Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 761
Hết rồi! Đạm Thai gia đã hết rồi!
Trong đầu mọi người không hẹn mà gặp đều có ý niệm này, ngay cả người của Đạm Thai gia cũng không ngoại lệ. Một Đạm Thai gia tồn tại trên ngàn ngăn, cho dù đối mặt với khó khăn gì vẫn đứng vững, không chỉ có Cổ bảo mà còn có Thiên Đạo cường giả tọa trấn một phương. Thế nhưng hôm nay, Đạm Thai lão tổ và mười đại trưởng lão toàn bộ đều ngã xuống, cao thủ của Đạm Thai gia chỉ còn một người đó là Đạm Thai Chí, mà một mình hắn không thể nào áp đảo toàn bộ thế gia ở Đông Loạn Hải Vực. Ở một nơi hỗn loạn như vậy, Đạm Thai gia đã hết thời, cho dù có cổ bảo cũng không ngăn được Đạm Thai gia suy vong.
Lấy lực một người, khiến cho gia tộc ngàn năm diệt vong, đây chính là sự cường đại! Chúng nhân nhìn thấy gia tộc ngàn năm ngã xuống trong lòng không khỏi cảm khái.
Ánh mắt mọi người tập trung vào Nhạc Phàm, có sùng bái, tôn kính, có cừu hận, úy kỵ.
Là tiêu điểm của mọi ánh mắt, Lý Nhạc Phàm cũng không có nghĩ ngợi nhiều, ánh mắt nhìn vào Đạm Thai lão tổ đang bị trọng thương trước mặt, âm thầm thở dài một hơi. Hắn biết, sau hôm nay, Đạm Thai gia tự thân khó bảo toàn, trong một đoạn thời gian dài nữa vô pháp tìm đến hắn gây phiền phức.
Đạm Thai gia phải trả một cái giá đắt khi động vào hắn, đó cũng là đòn cảnh tỉnh của hắn đối với những thế gia vọng tộc khác.
Tại thời thượng cổ, Tu Hành Giới có nhiều gia tộc lâu năm, thế nhưng vì đắc tội với tồn tại cường đại mà sau một đêm hôi yên phi diệt. Thập đại thị tộc truyền thừa đến hiện đã phải dùng biết bao nhiêu thủ đoạn, đầu rơi máu chảy. Thế nhưng ngày hôm nay đã nói lên một sự tực, một thị tộc không đại biểu cho toàn bộ.
Lý Nhạc Phàm cùng với đám người Thiên Đạo liên minh rời đi. Hắn không có đứng lại diễu võ dương oai, không có nói cười, chỉ là trầm lặng rời đi.
Những người lưu lại đều đổ ánh mắt về phía Đạm Thai gia.
- Gia chủ... Gia chủ, chúng ta hiện tại nên làm như thế nào?
Nghe hạ nhân hỏi, Đạm Thai Chí đột nhiên có cảm giác vô lực, hắn không dám nghĩ tới, càng không dám làm, thậm chí ngay cả dũng khí hận cũng mất đi. HIện tại còn có thể làm sao? Không có hi vọng, một tia hi vọng cũng không có.
- Các ngươi nhanh đi mau, trước tiên đem lão tổ cùng các vị trưởng lão đi.
Chỉ một câu nói, phảng phất như dùng toàn bộ sức lực hiện tại của Đạm Thai Chí. Hắn không biết tại sao Lý Nhạc Phàm không giết bọn họ, thế nhưng ngay cả nửa điểm cảm kích hắn cũng không có cảm kích. Thù giết con, hận hủy tộc, chung quy sẽ có một ngày nào đó hắn sẽ đòi lại tất cả.
Thế nhưng nghĩ thì nghĩ, Đạm Thai Chí hiểu rất rõ, ngày này sợ rằng sẽ không bao giờ xảy ra.
Một lát sau, Đạm Thai lão tổ và chín vị trưởng lão đã được đem trở lại. Chín đại trưởng lão đã ngất đi, duy chỉ có Đạm Thai lão tổ còn có thể bảo trì sự thanh tỉnh.
- Thai Chí bái kiến lão tổ.
Đạm Thai Chí cung kính hành lễ với Đạm Thai lão tổ, chỉ là thần tình trên mặt hắn có chút ảm đạm. Từ lúc nhận biết thế giới này tới giờ, ngày hôm nay là ngày thảm nhất đời hắn, chỉ vì chuyện của cá nhân mình mà khiến cho cả gia tộc bị bại vong, hắn chính là tội nhân thiên cổ a.
- Không còn thời gian nói nhiều nữa đâu.
Mất đi đôi tay, cả người Đạm Thai lão tổ đều là máu, thế nhưng biểu hiện của hắn cũng không như mọi người tưởng tượng.
Hít một ngụm lương khí, Đạm Thai lão tổ trầm giọng nói:
- Gia tộc ta trước kia chưa từng chịu đả kích nào lớn như hôm nay, Đạm Thai gia duy trì Đông Loạn Hải Vực nhiều năm, tay đã nhiễm đầy máu, thù gia vô số, nếu như trong thị tộc không có người tọa trấn, đệ tử Đạm Thai gia sẽ tử thương vô số, thậm chí là táng thân.
- Lão tổ.
Đạm Thai Chí đang muốn đáp lại, Đạm Thai lão tổ khoát tay nói:
- Chí nhi, hiện tại việc quan trọng nhất là nguy cơ trước mắt, không nên nghĩ tới việc báo thù. Việc duy nhất hiện tại ngươi phải làm đó là đem đệ tử kiệt xuất nhất của Đạm Thai gia tiến vào Cổ Vực, nếu có thu hoạch, Đạm Thai gia ta còn có một tia hi vọng.
Nói tới đây, thanh âm của Đạm Thai lão tổ dừng lại, sau đó truyền âm nói:
- Chuyện này quan hệ tới sự bại vong của Đạm Thai gia, ngươi dùng "Xuyên Vân tỏa" nhanh chóng trở lại Đông Loạn Hải Vực, đem bảo vật trấn tộc tới đây, đây chính là cơ hội duy nhất của chúng ta.
- Lão tổ yên tâm, Chí xa cho dù thịt nát xương tan cũng nhất định không để cho gia tộc ta suy vong.
Đạm Thai Chí một mặt hành lễ, sau đó dẫn chúng đệ tử rời đi.
Thấy người Đạm Thai gia rời đi, chúng nhân mới bắt đầu lục tục tản đi.
Dưới U Thiên Phong, trong một thạch thất bí ẩn, Chu Khang Cảnh và Triệu THiên Cân đang ngồi đối diện nhau.
- Chu lão đệ, hiện tại Lý Nhạc Phàm được coi là đệ nhất nhân dưới Đại Tôn, không biết ngươi có mấy phần thắng?
- Dưới tình huống bình thường, cơ hội thắng không đến ba thành.
Nghe Chu Khang Cảnh đáp, Triệu Thiên Cân nhăn mày lại, nói một cách thâm ý:
- Ba thành? Chu lão đệ quá khiêm nhường đi a! Bằng vào cảnh giới hiện tại của ngươi, còn có thần thông lão phu truyền cho ngươi, lại thêm cảm ngộ Đại Tôn, cho dù không đánh được Lý Nhạc Phàm cũng không đến nỗi như vậy a.
- Tông chủ đã quá tin tưởng vào ta rồi.
Chu Khang Cảnh lãnh đạm nói:
- Chu mỗ không phải là kẻ chỉ biết hư danh, không phải là người không biết thân biết phận, nếu như ta liều mạng chiến một trận cũng chỉ có năm thành. Huống chi, mối bận tâm của ta không phải là Nhạc Phàm mà là Thiết Huyết.
- Ồ?
Triệu Thiên Cân giật mình nói:
- Vậy chu lão đệ tính làm sao?
- Tông chủ cứ yên tâm. Chu mỗ sẽ dùng toàn lực ứng phó, nếu không địch nổi sẽ lập tức lui lại, núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt.
Vẻ mặt Chu Khang Cảnh không chút biểu tình, hắn biết, bằng vào thực lực hiện tại của mình muốn đối kháng với Lý Nhạc Phàm chính là lấy trứng chọi đá, cho nên sao không né phong mang đợi sau khi thiên đạo đại thành rồi đánh một trận?
Triệu Thiên Cân bỗng nhiên cười nói:
- Chu lão đệ quả nhiên biết tiến biết lui, thành bại trước mắt cũng không đại biểu cho tất cả, ai là người cười cuối cùng mới là kẻ chiến thắng.
Chu Khang Cảnh tán đồng nói:
- Đúng vậy.
Sau một lát trò chuyện, Triệu Thiên Cân thu liễm tiếu ý, nghiêm chỉnh nói:
- Chu lão đệ, đề nghị của lão phu khi trước, không biết ngươi nghĩ tới đâu rồi.
- Ta còn đang suy nghĩ.
Thấy đối phương hỏi thẳng, Chu Khang Cảnh không thể nào trả lời, hắn nghĩ ngợi một lát rồi thận trọng nói:
- Sự tình dựa theo sự an bài của tông chủ, Chu mỗ không có dị nghị.
Triệu Thiên Cân nghe xong câu đó, không khỏi cười cười, nói:
- Đến thời khắc cuối cùng, xin Chu lão đệ chiếu cố nhiều hơn a.
- Điều này là tự nhiên, Tông chủ đối tốt với ta như vậy, ta sao lại là kẻ không biết thức thời chứ?
- Sau khi đại sự thành, lão phu sẽ thực hiện lời hứa của mình.
- Đó là tất nhiên, Chu mỗ cáo lui.
- Mời.
Sau khi thương nghị, Chu Khang Cảnh khách khí chắp tay, sau đó rời đi.
Triệu Thiên Cân nhìn đối phương rời đi, hai mắt nhíu lại.
Thạch thất lại khôi phục vẻ yên tĩnh như cũ.
Trong đầu mọi người không hẹn mà gặp đều có ý niệm này, ngay cả người của Đạm Thai gia cũng không ngoại lệ. Một Đạm Thai gia tồn tại trên ngàn ngăn, cho dù đối mặt với khó khăn gì vẫn đứng vững, không chỉ có Cổ bảo mà còn có Thiên Đạo cường giả tọa trấn một phương. Thế nhưng hôm nay, Đạm Thai lão tổ và mười đại trưởng lão toàn bộ đều ngã xuống, cao thủ của Đạm Thai gia chỉ còn một người đó là Đạm Thai Chí, mà một mình hắn không thể nào áp đảo toàn bộ thế gia ở Đông Loạn Hải Vực. Ở một nơi hỗn loạn như vậy, Đạm Thai gia đã hết thời, cho dù có cổ bảo cũng không ngăn được Đạm Thai gia suy vong.
Lấy lực một người, khiến cho gia tộc ngàn năm diệt vong, đây chính là sự cường đại! Chúng nhân nhìn thấy gia tộc ngàn năm ngã xuống trong lòng không khỏi cảm khái.
Ánh mắt mọi người tập trung vào Nhạc Phàm, có sùng bái, tôn kính, có cừu hận, úy kỵ.
Là tiêu điểm của mọi ánh mắt, Lý Nhạc Phàm cũng không có nghĩ ngợi nhiều, ánh mắt nhìn vào Đạm Thai lão tổ đang bị trọng thương trước mặt, âm thầm thở dài một hơi. Hắn biết, sau hôm nay, Đạm Thai gia tự thân khó bảo toàn, trong một đoạn thời gian dài nữa vô pháp tìm đến hắn gây phiền phức.
Đạm Thai gia phải trả một cái giá đắt khi động vào hắn, đó cũng là đòn cảnh tỉnh của hắn đối với những thế gia vọng tộc khác.
Tại thời thượng cổ, Tu Hành Giới có nhiều gia tộc lâu năm, thế nhưng vì đắc tội với tồn tại cường đại mà sau một đêm hôi yên phi diệt. Thập đại thị tộc truyền thừa đến hiện đã phải dùng biết bao nhiêu thủ đoạn, đầu rơi máu chảy. Thế nhưng ngày hôm nay đã nói lên một sự tực, một thị tộc không đại biểu cho toàn bộ.
Lý Nhạc Phàm cùng với đám người Thiên Đạo liên minh rời đi. Hắn không có đứng lại diễu võ dương oai, không có nói cười, chỉ là trầm lặng rời đi.
Những người lưu lại đều đổ ánh mắt về phía Đạm Thai gia.
- Gia chủ... Gia chủ, chúng ta hiện tại nên làm như thế nào?
Nghe hạ nhân hỏi, Đạm Thai Chí đột nhiên có cảm giác vô lực, hắn không dám nghĩ tới, càng không dám làm, thậm chí ngay cả dũng khí hận cũng mất đi. HIện tại còn có thể làm sao? Không có hi vọng, một tia hi vọng cũng không có.
- Các ngươi nhanh đi mau, trước tiên đem lão tổ cùng các vị trưởng lão đi.
Chỉ một câu nói, phảng phất như dùng toàn bộ sức lực hiện tại của Đạm Thai Chí. Hắn không biết tại sao Lý Nhạc Phàm không giết bọn họ, thế nhưng ngay cả nửa điểm cảm kích hắn cũng không có cảm kích. Thù giết con, hận hủy tộc, chung quy sẽ có một ngày nào đó hắn sẽ đòi lại tất cả.
Thế nhưng nghĩ thì nghĩ, Đạm Thai Chí hiểu rất rõ, ngày này sợ rằng sẽ không bao giờ xảy ra.
Một lát sau, Đạm Thai lão tổ và chín vị trưởng lão đã được đem trở lại. Chín đại trưởng lão đã ngất đi, duy chỉ có Đạm Thai lão tổ còn có thể bảo trì sự thanh tỉnh.
- Thai Chí bái kiến lão tổ.
Đạm Thai Chí cung kính hành lễ với Đạm Thai lão tổ, chỉ là thần tình trên mặt hắn có chút ảm đạm. Từ lúc nhận biết thế giới này tới giờ, ngày hôm nay là ngày thảm nhất đời hắn, chỉ vì chuyện của cá nhân mình mà khiến cho cả gia tộc bị bại vong, hắn chính là tội nhân thiên cổ a.
- Không còn thời gian nói nhiều nữa đâu.
Mất đi đôi tay, cả người Đạm Thai lão tổ đều là máu, thế nhưng biểu hiện của hắn cũng không như mọi người tưởng tượng.
Hít một ngụm lương khí, Đạm Thai lão tổ trầm giọng nói:
- Gia tộc ta trước kia chưa từng chịu đả kích nào lớn như hôm nay, Đạm Thai gia duy trì Đông Loạn Hải Vực nhiều năm, tay đã nhiễm đầy máu, thù gia vô số, nếu như trong thị tộc không có người tọa trấn, đệ tử Đạm Thai gia sẽ tử thương vô số, thậm chí là táng thân.
- Lão tổ.
Đạm Thai Chí đang muốn đáp lại, Đạm Thai lão tổ khoát tay nói:
- Chí nhi, hiện tại việc quan trọng nhất là nguy cơ trước mắt, không nên nghĩ tới việc báo thù. Việc duy nhất hiện tại ngươi phải làm đó là đem đệ tử kiệt xuất nhất của Đạm Thai gia tiến vào Cổ Vực, nếu có thu hoạch, Đạm Thai gia ta còn có một tia hi vọng.
Nói tới đây, thanh âm của Đạm Thai lão tổ dừng lại, sau đó truyền âm nói:
- Chuyện này quan hệ tới sự bại vong của Đạm Thai gia, ngươi dùng "Xuyên Vân tỏa" nhanh chóng trở lại Đông Loạn Hải Vực, đem bảo vật trấn tộc tới đây, đây chính là cơ hội duy nhất của chúng ta.
- Lão tổ yên tâm, Chí xa cho dù thịt nát xương tan cũng nhất định không để cho gia tộc ta suy vong.
Đạm Thai Chí một mặt hành lễ, sau đó dẫn chúng đệ tử rời đi.
Thấy người Đạm Thai gia rời đi, chúng nhân mới bắt đầu lục tục tản đi.
Dưới U Thiên Phong, trong một thạch thất bí ẩn, Chu Khang Cảnh và Triệu THiên Cân đang ngồi đối diện nhau.
- Chu lão đệ, hiện tại Lý Nhạc Phàm được coi là đệ nhất nhân dưới Đại Tôn, không biết ngươi có mấy phần thắng?
- Dưới tình huống bình thường, cơ hội thắng không đến ba thành.
Nghe Chu Khang Cảnh đáp, Triệu Thiên Cân nhăn mày lại, nói một cách thâm ý:
- Ba thành? Chu lão đệ quá khiêm nhường đi a! Bằng vào cảnh giới hiện tại của ngươi, còn có thần thông lão phu truyền cho ngươi, lại thêm cảm ngộ Đại Tôn, cho dù không đánh được Lý Nhạc Phàm cũng không đến nỗi như vậy a.
- Tông chủ đã quá tin tưởng vào ta rồi.
Chu Khang Cảnh lãnh đạm nói:
- Chu mỗ không phải là kẻ chỉ biết hư danh, không phải là người không biết thân biết phận, nếu như ta liều mạng chiến một trận cũng chỉ có năm thành. Huống chi, mối bận tâm của ta không phải là Nhạc Phàm mà là Thiết Huyết.
- Ồ?
Triệu Thiên Cân giật mình nói:
- Vậy chu lão đệ tính làm sao?
- Tông chủ cứ yên tâm. Chu mỗ sẽ dùng toàn lực ứng phó, nếu không địch nổi sẽ lập tức lui lại, núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt.
Vẻ mặt Chu Khang Cảnh không chút biểu tình, hắn biết, bằng vào thực lực hiện tại của mình muốn đối kháng với Lý Nhạc Phàm chính là lấy trứng chọi đá, cho nên sao không né phong mang đợi sau khi thiên đạo đại thành rồi đánh một trận?
Triệu Thiên Cân bỗng nhiên cười nói:
- Chu lão đệ quả nhiên biết tiến biết lui, thành bại trước mắt cũng không đại biểu cho tất cả, ai là người cười cuối cùng mới là kẻ chiến thắng.
Chu Khang Cảnh tán đồng nói:
- Đúng vậy.
Sau một lát trò chuyện, Triệu Thiên Cân thu liễm tiếu ý, nghiêm chỉnh nói:
- Chu lão đệ, đề nghị của lão phu khi trước, không biết ngươi nghĩ tới đâu rồi.
- Ta còn đang suy nghĩ.
Thấy đối phương hỏi thẳng, Chu Khang Cảnh không thể nào trả lời, hắn nghĩ ngợi một lát rồi thận trọng nói:
- Sự tình dựa theo sự an bài của tông chủ, Chu mỗ không có dị nghị.
Triệu Thiên Cân nghe xong câu đó, không khỏi cười cười, nói:
- Đến thời khắc cuối cùng, xin Chu lão đệ chiếu cố nhiều hơn a.
- Điều này là tự nhiên, Tông chủ đối tốt với ta như vậy, ta sao lại là kẻ không biết thức thời chứ?
- Sau khi đại sự thành, lão phu sẽ thực hiện lời hứa của mình.
- Đó là tất nhiên, Chu mỗ cáo lui.
- Mời.
Sau khi thương nghị, Chu Khang Cảnh khách khí chắp tay, sau đó rời đi.
Triệu Thiên Cân nhìn đối phương rời đi, hai mắt nhíu lại.
Thạch thất lại khôi phục vẻ yên tĩnh như cũ.