại trừng Mộ Cửu: " Chu Tước quán thì tính ra gì? Lão tử là người Phạm Khâu Sơn, ai dám không nể mặt ta? Đừng nói Chu Tước quán, lão tử ngay cả Lăng Tiêu Điện cũng đều qua được! Đám các ngươi ngay cả một đầu ngón chân của ta cũng không bằng!"
Mộ Cửu không nhịn được cười cười: " Ngươi có năng lực như thế, làm sao còn để bị giam ba tháng?"
Thượng Quan Duẩn tức giận không nói được gì, nhảy dựng lên chỉ về phía nàng: " Ta nói cho ngươi biết! Miệng ngươi độc như thế, chắc chắn sẽ gặp báo ứng!"
Mộ Cửu cứ cười không dứt.
Thượng Quan Duẩn thấy vô vị, đành ngồi xuống.
Hắn vừa ngồi xuống, Tử Kim chuông đột nhiên kịch liệt lay động, lắc đến mức kết giới cũng trở nên không ổn định!
" Xảy ra chuyện gì?"
Thượng Quan Duẩn lại bám vách chuông đứng lên, Mộ Cửu cũng vậy, mà nàng vừa mới đứng thẳng lên, sóng nước dưới chân liền trào đến! Họ đang đứng trong kết giới, mặc dù không đến nỗi bị rơi xuống nước nhưng cũng khó có thể đủ linh lực duy trì trong một thời gian ngắn! Nàng vừa ổn định, thân thể Lục Áp đang ngồi xếp bằng cách nàng hai bước không có gì phòng bị, đang trong đà lăn ra khỏi kết giới.
" Lục Nhai!"
Mộ Cửu kinh hãi, không chút nghĩ ngợi gì liền bay nhào qua ôm lấy hắn, một tay liền mạng bám vào kết giới để ổn định cơ thể.
Thấy Hồ Vương bước nhanh đến trước mặt hắn, hắn liền nháy mắt trêu chọc, sau đó lắc lắc cái quạt trong tay, nói: " Ngươi sống hai trăm ngàn năm, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong lòng ngươi hẳn đã rõ. Ta đến chỉ để hỏi ngươi một câu, nếu ta có cách làm lệnh lang tỉnh lại, ngươi có chịu phối hợp phá án hay không?"
Hồ Vương hít vào một ngụm khí lạnh, lão kinh ngạc không phải vì hắn biết lão đã sống hai trăm ngàn năm, cũng không phải vì câu hỏi của hắn. Lão kinh ngạc bởi người trước mặt rõ ràng chỉ là một Tán Tiên, nhưng lúc nói những lời này lại dường như so với lão còn lớn tuổi hơn, còn giàu có hơn, xuất thân cũng xuất sắc hơn...
" Hả?"
Lục Áp đợi mãi không thấy lão đáp lại, khẽ nhíu mày.
Hồ Vương giật mình hoàn hồn, theo bản năng liền định cúi đầu bái phỏng, nhưng eo hạ xuống được nửa đường mới nhớ ra tiểu tử này có khả năng đang giở trò quỷ liền vội vã đứng thẳng lên, trầm mặt nói: " Ngươi dựa vào đâu mà dám nói điều kiện với bản vương?"
Lục Áp không đáp, cầm quạt phẩy nhẹ, một viên linh đan trong suốt như băng như ngọc xuất hiện trên bàn.
" ... Hồ đan?" Hồ Vương nhìn thấy cái này, sắc mặt lập tức thay đổi, " Đây chẳng lẽ là hồ đan của khuyển tử?"
Lão vội vàng cầm nó lên, vận thần thức kiểm tra, song lại nhíu mày: " Đây không phải!"
" Tuy rằng không phải là hồ đan của hồ ly nhà ngươi, nhưng cũng là do thiên linh chi khí ngưng tụ mà thành, dùng nó thay hồ đan có thể triệu hồi nguyên thần, đồng thời có thể đảm bảo cho tiểu hồ ly trong ba năm không khác gì người bình thường."
Lục Áp tự rót cho mình một chèn trà, vừa uống vừa nói.
Hồ Vương kinh ngạc đến mức không biết nói gì cho phải, vội vàng phun hồ đan của chính mình ra, đặt cùng với viên nguyên đan trước mặt giữa không trung.
Chỉ thấy hai viên nguyên đan này, ngoại trừ kích thước thì bất luận về ánh sáng lộng lẫy hay linh lực tinh khiết đều không khác nhau chút nào. Hơn nữa, càng khiến người ta khó có thể tin chính là, kích thước hai viên hồ đan nhưng lại không có lấy một dấu vết bài xích lẫn nhau, đại hồ đan di chuyển đến chỗ nào, tiểu nguyên đan cũng di chuyển đến chỗ đó, quả thực là như có thể hòa vào làm một thể!
Có thể ngưng kết thành một viên nguyên đan như vậy, bản lĩnh quả thật không nhỏ!
" Không biết các hạ rốt cục là thần thánh phương nào?" Lần này, Hồ Vương không thể không nhìn thẳng vào vấn đề.
Tiểu tử trước mặt này nhìn yếu ớt vô cùng, làm sao có thể trốn ra khỏi Tử Kim chuông của Thiếu Khanh, còn lấy chân khí ngưng tụ thành một viên hồ đan lớn như thế này? Việc dùng chân khí ngưng tụ thành nguyên đan không chỉ tiêu hao một lượng lớn linh lực, mấu chốt là còn phải dùng đúng phương pháp, thanh lọc linh lực đến mức tinh khiết. Mấy ngày nay lão đã từng thử nhiều lần, nhưng đều không thành công.
Vậy mà hắn có thể dùng linh lực chế nguyên đan thay thế cho hồ đan của khuyển tử?
Nếu nói hắn là Lục Áp Đạo Tổ, đương nhiên không thể nghi ngờ là có bản lĩnh này, nhưng điểm then chốt là, Lục Áp Đạo Tổ không thể nào lắm chuyện chạy đi Thiên Đình làm việc như vậy a!
" Chẳng lẽ ngươi là Thái Thượng Lão Quân?!" Hồ Vương cũng bị suy đoán của mình làm cho sợ hết hồn.
Lục Áp dừng cười, nhìn lão: " Ta nhìn già như thế sao?"
Hồ Vương nghẹn giọng không thể nói gì.
" Có đồng ý hay không, nói một câu đi."
Lục Áp đứng lên. Đáng ghét nhất là làm mất thời gian của hắn.
Hồ Vương vội vã suy nghĩ, trầm ngâm một lúc, nói: " Chỉ cần các hạ có thể triệu hồi nguyên thần của khuyển tử, lão phu điều gì cũng đều đáp ứng ngươi."
Lục Áp liếc hắn: "Vậy thì đi thôi." Nói xong cũng không hai lời, lập tức biến mất trong bóng đêm.
Hồ Vương cũng không dám thất lễ, vội vã truyền một đạo âm phù cho Vương Hậu, sau đó cẩn thận cầm nguyên đan đi theo.
Trên đài ngọc, tiểu hồ ly vẫn cứ lẳng lặng nằm đó, Tử Kim chuông cũng vẫn giam Mộ Cửu và Thượng Quan Duẩn trên mặt nước Bích Dao trì.
Lục Áp liếc nhìn Tử Kim chuông một cái, sau đó đâm vào đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu vào mi tâm tiểu hồ ly, lại nhỏ một giọt nữa lên viên nguyên đan được chân khí ngưng kết thành, đem viên nguyên đan đó đặt vào miệng tiểu hồ ly. Hắn thôi thúc linh lực, dần dần, bốn phía xuất hiện những tia khói trắng mờ mờ ảo ảo, trôi nổi như những làn khói bình thường trên không trung, cuối cùng liền như tìm được phương hướng, hội tụ thành một luồng bạch quang tiến vào cơ thể tiểu hồ ly.
Mí mắt tiểu hồ ly ngay lập tức cử động.
Hồ Vương cảm xúc dâng trào, đưa tay ôm lấy nó: " Duệ nhi!"
Tiểu hồ ly lầm bầm một tiếng, duỗi móng ra, đôi mắt mơ màng nhìn tứ phía, khi nhìn thấy Hồ Vương liền lập tức sáng hơn cả sao: " Phụ quân! Mẫu hậu..."
Thanh âm này thanh thúy như ngọc, lảnh lảnh mềm mại hơn bất kì thanh âm nào!
" Duệ nhi!"
Vương Hậu cũng không nhịn được nữa, nước mắt lăn dài, ôm nó vào ngực. Hồ Vương cũng rơi lệ theo.
Tử Kim chuông vẫn không nhúc nhích, nửa canh giờ trôi qua.
Cũng may Lục Áp đã tạo kết giới chắn lại mị âm, lúc này mới có thể bớt thống khổ. Nhưng ngay cả như vậy, hai người Mộ Cửu và Thượng Quan Duẩn vẫn nhìn thấy linh lực của Tử Kim chuông đập vào kết giới, tạo ra từng luồng tia chớp.
Mộ Cửu ngồi xếp bằng trên mặt đất lau kiếm.
Thượng Quan Duẫn không kiên nhẫn đượ như nàng, nửa canh giờ vừa rồi đã thử qua vô số biện pháp phá vòng vây mà không thành công, trước mắt đang dùng đôi móng lợi hại "gãi" lên vách chuông, vừa phá vừa chửi bới, nếu Mộ Dung Thiêu Khanh nghe được, tuyệt đối đêm nay sẽ không thể ngủ nổi.
Mộ Cửu vẫn có lòng tin với Lục Áp. Ngươi xem, ít nhất hắn còn có thể thoải mái đi ra ngoài, muốn cứu nàng ra ngoài cũng không phải chuyện gì khó.
Vì thế, sau khi lau kiếm xong, nàng ngồi thảnh thơi xem Thượng Quan Duẩn phát giận.
Thấy hắn ngay cả Lưu Tinh Chùy cũng móc ra rồi, nàng không khỏi nghĩ đến một chuyện: " Đúng rồi, làm sao ngươi lại vào được Chu Tước quán?"
Nàng không quên bản thân mình lần đầu tiến vào Chu Tước quán đã đi qua bao nhiêu cửa ải, tuy những cửa ải đó đều không nhìn thấy được, nhưng không có nghĩa là chúng không tổn tại. Thế nhưng cái tên này, không có tiên tịch của Thiên Binh Doanh mà cũng có thể xông vào, điều này thực sự kì quái. Nếu hắn vẫn là Đại Bàng Điểu trong Tứ Đại Gia Tộc thì còn nói, quan trọng là nhánh nhỏ của hắn đã bị tộc Đại Bàng xóa tên rồi.
" Chờ lão tử ra ngoài, không đem ngươi đánh cho răng rơi đầy đất mới là lạ!"
Thượng Quan Duẩn thở phì phò mắng Mộ Dung Thiếu Khanh một câu xong mới quay lại trừng Mộ Cửu: " Chu Tước quán thì tính ra gì? Lão tử là người Phạm Khâu Sơn, ai dám không nể mặt ta? Đừng nói Chu Tước quán, lão tử ngay cả Lăng Tiêu Điện cũng đều qua được! Đám các ngươi ngay cả một đầu ngón chân của ta cũng không bằng!"
Mộ Cửu không nhịn được cười cười: " Ngươi có năng lực như thế, làm sao còn để bị giam ba tháng?"
Thượng Quan Duẩn tức giận không nói được gì, nhảy dựng lên chỉ về phía nàng: " Ta nói cho ngươi biết! Miệng ngươi độc như thế, chắc chắn sẽ gặp báo ứng!"
Mộ Cửu cứ cười không dứt.
Thượng Quan Duẩn thấy vô vị, đành ngồi xuống.
Hắn vừa ngồi xuống, Tử Kim chuông đột nhiên kịch liệt lay động, lắc đến mức kết giới cũng trở nên không ổn định!
" Xảy ra chuyện gì?"
Thượng Quan Duẩn lại bám vách chuông đứng lên, Mộ Cửu cũng vậy, mà nàng vừa mới đứng thẳng lên, sóng nước dưới chân liền trào đến! Họ đang đứng trong kết giới, mặc dù không đến nỗi bị rơi xuống nước nhưng cũng khó có thể đủ linh lực duy trì trong một thời gian ngắn! Nàng vừa ổn định, thân thể Lục Áp đang ngồi xếp bằng cách nàng hai bước không có gì phòng bị, đang trong đà lăn ra khỏi kết giới.
" Lục Nhai!"
Mộ Cửu kinh hãi, không chút nghĩ ngợi gì liền bay nhào qua ôm lấy hắn, một tay liền mạng bám vào kết giới để ổn định cơ thể.
Bình luận facebook