Lúc này, ở Thanh Sơn nơi Ma Vực.
Một nam tử thuộc ma tộc khoảng ba mươi tuổi đang ngồi ở trước giường, nét mặt vừa kích động lại vừa không thể tin, chăm chăm nhìn cô gái nhỏ đang nằm trên giường.
Y phục trên người cô nương ấy dường như từng bị cắt đốt qua, lờ mờ có thể nhìn ra được chính là vân cẩm y khó tìm trong lục giới, giờ phút này nàng yên tĩnh nằm trên giường, khắp người đều là những vết thương khắc sâu, trên mặt cũng có vết máu chưa từng lau khô hết, giờ phút này dáng vẻ của nàng như thế lại là thứ quý báu tốt đẹp nhất trên thế gian trong mắt nam tử kia.
Y do dự một chút, vươn tay vuốt ve hai lỗ tai nhỏ cong cong của Duyệt Nhi, nhưng lập tức lại rụt trở về, loại cảm giác tiếp xúc quen thuộc mà hoài niệm, khiến cho giọt lệ nóng của y thiếu chút nữa đã chảy xuống, đã vài trăm năm rồi......
Y kinh ngạc nhìn Duyệt Nhi, giọng nói cũng run rẩy: “Vương, con gái của người vẫn còn sống...... Ông trời không muốn tuyệt tận tộc Tử hổ của chúng ta!”
Lại mấy ngày nữa, Duyệt Nhi từ từ tỉnh lại, chậm rãi ngồi dậy, đầu và cả người đều đầy vết thương, đau đến mức nàng phải kêu lên: “Đau, đau......”
Chỉ trong chốc lát, cửa gỗ bị người ta đẩy ra, một giọng nam khẩn trương hỏi nàng: “Người tỉnh rồi, đau ở đâu?”
Duyệt Nhi vừa định ngẩng đầu nhìn người bước tới, nhưng lại phát giác trước mắt tối đen một mảnh: “Ơ, bây giờ là canh mấy? Sao trời đen kịt thế này?”
Thất Mệnh nghe xong thì ngẩn người, lập tức nhìn về phía cặp mắt to màu hổ phách của nàng, đôi mắt ấy vẫn sáng ngời trong suốt, nhưng không có tiêu cự!
Trong lòng Thất Mệnh tràn đầy đau xót, không ngờ con bé lại chịu khổ nhiều như vậy. Năm đó lúc Hồ tộc diệt tộc Tử hổ, tộc Tử hổ hầu như bị tiêu diệt toàn bộ, lúc ấy y đang thực hiện nhiệm vụ Vương giao phó ở một tòa tiên sơn nhỏ xa xôi, không ngờ còn chưa hoàn thành nhiệm vụ thì nhận được tin tộc Tử hộ đã bị Hồ tộc tiêu diệt, ngay lúc ấy y nhập ma, lén lút ẩn thân nơi Ma Vực, chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm những Tử hổ còn sống, nhưng đã rất nhiều năm lại không có chút tin tức nào.
Khi vừa mới nhìn thấy nàng, y đặc biệt kích động, hãy còn có một con Tử hổ khác tồn tại trong lục giới? Y cám ơn trời đất, cảm tạ thiên đạo không để cho Tử hổ tộc bị diệt vong. Lại thấy bả vai của Duyệt Nhi có dấu hiệu của Tử Hổ Vương tộc, liền biết ngay nàng là con gái duy nhất của Vương. Mà hiện giờ, nhìn thấy đôi mắt to không có tiêu cự của Duyệt Nhi, trong lòng y vừa khổ sở vừa áy náy, nếu như mình tìm được nàng sớm hơn một chút thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Y nào biết rằng, cho dù y tìm được nàng trước thì tình huống chưa chắc đã tốt hơn.
Thất Mệnh miễn cưỡng nở nụ cười nói: “Có thể là do người bị thương quá nặng mới không nhìn thấy, qua một thời gian ngắn nữa sẽ tốt thôi.”
Ychỉ tùy tiện bịa ra một lý do lừa gạt nàng để nàng không cảm thấy buồn bã, không ngờ nàng lại gật đầu, tỏ vẻ tin tưởng lời nói của y, đôi mắt thật to cong cong, nụ cười rạng rỡ, hai lỗ tai be bé cũng rũ xuống.
Trong lòng Thất Mệnh cảm thấy không biết làm sao với đồng loại dễ bị lừa như thế, nhưng cũng rất vui mừng vì nàng có thể tin tưởng lời nói của mình một cách vô điều kiện, nên mở miệng thân thiết hỏi: “Người tên là gì?” Y chỉ biết mấy trăm năm gần đây Vương có một nữ nhi, nữ nhi này có chút đặc biệt, nhưng y cũng chưa từng gặp nàng, càng không biết tên của nàng.
Duyệt Nhi cười cười, mở miệng vẫn là giọng nói mềm nhẹ: “Tên ta là Duyệt Nhi, U Duyệt Nhi.”
Thất Mệnh gật đầu: “Tên ta là Thất Mệnh, sau này người có thể gọi ta là Thất Mệnh thúc thúc.”
Duyệt Nhi nở nụ cười ngọt ngào, đôi mắt to không nhìn thấy gì long lanh ngập nước: “Thất Mệnh thúc thúc.” Người này cho nàng cảm giác rất thân thiết, theo bản năng nàng muốn tin tưởng y, tuy rằng nghe giọng nói rất trẻ, nhưng y bảo nàng gọi mình là Thất Mệnh thúc thúc vậy thì cứ gọi như thế đi.
Thất Mệnh cảm thấy trong lòng ngọt ngào, lại chất chứa đau xót, nói: “Người sao lại bị thương như vậy, ai làm người bị thương thế?” Lẽ nào là lũ Hồ tộc tán tận lương tâm? Nghĩ vậy Thất Mệnh hận đến độ nghiến chặt răng.
Duyệt Nhi nghi hoặc đáp: “Vốn con muốn phi thăng nên lịch kiếp, không ngờ thiên kiếp thành tiên lại lợi hại như vậy, nếu không có Tức Mặc Ly và Đạp Vũ sư phụ thì chắc chắn con đã hồn phi phách tán rồi.” Nàng biết Tức Mặc Ly và Đạp Vũ sư phụ đã vì nàng mà dẫn dụ thần kiếp.
Thất Mệnh kinh ngạc, lúc mình độ kiếp phi thăng chẳng qua chỉ bị chín chín tám mươi mốt đạo thiên lôi thì đã phi thăng, sao lại biến thành dáng vẻ này cơ chứ. Y đột nhiên nghĩ đến một chuyện, tâm tư kinh sợ, hỏi: “Duyệt Nhi chịu mấy ngày thiên kiếp?”
Duyệt Nhi lấy tay day day lỗ tay của mình, dùng linh thức cảm ứng một lúc, nói: “Hình như là bốn mươi chín ngày.”
Lòng Thất Mệnh kinh hãi, lập tức vô cùng vui mừng, nói như vậy lời đồn Duyệt Nhi có được thần thể là thật rồi? Năm đó trong tộc đồn đãi, con gái của Vương sẽ là người đầu tiên trong mấy vạn năm có tư cách thành thần dù không phải là người thuộc Thần giới, nhưng vẫn chưa được chứng thực, chỉ biết rằng Vương rất yêu thương bảo vệ nữ nhi này. Thiên kiếp bốn mươi chín ngày, không phải là thiên kiếp phi thăng thành tiên, thật sự đây là Thần kiếp! Nhưng mà, nhìn dáng vẻ Duyệt Nhi như vậy, cũng không giống như đã độ kiếp thành công.
Duyệt Nhi ở trong một không gian tối tăm, không nghe thấy Thất Mệnh nói chuyện, không biết y đang suy nghĩ gì, liền hỏi: “Nơi này là chỗ nào?”
Thất Mệnh lấy lại tinh thần, tạm thời vứt bỏ những suy nghĩ khác, lúc này nên chữa thương cho Duyệt Nhi rồi nói sau, vì vậy liền đáp: “Nơi này là Thanh Sơn ở Ma Vực.”
Duyệt Nhi càng nghi hoặc: “Núi xanh tên là gì?” Hỏi rõ ràng một chút để sau này nghĩ cách truyền tin cho Tức Mặc Ly.
Thất Mệnh cười nói: “Thanh Sơn chính là Thanh Sơn.” Duyệt Nhi chợt hiểu ra, lập tức đầu đầy hắc tuyến(-.-!!!), người Ma tộc thật không có tình thú, núi xanh thì gọi là Thanh Sơn, vậy theo cách gọi của bọn họ thì dãy núi Lạc Thủy không phải sẽ được gọi là Tuyết Sơn sao?
Lúc này Thất Mệnh đột nhiên nhớ tới vết thương trên người Duyệt Nhi, vội áy náy nói: “Duyệt Nhi, mới vừa rồi ta nhất thời kích động, đã quên vết thương của người, bây giờ ta sẽ nhanh chóng tìm dược thảo trị liệu cho người.”
Duyệt Nhi lắc đầu, Tức Mặc Ly cho nàng rất nhiều thuốc, hơn nữa công hiệu rất là thần kỳ, phỏng chừng chính là dược liệu nơi Tiên giới cũng khó cầu. Tay nàng sờ bên hông, nhưng không tìm được túi càn khôn như mọi khi.
Ý, sao lại mất rồi, lúc trước vẫn còn buộc chặt mà, sao giờ lại không thấy đâu? Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Thất Mệnh thúc thúc, tuy rằng đôi mắt không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể cảm giác được Thất Mệnh đang đứng ở hướng nào: “Thất Mệnh thúc thúc, có từng thấy qua túi càn khôn của con không? Trong đó có rất nhiều thuốc.”
Dạo này Thất Mệnh vì chuyện kiếm dược thảo mà cảm thấy bối rối, phải biết rằng cái gì y cũng biết nhưng không hiểu về y thuật, đến bây giờ, y cũng không biết dược thảo cầm máu là gì, huống chi là trị liệu miệng vết thương, mấy ngày nay không phải y không đi tìm, mà là chỉ có thể mang về một ít cỏ dại, trong lòng buồn bực rối rắm đến cực điểm.
Hiện giờ nghe thấy Duyệt Nhi vừa nói như thế, tảng đá lớn trong lòng cũng buông xuống, cười nói: “Ngày đó ở ngọn núi đối diện, Khổng Tước nhìn thấy hai lỗ tai của người, nghĩ rằng đó là đồng loại của ta, cho nên lén đưa người từ bên ngoài Ma Vực về cho ta, có lẽ túi càn khôn của người đang ở nơi ấy.”
Duyệt Nhi nghi hoặc: “Con và thúc là đồng loại? Con nghe giọng nói của thúc không phải là nữ tử!”
Khóe miệng Thất Mệnh co rút, cô hổ nhỏ này cũng ngốc quá đi, nhân tiện nói: “Ta cũng là người thuộc tộc Tử hổ, hiện giờ tộc Tử hổ chỉ còn lại hai người, người nói xem người và Thất Mệnh thúc thúc có phải là đồng loại hay không?”
Duyệt Nhi gật đầu, cực kỳ vui mừng: “Thì ra trong lục giới con còn có đồng loại!”
Thất Mệnh thấy nàng vui vẻ, trên mặt không tự chủ cũng nở nụ cười chân thành: “Người ngàn vạn lần không nên ra khỏi căn phòng này, ta đi bảo Khổng Tước lấy túi càn khôn lại đây.”
Duyệt Nhi gật đầu, trước mắt đều là màu đen, nàng bị thương nghiêm trọng nên muốn động đậy cũng không thể động đậy nổi.
Thất Mệnh đi ra khỏi phòng, lại tạo thêm một kết giới bên ngoài, đi về nơi ở của Khổng Tước.
Bình luận facebook