Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 83
Lăng Tố Tâm cùng Lăng Thiên cắm đầu mà ăn, căn bản không để ý đến chuyện gì đang phát sinh xung quanh.
Lúc này, Dư Mộng Cầm đột nhiên bước lên nói: "Tiểu tử, giao hai đứa bé đó cho ta, nếu không đừng trách ta không khách khí!"
Nhạc Phàm lạnh nhạt liếc nàng một cái rồi không thèm để ý đến nữa.
Dư Mộng Cầm từ lúc hành tẩu giang hồ đến nay, ở đâu cũng đều có người coi trọng. Nhưng hiện tại nàng lại bị một tên tiểu tử đầu bạc xem thường như thế, trong lòng giận dữ biểu lộ sự khó chịu, quát lớn: "Xú tiểu tử, xem chiêu!"
"Thương!" Một thanh trường kiếm nhanh như tia chớp bắn về phía Nhạc Phàm...
"A..." Lăng Tố Tâm và Lăng Nhiên thất thanh hô to, trường kiếm vừa lúc đó đã tiến đến sát mặt Nhạc Phàm.
Dư Mộng Cầm không hề lưu thủ, mà mũi kiếm của nàng đã bị Nhạc Phàm dùng tay chặn lại, không thể tiến lên nổi một tí nào.
"Tốt!" Tiêu Cần vừa nhìn thấy cảnh tượng đó, không nhịn được phải thầm hô lên.
Còn Thanh Thành Tứ Tú vẻ mặt cũng không thể tin nổi nhìn vào ngón tay Nhạc Phàm. Bọn họ biết rõ, thanh kiếm mà Dư Mộng Cầm sử dụng chính là Thanh Thành chi bảo - Thiên Phong bảo kiếm trong Ngọc lộ thiên phong. Thanh kiếm này là của gia gia nàng, cũng là Thanh Thành chưởng môn Dư Đoạn Hải truyền lại cho nàng, chém sắt như chém bùn. Nhưng hiện tại lại bị Nhạc Phàm dùng tay mà giữ lại, việc như thế sao bọn họ có thể tin nổi.
Nhạc Phàm đang muốn buông tay, đột nhiên trong lòng khẽ động, hắn vận kình lực dùng ngón tay búng vào thân kiếm, lập tức sinh ra một lực thật lớn...
"Ông..." "Phanh" Hai tiếng kích chấn, Dư Mộng Cầm cảm thấy một sức mạnh cường đại xâm nhập vào mình. Không chỉ cả người nàng bị chấn lui hai bước, mà ngay cả bàn tay cũng trở nên tê dại. Nàng buông tay ra, "Keng!" một tiếng, Thiên Phong kiếm liền rơi xuống đất.
Lúc này, ba người Vũ Văn Cực xông tới đỡ nàng lại, quan tâm hỏi: "Mộng Cầm, có sao không?"
Dư Mộng Cầm trong lòng vẫn còn run sợ nói: "Vừa rồi có một sức mạnh cường đại truyền vào thân kiếm. Đúng thế, không phải là nội lực mà chỉ thuần túy là sức mạnh, chấn hai tay ta đến tê dại, bất quá không có gì quá lo ngại." Nói xong nàng cúi xuống nhặt thanh bảo kiếm, hung hăng trừng mắt lườm Nhạc Phàm.
Tịch Yên Nhiên cười miệt thị: "Các hạ quả thật là hảo công phu, bất quá lại là hạng khi phụ nữ nhân, cũng chẳng ra cái gì cả."
Nhạc Phàm còn đang tự đánh giá việc vận dụng kình lực, chợt nghe Tịch Yên Nhiên nói thế nhưng cũng chẳng thèm đáp lại. Hắn chỉ liếc nhìn nàng một cái, lạnh nhạt nói: "Ngu ngốc!"
"Phù... Ha ha..." Tạ Tiểu Thanh nghe thế liền bật cười thật to, nhưng lại lập tức vội lấy tay che miệng. Bất quá trong đầu vẫn còn cười to: "Đại ca ca đúng là lợi hại, tài nữ nổi danh giang hồ còn bị chửi là ngu ngốc, nếu đám gia gia mà biết được, khẳng định đều muốn được thấy tận mắt. Hi hi!"
"Ngươi..." Tịch Yên Nhiên thiếu chút nữa há miệng mà chửi, lúc này nàng mới cảm nhận được tâm trạng vừa rồi của Dư Mộng Cầm. Vũ nhục, đơn giản là bị vũ nhục trần trụi, tựa như đột nhiên là từ trên mây trời rơi thẳng xuống bùn nhơ. Bất quá nàng tỉnh táo hơn Dư Mộng Cầm nhiều, lạnh lùng nói: "Nếu các hạ đã muốn quản chuyện người khác, vậy bốn người chúng ta sẽ lĩnh giáo công phu của các hạ." Nói xong bốn người liền đứng bốn góc, vây Nhạc Phàm vào giữa, khí cơ liền bao vây xung quanh Nhạc Phàm.
Nhạc Phàm thấy thế mi mày khẽ nhíu lại. Hắn biết đây là một loại hợp kích trận pháp, hơn nữa vị trí phân bố thập phần xảo hiệu, so với Tam hợp trận của đám Vu Trọng thì chỉ hơn chứ không kém.
Nhạc Phàm phán đoán không sai, trận pháp này chính là trận pháp danh tiếng nhất của Thanh Thành phái, Tứ tượng kiếm tuyệt trận. Trên giang hồ, nó cùng với Thất tinh kiếm trận của Võ Đang được mệnh danh là thiên hạ kiếm trận chi chủ. Người bố trận công lực càng thâm hậu, uy lực của kiếm trận càng lớn, nhưng có điều phải bảo toàn công lực cho cân bằng, nếu không vô pháp phát huy uy lực.
Đám Tịch Yên Nhiên đều là nhất lưu cao thủ Chu Thiên Kỳ, trong giang hồ cũng chẳng quá tiếng tăm, bất quá chính nhờ Tứ tượng kiếm tuyệt trận mà có thể nổi danh giang hồ, được mọi người công nhận là Thanh Thành Tứ Tú.
"Xem ra cần phải toàn lực chiến đấu rồi." Suy nghĩ lóe lên, Nhạc Phàm quay ra nói với hai đứa bé: "Các ngươi cứ ăn tiếp đi."
Hắn đứng dậy, từ từ bạt xuất thanh đao bên hông...
Không biết có ảo giác gì hay không, ngay lúc Nhạc Phàm bạt đao ra, cả khách sạn đều đầy khí tức của máu huyết.
"Sát..." Tiên phát chế nhân chính là cách chiến đấu của Nhạc Phàm.
Thanh Thành Tứ Tú bị tiếng quát lớn chấn cho tâm thần run lên, khí cơ trong nháy mắt liền xuất hiện sơ hở. Nhạc Phàm thừa cơ hội xuất chiêu Vô Hồi thức tốc độ mắt thường khó thể nhận ra, uy mãnh chém tới Dư Mộng Cầm...
"Đang!" Đao kiếm tương giao tạo ra một tia lửa. Dư Mộng Cầm không hề phản ứng, chỉ như bản năng đưa kiếm lên đỡ, cả người bị chấn bay ra sau... "Bình!" Cả lưng nàng bị đập vào cây cột nhà, còn nàng phun một ngụm máu tươi ra.
"Không tốt!" Vũ Văn Cực thấy thế vội kinh hô.
Nhạc Phàm đánh lui một người liền nhanh chóng quay sang người thứ hai tấn công, chính là Tịch Yên Nhiên...
Trong kinh nghiệm của Nhạc Phàm, đối phó với quần công thì biện pháp tốt nhất chính là dĩ loạn chiến loạn, rồi tấn công từng người một. Nhưng phá giải trận pháp thì không như thế, trừ phi hiểu rất rõ trận thế, nếu không chỉ lãng phí sức lực mà thôi.
Bất quá Nhạc Phàm bao năm sát trận đã có kinh nghiệm, tổng kết ra được một phương pháp phá trận khác - "Dĩ lực phá trận". Bất quá điều kiện đầu tiên là sức mạnh bản thân phải cao hơn người trong trận pháp, nếu không chỉ là phí công sức. Nữ nhân xét về sức mạnh, trời sinh ra đã vốn yếu đuối, tự nhiên là đối tượng hắn lựa chọn tấn công.
Ngay khi Nhạc Phàm đả thương Dư Mộng Cầm, đám Tịch Yên Nhiên liền phản ứng tức thì, ba người ba kiếm đồng thời đâm tới Nhạc Phàm...
"Hừ!" Nhạc Phàm hừ lạnh một tiếng, đao thế vội chuyển - Loạn Kích thức.
"Đang!" "Đang!" "Đang!", đao đánh ra ba lần, ba kiếm đồng thời bị hất văng ra.
Tịch Yên Nhiên trong mắt chợt lóe hàn quang, lại đâm tới một kiếm, nhưng kiếm này không nhằm Nhạc Phàm mà lại hướng tới hai đứa nhỏ.
Nhạc Phàm vẻ mặt biến chuyển, trong mắt tràn đầy sát ý. "Hát!" Giận dữ quát lên một tiếng, hắn xoay người tấn công, hậu phát tiên chí đánh văng đường kiếm này. Đao thế lại biến đổi, tiếp tục nhắm tới Tịch Yên Nhiên...
"A..." Tịch Yên Nhiên song thủ tê rần, căn bẩn không thể ngăn cản nổi. Nàng thét lên một tiếng chói tai, cảm thấy một cỗ khí tức dày đặc xâm nhập vào đại não. Ngay lúc này, nàng như cảm giác thấy khí tức của địa ngục; ngay lúc này, nàng như chưa bao giờ gần với cái chết như thế; ngay lúc này, nàng cảm thấy một sự sợ hãi đến vô tận...
"Dừng tay!" Vũ Văn Cực hét lớn. Hắn đang muốn xông lên liều mạng nhưng cả người lập tức dừng lại, bởi lúc này thanh đao của Nhạc Phàm đã kề lên cổ của Tịch Yên Nhiên.
Yên tĩnh, cả khách sạn yên lặng, toàn bộ không có một âm thanh nào. Ngay cả đám người giang hồ kia cũng đứng yên tại chỗ, dừng cả việc công kích Tiêu Cần.
Đám người này đều hành tẩu giang hồ nhiều năm, cho dù không phải là cao thủ đứng đầu nhưng kiến thức tuyệt đối không kém ai.
Tứ tượng kiếm tuyệt trận là một trong những kiếm trận đệ nhất giang hồ, cho dù là tiên thiên cao thủ muốn phá giải cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng hôm nay nó chỉ như một chuyện đùa, chỉ trong chớp mắt đã bị phá tan, mà Nhạc Phàm chỉ dùng có ba đao mà thôi. Sự kiện này nếu mà lan truyền trong giang hồ chỉ sợ không có nhiều người tin đó là sự thực.
"Đao pháp quả là lợi hại!" Mọi người trong lòng đổ mồ hôi lạnh, thầm thấy mình đã sáng suốt may mắn.
Đám bên Tạ Tiểu Thanh mặc dù biết đao pháp của Nhạc Phàm rất khủng khiếp, nhưng vẫn bị đao pháp kinh tâm động phách vừa rồi làm cho khiếp sợ.
Vũ Văn Cực và Từ Sảng càng không dám vọng động.
"Vô pháp tiếp cận được loại đao pháp tử vong này!" Bọn họ thầm đánh giá.
Lúc này, Dư Mộng Cầm đột nhiên bước lên nói: "Tiểu tử, giao hai đứa bé đó cho ta, nếu không đừng trách ta không khách khí!"
Nhạc Phàm lạnh nhạt liếc nàng một cái rồi không thèm để ý đến nữa.
Dư Mộng Cầm từ lúc hành tẩu giang hồ đến nay, ở đâu cũng đều có người coi trọng. Nhưng hiện tại nàng lại bị một tên tiểu tử đầu bạc xem thường như thế, trong lòng giận dữ biểu lộ sự khó chịu, quát lớn: "Xú tiểu tử, xem chiêu!"
"Thương!" Một thanh trường kiếm nhanh như tia chớp bắn về phía Nhạc Phàm...
"A..." Lăng Tố Tâm và Lăng Nhiên thất thanh hô to, trường kiếm vừa lúc đó đã tiến đến sát mặt Nhạc Phàm.
Dư Mộng Cầm không hề lưu thủ, mà mũi kiếm của nàng đã bị Nhạc Phàm dùng tay chặn lại, không thể tiến lên nổi một tí nào.
"Tốt!" Tiêu Cần vừa nhìn thấy cảnh tượng đó, không nhịn được phải thầm hô lên.
Còn Thanh Thành Tứ Tú vẻ mặt cũng không thể tin nổi nhìn vào ngón tay Nhạc Phàm. Bọn họ biết rõ, thanh kiếm mà Dư Mộng Cầm sử dụng chính là Thanh Thành chi bảo - Thiên Phong bảo kiếm trong Ngọc lộ thiên phong. Thanh kiếm này là của gia gia nàng, cũng là Thanh Thành chưởng môn Dư Đoạn Hải truyền lại cho nàng, chém sắt như chém bùn. Nhưng hiện tại lại bị Nhạc Phàm dùng tay mà giữ lại, việc như thế sao bọn họ có thể tin nổi.
Nhạc Phàm đang muốn buông tay, đột nhiên trong lòng khẽ động, hắn vận kình lực dùng ngón tay búng vào thân kiếm, lập tức sinh ra một lực thật lớn...
"Ông..." "Phanh" Hai tiếng kích chấn, Dư Mộng Cầm cảm thấy một sức mạnh cường đại xâm nhập vào mình. Không chỉ cả người nàng bị chấn lui hai bước, mà ngay cả bàn tay cũng trở nên tê dại. Nàng buông tay ra, "Keng!" một tiếng, Thiên Phong kiếm liền rơi xuống đất.
Lúc này, ba người Vũ Văn Cực xông tới đỡ nàng lại, quan tâm hỏi: "Mộng Cầm, có sao không?"
Dư Mộng Cầm trong lòng vẫn còn run sợ nói: "Vừa rồi có một sức mạnh cường đại truyền vào thân kiếm. Đúng thế, không phải là nội lực mà chỉ thuần túy là sức mạnh, chấn hai tay ta đến tê dại, bất quá không có gì quá lo ngại." Nói xong nàng cúi xuống nhặt thanh bảo kiếm, hung hăng trừng mắt lườm Nhạc Phàm.
Tịch Yên Nhiên cười miệt thị: "Các hạ quả thật là hảo công phu, bất quá lại là hạng khi phụ nữ nhân, cũng chẳng ra cái gì cả."
Nhạc Phàm còn đang tự đánh giá việc vận dụng kình lực, chợt nghe Tịch Yên Nhiên nói thế nhưng cũng chẳng thèm đáp lại. Hắn chỉ liếc nhìn nàng một cái, lạnh nhạt nói: "Ngu ngốc!"
"Phù... Ha ha..." Tạ Tiểu Thanh nghe thế liền bật cười thật to, nhưng lại lập tức vội lấy tay che miệng. Bất quá trong đầu vẫn còn cười to: "Đại ca ca đúng là lợi hại, tài nữ nổi danh giang hồ còn bị chửi là ngu ngốc, nếu đám gia gia mà biết được, khẳng định đều muốn được thấy tận mắt. Hi hi!"
"Ngươi..." Tịch Yên Nhiên thiếu chút nữa há miệng mà chửi, lúc này nàng mới cảm nhận được tâm trạng vừa rồi của Dư Mộng Cầm. Vũ nhục, đơn giản là bị vũ nhục trần trụi, tựa như đột nhiên là từ trên mây trời rơi thẳng xuống bùn nhơ. Bất quá nàng tỉnh táo hơn Dư Mộng Cầm nhiều, lạnh lùng nói: "Nếu các hạ đã muốn quản chuyện người khác, vậy bốn người chúng ta sẽ lĩnh giáo công phu của các hạ." Nói xong bốn người liền đứng bốn góc, vây Nhạc Phàm vào giữa, khí cơ liền bao vây xung quanh Nhạc Phàm.
Nhạc Phàm thấy thế mi mày khẽ nhíu lại. Hắn biết đây là một loại hợp kích trận pháp, hơn nữa vị trí phân bố thập phần xảo hiệu, so với Tam hợp trận của đám Vu Trọng thì chỉ hơn chứ không kém.
Nhạc Phàm phán đoán không sai, trận pháp này chính là trận pháp danh tiếng nhất của Thanh Thành phái, Tứ tượng kiếm tuyệt trận. Trên giang hồ, nó cùng với Thất tinh kiếm trận của Võ Đang được mệnh danh là thiên hạ kiếm trận chi chủ. Người bố trận công lực càng thâm hậu, uy lực của kiếm trận càng lớn, nhưng có điều phải bảo toàn công lực cho cân bằng, nếu không vô pháp phát huy uy lực.
Đám Tịch Yên Nhiên đều là nhất lưu cao thủ Chu Thiên Kỳ, trong giang hồ cũng chẳng quá tiếng tăm, bất quá chính nhờ Tứ tượng kiếm tuyệt trận mà có thể nổi danh giang hồ, được mọi người công nhận là Thanh Thành Tứ Tú.
"Xem ra cần phải toàn lực chiến đấu rồi." Suy nghĩ lóe lên, Nhạc Phàm quay ra nói với hai đứa bé: "Các ngươi cứ ăn tiếp đi."
Hắn đứng dậy, từ từ bạt xuất thanh đao bên hông...
Không biết có ảo giác gì hay không, ngay lúc Nhạc Phàm bạt đao ra, cả khách sạn đều đầy khí tức của máu huyết.
"Sát..." Tiên phát chế nhân chính là cách chiến đấu của Nhạc Phàm.
Thanh Thành Tứ Tú bị tiếng quát lớn chấn cho tâm thần run lên, khí cơ trong nháy mắt liền xuất hiện sơ hở. Nhạc Phàm thừa cơ hội xuất chiêu Vô Hồi thức tốc độ mắt thường khó thể nhận ra, uy mãnh chém tới Dư Mộng Cầm...
"Đang!" Đao kiếm tương giao tạo ra một tia lửa. Dư Mộng Cầm không hề phản ứng, chỉ như bản năng đưa kiếm lên đỡ, cả người bị chấn bay ra sau... "Bình!" Cả lưng nàng bị đập vào cây cột nhà, còn nàng phun một ngụm máu tươi ra.
"Không tốt!" Vũ Văn Cực thấy thế vội kinh hô.
Nhạc Phàm đánh lui một người liền nhanh chóng quay sang người thứ hai tấn công, chính là Tịch Yên Nhiên...
Trong kinh nghiệm của Nhạc Phàm, đối phó với quần công thì biện pháp tốt nhất chính là dĩ loạn chiến loạn, rồi tấn công từng người một. Nhưng phá giải trận pháp thì không như thế, trừ phi hiểu rất rõ trận thế, nếu không chỉ lãng phí sức lực mà thôi.
Bất quá Nhạc Phàm bao năm sát trận đã có kinh nghiệm, tổng kết ra được một phương pháp phá trận khác - "Dĩ lực phá trận". Bất quá điều kiện đầu tiên là sức mạnh bản thân phải cao hơn người trong trận pháp, nếu không chỉ là phí công sức. Nữ nhân xét về sức mạnh, trời sinh ra đã vốn yếu đuối, tự nhiên là đối tượng hắn lựa chọn tấn công.
Ngay khi Nhạc Phàm đả thương Dư Mộng Cầm, đám Tịch Yên Nhiên liền phản ứng tức thì, ba người ba kiếm đồng thời đâm tới Nhạc Phàm...
"Hừ!" Nhạc Phàm hừ lạnh một tiếng, đao thế vội chuyển - Loạn Kích thức.
"Đang!" "Đang!" "Đang!", đao đánh ra ba lần, ba kiếm đồng thời bị hất văng ra.
Tịch Yên Nhiên trong mắt chợt lóe hàn quang, lại đâm tới một kiếm, nhưng kiếm này không nhằm Nhạc Phàm mà lại hướng tới hai đứa nhỏ.
Nhạc Phàm vẻ mặt biến chuyển, trong mắt tràn đầy sát ý. "Hát!" Giận dữ quát lên một tiếng, hắn xoay người tấn công, hậu phát tiên chí đánh văng đường kiếm này. Đao thế lại biến đổi, tiếp tục nhắm tới Tịch Yên Nhiên...
"A..." Tịch Yên Nhiên song thủ tê rần, căn bẩn không thể ngăn cản nổi. Nàng thét lên một tiếng chói tai, cảm thấy một cỗ khí tức dày đặc xâm nhập vào đại não. Ngay lúc này, nàng như cảm giác thấy khí tức của địa ngục; ngay lúc này, nàng như chưa bao giờ gần với cái chết như thế; ngay lúc này, nàng cảm thấy một sự sợ hãi đến vô tận...
"Dừng tay!" Vũ Văn Cực hét lớn. Hắn đang muốn xông lên liều mạng nhưng cả người lập tức dừng lại, bởi lúc này thanh đao của Nhạc Phàm đã kề lên cổ của Tịch Yên Nhiên.
Yên tĩnh, cả khách sạn yên lặng, toàn bộ không có một âm thanh nào. Ngay cả đám người giang hồ kia cũng đứng yên tại chỗ, dừng cả việc công kích Tiêu Cần.
Đám người này đều hành tẩu giang hồ nhiều năm, cho dù không phải là cao thủ đứng đầu nhưng kiến thức tuyệt đối không kém ai.
Tứ tượng kiếm tuyệt trận là một trong những kiếm trận đệ nhất giang hồ, cho dù là tiên thiên cao thủ muốn phá giải cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng hôm nay nó chỉ như một chuyện đùa, chỉ trong chớp mắt đã bị phá tan, mà Nhạc Phàm chỉ dùng có ba đao mà thôi. Sự kiện này nếu mà lan truyền trong giang hồ chỉ sợ không có nhiều người tin đó là sự thực.
"Đao pháp quả là lợi hại!" Mọi người trong lòng đổ mồ hôi lạnh, thầm thấy mình đã sáng suốt may mắn.
Đám bên Tạ Tiểu Thanh mặc dù biết đao pháp của Nhạc Phàm rất khủng khiếp, nhưng vẫn bị đao pháp kinh tâm động phách vừa rồi làm cho khiếp sợ.
Vũ Văn Cực và Từ Sảng càng không dám vọng động.
"Vô pháp tiếp cận được loại đao pháp tử vong này!" Bọn họ thầm đánh giá.
Bình luận facebook