Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 760
- Lão tổ!
- Là lão tổ tới, quá tốt rồi!
- Lão tổ! Lão tổ! Lão tổ!
Nhìn thấy người đến, phía Đạm Thai gia giống như được uống thuốc kính thích, cả đám hò hét, trên mặt đều toát lên thần thái sùng kính.
Người được Đạm Thai gia xưng là lão tổ kia chính là linh hồn và trụ cột của Đạm Thai gia, từ khi tu hành tới nay đã hơn hai trăm năm, tu vi Thiên Huyền chi cảnh đại viên mãn, là cường giả thiên đạo đỉnh phong.
Đối với chuyện của gia tộc, thân là người có địa vị cao nhất Đạm Thai gia, Đạm Thai lão tổ tự nhiên là biết, thế nhưng khi trước có chút cảm ngộ khí tức Đại Tôn cho nên hắn mới một mạch bế quan, cầu đột phá. Mà sự vụ của gia tộc thì giao cho gia chủ Đạm Thai Chí toàn quyền xử lý.
Dù vậy, Đạm Thai lão tổ vẫn để ý tới mọi chuyện, cho tới khi Đạm Thai Trung bị một quyền đánh chết, Tư Tư trưởng lão không chịu nổi ba quyền, ngay cả chín vị trưởng lão một chiêu bị trọng thương. Chuyện này đã động tới căn cơ của Đạm Thai gia, nếu như hôm nay toàn bộ cao thủ của Đạm Thai gia chết, bảo hắn làm sao ngồi yên? Sự phẫn nộ tràn ngập linh hồn của hắn, hắn hận không băm vằm Lý Nhạc Phàm thành vạn đoạn. Cho nên hắn mới phá quan mà ra, lửa giận xung thiên tiến tới ngăn cản bước tiến của Lý Nhạc Phàm.
- Lý Nhạc Phàm, nếu ngươi chịu bỏ qua, lão phu nguyện ý bồi thường cho ngươi.
Đạm Thai lão tổ vô cùng cao lớn, so với Nhạc Phàm cao hơn không ít, lời nói có vẻ cường thế.
- Bồi thường?
Nhạc Phàm nhăn mày, sắc mặt có chút ngưng trọng. Sự tình phát triển tới mức này, hắn đã không còn đường lui, thù hận chất chứa, song phương đã lâm vào cục diện không chết không thôi, hắn sao thể lưu lại hậu hoạn sau này?
Thấy đối phương không nói gì, Đạm Thai lão tổ tuy rằng phẫn nộ nhưng vẫn nhẫn nhịn nói:
- Lý Nhạc Phàm, thế tục có câu, ta nhường người một bước, người kính ta một trượng, hiện tại ngươi thân bị trọng thương, hà tất phải đuổi tận giết tuyệt? Nếu như ngươi có điều kiện gì thì không ngại nói ra cho mọi người cùng biết.
Nói thực, cho tới lúc này, nghe đối phương nói những lời này, Nhạc Phàm có chút mềm lòng, thế nhưng nghĩ tới nữ nhi và bằng hữu bên cạnh mình, hắn lại không thể không hạ sát tâm. Diệt cỏ phải diệt tận gốc, sự tình này chung cũng nên có người làm. Huống hồ, đối phương cũng không có ý định buông tha bản thân hắn, hiện tại chỉ là dùng kế hoãn binh mà thôi, trong lòng hắn có một loại cảm giác cường liệt rằng, nếu như mình bỏ qua cơ hội này, sau này hậu hoạn vô cùng.
Sát niệm nổi lên, Nhạc Phàm không có chút do dự, xuất quyền đánh thẳng về phía Đạm Thai lão tổ, diệt cỏ phải diệt tận gốc.
Quả thực, Đạm Thai lão tổ không nghĩ tới Lý Nhạc Phàm không nói hai lời liền động thủ, nhưng, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của hắn cho hắn biết, một quyền này chỉ có thể tránh đi.
Một tiến một lui, khí thế Lý Nhạc Phàm đại tăng hướng về phía Đạm Thai lão tổ. Đạm Thai lão tổ không còn cách nào khác chỉ có thể ngạnh kháng.
Bang!
Quyền chưởng giao nhau, kình khí chấn động.
Một bên mạnh mẽ, như ánh mặt trời, một bên uyển chuyển như là sóng biển, liên miên bất tuyệt.
- Lý...
Đạm Thai lão tổ mở miệng, thế nhưng Lý Nhạc Phàm vẫn đuổi theo, thuận thế đánh tiếp một quyền.
Tục ngữ nói, đến bụt còn có ba phần giận, huống chi là cường giả đỉnh phong.
Đối mặt với tình hình như vậy, sự phẫn nộ của Đạm Thai lão tổ bộc phát, tay đánh ra một chưởng nghênh tiếp Lý Nhạc Phàm.
- Tiểu tử thối, ngươi quả nhiên không biết thức thời, lão phu cho ngươi biết thế nào là lợi hại.
Chưởng phong giao nhau, khí thế ngút trời.
Ý cảnh của Đạm Thai lão tổ trải qua thiên chuy bách luyện đã sớm ngưng tụ thành thực chất, vô cùng hùng dũng, vô biên, vô lượng.
Oanh!
Một quyền một chưởng, sản sinh ra tiếng nổ cực lớn, khiến cho Tinh Thần Thai rung động.
Lần giao thủ này, Đạm Thai lão tổ vẫn đứng nguyên tại chỗ, thế nhưng Lý Nhạc Phàm lại bị chấn lui, hiển nhên là Đạm Thai lão tổ chiếm thế thượng phong.
- Xú tiểu tử, thời gian lão phu tu hành, gia gia ngươi còn chưa ra đời đâu!
Đạm Thai lão tổ hỏa khí xung thiên, không nhiều lời với đối phương, nhân cơ hội hắn thối lui, vận chuyển chân nguyên, diễn hóa ý cảnh mênh mông bao phủ Tinh Thần Thai.
Hắn vừa làm xong những thứ này thì thấy một quyền của Lý Nhạc Phàm lại đánh tới, Đạm Thai lão tổ cười lạnh nhạt, không nhanh không chậm tiếp một quyền.
Bồng!
Một tiếng trầm đục vang lên, Nhạc Phàm có cảm giác như tay mình đánh vào một viên cầu nước, không có lấy nửa điểm khí lực, kình khí phản chấn khiến cho hắn nhộn nhạo.
- Ý cảnh của lão phu có tên là "Thủy nhu", quyền của ngươi rất mạnh sao? Lão phu sẽ dùng nhu khắc cương.
Đạm Thai lão tổ cười cợt, chưởng phong đột nhiên biến hóa, từng lớp từng lớp, chồng chất lên nhau:
- Đại hải vô lượng, vừa nhu vừa cương, yếu biến bạch miên*, mạnh biến kim cương, hãy đỡ một thức thần thông này của lão phu.
(* - bạch miên: hình như là sợi tơ gì đó )
- Thiên tằng điệp lãng!
Trong ý cảnh, dưới tầng tầng lớp lớp, Nhạc Phàm đứng nguyên tại chỗ, bất di bất dịch.
- Tốt tốt tốt! Ta nhìn xem ngươi còn kiên trì được bao lâu.
Đạm Thai lão tổ cười nhạt, chưởng thế lại đánh xuống, áp bức Nhạc Phàm.
Phốc! Phốc! Phốc!
Dưới áp lực vạn quân, thân thể Nhạc Phàm bỗng nhiên trùng xuống. Trong thế yếu hơn, hắn vẫn đánh ra quyền thứ tư hướng về phía Đạm Thai lão tổ.
Oanh!
Quyền thứ tư xuất ra, toàn bộ cơ thể Nhạc Phàm giống như một khối thịt bị ép lại, trên thân thể xuất hiện một tầng kim quang nhàn nhạt.
- Di?
Một tiếng di kinh hãi vang lên, uy lực của Đạm Thai lão tổ không ngờ lại ngừng lại một chút, nhưng rất nhanh liền khôi phục, Nhạc Phàm đương nhiên không hề di chuyển dưới chưởng thế của hắn.
Oanh! Oanh! Oanh!
Quyền thứ tư! Quyền thứ năm! Quyền thứ sáu!
Nhạc Phàm một quyền nối tiếp một quyền, quyền sau nhanh hơn quyền trước, lực lượng trong mỗi một quyền đều chồng chất lên nhau, đánh cho quyền chưởng của Đạm Thai lão tổ lui lại.
Dĩ lực đối lực, khiến cho đám người phía dưới cảm thấy thống khoái.
- Lý Nhạc Phàm! Ngươi tìm chết!
Đạm Thai lão tổ quát lên một tiếng, bàn tay giống như bị trọng chùy đập xuống, vô cùng đau nhức.
Dưới cơn thịnh nộ, Đạm Thai lão tổ tụ lực, muốn đem Nhạc Phàm trấn áp, thế nhưng, quyền thứ bảy, thứ tám của Nhạc Phàm đã đánh tới, giống như phong hỏa lưu tinh, đẩy lui hắn.
Dùng lực phá lực, là căn nguyên cơ bản của võ học, từ bản chất mà nói, đầy là một loại cách dùng lực lượng, không cần thần thông, không cần công pháp, chỉ dùng tinh túy võ học.
Tùy quyền đầu tiên cho đến quyền thứu tám, tầng tầng lớp lớp quyền chưởng được đánh ra, đem lực lượng của Nhạc Phàm kéo lên đỉnh phong, đạt đến một loại cảnh giới bất khả tư nghị.
Uy của thiên sơn, lực của vạn chúng.
Đạm Thai lão tổ kinh hãi, thân trong trận chiến mà không thể ngừng lại. Hắn một đường tu hành, chưa từng thấy qua quyền ý và lực lượng mạnh mẽ như thế này, uy như trời cao, biển rộng, lớn đến mức không thể hình dung.
Trong lúc nguy cấp, Đạm Thai lão tổ đem lực lượng toàn thân quán chú vào trong song chưởng, muốn ngăn cản thế công của hắn.
Lúc này, quyền thứ chín phá không mà tới.
Song chưởng của Đạm Thai lão tổ chịu áp lực, một đạo lực lượng quỷ dị xuyên qua cánh tay vào thân thể.
Phụt!
Miệng Đạm Thai lão tổ phun ra một ngụm tiên huyết, song chưởng của hắn là ma mộc, sự lợi hại của nó ra sao bản thân hắn biết rõ. Không ngờ... Hiện tại, bản thân hắn chỉ còn chống đỡ được một lát, mà mỗi một quyền lực lượng của Lý Nhạc Phàm loại tăng lên, cuối cùng hắn sẽ kiệt lực mà bại vong.
Nhìn một màn như vậy, đám người phía dưới không khỏi câm lặng, chỉ kém một chút là có thể đột phá ý cảnh của Đạm Thai lão tổ.
- Lý Nhạc Phàm, ngươi là một tên điên. Tên điên!
Trong ánh mắt kinh khủng của Đạm Thai lão tổ, quyền thứ mười đã đánh xuống.
Oanh long!
Quyền vang thiên phong, nổ như tiếng sấm, như uy của thiên địa, không một từ ngữ nào có thể hình dung một quyền này.
Một quyền này của Nhạc Phàm, có thể nói đã tập trung tinh túy võ đạo của hắn, là siêu phàm cực hạn, như bút tích của thần, kinh thiên động địa, không có địch thủ.
Quyền ý mênh mang, vạn vật tịch diệt, song chưởng của Đạm Thai lão tổ hóa thành bụi phấn, ý cảnh tức thì trở thành vô hình, biến mất trên Tinh Thần thai.
Một khắc này, ý chí võ đạo của Nhạc Phàm đã viên mãn, đạt tới cảnh giới võ đạo tông sư.
- Là lão tổ tới, quá tốt rồi!
- Lão tổ! Lão tổ! Lão tổ!
Nhìn thấy người đến, phía Đạm Thai gia giống như được uống thuốc kính thích, cả đám hò hét, trên mặt đều toát lên thần thái sùng kính.
Người được Đạm Thai gia xưng là lão tổ kia chính là linh hồn và trụ cột của Đạm Thai gia, từ khi tu hành tới nay đã hơn hai trăm năm, tu vi Thiên Huyền chi cảnh đại viên mãn, là cường giả thiên đạo đỉnh phong.
Đối với chuyện của gia tộc, thân là người có địa vị cao nhất Đạm Thai gia, Đạm Thai lão tổ tự nhiên là biết, thế nhưng khi trước có chút cảm ngộ khí tức Đại Tôn cho nên hắn mới một mạch bế quan, cầu đột phá. Mà sự vụ của gia tộc thì giao cho gia chủ Đạm Thai Chí toàn quyền xử lý.
Dù vậy, Đạm Thai lão tổ vẫn để ý tới mọi chuyện, cho tới khi Đạm Thai Trung bị một quyền đánh chết, Tư Tư trưởng lão không chịu nổi ba quyền, ngay cả chín vị trưởng lão một chiêu bị trọng thương. Chuyện này đã động tới căn cơ của Đạm Thai gia, nếu như hôm nay toàn bộ cao thủ của Đạm Thai gia chết, bảo hắn làm sao ngồi yên? Sự phẫn nộ tràn ngập linh hồn của hắn, hắn hận không băm vằm Lý Nhạc Phàm thành vạn đoạn. Cho nên hắn mới phá quan mà ra, lửa giận xung thiên tiến tới ngăn cản bước tiến của Lý Nhạc Phàm.
- Lý Nhạc Phàm, nếu ngươi chịu bỏ qua, lão phu nguyện ý bồi thường cho ngươi.
Đạm Thai lão tổ vô cùng cao lớn, so với Nhạc Phàm cao hơn không ít, lời nói có vẻ cường thế.
- Bồi thường?
Nhạc Phàm nhăn mày, sắc mặt có chút ngưng trọng. Sự tình phát triển tới mức này, hắn đã không còn đường lui, thù hận chất chứa, song phương đã lâm vào cục diện không chết không thôi, hắn sao thể lưu lại hậu hoạn sau này?
Thấy đối phương không nói gì, Đạm Thai lão tổ tuy rằng phẫn nộ nhưng vẫn nhẫn nhịn nói:
- Lý Nhạc Phàm, thế tục có câu, ta nhường người một bước, người kính ta một trượng, hiện tại ngươi thân bị trọng thương, hà tất phải đuổi tận giết tuyệt? Nếu như ngươi có điều kiện gì thì không ngại nói ra cho mọi người cùng biết.
Nói thực, cho tới lúc này, nghe đối phương nói những lời này, Nhạc Phàm có chút mềm lòng, thế nhưng nghĩ tới nữ nhi và bằng hữu bên cạnh mình, hắn lại không thể không hạ sát tâm. Diệt cỏ phải diệt tận gốc, sự tình này chung cũng nên có người làm. Huống hồ, đối phương cũng không có ý định buông tha bản thân hắn, hiện tại chỉ là dùng kế hoãn binh mà thôi, trong lòng hắn có một loại cảm giác cường liệt rằng, nếu như mình bỏ qua cơ hội này, sau này hậu hoạn vô cùng.
Sát niệm nổi lên, Nhạc Phàm không có chút do dự, xuất quyền đánh thẳng về phía Đạm Thai lão tổ, diệt cỏ phải diệt tận gốc.
Quả thực, Đạm Thai lão tổ không nghĩ tới Lý Nhạc Phàm không nói hai lời liền động thủ, nhưng, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của hắn cho hắn biết, một quyền này chỉ có thể tránh đi.
Một tiến một lui, khí thế Lý Nhạc Phàm đại tăng hướng về phía Đạm Thai lão tổ. Đạm Thai lão tổ không còn cách nào khác chỉ có thể ngạnh kháng.
Bang!
Quyền chưởng giao nhau, kình khí chấn động.
Một bên mạnh mẽ, như ánh mặt trời, một bên uyển chuyển như là sóng biển, liên miên bất tuyệt.
- Lý...
Đạm Thai lão tổ mở miệng, thế nhưng Lý Nhạc Phàm vẫn đuổi theo, thuận thế đánh tiếp một quyền.
Tục ngữ nói, đến bụt còn có ba phần giận, huống chi là cường giả đỉnh phong.
Đối mặt với tình hình như vậy, sự phẫn nộ của Đạm Thai lão tổ bộc phát, tay đánh ra một chưởng nghênh tiếp Lý Nhạc Phàm.
- Tiểu tử thối, ngươi quả nhiên không biết thức thời, lão phu cho ngươi biết thế nào là lợi hại.
Chưởng phong giao nhau, khí thế ngút trời.
Ý cảnh của Đạm Thai lão tổ trải qua thiên chuy bách luyện đã sớm ngưng tụ thành thực chất, vô cùng hùng dũng, vô biên, vô lượng.
Oanh!
Một quyền một chưởng, sản sinh ra tiếng nổ cực lớn, khiến cho Tinh Thần Thai rung động.
Lần giao thủ này, Đạm Thai lão tổ vẫn đứng nguyên tại chỗ, thế nhưng Lý Nhạc Phàm lại bị chấn lui, hiển nhên là Đạm Thai lão tổ chiếm thế thượng phong.
- Xú tiểu tử, thời gian lão phu tu hành, gia gia ngươi còn chưa ra đời đâu!
Đạm Thai lão tổ hỏa khí xung thiên, không nhiều lời với đối phương, nhân cơ hội hắn thối lui, vận chuyển chân nguyên, diễn hóa ý cảnh mênh mông bao phủ Tinh Thần Thai.
Hắn vừa làm xong những thứ này thì thấy một quyền của Lý Nhạc Phàm lại đánh tới, Đạm Thai lão tổ cười lạnh nhạt, không nhanh không chậm tiếp một quyền.
Bồng!
Một tiếng trầm đục vang lên, Nhạc Phàm có cảm giác như tay mình đánh vào một viên cầu nước, không có lấy nửa điểm khí lực, kình khí phản chấn khiến cho hắn nhộn nhạo.
- Ý cảnh của lão phu có tên là "Thủy nhu", quyền của ngươi rất mạnh sao? Lão phu sẽ dùng nhu khắc cương.
Đạm Thai lão tổ cười cợt, chưởng phong đột nhiên biến hóa, từng lớp từng lớp, chồng chất lên nhau:
- Đại hải vô lượng, vừa nhu vừa cương, yếu biến bạch miên*, mạnh biến kim cương, hãy đỡ một thức thần thông này của lão phu.
(* - bạch miên: hình như là sợi tơ gì đó )
- Thiên tằng điệp lãng!
Trong ý cảnh, dưới tầng tầng lớp lớp, Nhạc Phàm đứng nguyên tại chỗ, bất di bất dịch.
- Tốt tốt tốt! Ta nhìn xem ngươi còn kiên trì được bao lâu.
Đạm Thai lão tổ cười nhạt, chưởng thế lại đánh xuống, áp bức Nhạc Phàm.
Phốc! Phốc! Phốc!
Dưới áp lực vạn quân, thân thể Nhạc Phàm bỗng nhiên trùng xuống. Trong thế yếu hơn, hắn vẫn đánh ra quyền thứ tư hướng về phía Đạm Thai lão tổ.
Oanh!
Quyền thứ tư xuất ra, toàn bộ cơ thể Nhạc Phàm giống như một khối thịt bị ép lại, trên thân thể xuất hiện một tầng kim quang nhàn nhạt.
- Di?
Một tiếng di kinh hãi vang lên, uy lực của Đạm Thai lão tổ không ngờ lại ngừng lại một chút, nhưng rất nhanh liền khôi phục, Nhạc Phàm đương nhiên không hề di chuyển dưới chưởng thế của hắn.
Oanh! Oanh! Oanh!
Quyền thứ tư! Quyền thứ năm! Quyền thứ sáu!
Nhạc Phàm một quyền nối tiếp một quyền, quyền sau nhanh hơn quyền trước, lực lượng trong mỗi một quyền đều chồng chất lên nhau, đánh cho quyền chưởng của Đạm Thai lão tổ lui lại.
Dĩ lực đối lực, khiến cho đám người phía dưới cảm thấy thống khoái.
- Lý Nhạc Phàm! Ngươi tìm chết!
Đạm Thai lão tổ quát lên một tiếng, bàn tay giống như bị trọng chùy đập xuống, vô cùng đau nhức.
Dưới cơn thịnh nộ, Đạm Thai lão tổ tụ lực, muốn đem Nhạc Phàm trấn áp, thế nhưng, quyền thứ bảy, thứ tám của Nhạc Phàm đã đánh tới, giống như phong hỏa lưu tinh, đẩy lui hắn.
Dùng lực phá lực, là căn nguyên cơ bản của võ học, từ bản chất mà nói, đầy là một loại cách dùng lực lượng, không cần thần thông, không cần công pháp, chỉ dùng tinh túy võ học.
Tùy quyền đầu tiên cho đến quyền thứu tám, tầng tầng lớp lớp quyền chưởng được đánh ra, đem lực lượng của Nhạc Phàm kéo lên đỉnh phong, đạt đến một loại cảnh giới bất khả tư nghị.
Uy của thiên sơn, lực của vạn chúng.
Đạm Thai lão tổ kinh hãi, thân trong trận chiến mà không thể ngừng lại. Hắn một đường tu hành, chưa từng thấy qua quyền ý và lực lượng mạnh mẽ như thế này, uy như trời cao, biển rộng, lớn đến mức không thể hình dung.
Trong lúc nguy cấp, Đạm Thai lão tổ đem lực lượng toàn thân quán chú vào trong song chưởng, muốn ngăn cản thế công của hắn.
Lúc này, quyền thứ chín phá không mà tới.
Song chưởng của Đạm Thai lão tổ chịu áp lực, một đạo lực lượng quỷ dị xuyên qua cánh tay vào thân thể.
Phụt!
Miệng Đạm Thai lão tổ phun ra một ngụm tiên huyết, song chưởng của hắn là ma mộc, sự lợi hại của nó ra sao bản thân hắn biết rõ. Không ngờ... Hiện tại, bản thân hắn chỉ còn chống đỡ được một lát, mà mỗi một quyền lực lượng của Lý Nhạc Phàm loại tăng lên, cuối cùng hắn sẽ kiệt lực mà bại vong.
Nhìn một màn như vậy, đám người phía dưới không khỏi câm lặng, chỉ kém một chút là có thể đột phá ý cảnh của Đạm Thai lão tổ.
- Lý Nhạc Phàm, ngươi là một tên điên. Tên điên!
Trong ánh mắt kinh khủng của Đạm Thai lão tổ, quyền thứ mười đã đánh xuống.
Oanh long!
Quyền vang thiên phong, nổ như tiếng sấm, như uy của thiên địa, không một từ ngữ nào có thể hình dung một quyền này.
Một quyền này của Nhạc Phàm, có thể nói đã tập trung tinh túy võ đạo của hắn, là siêu phàm cực hạn, như bút tích của thần, kinh thiên động địa, không có địch thủ.
Quyền ý mênh mang, vạn vật tịch diệt, song chưởng của Đạm Thai lão tổ hóa thành bụi phấn, ý cảnh tức thì trở thành vô hình, biến mất trên Tinh Thần thai.
Một khắc này, ý chí võ đạo của Nhạc Phàm đã viên mãn, đạt tới cảnh giới võ đạo tông sư.
Bình luận facebook