-
Chương 40: THANH KHÂU NHỊ CÔNG TỬ
A Sơ cố gắng thêm mấy lần nhưng chú ngữ vẫn không có tác dụng, bất đắc dĩ Nguyễn Nguyễn phải bảo nàng từ bỏ, rồi lại nghĩ ra một cách mà đề nghị “có lẽ chỉ có thượng tiên mới biết cách chỉ cho người trở về chân thân, chắc do mỗi người mộ chú ngữ khác nhau. Đúng rồi, ngoại trừ chú ngữ ta còn biết trên Phật sơn có một loại trái cây, ăn vào sẽ biến trở về chân thân, A Sơ ngươi có muốn thử không?”
A Sơ hưng phấn: “được, ta lập tức đến Phật sơn”
Nguyễn Nguyễn vội dặn dò “ta còn có chuyện, không thể đi cùng ngươi, ngươi phải cẩn thận, đi sớm về sớm”
A Sơ vỗ ngực cam đoan “ngươi yên tâm đi, Phật sơn vốn nhờ Phật tổ phù hộ, ta không có việc gì đâu”
Nguyễn Nguyễn: “Ân, đi đi, nhưng trên đường đừng gây thêm chuyện khiến ta lo lắng”
“Biết rồi, ta sẽ sớm trở về”
Dứt lời, bước trên mây mà đi.
Phật sơn bốn bề cây xanh lá biếc, gió thổi phất phơ, A Sơ không khỏi bị hấp dẫn. Lúc này cây bồ đề vừa ra hoa, màu trắng và vàng chen giữa màu xanh của lá cây, nhìn rất đẹp mắt. Phật sơn ngoài trừ cây bồ đề thì thực vật khác rất hiếm, nhưng Phật quả lại không phải từ cây bồ đề mà do xuất phát từ một loại thục vật khác. Nhìn Phật sơn rộng lớn, A Sơ có chút mê mang.
Nguyễn Nguyễn không nói Phật quả có hình dạng thế nào, A Sơ quyết định mỗi một loại trái cây ở đây đều đem về hết, sau đó mới từ từ nghiên cứu. Nói là làm, A Sơ lập tức chạy vào rừng, bắt đầu tìm kiếm.
Phật sơn thời tiết tốt, khí hậu tốt, khó tránh khỏi một ít thực vật nhờ dư quang của Phật tổ mà tu thành sinh vật. A Sơ vừa vào rừng được vài bước, trên đầu liền rớt xuống một con sâu lông màu rám nắng. A Sơ ôm ngực, miệng liên tục niệm A Di Đà Phật rồi bước qua con sâu lông. Đi được hơn mười bước, trên cây lại rớt xuống một con sâu to màu xanh biếc,còn có một sợi tơ màu trắng, theo gió lay động giữa không trung.
A Sơ không thích sâu, thậm chí còn thấy sợ nên nàng cẩn thận né tránh rồi cắm đầu đi đột nhiên trước mắt là một tay áo màu xanh phiêu đãng, còn có hương hoa nhàn nhạt.
Trên Phật sơn này còn có người khác? A Sơ kích động ngẩng đầu, thấy trước mặt là một nam tử bộ dáng đoan chính, hắn đang cầm mộ đóa hoa bồ đề màu đỏ, mái tóc đen dài được buộc bởi sợi dây cột tóc màu xanh, làn da trắng noãn có chút hồng, cũng đang kinh ngạc nhìn nàng.
A Sơ nhìn nam tử áo xanh trước mắt lại thấy có chút quen mắt, kinh ngạc, không xác định hỏi “ngươi…ngươi là linh hồ trên núi?”
Nam tử lắc đầu, trả lời nàng: “Không, ta ở Thanh Khâu.”
Nói đến Thanh Khâu, A Sơ mới biết vì sao thấy hắn quen mắt, là bởi vì đuôi lông mày của hắn rất giống Yêu Hoa. Đang định hỏi hắn có biết Yêu Hoa không thì bên ngoài rừng vang lên tiếng kêu của nữ tử “Yêu Mi, ngươi chạy đi đâu vậy? ta tìm ngươi đã lâu”
A Sơ theo tiếng kêu nhìn lại thì thấy nữ từ mặc váy lam thêu hoa chính là Tây Hải Tam công chúa, không biết sao nàng lại ở đây?
Tam công chúa thấy A Sơ thì ngẩn người, liếc trộm Yêu Mi một cái. Yêu Mi mỉm cười nói với nàng “vừa rồi đi ngang qua thấy hoa rất đẹp cho nên mới đến xem, không ngờ đụng phải vị tiên tử này. Tam công chúa, thực xin lỗi, vừa rồi rời đi mà không nói với ngươi”
Tam công chúa mỉm cười: “Không sao” rồi quay sang A Sơ giới thiệu với nàng “hắn là Thanh Khâu nhị công tử, Yêu Mi. Ta với hắn quen biết từ nhỏ, là bạn tốt, Dao Liên tiên tử sao cũng ở đây?”
“Ta đến tìm phật quả, Tam công chúa có biết nó ở chỗ nào không?” Khi nói chuyện, nàng thấy bên hông Tam công chua mang một sợi dây màu lam, bên trên còn có hạt châu vàng óng khắc hình tường vân. Nàng nhớ trước kia từng thấy vật này ở chỗ Nhị Lang Thần, xem ra Nhị Lang Thần đã động tâm với Tam công chúa. Thu hồi ánh mắt nhìn lên mặt Tam công chúa, có lẽ vì được yêu nên hai mắt nàng ôn nhu như nước, hai hàng lông mày giãn ta, khóe môi dịu dàng, khuôn mặt xinh đẹp ánh lên vẻ hạnh phúc.
Tam công chúa bị A Sơ nhìn như vậy có chút ngượng ngùng, đỏ mặt nhìn về phía giữa cánh rừng “ở trong có mộ ít” sau đó quay sang nói với Yêu Mi “ngươi cũng muốn lấy Phật quả, mà ta lại thấy lấy Phật tuyền trước, khi trở về mới hái Phật quả sẽ tiện hơn nha”
Vẻ mặt Yêu Mi lóe lên sự hưng phấn, cẩn thận bỏ đóa hoa bồ đề vào tay áo. Phật tuyền thì A Sơ không biết để làm gì, nhưng Nguyễn Nguyễn nói Phật quả có thể giúp khôi phục chân thân, Yêu Mi lại muốn cả hai thứ để làm gì? A Sơ ngạc nhiên hỏi “ngươi muốn cả Phật tuyền và Phật quả để làm gì?”
Yêu Mi tươi cười giải thích “tẩu tử mang thai, Phật tuyền và Phật quả hàng năm đều có Phật quang chiếu rọi chắc chắn sẽ phù hộ cho đứa nhỏ được bình an sinh ta. Ta muốn mang một ít về Thanh Khâu, cũng làm cho ca ca và tẩu tử an tâm hơn. Bởi vì Thiên giới không như Thanh Khâu, ta không thể tùy tiện đi lại cũng không quen thuộc đường lối nên mới nhờ Tam công chúa cùng đi”
Hiểu rõ, A Sơ cười nói: “Thì ra là thế. Thay ta vấn an Tân Dược tỷ tỷ nhé.”
Yêu Hoa lúc nào cũng bày ra dáng vẻ lạnh lùng mà Yêu Mị trời sinh lại mềm mại, đáng yêu, khi hắn mỉm cười, sức quyến rũ không nhỏ chút nào. Lúc trước nghe nói Nhị công tử ham chơi không chịu về Thanh Khâu, hàng năm đều ở thế gian, lần này hắn đến Phật sơn còn vì hiếu kính với tẩu tử của mình, thật khó có được.
A Sơ trong lòng tán thưởng, nghĩ tới lời dặn của Nguyễn Nguyễn liền bái biệt “ta đi hái Phật quả, xong rồi còn về Đông Lăng điện. Nhị công tử, Tam công chúa, ta đi trước nha”
Yêu Mi đột nhiên sầm mặt, trừng mắt hỏi nàng ‘ngươi là người Đông Lăng điện?’
A Sơ gật gật đầu: “Đúng vậy.”
Tây hải tam công chúa cũng bổ sung “Dao Liên tiên tử là bằng hữu của Mộ quân sư Đông Lăng điện, vẫn luôn ở đó. Làm sao vậy, Yêu Mi?”
Yêu Mi nhếch miệng “không có gì, nghe nói Mộ quân sư bị thương. Hiện thế nào?”
A Sơ cảm giác được Yêu Mi lúc này làm người ta thấy bất an, giọng điệu mười phần lạnh lùng, hi vọng là mình nghĩ nhiều nên nàng chỉ trả lời qua loa “nhị công tử an tâm, thượng tiên đã khỏe hơn”
Hàn quang trong mắt Yêu Mi càng đậm, trên mặt chứa ý cười nhợt nhạt làm cho người ta thấy rùng mình “quân sư tự tay hủy băng tháp, Tử Kinh nhai sau này không còn lạnh lẽo nữa, đối với sinh vật ở đó là một chuyện tốt. Đừng nói là bị thương, cho dù Mộ quân sư mất mạng để băng tháp từ nay về sau vĩnh viễn biến mất cũng là chuyện đáng mừng”
Không ngờ Yêu Mi lại nói như vậy, A Sơ chần chờ một chút rồi đỏ mặt chỉ tay vào hắn mắng “băng tháp đối với thượng tiên rất quan trọng, ngươi…ngươi vì sao lại nói hắn như vậy?”
A Sơ hưng phấn: “được, ta lập tức đến Phật sơn”
Nguyễn Nguyễn vội dặn dò “ta còn có chuyện, không thể đi cùng ngươi, ngươi phải cẩn thận, đi sớm về sớm”
A Sơ vỗ ngực cam đoan “ngươi yên tâm đi, Phật sơn vốn nhờ Phật tổ phù hộ, ta không có việc gì đâu”
Nguyễn Nguyễn: “Ân, đi đi, nhưng trên đường đừng gây thêm chuyện khiến ta lo lắng”
“Biết rồi, ta sẽ sớm trở về”
Dứt lời, bước trên mây mà đi.
Phật sơn bốn bề cây xanh lá biếc, gió thổi phất phơ, A Sơ không khỏi bị hấp dẫn. Lúc này cây bồ đề vừa ra hoa, màu trắng và vàng chen giữa màu xanh của lá cây, nhìn rất đẹp mắt. Phật sơn ngoài trừ cây bồ đề thì thực vật khác rất hiếm, nhưng Phật quả lại không phải từ cây bồ đề mà do xuất phát từ một loại thục vật khác. Nhìn Phật sơn rộng lớn, A Sơ có chút mê mang.
Nguyễn Nguyễn không nói Phật quả có hình dạng thế nào, A Sơ quyết định mỗi một loại trái cây ở đây đều đem về hết, sau đó mới từ từ nghiên cứu. Nói là làm, A Sơ lập tức chạy vào rừng, bắt đầu tìm kiếm.
Phật sơn thời tiết tốt, khí hậu tốt, khó tránh khỏi một ít thực vật nhờ dư quang của Phật tổ mà tu thành sinh vật. A Sơ vừa vào rừng được vài bước, trên đầu liền rớt xuống một con sâu lông màu rám nắng. A Sơ ôm ngực, miệng liên tục niệm A Di Đà Phật rồi bước qua con sâu lông. Đi được hơn mười bước, trên cây lại rớt xuống một con sâu to màu xanh biếc,còn có một sợi tơ màu trắng, theo gió lay động giữa không trung.
A Sơ không thích sâu, thậm chí còn thấy sợ nên nàng cẩn thận né tránh rồi cắm đầu đi đột nhiên trước mắt là một tay áo màu xanh phiêu đãng, còn có hương hoa nhàn nhạt.
Trên Phật sơn này còn có người khác? A Sơ kích động ngẩng đầu, thấy trước mặt là một nam tử bộ dáng đoan chính, hắn đang cầm mộ đóa hoa bồ đề màu đỏ, mái tóc đen dài được buộc bởi sợi dây cột tóc màu xanh, làn da trắng noãn có chút hồng, cũng đang kinh ngạc nhìn nàng.
A Sơ nhìn nam tử áo xanh trước mắt lại thấy có chút quen mắt, kinh ngạc, không xác định hỏi “ngươi…ngươi là linh hồ trên núi?”
Nam tử lắc đầu, trả lời nàng: “Không, ta ở Thanh Khâu.”
Nói đến Thanh Khâu, A Sơ mới biết vì sao thấy hắn quen mắt, là bởi vì đuôi lông mày của hắn rất giống Yêu Hoa. Đang định hỏi hắn có biết Yêu Hoa không thì bên ngoài rừng vang lên tiếng kêu của nữ tử “Yêu Mi, ngươi chạy đi đâu vậy? ta tìm ngươi đã lâu”
A Sơ theo tiếng kêu nhìn lại thì thấy nữ từ mặc váy lam thêu hoa chính là Tây Hải Tam công chúa, không biết sao nàng lại ở đây?
Tam công chúa thấy A Sơ thì ngẩn người, liếc trộm Yêu Mi một cái. Yêu Mi mỉm cười nói với nàng “vừa rồi đi ngang qua thấy hoa rất đẹp cho nên mới đến xem, không ngờ đụng phải vị tiên tử này. Tam công chúa, thực xin lỗi, vừa rồi rời đi mà không nói với ngươi”
Tam công chúa mỉm cười: “Không sao” rồi quay sang A Sơ giới thiệu với nàng “hắn là Thanh Khâu nhị công tử, Yêu Mi. Ta với hắn quen biết từ nhỏ, là bạn tốt, Dao Liên tiên tử sao cũng ở đây?”
“Ta đến tìm phật quả, Tam công chúa có biết nó ở chỗ nào không?” Khi nói chuyện, nàng thấy bên hông Tam công chua mang một sợi dây màu lam, bên trên còn có hạt châu vàng óng khắc hình tường vân. Nàng nhớ trước kia từng thấy vật này ở chỗ Nhị Lang Thần, xem ra Nhị Lang Thần đã động tâm với Tam công chúa. Thu hồi ánh mắt nhìn lên mặt Tam công chúa, có lẽ vì được yêu nên hai mắt nàng ôn nhu như nước, hai hàng lông mày giãn ta, khóe môi dịu dàng, khuôn mặt xinh đẹp ánh lên vẻ hạnh phúc.
Tam công chúa bị A Sơ nhìn như vậy có chút ngượng ngùng, đỏ mặt nhìn về phía giữa cánh rừng “ở trong có mộ ít” sau đó quay sang nói với Yêu Mi “ngươi cũng muốn lấy Phật quả, mà ta lại thấy lấy Phật tuyền trước, khi trở về mới hái Phật quả sẽ tiện hơn nha”
Vẻ mặt Yêu Mi lóe lên sự hưng phấn, cẩn thận bỏ đóa hoa bồ đề vào tay áo. Phật tuyền thì A Sơ không biết để làm gì, nhưng Nguyễn Nguyễn nói Phật quả có thể giúp khôi phục chân thân, Yêu Mi lại muốn cả hai thứ để làm gì? A Sơ ngạc nhiên hỏi “ngươi muốn cả Phật tuyền và Phật quả để làm gì?”
Yêu Mi tươi cười giải thích “tẩu tử mang thai, Phật tuyền và Phật quả hàng năm đều có Phật quang chiếu rọi chắc chắn sẽ phù hộ cho đứa nhỏ được bình an sinh ta. Ta muốn mang một ít về Thanh Khâu, cũng làm cho ca ca và tẩu tử an tâm hơn. Bởi vì Thiên giới không như Thanh Khâu, ta không thể tùy tiện đi lại cũng không quen thuộc đường lối nên mới nhờ Tam công chúa cùng đi”
Hiểu rõ, A Sơ cười nói: “Thì ra là thế. Thay ta vấn an Tân Dược tỷ tỷ nhé.”
Yêu Hoa lúc nào cũng bày ra dáng vẻ lạnh lùng mà Yêu Mị trời sinh lại mềm mại, đáng yêu, khi hắn mỉm cười, sức quyến rũ không nhỏ chút nào. Lúc trước nghe nói Nhị công tử ham chơi không chịu về Thanh Khâu, hàng năm đều ở thế gian, lần này hắn đến Phật sơn còn vì hiếu kính với tẩu tử của mình, thật khó có được.
A Sơ trong lòng tán thưởng, nghĩ tới lời dặn của Nguyễn Nguyễn liền bái biệt “ta đi hái Phật quả, xong rồi còn về Đông Lăng điện. Nhị công tử, Tam công chúa, ta đi trước nha”
Yêu Mi đột nhiên sầm mặt, trừng mắt hỏi nàng ‘ngươi là người Đông Lăng điện?’
A Sơ gật gật đầu: “Đúng vậy.”
Tây hải tam công chúa cũng bổ sung “Dao Liên tiên tử là bằng hữu của Mộ quân sư Đông Lăng điện, vẫn luôn ở đó. Làm sao vậy, Yêu Mi?”
Yêu Mi nhếch miệng “không có gì, nghe nói Mộ quân sư bị thương. Hiện thế nào?”
A Sơ cảm giác được Yêu Mi lúc này làm người ta thấy bất an, giọng điệu mười phần lạnh lùng, hi vọng là mình nghĩ nhiều nên nàng chỉ trả lời qua loa “nhị công tử an tâm, thượng tiên đã khỏe hơn”
Hàn quang trong mắt Yêu Mi càng đậm, trên mặt chứa ý cười nhợt nhạt làm cho người ta thấy rùng mình “quân sư tự tay hủy băng tháp, Tử Kinh nhai sau này không còn lạnh lẽo nữa, đối với sinh vật ở đó là một chuyện tốt. Đừng nói là bị thương, cho dù Mộ quân sư mất mạng để băng tháp từ nay về sau vĩnh viễn biến mất cũng là chuyện đáng mừng”
Không ngờ Yêu Mi lại nói như vậy, A Sơ chần chờ một chút rồi đỏ mặt chỉ tay vào hắn mắng “băng tháp đối với thượng tiên rất quan trọng, ngươi…ngươi vì sao lại nói hắn như vậy?”
Bình luận facebook