Ánh sáng rực rỡ chói lòa, quang cầu và Cửu Diệu giao chiến cuối cùng cũng đã kết thúc.
Duyệt Nhi bỗng dưng không nghe được bất kỳ âm thanh nào bên cạnh, cho dù là tiếng nổ rầm vang cực lớn đã vang vọng khắp Minh gian, thậm chí đã lan đến tận ngũ giới, nhưng mà, những điều này đều không hề quan trọng.
Nàng ngơ ngẩn nhìn Mặc Ly từ giữa không trung rơi xuống, Cửu Diệu trong tay chàng run rẩy một lúc, sau đó bay về nội đỉnh.
Bạch y trên người chàng cơ hồ biến thành hồng y, đều là vết bỏng hòa lẫn với máu.
Duyệt Nhi bụm miệng, cứng cỏi ngăn bản thân không được khóc, nhưng nước mắt đã lã chã tuôn rơi.
Trong lòng nàng, Mặc Ly đỉnh thiên lập địa, vĩnh viễn cũng không lo không sợ, thế nhưng đã ngã xuống với dáng vẻ như vậy.
Nàng không biết khí lực từ đâu ùa đến, bò tới chỗ Tức Mặc Ly, tỷ mỷ mơn trớn gương mặt chàng, trong lòng sớm đã có chủ ý, nếu như Mặc Ly ra đi, nàng quyết không sống một mình.
Đạp Vũ từ xa lao tới trông thấy cảnh này, trong mắt đã ngập tràn phẫn nộ, ngẩng cổ liền truyền âm: “Cửu vệ! Chưa thông qua sự cho phép của ta đã tự mình hành động, ai cho các ngươi quyền hạn lớn như vậy!”
Cửu vệ ai nấy đều cúi đầu, nói: “Việt Hoa công tử, bên trên đã có nghiêm lệnh, nhi nữ tình trường nhỏ nhoi, chung quy sẽ chống không lại thiên đạo vĩnh hằng. Chúng tôi cũng là hành sự theo hoàn cảnh!”
Sát ý trong mắt Việt Hoa nháy mắt bùng lên, nhưng lại ngầm thu về: “Các ngươi ngàn lần không nên, vạn lần không nên thương tổn tiểu ái đồ của ta. Chuyện này đợi ta sau này trở về Đại Vô sẽ xử lý.”
Cửu vệ do dự nói: “Việt Hoa công tử, tiểu cô nương này…Còn thiếu chút nữa…” Còn thiếu chút nữa sẽ có thể hồn phi phách tán rồi.
Việt Hoa chỉ lạnh giọng nói: “Hiện giờ có thể cút rồi.”
Cửu vệ vội vàng lui đi. Việt Hoa công tử tính tình rất tốt, luôn luôn là ý cười nhẹ nhàng, chưa bao giờ thấy y nổi giận như vậy, lý do vẫn chính là vì tiểu cô nương ấy.
Duyệt Nhi quỳ bên cạnh Tức Mặc Ly, mặc dù thương tích nặng như vậy, nhưng y vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng như trước, tôn quý như trước.
Nếu không phải một chiêu quá mức lợi hại như thế, nếu không phải y đến quá chậm thì sao có thể trong lúc vội vội vàng vàng tiếp một chiêu đó để rồi nhận lấy thương tổn nặng nề.
Sức mạnh của thiên đạo, ha ha, kỳ thực cũng đến thế thôi.
“Mặc Ly, Mặc Ly…” Duyệt Nhi hối hận rồi, nàng thật sự hối hận rồi! Nàng không nên bốc đồng như vậy, nàng không nên thật sự chạy đến đây như vậy, nói vĩnh viễn cũng không gặp lại chàng. Nàng hối hận rồi, nhìn thấy vết thương Tức Mặc Ly nhận lấy, nàng hận không giết chết chính mình.
Tức Mặc Ly gắng gượng mở mắt, cánh tay đã bị thiêu bỏng xoa mặt Duyệt Nhi, vuốt ve gương mặt cũng toàn là máu của nàng. Giữa hai hàng lông mày có chút ấm áp dịu dàng, suýt nữa đã không thể gặp lại nàng rồi.
Một chiêu đó y nhận lấy thương thế như vậy, càng huống chi là Duyệt Nhi. E rằng, thật sự sẽ phải mất đi.
Duyệt Nhi vùi mặt vào trong lồng ngực y, nhưng chỉ ngửi thấy mùi máu tanh cùng cháy khét, nàng khóc không thành tiếng, chỉ nói: “Mặc Ly, ta sai rồi…Ta sai rồi…”
Từng lời từng lời ‘Ta sai rồi’ đều không có cách nào nói ra sự hối hận cùng tự trách trong lòng Duyệt Nhi, Tức Mặc Ly trước giờ cao cao tại thượng, thế nhưng lại vì nàng mà rơi vào nông nỗi này, nàng sao có thể tha thứ cho chính mình?
Tức Mặc Ly dùng hết chút khí lực cuối cùng, xoa nắn tai nàng, thấy nàng toàn thân đều là máu, nhưng cũng không có cách nào, nàng chân trần quỳ bên cạnh y, ngay chính bản thân cũng không có sức mà đỡ y dậy.
“Sao không mang giày? Mặt đất lạnh…”
Duyệt Nhi ngơ ngác ngẩng đầu, nhưng bắt gặp Tức Mặc Ly đã cực kỳ mệt mỏi, hết sức đau đớn khép mắt lại.
“Mặc Ly!” Duyệt Nhi hoảng sợ vô cùng, gào lên thành tiếng, Đạp Vũ nghe thấy mà trái tim chua xót, vội vàng bước tới bảo: “Y chưa chết, trước quay về Thần giới đã…”
Duyệt Nhi kinh hỷ ngẩng đầu, trông thấy Đạp Vũ thì trong lòng an tâm không ít, chỉ là giữa hai hàng mày vẫn còn nét hối hận và thống khổ, nghẹn ngào nói: “Đạp Vũ sư phụ, mau, mau cứu Mặc Ly.”
Đạp Vũ vừa định đỡ Tức Mặc Ly, nhưng Duyệt Nhi đã run rẩy dùng linh lực ôm Tức Mặc Ly dậy.
“Duyệt Nhi, giao cho ta, con bị trọng thương.”
Duyệt Nhi cương quyết lắc đầu, không muốn.
Đạp Vũ hết cách, đành phải triệu một đám mây để Duyệt Nhi đạp lên đó. Duyệt Nhi lắc đầu, chỉ nhìn y cầu xin: “Con bay sẽ càng nhanh hơn, nhanh một chút, chậm, Mặc Ly sẽ không tỉnh lại nữa.” Dứt lời lại là nước mắt như hạt đậu lăn dài.
Đạp Vũ xoay người không biết làm sao, gấp gáp bay về phía Thần giới.
Nhưng lúc này, nơi chân trời không biết từ khi nào bỗng có một con hỏa phượng toàn thân đỏ rực vội vàng bay tới, vỗ vỗ cánh, đến trước mặt Duyệt Nhi.
Trong lòng Duyệt Nhi mừng rỡ: “Sở Từ!” Lại lo lắng nói: “Ngươi cũng bị trọng thương, sao lại biến về nguyên thân? Trước hóa thành hình người để Đạp Vũ sư phụ xem thử cho ngươi…”
Hỏa phượng thế nhưng chỉ đập đập cánh, ý bảo Duyệt Nhi ngồi lên.
Trong lòng Duyệt Nhi cả kinh, một dự cảm không tốt chợt thoáng qua, hoảng hốt nhìn Đạp Vũ.
Đạp Vũ bình tĩnh nhìn nàng.
“Sở Từ vừa rồi trước lúcTức Mặc Ly tới đã dùng tu vi và linh lực toàn thân ngăn cản quang cầu, thân thể hóa thành tro bụi, thần hồn cũng không còn, sau này sẽ không thể lại hóa thành hình người, cũng không thể nào nói chuyện nữa…”
Duyệt Nhi đờ đẫn nhìn Đạp Vũ, rồi lại quay đầu nhìn hỏa phượng đang sốt ruột đập đập cánh thôi thúc mình leo lên, hai hàng lệ cứ thế lăn dài.
Thân thể hóa thành tro, thần hồn không còn…
Trong đầu Duyệt Nhi đã chẳng thể nào suy nghĩ được gì nữa, nàng vốn muốn cứu y…Nhưng cuối cùng vẫn hại y đến nông nỗi này…
Nếu như nàng không tùy hứng, không ôm suy nghĩ một mạng đổi một mạng, tùy tiện chạy tới địa phủ muốn kéo y từ Đại Vô trở về…
Nếu như nàng trước đó đi lấy truyền thừa của thần, lại kết hợp với Đế vương châu, Sở Từ liệu có phải sẽ không trở nên như vậy…
Nàng biết rõ, Sở Từ sao có thể trơ mắt nhìn nàng một mạng đổi một mạng?
Nàng biết rõ, Sở Từ tình nguyện thà chính mình chết đi cũng không muốn thấy nàng mảy may chịu tổn thương.
Mặc Ly nói không sai, chính là ỷ vào việc mọi người đều yêu thương chiều chuộng nàng mà nàng không kiêng nể gì, cứ thế tùy hứng làm càn, không hề suy nghĩ đến hậu quả…
Nước mắt Duyệt Nhi rơi xuống càng dữ dội, khóc không thành tiếng.
Trong mắt hỏa phượng thế nhưng đều là đau lòng cùng tự trách, nó vươn đầu, ở trên gương mặt đầy máu và nước mắt của nàng cọ cọ, không ngừng đập đập hai cánh, thúc giục nàng ngồi lên.
Duyệt Nhi ôm Tức Mặc Ly, run run ngồi lên hỏa phượng, đặt Tức Mặc Ly ở phía trước, Duyệt Nhi duỗi tay ôm chặt cổ hỏa phượng.
Còn nhớ y từ Ma giới đuổi tới Hồ Khâu, trông thấy nàng bị Nhu Nhu công chúa cưỡng ép hoán đổi hồn phách, y hủy đi gương mặt của Nhu Nhu công chúa, hóa về nguyên thân, vội vội vàng vàng đưa nàng bay về Tiên giới, trước khi đi còn chưa hết giận, lại quay đầu phun một mồi lửa đốt trụi Hồ Khâu.
Trong ý thức mông lung khi đó, nàng ôm chặt cổ y, không ngừng rơi lệ, suốt một đường bay tới Tiên giới.
Y vô số lần đơn thân độc mã, vào thời khắc nguy cấp nhất mà xông tới.
Y vô số lần ánh mắt lặng lẽ nhìn nàng, thâm tình cùng bất đắc dĩ trong đó, nàng sao có thể nhìn không ra?
Rất nhiều lần nàng đều không dám quay đầu lại, chỉ sợ bắt gặp tình ý nồng đậm cùng trống trải tịch liêu trong mắt y.
Y lúc nào cũng nói vì số mệnh bị giam cầm của phụ thần, mẫu thân yêu thương nhất không nhận ra y, phụ thần y cũng chỉ lấy y ra làm canh bạc để phục sinh.
Thiên đạo bất công, liệu có phải y đều ứng với tất cả mọi thứ, ở thế gian này đau khổ sinh tồn, vậy thì vì cái gì lại để y ra đời?
Vì cái gì để y gặp nàng, để rồi dẫn đến cả một đời còn lại tịch liêu?
Hiện giờ, Sở Từ đã chẳng thể nào nói, cũng chẳng thể nào hóa thành hình người, lại chẳng có tu vi linh lực, mỹ nam tử từng nổi danh khắp ngũ giới, từ giờ trở đi vĩnh viễn mất đi thần hồn, chỉ còn lại một hỏa phượng uy vũ mỹ lệ.
Đời này của Sở Từ, chung quy đều vì người khác mà sống.
Trở lại mấy trăm năm trước, thời khắc mà y thích nhất, kỳ thực bất quá cũng chỉ là ở trên cây rung trái cây cho nàng ăn, sau đó nhìn nàng nhỏ bé ôm đầu trốn đông trốn tây, cuối cùng còn bị trái cây đập vào đầu mà nước mắt ròng ròng.
Trong mơ, bên dưới tàng cây nơi dãy núi Lạc Thủy, dung mạo nàng vẫn như trước đây, giọng nói nhỏ nhẹ căng thẳng cầu xin: “Ta, ta hóa thành người rồi, không phải là con hổ nhỏ nữa, ngươi không thể nướng ta lên ăn.”
Thì ra thời gian lướt nhanh như thế, đã mấy trăm năm trôi qua rồi…
“Sở Từ ta có thể cùng nàng gần nhau đến vậy, cứ thế tự nhiên nói hết tâm tư trong lòng, sao có thể bi thương? Duyệt Nhi, mấy vạn năm qua đối với ta mà nói, vui nhất là đêm nay.”
Sắc đêm khi ấy nồng đậm, lá cây bên ngoài phòng dưới ngọn gió đêm hiu hiu phát ra âm thanh xào xạc, tựa như khúc đồng dao ai đó vui vẻ xướng lên.
Nước mắt của Duyệt Nhi, từng giọt từng giọt rơi trên lông hỏa phượng…
Sở Từ, Sở Từ…
Bình luận facebook