Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31: Hoàng hậu bị kinh hách
Phúc An đưa Tố Lan ra khỏi cung xong thì liền quay về Phượng Nghi cung báo rõ tình hình cho Uyển Linh được biết.
Uyển Linh nghe xong thì có chút thở phào nhẹ nhõm. Dù sao chuyện này mà để cho hoàng thượng hoặc người khác biết thì cũng sẽ chẳng hay ho gì.
“Nương nương, lỡ bệ hạ biết được thì sao?”. Nguyệt Phù lo lắng hỏi.
Uyển Linh cười cười: “Thì thôi chứ biết làm sao được.”
Hoàng mama đứng ở phía sau lên tiếng: “Nương nương, dù sao trong chuyện lần này, người giải quyết như vậy vẫn có phần quá mạo hiểm. Nếu để người khác biết được, thì sẽ phạm vào tội lớn. Lần sau tốt nhất chúng ta không nên xía vào những chuyện như thế!”.
“Mama, ta biết rồi.”
Nghe Hoàng mama nhắc nhở, Uyển Linh mặc dù biết là mình đã sai. Nhưng nàng vẫn không hối hận. Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp. Chỉ hi vọng nàng ta ở phía ngoài cung, không cô phụ tấm chân tình này của nàng.
Kiều Kiến Văn ngồi một bên chống cằm lên suy nghĩ: “Cái nữ nhân ở Ngọc An cung cũng chẳng hay ho gì. Mấy con ma ở đó kể rằng nàng ta rất hống hách, bữa giờ còn bày đủ trò hành hạ hạ nhân. À đúng rồi, nghe đâu nàng ta đang nhắm đến cái thai trong bụng của cái vị trong Song viện kia.”
“Ồ, có chuyện đó sao?”. Uyển Linh ngạc nhiên hỏi.
Kiều Kiến Văn gật đầu một cái thật mạnh: “Đúng vậy, không thể nào sai được. Chính miệng nàng ta đã nói như thế, chỉ là giờ cái vị bên Song viện kia quá cẩn thận. Nên nàng ta vẫn chưa có cơ hội nào ra tay mà thôi.”
Uyển Linh lặng im suy nghĩ, một hồi sau thì mới lên tiếng trả lời:
“Mặc dù ta cũng chẳng ưa gì Mạn Song Tâm, nhưng dù sao cái thai trong bụng nàng ta là vô tội.”
Nàng buông một tiếng thở dài, sau đó tiếp tục: “Mà thôi, nghiệp của nàng ta thì để nàng ta tự gánh. Chúng ta vẫn không nên xía vào chuyện này thì hơn.”
Hoàng mama lúc đầu thấy hoàng hậu nương nương nói chuyện một mình với không khí thì cũng có chút giật mình hoảng hốt, nhưng sau khi biết sự thật thì cũng không lấy gì làm sợ hãi. Bà ở trong cung đã lâu, cái bà sợ nhất vẫn là lòng người.
Như nghĩ đến chuyện gì, Uyển Linh vẫy tay gọi mọi người lại, sau đó thì thầm nói chuyện to nhỏ gì đó.
Cũng chẳng biết là nàng đã nói những gì, chỉ biết là sau khi nghe được những lời đó, ai nấy đều cảm thấy vô vùng hứng khởi.
Sáng sớm hôm sau, tin tức hồn ma của nha hoàn bị chết ở Phượng Nghi cung hiện về quấy phá, khiến hoàng hậu nương nương sợ hãi cả đêm không ngủ được loan ra khắp hoàng cung.
Ai cũng nói hoàng hậu bị doạ sợ đến mức, cứ hễ nhắm mắt lại là nhìn thấy tiếng nha hoàn ấy khóc lóc bên tai. Hoàng mama cũng phải thức cả đêm canh chừng bên cạnh thì người mới có thể ngủ được.
Trịnh Gia Ý Hiên bên này, sau khi hạ triều thì liền đi đến Phượng Nghi cung. Thấy Uyển Linh đang yếu ớt nằm trên giường, hắn tiến tới hỏi han:
“Hoàng hậu, nàng không sao chứ?”
Uyển Linh cố gắng ngồi dựa vào thành giường, sau đó nở một nụ cười gượng gạo: “Bệ hạ, người đến đây lúc nào? Sao không cho người thông báo?”
“Ta nghe nói thân thể nàng không khỏe, nên cũng không cho bọn họ thông báo, sợ làm ồn đến nàng nghỉ ngơi.”
“Tạ bệ hạ ân điển.”
“Chúng ta là phu thê, nàng đừng khách sáo với ta như thế!”
Thấy hoàng thượng tự nhiên thân thiết với mình như vậy, Uyển Linh có chút ngượng ngùng. Dù sao thì nàng cũng đang giả vờ đó nha.
Trịnh Gia Ý Hiên thấy nàng cúi mặt xuống thấp thì nghĩ rằng nàng đang buồn bã về những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua. Hắn vỗ nhẹ vào lòng bàn tay nàng trấn an.
“Sao không giao nàng ta cho thận hình tư giải quyết, mà lại đưa tới đây làm gì để rồi phải sợ hãi đến như thế?”
Uyển Linh hờn dỗi đáp:
“Thần thiếp cũng không phải là đang suy nghĩ cho người hay sao? Nàng ta cứ liên miệng kêu oan cho tỷ tỷ của mình, nếu để càng lâu thì mọi chuyện càng phức tạp. Người hiểu chuyện nghe thì không sao, chứ nếu để truyền đến tai những người có ý đồ, thì họ lại lấy đó làm cái cớ để bêu xấu bệ hạ cùng đức phi. Mặc dù biết chuyện này không phải là sự thật, nhưng ai biết bọn họ sẽ đồn đại thành cái dạng gì?”
Uyển Linh cố gắng nói giảm nói tránh hết mức có thể, cũng không thể nói thẳng ra là vì sợ chuyện xấu của hoàng thượng làm bị bại lộ, nên nàng mới phải giết người diệt khẩu được.
Trịnh Gia Ý Hiên buông một tiếng thở dài: “Vất vả cho nàng rồi.”
Hắn cũng không biết phải nói thế nào cho phải. Bởi lẽ trong chuyện này, hắn thực sự cũng có một phần lỗi sai.
Nhớ lại năm đó, hắn cũng vừa mới lên ngôi chưa bao lâu, để ổn định triều chính hắn đã phải vô cùng vất vả. Áp lực cùng một lúc đè nặng lên đôi vai hắn, nên khi thấy Đoàn Tố Tố cùng nam nhân khác đang trần như nhộng trên giường, hắn mới không nhịn được mà tức giận. Dưới sự khích tướng của Lâm Ngọc Nhi đang đứng bên cạnh, hắn mới mất đi lý trí mà xử tử nàng ta và nhân tình ngay tại chỗ.
Nghĩ đến đây, hắn lại càng cảm thấy bản thân mình vô cùng đáng trách. Hắn đường đường là quân vương của một nước, mà lại không thể nào làm chủ được bản thân mình. Nghe những lời dèm pha mà giết hại thiếp thất còn đang mang giọt máu của mình trong bụng.
Nghĩ kỷ lại, thời điểm đó quả thật có rất nhiều điểm đáng nghi. Vì lý gì mà Lâm Ngọc Nhi lại rủ hắn đi vào khu vực vắng, ít người qua lại để đi dạo? Chưa kể, lúc phát hiện ra Đoàn Tố Tố đang nằm trên giường cùng người nam nhân lạ, nhưng nàng ta lại bất động. Phải đến khi hắn cho người hất nước lạnh vào mặt nàng ta, thì nàng ta mới choàng tỉnh dậy. Lúc nhìn thấy người nam nhân đang trần truồng bên cạnh mình thì nàng ta đã vô cùng hoảng hốt, muốn giải thích với hắn nhưng hắn lại không cho nàng cơ hội.
Nén một chút xúc động, hắn không biết bản thân mình tại sao lại hồ đồ đến như thế! Nếu như ngày đó, hắn bình tỉnh xem xét lại mọi việc. Đợi nàng giải thích, sau đó cho người điều tra kỹ càng, thì mọi việc đâu đến nông nổi này.
Là hắn, chính hắn là người đã giết chết nàng!.
“Bệ hạ, sắc mặt người không được tốt lắm, vẫn là nên về tẩm cung nghỉ ngơi đi thôi. Đừng nên vì chuyện triều chính mà lao lực quá!”.
Nghe Uyển Linh lên tiếng nói, Trịnh Gia Ý Hiên mới chợt choàng tỉnh. Hắn có chút bối rối, không hiểu sao lúc nãy mình lại mất hồn đến như thế!.
“Vậy nàng nghỉ ngơi đi, lần sau trẫm lại tới thăm nàng!”
“Để thần thiếp tiễn người.”
Uyển Linh nói xong thì giả vờ nhướn người muốn ngồi dậy. Nhưng hoàng thượng lại cản lại:
“Nàng đang mệt, đừng câu nệ tiểu tiết như vậy!”
Uyển Linh cười duyên: “Vậy thần thiếp tại đây cung tiễn bệ hạ.”
Trịnh Gia Ý Hiên nghe vậy thì mỉm cười không nói gì. Ra tới cửa, hắn chợt quay đầu nhìn lại. Chẳng hiểu sao mặc dù hoàng hậu vẫn luôn nhẹ nhàng, vui vẻ trước mặt hắn. Nhưng hắn lại chẳng cảm nhận được chút tình cảm nào ở trong đó cả.
Lắc nhẹ đầu cho những suy nghĩ kia tan biến đi, hắn bước nhanh ra khỏi Phượng Nghi cung.
Uyển Linh nghe xong thì có chút thở phào nhẹ nhõm. Dù sao chuyện này mà để cho hoàng thượng hoặc người khác biết thì cũng sẽ chẳng hay ho gì.
“Nương nương, lỡ bệ hạ biết được thì sao?”. Nguyệt Phù lo lắng hỏi.
Uyển Linh cười cười: “Thì thôi chứ biết làm sao được.”
Hoàng mama đứng ở phía sau lên tiếng: “Nương nương, dù sao trong chuyện lần này, người giải quyết như vậy vẫn có phần quá mạo hiểm. Nếu để người khác biết được, thì sẽ phạm vào tội lớn. Lần sau tốt nhất chúng ta không nên xía vào những chuyện như thế!”.
“Mama, ta biết rồi.”
Nghe Hoàng mama nhắc nhở, Uyển Linh mặc dù biết là mình đã sai. Nhưng nàng vẫn không hối hận. Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp. Chỉ hi vọng nàng ta ở phía ngoài cung, không cô phụ tấm chân tình này của nàng.
Kiều Kiến Văn ngồi một bên chống cằm lên suy nghĩ: “Cái nữ nhân ở Ngọc An cung cũng chẳng hay ho gì. Mấy con ma ở đó kể rằng nàng ta rất hống hách, bữa giờ còn bày đủ trò hành hạ hạ nhân. À đúng rồi, nghe đâu nàng ta đang nhắm đến cái thai trong bụng của cái vị trong Song viện kia.”
“Ồ, có chuyện đó sao?”. Uyển Linh ngạc nhiên hỏi.
Kiều Kiến Văn gật đầu một cái thật mạnh: “Đúng vậy, không thể nào sai được. Chính miệng nàng ta đã nói như thế, chỉ là giờ cái vị bên Song viện kia quá cẩn thận. Nên nàng ta vẫn chưa có cơ hội nào ra tay mà thôi.”
Uyển Linh lặng im suy nghĩ, một hồi sau thì mới lên tiếng trả lời:
“Mặc dù ta cũng chẳng ưa gì Mạn Song Tâm, nhưng dù sao cái thai trong bụng nàng ta là vô tội.”
Nàng buông một tiếng thở dài, sau đó tiếp tục: “Mà thôi, nghiệp của nàng ta thì để nàng ta tự gánh. Chúng ta vẫn không nên xía vào chuyện này thì hơn.”
Hoàng mama lúc đầu thấy hoàng hậu nương nương nói chuyện một mình với không khí thì cũng có chút giật mình hoảng hốt, nhưng sau khi biết sự thật thì cũng không lấy gì làm sợ hãi. Bà ở trong cung đã lâu, cái bà sợ nhất vẫn là lòng người.
Như nghĩ đến chuyện gì, Uyển Linh vẫy tay gọi mọi người lại, sau đó thì thầm nói chuyện to nhỏ gì đó.
Cũng chẳng biết là nàng đã nói những gì, chỉ biết là sau khi nghe được những lời đó, ai nấy đều cảm thấy vô vùng hứng khởi.
Sáng sớm hôm sau, tin tức hồn ma của nha hoàn bị chết ở Phượng Nghi cung hiện về quấy phá, khiến hoàng hậu nương nương sợ hãi cả đêm không ngủ được loan ra khắp hoàng cung.
Ai cũng nói hoàng hậu bị doạ sợ đến mức, cứ hễ nhắm mắt lại là nhìn thấy tiếng nha hoàn ấy khóc lóc bên tai. Hoàng mama cũng phải thức cả đêm canh chừng bên cạnh thì người mới có thể ngủ được.
Trịnh Gia Ý Hiên bên này, sau khi hạ triều thì liền đi đến Phượng Nghi cung. Thấy Uyển Linh đang yếu ớt nằm trên giường, hắn tiến tới hỏi han:
“Hoàng hậu, nàng không sao chứ?”
Uyển Linh cố gắng ngồi dựa vào thành giường, sau đó nở một nụ cười gượng gạo: “Bệ hạ, người đến đây lúc nào? Sao không cho người thông báo?”
“Ta nghe nói thân thể nàng không khỏe, nên cũng không cho bọn họ thông báo, sợ làm ồn đến nàng nghỉ ngơi.”
“Tạ bệ hạ ân điển.”
“Chúng ta là phu thê, nàng đừng khách sáo với ta như thế!”
Thấy hoàng thượng tự nhiên thân thiết với mình như vậy, Uyển Linh có chút ngượng ngùng. Dù sao thì nàng cũng đang giả vờ đó nha.
Trịnh Gia Ý Hiên thấy nàng cúi mặt xuống thấp thì nghĩ rằng nàng đang buồn bã về những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua. Hắn vỗ nhẹ vào lòng bàn tay nàng trấn an.
“Sao không giao nàng ta cho thận hình tư giải quyết, mà lại đưa tới đây làm gì để rồi phải sợ hãi đến như thế?”
Uyển Linh hờn dỗi đáp:
“Thần thiếp cũng không phải là đang suy nghĩ cho người hay sao? Nàng ta cứ liên miệng kêu oan cho tỷ tỷ của mình, nếu để càng lâu thì mọi chuyện càng phức tạp. Người hiểu chuyện nghe thì không sao, chứ nếu để truyền đến tai những người có ý đồ, thì họ lại lấy đó làm cái cớ để bêu xấu bệ hạ cùng đức phi. Mặc dù biết chuyện này không phải là sự thật, nhưng ai biết bọn họ sẽ đồn đại thành cái dạng gì?”
Uyển Linh cố gắng nói giảm nói tránh hết mức có thể, cũng không thể nói thẳng ra là vì sợ chuyện xấu của hoàng thượng làm bị bại lộ, nên nàng mới phải giết người diệt khẩu được.
Trịnh Gia Ý Hiên buông một tiếng thở dài: “Vất vả cho nàng rồi.”
Hắn cũng không biết phải nói thế nào cho phải. Bởi lẽ trong chuyện này, hắn thực sự cũng có một phần lỗi sai.
Nhớ lại năm đó, hắn cũng vừa mới lên ngôi chưa bao lâu, để ổn định triều chính hắn đã phải vô cùng vất vả. Áp lực cùng một lúc đè nặng lên đôi vai hắn, nên khi thấy Đoàn Tố Tố cùng nam nhân khác đang trần như nhộng trên giường, hắn mới không nhịn được mà tức giận. Dưới sự khích tướng của Lâm Ngọc Nhi đang đứng bên cạnh, hắn mới mất đi lý trí mà xử tử nàng ta và nhân tình ngay tại chỗ.
Nghĩ đến đây, hắn lại càng cảm thấy bản thân mình vô cùng đáng trách. Hắn đường đường là quân vương của một nước, mà lại không thể nào làm chủ được bản thân mình. Nghe những lời dèm pha mà giết hại thiếp thất còn đang mang giọt máu của mình trong bụng.
Nghĩ kỷ lại, thời điểm đó quả thật có rất nhiều điểm đáng nghi. Vì lý gì mà Lâm Ngọc Nhi lại rủ hắn đi vào khu vực vắng, ít người qua lại để đi dạo? Chưa kể, lúc phát hiện ra Đoàn Tố Tố đang nằm trên giường cùng người nam nhân lạ, nhưng nàng ta lại bất động. Phải đến khi hắn cho người hất nước lạnh vào mặt nàng ta, thì nàng ta mới choàng tỉnh dậy. Lúc nhìn thấy người nam nhân đang trần truồng bên cạnh mình thì nàng ta đã vô cùng hoảng hốt, muốn giải thích với hắn nhưng hắn lại không cho nàng cơ hội.
Nén một chút xúc động, hắn không biết bản thân mình tại sao lại hồ đồ đến như thế! Nếu như ngày đó, hắn bình tỉnh xem xét lại mọi việc. Đợi nàng giải thích, sau đó cho người điều tra kỹ càng, thì mọi việc đâu đến nông nổi này.
Là hắn, chính hắn là người đã giết chết nàng!.
“Bệ hạ, sắc mặt người không được tốt lắm, vẫn là nên về tẩm cung nghỉ ngơi đi thôi. Đừng nên vì chuyện triều chính mà lao lực quá!”.
Nghe Uyển Linh lên tiếng nói, Trịnh Gia Ý Hiên mới chợt choàng tỉnh. Hắn có chút bối rối, không hiểu sao lúc nãy mình lại mất hồn đến như thế!.
“Vậy nàng nghỉ ngơi đi, lần sau trẫm lại tới thăm nàng!”
“Để thần thiếp tiễn người.”
Uyển Linh nói xong thì giả vờ nhướn người muốn ngồi dậy. Nhưng hoàng thượng lại cản lại:
“Nàng đang mệt, đừng câu nệ tiểu tiết như vậy!”
Uyển Linh cười duyên: “Vậy thần thiếp tại đây cung tiễn bệ hạ.”
Trịnh Gia Ý Hiên nghe vậy thì mỉm cười không nói gì. Ra tới cửa, hắn chợt quay đầu nhìn lại. Chẳng hiểu sao mặc dù hoàng hậu vẫn luôn nhẹ nhàng, vui vẻ trước mặt hắn. Nhưng hắn lại chẳng cảm nhận được chút tình cảm nào ở trong đó cả.
Lắc nhẹ đầu cho những suy nghĩ kia tan biến đi, hắn bước nhanh ra khỏi Phượng Nghi cung.