Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
Chương 39
“Không có thì hôm nay anh đưa em đi mua. Còn trang điểm nữa, không được sao?”
“Công việc của anh thì sao?”
“Hiện tại anh rất rảnh, không có công việc gì hết.”
Viễn Trình cả người mệt mỏi, tối hôm qua cậu thức đến 3 giờ sáng để xử lí văn kiện Cố Trì để lại mà giờ anh lại nói không có công việc gì. Anh bỏ một ngày thôi là công việc chồng chất lên không xuể.
“Thế giờ em đi chuẩn bị?”
“Ăn xong đi đã.”
2 giờ chiều, cô đang tấp nập chuẩn bị đi chuẩn bị cùng Cố Trì. Nhìn lại chiếc vòng trên cổ cảm giác có một điều gì đó rất khó chịu.
Không hiểu tại sao cô đang rất vui mà nước mắt của cô lại vương trên khoé mi. Trái tim đột nhiên nhói đau đến lạ.
“Tịch Nhan em sao vậy?”
“Em không biết.”
Cô cũng không biết tại sao mà lại có cảm xúc như vậy. Mộ Cố Trì nhìn bóng lưng của cô dường như biết chuyện gì đó khó nói.
“Tịch Nhan sao em lại bỏ tôi?”
…
Tịch Nhan cùng Mộ Cố Trì đi đến cửa hàng chọn đồ. Vừa bước vào nhân viên trong tiệm đã nhìn hai người bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Cô loanh quanh mãi vẫn không tìm được một bộ nào như ý. Tịch Nhan thất vọng ngồi xuống bên cạnh Cố Trì.
“Đồ ở đây không được đẹp à?”
Cô rầu rĩ lắc đầu, anh hôm nay đeo kính thể hiện cái vẻ thư sinh khác mọi hôm. Cô cảm giác không quen với tạo hình thư sinh của anh.
Đám nhân viên cắn răng khóc lóc. Đây toàn là đồ hiệu của các nhà thiết kế nổi tiếng đấy. Đúng là người có tiền sẽ có một suy nghĩ riêng biệt.
“Cố Trì anh chọn giúp em đi.”
“Được rồi, ngồi yên ở đây chờ anh.”
Đám nhân viên nhìn cô mắt sáng lên ngưỡng mộ không thôi. Có người chồng, người yêu rất là đẹp trai lại còn ra dáng đại gia nữa chứ.
Nhìn những bộ đồ ở đây cô lắc đầu chán nản, vốn sexy hở hang không phải là gu của cô. Lại còn… lại còn tối hôm qua hoan ái quá mức còn lưu lại dấu vết.
“Tịch Nhan lại đây.”
Mộ Cố Trì gọi cô, Tịch Nhan lười nhác đi lại bên cạnh anh ta. Cố Trì ngắm nghía chiếc đầm rồi lại so sánh với cô.
Một chiếc váy dài qua đầu gối, phần cánh tay thì không quá dài vừa mát mẻ lại vừa tạo nên một sự thu hút đến lạ. Theo bên cạnh đó là một chiếc áo khoác mỏng được làm bằng tơ tằm mềm mại, cùng chiếc khăn màu hồng vải cùng loại.
Phối đồ vừa có cảm giác đáng yêu, không quá hở hang mờ ảo đến quyến rũ. Lại có thể che đi những vết hoan lạc của buổi đêm hôm qua.
“Mắt nhìn của vị tiên sinh này thật tốt, đây là mẫu dạ tiệc thu đông mới nhất trong cửa hàng chúng tôi. Nhà thiết kế R đã đích thân tự tay mình mang tới đây, số lượng cực kì có hạn. Giá tiền…”
“Không mật khẩu, quẹt thẻ.”
“Không có thì hôm nay anh đưa em đi mua. Còn trang điểm nữa, không được sao?”
“Công việc của anh thì sao?”
“Hiện tại anh rất rảnh, không có công việc gì hết.”
Viễn Trình cả người mệt mỏi, tối hôm qua cậu thức đến 3 giờ sáng để xử lí văn kiện Cố Trì để lại mà giờ anh lại nói không có công việc gì. Anh bỏ một ngày thôi là công việc chồng chất lên không xuể.
“Thế giờ em đi chuẩn bị?”
“Ăn xong đi đã.”
2 giờ chiều, cô đang tấp nập chuẩn bị đi chuẩn bị cùng Cố Trì. Nhìn lại chiếc vòng trên cổ cảm giác có một điều gì đó rất khó chịu.
Không hiểu tại sao cô đang rất vui mà nước mắt của cô lại vương trên khoé mi. Trái tim đột nhiên nhói đau đến lạ.
“Tịch Nhan em sao vậy?”
“Em không biết.”
Cô cũng không biết tại sao mà lại có cảm xúc như vậy. Mộ Cố Trì nhìn bóng lưng của cô dường như biết chuyện gì đó khó nói.
“Tịch Nhan sao em lại bỏ tôi?”
…
Tịch Nhan cùng Mộ Cố Trì đi đến cửa hàng chọn đồ. Vừa bước vào nhân viên trong tiệm đã nhìn hai người bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Cô loanh quanh mãi vẫn không tìm được một bộ nào như ý. Tịch Nhan thất vọng ngồi xuống bên cạnh Cố Trì.
“Đồ ở đây không được đẹp à?”
Cô rầu rĩ lắc đầu, anh hôm nay đeo kính thể hiện cái vẻ thư sinh khác mọi hôm. Cô cảm giác không quen với tạo hình thư sinh của anh.
Đám nhân viên cắn răng khóc lóc. Đây toàn là đồ hiệu của các nhà thiết kế nổi tiếng đấy. Đúng là người có tiền sẽ có một suy nghĩ riêng biệt.
“Cố Trì anh chọn giúp em đi.”
“Được rồi, ngồi yên ở đây chờ anh.”
Đám nhân viên nhìn cô mắt sáng lên ngưỡng mộ không thôi. Có người chồng, người yêu rất là đẹp trai lại còn ra dáng đại gia nữa chứ.
Nhìn những bộ đồ ở đây cô lắc đầu chán nản, vốn sexy hở hang không phải là gu của cô. Lại còn… lại còn tối hôm qua hoan ái quá mức còn lưu lại dấu vết.
“Tịch Nhan lại đây.”
Mộ Cố Trì gọi cô, Tịch Nhan lười nhác đi lại bên cạnh anh ta. Cố Trì ngắm nghía chiếc đầm rồi lại so sánh với cô.
Một chiếc váy dài qua đầu gối, phần cánh tay thì không quá dài vừa mát mẻ lại vừa tạo nên một sự thu hút đến lạ. Theo bên cạnh đó là một chiếc áo khoác mỏng được làm bằng tơ tằm mềm mại, cùng chiếc khăn màu hồng vải cùng loại.
Phối đồ vừa có cảm giác đáng yêu, không quá hở hang mờ ảo đến quyến rũ. Lại có thể che đi những vết hoan lạc của buổi đêm hôm qua.
“Mắt nhìn của vị tiên sinh này thật tốt, đây là mẫu dạ tiệc thu đông mới nhất trong cửa hàng chúng tôi. Nhà thiết kế R đã đích thân tự tay mình mang tới đây, số lượng cực kì có hạn. Giá tiền…”
“Không mật khẩu, quẹt thẻ.”
Bình luận facebook