Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 108
Long Tuấn đưa tay chỉ về phía Nhạc Phàm. Diệp Vãn Phong nhìn theo, ngạc nhiên nói:
- Cái gì? Cái thùng cơm này là sư phụ của ngươi sao?
- Mẹ! Lão đầu háo sắc, lão dám nói sư phụ ta như vậy à!
Đinh Nghị vỗ bàn, giận dữ mắng.
Diệp Vãn Phong cũng không để ý đến hắn, quay sang hỏi Nhạc Phàm:
- Ngươi thật là sư phụ của hắn sao?
Nhạc Phàm cảm thấy phiền toái, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Vãn Phong:
- Ta dạy hắn võ công, nhưng hắn có bái ngươi làm sư phụ hay không là do hắn quyết định.
“Ách!” Long Tuấn và Diệp Vãn Phong đều ngẩn người. Nên biết rằng, trên giang hồ chưa được sự đồng ý của sư môn mà lại tự tiện đi học võ công của người khác, thì cũng xem như là phản bội sư môn. Thế nhưng Nhạc Phàm lại nói một cách rất thản nhiên, làm sao bọn họ có thể không kinh ngạc?
Diệp Vãn Phong sau khi hồi phục tinh thần, quay sang nói với Long Tuấn:
- Tiểu tử, ngươi vốn đã có sư môn, ta cũng không muốn ép buộc, thế nhưng cái tên sư phụ của ngươi lại để cho ngươi tự mình quyết định. Ta thấy ngươi nên đi theo ta thì tốt hơn, bảo đảm sẽ có ăn có uống, còn có cả mỹ nhân bồi tiếp. Hơn nữa sau này tuyệt đối sẽ là một cao thủ hiếm có trên giang hồ…
Lúc này Đinh Nghị cười đùa nói:
- A Tuấn, nhìn không ra ngươi lại có mị lực như vậy, ngay cả lão đầu cũng có thể hấp dẫn được! Ha ha...
Long Tuấn bực tức nói:
- Ta đã nói rồi, ta sẽ không bái lão làm sư phụ. Công phu của lão có lợi hại bằng sư phụ của ta không? Không có thì tránh sang một bên đi!
Diệp Vãn Phong nghe được cảm thấy xấu hổ, nhưng sau đó hắn lại trở nên giận dữ. Tự mình đã không để ý đến mặt mũi đi thu đồ đệ, không ngờ đối phương chẳng những từ chối, lại còn dám “vũ nhục” mình như vậy! Từ trước đến giờ chưa từng có ai dám nói với hắn như thế, cho dù là tượng đất cũng phải có ba phần tức giận, không cần phải nói đến một tuyệt đỉnh cao thủ như hắn.
- Tiểu tử xem chiêu!
Diệp Vãn Phong vung tay đánh về phía Long Tuấn một chưởng.
Long Tuấn cũng không hề sợ hãi, lập tức nghênh tiếp…
Trải qua nhiều ngày rèn luyện, Long Tuấn cảm thấy bản thân như đã đã thoát thai hoán cốt. Lần này hiếm hoi mới gặp được người giang hồ, tự nhiên là trong lòng ngứa ngáy, bằng không thì hắn cũng sẽ không dùng những từ ngữ khiêu khích như vậy để dẫn đến thị phi.
“Ba!” Long Tuấn vung tay lên gạt tay của đối phương ra, tiếp đó dùng sức vòng qua đánh vào bắp tay…
Diệp Vãn Phong quả thật không ngờ Long Tuấn chẳng những phản ứng nhanh nhạy, hơn nữa chiêu thức còn cực kỳ tinh xảo. Chỉ một chút chủ quan cánh tay hắn đã bị khống chế, đành phải lúng túng nghênh tiếp công kích của Long Tuấn…
Những người chung quanh nhìn thấy có người đánh nhau, chỉ bình thản từ từ tản ra bốn phía, tìm một nơi ngồi xuống, bộ dạng giống như đang xem náo nhiệt.
Tú bà bên dưới lầu cũng không hề để ý, giống như đây chỉ là một chuyện bình thường không đáng quan tâm. Tiện tay vẫy một tên tạp dịch đến, lạnh nhạt nói:
- Ngươi đi mời Lam tướng quân đến đây, nói là nơi này có người gây rối. Tốt nhất là nên đến nhanh một chút, đừng để cho những người làm vỡ đồ đạc trốn thoát, hiểu chưa?
- Tiểu nhân hiểu rồi! Tiểu nhân sẽ đi ngay!
Tên tạp dịch nói xong liền chạy ra khỏi tửu lâu.
Trở lại phía trên lầu các…
Diệp Vãn Phong thả lỏng tay, thoát khỏi sự khống chế của Long Tuấn, lùi lại phía sau. Sau khi đứng vững lại, trong lòng hắn thích thú thầm nghĩ: “Không hổ là đồ đệ mà ta nhìn trúng, quả nhiên là lanh lợi!”
Bất quá, trong lòng hắn vẫn còn tức giận vì Long Tuấn không biết điều.
- Hừm hừm! Lão phu không tin không thu thập được xú tiểu tử ngươi!
Lời vừa nói xong, thân thể hắn liền như tơ liễu lay động, di chuyển đến phía sau Long Tuấn…
Thân pháp thật nhanh!
Long Tuấn dù sao vẫn còn ít tuổi, kinh nghiệm thực chiến còn rất nông cạn, vì bất ngờ không kịp phòng ngự, chỉ có thể ngạnh kháng.
- Phá Kình!
Theo tiếng quát của hắn, song phương lập tức va chạm với nhau.
“Bính!”, “băng!” Liên tục hai lần va chạm, Long Tuấn bị chấn bay ra ngoài, huyết khí trong nội phủ sôi trào.
Đinh Nghị nhìn thấy cảnh này, lập tức lao đến muốn đỡ Long Tuấn, nhưng lực đạo lại quá lớn, khiến cho ngay cả Đinh Nghị cũng bị đẩy bay ra ngoài hành lang.
“Nhị liên kích!” Diệp Vãn Phong đối với biểu hiện của Long Tuấn càng ngày càng kinh ngạc. Vừa rồi tuy hắn chỉ sử dụng hai thành công lực, nhưng uy lực của tiên thiên cao thủ tuyệt đối không hề nhỏ. Dưới tình huống bị tập kích bất ngờ như vậy, Long Tuấn chẳng những không hề bị thương, hơn nữa hai tay của mình còn bị phản chấn có chút tê dại.
Quả thật khó tưởng tượng một thiếu niên chỉ mới hơn mười tuổi lại có biểu hiện như vậy, chiêu thức lợi hại, hơn nữa khí lực còn vô cùng mạnh mẽ. Đương nhiên, Diệp Vãn Phong cũng không biết Long Tuấn đã sử dụng nguyên khí bên trong cơ thể.
- Không tệ, không tệ, không ngờ có thể tiếp được một chiêu của ta! Mặc dù lão phu không hề dùng sức, nhưng mà so với sự tưởng tượng của ta còn tốt hơn, hắc hắc!
Diệp Vãn Phong gật gật đầu ra vẻ hài lòng.
“Mẹ!” Long Tuấn cố kìm nén huyết khí đang sôi trào, từ dưới sàn bật dậy, mắng lớn:
- Con mẹ nó! Lão đầu háo sắc ngươi, có giỏi thì cùng với ta so chiêu thức, ỷ lớn hiếp nhỏ đâu phải là nam nhân!
Nói đoạn, hắn liền giơ tay lên làm một động tác dung tục.
- Hừ, còn tự cho mình là cao thủ! Ta khinh!
Đinh Nghị cũng từ dưới sàn bò dậy, phủi phủi bộ y phục mới, đi đến bên cạnh Long Tuấn, nhìn Diệp Vãn Phong làm ra động tác tương tự.
“Ha ha...” Động tác dung tục của hai người khiến cho mọi người chung quanh đều cười ồ lên.
Diệp Vãn Phong lúc này xấu hổ đến cực điểm, hắn chưa bao giờ phải chịu sỉ nhục như lần này, mặc dù đối phương chỉ là hai tên tiểu tử miệng còn hôi sữa.
“Oa a a...” Gầm lên một tiếng, Diệp Vãn Phong lại lao về hướng hai người Long Tuấn, quát lớn:
- Lão phu không cần dùng nội lực cũng có thể thu thập được hai ngươi!
......
“Bàn Long thủ!”…
“Âm Phong chưởng!”…
“Niêm Hoa chỉ!”…
“Cụ Phong thối!”…
Trên lầu các, quyền cước như gió như mây, khiến cho mọi người đều không kịp nhìn, thỉnh thoảng còn có người vỗ tay khen ngợi. Chung quanh đều trở nên hỗn loạn, duy chỉ có chiếc bàn Nhạc Phàm đang ngồi là vẫn còn hoàn chỉnh, giống như mọi người đều không muốn phá hoại nó.
Diệp Vãn Phong càng đánh càng kinh ngạc, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Ngay từ lúc bắt đầu, Long Tuấn và Đinh Nghị đều giống nhau, mặc dù lực mạnh nhưng căn bản vẫn không thể chạm được đến vạt áo của Diệp Vãn Phong, chỉ có thể trong tình trạng bị đánh. Nhưng sau ba mươi chiêu, tình thế lại bắt đầu đảo ngược.
Long Tuấn không hổ là kì tài luyện võ, dường như đối với lĩnh ngộ võ học có một cảm giác đặc biệt trời sinh. Chiêu thức càng luyện càng thuần, càng đánh càng thuận. “Tân Cầm Nã Thập Bát Đả” hắn cơ bản đã hoàn toàn thấu hiểu, cái còn thiếu chỉ là công lực và kinh nghiệm. Mặc dù hiện tại vẫn còn trong trạng thái bị đánh, nhưng dưới công kích của Diệp Vãn Phong vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ được.
Còn Đinh Nghị thì càng đánh càng cảm thấy công phu quyền cước không phải là sở trường của mình. Hắn nén giận một hồi, dứt khoát nhặt lấy một cái chân bàn, sử ra “Đao Chiến Thất Thức” đánh về phía Diệp Vãn Phong.
Hai bộ công phu đều có ưu điểm riêng. “Tân Cầm Nã Thập Bát Đả” biến hóa đa dạng, khiến cho người khác khó lòng phòng bị. Còn “Đao Chiến Thất Thức” chỉ đơn giản là dựa vào lực lượng nhưng lại cực kỳ nhanh và tàn độc, khiến cho Diệp Vãn Phong chỉ có thể dựa vào tiếng gió để tránh né.
“Mẹ, hôm nay ra cửa đúng là không xem hoàng lịch! Không phải chỉ là muốn thu đồ đệ hay sao? Đã lớn tuổi rồi còn phải khốn khổ thế này, ta đã chọc phải ai vậy chứ?” Diệp Vãn Phong trong lòng thầm than khổ.
Nếu như có lão giang hồ nào ở đây, nhìn thấy được vẻ mặt khổ sở của Diệp Vãn Phong, nhất định sẽ vô cùng sướng khoái. Loại chuyện như thế này trên giang hồ quả thật là rất hiếm thấy.
“Vừa rồi đã nói không dùng nội lực để đối phó với hai tiểu tử này, bây giờ mà lật lọng, nếu như truyền ra giang hồ thì ta còn mặt mũi nào gặp người khác nữa. Mẹ!” Diệp Vãn Phong không dùng chân khí chống đỡ, động tác đã bắt đầu có chút rối loạn, đành phải buột miệng thốt lên:
- Dừng!
Nói xong, hắn liền nhảy về phía sau…
Nhìn thấy đối thủ muốn bỏ chạy, Long Tuấn và Đinh Nghị không nói không rằng, trực tiếp đuổi theo. Ba người lại quấn vào nhau…
“Ba!”, “bính!”, “xuy xuy…” Thanh âm giao đấu không ngừng vang lên giữa lầu các…
Diệp Vãn Phong không cách nào dứt ra được, giận dữ nói:
- Hai tên xú tiểu tử các ngươi rốt cuộc là muốn làm gì?
- Mượn ngươi để luyện tập!
Long Tuấn và Đinh Nghị đồng thanh hét lớn.
- Cái gì? Cái thùng cơm này là sư phụ của ngươi sao?
- Mẹ! Lão đầu háo sắc, lão dám nói sư phụ ta như vậy à!
Đinh Nghị vỗ bàn, giận dữ mắng.
Diệp Vãn Phong cũng không để ý đến hắn, quay sang hỏi Nhạc Phàm:
- Ngươi thật là sư phụ của hắn sao?
Nhạc Phàm cảm thấy phiền toái, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Vãn Phong:
- Ta dạy hắn võ công, nhưng hắn có bái ngươi làm sư phụ hay không là do hắn quyết định.
“Ách!” Long Tuấn và Diệp Vãn Phong đều ngẩn người. Nên biết rằng, trên giang hồ chưa được sự đồng ý của sư môn mà lại tự tiện đi học võ công của người khác, thì cũng xem như là phản bội sư môn. Thế nhưng Nhạc Phàm lại nói một cách rất thản nhiên, làm sao bọn họ có thể không kinh ngạc?
Diệp Vãn Phong sau khi hồi phục tinh thần, quay sang nói với Long Tuấn:
- Tiểu tử, ngươi vốn đã có sư môn, ta cũng không muốn ép buộc, thế nhưng cái tên sư phụ của ngươi lại để cho ngươi tự mình quyết định. Ta thấy ngươi nên đi theo ta thì tốt hơn, bảo đảm sẽ có ăn có uống, còn có cả mỹ nhân bồi tiếp. Hơn nữa sau này tuyệt đối sẽ là một cao thủ hiếm có trên giang hồ…
Lúc này Đinh Nghị cười đùa nói:
- A Tuấn, nhìn không ra ngươi lại có mị lực như vậy, ngay cả lão đầu cũng có thể hấp dẫn được! Ha ha...
Long Tuấn bực tức nói:
- Ta đã nói rồi, ta sẽ không bái lão làm sư phụ. Công phu của lão có lợi hại bằng sư phụ của ta không? Không có thì tránh sang một bên đi!
Diệp Vãn Phong nghe được cảm thấy xấu hổ, nhưng sau đó hắn lại trở nên giận dữ. Tự mình đã không để ý đến mặt mũi đi thu đồ đệ, không ngờ đối phương chẳng những từ chối, lại còn dám “vũ nhục” mình như vậy! Từ trước đến giờ chưa từng có ai dám nói với hắn như thế, cho dù là tượng đất cũng phải có ba phần tức giận, không cần phải nói đến một tuyệt đỉnh cao thủ như hắn.
- Tiểu tử xem chiêu!
Diệp Vãn Phong vung tay đánh về phía Long Tuấn một chưởng.
Long Tuấn cũng không hề sợ hãi, lập tức nghênh tiếp…
Trải qua nhiều ngày rèn luyện, Long Tuấn cảm thấy bản thân như đã đã thoát thai hoán cốt. Lần này hiếm hoi mới gặp được người giang hồ, tự nhiên là trong lòng ngứa ngáy, bằng không thì hắn cũng sẽ không dùng những từ ngữ khiêu khích như vậy để dẫn đến thị phi.
“Ba!” Long Tuấn vung tay lên gạt tay của đối phương ra, tiếp đó dùng sức vòng qua đánh vào bắp tay…
Diệp Vãn Phong quả thật không ngờ Long Tuấn chẳng những phản ứng nhanh nhạy, hơn nữa chiêu thức còn cực kỳ tinh xảo. Chỉ một chút chủ quan cánh tay hắn đã bị khống chế, đành phải lúng túng nghênh tiếp công kích của Long Tuấn…
Những người chung quanh nhìn thấy có người đánh nhau, chỉ bình thản từ từ tản ra bốn phía, tìm một nơi ngồi xuống, bộ dạng giống như đang xem náo nhiệt.
Tú bà bên dưới lầu cũng không hề để ý, giống như đây chỉ là một chuyện bình thường không đáng quan tâm. Tiện tay vẫy một tên tạp dịch đến, lạnh nhạt nói:
- Ngươi đi mời Lam tướng quân đến đây, nói là nơi này có người gây rối. Tốt nhất là nên đến nhanh một chút, đừng để cho những người làm vỡ đồ đạc trốn thoát, hiểu chưa?
- Tiểu nhân hiểu rồi! Tiểu nhân sẽ đi ngay!
Tên tạp dịch nói xong liền chạy ra khỏi tửu lâu.
Trở lại phía trên lầu các…
Diệp Vãn Phong thả lỏng tay, thoát khỏi sự khống chế của Long Tuấn, lùi lại phía sau. Sau khi đứng vững lại, trong lòng hắn thích thú thầm nghĩ: “Không hổ là đồ đệ mà ta nhìn trúng, quả nhiên là lanh lợi!”
Bất quá, trong lòng hắn vẫn còn tức giận vì Long Tuấn không biết điều.
- Hừm hừm! Lão phu không tin không thu thập được xú tiểu tử ngươi!
Lời vừa nói xong, thân thể hắn liền như tơ liễu lay động, di chuyển đến phía sau Long Tuấn…
Thân pháp thật nhanh!
Long Tuấn dù sao vẫn còn ít tuổi, kinh nghiệm thực chiến còn rất nông cạn, vì bất ngờ không kịp phòng ngự, chỉ có thể ngạnh kháng.
- Phá Kình!
Theo tiếng quát của hắn, song phương lập tức va chạm với nhau.
“Bính!”, “băng!” Liên tục hai lần va chạm, Long Tuấn bị chấn bay ra ngoài, huyết khí trong nội phủ sôi trào.
Đinh Nghị nhìn thấy cảnh này, lập tức lao đến muốn đỡ Long Tuấn, nhưng lực đạo lại quá lớn, khiến cho ngay cả Đinh Nghị cũng bị đẩy bay ra ngoài hành lang.
“Nhị liên kích!” Diệp Vãn Phong đối với biểu hiện của Long Tuấn càng ngày càng kinh ngạc. Vừa rồi tuy hắn chỉ sử dụng hai thành công lực, nhưng uy lực của tiên thiên cao thủ tuyệt đối không hề nhỏ. Dưới tình huống bị tập kích bất ngờ như vậy, Long Tuấn chẳng những không hề bị thương, hơn nữa hai tay của mình còn bị phản chấn có chút tê dại.
Quả thật khó tưởng tượng một thiếu niên chỉ mới hơn mười tuổi lại có biểu hiện như vậy, chiêu thức lợi hại, hơn nữa khí lực còn vô cùng mạnh mẽ. Đương nhiên, Diệp Vãn Phong cũng không biết Long Tuấn đã sử dụng nguyên khí bên trong cơ thể.
- Không tệ, không tệ, không ngờ có thể tiếp được một chiêu của ta! Mặc dù lão phu không hề dùng sức, nhưng mà so với sự tưởng tượng của ta còn tốt hơn, hắc hắc!
Diệp Vãn Phong gật gật đầu ra vẻ hài lòng.
“Mẹ!” Long Tuấn cố kìm nén huyết khí đang sôi trào, từ dưới sàn bật dậy, mắng lớn:
- Con mẹ nó! Lão đầu háo sắc ngươi, có giỏi thì cùng với ta so chiêu thức, ỷ lớn hiếp nhỏ đâu phải là nam nhân!
Nói đoạn, hắn liền giơ tay lên làm một động tác dung tục.
- Hừ, còn tự cho mình là cao thủ! Ta khinh!
Đinh Nghị cũng từ dưới sàn bò dậy, phủi phủi bộ y phục mới, đi đến bên cạnh Long Tuấn, nhìn Diệp Vãn Phong làm ra động tác tương tự.
“Ha ha...” Động tác dung tục của hai người khiến cho mọi người chung quanh đều cười ồ lên.
Diệp Vãn Phong lúc này xấu hổ đến cực điểm, hắn chưa bao giờ phải chịu sỉ nhục như lần này, mặc dù đối phương chỉ là hai tên tiểu tử miệng còn hôi sữa.
“Oa a a...” Gầm lên một tiếng, Diệp Vãn Phong lại lao về hướng hai người Long Tuấn, quát lớn:
- Lão phu không cần dùng nội lực cũng có thể thu thập được hai ngươi!
......
“Bàn Long thủ!”…
“Âm Phong chưởng!”…
“Niêm Hoa chỉ!”…
“Cụ Phong thối!”…
Trên lầu các, quyền cước như gió như mây, khiến cho mọi người đều không kịp nhìn, thỉnh thoảng còn có người vỗ tay khen ngợi. Chung quanh đều trở nên hỗn loạn, duy chỉ có chiếc bàn Nhạc Phàm đang ngồi là vẫn còn hoàn chỉnh, giống như mọi người đều không muốn phá hoại nó.
Diệp Vãn Phong càng đánh càng kinh ngạc, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Ngay từ lúc bắt đầu, Long Tuấn và Đinh Nghị đều giống nhau, mặc dù lực mạnh nhưng căn bản vẫn không thể chạm được đến vạt áo của Diệp Vãn Phong, chỉ có thể trong tình trạng bị đánh. Nhưng sau ba mươi chiêu, tình thế lại bắt đầu đảo ngược.
Long Tuấn không hổ là kì tài luyện võ, dường như đối với lĩnh ngộ võ học có một cảm giác đặc biệt trời sinh. Chiêu thức càng luyện càng thuần, càng đánh càng thuận. “Tân Cầm Nã Thập Bát Đả” hắn cơ bản đã hoàn toàn thấu hiểu, cái còn thiếu chỉ là công lực và kinh nghiệm. Mặc dù hiện tại vẫn còn trong trạng thái bị đánh, nhưng dưới công kích của Diệp Vãn Phong vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ được.
Còn Đinh Nghị thì càng đánh càng cảm thấy công phu quyền cước không phải là sở trường của mình. Hắn nén giận một hồi, dứt khoát nhặt lấy một cái chân bàn, sử ra “Đao Chiến Thất Thức” đánh về phía Diệp Vãn Phong.
Hai bộ công phu đều có ưu điểm riêng. “Tân Cầm Nã Thập Bát Đả” biến hóa đa dạng, khiến cho người khác khó lòng phòng bị. Còn “Đao Chiến Thất Thức” chỉ đơn giản là dựa vào lực lượng nhưng lại cực kỳ nhanh và tàn độc, khiến cho Diệp Vãn Phong chỉ có thể dựa vào tiếng gió để tránh né.
“Mẹ, hôm nay ra cửa đúng là không xem hoàng lịch! Không phải chỉ là muốn thu đồ đệ hay sao? Đã lớn tuổi rồi còn phải khốn khổ thế này, ta đã chọc phải ai vậy chứ?” Diệp Vãn Phong trong lòng thầm than khổ.
Nếu như có lão giang hồ nào ở đây, nhìn thấy được vẻ mặt khổ sở của Diệp Vãn Phong, nhất định sẽ vô cùng sướng khoái. Loại chuyện như thế này trên giang hồ quả thật là rất hiếm thấy.
“Vừa rồi đã nói không dùng nội lực để đối phó với hai tiểu tử này, bây giờ mà lật lọng, nếu như truyền ra giang hồ thì ta còn mặt mũi nào gặp người khác nữa. Mẹ!” Diệp Vãn Phong không dùng chân khí chống đỡ, động tác đã bắt đầu có chút rối loạn, đành phải buột miệng thốt lên:
- Dừng!
Nói xong, hắn liền nhảy về phía sau…
Nhìn thấy đối thủ muốn bỏ chạy, Long Tuấn và Đinh Nghị không nói không rằng, trực tiếp đuổi theo. Ba người lại quấn vào nhau…
“Ba!”, “bính!”, “xuy xuy…” Thanh âm giao đấu không ngừng vang lên giữa lầu các…
Diệp Vãn Phong không cách nào dứt ra được, giận dữ nói:
- Hai tên xú tiểu tử các ngươi rốt cuộc là muốn làm gì?
- Mượn ngươi để luyện tập!
Long Tuấn và Đinh Nghị đồng thanh hét lớn.
Bình luận facebook