-
Chương 106: Muốn ăn cá
A Sơ lắc đầu, hai mắt mơ hồ, hai dòng lệ chảy xuống, Mộ Khanh thấy vậy, vội chà chà hai ống tay áo, lại thấy không sạch, cúi đầu xoắn hai tay, không biết phải làm thế nào. A Sơ lau nước mắt, cười cười, tiến lên ôm lấy thắt lưng hắn, dựa vào ngực hắn.
Vừa rồi là cảm động nhưng không biết vì sao, lúc này trong lòng lại thấy rất khổ sở, khổ đến không thở nổi.
Mộ Khanh đứng yên, không dám nhúc nhích, giống như một cây cột. A Sơ ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn. Đối diện ánh mắt của nàng, hắn cảm thấy thân thể mình như trúng một luồng điện, tim đập nhanh, chân mềm lại. Hắn muốn đưa tay ôm nàng lại nhìn hai tay dính chút chi ma đường liền yên lặng cúi đầu.
“Ta…quần áo của ta bẩn, xiêm y của ngươi lại đẹp như vậy, không thể làm dơ” hồi lâu, hắn mới lên tiếng
“Ngươi không thích ta ôm ngươi như vậy sao?” A Sơ hỏi hắn.
“Ta… Ta thích, nhưng mà…”hắn tránh ánh mắt của nàng, xoay người sang chỗ khác, cau mày
A Sơ xoay cằm hắn lại, kiễng mũi chân, một tay khoát lên vai hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn “ thích một người sẽ không ghét bỏ hắn dơ bẩn. Mộ Khanh, ta thích ngươi, cho nên mặc kệ ngươi biến thành bộ dáng gì, ta cũng không ghét bỏ ngươi, ta vẫn luôn thích ngươi”
Tuy hắn đối diện nàng nhưng không có nhìn vào mắt nàng mà xuyên qua đỉnh đầu nàng, nhìn ra ngoài cửa, ấp úng nói “ta…không…dám”
Nay hắn không tự tin, lại tự ti, càng không đủ dũng khí. Trong lòng A Sơ rất đau nhưng biết lúc này hắn cái gì cũng không rõ, không thể ép buộc hắn. Nàng thối lui, chớp chớp mắt cười nói “được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, sau này ngươi sẽ hiểu. Mau thể hiện bản lĩnh của ngươi đi, cho ta thử món ăn ngươi làm đi”
Trù nghệ của Mộ Khanh không tệ, thức ăn làm ra vừa thơm vừa ngon. A Sơ ăn rất nhiều còn khen không dứt, bảo nha hoàn ra ăn cơm nhưng nha hoàn nói Tròn Vo đang ngủ, không chịu ra. A Sơ gắp ít thức ăn thêm một cái đùi gà mang vào phòng, Tròn Vo ngửi được mùi thơm, lười biếng uốn thắt lưng.
Nha hoàn ôm Tròn Vo đứng dậy, hắn miễn cưỡng dựa vào lòng nha hoàn, vừa mơ mơ màng màng vừa ăn, nhưng mới nuốt một miếng đã mở to mắt hỏi “đã đổi nha hoàn nấu cơm khác sao?”
A Sơ mỉm cười nói “là nha hoàn phụ thân làm nha”
Tròn Vo vội nuốt thức ăn xuống, nhìn đĩa rau xanh mướt trước mặt A Sơ lại nhìn Mộ Khanh ngồi cách đó không xa, sau đó uốn éo thân mình như muốn ngủ tiếp. A Sơ thấy vậy, sửng sốt, liếc mắt nhìn Mộ Khanh, vội nhẹ giọng nhắc nhở Tròn Vo “ngươi không ăn, nửa đêm đói bụng cũng đừng gọi ta hay nha hoàn, mọi người đều phải nghỉ ngơi”
Tròn Vo mở to mắt, ngây ngốc nhìn đĩa rau xanh xào thịt băm, A Sơ mỉm cười, đút cơm cho hắn, Tròn Vo hỏi “hôm nay không ăn cá sao?”
A Sơ gắp cho hắn một cái đùi gà, cưới đáp “hôm nay không có, mai mới có”
A Sơ giáp khai chân gà thượng thịt, mỉm cười nói: “Hôm nay không có, ngày mai có.”
Tròn Vo cầm lấy đùi gà cắn, tâm tình tốt, ở trên giường gọi tới gọi lui, A Sơ cầm muỗng nhỏ trừng mắt với hắn, Tròn Vo vội ngoan ngoãn há mồm ăn cơm.
Hôm sau, Tròn Vo học xong lập tức về nhà, viết xong bài tập, nằm trên giường đọc sách, ngửi mùi thịt bò thơm ngào ngạt mà bụng cồn cào, thúc giục dọn cơm mấy lần nhưng nha hoàn bảo Mộ Khanh chưa về, chưa thể ăn cơm. Tròn Vo vừa đói bụng vừa tức, vung chân đá vỡ bình hoa ở cuối giường. Nha hoàn thấy vậy, vội gọi A Sơ đến. Nhìn mảnh sứ vỡ tung tóe, A Sơ cũng tức giận nhưng cố kiềm nén hỏi Tròn Vo “đói bụng sao? hay là cho ngươi ăn trước nha”
Tròn Vo lập tức cười hì hì nói “được, ta muốn ăn cá”
Lúc này A Sơ mới hôm qua đã hứa hôm nay cho hắn ăn cá nhưng nàng lại quên mất, vì thế ngượng ngùng lắc đầu nói “hôm nay mẫu thân quên mua cá, ngày mai được không?”
Tròn Vo nghe vậy lập tức nằm lăn ra giường, giậm chân “ngày mai, ngày mai, bữa nào cũng nói ngày mai, lúc nào mới có cá ăn chứ. Ta chịu đói là vì chờ ngốc tử kia trở về. Ngươi thà để con mình chịu đói. Ngươi không cần con mà cần ngốc tử sao?’
Lúc này, nha hoàn từ bên ngoài chạy vào “Phu nhân, lão gia đã trở lại, đang tìm ngươi”
Lúc này Mộ Khanh toàn thân ẩm ướt đi vào, tay áo xắn lên, ống quần dính đầy bùn. A Sơ lập tức lấy khăn lau cho hắn, nha hoàn lại nói ‘bên ngoài mưa to, lão gia lại dầm mưa về, nô tỳ lập tức đi nấu canh gừng cho lão gia”
A Sơ vừa lau tóc cho Mộ Khanh vừa gật đầu nói “ngươi thay quần áo trước đi, đừng để bị lạnh”
Mộ Khanh lắc đầu, vỗ ngực đáp “ta thân thể cường tráng, không có việc gì đâu, Thật đó, ngươi xem đi’ nói xong nhấc thủy dũng trong tay lên. A Sơ nhìn thấy bên trong có vài miếng bèo và hai con cá trích lớn.
A Sơ kinh ngạc “ngươi ra sông bắt cá?”
Mộ Khanh cười gật gật đầu. Tròn Vo thay đổi sắc mặt, hô to với Mộ Khaqnh “ta muốn ăn cá thì mẫu thân sẽ đi chợ mua cho ta, không cần ngươi bắt. Ta không thèm thiếu nhân tình của ngươi, không thèm”
Mộ Khanh buông thùng nước, xoa xoa hai tay sau lưng “Tròn Vo, ta… không cần ngươi nợ ta nhân tình, cái này là chuyện ta nên làm”
Tròn Vo phản đối ‘ta không ăn cá, ta không ăn cá”
A Sơ vội tiến lên an ủi “Tròn Vo ngoan, phụ thân dầm mưa bắt cá về, sao ngươi còn làm nư? Ngươi thích ăn canh cá hay là cá chiên?”
Tròn Vo vẫn nức nở ‘oa..ô. ta không ăn cá hắn bắt, ta không cần”
Mộ Khanh thất vọng gục đầu xuống “vậy để ta thả cá đi”
Nghe vậy, Tròn Vo trợn mắt, ở trên giường hết đấm lại đá, mấy nha hoàn xúm lại đè cũng không được. A Sơ hỏi hắn, hắn không trả lời mà chỉ khóc, Mộ Khanh thì không biết phải làm gì, chỉ ngẩn người nhìn A Sơ và các nha hoàn dỗ Tròn Vo.
Mộ Khanh nhìn quanh một hồi, cầm thủy dũng đi ra ngoài. Tròn Vo nghe tiếng đóng cửa liền khóc lóc “ta muốn ăn cá, ta muốn ăn cá. Ô ..ô”
A Sơ ra bên ngoài tìm nhưng không thấy bóng dáng Mộ Khanh, vội bảo nha hoàn đuổi theo. Chốc lát sau, Mộ Khanh và nha hoàn trở về, nước trong thùng đã đổ hết một nửa, hai con cá trích chen chúc nhau, giãy dụa không ngừng.
A Sơ ôm Tròn Vo ngồi dậy “Tròn Vo, ngươi nói với phụ thân ngươi đi, ngươi có muốn con cá này hay không?”
“Ô ô ô.”
“Chính ngươi nói!”
“Ta muốn cá, ô ô, ta muốn cá!”
“Muốn cá của ai?”
“Của hắn.”
“Hắn là ai vậy?”
“Ô ô ô…”
Thấy Tròn Vo khóc thương tâm, Mộ Khanh cầm thùng nước đi vào phòng bếp”ta đi làm cá, một con nấu canh, một con chiên”
A Sơ trừng mắt với Tròn Vo nhưng thấy mặt hắn đầm đìa nước mắt, không biết làm thế nào, đành phải dỗ dành hắn.
Tròn Vo thích ăn cá, cho nên bữa ăn hôm nay diễn ra thuận lợi. Nhưng vì Mộ Khanh dầm mưa bắt cá lại không thay quần áo ướt ngay, nên hôm sau bị mệt. Ăn điểm tâm sau, lắc lư đi ra khỏi cửa, suýt chút nữa thì ngã nhào.
A Sơ thấy hắn hai má đỏ bừng, toàn thân nóng hổi, có lẽ đã bị sốt vì thế khuyên “ngươi bị bệnh rồi, đừng đi nữa”
Mộ Khanh lắc đầu “bệnh vặt thôi mà, không sao đâu” nhưng bước thêm một bước nữa đã phải dựa người vào tường.
A Sơ kéo hắn về phòng, thấp giọng trách cứ “sao lại không việc gì, bệnh nhỏ tích lũy thành nặng”
Mộ Khanh đôi mắt khẽ run “cha ta..vì không xem bệnh cho nên cuối cùng…ta nghe lời ngươi”. Hắn ngước mặt lên, mỉm cười. A Sơ mang nước ấm đến, muốn lau mồ hôi cho hắn, hắn lắc tay, ý bảo để tự mình. A Sơ vô cùng mất mát, đứng cạnh nhìn hắn tự lau mặt, lau tay, giống như trước kia mỗi khi hắn chinh chiến trở về cũng là các tiên tỳ chiếu cố cho hắn, nàng không giúp được gì hoặc là càng giúp càng rối.
Mộ Khanh bỗng nhiên nhìn nàng, có chút khó hiểu. A Sơ chua xót, xoay người sang chỗ khác, truyền tin cho Thương Thuật, hi vọng hắn có thể xuống đây.
Thương Thuật xong việc liền kêu Ngọc Cẩm dẫn đường cùng đến chỗ A Sơ,. Mộ Khanh đang ngủ mơ màng, cửa bị mở đột ngột làm cho tỉnh. Thương Thuật vén rèm đi vào, nhìn thấy Mộ Khanh, quay đầu cười nói với A Sơ “ta còn trắng hơn hắn”
A Sơ đảo mắt nhìn rồi ngồi yên một bên. Mộ Khanh nhìn hòm thuốc trên lưng Thương Thuật, hiểu ý, liền ngồi dậy. Thương Thuật nhìn vạt áo bị mở của hắn, nhịn không được, đưa tay vỗ lên ngực hắn “cơ bắp rất rắn chắc”
Mộ Khanh ôm ngực, cau mày nói “rắn chắc mấy, bị đánh cũng thấy đau”
Thương Thuật ấn lên ngực hắn, xoa nhẹ “chỉ là nhiễm phong hàn, bây giờ thấy thế nào? Khó chịu ở đâu?”
Mộ Khanh hắng giọng nói “vừa rồi không sao nhưng bây giờ cổ họng hơi đau, nuốt nước miếng rất khó khăn. Ngươi… không nên có hành động kỳ quái như vậy với ta, thật không hay chút nào”
Thương Thuật lấy hai viên thuốc hòa với nước ấm cho tan rồi đưa đến trước giường “tư tưởng có thể dơ bẩn nhưng thân thể phải khỏe mạnh, chỉ có khí lực cường tráng mới có thể đỡ được hồn phách ác. Uống nó đi”
A Sơ vội nói “cái gì mà tư tưởng dơ bẩn chứ? Mộ Khanh không có”
Thương Thuật không quay đầu lại đáp “ah, thì ra ngươi có tật giật mình, nếu không sao ngươi biết ta đang nói gì? A Sơ, không thuần khiết nha, bị Mộ Khanh trước kia làm hư rồi. Trước kia ta đã nói rồi mà: nếu có một ngày ta biến thành tà ác, xin hãy nhớ rõ ta đã từng rất thuần khiết. Ha haha”
Vừa rồi là cảm động nhưng không biết vì sao, lúc này trong lòng lại thấy rất khổ sở, khổ đến không thở nổi.
Mộ Khanh đứng yên, không dám nhúc nhích, giống như một cây cột. A Sơ ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn. Đối diện ánh mắt của nàng, hắn cảm thấy thân thể mình như trúng một luồng điện, tim đập nhanh, chân mềm lại. Hắn muốn đưa tay ôm nàng lại nhìn hai tay dính chút chi ma đường liền yên lặng cúi đầu.
“Ta…quần áo của ta bẩn, xiêm y của ngươi lại đẹp như vậy, không thể làm dơ” hồi lâu, hắn mới lên tiếng
“Ngươi không thích ta ôm ngươi như vậy sao?” A Sơ hỏi hắn.
“Ta… Ta thích, nhưng mà…”hắn tránh ánh mắt của nàng, xoay người sang chỗ khác, cau mày
A Sơ xoay cằm hắn lại, kiễng mũi chân, một tay khoát lên vai hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn “ thích một người sẽ không ghét bỏ hắn dơ bẩn. Mộ Khanh, ta thích ngươi, cho nên mặc kệ ngươi biến thành bộ dáng gì, ta cũng không ghét bỏ ngươi, ta vẫn luôn thích ngươi”
Tuy hắn đối diện nàng nhưng không có nhìn vào mắt nàng mà xuyên qua đỉnh đầu nàng, nhìn ra ngoài cửa, ấp úng nói “ta…không…dám”
Nay hắn không tự tin, lại tự ti, càng không đủ dũng khí. Trong lòng A Sơ rất đau nhưng biết lúc này hắn cái gì cũng không rõ, không thể ép buộc hắn. Nàng thối lui, chớp chớp mắt cười nói “được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, sau này ngươi sẽ hiểu. Mau thể hiện bản lĩnh của ngươi đi, cho ta thử món ăn ngươi làm đi”
Trù nghệ của Mộ Khanh không tệ, thức ăn làm ra vừa thơm vừa ngon. A Sơ ăn rất nhiều còn khen không dứt, bảo nha hoàn ra ăn cơm nhưng nha hoàn nói Tròn Vo đang ngủ, không chịu ra. A Sơ gắp ít thức ăn thêm một cái đùi gà mang vào phòng, Tròn Vo ngửi được mùi thơm, lười biếng uốn thắt lưng.
Nha hoàn ôm Tròn Vo đứng dậy, hắn miễn cưỡng dựa vào lòng nha hoàn, vừa mơ mơ màng màng vừa ăn, nhưng mới nuốt một miếng đã mở to mắt hỏi “đã đổi nha hoàn nấu cơm khác sao?”
A Sơ mỉm cười nói “là nha hoàn phụ thân làm nha”
Tròn Vo vội nuốt thức ăn xuống, nhìn đĩa rau xanh mướt trước mặt A Sơ lại nhìn Mộ Khanh ngồi cách đó không xa, sau đó uốn éo thân mình như muốn ngủ tiếp. A Sơ thấy vậy, sửng sốt, liếc mắt nhìn Mộ Khanh, vội nhẹ giọng nhắc nhở Tròn Vo “ngươi không ăn, nửa đêm đói bụng cũng đừng gọi ta hay nha hoàn, mọi người đều phải nghỉ ngơi”
Tròn Vo mở to mắt, ngây ngốc nhìn đĩa rau xanh xào thịt băm, A Sơ mỉm cười, đút cơm cho hắn, Tròn Vo hỏi “hôm nay không ăn cá sao?”
A Sơ gắp cho hắn một cái đùi gà, cưới đáp “hôm nay không có, mai mới có”
A Sơ giáp khai chân gà thượng thịt, mỉm cười nói: “Hôm nay không có, ngày mai có.”
Tròn Vo cầm lấy đùi gà cắn, tâm tình tốt, ở trên giường gọi tới gọi lui, A Sơ cầm muỗng nhỏ trừng mắt với hắn, Tròn Vo vội ngoan ngoãn há mồm ăn cơm.
Hôm sau, Tròn Vo học xong lập tức về nhà, viết xong bài tập, nằm trên giường đọc sách, ngửi mùi thịt bò thơm ngào ngạt mà bụng cồn cào, thúc giục dọn cơm mấy lần nhưng nha hoàn bảo Mộ Khanh chưa về, chưa thể ăn cơm. Tròn Vo vừa đói bụng vừa tức, vung chân đá vỡ bình hoa ở cuối giường. Nha hoàn thấy vậy, vội gọi A Sơ đến. Nhìn mảnh sứ vỡ tung tóe, A Sơ cũng tức giận nhưng cố kiềm nén hỏi Tròn Vo “đói bụng sao? hay là cho ngươi ăn trước nha”
Tròn Vo lập tức cười hì hì nói “được, ta muốn ăn cá”
Lúc này A Sơ mới hôm qua đã hứa hôm nay cho hắn ăn cá nhưng nàng lại quên mất, vì thế ngượng ngùng lắc đầu nói “hôm nay mẫu thân quên mua cá, ngày mai được không?”
Tròn Vo nghe vậy lập tức nằm lăn ra giường, giậm chân “ngày mai, ngày mai, bữa nào cũng nói ngày mai, lúc nào mới có cá ăn chứ. Ta chịu đói là vì chờ ngốc tử kia trở về. Ngươi thà để con mình chịu đói. Ngươi không cần con mà cần ngốc tử sao?’
Lúc này, nha hoàn từ bên ngoài chạy vào “Phu nhân, lão gia đã trở lại, đang tìm ngươi”
Lúc này Mộ Khanh toàn thân ẩm ướt đi vào, tay áo xắn lên, ống quần dính đầy bùn. A Sơ lập tức lấy khăn lau cho hắn, nha hoàn lại nói ‘bên ngoài mưa to, lão gia lại dầm mưa về, nô tỳ lập tức đi nấu canh gừng cho lão gia”
A Sơ vừa lau tóc cho Mộ Khanh vừa gật đầu nói “ngươi thay quần áo trước đi, đừng để bị lạnh”
Mộ Khanh lắc đầu, vỗ ngực đáp “ta thân thể cường tráng, không có việc gì đâu, Thật đó, ngươi xem đi’ nói xong nhấc thủy dũng trong tay lên. A Sơ nhìn thấy bên trong có vài miếng bèo và hai con cá trích lớn.
A Sơ kinh ngạc “ngươi ra sông bắt cá?”
Mộ Khanh cười gật gật đầu. Tròn Vo thay đổi sắc mặt, hô to với Mộ Khaqnh “ta muốn ăn cá thì mẫu thân sẽ đi chợ mua cho ta, không cần ngươi bắt. Ta không thèm thiếu nhân tình của ngươi, không thèm”
Mộ Khanh buông thùng nước, xoa xoa hai tay sau lưng “Tròn Vo, ta… không cần ngươi nợ ta nhân tình, cái này là chuyện ta nên làm”
Tròn Vo phản đối ‘ta không ăn cá, ta không ăn cá”
A Sơ vội tiến lên an ủi “Tròn Vo ngoan, phụ thân dầm mưa bắt cá về, sao ngươi còn làm nư? Ngươi thích ăn canh cá hay là cá chiên?”
Tròn Vo vẫn nức nở ‘oa..ô. ta không ăn cá hắn bắt, ta không cần”
Mộ Khanh thất vọng gục đầu xuống “vậy để ta thả cá đi”
Nghe vậy, Tròn Vo trợn mắt, ở trên giường hết đấm lại đá, mấy nha hoàn xúm lại đè cũng không được. A Sơ hỏi hắn, hắn không trả lời mà chỉ khóc, Mộ Khanh thì không biết phải làm gì, chỉ ngẩn người nhìn A Sơ và các nha hoàn dỗ Tròn Vo.
Mộ Khanh nhìn quanh một hồi, cầm thủy dũng đi ra ngoài. Tròn Vo nghe tiếng đóng cửa liền khóc lóc “ta muốn ăn cá, ta muốn ăn cá. Ô ..ô”
A Sơ ra bên ngoài tìm nhưng không thấy bóng dáng Mộ Khanh, vội bảo nha hoàn đuổi theo. Chốc lát sau, Mộ Khanh và nha hoàn trở về, nước trong thùng đã đổ hết một nửa, hai con cá trích chen chúc nhau, giãy dụa không ngừng.
A Sơ ôm Tròn Vo ngồi dậy “Tròn Vo, ngươi nói với phụ thân ngươi đi, ngươi có muốn con cá này hay không?”
“Ô ô ô.”
“Chính ngươi nói!”
“Ta muốn cá, ô ô, ta muốn cá!”
“Muốn cá của ai?”
“Của hắn.”
“Hắn là ai vậy?”
“Ô ô ô…”
Thấy Tròn Vo khóc thương tâm, Mộ Khanh cầm thùng nước đi vào phòng bếp”ta đi làm cá, một con nấu canh, một con chiên”
A Sơ trừng mắt với Tròn Vo nhưng thấy mặt hắn đầm đìa nước mắt, không biết làm thế nào, đành phải dỗ dành hắn.
Tròn Vo thích ăn cá, cho nên bữa ăn hôm nay diễn ra thuận lợi. Nhưng vì Mộ Khanh dầm mưa bắt cá lại không thay quần áo ướt ngay, nên hôm sau bị mệt. Ăn điểm tâm sau, lắc lư đi ra khỏi cửa, suýt chút nữa thì ngã nhào.
A Sơ thấy hắn hai má đỏ bừng, toàn thân nóng hổi, có lẽ đã bị sốt vì thế khuyên “ngươi bị bệnh rồi, đừng đi nữa”
Mộ Khanh lắc đầu “bệnh vặt thôi mà, không sao đâu” nhưng bước thêm một bước nữa đã phải dựa người vào tường.
A Sơ kéo hắn về phòng, thấp giọng trách cứ “sao lại không việc gì, bệnh nhỏ tích lũy thành nặng”
Mộ Khanh đôi mắt khẽ run “cha ta..vì không xem bệnh cho nên cuối cùng…ta nghe lời ngươi”. Hắn ngước mặt lên, mỉm cười. A Sơ mang nước ấm đến, muốn lau mồ hôi cho hắn, hắn lắc tay, ý bảo để tự mình. A Sơ vô cùng mất mát, đứng cạnh nhìn hắn tự lau mặt, lau tay, giống như trước kia mỗi khi hắn chinh chiến trở về cũng là các tiên tỳ chiếu cố cho hắn, nàng không giúp được gì hoặc là càng giúp càng rối.
Mộ Khanh bỗng nhiên nhìn nàng, có chút khó hiểu. A Sơ chua xót, xoay người sang chỗ khác, truyền tin cho Thương Thuật, hi vọng hắn có thể xuống đây.
Thương Thuật xong việc liền kêu Ngọc Cẩm dẫn đường cùng đến chỗ A Sơ,. Mộ Khanh đang ngủ mơ màng, cửa bị mở đột ngột làm cho tỉnh. Thương Thuật vén rèm đi vào, nhìn thấy Mộ Khanh, quay đầu cười nói với A Sơ “ta còn trắng hơn hắn”
A Sơ đảo mắt nhìn rồi ngồi yên một bên. Mộ Khanh nhìn hòm thuốc trên lưng Thương Thuật, hiểu ý, liền ngồi dậy. Thương Thuật nhìn vạt áo bị mở của hắn, nhịn không được, đưa tay vỗ lên ngực hắn “cơ bắp rất rắn chắc”
Mộ Khanh ôm ngực, cau mày nói “rắn chắc mấy, bị đánh cũng thấy đau”
Thương Thuật ấn lên ngực hắn, xoa nhẹ “chỉ là nhiễm phong hàn, bây giờ thấy thế nào? Khó chịu ở đâu?”
Mộ Khanh hắng giọng nói “vừa rồi không sao nhưng bây giờ cổ họng hơi đau, nuốt nước miếng rất khó khăn. Ngươi… không nên có hành động kỳ quái như vậy với ta, thật không hay chút nào”
Thương Thuật lấy hai viên thuốc hòa với nước ấm cho tan rồi đưa đến trước giường “tư tưởng có thể dơ bẩn nhưng thân thể phải khỏe mạnh, chỉ có khí lực cường tráng mới có thể đỡ được hồn phách ác. Uống nó đi”
A Sơ vội nói “cái gì mà tư tưởng dơ bẩn chứ? Mộ Khanh không có”
Thương Thuật không quay đầu lại đáp “ah, thì ra ngươi có tật giật mình, nếu không sao ngươi biết ta đang nói gì? A Sơ, không thuần khiết nha, bị Mộ Khanh trước kia làm hư rồi. Trước kia ta đã nói rồi mà: nếu có một ngày ta biến thành tà ác, xin hãy nhớ rõ ta đã từng rất thuần khiết. Ha haha”
Bình luận facebook