Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 105
Long Tuấn và Đinh Nghị cẩn thận tiến vào Tương Dương Thành, trong lòng thầm thở phào một hơi.
Đi đến ngã tư đường, Long Tuấn quay sang vị công tử vừa rồi, chắp tay nói:
- Lần này phải đa tạ công tử ra tay tương trợ, nếu không hai huynh đệ chúng ta chắc phải chịu cảnh nghèo đến hết đời.
Vị công tử kia khiêm tốn cười nói:
- Chỉ là tiện tay mà thôi, không cần phải khách khí...
- Này, ngươi làm gì mà cứ nhìn chằm chằm vào ta như vậy!?
Tiểu cô nương bên cạnh bực mình nói.
Long Tuấn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tên tiểu tử Đinh Nghị này đang đứng ngẩn ra.
Nghe được tiểu cô nương hỏi, Đinh Nghị mới ngơ ngác thốt lên:
- Đẹp quá!
“......” Nhất thời mọi người đều á khẩu không biết nói gì, bọn họ quả thật chưa từng thấy qua người nào lại bộc trực như vậy. Tất cả đều ngẩn người nhìn về phía Đinh Nghị, tiểu cô nương thì cả khuôn mặt đều đỏ bừng lên, hận không thể tìm được chỗ nào để chui vào.
Còn Đinh Nghị thì lại chẳng hề có một chút tự giác nào, vẫn giương mắt nhìn chằm chằm vào đối phương.
Long Tuấn xấu hổ đến toát mồ hôi, trong lòng âm thầm bội phục: “Lợi hại thật! Xem ra trước đây ta quả thật đã xem thường tên hảo huynh đệ này rồi!”
“Khục, khục...” Vị công tử kia ho khan hai tiếng, chắp tay nói:
- Nếu như đã không có chuyện gì, vậy thì chúng tôi xin cáo từ!
Nói xong liền nắm lấy tay tiểu cô nương xoay người rời đi.
Long Tuấn giật mình, vội vàng lên tiếng dò hỏi:
- Còn chưa biết các vị gọi là gì?
Vị công tử kia liền quay đầu lại, mỉm cười nói:
- Ta gọi là Chu Tam.
Nói đoạn liền nhìn tiểu cô nương bên cạnh:
- Còn nó gọi là Chu Phượng, ha ha...
Nhìn hai người đã đi xa, Long Tuấn cao giọng gọi với theo:
- Ta gọi là Long Tuấn, còn hắn gọi là Đinh Nghị. Thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu (1), chúng ta sau này nhất định sẽ gặp lại!
(1) Non xanh không đổi, nước biếc chảy dài.
...
Cuối cùng, Long Tuấn đá một cước vào mông Đinh Nghị, cười mắng:
- Mẹ! Người ta đã đi mất rồi, ngươi vẫn còn nhìn sao! Tương tư rồi à?
- Chu Phượng... Chu Phượng... cái tên đẹp quá...
Đinh Nghị vẫn không hề chú ý gì đến Long Tuấn, chỉ để tâm ghi nhớ tên gọi của tiểu cô nương, quả thật là so với khi học “Dưỡng Tâm Quyết” còn muốn chăm chú hơn.
“Ai...” Long Tuấn bất lực lắc đầu, đành phải lên tiếng:
- Nhanh đi, đừng để cho sư phụ phải lo lắng!
“Sư phụ...” Đinh Nghị đột nhiên tỉnh táo lại, vội vã lên tiếng:
- Đúng rồi! Chúng ta trước tiên phải tìm sư phụ!
Long Tuấn cười đùa:
- Ta còn tưởng rằng ngươi chỉ biết có mỹ nữ, ngay cả sư phụ cũng quên mất chứ... hắc hắc!
Đinh Nghị vội vàng biện bác:
- Ta đâu có! Mau đi thôi!
Nói đoạn liền xoay người chạy đi.
......
————————————
Bên trong một gian khách điếm cũ kỹ, Chu Phượng quay về Chu Tam tức giận nói:
- Huynh tại sao lại đem tên của muội nói cho bọn họ chứ? Đáng ghét!
Chu Tam cười đùa:
- Hai người đó cũng rất có ý tứ, đặc biệt là tên Đinh Nghị kia, không ngờ lại bộc trực như vậy. Xem ra mị lực của tiểu muội thật là vô hạn... Ồ! Sao mặt lại đỏ lên thế kia?
Chu Phượng đưa tay che lấy hai gò má đã đỏ bừng, lên tiếng phản bác:
- Đâu có! Không phải chỉ là hai tên tiểu khất cái thôi sao?
Chu Tam sắc mặt nghiêm túc nói:
- Muội không nên xem thường hai người bọn họ. Nếu như ta đoán không sai, vừa rồi bọn họ đánh nhau trước cổng thành chỉ là diễn kịch mà thôi.
“Diễn kịch!” Chu Phượng hiếu kỳ lên tiếng hỏi:
- Bọn họ diễn kịch gì?
- Cái này... cái này ta làm sao biết chứ!
Chu Tam lại nói:
- Nhìn bọn họ trong mắt thần quang sung mãn, hai tay thô ráp vững chắc, xem ra cũng là người có thân thủ bất phàm!
- Ồ! Vậy bọn họ có thể đánh thắng được huynh không?
Chu Phượng ngây thơ hỏi.
- Bọn họ vẫn còn có chút non nớt!
Chu Tam tùy tiện trả lời.
......
————————————
- A Tuấn, ngươi nói xem sư phụ có thể tìm được chúng ta hay không?
Phía sau một con hẻm âm u vắng bóng người, Đinh Nghị trái ngó phải nhìn lên tiếng hỏi.
- Đương nhiên! Ngươi còn không biết bản lĩnh của sư phụ hay sao? Người bảo chúng ta đi đến một nơi vắng vẻ, nhất định là có thể tìm được, yên tâm đi!
Long Tuấn lên tiếng khẳng định.
Nhìn thấy Đinh Nghị có vẻ như mất hồn, Long Tuấn lại nói:
- Ngươi không phải vẫn còn nghĩ đến tiểu cô nương vừa rồi đấy chứ?
Đinh Nghị thật thà nói:
- Ta rất thích nàng, nhưng mà... nhưng mà chúng ta thủy chung vẫn không phải là người của một thế giới. Nhìn trang phục của nàng, nhất định là người của danh môn thế gia, chúng ta không thể nào ở cùng với nhau...
- Nam nhi đứng giữa trời đất, không có gì là không thể. Chỉ cần ngươi có can đảm, chỉ cần ngươi cho rằng điều đó là đúng thì hãy theo đó mà làm...
Nhạc Phàm từ góc tối bước ra.
- Sư phụ!
Long Tuấn và Đinh Nghị đồng thanh hô lên.
Nhạc Phàm gật đầu:
- Tất cả những chuyện vừa rồi ta đều đã biết...
- Sư phụ... con...
Đinh Nghị ngập ngừng ấp úng cả nửa ngày vẫn không nói ra được một câu.
Nhạc Phàm nhìn Đinh Nghị, nghiêm túc nói:
- Hàng ngày đều phải nỗ lực, nam nhi thì phải không ngừng tự cường. Các ngươi hãy nhớ lấy, trên thế gian này không có điều gì có thể khiến cho các ngươi cảm thấy tự ti!
“Không có điều gì có thể khiến cho các ngươi cảm thấy tự ti!” Long Tuấn và Đinh Nghị khẽ run lên, những con sóng nổi lên trong lòng không thể dùng ngôn ngữ để hình dung được.
Hai người bọn họ từ nhỏ đã là cô nhi, không có sự yêu thương của người thân, phải chịu biết bao đắng cay khổ nhục. Mặc dù tính cách kiên cường bất khuất, nhưng mầm mống tự ti đã in sâu trong lòng bọn họ. Những lời nói của Nhạc Phàm đã chạm đến nơi sâu thẳm trong tâm hồn bọn họ, đây không chỉ đơn giản là cổ vũ hay ủng hộ, mà nó còn là một loại tin tưởng và yêu thương vô hình. Sau này cho dù gặp phải bất cứ chuyện gì, bọn họ cũng có thể kiên cường đứng lên.
- Đa tạ sư phụ!
Long Tuấn và Đinh Nghị đều quay về Nhạc Phàm khom người bái lạy.
Nhạc Phàm lạnh nhạt nói:
- Có đôi khi, cảm tạ không cần phải nói ra, chỉ cần thật sự hiểu là được rồi!
- Vâng! Sư phụ.
Nhạc Phàm gật đầu:
- Đi thôi, chúng ta trước hết hãy đến khách điếm ăn chút gì đã!
- Đợi đã!
Nhạc Phàm vừa muốn đi, Long Tuấn vội vàng gọi lại.
- Sư phụ, trước đây người chưa từng hành tẩu trên giang hồ sao?
Mặc dù là hỏi, nhưng biểu tình của Long Tuấn lại nói lên hắn rất khẳng định.
Quả nhiên, Nhạc Phàm gật đầu nói:
- Ta không phải người trong giang hồ.
Long Tuấn cười hắc hắc:
- Sư phụ, tốt xấu gì con và Tiểu Đinh Tử cũng là những người đã từng vào nam ra bắc nhiều năm. Để con nói cho người biết điều gì là “quan trọng nhất” khi hành tẩu giang hồ nhé!
Nhạc Phàm nghi hoặc:
- “Quan trọng nhất” là gì?
Long Tuấn và Đinh Nghị nhìn nhau, đồng thanh nói:
- Là sĩ diện! Ha ha...
- Nghĩa là sao?
Nhạc Phàm vẫn chưa hiểu lắ,.
Long Tuấn kéo kéo bộ y phục rách rưới của mình:
- Sư phụ, hiện tại y phục trên người chúng ta đều rách tả tơi, hơn nữa còn bốc mùi hôi thối, cứ để như thế này mà đi dùng cơm thì thật là mất mặt. Có lẽ ngay đến những kẻ tiểu nhân chỉ biết có tiền cũng từ chối tiếp đãi chúng ta!
- Đúng vậy!
Đinh Nghị tiếp lời:
- Không bằng trước tiên chúng ta hãy đi đổi một bộ y phục mới đã!
“Ách!” Nhạc Phàm nhìn lại chính mình, y phục trên người hắn đã rách nát không còn một mảnh nào hoàn chỉnh, trong lòng cười khổ: “Quả thật là so với khất cái còn thảm hơn, có lẽ trước tiên nên đổi một bộ y phục mới rồi hãy lên đường!”
“Khục khục...” Nhạc Phàm ho khan một tiếng:
- Được rồi, đi thôi!
“Ha ha...” Nhìn thấy bộ dạng lúng túng của Nhạc Phàm, Long Tuấn và Đinh Nghị không nhịn được ôm bụng cười lớn.
......
Giờ dậu (mặt trời dần dần ngả về phía tây). (2)
(2) Khoảng thời gian từ 5 đến 7 giờ chiều.
Bên trong thành Tương Dương, tại một cửa tiệm cũ kỹ chuyên buôn bán trang phục, trung niên lão bản đang ngủ gật trên quầy, trong giấc ngủ vẫn còn cười khúc khích. Bình thường vào giờ này sẽ không có ai đến mua đồ.
Nhưng vào lúc này, “đông, đông, đông...” Thanh âm gõ cửa vang lên.
Tiếng gõ cửa đột ngột đã khiến cho lão bản đang đắm chìm trong mộng đẹp giật mình tỉnh dậy, uể oải lên tiếng:
- Ai thế?
Hắn dụi dụi mắt, chỉ thấy trước mặt là ba tên khất cái y phục rách tả tơi, hơn nữa trên người còn tỏa ra mùi hôi thối.
Có điều lão bản cũng không quá để ý đến điều này, bởi vì ánh mắt của hắn đang nhìn chằm chằm vào những miếng vàng lá đang đung đưa trong tay một tên tiểu khất cái. Vàng lá thật là chói mắt, vàng lá mỹ lệ biết bao! Lão bản trong lòng không ngừng ca tụng.
- Mỗi người ba bộ y phục, còn nữa, hãy giúp chúng ta tìm một nơi nào để tắm rửa!
Long Tuấn đem một miếng vàng lá đặt lên bàn, dẫn theo Nhạc Phàm và Đinh Nghị đi vào bên trong.
“Vâng vâng vâng...” Lão bản tỉnh táo lại, lập tức cầm lấy miếng vàng lá, cẩn thận quan sát, lại đưa lên miệng cắn vài cái, cuối cùng hớn hở cất vào trong người.
- Tiểu Cẩu Tử, nhanh lên chiêu đãi khách...
Lão bản gọi lớn, đồng thời cũng tự mình đi chuẩn bị.
......
Đi đến ngã tư đường, Long Tuấn quay sang vị công tử vừa rồi, chắp tay nói:
- Lần này phải đa tạ công tử ra tay tương trợ, nếu không hai huynh đệ chúng ta chắc phải chịu cảnh nghèo đến hết đời.
Vị công tử kia khiêm tốn cười nói:
- Chỉ là tiện tay mà thôi, không cần phải khách khí...
- Này, ngươi làm gì mà cứ nhìn chằm chằm vào ta như vậy!?
Tiểu cô nương bên cạnh bực mình nói.
Long Tuấn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tên tiểu tử Đinh Nghị này đang đứng ngẩn ra.
Nghe được tiểu cô nương hỏi, Đinh Nghị mới ngơ ngác thốt lên:
- Đẹp quá!
“......” Nhất thời mọi người đều á khẩu không biết nói gì, bọn họ quả thật chưa từng thấy qua người nào lại bộc trực như vậy. Tất cả đều ngẩn người nhìn về phía Đinh Nghị, tiểu cô nương thì cả khuôn mặt đều đỏ bừng lên, hận không thể tìm được chỗ nào để chui vào.
Còn Đinh Nghị thì lại chẳng hề có một chút tự giác nào, vẫn giương mắt nhìn chằm chằm vào đối phương.
Long Tuấn xấu hổ đến toát mồ hôi, trong lòng âm thầm bội phục: “Lợi hại thật! Xem ra trước đây ta quả thật đã xem thường tên hảo huynh đệ này rồi!”
“Khục, khục...” Vị công tử kia ho khan hai tiếng, chắp tay nói:
- Nếu như đã không có chuyện gì, vậy thì chúng tôi xin cáo từ!
Nói xong liền nắm lấy tay tiểu cô nương xoay người rời đi.
Long Tuấn giật mình, vội vàng lên tiếng dò hỏi:
- Còn chưa biết các vị gọi là gì?
Vị công tử kia liền quay đầu lại, mỉm cười nói:
- Ta gọi là Chu Tam.
Nói đoạn liền nhìn tiểu cô nương bên cạnh:
- Còn nó gọi là Chu Phượng, ha ha...
Nhìn hai người đã đi xa, Long Tuấn cao giọng gọi với theo:
- Ta gọi là Long Tuấn, còn hắn gọi là Đinh Nghị. Thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu (1), chúng ta sau này nhất định sẽ gặp lại!
(1) Non xanh không đổi, nước biếc chảy dài.
...
Cuối cùng, Long Tuấn đá một cước vào mông Đinh Nghị, cười mắng:
- Mẹ! Người ta đã đi mất rồi, ngươi vẫn còn nhìn sao! Tương tư rồi à?
- Chu Phượng... Chu Phượng... cái tên đẹp quá...
Đinh Nghị vẫn không hề chú ý gì đến Long Tuấn, chỉ để tâm ghi nhớ tên gọi của tiểu cô nương, quả thật là so với khi học “Dưỡng Tâm Quyết” còn muốn chăm chú hơn.
“Ai...” Long Tuấn bất lực lắc đầu, đành phải lên tiếng:
- Nhanh đi, đừng để cho sư phụ phải lo lắng!
“Sư phụ...” Đinh Nghị đột nhiên tỉnh táo lại, vội vã lên tiếng:
- Đúng rồi! Chúng ta trước tiên phải tìm sư phụ!
Long Tuấn cười đùa:
- Ta còn tưởng rằng ngươi chỉ biết có mỹ nữ, ngay cả sư phụ cũng quên mất chứ... hắc hắc!
Đinh Nghị vội vàng biện bác:
- Ta đâu có! Mau đi thôi!
Nói đoạn liền xoay người chạy đi.
......
————————————
Bên trong một gian khách điếm cũ kỹ, Chu Phượng quay về Chu Tam tức giận nói:
- Huynh tại sao lại đem tên của muội nói cho bọn họ chứ? Đáng ghét!
Chu Tam cười đùa:
- Hai người đó cũng rất có ý tứ, đặc biệt là tên Đinh Nghị kia, không ngờ lại bộc trực như vậy. Xem ra mị lực của tiểu muội thật là vô hạn... Ồ! Sao mặt lại đỏ lên thế kia?
Chu Phượng đưa tay che lấy hai gò má đã đỏ bừng, lên tiếng phản bác:
- Đâu có! Không phải chỉ là hai tên tiểu khất cái thôi sao?
Chu Tam sắc mặt nghiêm túc nói:
- Muội không nên xem thường hai người bọn họ. Nếu như ta đoán không sai, vừa rồi bọn họ đánh nhau trước cổng thành chỉ là diễn kịch mà thôi.
“Diễn kịch!” Chu Phượng hiếu kỳ lên tiếng hỏi:
- Bọn họ diễn kịch gì?
- Cái này... cái này ta làm sao biết chứ!
Chu Tam lại nói:
- Nhìn bọn họ trong mắt thần quang sung mãn, hai tay thô ráp vững chắc, xem ra cũng là người có thân thủ bất phàm!
- Ồ! Vậy bọn họ có thể đánh thắng được huynh không?
Chu Phượng ngây thơ hỏi.
- Bọn họ vẫn còn có chút non nớt!
Chu Tam tùy tiện trả lời.
......
————————————
- A Tuấn, ngươi nói xem sư phụ có thể tìm được chúng ta hay không?
Phía sau một con hẻm âm u vắng bóng người, Đinh Nghị trái ngó phải nhìn lên tiếng hỏi.
- Đương nhiên! Ngươi còn không biết bản lĩnh của sư phụ hay sao? Người bảo chúng ta đi đến một nơi vắng vẻ, nhất định là có thể tìm được, yên tâm đi!
Long Tuấn lên tiếng khẳng định.
Nhìn thấy Đinh Nghị có vẻ như mất hồn, Long Tuấn lại nói:
- Ngươi không phải vẫn còn nghĩ đến tiểu cô nương vừa rồi đấy chứ?
Đinh Nghị thật thà nói:
- Ta rất thích nàng, nhưng mà... nhưng mà chúng ta thủy chung vẫn không phải là người của một thế giới. Nhìn trang phục của nàng, nhất định là người của danh môn thế gia, chúng ta không thể nào ở cùng với nhau...
- Nam nhi đứng giữa trời đất, không có gì là không thể. Chỉ cần ngươi có can đảm, chỉ cần ngươi cho rằng điều đó là đúng thì hãy theo đó mà làm...
Nhạc Phàm từ góc tối bước ra.
- Sư phụ!
Long Tuấn và Đinh Nghị đồng thanh hô lên.
Nhạc Phàm gật đầu:
- Tất cả những chuyện vừa rồi ta đều đã biết...
- Sư phụ... con...
Đinh Nghị ngập ngừng ấp úng cả nửa ngày vẫn không nói ra được một câu.
Nhạc Phàm nhìn Đinh Nghị, nghiêm túc nói:
- Hàng ngày đều phải nỗ lực, nam nhi thì phải không ngừng tự cường. Các ngươi hãy nhớ lấy, trên thế gian này không có điều gì có thể khiến cho các ngươi cảm thấy tự ti!
“Không có điều gì có thể khiến cho các ngươi cảm thấy tự ti!” Long Tuấn và Đinh Nghị khẽ run lên, những con sóng nổi lên trong lòng không thể dùng ngôn ngữ để hình dung được.
Hai người bọn họ từ nhỏ đã là cô nhi, không có sự yêu thương của người thân, phải chịu biết bao đắng cay khổ nhục. Mặc dù tính cách kiên cường bất khuất, nhưng mầm mống tự ti đã in sâu trong lòng bọn họ. Những lời nói của Nhạc Phàm đã chạm đến nơi sâu thẳm trong tâm hồn bọn họ, đây không chỉ đơn giản là cổ vũ hay ủng hộ, mà nó còn là một loại tin tưởng và yêu thương vô hình. Sau này cho dù gặp phải bất cứ chuyện gì, bọn họ cũng có thể kiên cường đứng lên.
- Đa tạ sư phụ!
Long Tuấn và Đinh Nghị đều quay về Nhạc Phàm khom người bái lạy.
Nhạc Phàm lạnh nhạt nói:
- Có đôi khi, cảm tạ không cần phải nói ra, chỉ cần thật sự hiểu là được rồi!
- Vâng! Sư phụ.
Nhạc Phàm gật đầu:
- Đi thôi, chúng ta trước hết hãy đến khách điếm ăn chút gì đã!
- Đợi đã!
Nhạc Phàm vừa muốn đi, Long Tuấn vội vàng gọi lại.
- Sư phụ, trước đây người chưa từng hành tẩu trên giang hồ sao?
Mặc dù là hỏi, nhưng biểu tình của Long Tuấn lại nói lên hắn rất khẳng định.
Quả nhiên, Nhạc Phàm gật đầu nói:
- Ta không phải người trong giang hồ.
Long Tuấn cười hắc hắc:
- Sư phụ, tốt xấu gì con và Tiểu Đinh Tử cũng là những người đã từng vào nam ra bắc nhiều năm. Để con nói cho người biết điều gì là “quan trọng nhất” khi hành tẩu giang hồ nhé!
Nhạc Phàm nghi hoặc:
- “Quan trọng nhất” là gì?
Long Tuấn và Đinh Nghị nhìn nhau, đồng thanh nói:
- Là sĩ diện! Ha ha...
- Nghĩa là sao?
Nhạc Phàm vẫn chưa hiểu lắ,.
Long Tuấn kéo kéo bộ y phục rách rưới của mình:
- Sư phụ, hiện tại y phục trên người chúng ta đều rách tả tơi, hơn nữa còn bốc mùi hôi thối, cứ để như thế này mà đi dùng cơm thì thật là mất mặt. Có lẽ ngay đến những kẻ tiểu nhân chỉ biết có tiền cũng từ chối tiếp đãi chúng ta!
- Đúng vậy!
Đinh Nghị tiếp lời:
- Không bằng trước tiên chúng ta hãy đi đổi một bộ y phục mới đã!
“Ách!” Nhạc Phàm nhìn lại chính mình, y phục trên người hắn đã rách nát không còn một mảnh nào hoàn chỉnh, trong lòng cười khổ: “Quả thật là so với khất cái còn thảm hơn, có lẽ trước tiên nên đổi một bộ y phục mới rồi hãy lên đường!”
“Khục khục...” Nhạc Phàm ho khan một tiếng:
- Được rồi, đi thôi!
“Ha ha...” Nhìn thấy bộ dạng lúng túng của Nhạc Phàm, Long Tuấn và Đinh Nghị không nhịn được ôm bụng cười lớn.
......
Giờ dậu (mặt trời dần dần ngả về phía tây). (2)
(2) Khoảng thời gian từ 5 đến 7 giờ chiều.
Bên trong thành Tương Dương, tại một cửa tiệm cũ kỹ chuyên buôn bán trang phục, trung niên lão bản đang ngủ gật trên quầy, trong giấc ngủ vẫn còn cười khúc khích. Bình thường vào giờ này sẽ không có ai đến mua đồ.
Nhưng vào lúc này, “đông, đông, đông...” Thanh âm gõ cửa vang lên.
Tiếng gõ cửa đột ngột đã khiến cho lão bản đang đắm chìm trong mộng đẹp giật mình tỉnh dậy, uể oải lên tiếng:
- Ai thế?
Hắn dụi dụi mắt, chỉ thấy trước mặt là ba tên khất cái y phục rách tả tơi, hơn nữa trên người còn tỏa ra mùi hôi thối.
Có điều lão bản cũng không quá để ý đến điều này, bởi vì ánh mắt của hắn đang nhìn chằm chằm vào những miếng vàng lá đang đung đưa trong tay một tên tiểu khất cái. Vàng lá thật là chói mắt, vàng lá mỹ lệ biết bao! Lão bản trong lòng không ngừng ca tụng.
- Mỗi người ba bộ y phục, còn nữa, hãy giúp chúng ta tìm một nơi nào để tắm rửa!
Long Tuấn đem một miếng vàng lá đặt lên bàn, dẫn theo Nhạc Phàm và Đinh Nghị đi vào bên trong.
“Vâng vâng vâng...” Lão bản tỉnh táo lại, lập tức cầm lấy miếng vàng lá, cẩn thận quan sát, lại đưa lên miệng cắn vài cái, cuối cùng hớn hở cất vào trong người.
- Tiểu Cẩu Tử, nhanh lên chiêu đãi khách...
Lão bản gọi lớn, đồng thời cũng tự mình đi chuẩn bị.
......
Bình luận facebook