Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76
Chương 76
“Đừng.”
Tịch Nhan lắc đầu nhìn Kiều Anh, hình như cả hai rất tương đồng ý hợp. Suy nghĩ cũng rất giống nhau.
Sau khi khám xong cô ôm lấy kết quả siêu âm trong lòng miệng cứ cười toe toét không ngừng.
Kiều Anh nhìn cô hỏi.
“Thế mày định cuối tuần làm tiệc mới báo à?”
“Đúng rồi, nhân tiện cũng ra mắt chính thức Mộ gia luôn. Thấy tao siêu không?”
“Siêu, quá siêu.”
Kiều Anh cười khen cô, Tịch Nhan vui vẻ chạy đến bên hàng ghế ngồi xuống nhìn Kiều Anh.
“Đó mày thanh toán đi, tao sẽ ngồi đây chờ mày.”
Kiều Anh mở túi ra lấy tiền, rõ là sáng nay Tịch Nhan đưa hết tiền cho cô nên giờ mới phải đi thanh toán như này.
Trong lúc đang thanh toán, Tịch Nhan cứ cầm cái phim siêu âm ngắm đứa con nhỏ nhắn kia.
Y tá đang kê thuốc, Kiều Anh cúi xuống lấy lục lọi lấy tiền. Một bác sĩ đi tới bên cạnh hỏi cô y tá.
“Cho tôi số viện trưởng khoa xương hàm mặt.”
“À đây ạ.”
Cô y tá vẫn đang kê thuốc, Kiều Anh vẫn không nhận ra điều gì bất thường.
“Cô tên Tần Kiều Anh phải không?”
Vị bác sĩ trẻ tuổi kia đang định đi thì đột nhiên dừng lại đứng hình. Kiều Anh ngẩng đầu lên đưa tiền nhận thuốc.
Lữ Mộc Phong cao hơn Kiều Anh một cái đầu khuôn mặt cô, giọng nói cô không thể nào sai được.
“Kiều Anh…”
“Hửm?”
Nghe có người gọi tên mình cô ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt bỗng chốc biến sắc.
“Mộc Phong?”
“Mộc Phong?”
“Phải là em không Kiều Anh?”
Sắc mặt của anh ta cũng không khá lên là bao. Tịch Nhan đứng dậy đi đến chỗ Kiều Anh.
“Mày quen cậu ta sao?”
“Ừ.”
“Tịch Nhan sao cô ở đây?”
Mộc Phong ngỡ ngàng nhìn hai người. 8 năm nay sau khi Kiều Anh mất tích, Mộc Phong vẫn luôn tìm kiếm nhưng tất cả đều là con số không. Cũng không biết bây giờ cô sống như thế nào.
“Về phòng anh nói chuyện đi.”
Tịch Nhan, Kiều Anh theo chân Mộc Phong về phòng làm việc của anh ta. Kiều Anh gượng cười, không ngờ 8 năm nay anh ta vẫn chẳng thay đổi gì cả.
“Đừng.”
Tịch Nhan lắc đầu nhìn Kiều Anh, hình như cả hai rất tương đồng ý hợp. Suy nghĩ cũng rất giống nhau.
Sau khi khám xong cô ôm lấy kết quả siêu âm trong lòng miệng cứ cười toe toét không ngừng.
Kiều Anh nhìn cô hỏi.
“Thế mày định cuối tuần làm tiệc mới báo à?”
“Đúng rồi, nhân tiện cũng ra mắt chính thức Mộ gia luôn. Thấy tao siêu không?”
“Siêu, quá siêu.”
Kiều Anh cười khen cô, Tịch Nhan vui vẻ chạy đến bên hàng ghế ngồi xuống nhìn Kiều Anh.
“Đó mày thanh toán đi, tao sẽ ngồi đây chờ mày.”
Kiều Anh mở túi ra lấy tiền, rõ là sáng nay Tịch Nhan đưa hết tiền cho cô nên giờ mới phải đi thanh toán như này.
Trong lúc đang thanh toán, Tịch Nhan cứ cầm cái phim siêu âm ngắm đứa con nhỏ nhắn kia.
Y tá đang kê thuốc, Kiều Anh cúi xuống lấy lục lọi lấy tiền. Một bác sĩ đi tới bên cạnh hỏi cô y tá.
“Cho tôi số viện trưởng khoa xương hàm mặt.”
“À đây ạ.”
Cô y tá vẫn đang kê thuốc, Kiều Anh vẫn không nhận ra điều gì bất thường.
“Cô tên Tần Kiều Anh phải không?”
Vị bác sĩ trẻ tuổi kia đang định đi thì đột nhiên dừng lại đứng hình. Kiều Anh ngẩng đầu lên đưa tiền nhận thuốc.
Lữ Mộc Phong cao hơn Kiều Anh một cái đầu khuôn mặt cô, giọng nói cô không thể nào sai được.
“Kiều Anh…”
“Hửm?”
Nghe có người gọi tên mình cô ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt bỗng chốc biến sắc.
“Mộc Phong?”
“Mộc Phong?”
“Phải là em không Kiều Anh?”
Sắc mặt của anh ta cũng không khá lên là bao. Tịch Nhan đứng dậy đi đến chỗ Kiều Anh.
“Mày quen cậu ta sao?”
“Ừ.”
“Tịch Nhan sao cô ở đây?”
Mộc Phong ngỡ ngàng nhìn hai người. 8 năm nay sau khi Kiều Anh mất tích, Mộc Phong vẫn luôn tìm kiếm nhưng tất cả đều là con số không. Cũng không biết bây giờ cô sống như thế nào.
“Về phòng anh nói chuyện đi.”
Tịch Nhan, Kiều Anh theo chân Mộc Phong về phòng làm việc của anh ta. Kiều Anh gượng cười, không ngờ 8 năm nay anh ta vẫn chẳng thay đổi gì cả.
Bình luận facebook