Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30: Xử tử Tố Lan
Mọi chuyện cứ như vậy mà được giải quyết.
Uyển Linh mệt mỏi giải tán đám đông, sau đó xin phép hoàng thượng trở về Phượng Nghi cung nghỉ ngơi.
Trịnh Gia Ý Hiên sau chuyện này cũng có chút mệt mỏi, hắn gật đầu đồng ý, sau đó cũng rời đi.
Một vụ hạ độc xảy ra, nhưng không ngờ đằng sau đó là cả một câu chuyện.
“Nương nương, nha hoàn kia cũng thật tội nghiệp. Tại sao người không cho nàng ta cơ hội minh oan cho Đoàn tiệp dư?”
Nghe Nguyệt Phù nói như thế, Hoàng mama đang xoa bóp vai cho Uyển Linh bỗng chốc thở dài.
“Hoàng hậu nương nương xử trí như vậy là vô cùng ổn thoả. Chuyện gì ra chuyện đó, trong chuyện hạ độc lần này, nàng ta chính là chủ mưu. Còn việc Đoàn tiệp dư bị đức phi vu hãm, thì làm sao có thể nói điều tra là có thể điều tra ra được. Chuyện này đã xảy ra khá lâu, muốn điều tra cũng đâu phải dễ. Chưa kể, nếu sự thật đúng như những gì nha hoàn ấy nói, thì rất khả năng bệ hạ đã xử lý việc này không ổn thỏa. Nếu giờ mà điều tra ra, thì chẳng khác nào đang tát thẳng vào mặt bệ hạ. Khẳng định với thiên hạ rằng bệ hạ chỉ biết nghe lời dèm pha của đức phi nên mới ban chết cho nữ nhân đang mang thai đứa con của mình hay sao?"
Uyển Linh nghe Hoàng mama phân tích cho Nguyệt Phù như vậy thì vô cùng tán thưởng. Đó cũng là lý do vì sao hôm nay nàng lại xử trí như vậy.
Mặc dù biết nha hoàn đó cũng là một kẻ đáng thương. Nhưng nếu để chuyện này lớn hơn, thì không những nàng ta sẽ bị đánh chết tại chỗ, mà ngay cả gia đình nàng ta ở ngoài cung có lẽ cũng không thể nào trốn thoát.
Chống đối với quyền uy, thì chẳng khác nào đi tìm cái chết cơ chứ?.
"Qua chuyện này, chắc người trong cung ai cũng đều đã biết sự thật đằng sau cái chết của Đoàn tiệp dư. Vậy nên, xem như nàng ấy cũng đã được minh oan rồi đi!".
Nguyệt Phù buông tiếng thở dài, nàng không nghĩ mọi chuyện lại có thể phức tạp đến như thế. Hoàng cung này quả thật là rất đáng sợ, sau này nàng phải theo Hoàng mama học hỏi thêm nhiều một chút mới được.
Sáng sớm hôm sau, thái hậu cho truyền gọi Uyển Linh qua thưởng trà. Nhưng thực chất, là muốn hỏi rõ mọi chuyện đã xảy ra tối hôm qua.
Uyển Linh cũng không dấu diếm mà kể lại toàn bộ câu chuyện.
Nghe xong, thái hậu không khỏi thở dài:
"Tố Tố là một người nữ tử vô cùng tốt. Chính ai gia là người đã hại nàng."
Uyển Linh thấy thái hậu có chút xúc động liền nắm lấy tay bà an ủi.
"Mỗi người mỗi số phận, mẫu hậu đừng nên quá đau buồn. Ít ra, Đoàn tiệp dư cũng đã có một quãng thời gian sống hạnh phúc trong hoàng cung này."
"Là lỗi của ai gia, nếu ngày đó ai gia không nhìn trúng nàng làm nha hoàn ấm giường cho bệ hạ. Thì có lẽ nàng ấy đã không phải chết thảm đến như thế."
Khóe mắt có chút cay cay, thái hậu xúc động đến mức rơi lệ.
"Là ai gia đã ép chết nàng ấy."
Uyển Linh thấy thái hậu đau lòng như vậy, liền lên tiếng can ngăn.
"Mẫu hậu, người đừng như vậy. Người chết cũng không thể nào sống lại được. Còn người sống thì vẫn phải tiếp tục sống."
Thấy thái hậu vẫn không bớt đau buồn. Nàng đành ghé vào tai của người rồi nói nhỏ.
Thái hậu nghe xong thì liền có chút phấn chấn hơn.
"Thật sao?”
Uyển Linh nghiêm túc gật đầu.
“Vậy ai gia sẽ cho con toàn quyền quyết định chuyện này. Nếu có gì bất trắc thì cứ nói là ai gia phân phó."
"Dạ, mẫu hậu."
Rất nhanh sau đó, tin tức nha hoàn Tố Lan của Ngọc An cung bị hoàng hậu cho người âm thầm xử tử tại Phượng Nghi cung đã kinh động khắp cả hoàng cung.
Ai nấy đều vô cùng sợ hãi. Nghe nói, nàng ta trước khi chết rất thảm. Một ly rượu độc đưa qua, đau đớn đến mức chết không nhắm mắt.
Đến tối, một chiếc xe kéo xác người đi ngang qua phía cổng cung. Lính canh thấy vậy thì liền chặn lại.
Đến khi thấy rõ người đi đầu chính là thái giám Phúc An bên cạnh hoàng hậu nương nương, bọn họ liền trở nên khách khí.
Bọn họ chỉ vào xe kéo phía sau rồi hỏi: “Đại nhân, đây là…?”
Phúc An buông một tiếng thở dài, sau đó dùng giọng điệu eo ẻo của mình trả lời:
“Còn không phải là cái nha hoàn xúi quẩy kia sao? Đến chết rồi mà còn không để cho chúng ta yên. Sau khi tận mắt thấy nàng ta chết, hoàng hậu nương nương liền bị dọa sợ. Sai chúng ta mang xác nàng ta ra vứt đi đâu đó xa xa hoàng cung một chút.”
Hắn có chút cảm khái: “Hoàng hậu nương nương lương thiện, cũng là lần đầu nhìn thấy xác chết nên có phần kinh sợ. Cả ngày hôm nay liền bất an, tới tối tắt đèn đi ngủ thì hình ảnh của nha hoàn kia trước khi chết lại hiện ra, khiến người sợ hãi đến nỗi không thể nào chợp mắt, thật là đáng thương nha.”
Lính canh có chút không tin tưởng lắm, liền tiến lại gần chiếc xe kéo, sau đó kéo tấm chiếu đang đắp mặt Tố Lan ra. Khi nhìn thấy cảnh nàng ta đang mở mắt trừng trừng, khoé mắt có dính máu đỏ, miệng còn học đầy máu đen, làn da trắng bạch. Bọn họ không nhịn được mà quay qua một bên nôn ói không ngừng.
Cảnh tượng thật khiến người ta ám ảnh, gió lạnh thổi qua khiến bọn họ rùng mình, không nói gì nhiều liền kéo tấm chiếu lên che kín lại mặt cho nàng ta.
“Thật đáng sợ, đến ta còn cảm thấy kinh hãi, huống chi là hoàng hậu nương nương.”
Phúc An cố gắng nhịn cười, tỏ vẻ rầu rĩ đáp: “Thì vậy, đến giờ hoàng hậu nương nương vẫn còn lo hồn ma nàng ta sẽ quay về quấy phá đấy.”
Lính canh nghe vậy thì cảm thấy có chút sợ hãi, hắn thúc giục Phúc An cho người kéo cái xác đi nhanh một chút.
Phúc An không nhiều lời, liền lên tiếng cho người ở phía sau kéo cái xác rời đi.
Cách cửa cung một đoạn khá xa, Phúc An cho người thổi tắt hết đèn. Sau đó đi thêm một đoạn nửa, tới chỗ tối. Xác định không có người đi theo phía sau, liền lên tiếng cho người đang nằm trên xe kéo ngồi dậy.
Tố Lan nghe thấy tiếng thúc giục của Phúc An, liền từ từ ngồi dậy. Giả chết cả một khoảng thời gian dài, nàng cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Nàng nhìn Phúc An và đoàn người đã hộ tống mình, sau đó lên tiếng cảm ơn.
“Tố Lan, hi vọng về sau ngươi sẽ buông bỏ được hận thù mà sống tốt. Đừng cô phụ ý tốt của hoàng hậu nương nương.”
Tố Lan mặc dù có chút không cam tâm, nhưng cũng không thể nào làm được gì khác ngoài việc nghe theo sự sắp xếp của hoàng hậu nương nương. Là thay tên đổi họ, đi thật xa Nguyệt Thần quốc này làm lại từ đầu.
Phúc An lấy từ thắt lưng lấy ra một túi ngân lượng đưa cho Tố Lan:
"Đây là hoàng hậu nương nương kêu ta chuẩn bị sẵn cho ngươi. Mặc dù không nhiều, nhưng cũng đủ cả nhà ngươi có thể sống an nhàn trong vài năm tới."
Tố Lan nhìn túi ngân lượng lớn trên tay, cảm động đến rơi cả nước mắt. Nàng không ngờ hoàng hậu lại vì nàng mà làm tới mức này.
Nàng nhìn về phía hoàng cung, sau đó dập đầu lạy tạ. Mặc dù cái chết của tỷ tỷ nàng vẫn chưa được minh oan, nhưng hoàng hậu nương nương đã hứa với nàng rằng sau này nhất định sẽ báo thù đức phi giúp nàng. Bởi vì, nàng và hoàng hậu đều cùng có chung một kẻ thù.
Đối với những gì mà hoàng hậu đã làm cho nàng, nàng vô cùng cảm kích. Ơn nghĩa này, nàng nhất định sẽ khắc ghi vào tận đáy lòng. Nếu sau này có dịp. Nàng nhất định sẽ báo đáp.
Uyển Linh mệt mỏi giải tán đám đông, sau đó xin phép hoàng thượng trở về Phượng Nghi cung nghỉ ngơi.
Trịnh Gia Ý Hiên sau chuyện này cũng có chút mệt mỏi, hắn gật đầu đồng ý, sau đó cũng rời đi.
Một vụ hạ độc xảy ra, nhưng không ngờ đằng sau đó là cả một câu chuyện.
“Nương nương, nha hoàn kia cũng thật tội nghiệp. Tại sao người không cho nàng ta cơ hội minh oan cho Đoàn tiệp dư?”
Nghe Nguyệt Phù nói như thế, Hoàng mama đang xoa bóp vai cho Uyển Linh bỗng chốc thở dài.
“Hoàng hậu nương nương xử trí như vậy là vô cùng ổn thoả. Chuyện gì ra chuyện đó, trong chuyện hạ độc lần này, nàng ta chính là chủ mưu. Còn việc Đoàn tiệp dư bị đức phi vu hãm, thì làm sao có thể nói điều tra là có thể điều tra ra được. Chuyện này đã xảy ra khá lâu, muốn điều tra cũng đâu phải dễ. Chưa kể, nếu sự thật đúng như những gì nha hoàn ấy nói, thì rất khả năng bệ hạ đã xử lý việc này không ổn thỏa. Nếu giờ mà điều tra ra, thì chẳng khác nào đang tát thẳng vào mặt bệ hạ. Khẳng định với thiên hạ rằng bệ hạ chỉ biết nghe lời dèm pha của đức phi nên mới ban chết cho nữ nhân đang mang thai đứa con của mình hay sao?"
Uyển Linh nghe Hoàng mama phân tích cho Nguyệt Phù như vậy thì vô cùng tán thưởng. Đó cũng là lý do vì sao hôm nay nàng lại xử trí như vậy.
Mặc dù biết nha hoàn đó cũng là một kẻ đáng thương. Nhưng nếu để chuyện này lớn hơn, thì không những nàng ta sẽ bị đánh chết tại chỗ, mà ngay cả gia đình nàng ta ở ngoài cung có lẽ cũng không thể nào trốn thoát.
Chống đối với quyền uy, thì chẳng khác nào đi tìm cái chết cơ chứ?.
"Qua chuyện này, chắc người trong cung ai cũng đều đã biết sự thật đằng sau cái chết của Đoàn tiệp dư. Vậy nên, xem như nàng ấy cũng đã được minh oan rồi đi!".
Nguyệt Phù buông tiếng thở dài, nàng không nghĩ mọi chuyện lại có thể phức tạp đến như thế. Hoàng cung này quả thật là rất đáng sợ, sau này nàng phải theo Hoàng mama học hỏi thêm nhiều một chút mới được.
Sáng sớm hôm sau, thái hậu cho truyền gọi Uyển Linh qua thưởng trà. Nhưng thực chất, là muốn hỏi rõ mọi chuyện đã xảy ra tối hôm qua.
Uyển Linh cũng không dấu diếm mà kể lại toàn bộ câu chuyện.
Nghe xong, thái hậu không khỏi thở dài:
"Tố Tố là một người nữ tử vô cùng tốt. Chính ai gia là người đã hại nàng."
Uyển Linh thấy thái hậu có chút xúc động liền nắm lấy tay bà an ủi.
"Mỗi người mỗi số phận, mẫu hậu đừng nên quá đau buồn. Ít ra, Đoàn tiệp dư cũng đã có một quãng thời gian sống hạnh phúc trong hoàng cung này."
"Là lỗi của ai gia, nếu ngày đó ai gia không nhìn trúng nàng làm nha hoàn ấm giường cho bệ hạ. Thì có lẽ nàng ấy đã không phải chết thảm đến như thế."
Khóe mắt có chút cay cay, thái hậu xúc động đến mức rơi lệ.
"Là ai gia đã ép chết nàng ấy."
Uyển Linh thấy thái hậu đau lòng như vậy, liền lên tiếng can ngăn.
"Mẫu hậu, người đừng như vậy. Người chết cũng không thể nào sống lại được. Còn người sống thì vẫn phải tiếp tục sống."
Thấy thái hậu vẫn không bớt đau buồn. Nàng đành ghé vào tai của người rồi nói nhỏ.
Thái hậu nghe xong thì liền có chút phấn chấn hơn.
"Thật sao?”
Uyển Linh nghiêm túc gật đầu.
“Vậy ai gia sẽ cho con toàn quyền quyết định chuyện này. Nếu có gì bất trắc thì cứ nói là ai gia phân phó."
"Dạ, mẫu hậu."
Rất nhanh sau đó, tin tức nha hoàn Tố Lan của Ngọc An cung bị hoàng hậu cho người âm thầm xử tử tại Phượng Nghi cung đã kinh động khắp cả hoàng cung.
Ai nấy đều vô cùng sợ hãi. Nghe nói, nàng ta trước khi chết rất thảm. Một ly rượu độc đưa qua, đau đớn đến mức chết không nhắm mắt.
Đến tối, một chiếc xe kéo xác người đi ngang qua phía cổng cung. Lính canh thấy vậy thì liền chặn lại.
Đến khi thấy rõ người đi đầu chính là thái giám Phúc An bên cạnh hoàng hậu nương nương, bọn họ liền trở nên khách khí.
Bọn họ chỉ vào xe kéo phía sau rồi hỏi: “Đại nhân, đây là…?”
Phúc An buông một tiếng thở dài, sau đó dùng giọng điệu eo ẻo của mình trả lời:
“Còn không phải là cái nha hoàn xúi quẩy kia sao? Đến chết rồi mà còn không để cho chúng ta yên. Sau khi tận mắt thấy nàng ta chết, hoàng hậu nương nương liền bị dọa sợ. Sai chúng ta mang xác nàng ta ra vứt đi đâu đó xa xa hoàng cung một chút.”
Hắn có chút cảm khái: “Hoàng hậu nương nương lương thiện, cũng là lần đầu nhìn thấy xác chết nên có phần kinh sợ. Cả ngày hôm nay liền bất an, tới tối tắt đèn đi ngủ thì hình ảnh của nha hoàn kia trước khi chết lại hiện ra, khiến người sợ hãi đến nỗi không thể nào chợp mắt, thật là đáng thương nha.”
Lính canh có chút không tin tưởng lắm, liền tiến lại gần chiếc xe kéo, sau đó kéo tấm chiếu đang đắp mặt Tố Lan ra. Khi nhìn thấy cảnh nàng ta đang mở mắt trừng trừng, khoé mắt có dính máu đỏ, miệng còn học đầy máu đen, làn da trắng bạch. Bọn họ không nhịn được mà quay qua một bên nôn ói không ngừng.
Cảnh tượng thật khiến người ta ám ảnh, gió lạnh thổi qua khiến bọn họ rùng mình, không nói gì nhiều liền kéo tấm chiếu lên che kín lại mặt cho nàng ta.
“Thật đáng sợ, đến ta còn cảm thấy kinh hãi, huống chi là hoàng hậu nương nương.”
Phúc An cố gắng nhịn cười, tỏ vẻ rầu rĩ đáp: “Thì vậy, đến giờ hoàng hậu nương nương vẫn còn lo hồn ma nàng ta sẽ quay về quấy phá đấy.”
Lính canh nghe vậy thì cảm thấy có chút sợ hãi, hắn thúc giục Phúc An cho người kéo cái xác đi nhanh một chút.
Phúc An không nhiều lời, liền lên tiếng cho người ở phía sau kéo cái xác rời đi.
Cách cửa cung một đoạn khá xa, Phúc An cho người thổi tắt hết đèn. Sau đó đi thêm một đoạn nửa, tới chỗ tối. Xác định không có người đi theo phía sau, liền lên tiếng cho người đang nằm trên xe kéo ngồi dậy.
Tố Lan nghe thấy tiếng thúc giục của Phúc An, liền từ từ ngồi dậy. Giả chết cả một khoảng thời gian dài, nàng cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Nàng nhìn Phúc An và đoàn người đã hộ tống mình, sau đó lên tiếng cảm ơn.
“Tố Lan, hi vọng về sau ngươi sẽ buông bỏ được hận thù mà sống tốt. Đừng cô phụ ý tốt của hoàng hậu nương nương.”
Tố Lan mặc dù có chút không cam tâm, nhưng cũng không thể nào làm được gì khác ngoài việc nghe theo sự sắp xếp của hoàng hậu nương nương. Là thay tên đổi họ, đi thật xa Nguyệt Thần quốc này làm lại từ đầu.
Phúc An lấy từ thắt lưng lấy ra một túi ngân lượng đưa cho Tố Lan:
"Đây là hoàng hậu nương nương kêu ta chuẩn bị sẵn cho ngươi. Mặc dù không nhiều, nhưng cũng đủ cả nhà ngươi có thể sống an nhàn trong vài năm tới."
Tố Lan nhìn túi ngân lượng lớn trên tay, cảm động đến rơi cả nước mắt. Nàng không ngờ hoàng hậu lại vì nàng mà làm tới mức này.
Nàng nhìn về phía hoàng cung, sau đó dập đầu lạy tạ. Mặc dù cái chết của tỷ tỷ nàng vẫn chưa được minh oan, nhưng hoàng hậu nương nương đã hứa với nàng rằng sau này nhất định sẽ báo thù đức phi giúp nàng. Bởi vì, nàng và hoàng hậu đều cùng có chung một kẻ thù.
Đối với những gì mà hoàng hậu đã làm cho nàng, nàng vô cùng cảm kích. Ơn nghĩa này, nàng nhất định sẽ khắc ghi vào tận đáy lòng. Nếu sau này có dịp. Nàng nhất định sẽ báo đáp.
Bình luận facebook