Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 158 KHÓC LÓC.Ay
CHƯƠNG 158: KHÓC LÓC
Tôi do dự, hỏi: “Vì sao vậy? Bố nói không phải là vì chưa xem tin tức hôm nay, có nên mới đưa ra yêu cầu như vậy…”
“Không phải…” Tôi vẫn chưa nói xong, bố đã nói: “Ngân Hằng… không phải vì như vậy, đồng ý với bố sau này con sẽ không qua lại với Hoàng Linh nữa được không? Ngân Hằng…”
Đây là một yêu cầu vô lý, tại sao tôi không thể qua lại với bạn bè của mình? Không… tôi không…
Tôi khóc, lâu lắm rồi mới khóc, lần trước tôi khóc là khi bố bị bệnh.
Là vì gần đây tôi sống rất vui vẻ sao? Ông trời không muốn thấy tôi vui vẻ sao?
Cho nên… những tin tức như vậy, bây giờ An Chi cũng không để ý tới tôi, Cố Thành Phan cũng chưa liên lạc với tôi, tuy có post weibo, nhưng tôi đã hứa với Phạm Đình sẽ không tiếp tục sống trong làng giải trí nữa, vậy tham gia phỏng vấn để làm gì?
Tôi không thể hiểu được hỏi lại người quan trọng nhất đang đứng trước mặt: “Vì sao? Bố… cho con… cho con một lý do đi.”
Bố tôi nhìn tôi rất lâu, lắc đầu vẫy tay nói: “Không có lý do gì, cứ vậy đã, con về trước đi!”
Tôi về trước đi đã???
Đây là chuyện gì vậy, bảo tôi về trước đi là có ý gì?
Sao không dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ cha con luôn đi!
Tôi gật đầu, nói một cách nghiêm túc: “Được, ông Trình, ông lợi hại lắm, tôi đi thì tôi đi.”
Nói xong, tôi với lấy túi xách rồi đóng sập cửa ra ngoài.
Tôi không muốn giận, bố là người duy nhất tôi có thể dựa dẫm… dù có tổn thương thế nào đi nữa, tôi còn tưởng về nhà là có thể cảm nhận được sự ấm áp.
Vì sao lại không thể đồng ý bạn của tôi, chị ấy là bạn của tôi mà.
Đó là người bạn trong lúc tôi bị người khác chửi bới còn đứng về phía tôi, nói giúp cho tôi.
Đột nhiên tôi dừng chân lại, lau khô nước mắt, tiếp tục bước về phía trước, đi đi đi, bảo tôi đi thì tôi đi.
Không có ai có thể hiểu tâm trạng của tôi vào lúc này, cô đơn, buồn bực, đau khổ, cả đầu tràn ngập đau khổ.
Tôi không phải là chiến sĩ, tôi chỉ là một người bình thường, muốn có một người bạn hết sức bình thường, có một tình yêu bình thương, thi thoảng tới nói chuyện với bố.
Nhưng tôi không thể ngờ rằng, cuối cùng, vì sao đều biến mất, thất bại cũng đau khổ, phiền muộn cũng mệt mỏi.
Mùa thu này thực sự quá dài, những chuyện đã xảy ra còn chưa đủ khiến tôi suy sụp sao? Còn gì nữa không? Còn muốn đả kích tôi thế nào nữa đây?
Vậy thì cùng tới đi, đánh thẳng vào ngực tôi đây, để tôi không kịp phòng bị, tôi sẽ rất vui vẻ.
Dù sao đứng trước mặt người thân yêu nhất, nói những lời xa lạ ấy tốt hơn nhiều.
Tôi đi tới cổng tiểu khu, gió rất lạnh, khẩu trang rơi trên ghế sofa của bố không thấy đâu, không biết lầm sau sẽ là bao lâu nữa, dù sao tôi cũng sẽ nhanh chóng quay lại, tôi không phải là người không biết xấu hổ, nhưng là người thân, dù sao… thái độ đột nhiên thay đổi như vậy cũng khiến tôi rất đau lòng.
“Tin tin… tin tin…” Một chiếc xe taxi màu xanh đỗ trước mặt tôi, là chú taxi lúc nãy.
Ông ta cười nói với tôi: “Lên đi, tôi đưa cô về.”
Tôi ngồi lên xe, lẳng lặng nói: “Chú à, đến… đến METOO đi!”
Khó khăn lắm mới có một fan hâm mộ là một ông chú, tôi rất vui vẻ.
Sau khi vui vẻ lại không khỏi muốn: vì sao đến cả fan hâm mộ cũng tin tôi mà bố tôi lại bắt tôi phải rời xa Hoàng Linh?
Được thôi, bố tôi càng muốn tôi tránh xa, thì tôi lại càng không, tôi sẽ đi tìm chị ấy để uống rượu và tán dóc.
Tôi không thể cho phép mình lo lắng, sống một cách khuôn phép như vậy cũng phải cho mình phóng túng một lần, nếu không sẽ thành ra áp lực rất lớn.
Chú tài xế quan tâm cho tôi, lo lắng hỏi tôi: “Sao vậy? Cô Ngân Hằng… xảy ra… chuyện gì thế?”
Tôi không biết nên giải thích như thế nào, xảy ra chuyện gì ư? Tôi cũng không biết, tất cả đều trở nên vô cùng khó hiểu.
Tôi cười, tôi cũng biết nụ cười này rất giả tạo: “Không sao, dạo gần đây lắm việc quá, muốn xả hơi một chút.”
Chú tài xe như hiểu ra điều gì gật đầu: “Thật sao? Thư giãn một chút cũng được, nhưng… đừng thoải mái quá.”
Dù giờ đây tâm trạng không hề tốt, không muốn nói chuyện nhưng tôi biết chú tài xế đang muốn tốt cho tôi nên tôi gật đầu: “Vâng, được rồi.”
Tôi chỉ muốn trả lời được rồi không muốn nói gì thêm, thực sự quá mệt mỏi, đêm nay tôi sẽ giải phóng chính mình.
Vừa tới METOO đã có rất nhiều ánh mắt nhìn tôi, cũng đúng, vừa nãy tin tức đồn thổi vừa mới tới, có lẽ chả có mấy người lại tin tôi có gan đến đây trong tình trạng này.
Tôi không để ý anh mắt của mọi người, chọn một vị trí rồi ngồi xuống, vừa mới ngồi xe taxi lâu, giờ tay lên nhìn đồng hồ, ba giờ, chính là thời gian ít khách nhất.
Câu lạc bộ…
Buổi tối… đương nhiên là sẽ có rất nhiều người, nhiều người, rượu cũng nhiều, người uống rượu cũng nhiều.
Tôi chỉ ngồi ở đây, lẳng lặng chờ đợi màn đêm buông xuống.
Hoàng Linh bước tới, làm tới khuya mới gặp, nắm lấy tay tôi nhẹ nhàng hỏi tôi: “Sao thế? Ngân Hằng…”
Tôi lắc đầu cuối xuống không nói gì.
Hoàng Linh lo lắng: “Có phải em đã xảy ra chuyện gì không, em phải nói cho chị biết, đừng giấu trong lòng chịu đựng một mình.”
Nghe thấy câu nói này, nước mắt tôi tuôn trào “tí ta tí tách…”, có đôi khi con người ta là như vậy, khi bản thân một mình khổ sở bạn không cảm thấy gì, dù sao cũng không có ai an ủi bản, cần gì chứ?
Thế nhưng… nếu có người đứng trước mặt bạn, bước vào trong lòng bạn, cảm nhận được sự khổ sở của bạn, hơn nữa lại luôn yêu thương bạn từ tận đáy lòng, bạn sẽ khóc lóc không phải vì cái gì khác mà bạn biết bản thân mình có người an ủi, cho nên mới coi trọng chính bản thân mình.
Tôi rất cám ơn sự hỏi hân ân cần của Hoàng Linh, chị ấy khiến trái tim tôi không còn cảm thấy khó chịu tới vậy nữa.
Tôi lau khô nước mắt, đã khóc rồi, sao tôi lại vô dụng như thế, tại sao cứ gặp một chút chuyện không chịu đựng được lại khóc lóc chứ?
Hoàng Linh nắm lấy tai tôi, đưa tôi vào phòng đó, vừa đi vừa nói: “Chị biết, tin tức như vậy không công bằng với em, nhưng… Ngân Hằng… em phải biết cuộc sống chính là như vậy, chúng ta phải chấp nhận những thiệt thòi và đau khổ, không sao, chịu đựng một chút, chịu đựng rồi sẽ ổn thôi.”
Tôi nên nói thế nào đây, tôi không hề đau khổ vì chuyện này, mà bởi vì có rất nhiều người, có rất nhiều việc, tích lũy từng chút từng chút một sau đó đột nhiên bùng phát khiến tôi mới khóc lóc khổ sở như vậy.
Tôi do dự, hỏi: “Vì sao vậy? Bố nói không phải là vì chưa xem tin tức hôm nay, có nên mới đưa ra yêu cầu như vậy…”
“Không phải…” Tôi vẫn chưa nói xong, bố đã nói: “Ngân Hằng… không phải vì như vậy, đồng ý với bố sau này con sẽ không qua lại với Hoàng Linh nữa được không? Ngân Hằng…”
Đây là một yêu cầu vô lý, tại sao tôi không thể qua lại với bạn bè của mình? Không… tôi không…
Tôi khóc, lâu lắm rồi mới khóc, lần trước tôi khóc là khi bố bị bệnh.
Là vì gần đây tôi sống rất vui vẻ sao? Ông trời không muốn thấy tôi vui vẻ sao?
Cho nên… những tin tức như vậy, bây giờ An Chi cũng không để ý tới tôi, Cố Thành Phan cũng chưa liên lạc với tôi, tuy có post weibo, nhưng tôi đã hứa với Phạm Đình sẽ không tiếp tục sống trong làng giải trí nữa, vậy tham gia phỏng vấn để làm gì?
Tôi không thể hiểu được hỏi lại người quan trọng nhất đang đứng trước mặt: “Vì sao? Bố… cho con… cho con một lý do đi.”
Bố tôi nhìn tôi rất lâu, lắc đầu vẫy tay nói: “Không có lý do gì, cứ vậy đã, con về trước đi!”
Tôi về trước đi đã???
Đây là chuyện gì vậy, bảo tôi về trước đi là có ý gì?
Sao không dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ cha con luôn đi!
Tôi gật đầu, nói một cách nghiêm túc: “Được, ông Trình, ông lợi hại lắm, tôi đi thì tôi đi.”
Nói xong, tôi với lấy túi xách rồi đóng sập cửa ra ngoài.
Tôi không muốn giận, bố là người duy nhất tôi có thể dựa dẫm… dù có tổn thương thế nào đi nữa, tôi còn tưởng về nhà là có thể cảm nhận được sự ấm áp.
Vì sao lại không thể đồng ý bạn của tôi, chị ấy là bạn của tôi mà.
Đó là người bạn trong lúc tôi bị người khác chửi bới còn đứng về phía tôi, nói giúp cho tôi.
Đột nhiên tôi dừng chân lại, lau khô nước mắt, tiếp tục bước về phía trước, đi đi đi, bảo tôi đi thì tôi đi.
Không có ai có thể hiểu tâm trạng của tôi vào lúc này, cô đơn, buồn bực, đau khổ, cả đầu tràn ngập đau khổ.
Tôi không phải là chiến sĩ, tôi chỉ là một người bình thường, muốn có một người bạn hết sức bình thường, có một tình yêu bình thương, thi thoảng tới nói chuyện với bố.
Nhưng tôi không thể ngờ rằng, cuối cùng, vì sao đều biến mất, thất bại cũng đau khổ, phiền muộn cũng mệt mỏi.
Mùa thu này thực sự quá dài, những chuyện đã xảy ra còn chưa đủ khiến tôi suy sụp sao? Còn gì nữa không? Còn muốn đả kích tôi thế nào nữa đây?
Vậy thì cùng tới đi, đánh thẳng vào ngực tôi đây, để tôi không kịp phòng bị, tôi sẽ rất vui vẻ.
Dù sao đứng trước mặt người thân yêu nhất, nói những lời xa lạ ấy tốt hơn nhiều.
Tôi đi tới cổng tiểu khu, gió rất lạnh, khẩu trang rơi trên ghế sofa của bố không thấy đâu, không biết lầm sau sẽ là bao lâu nữa, dù sao tôi cũng sẽ nhanh chóng quay lại, tôi không phải là người không biết xấu hổ, nhưng là người thân, dù sao… thái độ đột nhiên thay đổi như vậy cũng khiến tôi rất đau lòng.
“Tin tin… tin tin…” Một chiếc xe taxi màu xanh đỗ trước mặt tôi, là chú taxi lúc nãy.
Ông ta cười nói với tôi: “Lên đi, tôi đưa cô về.”
Tôi ngồi lên xe, lẳng lặng nói: “Chú à, đến… đến METOO đi!”
Khó khăn lắm mới có một fan hâm mộ là một ông chú, tôi rất vui vẻ.
Sau khi vui vẻ lại không khỏi muốn: vì sao đến cả fan hâm mộ cũng tin tôi mà bố tôi lại bắt tôi phải rời xa Hoàng Linh?
Được thôi, bố tôi càng muốn tôi tránh xa, thì tôi lại càng không, tôi sẽ đi tìm chị ấy để uống rượu và tán dóc.
Tôi không thể cho phép mình lo lắng, sống một cách khuôn phép như vậy cũng phải cho mình phóng túng một lần, nếu không sẽ thành ra áp lực rất lớn.
Chú tài xế quan tâm cho tôi, lo lắng hỏi tôi: “Sao vậy? Cô Ngân Hằng… xảy ra… chuyện gì thế?”
Tôi không biết nên giải thích như thế nào, xảy ra chuyện gì ư? Tôi cũng không biết, tất cả đều trở nên vô cùng khó hiểu.
Tôi cười, tôi cũng biết nụ cười này rất giả tạo: “Không sao, dạo gần đây lắm việc quá, muốn xả hơi một chút.”
Chú tài xe như hiểu ra điều gì gật đầu: “Thật sao? Thư giãn một chút cũng được, nhưng… đừng thoải mái quá.”
Dù giờ đây tâm trạng không hề tốt, không muốn nói chuyện nhưng tôi biết chú tài xế đang muốn tốt cho tôi nên tôi gật đầu: “Vâng, được rồi.”
Tôi chỉ muốn trả lời được rồi không muốn nói gì thêm, thực sự quá mệt mỏi, đêm nay tôi sẽ giải phóng chính mình.
Vừa tới METOO đã có rất nhiều ánh mắt nhìn tôi, cũng đúng, vừa nãy tin tức đồn thổi vừa mới tới, có lẽ chả có mấy người lại tin tôi có gan đến đây trong tình trạng này.
Tôi không để ý anh mắt của mọi người, chọn một vị trí rồi ngồi xuống, vừa mới ngồi xe taxi lâu, giờ tay lên nhìn đồng hồ, ba giờ, chính là thời gian ít khách nhất.
Câu lạc bộ…
Buổi tối… đương nhiên là sẽ có rất nhiều người, nhiều người, rượu cũng nhiều, người uống rượu cũng nhiều.
Tôi chỉ ngồi ở đây, lẳng lặng chờ đợi màn đêm buông xuống.
Hoàng Linh bước tới, làm tới khuya mới gặp, nắm lấy tay tôi nhẹ nhàng hỏi tôi: “Sao thế? Ngân Hằng…”
Tôi lắc đầu cuối xuống không nói gì.
Hoàng Linh lo lắng: “Có phải em đã xảy ra chuyện gì không, em phải nói cho chị biết, đừng giấu trong lòng chịu đựng một mình.”
Nghe thấy câu nói này, nước mắt tôi tuôn trào “tí ta tí tách…”, có đôi khi con người ta là như vậy, khi bản thân một mình khổ sở bạn không cảm thấy gì, dù sao cũng không có ai an ủi bản, cần gì chứ?
Thế nhưng… nếu có người đứng trước mặt bạn, bước vào trong lòng bạn, cảm nhận được sự khổ sở của bạn, hơn nữa lại luôn yêu thương bạn từ tận đáy lòng, bạn sẽ khóc lóc không phải vì cái gì khác mà bạn biết bản thân mình có người an ủi, cho nên mới coi trọng chính bản thân mình.
Tôi rất cám ơn sự hỏi hân ân cần của Hoàng Linh, chị ấy khiến trái tim tôi không còn cảm thấy khó chịu tới vậy nữa.
Tôi lau khô nước mắt, đã khóc rồi, sao tôi lại vô dụng như thế, tại sao cứ gặp một chút chuyện không chịu đựng được lại khóc lóc chứ?
Hoàng Linh nắm lấy tai tôi, đưa tôi vào phòng đó, vừa đi vừa nói: “Chị biết, tin tức như vậy không công bằng với em, nhưng… Ngân Hằng… em phải biết cuộc sống chính là như vậy, chúng ta phải chấp nhận những thiệt thòi và đau khổ, không sao, chịu đựng một chút, chịu đựng rồi sẽ ổn thôi.”
Tôi nên nói thế nào đây, tôi không hề đau khổ vì chuyện này, mà bởi vì có rất nhiều người, có rất nhiều việc, tích lũy từng chút từng chút một sau đó đột nhiên bùng phát khiến tôi mới khóc lóc khổ sở như vậy.
Bình luận facebook