Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Chương 47
Cô gái ngày ấy luôn tươi cười khi gặp anh, đang đợi anh xoa đầu lại vui vẻ cười toe toét nay đã khác xưa. Cô không cười thậm trí còn không nhìn mặt anh.
“3 năm rồi, Tịch Nhan chúng ta không gặp nhau 3 năm rồi. Em vẫn không thể tha thứ cho anh sao?”
“Anh không có lỗi, lỗi là tôi khi đã yêu sai người. Tử Thiếu không phải anh và Vãn Y đã đính hôn hay sao? Hà cớ gì hôm nay lại tìm tôi?”
“Anh không có. Năm đó anh bị hại, anh vốn vô tội.”
“Vô tội?”
Ngày hôm đó theo lời của Tụ Vãn Y, Tịch Nhan tới khách sạn thì chứng kiến cảnh tượng rùng mình. Anh ta và cô ta hai thân thể trần truồng đang quấn lấy nhau trên một chiếc giường.
Không thể chấp nhận nổi cô đã chính thức chia tay với Tử Hàn. Còn anh ta dậy không nhớ một thứ gì chỉ thấy bên cạnh Tụ Vãn Y đang trần truồng khóc lóc. Bên cạnh điện thoại là tin nhắn chia tay của Tịch Nhan.
Anh ta ngay lập tức hiểu ra mình bị chuốc thuốc nhưng khách sạn lại không có camera anh không thể nào chứng minh bản thân trong sạch. Bạch Gia sau khi biết chuyện liền liên hôn cho Bạch Tử Hàn với Tụ Vãn Y.
Anh không chấp nhận từ bỏ cô xong vẫn không cho Tụ Vãn Y một lời giải thích hoặc một danh phận. Mặc cha mẹ anh không cãi.
Mối tình năm ấy giống như một vết dao đâm thẳng vào trái tim Tịch Nhan. Vốn không có cơ hội để bù đắp lại.
“Bạch Tử Hàn chúng ta không còn quan hệ gì cả. Với lại tôi đã có chồng phiền anh…”
“Không… Không thể nào. Em chọc tức anh có phải không Tịch Nhan? Anh biết sai rồi mà.”
Anh ta hoảng sợ nắm chặt lấy bả vai của Tịch Nhan. Cô nhíu mày đau đớn, sức lực một người con gái yếu đuối như cô vốn không thể so sánh được với anh ta.
Trên này Tạ Tư Chiết cùng Tập Lẫm đang dõi theo tất cả. Tạ Tư Chiết cầm ly rượu nhấp nhẹ.
“Chậc, cái này là tiểu bạch thỏ đang ngoại tình?”
“Tạ Tư Chiết cậu lắm chuyện thật đấy, lần sau bỏ giải ảnh đế đi lấy giải lắm miệng.”
Tập Lẫm dựa vào lan can hóng gió trời, thả lỏng buông lời trêu đùa Tạ Tư Chiết.
“Cậu im đi tôi xẻo lưỡi cậu đấy.”
Bên dưới này Tịch Nhan khó chịu đẩy Tử Hàn ra. Ánh mắt cô ướt át trừng mắt nhìn anh ta.
Nhận ra mình vừa làm tổn thương cô, anh không dám tin vào mắt mình vội vàng xin lỗi.
“T… Tịch Nhan xin lỗi…”
Chiếc khăn trên cổ cô rơi ra để lộ vết tích của cuộc hoan ái đêm hôm qua. Bạch Tử Hàn ngỡ ngàng, Tịch Nhan vội vàng lấy khăn che đi.
“Em thật sự…”
“Tôi đã có chồng phiền anh cách xa tôi một chút.”
Tử Hàn không nói gì nắm chặt tay thành quyền bỏ đi. Trong lòng vẫn còn cảm thấy mất mác khó chịu.
Bên trong này anh vẫn nhìn về hướng cô một khắc cũng không rời. Cuộc trò chuyện của Tịch Nhan và Bạch Tử Hàn cũng bị anh thu vào tầm mắt.
Cả người toát ra một luồng sát khí đến lúc Bạch Tử Hàn bỏ đi anh mới dần thu lại. Đấy không phải là ghen đấy chứ?
Bên trên Tập Lẫm và Tạ Tư Chiết vừa đươc xem một cảnh phim miễn phí không khỏi tấm tắc khen ngợi.
Cô gái ngày ấy luôn tươi cười khi gặp anh, đang đợi anh xoa đầu lại vui vẻ cười toe toét nay đã khác xưa. Cô không cười thậm trí còn không nhìn mặt anh.
“3 năm rồi, Tịch Nhan chúng ta không gặp nhau 3 năm rồi. Em vẫn không thể tha thứ cho anh sao?”
“Anh không có lỗi, lỗi là tôi khi đã yêu sai người. Tử Thiếu không phải anh và Vãn Y đã đính hôn hay sao? Hà cớ gì hôm nay lại tìm tôi?”
“Anh không có. Năm đó anh bị hại, anh vốn vô tội.”
“Vô tội?”
Ngày hôm đó theo lời của Tụ Vãn Y, Tịch Nhan tới khách sạn thì chứng kiến cảnh tượng rùng mình. Anh ta và cô ta hai thân thể trần truồng đang quấn lấy nhau trên một chiếc giường.
Không thể chấp nhận nổi cô đã chính thức chia tay với Tử Hàn. Còn anh ta dậy không nhớ một thứ gì chỉ thấy bên cạnh Tụ Vãn Y đang trần truồng khóc lóc. Bên cạnh điện thoại là tin nhắn chia tay của Tịch Nhan.
Anh ta ngay lập tức hiểu ra mình bị chuốc thuốc nhưng khách sạn lại không có camera anh không thể nào chứng minh bản thân trong sạch. Bạch Gia sau khi biết chuyện liền liên hôn cho Bạch Tử Hàn với Tụ Vãn Y.
Anh không chấp nhận từ bỏ cô xong vẫn không cho Tụ Vãn Y một lời giải thích hoặc một danh phận. Mặc cha mẹ anh không cãi.
Mối tình năm ấy giống như một vết dao đâm thẳng vào trái tim Tịch Nhan. Vốn không có cơ hội để bù đắp lại.
“Bạch Tử Hàn chúng ta không còn quan hệ gì cả. Với lại tôi đã có chồng phiền anh…”
“Không… Không thể nào. Em chọc tức anh có phải không Tịch Nhan? Anh biết sai rồi mà.”
Anh ta hoảng sợ nắm chặt lấy bả vai của Tịch Nhan. Cô nhíu mày đau đớn, sức lực một người con gái yếu đuối như cô vốn không thể so sánh được với anh ta.
Trên này Tạ Tư Chiết cùng Tập Lẫm đang dõi theo tất cả. Tạ Tư Chiết cầm ly rượu nhấp nhẹ.
“Chậc, cái này là tiểu bạch thỏ đang ngoại tình?”
“Tạ Tư Chiết cậu lắm chuyện thật đấy, lần sau bỏ giải ảnh đế đi lấy giải lắm miệng.”
Tập Lẫm dựa vào lan can hóng gió trời, thả lỏng buông lời trêu đùa Tạ Tư Chiết.
“Cậu im đi tôi xẻo lưỡi cậu đấy.”
Bên dưới này Tịch Nhan khó chịu đẩy Tử Hàn ra. Ánh mắt cô ướt át trừng mắt nhìn anh ta.
Nhận ra mình vừa làm tổn thương cô, anh không dám tin vào mắt mình vội vàng xin lỗi.
“T… Tịch Nhan xin lỗi…”
Chiếc khăn trên cổ cô rơi ra để lộ vết tích của cuộc hoan ái đêm hôm qua. Bạch Tử Hàn ngỡ ngàng, Tịch Nhan vội vàng lấy khăn che đi.
“Em thật sự…”
“Tôi đã có chồng phiền anh cách xa tôi một chút.”
Tử Hàn không nói gì nắm chặt tay thành quyền bỏ đi. Trong lòng vẫn còn cảm thấy mất mác khó chịu.
Bên trong này anh vẫn nhìn về hướng cô một khắc cũng không rời. Cuộc trò chuyện của Tịch Nhan và Bạch Tử Hàn cũng bị anh thu vào tầm mắt.
Cả người toát ra một luồng sát khí đến lúc Bạch Tử Hàn bỏ đi anh mới dần thu lại. Đấy không phải là ghen đấy chứ?
Bên trên Tập Lẫm và Tạ Tư Chiết vừa đươc xem một cảnh phim miễn phí không khỏi tấm tắc khen ngợi.
Bình luận facebook