Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 84
Nhạc Phàm uy nghiêm nói: "Ta dừng tay tịnh không có nghĩa là ta không dám giết người, mà chỉ là không muốn giết. Người chết trong tay ta cũng đã rất nhiều rồi, hi vọng các ngươi đừng có ép ta." Nhiều năm sinh tử trên sa trường, Nhạc Phàm đối với sinh mạng xem ra đã sớm không quan tâm lắm, cho nên nếu hắn không muốn giết người thì không bị ngoại vật ảnh hưởng.
Nhạc Phàm từ từ rút đao về rồi ngồi xuống. Dường như hắn xem vừa rồi chưa có chuyện gì xảy ra, lại tiếp tục chìm trong suy tưởng.
Tịch Yên Nhiên vừa cảm nhận được quá trình sinh tử, tinh thần chùng xuống, cả người trở nên mềm nhũn. Sức lực như đã biến đi đâu mất, nàng té ngã ngồi trên nền nhà, hai mắt trở nên vô thần. Nàng ngồi đó sợ hãi, vốn là tử vong tịnh không giản đơn như nàng hằng tưởng tượng.
Tịch Yên Nhiên đương nhiên đã từng giết người, bất quá nàng cho rằng những gì mình làm đều đúng cả. Trừ lần đầu tiên giết người cảm thấy như bòn rút hết sức lực, nàng tịnh không có cảm giác nào không tốt. Giờ đây nàng đã hoàn toàn cảm nhận được ánh mắt tuyệt vọng của địch nhân trước khi chết. Nàng chưa bao giờ nghĩ đến giá trị của sinh mệnh, càng không hiểu được sinh mệnh trân quý đến như thế nào.
Bất giác, nước mắt nàng tự nhiên tràn ra. Cộng với khí chất không còn chút thanh nhã, nàng tựa như một đứa bé đang sợ hãi, ngây ngốc ngồi trên mặt đất.
Vũ Văn Cực thấy như thế trong lòng đau xót vô cùng, vội bước lên ôm Tịch Yên Nhiên vào lòng, nhẹ nhàng an ủi nàng. Rồi hắn quay ra nói với Nhạc Phàm: "Đa tạ huynh đài hạ thủ lưu tình. Ân tình hôm nay Vũ Văn Cực ta sẽ có ngày báo đáp."
Giang hồ có câu nói: "Kẻ giết người rồi cũng bị người giết!" Với đao vừa rồi, Nhạc Phàm nếu thật sự có chém xuống thì cũng không ai dám nói điều gì khác. Vì đây chính là giang hồ, chỉ cần ngươi mạnh là được.
Từ Sảng nói: "Sư huynh, chẳng lẽ chúng ta cứ để như thế sao?"
"Im đi! Nếu không phải người ta hạ thủ lưu tình thì ngươi nghĩ chúng ta còn sống không? Hừ!" Vũ Văn Cực quát lớn: "Đến đỡ tiểu sư muội, chúng ta đi thôi."
Thấy Thanh Thành Tứ Tú bỏ đi, đám người giang hồ quay mặt nhìn nhau, không biết nên làm thế nào. Đánh? Cho dù có đánh thắng Tiêu Cần thì bên cạnh vẫn còn Lý Nhạc Phàm rất mạnh, làm sao đánh nổi?
"Chúng ta đi!" Vừa rồi chứng kiến đao pháp của Nhạc Phàm, đám người này đã sớm nản chí, không còn muốn chiến đấu nữa.
Đợi mọi người bỏ đi hết, chưởng quầy mới từ hậu đường bước ra.
"A... Ta... Tiệm của ta! Sao... sao lại thành ra thế này? A..." Nhìn thấy khách sạn bị phá tan hoang, chưởng quầy than khóc một trận rất thảm thương.
Tiêu Cần bước lên lấy một thỏi bạc đưa cho chưởng quầy, rồi chỉ vào các thi thể nằm la liệt mà nói: "Nhờ ngươi chôn cất chúng vậy!"
Chưởng quầy thấy bạc liền sáng mắt lên, vẻ mặt lập tức sáng bừng. Lão tay cầm lấy nén bạc mà miệng không ngừng cảm ơn. Nhưng khi nhìn quanh thấy bảy tám thi thể, vẻ mặt lão lại trở nên khốn khổ.
Khách sạn cuối cùng cũng được yên tĩnh. Tạ Tiểu Thanh là người đầu tiên bước đến trước mặt Nhạc Phàm nói: "Đại ca ca, đao pháp của huynh thật lợi hại, dễ dàng đánh bại Thanh Thành Tứ Tú. Quá lợi hại! Lân đầu tiên muội thấy được đao pháp lợi hại như thế."
Nhạc Phàm nhìn đôi má đỏ hồng của Tạ Tiểu Thanh, trong mắt hiện lên một tia ấm áp nói: "Không còn sớm nữa, muội đi về nghỉ đi, ta còn có chuyện phải làm."
Tạ Tiểu Thanh nhăn mũi nói: "Đừng nói đừng nói nữa, hừm!"
Trong khách sạn, mọi người đều bỏ đi, chỉ còn Nhạc Phàm và đám người bên Tiêu Cần.
Tiêu Cần bước lên chắp tay nói: "Đa tạ tiểu huynh đệ xuất thủ tương trợ." Thấy gia gia đi đến, Lăng Tố Tâm và Lăng Thiên vội bước đến bên cạnh lão.
Nhạc Phàm đứng đậy hoàn lễ: "Không nên khách khí, ta giúp các người chỉ là hi vọng kiểm chứng một chuyện."
Tiêu Cần sững người nói: "Không biết tiểu huynh đệ đề cập đến chuyện gì?"
Nhạc Phàm nhìn hai chị em Lăng Tố Tâm thật lâu rồi nói: "Các người có dị thuật hay không?"
Lăng Tố Tâm cùng Lăng Tiên nghe thế ngẩn ra, rồi vội trốn ra sau lưng Tiêu Cần, im lặng không nói gì.
Tiêu Cần nhìn Nhạc Phàm thật lâu mà không nói gì, cuối cùng lão đành thở dài một tiếng nói: "Nếu như ngươi đã biết thì chúng ta cũng không dối gạt ngươi. Nhưng đây không phải là chỗ để nói chuyện, chúng ta tìm chỗ khác đi." Nói xong lão liền dẫn Nhạc Phàm lên lầu.
Trong một căn phòng nhỏ của khách sạn.
Nhạc Phàm hỏi: "Sao lão tin tưởng ta?"
"Ta không hoàn toàn tin tưởng ngươi mà là ta đánh cược. Giang hồ hiểm ác sao ta lại không biết, chỉ là muốn sống sót thì vận khí cũng rất quan trọng. Xem ra vận khí của ta cũng rất tốt." Nói xong Tiêu Cần khẽ mỉm cười.
Mặc dù vết sẹo trên mặt lão rất dữ tợn nhưng Nhạc Phàm có thể nhìn thấy nụ cười đó xuất phát từ chân tâm.
Tiêu Cần nói tiếp: "Từ khi bước vào đây thì ta đã chú ý tới ngươi rồi."
"Hả?"
"Ta cảm ứng được tinh thần lực của ngươi cường đại phi thường, mà cũng thập phần lăng lệ."
Nhạc Phàm gật đầu: "Không sai, ta cũng phát hiện các người không tầm thường, chỉ là hiện giờ ta cũng không hiểu rõ lắm về vấn đề này."
Tiêu Cần kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ ngươi sinh ra đã có tinh thần lực cường đại như thế?"
"Không phải." Nhạc Phàm lắc đầu: "Tinh thần lực của ta là do rèn luyện, cộng với rất nhiều biến cố phát sinh trong lúc tập luyện mới trở nên thế này."
Tiêu Cần nói: "Nói như vậy, ngươi cũng không khống chế được tinh thần lực."
Nhạc Phàm cười khổ: "Ta trước giờ chỉ tự mình tìm hiểu cho nên hiểu biết cực kỳ hạn chế. Do đó ta mới muốn từ các người mà chứng thật chuyện này."
Tiêu Cần trầm ngâm một lúc rồi nói: "Tiểu huynh đệ tự xưng không phải là người giang hồ, vậy ta cũng không muốn lôi ngươi vào vòng thị phi. Ngươi đối với ta có ân, ta cũng đem hiểu biết về việc khống chế tinh thần lực mà nói cho ngươi, xem như là báo đáp."
Nhạc Phàm trong lòng thập phần kích động, những thắc mắc nhiều năm trời cuối cùng cũng có thể giải đáp, tâm tình này người thường không thể cảm nhận được. Hắn nỗ lực khống chế tình cảm bản thân, nhẹ gật đầu nói: "Đa tạ!"
"Tinh thần lực có thể nói là hư vô, kỳ thật nó cũng là sức mạnh của linh hồn. Nó rất mờ ảo, cũng rất chân thực. Người hiểu thì nắm bắt được, còn người không hiểu thì vô phươngnắm bắt được...
Tinh thần lực chia làm tiên thiên và hậu thiên. Người có tiên thiên tinh thần lực cường đại có thể khống chế tinh thần lực rất dễ dàng như một bộ phận của thân thể; mà hậu thiên tu luyện tinh thần lực lại khống chế khó khăn phi thường, cần phải gặp may mắn đặc biệt thì mới đạt được...
Phương pháp khống chế tinh thần lực nói khó thì khó, nói dễ thì dễ, chủ yếu là hai chữ lĩnh ngộ mà ra. Ngươi có thể đem tinh thần lực biến thành một loại năng lượng của bản thân, đầu tiên cần cảm thụ sự tồn tại của nó, có thể giao tiếp với nó. Đây là bước khó khăn nhất, bởi vì loại năng lượng này có vẻ hư vô mờ ảo, ngươi không thể tham khảo bất cứ nguồn nào, chỉ có thể tự bản thân dụng tâm mà cảm ngộ.
Sau khi ngươi cảm nhận được sự tồn tại của nó, dụng tâm khống chế. Tâm phải đi theo sự chuyển động của nó, luôn luôn phải như thế..."
Nhạc Phàm hỏi: "Vậy tinh thần lực công kích như thế nào?"
"Khi ngươi hoàn toàn khống chế được tinh thần lực thì có thể phát hiện tác dụng của nó. Người khác nhau thì tinh thần lực cũng khác nhau. Phương thức công kích cũng có rất nhiều loại, tỷ như ẩn hình, đằng không, khống chế vật, ảo thuật, dị hóa.
Trong tình huống bình thường, dị thuật sư chỉ biết một loại dị thuật. Nhưng dị thuật sư cá biệt có tinh thần lực cường đại lại có thể có hai ba loại dị thuật, uy lực không thể xem thường.
Cũng có một loại dị thuật sư khác, bọn họ tinh thần lực biến hóa càng quỷ dị hơn. Như các loại tà pháp vu thuật, cổ thuật..."
Tiêu Cần nói cẩn thận, Nhạc Phàm nghe rất chuyên tâm, không ngờ là thời gian kéo dài đến nửa đêm. Hai đứa bé bôn ba cả ngày đã sớm nằm xuống giường ngủ thật say sưa.
...
Nhạc Phàm từ từ rút đao về rồi ngồi xuống. Dường như hắn xem vừa rồi chưa có chuyện gì xảy ra, lại tiếp tục chìm trong suy tưởng.
Tịch Yên Nhiên vừa cảm nhận được quá trình sinh tử, tinh thần chùng xuống, cả người trở nên mềm nhũn. Sức lực như đã biến đi đâu mất, nàng té ngã ngồi trên nền nhà, hai mắt trở nên vô thần. Nàng ngồi đó sợ hãi, vốn là tử vong tịnh không giản đơn như nàng hằng tưởng tượng.
Tịch Yên Nhiên đương nhiên đã từng giết người, bất quá nàng cho rằng những gì mình làm đều đúng cả. Trừ lần đầu tiên giết người cảm thấy như bòn rút hết sức lực, nàng tịnh không có cảm giác nào không tốt. Giờ đây nàng đã hoàn toàn cảm nhận được ánh mắt tuyệt vọng của địch nhân trước khi chết. Nàng chưa bao giờ nghĩ đến giá trị của sinh mệnh, càng không hiểu được sinh mệnh trân quý đến như thế nào.
Bất giác, nước mắt nàng tự nhiên tràn ra. Cộng với khí chất không còn chút thanh nhã, nàng tựa như một đứa bé đang sợ hãi, ngây ngốc ngồi trên mặt đất.
Vũ Văn Cực thấy như thế trong lòng đau xót vô cùng, vội bước lên ôm Tịch Yên Nhiên vào lòng, nhẹ nhàng an ủi nàng. Rồi hắn quay ra nói với Nhạc Phàm: "Đa tạ huynh đài hạ thủ lưu tình. Ân tình hôm nay Vũ Văn Cực ta sẽ có ngày báo đáp."
Giang hồ có câu nói: "Kẻ giết người rồi cũng bị người giết!" Với đao vừa rồi, Nhạc Phàm nếu thật sự có chém xuống thì cũng không ai dám nói điều gì khác. Vì đây chính là giang hồ, chỉ cần ngươi mạnh là được.
Từ Sảng nói: "Sư huynh, chẳng lẽ chúng ta cứ để như thế sao?"
"Im đi! Nếu không phải người ta hạ thủ lưu tình thì ngươi nghĩ chúng ta còn sống không? Hừ!" Vũ Văn Cực quát lớn: "Đến đỡ tiểu sư muội, chúng ta đi thôi."
Thấy Thanh Thành Tứ Tú bỏ đi, đám người giang hồ quay mặt nhìn nhau, không biết nên làm thế nào. Đánh? Cho dù có đánh thắng Tiêu Cần thì bên cạnh vẫn còn Lý Nhạc Phàm rất mạnh, làm sao đánh nổi?
"Chúng ta đi!" Vừa rồi chứng kiến đao pháp của Nhạc Phàm, đám người này đã sớm nản chí, không còn muốn chiến đấu nữa.
Đợi mọi người bỏ đi hết, chưởng quầy mới từ hậu đường bước ra.
"A... Ta... Tiệm của ta! Sao... sao lại thành ra thế này? A..." Nhìn thấy khách sạn bị phá tan hoang, chưởng quầy than khóc một trận rất thảm thương.
Tiêu Cần bước lên lấy một thỏi bạc đưa cho chưởng quầy, rồi chỉ vào các thi thể nằm la liệt mà nói: "Nhờ ngươi chôn cất chúng vậy!"
Chưởng quầy thấy bạc liền sáng mắt lên, vẻ mặt lập tức sáng bừng. Lão tay cầm lấy nén bạc mà miệng không ngừng cảm ơn. Nhưng khi nhìn quanh thấy bảy tám thi thể, vẻ mặt lão lại trở nên khốn khổ.
Khách sạn cuối cùng cũng được yên tĩnh. Tạ Tiểu Thanh là người đầu tiên bước đến trước mặt Nhạc Phàm nói: "Đại ca ca, đao pháp của huynh thật lợi hại, dễ dàng đánh bại Thanh Thành Tứ Tú. Quá lợi hại! Lân đầu tiên muội thấy được đao pháp lợi hại như thế."
Nhạc Phàm nhìn đôi má đỏ hồng của Tạ Tiểu Thanh, trong mắt hiện lên một tia ấm áp nói: "Không còn sớm nữa, muội đi về nghỉ đi, ta còn có chuyện phải làm."
Tạ Tiểu Thanh nhăn mũi nói: "Đừng nói đừng nói nữa, hừm!"
Trong khách sạn, mọi người đều bỏ đi, chỉ còn Nhạc Phàm và đám người bên Tiêu Cần.
Tiêu Cần bước lên chắp tay nói: "Đa tạ tiểu huynh đệ xuất thủ tương trợ." Thấy gia gia đi đến, Lăng Tố Tâm và Lăng Thiên vội bước đến bên cạnh lão.
Nhạc Phàm đứng đậy hoàn lễ: "Không nên khách khí, ta giúp các người chỉ là hi vọng kiểm chứng một chuyện."
Tiêu Cần sững người nói: "Không biết tiểu huynh đệ đề cập đến chuyện gì?"
Nhạc Phàm nhìn hai chị em Lăng Tố Tâm thật lâu rồi nói: "Các người có dị thuật hay không?"
Lăng Tố Tâm cùng Lăng Tiên nghe thế ngẩn ra, rồi vội trốn ra sau lưng Tiêu Cần, im lặng không nói gì.
Tiêu Cần nhìn Nhạc Phàm thật lâu mà không nói gì, cuối cùng lão đành thở dài một tiếng nói: "Nếu như ngươi đã biết thì chúng ta cũng không dối gạt ngươi. Nhưng đây không phải là chỗ để nói chuyện, chúng ta tìm chỗ khác đi." Nói xong lão liền dẫn Nhạc Phàm lên lầu.
Trong một căn phòng nhỏ của khách sạn.
Nhạc Phàm hỏi: "Sao lão tin tưởng ta?"
"Ta không hoàn toàn tin tưởng ngươi mà là ta đánh cược. Giang hồ hiểm ác sao ta lại không biết, chỉ là muốn sống sót thì vận khí cũng rất quan trọng. Xem ra vận khí của ta cũng rất tốt." Nói xong Tiêu Cần khẽ mỉm cười.
Mặc dù vết sẹo trên mặt lão rất dữ tợn nhưng Nhạc Phàm có thể nhìn thấy nụ cười đó xuất phát từ chân tâm.
Tiêu Cần nói tiếp: "Từ khi bước vào đây thì ta đã chú ý tới ngươi rồi."
"Hả?"
"Ta cảm ứng được tinh thần lực của ngươi cường đại phi thường, mà cũng thập phần lăng lệ."
Nhạc Phàm gật đầu: "Không sai, ta cũng phát hiện các người không tầm thường, chỉ là hiện giờ ta cũng không hiểu rõ lắm về vấn đề này."
Tiêu Cần kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ ngươi sinh ra đã có tinh thần lực cường đại như thế?"
"Không phải." Nhạc Phàm lắc đầu: "Tinh thần lực của ta là do rèn luyện, cộng với rất nhiều biến cố phát sinh trong lúc tập luyện mới trở nên thế này."
Tiêu Cần nói: "Nói như vậy, ngươi cũng không khống chế được tinh thần lực."
Nhạc Phàm cười khổ: "Ta trước giờ chỉ tự mình tìm hiểu cho nên hiểu biết cực kỳ hạn chế. Do đó ta mới muốn từ các người mà chứng thật chuyện này."
Tiêu Cần trầm ngâm một lúc rồi nói: "Tiểu huynh đệ tự xưng không phải là người giang hồ, vậy ta cũng không muốn lôi ngươi vào vòng thị phi. Ngươi đối với ta có ân, ta cũng đem hiểu biết về việc khống chế tinh thần lực mà nói cho ngươi, xem như là báo đáp."
Nhạc Phàm trong lòng thập phần kích động, những thắc mắc nhiều năm trời cuối cùng cũng có thể giải đáp, tâm tình này người thường không thể cảm nhận được. Hắn nỗ lực khống chế tình cảm bản thân, nhẹ gật đầu nói: "Đa tạ!"
"Tinh thần lực có thể nói là hư vô, kỳ thật nó cũng là sức mạnh của linh hồn. Nó rất mờ ảo, cũng rất chân thực. Người hiểu thì nắm bắt được, còn người không hiểu thì vô phươngnắm bắt được...
Tinh thần lực chia làm tiên thiên và hậu thiên. Người có tiên thiên tinh thần lực cường đại có thể khống chế tinh thần lực rất dễ dàng như một bộ phận của thân thể; mà hậu thiên tu luyện tinh thần lực lại khống chế khó khăn phi thường, cần phải gặp may mắn đặc biệt thì mới đạt được...
Phương pháp khống chế tinh thần lực nói khó thì khó, nói dễ thì dễ, chủ yếu là hai chữ lĩnh ngộ mà ra. Ngươi có thể đem tinh thần lực biến thành một loại năng lượng của bản thân, đầu tiên cần cảm thụ sự tồn tại của nó, có thể giao tiếp với nó. Đây là bước khó khăn nhất, bởi vì loại năng lượng này có vẻ hư vô mờ ảo, ngươi không thể tham khảo bất cứ nguồn nào, chỉ có thể tự bản thân dụng tâm mà cảm ngộ.
Sau khi ngươi cảm nhận được sự tồn tại của nó, dụng tâm khống chế. Tâm phải đi theo sự chuyển động của nó, luôn luôn phải như thế..."
Nhạc Phàm hỏi: "Vậy tinh thần lực công kích như thế nào?"
"Khi ngươi hoàn toàn khống chế được tinh thần lực thì có thể phát hiện tác dụng của nó. Người khác nhau thì tinh thần lực cũng khác nhau. Phương thức công kích cũng có rất nhiều loại, tỷ như ẩn hình, đằng không, khống chế vật, ảo thuật, dị hóa.
Trong tình huống bình thường, dị thuật sư chỉ biết một loại dị thuật. Nhưng dị thuật sư cá biệt có tinh thần lực cường đại lại có thể có hai ba loại dị thuật, uy lực không thể xem thường.
Cũng có một loại dị thuật sư khác, bọn họ tinh thần lực biến hóa càng quỷ dị hơn. Như các loại tà pháp vu thuật, cổ thuật..."
Tiêu Cần nói cẩn thận, Nhạc Phàm nghe rất chuyên tâm, không ngờ là thời gian kéo dài đến nửa đêm. Hai đứa bé bôn ba cả ngày đã sớm nằm xuống giường ngủ thật say sưa.
...