Ngày hôm sau, cô hổ nhỏ không có cảm giác mê ngủ như bình thường.
Nàng từ sáng sớm đã bò dậy, Tức Mặc Ly đương nhiên cũng tỉnh, ôm lấy nàng rửa mặt xong xuôi mới ra khỏi Thứ Thiên điện dùng bữa sáng, đám người Cửu Kiếm đương nhiên cũng từ sớm đã đến rồi.
Ăn xong bữa sáng, Duyệt Nhi rốt cuộc muốn động đậy người.
Tức Mặc Ly từ trong nội đỉnh lấy ra cây lược bằng ngà voi, thay Duyệt Nhi búi hai búi tóc bánh bao đáng yêu, giấu tai nàng trong đó.
“Ta đi cùng nàng.”
“Không được!”
“………….”
“Chàng đi sẽ không vui, ta không muốn làm mất mặt chàng.”
“Được, trở về sớm chút.”
“Ừm!” Vừa đồng ý, bóng người nhỏ nhắn đã biến mất nơi cửa điện, Tức Mặc Ly ngơ ngẩn nhìn bên ngoài điện trống vắng.
Mấy vạn năm trước, y vì sao không cảm thấy lạnh lẽo như vậy?
Duyệt Nhi vừa bay lên đã vội vàng xoay người lại, bay tới bên Cúc Thủy Toái Nguyệt Đình, nhìn ngọc liên hôm qua ôm về vẫn đang nổi trên mặt nước, không có gì bất thường thì mới yên tâm, xoay người cùng Cửu Kiếm bốn vị thần sứ hướng Họa Mạt mà đi.
Duyệt Nhi khoan thai tìm kiếm một lúc lâu, cuối cùng ở nơi thần sơn nguy nga chót vót tìm được cửa chính của Họa Mạt.
Ngước mắt nhìn lên, cũng suýt soát với cửa chính của Bồng Lai Tiên sơn, có cột trụ cao mấy chục trượng, thế cho nên Duyệt Nhi có nghểnh đến vẹo đầu cũng chẳng thấy được hai chữ trên đỉnh cột.
Tiểu thần sứ Như Tả giữ cửa Họa Mạt đứng bên cửa lẳng lặng liếc nhìn Duyệt Nhi, kế đó liền mắc dây lên cây lim dim.
Duyệt Nhi dẫn đám Cửu Kiếm, trực tiếp từ bên hông Như Tả bước qua.
Như Tả không chút tiếng động khẽ nhíu mày, linh lực trong tay đánh ra, vốn cho rằng người có thể bước vào đều là thần nữ đại gia tộc có chút năng lực trong Thần tộc, nhất định sẽ không dễ dàng bị người đánh ngã, chẳng ngờ người này lại không như vậy.
Duyệt Nhi đáng thương ngã chổng vó lên trời.
Duyệt Nhi được Cửu Kiếm đỡ dậy, quay đầu qua, u oán liếc nhìn Cửu Kiếm, Túc Tịch, Phất Dung, Ngưng Không một cái.
Bốn người:…
Như Tả ung dung mở mắt, cười nói: “Người đến là ai? Dám tự tiện xông vào Họa Mạt.”
“Ta tên Duyệt Nhi, đến học đường đi học.”
Như Tả nhướng mày: “Có thư tiến cử?”
Duyệt Nhi: “Thư tiến cử là cái gì?”
“Bằng chứng cô có thể vào Họa Mạt.”
“Không có.”
“Vậy cô tới làm gì?” Như Tả bĩu môi khinh thường, tiểu cô nương này cái gì cũng không hiểu mà cũng dám xông vào Họa Mạt.
Duyệt Nhi phớt lờ lời nói của y, trực tiếp bước thẳng vào.
Như Tả triệu vũ khí, chuẩn bị xông về phía Duyệt Nhi.
Cửu Kiếm cầm kiếm, chỉ hai chiêu đã chế ngự được y.
Như Tả hết sức kinh ngạc: “Các người là ai?” Thần sứ đi theo bên cạnh thần nữ của gia tộc bình thường không thể nào lợi hại như vậy, lại tỷ mỷ đánh giá họ một phen, Như Tả xác định ngoại trừ tiểu cô nương này thì bốn vị thần sứ bên cạnh nàng đều đã phong bế tu vi, thay đổi hình dạng.
Cửu Kiếm không để ý đến y, chỉ nói: “Gọi Bất Miên sư tôn ra đây.”
Như Tả quay ngoắt đi: “Bất Miên sư tôn của chúng ta há lại để mấy người muốn gặp là gặp?”
Cửu Kiếm nổi giận, tiểu thần sứ giữ cửa này nói toàn lời vô nghĩa, xách kiếm lên định cho y chút khổ sở, nhưng từ bên trong Họa Mạt bỗng truyền đến một thanh âm uy nghiêm, mang theo uy phong không dễ phản kháng khiến Cửu Kiếm nháy mắt đã thu tay về.
“Nếu thành tâm vào Họa Mạt, chi bằng ngày mai lại tới? Cũng thuận tiện biểu thị thành ý của các người?”
Duyệt Nhi không phục: “Ta hiện giờ rất có thành ý, vì sao nhất định là ngày mai mới được?”
“….Ngày mai cô không đến cũng không sao.” Vừa dứt lời, cánh cửa trước mắt cùng với thần sứ đã không thấy đâu, Duyệt Nhi biết họ đã lập kết giới, cùng với đám Cửu Kiếm vừa đụng vừa đánh vào kết giới cũng chẳng thể phá được, đành ủ rũ không vui theo Cửu Kiếm quay về dãy núi Lạc Thủy.
Tức Mặc Ly thấy nàng nhanh như vậy đã về, trong lòng đương nhiên rất vui, nhưng bên ngoài lại giấu đi: “Sao nhanh như vậy đã về rồi?”
Duyệt Nhi rúc vào trong ngực y: “Họa Mạt dường như không nhận ta.”
Tức Mặc Ly gật đầu, y bảo người ta không nhận, nếu như Duyệt Nhi chỉ nhất thời cao hứng thì y thật sự không cách nào yên tâm để nàng đến nơi như vậy, đây chính là một khảo nghiệm, nghĩ vậy lại tiếp lời: “Ngày mai lại đi ư?”
Duyệt Nhi gật gật đầu, vùi vào trong lòng Tức Mặc Ly, bàn tay nhỏ nhắn từ trong túi càn khôn lấy ra một món đồ rồi nghịch nghịch, lỗ tai rũ xuống, hoàn toàn là bộ dạng ỉu xìu.
Tức Mặc Ly gỡ búi tóc bánh bao của nàng xuống: “Duyệt Nhi, nàng vì sao muốn đến Họa Mạt?”
Lực chú ý dời từ món đồ trong tay đến trên gương mặt Tức Mặc Ly, Duyệt Nhi không suy nghĩ nhiều, đáp: “Nơi đó có thể nâng cao tu vi, cũng có thể học đánh nhau, dù sao, cũng chính là có thể trở nên mạnh mẽ.”
“Vậy thì đừng đi, cứ ở trong lòng ta là được.”
Duyệt Nhi trầm ngâm nhìn Tức Mặc Ly: “Chàng cứ như vậy sẽ chiều hư ta đó.”
Tức Mặc Ly lắc đầu, đôi đồng tử tựa hắc ngọc cũng chăm chú nhìn Duyệt Nhi: “Có ta ở đây, nàng cái gì cũng không cần học.”
Duyệt Nhi có chút buồn khổ nói: “Họ đều nói vận khí của ta tốt, nói ta không xứng với chàng. Nếu ta cứ luôn rúc vào trong lòng chàng như vậy, sau này không có cơ hội đứng lên, vậy còn có ý nghĩa gì chứ?”
Tức Mặc Ly thở dài, biết khuyên nàng cũng vô ích, đành để nàng từ từ quên đi suy nghĩ đi đến Họa Mạt.
Nếu là những nữ tử bình thường, có người mạnh mẽ như Tức Mặc Ly bên cạnh sẽ cảm thấy cái gì cũng không cần học, việc gì cũng không cần làm, chỉ cần yên tâm ngây ngốc bên cạnh y là được rồi, nhưng cô hổ nhỏ này lại có chút không giống.
Nàng cũng không biết vì sao, mặc dù nàng vẫn luôn ở cạnh Tức Mặc Ly, nhưng trước giờ chưa từng bỏ đi mong muốn sẽ trở nên mạnh mẽ.
Thế gian này có biết bao thiếu nữ được sủng mà kiêu, dần dà quên đi dáng vẻ ban đầu, mãi đến phút cuối mới phát hiện, đến một ngày ngẩng mặt lên, mới phát hiện người bên cạnh ấy đã đứng ở nơi bản thân không thể với tới, ngắm nhìn phong cảnh không giống nhau.
Một lúc lâu sau.
“Mặc Ly, chàng…”
Cô hổ nhỏ đáng thương đã bị ôm lại giường rồi.
Ngày hôm sau, Duyệt Nhi cố chịu đựng toàn thân đau nhức, vẫn như trước dẫn đám Cửu Kiếm hướng phía Họa Mạt mà đi.
Lần này, quả thực gặp được Bất Miên sư tôn danh tiếng của Họa Mạt.
Bất Miên là Thiên thần tuy tuổi tác đã cao nhưng vẫn tráng kiện, ngồi bên chiếc ghế vuông trên điện, tỉ mỉ đánh giá Duyệt Nhi một phen.
Duyệt Nhi thậm chí có thể cảm giác được ánh mắt ấy gọi là, hiền từ.
Rất nhanh, nàng đã vì suy nghĩ này của bản thân mà hối hận vô cùng.
Bất Miên và Thái Thượng lão quân giống nhau, thích lấy tay sờ chùm râu bạc dài chấm đất của mình, hiện chính là động tác chuẩn mực này của ông, xem xét Duyệt Nhi xong mới nói: “Tiểu cô nương, cô không thể vào Họa Mạt.”
Duyệt Nhi và đám Cửu Kiếm đều căng thẳng: “Vì sao?”
Bất Miên nở nụ cười bí hiểm: “Cô không phải người của Thần tộc, cũng không phải người Tiên tộc, dù thế nào đi nữa thì cũng không phải thể chất người trong lục giới, đương nhiên không thể vào học đường quyền uy của Thần tộc chúng ta.”
Duyệt Nhi nói: “Nhưng hôm qua ông chẳng phải đã nói có thành ý thì được sao?”
Nói tới thành ý, Cửu Kiếm liền vội vã bước lên, từ trong túi càn khôn lấy ra một tượng người trong suốt lóng lánh, nhét vào tay Duyệt Nhi, thấp giọng nói: “Thành ý.”
Duyệt Nhi bừng tỉnh đại ngộ, đây giống như việc nàng dùng hạt hoa hướng dương đút lót người khác, thì ra đây chính là thành ý!
Cẩn thận nâng bức tượng trong suốt lấp lánh ấy, Duyệt Nhi đến trước mặt Bất Miên, híp mắt cười đưa qua: “Thành ý.”
Bất Miên hừ một tiếng, nói: “Món đồ bé tí này mà cũng dám…” Lời mới nói được một nửa thì ngưng bặt, đôi mắt nhìn xa trông rộng hiện giờ phát ra tinh quang nhìn ngắm bức tượng trên tay Duyệt Nhi.
Đây là món đồ cực phẩm của Thần giới tạc từ lưu ly? Lưu ly còn muốn quý giá hơn hoàng kim, lại dễ vỡ hơn, khó tạo hình, có thể đem lưu ly cực phẩm như vậy tạo thành hình dáng này, Bất Miên nháy mắt mặt mày hớn hở, lễ vật này đích thực rất thích hợp để lấy lòng.
Y run run đưa tay nhận lấy bức tượng, nhà Lạc Thủy Thần quân quả nhiên tài đại khí thô, tài đại khí thô mà. Trong lòng y cân nhắc một phen, chuyện này Lạc Thủy Thần quân nhất định không biết, mà có biết cũng sẽ không để bụng, chi bằng lén nhận, về phần tiểu cô nương này, vẫn là không thể nhận.
Bất Miên cẩn thận đem bức tượng thu vào trong nội đỉnh, hiền từ nói: “ Thần từ Họa Mạt đi ra đều là thần có tu vi cao thâm địa vị tôn quý, cô nương nếu đã không phải thần, vậy thì sẽ không có tư cách nhập môn Họa Mạt, tiểu cô nương, vẫn xin hãy quay về đi.”
“Nhưng mà…” Duyệt Nhi còn chưa kịp “nhưng mà” đã bị Bất Miên trực tiếp đánh bay ra khỏi cửa Họa Mạt.
Như Tả đứng ngoài cửa thấy Duyệt Nhi bị đuổi ra, trong lòng hả hê vô cùng, đu đưa trên nhành cây, cười đến phơi phới.
Duyệt Nhi hết sức tức giận, quả quyết dựa vào cây cột bên cổng ngồi phịch xuống, đôi mắt to tròn ầng ậng nước.
Mặt trời ngả về tây, Duyệt Nhi vẫn ngồi lỳ bên cạnh cây cột, nhìn trên không trung không ngừng có đám đệ tử Họa Mạt từ bên trong bay ra, nghĩ tới ánh mắt khinh miệt đó của Tử Dao Thần quân.
Nàng không muốn để người khác gọi nàng là tiểu súc sinh nữa.
Nàng không muốn người khác bảo nàng là đồ phế vật nữa.
Thê tử của Lạc Thủy Thần quân, ở nơi phố chợ quỳ dưới chân người ta, thật sự rất mất mặt, trái tim của cô hổ nhỏ Duyệt Nhi chua xót.
Lại nhớ tới hôm đó ở trong Thứ Thiên điện trông thấy Mặc Ly lặng lẽ đợi nàng về, ánh mắt ấy, tư thái ấy, thật sự khiến nàng đau lòng.
Tử Dao Thần quân giết nàng dễ như trở bàn tay, tin rằng người của Thần giới giết nàng cũng chẳng khó khăn gì, nếu có một ngày vì bản thân vô dụng mà gặp chuyện, Mặc Ly phải làm sao?
Tâm trạng không vui của cô hổ nhỏ càng lúc càng nặng nề, sau đó hóa thành nước mắt như hạt đậu to đùng, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Không có Tức Mặc Ly, nàng chẳng là gì cả.
Đến Thần giới, nếu không có Mặc Ly, nàng sợ rằng sớm đã đói chết ở một nơi nào đó.
Giống như bên ngoài đã nói, nàng dựa vào cái gì có được sự sủng ái của Mặc Ly?
Người ngoài không hiểu, chính bản thân cô hổ nhỏ cũng không hiểu.
Đám Cửu Kiếm im lặng đứng bên cạnh, nhìn Duyệt Nhi ngồi rúc thành một đống, đầu hướng nhìn theo mấy đệ tử Họa Mạt, sau đó đôi mắt to tròn bắt đầu nước mắt lăn dài thì có chút hoảng hốt, Cửu Kiếm vội vàng truyền âm cho chủ thượng nhà mình.
“Chủ thượng, Duyệt Nhi cô nương khóc rồi.”
“Ta thấy rồi.”
“Vậy làm sao đây? Thần thấy Duyệt Nhi cô nương thật sự rất muốn vào học, người để nàng đi đi. Mặc dù người không đành, nhưng nàng cũng có tâm sự cùng việc bản thân muốn làm. Người như vậy vốn không phải là yêu nàng, mà là đang giam cầm nàng.” Cửu Kiếm im lặng, cuối cùng đem nửa câu sau nói ra: “Duyệt Nhi cô nương sẽ không chịu được.”
Phía bên kia yên tĩnh một lúc lâu, lâu đến độ Cửu Kiếm cho rằng chủ thượng đã không định trả lời nàng thì một thanh âm lạnh lùng truyền tới, mang theo đôi chút ảm đạm.
“Dẫn nàng về đi.”
Ngày thứ ba, Duyệt Nhi mang theo đôi mắt đã khóc đến đỏ chạch, dưới sự chứng kiến của Bất Miên, bước vào cổng lớn Họa Mạt.
“Vì sao Cửu Kiếm bọn họ không thể đi theo?” Duyệt Nhi nhịn không được quay đầu nhìn đám người Cửu Kiếm đang ở nơi cổng dõi theo nàng.
Bất Miên sâu xa nói: “Họa Mạt không nhận đệ tử quần là áo lụa,bất kể cô nương là thần tử thần nữ nhà ai, đã bước vào đây đều không được phép dẫn theo thần sứ. Đây là quy củ mấy mươi vạn năm trước nay không đổi của Họa Mạt.”
“Vậy vì sao chúng ta không thể trực tiếp bay vào trong, cần phải đi vào?” Chân nàng sắp gãy ra rồi, đây là đường núi gập ghềnh đó nha.
Bất Miên lại sâu xa nói: “Tu vi tuy quan trọng, linh lực cũng rất trọng yếu, nhưng với tư cách là thần, có được thân thể tráng kiện, để tán gái…À không, đáp ứng nhu cầu chiến đấu, cũng là yêu cầu về hình tượng.”
Y vừa dứt lời, Duyệt Nhi đã vấp phải một cục đá nhỏ trên đất, lại ngã chổng vó lên trời.
Bất Miên: “…”
Lạc Thủy Thần quân, thu nhận một người không phải thần không hợp điều kiện đã là sai lầm của ta rồi, đừng thật sự là một khúc củi bỏ đi nha.
Sự thật chứng minh, dự cảm của Bất Miên rất chính xác.
Bình luận facebook