• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thương Thiên (4 Viewers)

  • Chương 77

Trên quan đạo, Nhạc Phàm đang chiến đấu với Vu Trọng, Tiếu Minh mà thấy vui sướng vô cùng.


Nhạc Phàm trên chiến trường mỗi chiêu công kích cho đến giờ đều là một chiêu trí mạng, căn bản không có một cơ hội luyện thủ nào. Bây giờ khó có cơ hội cùng cao thủ quá chiêu, hắn tự nhiên không bỏ qua cơ hội hiếm có này.


Lực đạo hai tay của Nhạc Phàm càng ngày càng nặng nề, áp lưc lên Vu Trọng cùng Tiếu Minh ngày càng tăng thêm, mồ hôi lớn nhỏ không ngừng tuôn ra trên trán...


Thượng phẩm võ học trong võ lâm, hiếm hoi nhất chính là kiêm nhiệm cả công lẫn thủ, lực và khí cân bằng, mà "Tân cầm nã thập bát đả" mà Nhạc Phàm cải biến thực ra có sự tương phản.


Loại võ công này khi xuất kích lăng lệ vô cùng, nặng như thái sơn áp đỉnh; nhanh như thiểm điện bôn lôi; thế như ưng kích trường không (chim ưng tấn công khắp bầu trời); dồn dập như sóng vỗ trên sông, khiến cho người ta khó mà chống đỡ. Nhưng khi phòng thủ lại vững như bàn thạch, kiên cố không dời. Võ công như thế có thể nói là đạt tới cực điểm, cho dù không phải là thượng phẩm võ học, nhưng uy lực so với thượng phẩm võ học thì cả hai chưa biết cái nào hơn.


Quả nhiên, Nhạc Phàm chiêu thức công kích tinh luyện cường hãn, quyền cước thi triển càng đánh càng nhanh, nhịn không được kêu lên một tiếng cao vút, tựa như phát tiết phiền muộn của cả nửa tháng nay.


Thấy Nhạc Phàm chiến pháp không phòng thủ chỉ tấn công như thế, hơn nữa lại tấn công không dứt, người đứng xem kinh ngạc không thôi, đều âm thầm tự đoán, bản thân dưới sự công kích đó có thể chịu nổi mấy chiêu?


"Tấn công quá ư lăng lệ!" Tạ Chấn Hải chính là siêu nhất lưu cao thủ trên giang hồ, đối với võ công chiêu thức kiến giải vượt xa hơn thường nhân rất nhiều. Nhưng giờ phút này lão vẻ mặt như mê hoặc, không xác định mà hỏi: "Nhị đệ, vị tiểu huynh đệ này dùng chiêu thức gì thế? Ta sao lại nhìn rất quen thuộc như thế? Nhưng không thể nhớ là công phu của môn phái nào."


"Đệ cũng thấy rất là quen thuộc..."


"Đúng rồi! Ta biết hắn dùng chiêu thức gì rồi!" Lục Tầm trầm tư một lúc rồi đột nhiên nói: "Đại ca, chiêu thức quen thuộc như thế chúng ta đương nhiên thấy qua, hơn nữa huynh hẳn là cũng biết công phu này."


"Ách!? Ta cũng biết!? Sao ta lại không nghĩ ra được?" Tạ Chấn Hải vẻ mặt vẫn hoàn toàn mờ mịt.


Lục Tầm cười ha ha nói: "Bởi vì chênh lệch quá lớn, cho nên huynh nhất thời nghĩ không ra. Vị tiểu huynh đệ này sử dụng chính là giang hồ bất nhập lưu công phu "Cầm nã thập bát đả"! Huynh nói xem, có phải là chúng ta đều biết không?"


"Cái gì? Là "Cầm nã thập bát đả?" Tạ Chấn Hải kinh hô nói: "Nếu đúng là "Cầm nã thập bát đả" thì ta đương nhiên biết. Nhưng... nhưng ta nhìn cũng không giống mà? Hơn nữa "Cầm nã thập bát đả" cũng không lợi hại như thế mà?"


Lục Tầm nói: "Đệ dám khẳng định hắn sử dụng chính là "Cầm nã thập bát đả", chỉ là công phu này dường như dung hợp với một ít chiêu thức khác, hơn nữa vị tiểu huynh đệ này tốc độ công kích quá nhanh, cho nên uy lực mới lớn như thế."


"Ồ! Khó trách sao ta nhìn lại thấy quen thuộc như thế. Không nghĩ là "Cầm nã thập bát đả" trong tay tiểu huynh đệ này lại có uy lực như thế, vậy mà ta còn tự nhận là nhất đẳng cao nhân về kiến thức võ công, xem ra đúng là ếch ngồi đáy giếng rồi!" Tạ Chấn Hải không nhịn nổi thốt lên cảm thán.


Chu Tiến đứng bên cạnh vẫn chưa tham chiến, hắn đúng là đang đợi, đợi một cơ hội đánh lén tuyệt vời.


Ngay lúc ba người chiến đấu, Chu Tiến lặng lẽ tiến đến sau lưng Nhạc Phàm, chẳng biết lúc nào trong tay đã hiện lên rất nhiều ngân châm. Hắn tung người nhảy lên, lập tức đám ngân châm không một tiếng động bay về hướng Nhạc Phàm.


"Cẩn thận!" Đám người bên Tạ Chấn Hải thấy thế không nhịn được hô lớn đề tỉnh.


Nhạc Phàm chiến đấu nhiều năm trên sa trường, nếu ngay cả đối phương đánh lén cũng không chú ý thì hắn cũng không thể sống đến bây giờ. Bất quá đám người bên Tạ Chấn Hải đề tỉnh lại khiến hắn có thêm một phần hảo cảm.


"Hưu... Hưu... Hưu..." Hơn mười cây ngân châm cùng bắn vào các bộ vị yếu hại sau lưng Nhạc Phàm.


Nhạc Phàm hừ lạnh một tiếng, không thèm quay đầu lại, tựa như sau lưng có mắt vậy, nhanh chóng cải biển chiêu thế, song cước đạp mạnh, thân người quay nhanh lại, mạnh mẽ di chuyển qua bên cạnh Vu Trọng, né tránh đám ngân châm bắn lén, rồi tiếp tục công kích không ngừng...


Chu Tiến không nghĩ là ngân tu châm trăm phát trăm trúng của mình dùng đánh lén lại không có một chút tác dụng nào. Hiện tại đối phương đã có cảnh giác, muốn đánh lén lần nữa cũng là chuyện thừa, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể chọn cách đối chiến chính diện.


Vừa hạ mình xuống đất, Chu Tiến liền "Hưu!" một tiếng rồi xông vào trận chiến...


Do Chu Tiến xông vào, tình thế liền có sự biến đổi. Vu Trọng và Tiếu Minh chuyển thủ thành công, cùng Chu Tiến phối hợp hạ song quyền nặng nề đấm tới Nhạc Phàm.


"Băng..." Một tiếng vang lên, ba người quyền cước chạm vào nhau rồi tách ra trong nháy mắt...


"Lực đạo rất mạnh!" Vu Trọng, Tiếu Minh cùng Nhạc Phàm sau khi va chạm liền cảm giác hai tay đau đớn, nghĩ không ra nổi sức mạnh của đối phương lại cường đại như thế.


Trên quan đạo, ba người đám Vu Trọng lập thành tam giác vây Nhạc Phàm ở giữa.


Vu Trọng chậm rãi bạt xuất liễu diệp loan đao phía sau ra, vẻ mặt lãnh ngạo nói: "Ngươi tấn công quả rất lợi hại, nhưng cũng không phá nổi phòng thủ của bọn ta. Để tỏ vẻ tôn kính ngươi, chúng ta quyết định dùng "Tam hợp trận" toàn lực đấu với ngươi.


"Tam hợp trận!" Đám người bên Tạ Chấn Hải lập tức kinh hô. Nhạc Phàm không phải là người giang hồ, chưa từng nghe qua trận pháp như thế, nhưng những người này hành tẩu giang hồ đã nhiều năm, đương nhiên biết lợi hại của "Tam hợp trận".


"Tam hợp trận" là tuyệt chiêu tối hậu của huynh đệ Vu Trọng. Bọn chúng năm đó mới bước chân vào giang hồ, giết chết một cừu địch, vô ý phát hiện trên thân thể người đó có một trận thuật. Đúng là dựa vào trận thuật đó, bọn chúng mới có thể có được phong quang như hôm nay. Hợp kích trận thuật như thế trên giang hồ được xem như là thượng kỳ trận, chỉ cần ba cao thủ nhất lưu bố trận liền có thể đạt tới uy lực của tiên thiên cao thủ.


Đám người của Tạ Chấn Hải biết Nhạc Phàm chiêu thức võ học phi phàm, nhưng tịnh không cho rằng hắn có thực lực tiên thiên cao thủ, trong lòng không khỏi âm thầm lo lắng.


Nhạc Phàm đối với trận pháp vẫn hứng thú phi thường, hiện tại có ba vị cao thủ liên thủ bày trận, hơn nữa còn thấy biểu tình của mọi người như thế, trận pháp này đúng là rất lợi hại, trong mắt liền xuất hiện vẻ hưng phấn.


"Đến đây nào!" Nhạc Phàm mắt đầy chiến ý quát lên.


"Hưu... Hưu..." Chu Tiến song thủ vung lên, ngân tu châm rời hỏi tay bắn tới Nhạc Phàm, ngay sau đó hắn xông lên...


"Phốc... Phốc..." Tiếu Minh dụng song độc chưởng tấn công vào mặt bên của Nhạc Phàm...


"Hô..." Vu Trọng đao phong nhanh như điện, trực tiếp công kích vào hạ bàn của Nhạc Phàm...


Ba người thủ đoạn khác nhau, phương vị cũng khác nhau, đồng thời tấn công Nhạc Phàm. Phối hợp nghiêm mật như thế, phương thức công kích độc ác như thế, chúng nhân đứng xem không khỏi đổ mồ hôi lạnh.


Nhạc Phàm thân ở bên trong càng cảm nhận rõ hơn, mi mày nhíu lại tỏ vẻ ngưng trọng.


Toàn thân nhanh chóng vặn lại, tránh thoát ngân châm trong gang tấc, lập tức song thủ vung lên, dụng tá lực chi pháp ngăn cản công kích của ba người...


"Hợp kế chi thuật quả rất lợi hại, ba người liền có được uy lực như thế!" Nhạc Phàm thầm than, thủ cước không dám có chút lơi lỏng. Đối mặt với sự công kích của ba người đám Vu Trọng, hắn hiện tại căn bản không có một chút cơ hội hoàn thủ, chỉ có thể dùng Phòng tự quyết trong "Tân cầm nã thập bát đả" mà toàn lực phòng thủ...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom