Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 815
Thiên phong như đao, tối tăm kéo dài.
Tranh đấu tàn khốc đã xuất hiện, toàn bộ Hậu Thổ giới tràn ngập sát khí, máu tanh nồng nặc.
Mà Thiên đạo cường giả của các thế lực khắp nơi lại chưa hề lộ diện, tựa hồ vẫn duy trì sự ăn ý nào đó, không có tham dự vào tràng đấu tranh này. Đúng vậy, bọn họ lúc này căn bản là không có tâm tư đi để ý tới việc khác, mục đích của bọn họ hiện tại chỉ có một, đó là trung ương của Hậu Thổ giới, Thiên Duy chi môn thần bí trên bầu trời kia.
Trước đó, sự tồn tại của Thiên Duy chi môn chỉ có một số ít người mới biết được. Chỉ là, lúc này thái độ của mấy vị Đại Tôn lại vô cùng khác thường, đem việc này công bố ra bên ngoài, đồng thời để cho những thiên đạo cường giả tới nơi này.
Tin tức lớn như vậy tự nhiên khiến cho cường giả khắp nơi chú ý. Thế nhưng hành động quỷ dị này, một điểm cũng không phù hợp với tính cách thường ngày và lợi ích của Đại Tôn. Kết quả là, mọi người đều suy đoán trong đó rốt cuộc có âm mưu quỷ kế nào hay không, hoặc là Đại Tôn đag tính toán gì đó.
...
Năm tháng vô tình, trường sinh nơi nao.
Thi cốt thông thiên, đường tới tiên đạo gian khổ vạn phần.
...
Lúc này, Nhạc Phàm đứng ở trước mặt cốt sơn cao cao, nội tâm vô cùng chấn động.
Lại nói, Nhạc Phàm cũng từ biển máu mà trưởng thành, cái gì mà máu tanh hung tàn, tất cả mọi cảnh tượng đều đã nhìn qua, bất quá, so với tràng cảnh trước mắt hắn hiện tại, quả thực giống như tiểu đồ gặp sư phụ.
Trong cốt sơn, mặc dù bị phong ấn thế nhưng vẫn không lấn át được sự thê lương và hung tàn tích tụ bao năm qua, cuộc chiến thảm liệt như thế nào mới có thể tạo ra cốt sơn không lồ như vậy a?
Bên cạnh Nhạc Phàm, đám người Khấu Phỉ và Vương Sung cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động. Mà đám người Bạch Tố Vân thì lạnh nhạt, chỉ có chút kinh hãi đối với phong ấn chung quanh cốt sơn, dù sao bọn họ cũng không phải là lần đầu tiên tiến vào nơi này.
Thế nhưng Thiết Huyết từ đầu tới cuối cũng không biểu hiện ra bất kỳ một cảm xúc nào, tựa hồ tất cả những thứ ở đây hắn đều biết rõ.
- Đó chính là Thiên Duy chi môn?
Nhạc Phàm ngẩng đầu nhìn lên vết rách phía trên không trung, trong lòng sinh ra sự rung động thật sâu, tựa hồ có vật gì bên trong đang triệu hoán hắn.
Thiết Huyết nhàn nhạt gật đầu nói:
- Không sai, đó chính là Thiên Duy chi môn, chính là đại môn đi tới Thiên giới trong truyền thuyết... Một khi tiến vào Thiên giới, liền có thể thăm dò bí mật trường sinh, từ cổ chí kim, không biết đã có bao nhiêu người muốn đi vào cánh cửa thần bí kia, chỉ tiếc cuối cùng lại hóa thành một đống xương khô. Ngươi xem cốt sơn cao vút nơi này chính là dung vô số xương cốt của tu sĩ xây lên đường thông thiên, ở thời xa xưa, nơi này được xưng là thông thiên cốt mộ.
- Thông thiên cốt mộ?
Nhạc Phàm nhẩm lại bốn chữ, trong lòng không khỏi cảm thấy bi thương. Thi cốt như núi, oán niệm không tan, đây đâu phải là đường thông thiên, mà chính là đường đi thông xuống địa ngục. Thảo nào nơi này được người ta gọi là cốt mộ, quả thực là một chiếc mộ vô cùng lớn.
- Không sai! Thông thiên cốt mộ, một cái có thể đi tới thiên giới, đi tới con đường trường sinh.
Thiết Huyết có chút cảm khái nói, ánh mắt nhìn về phía trước.
- Phải không? Trên thế gian này, thật có thiên giới sao? Thật có con đường trường sinh sao?
Thanh âm của Nhạc Phàm vô cùng nhẹ nhàng, giống như là đang hỏi người khác, cũng như là tự hỏi chính mình.
Bạch Tố Vân bên cạnh tiếp lời:
- Tiểu huynh đệ, tuy rằng lão phu không biết trên thế gian này có đường thông thiên hay không, thế nhưng đỉnh cốt mộ này quả thực là vô cùng gần "thiên" nhất. Cốt mộ này có chín tầng, mỗi một tầng đại biểu cho một thế giới, bên trong có nguy hiểm vô tận, chỉ có tìm được đường nhập khẩu mới có thể đi vào tầng tiếp theo. Nếu như đi tới đỉnh cốt mộ, sẽ có cơ hội thu thập Thiên Địa nguyên từ, tẩm bổ bản thân, lĩnh ngộ ảo diệu. Bất quá, muốn leo lên đỉnh cũng không phải là chuyện dễ, tựa hồ trong đó có một cỗ lực lượng thần bí ngăn cách thiên địa, giống như tấm màn chắn giữa hai giới tiên phàm, cho dù cường đại như Đại Tôn cũng vô pháp bay vọt tới đỉnh, chỉ có thể đi lên từng tầng một mà thôi.
- Đại Tôn cũng bị hạn chế?
Nhạc Phàm cảm thấy vô cùng kinh ngạc, chỉ là sau khi nghĩ lại cũng thấy bình thường. Nơi này chính là chiến trường thượng cổ, sau lại bị Đại Năng phong ấn, tự nhiên có nhiều cấm chế, Đại Tôn tuy mạnh, thế nhưng so với thượng cổ Đại Năng, vẫn giống như là trời và đất.
...
Bên kia, cường giả khắp nơi tụ tập, đều đang chờ đợi Thiên Duy chi môn mở ra.
So với đám người Nhạc Phàm đang cảm khái bi thương, những cường giả này có vẻ vô cùng kích động, thậm chí còn không kìm được hưng phấn từ đáy lòng.
Tu sĩ cả đời tu hành, không phải là vì siêu việt ràng buộc của thiên địa, siêu thoát sinh tử luân hồi, truy cầu trường sinh sao? Hiện tại cơ hội ngay trước mắt, những cường giả này sao có thể bình tĩnh cho được? Đừng nói là lên núi đao xuống biển lửa, cho dù là vạn kiếp bất phục bọn họ cũng không do dự.
Một lát sau, lại có không ít cường giả lục tục chạy tới.
...
Phía Thiên Môn, có năm người đứng đó.
Hàn Băng đứng đầu, bên cạnh nàng là một vị phụ nhân tóc trắng, chính là người hầu cận duy nhất của Thánh Ngôn Đại Tôn, Thiên Nhất mỗ mỗ, mà Tiết Ngưng Yên và Băng Nguyệt thì đang ở bên cạnh hai người.
Phía sau bọn họ, một vị lão giả đang nhắm mắt điều tức, biểu tình trên mặt không buồn không vui, đó chính là Kiếm Thánh Tiết Thiên Lan.
...
Ma Môn, Hầu Quân Lâu và Độc Cô Vô Phong sóng vai đứng đó, dường như là đang bàn luận cái gì đó.
Ngữ Phi Tuyệt và Bích Dao đứng cùng một chỗ, ngay cả Huyền Cân Thiên Tiệm cũng ở phía sau, duy chỉ không thấy Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân.
Bên cạnh bọn họ, năm vị đầu lĩnh khuôn mặt mang theo mặt nạ, quần áo dính máu, trầm mặc không nói gì, chỉ có nhịp đập của tim, toàn thân tỏa ra tử khí nồng nặc, nếu không phải trong mắt bọn họ có linh quang chớp động, sợ rằng quả thực vô cùng giống người chết.
Năm người này tuy rằng không phải cường giả Thiên đạo đỉnh phong, thế nhưng bọn hắn ở trong Ma Môn danh khí cũng không dưới Hầu Quân Lâu, được người Tu Hành Giới gọi là Ma Môn ngũ lão.
...
Thiên Tuyết Lĩnh lúc này cũng có đông đảo cường giả tụ tập, ngoại trừ Nguyễn Minh Bảo và Ngưng Nhi ra, còn có một gã nam tử bạch y phiêu nhiên và bốn vị thần bí nhân.
Trong đó, tên nam tử tuổi còn trẻ kia chính là người bài danh đệ tứ trong Thế lực chi tranh - Lãnh Sơ Hàn, mà bốn người kia trong Ẩn Lâm đại hội chưa bao giờ lộ mặt lấy một lần, thế nhưng những cường giả khác lại không ai dám xem thường bọn họ, bởi vì bốn người này chính là tứ đại Pháp Vương dưới trướng Minh Huyễn Đại Tôn, phân biệt là Lôi Bộ Pháp Vương, THiên Bộ Pháp Vương, Quỷ Bộ Pháp Vương, Huyết Bộ Pháp Vương.
...
Cửu Di do Sở Việt dẫn đầu, bên cạnh hắn chính là hai vị cường giả khác trong bộ lạc - Hạ Hầu Đan và Hình Cửu Anh.
Bên cạnh ba người, Quan Trọng Nghĩa và Quách Tường Phong đang cung kính đứng đó, thỉnh thoảng trao đổi bằng ánh mắt, dường như đang thương lượng cái gì.
...
Phía thị tộc có rất nhiều người.
Vốn phải có sáu vị Thiên đạo cường giả, thế nhưng hiện tại chỉ tới năm vị, trong đó bao gồm cả Túc Vận lão nhân, Ấn gia lão tổ, Dung gia lão tổ, Hách Liên lão tổ và Bộc Dương lão tổ, mà lão tổ của Đạm Thai gia bởi vì bị Lý Nhạc Phàm phế bỏ hai tay mà mất đi tư cách tham dự chuyện này.
Trong thị tộc cũng có không ít thiếu niên thiên kiêu, như Dung Nham, Văn Nhân Chính, Thuần Vu Tú, Bộc Dương Vân Lam, Ấn Vô Tà, Túc Duyến, Hách Liên Vô Song, Mật Chỉ Hà, Âu Tầm.
Trong đám người trẻ tuổi, mọi người nói chung tương đối hòa hợp, đều tự thấp giọng nói chuyện với nhau, chỉ có Mật Chỉ Hà thi thoảng liếc nhìn Ấn Vô Tà, trong mắt có chút phức tạp.
...
Phía Tứ đại ẩn tông do Phong Đạo Huyền, Hạng Phách Thiên, Yến Bắc Kình, ba người dẫn đầu, về phần Vô Ưu Đảo Thiên Âm vẫn chưa tham dự.
Tân Thư và Đoạn Chính Dương đứng bên phía sau Hạng Phách Thiên và Yến Bắc Kình, thế nhưng lại không thấy thân ảnh của Mộ Dung Ngạo Hàn.
...
Phía tán tu cũng không hề yếu, cũng có ba vị cường giả tới, một người đã từng là đệ nhất nhân đỉnh đỉnh trong giới hắc đạo Long Vương THủy Thiện, hai người còn lại đều là cao thủ lâu đời trong Tu Hành Giới, Lưu Phong tán nhân và Thiên Khúc Tán Nhân.
Quan Tâm lẳng lặng đứng bên cạnh Thủy Thiện, không nói một lời, ánh mắt nhìn về phía Nhạc Phàm đến thất thần.
Thủy Thiện nhìn thấy vậy không khỏi thở dài một cái.
...
Trong lúc mọi người đang nghị luận, sáu đạo thiên uy mênh mông kéo đến.
Mọi người nhìn về phía trước, chỉ thấy sáu đạo thân ảnh từ trên trời giáng xuống, rơi vào phụ cận cốt sơn.
Đại Tôn tới!
Tranh đấu tàn khốc đã xuất hiện, toàn bộ Hậu Thổ giới tràn ngập sát khí, máu tanh nồng nặc.
Mà Thiên đạo cường giả của các thế lực khắp nơi lại chưa hề lộ diện, tựa hồ vẫn duy trì sự ăn ý nào đó, không có tham dự vào tràng đấu tranh này. Đúng vậy, bọn họ lúc này căn bản là không có tâm tư đi để ý tới việc khác, mục đích của bọn họ hiện tại chỉ có một, đó là trung ương của Hậu Thổ giới, Thiên Duy chi môn thần bí trên bầu trời kia.
Trước đó, sự tồn tại của Thiên Duy chi môn chỉ có một số ít người mới biết được. Chỉ là, lúc này thái độ của mấy vị Đại Tôn lại vô cùng khác thường, đem việc này công bố ra bên ngoài, đồng thời để cho những thiên đạo cường giả tới nơi này.
Tin tức lớn như vậy tự nhiên khiến cho cường giả khắp nơi chú ý. Thế nhưng hành động quỷ dị này, một điểm cũng không phù hợp với tính cách thường ngày và lợi ích của Đại Tôn. Kết quả là, mọi người đều suy đoán trong đó rốt cuộc có âm mưu quỷ kế nào hay không, hoặc là Đại Tôn đag tính toán gì đó.
...
Năm tháng vô tình, trường sinh nơi nao.
Thi cốt thông thiên, đường tới tiên đạo gian khổ vạn phần.
...
Lúc này, Nhạc Phàm đứng ở trước mặt cốt sơn cao cao, nội tâm vô cùng chấn động.
Lại nói, Nhạc Phàm cũng từ biển máu mà trưởng thành, cái gì mà máu tanh hung tàn, tất cả mọi cảnh tượng đều đã nhìn qua, bất quá, so với tràng cảnh trước mắt hắn hiện tại, quả thực giống như tiểu đồ gặp sư phụ.
Trong cốt sơn, mặc dù bị phong ấn thế nhưng vẫn không lấn át được sự thê lương và hung tàn tích tụ bao năm qua, cuộc chiến thảm liệt như thế nào mới có thể tạo ra cốt sơn không lồ như vậy a?
Bên cạnh Nhạc Phàm, đám người Khấu Phỉ và Vương Sung cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động. Mà đám người Bạch Tố Vân thì lạnh nhạt, chỉ có chút kinh hãi đối với phong ấn chung quanh cốt sơn, dù sao bọn họ cũng không phải là lần đầu tiên tiến vào nơi này.
Thế nhưng Thiết Huyết từ đầu tới cuối cũng không biểu hiện ra bất kỳ một cảm xúc nào, tựa hồ tất cả những thứ ở đây hắn đều biết rõ.
- Đó chính là Thiên Duy chi môn?
Nhạc Phàm ngẩng đầu nhìn lên vết rách phía trên không trung, trong lòng sinh ra sự rung động thật sâu, tựa hồ có vật gì bên trong đang triệu hoán hắn.
Thiết Huyết nhàn nhạt gật đầu nói:
- Không sai, đó chính là Thiên Duy chi môn, chính là đại môn đi tới Thiên giới trong truyền thuyết... Một khi tiến vào Thiên giới, liền có thể thăm dò bí mật trường sinh, từ cổ chí kim, không biết đã có bao nhiêu người muốn đi vào cánh cửa thần bí kia, chỉ tiếc cuối cùng lại hóa thành một đống xương khô. Ngươi xem cốt sơn cao vút nơi này chính là dung vô số xương cốt của tu sĩ xây lên đường thông thiên, ở thời xa xưa, nơi này được xưng là thông thiên cốt mộ.
- Thông thiên cốt mộ?
Nhạc Phàm nhẩm lại bốn chữ, trong lòng không khỏi cảm thấy bi thương. Thi cốt như núi, oán niệm không tan, đây đâu phải là đường thông thiên, mà chính là đường đi thông xuống địa ngục. Thảo nào nơi này được người ta gọi là cốt mộ, quả thực là một chiếc mộ vô cùng lớn.
- Không sai! Thông thiên cốt mộ, một cái có thể đi tới thiên giới, đi tới con đường trường sinh.
Thiết Huyết có chút cảm khái nói, ánh mắt nhìn về phía trước.
- Phải không? Trên thế gian này, thật có thiên giới sao? Thật có con đường trường sinh sao?
Thanh âm của Nhạc Phàm vô cùng nhẹ nhàng, giống như là đang hỏi người khác, cũng như là tự hỏi chính mình.
Bạch Tố Vân bên cạnh tiếp lời:
- Tiểu huynh đệ, tuy rằng lão phu không biết trên thế gian này có đường thông thiên hay không, thế nhưng đỉnh cốt mộ này quả thực là vô cùng gần "thiên" nhất. Cốt mộ này có chín tầng, mỗi một tầng đại biểu cho một thế giới, bên trong có nguy hiểm vô tận, chỉ có tìm được đường nhập khẩu mới có thể đi vào tầng tiếp theo. Nếu như đi tới đỉnh cốt mộ, sẽ có cơ hội thu thập Thiên Địa nguyên từ, tẩm bổ bản thân, lĩnh ngộ ảo diệu. Bất quá, muốn leo lên đỉnh cũng không phải là chuyện dễ, tựa hồ trong đó có một cỗ lực lượng thần bí ngăn cách thiên địa, giống như tấm màn chắn giữa hai giới tiên phàm, cho dù cường đại như Đại Tôn cũng vô pháp bay vọt tới đỉnh, chỉ có thể đi lên từng tầng một mà thôi.
- Đại Tôn cũng bị hạn chế?
Nhạc Phàm cảm thấy vô cùng kinh ngạc, chỉ là sau khi nghĩ lại cũng thấy bình thường. Nơi này chính là chiến trường thượng cổ, sau lại bị Đại Năng phong ấn, tự nhiên có nhiều cấm chế, Đại Tôn tuy mạnh, thế nhưng so với thượng cổ Đại Năng, vẫn giống như là trời và đất.
...
Bên kia, cường giả khắp nơi tụ tập, đều đang chờ đợi Thiên Duy chi môn mở ra.
So với đám người Nhạc Phàm đang cảm khái bi thương, những cường giả này có vẻ vô cùng kích động, thậm chí còn không kìm được hưng phấn từ đáy lòng.
Tu sĩ cả đời tu hành, không phải là vì siêu việt ràng buộc của thiên địa, siêu thoát sinh tử luân hồi, truy cầu trường sinh sao? Hiện tại cơ hội ngay trước mắt, những cường giả này sao có thể bình tĩnh cho được? Đừng nói là lên núi đao xuống biển lửa, cho dù là vạn kiếp bất phục bọn họ cũng không do dự.
Một lát sau, lại có không ít cường giả lục tục chạy tới.
...
Phía Thiên Môn, có năm người đứng đó.
Hàn Băng đứng đầu, bên cạnh nàng là một vị phụ nhân tóc trắng, chính là người hầu cận duy nhất của Thánh Ngôn Đại Tôn, Thiên Nhất mỗ mỗ, mà Tiết Ngưng Yên và Băng Nguyệt thì đang ở bên cạnh hai người.
Phía sau bọn họ, một vị lão giả đang nhắm mắt điều tức, biểu tình trên mặt không buồn không vui, đó chính là Kiếm Thánh Tiết Thiên Lan.
...
Ma Môn, Hầu Quân Lâu và Độc Cô Vô Phong sóng vai đứng đó, dường như là đang bàn luận cái gì đó.
Ngữ Phi Tuyệt và Bích Dao đứng cùng một chỗ, ngay cả Huyền Cân Thiên Tiệm cũng ở phía sau, duy chỉ không thấy Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân.
Bên cạnh bọn họ, năm vị đầu lĩnh khuôn mặt mang theo mặt nạ, quần áo dính máu, trầm mặc không nói gì, chỉ có nhịp đập của tim, toàn thân tỏa ra tử khí nồng nặc, nếu không phải trong mắt bọn họ có linh quang chớp động, sợ rằng quả thực vô cùng giống người chết.
Năm người này tuy rằng không phải cường giả Thiên đạo đỉnh phong, thế nhưng bọn hắn ở trong Ma Môn danh khí cũng không dưới Hầu Quân Lâu, được người Tu Hành Giới gọi là Ma Môn ngũ lão.
...
Thiên Tuyết Lĩnh lúc này cũng có đông đảo cường giả tụ tập, ngoại trừ Nguyễn Minh Bảo và Ngưng Nhi ra, còn có một gã nam tử bạch y phiêu nhiên và bốn vị thần bí nhân.
Trong đó, tên nam tử tuổi còn trẻ kia chính là người bài danh đệ tứ trong Thế lực chi tranh - Lãnh Sơ Hàn, mà bốn người kia trong Ẩn Lâm đại hội chưa bao giờ lộ mặt lấy một lần, thế nhưng những cường giả khác lại không ai dám xem thường bọn họ, bởi vì bốn người này chính là tứ đại Pháp Vương dưới trướng Minh Huyễn Đại Tôn, phân biệt là Lôi Bộ Pháp Vương, THiên Bộ Pháp Vương, Quỷ Bộ Pháp Vương, Huyết Bộ Pháp Vương.
...
Cửu Di do Sở Việt dẫn đầu, bên cạnh hắn chính là hai vị cường giả khác trong bộ lạc - Hạ Hầu Đan và Hình Cửu Anh.
Bên cạnh ba người, Quan Trọng Nghĩa và Quách Tường Phong đang cung kính đứng đó, thỉnh thoảng trao đổi bằng ánh mắt, dường như đang thương lượng cái gì.
...
Phía thị tộc có rất nhiều người.
Vốn phải có sáu vị Thiên đạo cường giả, thế nhưng hiện tại chỉ tới năm vị, trong đó bao gồm cả Túc Vận lão nhân, Ấn gia lão tổ, Dung gia lão tổ, Hách Liên lão tổ và Bộc Dương lão tổ, mà lão tổ của Đạm Thai gia bởi vì bị Lý Nhạc Phàm phế bỏ hai tay mà mất đi tư cách tham dự chuyện này.
Trong thị tộc cũng có không ít thiếu niên thiên kiêu, như Dung Nham, Văn Nhân Chính, Thuần Vu Tú, Bộc Dương Vân Lam, Ấn Vô Tà, Túc Duyến, Hách Liên Vô Song, Mật Chỉ Hà, Âu Tầm.
Trong đám người trẻ tuổi, mọi người nói chung tương đối hòa hợp, đều tự thấp giọng nói chuyện với nhau, chỉ có Mật Chỉ Hà thi thoảng liếc nhìn Ấn Vô Tà, trong mắt có chút phức tạp.
...
Phía Tứ đại ẩn tông do Phong Đạo Huyền, Hạng Phách Thiên, Yến Bắc Kình, ba người dẫn đầu, về phần Vô Ưu Đảo Thiên Âm vẫn chưa tham dự.
Tân Thư và Đoạn Chính Dương đứng bên phía sau Hạng Phách Thiên và Yến Bắc Kình, thế nhưng lại không thấy thân ảnh của Mộ Dung Ngạo Hàn.
...
Phía tán tu cũng không hề yếu, cũng có ba vị cường giả tới, một người đã từng là đệ nhất nhân đỉnh đỉnh trong giới hắc đạo Long Vương THủy Thiện, hai người còn lại đều là cao thủ lâu đời trong Tu Hành Giới, Lưu Phong tán nhân và Thiên Khúc Tán Nhân.
Quan Tâm lẳng lặng đứng bên cạnh Thủy Thiện, không nói một lời, ánh mắt nhìn về phía Nhạc Phàm đến thất thần.
Thủy Thiện nhìn thấy vậy không khỏi thở dài một cái.
...
Trong lúc mọi người đang nghị luận, sáu đạo thiên uy mênh mông kéo đến.
Mọi người nhìn về phía trước, chỉ thấy sáu đạo thân ảnh từ trên trời giáng xuống, rơi vào phụ cận cốt sơn.
Đại Tôn tới!
Bình luận facebook