• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tiệm Ăn Vặt của Phu Nhân Tướng Quân (3 Viewers)

  • Chương 65-66

Chương 65: Há cảo


Giọng nói của hắn nhỏ đến nỗi chỉ có mình nàng nghe thấy. Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, lập tức mím môi cười: “Chàng nghĩ thật hay.”


Tần lão phu nhân thấy hai người này vừa nói vừa cười thì cũng vui mừng theo….


Mặt trời ấm áp xua tan cái lạnh của mùa xuân khiến cho tất cả muôn loài đều tranh nhau khoe sắc, vô cùng náo nhiệt. Gần đây, trong sân của Phi Hiên Các được bày thêm một bộ bàn ghế mới. Sau đó, nơi này trở thành nơi tụ tập náo nhiệt nhất của Phủ Trấn Quốc Tướng quân. Thân thể Tần Tu Dật đã hoàn toàn khôi phục, vì thế hôm nay hắn tới chơi cờ cùng Tần Tu Viễn. Trong căn bếp nhỏ bên cạnh sân có hai cô nương đang thảo luận về Xuân Nhật Yến. “Chi Tâm tỷ tỷ, yến hội mùa xuân năm trước các nhà làm gì vậy?”


Đường Nguyễn Nguyễn suy nghĩ mấy ngày, cũng không nghĩ ra phải làm gì cho hợp lý. Ngôn Chi Tâm nói: “Cái này… Mỗi nhà đều có thế mạnh, nhưng thường sẽ có một vài món ăn nhất định.”


Đường Nguyễn Nguyễn tò mò hỏi: “Không phải nói Xuân Nhật Yến phải mời rất nhiều người đến sao? Tại sao chỉ có một vài món ăn?”


Ngôn Chi Tâm cười nói: “Mỗi năm những người tham gia thi đấu đều là một số đại quan quý nhân, hoàng thân quốc thích, người thực sự biết làm món ăn thì rất ít, rất nhiều người vì dự thi mà phải khổ luyện một thời gian dài nhưng cũng chỉ có thể nắm giữ mấy món ăn.”


Đường Nguyễn Nguyễn nghi ngờ: “Nói như vậy thì không phải là có thể dễ dàng để vươn lên dẫn đầu sao?”


Ngôn Chi Tâm nói: “Vậy cũng chưa chắc, bởi vì sư phụ của những người dự thi kia đều là ngự trù nổi tiếng, bọn họ chỉ cần học được mấy món ăn đặc trưng của ngự trù nổi tiếng thì cũng đủ ứng chiến rồi.”


Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, hỏi: “Vậy món ăn nào được ưa chuộng nhất?”


Ngôn Chi Tâm nói: “Cái này cũng không thể nói chính xác… Chẳng qua ở Đế Đô luôn luôn lấy phong cách tinh xảo làm chủ.”


Đường Nguyễn Nguyễn suy nghĩ nói: “Tinh xảo… ”


Nàng nhìn vào con tôm sống trong bếp nhỏ đột nhiên nhớ lại một điều. Người dân vùng Lĩnh Nam có một phong tục ăn uống được gọi là “trà sáng”. Mặc dù có một từ “trà”, nhưng không chỉ là uống trà mà điểm tâm để dùng với trà mới là quan trọng nhất.


Dân gian thường gọi “trà sáng” là “một hoặc hai món”, có nghĩa là trà phải ăn với một món ăn nhẹ. Rất nhiều gia đình ở Lĩnh Nam vào buổi sáng thường ngồi quanh một bàn, uống trà nói chuyện phiếm, thưởng thức điểm tâm, tụ tập với nhau. Mỗi món điểm tâm cũng không nhiều, trong một đĩa có thể cũng chỉ có ba đến bốn món, tinh xảo mà lại mỹ vị, làm cho người ta ăn thế nào cũng không đủ. Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Chi Tâm tỷ tỷ, trong Xuân Nhật Yến, muội muốn làm ‘Trà sáng’!”


Ngôn Chi Tâm sửng sốt, nói: “Trà sáng? Là một loại trà sao?”


Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Không phải, nó là một sự kết hợp giữa trà với điểm tâm, vô cùng phong phú.” Nàng nhấc một con tôm sống lên, nói: “Trong trà buổi sáng, một trong những món ăn nhẹ nổi tiếng nhất là “há cảo” muội sẽ làm nó cho bữa sáng ngày hôm nay!”


Ngôn Chi Tâm vừa nghe, nhất thời hứng thú, nói: “Tỷ đến giúp muội!”


Đường Nguyễn Nguyễn làm mẫu một cái rồi, nói: “Tỷ xem, trước tiên vặn một cái rồi nhổ đầu tôm ra, sau đó ruột tôm cũng sẽ đi ra theo… Ruột tôm này tốt nhất là không ăn.”


Ngôn Chi Tâm nghiêm túc nhìn, sau đó nàng học theo dáng vẻ của Đường Nguyễn Nguyễn, cầm một con tôm lên nhưng còn chưa kịp xử lý đã thấy con tôm trơn trượt kia đột nhiên vặn vẹo cọ cọ tay nàng một cái, nàng kinh hãi ném con tôm ra ngoài: “A!”


Tần Tu Dật ở trong viện vừa nghe tiếng liền chạy vào: “Sao vậy?”


Sắc mặt Ngôn Chi Tâm hơi đỏ, nói: “Không, không có gì đâu…”


Tần Tu Dật cảm thấy có chút cổ quái, nói: “Vậy nàng vừa mới hét cái gì…”


Ngôn Chi Tâm căng thẳng: “Ta không hét.”


Tần Tu Viễn đi vào sau, nhìn thoáng qua Đường Nguyễn Nguyễn lại thấy nàng nghẹn cười mà trên mặt đất bên cạnh Ngôn Chi Tâm lại có một con tôm lẻ loi, liền nói: “Tỷ đừng nói… Tỷ sợ tôm, đúng không?”


Sắc mặt Ngôn Chi Tâm càng đỏ, nói: “Ta… Ta không sợ! Ta chỉ… Không muốn sát sinh.”


Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười, nói: “Vậy tỷ tỷ đi nghỉ ngơi đi, muội tự mình làm.”


Ngôn Chi Tâm lại nói: “Nhưng nhiều tôm như vậy, một mình muội phải làm rất lâu nếu không thì gọi Minh Sương đến hỗ trợ?”


Tần Tu Viễn mỉm cười, nói: “Ta đến giúp nàng.”


Đường Nguyễn Nguyễn lại có chút bất ngờ, cười lên làm xuất hiện lúm đồng tiền: “Được.”


Ngôn Chi Tâm thấy vậy cũng tự giác ra khỏi phòng bếp nhỏ, cùng Tần Tu Dật chơi cờ. Tần Tu Viễn rửa sạch tay hỏi: “Cần ta làm gì đây?”


Đường Nguyễn Nguyễn liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: “Chàng có biết nhổ đầu tôm không?”


Tần Tu Viễn nhíu mày, nói: “Ta chỉ chém qua đầu địch nhân.”


Đường Nguyễn Nguyễn: “…”


Trong khoảnh khắc im lặng, nàng nói: “Bỏ đi, chàng chỉ cần đứng một bên nhìn là được.”


Dứt lời, nàng nhanh chóng xử lý xong một đĩa tôm, tôm đều được làm sạch, bỏ vào bát, vỏ tôm chất đống ở một cái bát khác. Tần Tu Viễn hỏi: “Vì sao vỏ tôm này còn phải giữ lại?”


Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Bên trong vỏ tôm rất giàu protein, ý chính là ăn vào có thể bồi bổ thân thể… Hơn nữa xay ra rất thơm, còn có thể sử dụng để nâng cao hương vị.”


Tần Tu Viễn nghe xong cũng cảm thấy có chút thần kỳ, hắn thấy Đường Nguyễn Nguyễn đổ một ít dầu vào chảo, sau khi đun nóng lên liền đổ vỏ tôm vào. Chiên được một lát đã có một mùi dầu vừa tươi vừa thơm truyền ra, vỏ tôm cũng dần chuyển màu sang vàng. Đường Nguyễn Nguyễn một tay đổ dầu ra, để ráo nước vỏ tôm. Dầu tôm lọc qua khay có vẻ trong suốt mềm mịn, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy đáy. Tần Tu Viễn ngửi mùi: Quả nhiên rất thơm!


Sau đó, Đường Nguyễn Nguyễn lấy tôm trong bát ra, cắt thành miếng rồi cho vào một cái bát lớn, thêm cà rốt băm nhỏ, hạt tiêu trắng, muối, đường trắng, tinh bột… rồi dùng đũa bắt đầu khuấy. Tần Tu Viễn đứng ở một bên, hứng thú nhìn nàng. Đường Nguyễn Nguyễn thấy đũa khuấy không tiện liền dứt khoát đổi thành dùng tay khuấy. Nàng dùng mười đầu ngón tay bóp nhân bánh nghiền nát mềm mại, bóp tới bóp lui.


Vẻ mặt của nàng chuyên chú lại vô cùng xinh đẹp, Tần Tu Viễn nhìn cũng thấy thích thú. Thấy nhân bánh đã gần được, Đường Nguyễn Nguyễn liền thêm hai thìa dầu tôm vào, dầu tôm là một bước quan trọng, có thể gợi lên mùi tươi ngon. “Nhân bánh đã thành công rồi, bây giờ chúng ta làm vỏ sủi cảo.”


Tần Tu Viễn sửng sốt: “Nàng làm há cảo sao?”


Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, nói: “Thiếp đang làm há cảo.”


Dứt lời, nàng liền đổ tinh bột năng trong suốt và muối vào trong bát, sau đó lấy một chén nước sôi, từ từ rưới vào, nguyên bản là một núi bột trắng, lúc này bị nước nhanh chóng làm tản ra bốn phía, mà bột hoà với nước, ức chế lẫn nhau, khá thú vị. Đường Nguyễn Nguyễn nhân lúc còn nóng vội vàng khuấy chúng lên. Không giống như bột mì, loại bột này không dính tay nên chỉ trong chốc lát sau, bát bột này đã trở thành một khối bột mịn màng mềm mại, nàng hài lòng vỗ vỗ bát bột lớn, mềm mại và dẻo dai. “Chàng thấy đấy, đây là vỏ của há cảo.”


Tần Tu Viễn nói: “Ta chỉ nghe nói qua hoành thánh nhưng chưa từng nghe qua há cảo.”


Đường Nguyễn Nguyễn cười giống như dỗ dành đứa bé nói: “Lúc hấp xong, chàng sẽ là người đầu tiên được nếm thử .”


Nàng cười mặt như hoa đào rộ lên sáng sủa. Tần Tu Viễn càng nhìn càng thích. Ngay sau đó, nàng cắt đống bột lớn này thành từng miếng bột nhỏ. Rồi nhào một miếng bột nhỏ thành một quả cầu tròn, sau đó đặt lên bàn cán phẳng ra, hai tay chồng lên nhau ra sức ép!


Quả cầu trở thành một miếng bột phẳng dẹt. Tần Tu Viễn nhìn thấy nàng đè bánh vất vả liền vòng ra sau lưng nàng, nói: “Nàng nặn bột, ta giúp nàng cán phẳng.”


Đường Nguyễn Nguyễn cười trả lời: “Chàng đừng cán quá dẹt…” Ai ngờ hắn ở quá gần, nàng còn chưa dứt lời, môi son khẽ chạm lên má hắn… Như chuồn chuồn lướt qua mặt nước hôn lên má hắn, bất ngờ không kịp đề phòng. Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn đỏ lên, vội vàng quay mặt, nói: “Chàng! Sao chàng lại ở gần như vậy… Dọa, dọa chết thiếp…”


Tần Tu Viễn hơi sửng sốt, hắn cũng không nghĩ tới nàng lại đột nhiên quay đầu lại. Tần Tu Viễn chiếm được tiện nghi nên khóe miệng hơi nhếch lên, nói: “Tiền công đã trả rồi thì tất nhiên ta phải cán bột thật tốt.”


Tai Đường Nguyễn Nguyễn nóng lên, nàng im lặng vùi đầu nặn bột. Tần Tu Viễn ở phía sau nàng, cố ý mà lại vô tình vòng quanh nàng. Nàng nặn một cục bột, hắn liền đặt lên ván cán phẳng, một chưởng đã đè lớp vỏ vừa phẳng vừa tròn. Đường Nguyễn Nguyễn không khỏi cảm thán, những người đã từng tập võ này nếu thật sự chuyển nghề làm đầu bếp thì cơ bản sức đều tốt hơn người thường rất nhiều.


Tẩu tẩu như vậy, Tần Tu Viễn cũng vậy. Hai người hợp tác nên rất nhanh tất cả vỏ bánh đều cán xong. Từng chiếc bánh tròn trắng nõn mềm mại được bày trên bàn, giống như hoa lê trắng ngoài cửa sổ, khiến người ta yêu thích. Đường Nguyễn Nguyễn cầm lấy một tấm vỏ mỏng, sau đó dùng thìa múc một chút nhân tôm vào rồi lập tức xoay vòng, bọc nhân tôm vào trong, gấp nếp kín miệng. Tần Tu Viễn tuy rằng ép vỏ xong nhưng vẫn đứng ở phía sau nàng. Đường Nguyễn Nguyễn luôn cảm thấy hô hấp của Tần Tu Viễn đang bồi hồi ở sau gáy mình, như có như không gây ra một trận ngứa ngáy, làm hại nàng làm sủi cảo cũng có chút không lòng yên. Nàng nói: “Chàng, chàng đi ra ngoài chơi cờ đi, không cần phải làm cùng thiếp.”


Tần Tu Viễn cũng không đáp lời chỉ thấp giọng hỏi: “Còn bao lâu nữa mới xong?”


Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Sẽ sớm thôi! Chưa đầy một khắc.”


Nàng thầm nghĩ, hắn không có ở đây làm phiền mình sẽ có thể làm nhanh hơn. Ai ngờ Tần Tu Viễn không những không đi ra, hai tay còn từ sau lưng vòng quanh eo nàng, vòng eo nàng vô cùng mảnh khảnh, hắn dễ dàng khống chế nàng vào trong lòng. Cảm giác ấm áp ập đến làm cho tim Đường Nguyễn Nguyễn đập nhanh hơn. Tần Tu Viễn vùi đầu vào cổ nàng, nói: “Nhưng ta nhìn đồ ăn nàng làm nên có chút đói bụng.”


Đường Nguyễn Nguyễn ngây ngốc hỏi: “Buổi trưa chàng chưa ăn no sao?”


Giọng của Tần Tu Viễn vừa mềm vừa nặng vang lên bên tai: “Ai bảo đồ ăn nàng làm thơm như vậy.”


Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, sau đó sắc mặt đỏ lên, há cảo trong tay thiếu chút nữa rớt xuống. Mặt nàng giống như một quả táo chín làm cho người ta chỉ hận không thể cắn một miếng. Thật vất vả mới gói há cảo xong, nàng liền đỏ mặt đẩy hắn ra, nói: “Chàng ra ngoài chờ!”


Tần Tu Viễn nhìn nàng, trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ cười cười, bị nàng đẩy ra ngoài. Ra khỏi cửa phòng bếp nhỏ, hắn thoáng nhìn thấy Tần Tu Dật và Ngôn Chi Tâm đang đánh cờ. Hiếm hoi lắm mới thấy cả hai đều cười vui vẻ như vậy. Vẻ mặt Ngôn Chi Tâm thẳng thắn vui mừng, Tần Tu Viễn lại cười khổ. Đến gần nhìn thì thấy quân trắng của Tần Tu Dật đã bị ăn đến không còn bao nhiêu, quân đen của Ngôn Chi Tâm đại sát bốn phương. Tần Tu Viễn nói: “Không nghĩ tới Chi Tâm lại có thể thắng Nhị ca nhiều như vậy?”


Ngôn Chi Tâm mỉm cười, nói: “Đó là điều đương nhiên.”


Sau đó ngón tay thon dài nắm lấy một quân đen, vững vàng đặt xuống. Tần Tu Dật hỏi: “Nàng đã chắc chắn chưa? Không thay đổi?”


Ngôn Chi Tâm bình tĩnh nói: “Không thay đổi nữa.”


Tần Tu Dật yên lặng bày một quân trắng lên bàn cờ, quân đen vốn chiếm ưu thế rõ rệt lại thoáng cái lại bị kiềm chế. “A!” Ngôn Chi Tâm nhỏ miệng kinh hô, nói: “Sao chàng lại có thể đặt ở đó?”


Tần Tu Dật dở khóc dở cười: “Vậy ta nên đặt ở đâu?”


Ngôn Chi Tâm thầm nghĩ: “Đương nhiên là đặt ở góc này.”


Tần Tu Dật bất đắc dĩ nên chỉ có thể nhặt quân cờ kia lên, đặt ở nơi không liên quan. Trong lòng Ngôn Chi Tâm vô cùng hài lòng, ngoài miệng lại nói: “Lần sau phải chú ý!”


Tần Tu Viễn nhìn họ mà giật giật khoé miệng, rốt cuộc hắn cũng biết, Ngôn Chi Tâm tiến bộ không phải là kỳ nghệ mà là da mặt. Mới qua không quá hai ngày… Cũng không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì nhưng hiện giờ ít nhất đã có thể giống như bằng hữu mà ở chung, cũng là một chuyện tốt. Tần Tu Viễn đang suy nghĩ, liền nghe thấy giọng nói của Đường Nguyễn Nguyễn truyền đến: “Sủi cảo tôm được rồi!”


Ngôn Chi Tâm vừa nghe, cười đến mặt mày cong cong, nói: “Ăn há cảo thôi! Trận này coi như ta đã thắng! Nhường chàng…”


Tần Tu Viễn bất đắc dĩ cười, nói: “Ngôn tiểu thư kỳ nghệ cao siêu.”


Đường Nguyễn Nguyễn mang hai đĩa há cảo đặt lên bàn, nói: “Nếm thử đi!”


Dứt lời, miếng đầu tiên nàng liền gắp cho Tần Tu Viễn, tinh nghịch cười với hắn. Tần Tu Viễn sửng sốt, vừa nãy nàng nói miếng đầu tiên cho mình… Hắn không nghĩ rằng nàng còn nhớ. Ngôn Chi Tâm cũng gắp một cái cho Tần Tu Dật, Tần Tu Dật thản nhiên nói: “Đa tạ.”


Bàn tay trái của hắn đã học cách sử dụng đũa từ lâu vì vậy có thể cùng nhau ăn. Tần Tu Viễn gắp há cảo, dưới ánh mặt trời, vỏ sủi cảo thoạt nhìn có chút trong suốt giống như thủy tinh đẹp đẽ mê người. Hắn khẽ cắn một miếng, lớp vỏ ngoài mềm mại ngọt ngào, tôm cũng vô cùng tươi ngon quanh quẩn trong miệng, thật lâu không tan. Hắn hài lòng nheo mắt phượng lại, nói: “Ngon lắm.”


Đường Nguyễn Nguyễn vui vẻ cười, nói: “Bánh há cảo thiếp làm đã cho nguyên liệu đầy đủ hơn, cho nên khi ăn cũng ngon hơn.”


Tần Tu Dật cũng ăn một cái há cảo, nói: “Mềm dai nhưng không dính răng, rất ngon.”


Ngôn Chi Tâm nghe xong, nói: “Chàng thích như vậy sao? Vậy lần sau ta học Nguyễn Nguyễn rồi đến làm cho chàng ăn được không?”


Tần Tu Dật hơi ngẩn ra, nói: “Không cần.”


Ngôn Chi Tâm không khỏi có chút mất mát, gần đây nàng chạy tới phủ Trấn Quốc tướng quân rất chăm chỉ, chính là hy vọng cùng Tần Tu Dật tìm lại cảm giác năm đó, nhưng hắn lại lúc lạnh khi nóng, ngay cả nàng cũng có chút lo được lo mất. Tần Tu Dật thấy nàng rầu rĩ không vui, có chút không đành lòng, nói: “Sủi cảo tôm quá khó làm… Lần trước, lần trước món điểm tâm kia cũng ngon.”


Ngôn Chi Tâm nghe tiếng ngẩng đầu, nói: “Chàng nói là bánh mochi đậu đỏ matcha?”


Tần Tu Dật hơi hơi gật đầu. Ngôn Chi Tâm lập tức mỉm cười, nói: “Cái kia ta học được để lần sau ta làm cho chàng ăn.”


Ngôn Chi Tâm vô cùng vui vẻ, dường như chuyện lang quân nguyện ý ăn thức ăn nàng nấu, chính là nguyện ý cùng nàng ở bên nhau. Tần Tu Viễn nói: “Bánh há cảo tươi ngon, chỉ sợ chỉ có ở Đế Đô hoặc phương Nam mới có thể ăn được. Lúc chúng ta ở biên giới Bắc Cương, đều không có tôm.”


Đường Nguyễn Nguyễn tò mò hỏi: “Vậy khi ở Bắc Cương, chàng ăn gì?”


Tần Tu Viễn nói: “Nếu không phải thời chiến thì các tướng sĩ bình thường đều là cháo loãng, cơm, thêm một ít thịt khô, cũng không có quá nhiều loại để chọn.”


Tần Tu Viễn mỉm cười, nói: “Những người đứng trong doanh trại thì chỉ cần có thể nấu chín thức ăn thì căn bản không cần nói đến khẩu vị tốt hay xấu, hơn nữa đều dùng một ít nguyên liệu nấu ăn dễ bảo quản, thuận tiện vận chuyển, nguyên liệu tươi ngon rất hiếm, ví dụ như rau củ quả, trái cây, đều rất khó có được.”


Đường Nguyễn Nguyễn lại hỏi: “Vậy nếu còn thời chiến thì sao, mọi người sẽ ăn gì?”


Tần Tu Viễn nói: “Một trận chiến có đôi khi đánh xong phải mười mấy canh giờ không ngừng chém giết, căn bản không có thời gian dùng cơm.” Dừng một chút, hắn nói thêm: “Tốt nhất là mang theo một số thực phẩm khô, lương khô và các đồ ăn đại loại là như vậy.”


Tần Tu Dật cũng nói: “Không sai, có đôi khi lương khô dự trữ không đủ, cũng chỉ có thể phân chia mà ăn, một miếng lương khô thì uống một ngụm nước, chống đỡ cơn đói.”


Đường Nguyễn Nguyễn hiểu rõ, nói: “Thật sự là không dễ dàng, một chút đồ ăn ngon cũng không có.” Nàng nhìn Tần Tu Viễn, nói: “Lần sau chàng đi Bắc Cương, thiếp chuẩn bị cho chàng chút đồ ăn ngon mang theo!”


Tần Tu Viễn mỉm cười, nói: “Ta mà mang theo một hộp thức ăn đến Bắc Cương, chẳng phải là làm người khác ghen tỵ chết sao?”


Đường Nguyễn Nguyễn hé miệng cười: “Tốt nhất là quốc thái dân an, không cần đi Bắc Cương…”


Trong lòng nàng đương nhiên hy vọng hắn mãi ở bên cạnh mình. Ngôn Chi Tâm lại nói: “Đôi phu thê này, đừng tán tỉnh nhau nữa được không? Hãy nghĩ về Xuân Nhật Yến và Mỹ Thực Lệnh để xem sẽ chuẩn bị những gì!”


Nàng ăn mấy cái há cảo nên bụng cũng đã khá no rồi, nhưng vẫn không nỡ buông đũa xuống. Tần Tu Dật cũng hỏi: “Đúng rồi, ba người khách mời, đệ muội đã chọn xong chưa?”


Đường Nguyễn Nguyễn suy nghĩ một chút, nói: “Muội cảm thấy Minh Sương là một lựa chọn khá tốt.”


Ưu điểm của Minh Sương là khi nàng ăn nàng có thể ăn liên tục và nhìn rất ngon miệng… Quả thực là một nơi có thể gửi hy vọng, vô cùng có sức hấp dẫn. Tần Tu Viễn cũng từng thấy qua bộ dáng Minh Sương ăn đồ ăn, không khỏi có chút buồn cười, nói: “Ta cảm thấy Minh Sương rất thích hợp, vậy hai người còn lại thì sao?”


Đường Nguyễn Nguyễn nhíu mày: “Thiếp vẫn chưa nghĩ ra… Dường như không có nhiều người để chọn.”


Tần Tu Viễn nói: “Ta có một người.”


Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: “Ai?”


Tần Tu Viễn cười giảo hoạt: “Thanh Hiên.”


Tần Tu Dật nghe xong thì lông mày dài nhướng lên: “Rất hợp!”


Đường Nguyễn Nguyễn có chút kỳ quái, hỏi: “Vì sao lại là Thanh Hiên?”


Tần Tu Dật nói: “Thanh Hiên học ở Thái Học cho nên quen biết rất nhiều con cháu thế gia, đến lúc đó phần lớn bọn họ sẽ theo phụ mẫu thân đến tham gia Mỹ Thực Lệnh, Thanh Hiên cũng có thể đưa bọn họ đến quầy hàng của chúng ta…”


Đường Nguyễn Nguyễn bừng tỉnh: “Thì ra là như vậy!”


Đã lâu ròi nàng không thấy Thanh Hiên, chờ hắn trở về phải nói với hắn mới đúng. Ngôn Chi Tâm hỏi: “Còn người cuối cùng thì sao?”


Người này cần phải xuất phát từ Tần gia. Tần Tu Viễn nói: “Ta cho rằng muội muội A Dao có thể thử một lần.”


Tần Tu Dật có chút không đồng ý, nói: “A Dao?” Hắn suy tư nói: “A Dao cùng các khuê tú trong kinh có chút quen biết, nhưng đi chủ động mời người ăn thử thì không biết có được hay không.”


Tần Tu Viễn nói: “Tính cách A Dao năng động thích náo nhiệt, đệ nghĩ chắc là không có vấn đề gì lớn… Mặt khác, người muốn nhìn muội ấy chỉ sợ là không ít.”


Tần Tu Dật hơi giật mình, đúng rồi. Hiện giờ phủ Trấn Quốc tướng quân, ngoại trừ hắn ra chỉ còn lại tiểu muội Tần Tu Dao. Tần Tu Viễn hiện nay tay nắm binh quyền, lại cưới đích nữ thủ phụ đại thần của Nội các. Trong mắt người ngoài, phủ Trấn Quốc tướng quân như mặt trời ban trưa. Các công tử trong Đế Đô đối với Tần Tu Dao tất nhiên là vô cùng nhiệt tình. Mà đây cũng là Tần lão phu nhân lén nói với Tần Tu Viễn, bảo hắn chọn cơ hội giúp muội muội tìm một hôn sự tốt. Tần Tu Dật gật đầu, nói: “Nếu đã như vậy, để A Dao tự mình nhìn một chút cũng tốt, bằng không với tính tình của muội ấy, chỉ sợ không thể để chúng ta làm chủ.”


Ngôn Chi Tâm nghe xong thì yên lặng không nói. Thời gian trôi qua, Tần Tu Dao ngày nào luôn đi theo phía sau nàng gọi “Chi Tâm tỷ tỷ” đã trưởng thành, hai người đều thẳng thắn hoạt bát, ngây thơ hồn nhiên. Chớp mắt một cái, nhiều năm trôi qua như vậy, A Dao còn chưa gả, mà chính mình… Đã chờ đợi hắn trong đau khổ. Tần Tu Dật hiểu rõ Ngôn Chi Tâm, hắn thoáng nhìn thấy sắc mặt của nàng liền ho nhẹ một tiếng, nói: “Chi Tâm… Đến lúc đó giúp chúng ta bỏ phiếu được không?”


Từ sau khi nàng chăm sóc hắn một đêm đó, hắn rốt cuộc cũng không làm được như trước kia, lại cự tuyệt nàng ở ngoài ngàn dặm… Tương lai, rốt cuộc có thể ở cùng một chỗ hay không còn chưa biết, nhưng hắn không muốn để cho nàng khổ sở thêm một khắc nào nữa, chỉ cần bây giờ nàng có thể mở lòng như vậy, vậy cứ để cho nàng đi. Ngôn Chi Tâm nghe xong, ôn nhu cười: “Được.”


Đường Nguyễn Nguyễn có chút chờ mong, nói: “Vậy vào dịp Xuân Nhật Yến, chúng ta phải mời ai đến? Thiếp sẽ chuẩn bị thức ăn trước.”


Tần Tu Viễn suy nghĩ, nói: “Võ tướng bên này thì tất nhiên ta sẽ đi mời.”


Hắn tính sơ sơ đã có mười mấy người, có rất nhiều võ tướng bên kia không xuất thân từ hào môn nên đối với đồ ăn tinh xảo chỉ sợ không có nghiên cứu gì, nhất là từ Bắc Cương trở về…


Chỉ sợ nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy ngon, muốn nói thưởng thức ăn uống, vẫn là mời quan văn trong Đế Đô sẽ được chú ý hơn một chút. Mặt khác, hắn nói: “Nếu nhạc phụ đại nhân cũng có thể mời một số quan văn, phần thắng của chúng ta sẽ lớn hơn. Nhưng mà ở trên triều đình, văn võ luôn luôn đối lập, bọn họ chưa chắc chịu đến phủ tướng quân.”


Tần Tu Dật lại nói: “A Viễn, phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân, tương lai nếu chúng ta muốn làm càng nhiều việc… Cũng cần minh hữu, không bằng thừa dịp cơ hội này, xem có người nào cùng chí hướng…”


Tần Tu Viễn biết hắn đang ám chỉ cái gì, nhưng hắn nhìn vẻ mặt đơn thuần của Đường Nguyễn Nguyễn, cũng không muốn rấy lên sóng gió triều cục lẫn lộn với Xuân Nhật Yến của nàng. Đường Nguyễn Nguyễn nhìn ra tâm tư của hắn, nói: “Chúng ta kết giao nhiều bằng hữu cũng tốt.” Nàng đưa tay, nắm lấy tay Tần Tu Viễn, nói: “Nếu có thể giúp được chàng thì thiếp sẽ rất vui.”


Tần Tu Viễn sửng sốt, nói: “Nàng… nàng vẫn nên phớt lờ những chuyện này.”


Đường Nguyễn Nguyễn lắc đầu, nói: “Chúng ta đã nói sẽ cùng tiến cùng lùi, chàng đã quên rồi sao?” Nàng mỉm cười và trấn an: “Hơn nữa nếu có càng nhiều người ăn thức ăn thiếp nấu, thiếp cũng rất hạnh phúc!”


Nàng cười đến mức sáng lạn, giống như ánh nắng mặt trời tháng năm, có thể làm tan chảy băng tuyết vào mùa đông. Tần Tu Viễn rốt cục gật cũng đầu, nói: “Được rồi.”


Mấy người lại thương lượng không ít về chuyện của Xuân Nhật Yến và Mỹ Thực Lệnh, thời gian bất tri bất giác đã đến buổi tối. Ngôn Chi Tâm thấy sắc trời đã tối thì đứng dậy cáo từ, lưu luyến trở về, Tần Tu Dật cũng đưa nàng ra ngoài. Trong sân rộng lớn như vậy, chỉ còn lại Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn. Gió đêm mát mẻ, thổi đến thoải mái. Tần Tu Viễn nhìn Đường Nguyễn Nguyễn, vẻ mặt nghiêm túc suy tư chuyện Xuân Nhật Yến, liền hỏi: “Nàng có đói không? Có muốn ăn cơm nữa không?”


Đường Nguyễn Nguyễn sốc lại tinh thần, làm nũng nói: “Thiếp đói… Nhưng thiếp không muốn tới nhà bếp lớn để nấu, thiếp muốn tự mình nấu.”


Tần Tu Viễn nhếch khóe miệng, hỏi: “Lại muốn làm gì sao?”


Đường Nguyễn Nguyễn nhìn hắn và ánh mắt rơi xuống cánh tay nam nhân. Lúc trước hắn bị thương ở Ích Châu còn chưa khỏi, hiện giờ vẫn quấn băng gạc như cũ, chỉ là bởi vì cách y phục nên nhìn không ra. Đường Nguyễn Nguyễn nhẹ nhàng sờ sờ vết thương của hắn, cẩn thận hỏi: “Còn đau không?”


Tần Tu Viễn dịu dàng đáp: “Không đau nữa, đừng lo lắng.”


Đường Nguyễn Nguyễn tiến lại gần nói: “Hay là thiếp làm móng heo… Cho chàng ăn, lấy xương để bổ xương!”


Tần Tu Viễn vừa uống một ngụm trà, nghe xong lời này thiếu chút nữa phun ra một ngụm, hắn dở khóc dở cười, nói: “Nàng nói ai là heo?”


Chương 66: Chân giò hầm


Đường Nguyễn Nguyễn hé miệng cười, nàng nói: “Vậy chàng có ăn hay không?”


Giọng điệu làm nũng và nghịch ngợm. Tần Tu Viễn bất đắc dĩ phải nhận mệnh phun ra một chữ: “Ăn.”


Đường Nguyễn Nguyễn cười hì hì gọi Thải Vi đến, nói: “Thải Vi, ngươi đi chuẩn bị chút đồ đi, tối nay chúng ta ăn móng heo hầm.”


Thải Vi cũng có chút mong chờ liền cười gật đầu đáp ứng. Đường Nguyễn Nguyễn hưng phấn xắn tay áo lên, sau đó đi vào bếp nhỏ xử lý móng heo mà hạ nhân đưa tới. Tần lão phu nhân biết nàng thích nấu ăn nên đã dặn dò phòng bếp lớn, nếu có nguyên liệu tươi ngon gì cứ theo thứ tự đưa cho phòng bếp nhỏ một phần, tôm hôm nay cũng là như thế.


Trên thực tế là Nguyễn Nguyễn nấu những món ăn như này không nhiều lắm, nhưng trước đây nàng đã từng nghiên cứu cách làm chân giò hầm, vẫn còn nhớ như in phương pháp làm móng giò. Đầu tiên nàng phải cắt móng giò thành miếng nhỏ rồi cho vào nước nóng sau đó rửa cho cẩn thận. Móng giò bị nước sôi nấu thì máu bẩn liền nổi lên. Hóa thành móng heo trắng, thoạt nhìn nhu thuận mê người, Đường Nguyễn Nguyễn nghĩ thầm, móng heo này cũng đủ cho bốn người ăn!


Sau đó, nàng vớt móng giò ra và đặt ở một bên để đợi chờ. Rồi nàng lại đun nóng trong chảo, dầu lạnh cho đường phèn và sử dụng lửa rất nhỏ để xào đường. Nhưng thay vì nói xào, không bằng nói là nấu, nàng đổ thêm đường phèn vào dầu để nấu thành màu nâu đậm, vì vậy cả phòng tràn ngập mùi caramel, thấy lửa đã gần được, nàng liền đổ móng giò vào xào. Móng trắng nõn mềm mại, một khi đổ xuống trong nước đường màu nâu đỏ, trong nháy mắt liền thấm vào từng thớ thịt, biến thành màu nâu vàng. Sau khi xào thơm, nàng thêm hành lá, gừng, ớt khô, lá thơm, bát giác*… vào nồi. Mấu chốt của móng giò là nguyên liệu bỏ vào thịt, vì vậy nàng cho nguyên liệu khô vào trước, sau đó đổ rượu nấu ăn, trong nháy mắt nồi nấu phát ra âm thanh “xèo xèo”!


Nước sốt kêu gào muốn thấm vào trong móng, móng giò chỉ có thể tùy ý để chúng bắt nạt. Sau đó, nàng lại bổ sung một thìa tiêu tươi vào, một nồi đầy ắp, nhìn vào liền khiến lòng người hài lòng. Thấy nước xào gần hết, nàng liền tưới nửa chén nước xuống, chuyển thành lửa nhỏ tiếp tục đun sôi, nước trong nồi ừng ực bốc lên, dường như vô cùng ồn ào náo nhiệt, chỉ cần đợi thêm nửa canh giờ nữa, móng heo đã có thể chín. Đường Nguyễn Nguyễn yên tâm đậy nắp nồi rồi đi ra khỏi bếp nhỏ. Giờ phút này, Tần Tu Viễn đang ở trong thư phòng. Nàng đi đến cửa, gõ cửa nhẹ nhàng và nói: “Thiếp có thể vào đó không?”


Tần Tu Viễn ở trong phòng, nhất thời hơi sửng sốt, lập tức ngắm nhìn sập gỗ còn nguyên vẹn kia thì trầm giọng nói: “Chờ một chút.”


Một lát sau, hắn nở nụ cười đi ra mở cửa, nói: “Đồ ăn đã xong chưa?”


Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Sắp xong rồi, đợi một lát là có thể ăn.” Nàng nhìn Tần Tu Viễn thấy có một quyển sách đặt trên bàn, liền hỏi: “Chàng đang đọc sách sao?”


Tần Tu Viễn ho nhẹ một tiếng, nói: “Ừm.”


Đường Nguyễn Nguyễn thấy sắc mặt của hắn có chút cổ quái, liền hỏi: “Chàng làm sao vậy?”


Tần Tu Viễn nói: “Không, không có gì.”


Nàng nhìn hắn, lập tức liền ngồi xuống, nghỉ ngơi một lát.


“Cẩn thận!” Tần Tu Viễn đột nhiên tiến lên một bước, ôm lấy Đường Nguyễn Nguyễn sắp ngồi xuống, sau đó, chợt nghe thấy một tiếng “rầm” vang lên!


Sập xuống… Sụp đổ!


Đường Nguyễn Nguyễn cả kinh, nói: “Chỉ chạm một chút sao lại hỏng rồi? Thiếp, thiếp chỉ đụng một chút mà thôi…”


Vẻ mặt Đường Nguyễn Nguyễn tỏ vẻ không liên quan đến mình, vô cùng lúng túng. Sắc mặt Tần Tu Viễn ửng đỏ, nói: “Dùng lâu rồi, cho nên bị hỏng, lần trước không phải ta đã nói…”


Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, hình như quả thật có chuyện như vậy. Nàng nói, “Không phải trước đây chàng thường ngủ ở nơi này sao? Vậy thiếp bảo Minh Sương tìm người đến tu sửa.”


Tần Tu Viễn mỉm cười giữ chặt nàng: “Được… Tuy nhiên cũng không vội, sửa giường vốn cũng phải rất lâu.”


Đường Nguyễn Nguyễn lại nhìn chiếc giường này, thật sự cảm thấy có chút kỳ quái, bốn chân giường đều nứt ra không rõ hình dạng. Nàng không khỏi có chút ảo não, mình thân là thê tử mà ngay cả sập gỗ trong thư phòng sụp đổ cũng không có chú ý tới. Nàng cảm thấy có lỗi liền hướng về phía ngoài cửa nói: “Thải Vi, ngươi lại đây một chút.”


“Ngày mai ngươi cho người mua một chiếc sập mới đi, cái này sửa sau, chỉ sợ sửa không dễ.”


Thải Vi lên tiếng gật đầu. Khóe mắt Tần Tu Viễn hơi co rút, miễn cưỡng cười nói: “Không… ta chỉ thích cái này…”


“Nhưng cái này đã hỏng thành như vậy…”


Đường Nguyễn Nguyễn nghiêng đầu nhìn hắn, cố gắng nghĩ biện pháp.


“Tướng quân!” Cửa thư phòng không đóng, Tần Trung từ bên ngoài trở về nên liền trực tiếp đi vào thư phòng. Hắn vừa thấy Đường Nguyễn Nguyễn và Thải Vi cũng ở đây, vội vàng cúi người chắp tay: “Bái kiến phu nhân.”


Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Ở nhà thì không cần câu nệ.”


Tần Tu Viễn hỏi hắn: “Chuyện gì vậy?”


Tần Trung nói: “Thuộc hạ vừa mới đi một chuyến… Hả? Cái sập này sao lại?”


Sắc mặt hắn biến đổi, lập tức ngồi xổm xuống kiểm tra, kinh hãi nói: “Giường này sao lại bị chưởng phong đánh nát? Chẳng lẽ có thích khách?”


Không khí trong phòng hơi ngưng lại, trong lòng Tần Tu Viễn “lộp bộp” một tiếng. Đường Nguyễn Nguyễn bỗng dưng phản ứng lại, dở khóc dở cười trừng mắt nhìn Tần Tu Viễn. Tần Tu Viễn xấu hổ cười, nói: “Không có thích khách, chẳng qua là lâu năm không tu sửa nên…”


“Nhưng rõ ràng…” Tần Trung còn nghiêm túc suy tư, Thải Vi đi lên kéo hắn lên, nói: “Tướng quân cùng phu nhân còn có chuyện muốn nói, chúng ta đi ra ngoài trước!”


Tần Trung nói: “Nhưng chuyện này liên quan đến an nguy của tướng quân…” Hắn không rõ nguyên nhân đã bị kéo đi. Trong phòng, Tần Tu Viễn giống như một hài tử làm sai liền sờ sờ mũi, Đường Nguyễn Nguyễn lại phát ra tiếng cười như chuông bạc. Tần Trung bị Thải Vi kéo ra khỏi cửa. Ra khỏi thư phòng, đi đến hành lang dài, Thải Vi kéo hắn đi đến cửa phòng bếp nhỏ, xác định người trong thư phòng không nghe thấy bọn họ nói chuyện thì nàng mới buông tay.


Thải Vi quay đầu lại, thoáng nhìn thấy mặt Tần Trung đã tối sầm thành màu gan heo, hắn vốn khôi ngô da ngăm đen, khi mặt đỏ lên lại càng đen hơn. Tần Trung đã hai mươi ba tuổi, nhưng lại chưa bao giờ bị cô nương nào chủ động kéo cánh tay. Lúc này Thải Vi mới ý thức được hành động vừa rồi của mình có chút không ổn, trên mặt cũng có chút nóng, làm như không có chuyện gì xảy ra mà nói: “Ngươi, ngươi có biết vì sao ta lại đưa ngươi ra ngoài không?”


Mặt Tần Trung vẫn đỏ mặt như trước, thành thật nói: “Không biết.”


Thải Vi thở dài, nói: “Tiểu thư nhà ta gả tới đây bao lâu rồi?”


Tần Trung suy nghĩ một chút: “Đã lâu lắm rồi…”


Thải Vi lại nói: “Ngươi cảm thấy khi nào tướng quân sẽ có con nối dõi?”


Tần Trung nhíu mày: “Tướng quân cùng phu nhân vẫn chưa viên phòng… Làm sao mà có con nối dõi?”


Ngay sau khi hắn nói ra, ngay lập tức nhận ra có điều không đúng liền vỗ nhẹ vào ót của mình: “A! Bộ não ngu ngốc của ta!”


Vẻ mặt hắn thật thà ảo não, vội vàng nói: “Sao ta lại không nghĩ tới chuyện này? Làm thế nào mới tốt bây giờ!”


Trong lòng hắn thầm trách, khó trách giường bị chưởng phong đánh nát, nội lực mạnh như vậy, ngoại trừ tướng quân nhà mình còn có ai?


“Đều trách ta, đều trách ta! Tướng Quân khẳng định sẽ mắng chết ta!”


Bộ dáng thất thần lải nhải này của hắn rơi vào trong mắt Thải Vi lại thú vị đến cực điểm, nàng hé miệng cười, nói: “Chỉ có ngươi thành thật…”


Tần Trung sửng sốt, lập tức cười hắc hắc, nói: “Ta vốn là người thành thật mà… Cùng lắm thì bị tướng quân đánh một trận, da thịt ta dày, không việc gì.”


Thải Vi cười nói: “Thân thể da thịt là do phụ mẫu ban cho, sao có thể không yêu quý như vậy?”


Tần Trung khẽ thu lại ý cười, nói: “Ta đã không nhớ rõ phụ mẫu trông như thế nào…”


Thải Vi hơi giật mình, lập tức nói: “Xin lỗi… Ta quên rằng ngươi là trẻ mồ côi, không phải là ta cố ý.”


Tần Trung lắc đầu, nói: “Không có gì, ta không ngại.” Dừng một chút, hắn lại nói: “Đa tạ Thải Vi cô nương nhắc nhở, bằng không lúc này ta còn ngốc nghếch đang sửa giường!”


Thải Vi nghe xong, mỉm cười. Tần Trung nhìn đến sửng sốt, ngơ ngác mở miệng: “Thải Vi cô nương… Cô nương cười lên thật đẹp…”


Thải Vi nghe xong, mặt đỏ lên như gấc, thấp giọng nói: “Ta đẹp đâu chứ… So với tiểu thư thì không đáng nhắc tới.”


Vẻ mặt Tần Trung nghiêm túc, nói: “Sắc đẹp của người cùng phu nhân không giống nhau!”


Thải Vi không khỏi có chút tò mò, nàng dịu dàng nhìn hắn, cười hỏi: “Không giống điểm nào?”


Tần Trung suy nghĩ một chút, nói: “Phu nhân đẹp mắt, giống như mặt trăng treo trên bầu trời đêm vô cùng sáng sủa. Cô nương trông đẹp giống như các ngôi sao, thoạt nhìn không có mặt trăng rực rỡ, nhưng nếu kiên nhẫn xem, càng nhìn càng đẹp… ”


Thải Vi nghe vậy thì kiều mị nở nụ cười, chưa từng có ai khen ngợi nàng như vậy. Nàng dịu dàng nói: “Ngươi cũng không phải luôn trung thực như vậy… ”


Tần Trung lại lắc đầu, nói: “Ta luôn nói thật.”


Thải Vi lại cong môi cười, lập tức nhìn thoáng qua ống tay áo của hắn. Nàng chỉ tay áo hắn, nói: “Y phục của ngươi bị rách rồi, buổi sáng không phát hiện ra sao?”


Tần Trung sửng sốt, giơ tay áo nhìn thoáng qua, hắn cũng có chút ngượng ngùng nói: “Ta thật sự không biết bị rách từ lúc nào, để cô nương chê cười rồi.”


Dưới tay áo có một cái lỗ nhỏ, không nhìn kỹ tất nhiên là không phát hiện được. Thải Vi ho nhẹ một tiếng, nói: “Có muốn ta vá giúp ngươi hay không?”


Tần Trung nghe xong, nhếch miệng cười: “Vậy làm phiền Thải Vi cô nương!”


Thải Vi lấy túi kim chỉ tùy thân ra, để cho hắn ngồi ở bên hành lang dài còn mình thì ngồi ở bên cạnh hắn. Nàng lấy ra một sợi chỉ, xuyên qua lỗ kim, ngón tay linh hoạt thắt chỉ. Sau khi thắt nút thắt xong nàng nói: “Ngươi nhấc tay lên.”


Tần Trung nghe lời giơ tay phải lên, hắn mặc một thân trang phục có tay áo bó chặt nên bên cạnh tay áo không biết từ lúc nào đã bị rách ra một lỗ hổng dài chừng một tấc. Thải Vi nhẹ nhàng đâm kim vào trong y phục của hắn, cẩn thận khâu, dần dần khâu hai bên. Sắc trời đã tối, ngay trên hành lang đầy đèn lồng, nàng cúi đầu, nghiêm túc may y phục cho Tần Trung, hoa châu mộc mạc trên đầu theo mái tóc mềm mại hơi rũ xuống, nhìn qua ôn nhu lại tinh khiết. Tần Trung vốn cao lớn uy mãnh, hắn nghiêm trang ngồi ngay ngắn, lễ phép bảo trì khoảng cách, nhưng vẫn ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên người của nàng. Thải Vi khâu vài mũi, liền thu chỉ lại, bên người không có kéo nên nàng đành phải cúi người xuống, nhẹ nhàng cắn đứt sợi chỉ. Môi nàng khẽ chạm vào vạt áo hắn, khiến Tần Trung rung động.


“Được rồi, được rồi.” Nàng cười ngước mắt lên đã thấy Tần Trung tựa hồ có chút xấu hổ. Tần Trung đỏ mặt nói: “Đa tạ… Thải Vi cô nương.”


Thải Vi cong môi nói: “Chuyện nhỏ thôi, không đáng bận tâm.”


Gió xuân ấm áp thổi tới, mái tóc trước tai nàng hơi phất lên, trái tim Tần Trung không kiềm chế đập loạn nhịp. Đang lúc hai người nhìn nhau, đột nhiên ngửi thấy một mùi hương nồng đậm. Thải Vi nhìn lại, thì ra Đường Nguyễn Nguyễn đã đi vào bếp nhỏ đem móng heo hầm múc ra.


“Ăn cơm thôi!” Đường Nguyễn Nguyễn bưng một bát móng heo kho tàu lớn đi ra, đặt hết lên bàn trong viện. Lúc này, Tần Tu Viễn cũng từ thư phòng đi ra, nhìn thấy Tần Trung và Thải Vi đứng chung một chỗ, không khỏi cong khóe miệng: “Cùng ăn đi.”


Tần Trung sảng khoái lên tiếng: “Vâng!”


Thải Vi đi múc cơm, Đường Nguyễn Nguyễn đặt một miếng móng heo vào cơm của mỗi người, sau đó lại cầm thìa, rưới một ít nước sốt lên. Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Tinh túy của móng giò hầm này là ở trong nước sốt, món hầm này trộn cơm ăn ngon nhất!”


Nàng nhìn Tần Tu Viễn, nhướng mày: “Chàng ăn nhiều một chút…lấy xương bổ xương.”


Tần Tu Viễn dở khóc dở cười, sau đó cầm đũa lên. Móng giò này có màu vàng óng, thoạt nhìn bóng loáng nhưng hương vị đậm đà mười phần. Tần Tu Viễn gắp móng giò lên, nhẹ nhàng cắn một miếng, trong móng giò mang hương thơm, mạnh mẽ thấm vào khoang miệng, sau đó lại cảm nhận được hương vị ngọt ngào tươi ngon, vào miệng liền tan ra, béo mà không ngấy. Thêm một miếng cơm thơm nữa, vừa lúc hòa cùng vị mặn của thịt. Hắn mở to mắt, vô cùng ngạc nhiên: “Móng giò này có thể nấu ngon như vậy?”


Hắn đã từng ăn móng giò, hoặc là hấp, hoặc luộc, về cơ bản không có hương vị gì đặc biệt. Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Chàng nếm thử cái này lần nữa xem!” Dứt lời, nàng liền gắp một cái móng giò cho hắn. Hắn vững vàng tiếp nhận rồi đưa vào trong miệng, gặm một miếng thịt trên đầu móng, miếng thịt này so với bộ phận thịt vừa rồi càng thêm đậm đà, nhưng cũng không dính xương, vừa mềm vừa dai, thật sự là quá nghiện!


Lại nhìn Tần Trung, hắn đã ăn xong móng giò trong chén, đang học theo dáng vẻ của Đường Nguyễn Nguyễn, trộn nước sốt vào trong cơm, cơm trắng nhanh chóng bị nước sốt thấm nhuộm thành màu nâu, cơm hầm móng giò, đặc biệt có tư vị, hắn vội vã ăn cơm, một chén cơm rất nhanh đã thấy đáy. So với hai người bọn họ thì hai vị cô nương rụt rè hơn nhiều. Đường Nguyễn Nguyễn kẹp một khối móng giò, nàng lẩm bẩm: “Hôm nay lửa khá chuẩn…”


Thải Vi cũng ăn rất vui vẻ, nàng cảm thán nói: “Nô tỳ chưa bao giờ ăn móng giò ngon như vậy!”


Mấy người vui vẻ ăn, chỉ chốc lát sau đã ăn hết một bát móng heo lớn, ngay cả một nồi cơm cũng bị xử lý sạch. Tần Tu Viễn ngồi thoải mái, hắn hứng thú nhìn Đường Nguyễn Nguyễn. Đường Nguyễn Nguyễn cũng ăn khá nhiều, nàng nói: “ Chàng nhìn thiếp làm gì?”


Tần Tu Viễn nói: “Bây giờ ta mới hiểu được, vì sao lại có người có đam mê ăn uống như vậy.”


Đường Nguyễn Nguyễn nghi hoặc nói: “Ham mê ăn uống, chẳng lẽ không phải ai cũng có sao?”


Tần Tu Viễn lắc đầu, nói: “Trước kia, ta ăn gì cũng không quan trọng.” Dừng một chút, hắn nói, “Bây giờ ta chỉ muốn ăn những gì nàng làm.”


Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn đỏ lên, trong lòng Tần Trung khóc thầm, đây đâu phải là ham mê ăn uống gì? Rõ ràng là yêu mà… Thải Vi đang thu dọn bát đũa trên bàn, Tần Trung cũng đứng lên hỗ trợ. Thải Vi nói: “Tần đại nhân cũng mệt mỏi một ngày rồi để ta thu đi.”


Tần Trung cười cười, nói: “Sao lại gọi là Tần đại nhân… Chi bằng Thải Vi cô nương gọi tên ta đi.”


Thải Vi thấp giọng nói: “Vậy cũng không thể được… Không bằng, ta gọi ngươi là Tần đại ca đi.”


Giọng nói của nàng dịu dàng, nhỏ giọng nói chuyện, chỉ có hắn nghe được rõ ràng. Tần Trung nghe xong, lập tức thoải mái, thụ sủng nhược kinh nói: “Được!”


Thải Vi thu chén đũa, sau đó đi vào bếp nhỏ. Tần Tu Viễn liếc tần Trung một cái, nói: “Tiểu tử ngươi, có phải là thích cô nương nhà người ta rồi hay không?”


Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong, cũng hé miệng cười, nàng nhìn thẳng Tần Trung. Sắc mặt Tần Trung đỏ lên, lập tức nói: “Thuộc hạ… thuộc hạ không dám nghĩ đến! Tướng quân minh giám!”


Tần Tu Viễn nhướng mày: “Là không dám, hay là không muốn?”


Tần Trung nhìn về phía bếp nhỏ một cái, nói: “Thải Vi cô nương là người thiện tâm, lẽ ra phải gả cho một gia đình tốt.”


Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong cũng gật đầu nói: “Tuổi của Thải Vi cũng nên gả cho người ta…” Nàng liếc Tần Trung một cái rồi nói: “Cũng không biết nàng có người mình thích hay không… Nếu Thải Vi tìm được một người lưỡng tình tương duyệt, ta sẽ thành toàn cho nàng.”


Tần Trung nghe xong thì đỏ mặt không nói. Đường Nguyễn Nguyễn thấy thế, cũng không trêu ghẹo hắn nữa, lại nói với Tần Tu Viễn: “Ngày mai thiếp về phủ Học sĩ một chuyến, đi thăm mẫu thân.”


Tần Tu Viễn gật gật đầu, nói: “Ngày mai hạ triều, ta đi đón nàng.”


Đường Nguyễn Nguyễn nhẹ nhàng cười: “Được.”


…..


Ngày hôm sau, tin tức Đường Nguyễn Nguyễn trở về phủ Học sĩ truyền đến tai Đường Doanh Doanh. Nàng ta tức giận ném một ly trà, nói: “Nàng còn dám đến! Nếu không phải tại nàng, a nương của ta sẽ không lưu lạc ở bên ngoài đến bây giờ!”


Nha hoàn Bảo Ngân của nàng ở một bên an ủi: “Tiểu thư, người bớt giận… Nghe nói Đại tiểu thư ở không bao lâu đã rời đi.”


Đường Doanh Doanh nói: “Nàng đến nói chuyện với phụ thân về chuyện gì?”


Bảo Ngân thấp giọng nói: “Nô tỳ nghe người bên kia nói, Đại tiểu thư trở về chủ yếu là thăm phu nhân, sau đó gặp được lão gia, vì thế liền bắt chuyện vài về Xuân Nhật Yến.”


Đường Doanh Doanh nhíu mày, nói: “Nàng muốn tham gia Xuân Nhật yến?”


Trước kia các nàng đều là khách nhân xem nhà khác tham gia Xuân Nhật yến, phủ Học sĩ lại rất ít làm yến tiệc, chủ yếu là bởi vì Đại phu nhân quanh năm triền miên trên giường bệnh, vì thế cũng không có tâm tư lo liệu những chuyện này.


Bảo Ngân nói: “Đúng vậy.”


Đường Doanh Doanh nói: “Nhất định là muốn món ăn ngon càng thêm nổi bật nên nàng mới làm như vậy.” Nàng ta đứng dậy, đi qua đi lại, lẩm bẩm: “Nàng đã thành hôn với một quan viên lớn, tại sao lại tìm phụ thân để nói điều này? Chẳng lẽ muốn phụ thân giúp nàng mời quan văn đi tham gia Xuân Nhật Yến sao? Da mặt thật dày! Hừ… ”


Hai phái văn võ triều đình trên cơ bản đến từ thế tộc và hàn môn, hai bên đối địch cũng không phải một ngày hai ngày hình thành, nếu xuất hiện ở Xuân Nhật Yến, cũng không khỏi quá mức quái dị. Đường Doanh Doanh suy tư, nói: “Không được, ta cũng phải đi!”


Bảo Ngân kinh ngạc hỏi: “Tiểu thư muốn đi đâu?”


Đường Doanh Doanh liếc nàng một cái, nói: “Đương nhiên là đi Xuân Nhật Yến ở phủ Trấn Quốc tướng quân!”


Bảo Ngân hoảng sợ nói: “Nhưng tiểu thư, lần trước người và Đại tiểu thư… Nháo thành bộ dáng như vậy, nếu đi đến nhà phu quân nàng, có vẻ không tốt lắm…”


Đường Doanh Doanh nhếch môi cười: “Ngươi thì biết gì? Đường Nguyễn Nguyễn nói cho cùng vẫn là một quả hồng mềm, cũng chỉ thỉnh thoảng cứng rắn một hồi mà thôi.”


Dừng một chút, nàng ta lại nói: “Nếu phụ thân thật sự giúp phủ Trấn Quốc tướng quân mời một đám quan văn qua đó thì chính là có ý tứ lấy lòng, chứng tỏ ông thật sự muốn mượn thông gia cùng Tần Tu Viễn để đứng chung thuyền, nếu là như vậy, ông lại càng không để hôn sự của ta ở trong lòng.”


Đường Doanh Doanh trầm tư chậm rãi ngồi xuống, đôi mắt nàng ta híp lại, oán hận nói: “Ta nhất định không thể để cho bọn họ liên hợp lại với nhau, tương lai của gia tộc, lẽ ra phải theo hôn sự của ta mới đúng!”


Bảo Ngân có chút sợ hãi nhìn Đường Doanh Doanh, không dám nói chuyện. Đường Doanh Doanh nhìn Bảo Ngân, cười như không cười nói: “Bảo Ngân, có phải ngươi cảm thấy ta rất đáng sợ không?”


Bảo Ngân vội vàng lắc đầu: “Nô tỳ không dám!”


Đường Doanh Doanh cười nói: “Ngươi nghĩ như thế nào cũng không sao, quan trọng là Thư Mặc ca ca nghĩ như thế nào về ta. Nhân tiện, chuyện ta để ngươi đi hỏi thế nào rồi? Kết quả của bảng xếp hạng thế nào?”


Bảo Ngân vội vàng nói: “Tiểu thư, Xuân Đại Minh yết bảng, Lưu công tử đã học trung học, nhưng quan vị còn không biết an bài như thế nào… Người bên Lại bộ nói…” Nàng có chút không dám nói ra miệng. Ánh mắt Đường Doanh Doanh dần dần lạnh lùng: “Nói cái gì?”


Bảo Ngân nói: “Bọn họ nói Lưu công tử tự nguyện đề xuất đảm nhiệm giám sát ngự sử…”


Đường Doanh Doanh chấn động, nói: “Cái gì? Đường đường là trưởng tử nhà Tả tướng, muốn đi làm tiểu quan bát phẩm? Chức quan này có gì để làm?”


Nàng ta lại hỏi: “Rốt cuộc là vì sao?”


Bảo Ngân lắc đầu, nói: “Nô tỳ cũng không biết, theo bài danh cùng gia thế của công tử, vốn dĩ có an bài tốt hơn, nhưng người Lại Bộ nói hắn lại khéo léo cự tuyệt.”


Đường Doanh Doanh có chút kinh ngạc, lập tức lại nói: “Bỏ đi, Thư Mặc ca ca muốn làm cái gì… Vậy, để cho huynh ấy làm đi.”


Trong lòng nàng ta, Lưu Thư Mặc làm mọi việc đều vô cùng ưu tú, cho dù là làm giám sát ngự sử cũng sẽ nhanh chóng có thể thăng quan tiến chức. Nàng ta thoải mái nói: “Đi, chúng ta đi gặp phụ thân.”





Đường Các Lão vừa mới từ Ngọc Quỳnh Uyển của Đường phu nhân đi ra, ông ta như đang hồi tưởng lại lời Đường Nguyễn Nguyễn nói…


“Phụ thân, đây là thiệp mời của Xuân Nhật Yến, nữ nhi khẩn cầu phụ thân nể mặt con mà tới.”


Đường Các Lão tiếp nhận thiệp mời nhìn, mở miệng hỏi: “Các con đã mời những ai?”


Tuy nói là lấy thưởng thức mỹ thực làm chủ đạo, nhưng người đến là mấu chốt. Đường Nguyễn Nguyễn báo ra mấy cái tên, nhưng đều là võ tướng. Đường Các Lão nhíu mày, nói: “Tu Viễn lại không mời quan văn đồng liêu?”


Hắn đối với chàng hiền tế này có chút vừa yêu vừa sợ, một mặt hy vọng hắn một bước lên mây xanh, kéo dài huy hoàng cho phủ nhạc phụ đại nhân, một mặt lại sợ hắn có chỗ nào không vui sẽ một cước đá văng mình ra. Đương nhiên, hiện tại vẫn yêu nhiều hơn một chút, dù sao Đường Các Lão cũng không có người nào khác có thể trông cậy vào. Đường Nguyễn Nguyễn cười nhạt, nói: “Chàng có nghĩ qua, chỉ là không mời được mà thôi.”


Tần Tu Viễn muốn làm chuyện này hay không, trong lòng nàng đều biết. Nói như vậy, ở trên triều đình, nếu chỉ có mấy võ tướng tâm phúc là không đủ, hắn cần có thêm nhiều đồng minh. Cho nên Xuân Nhật Yến chính là cơ hội tuyệt vời để kéo gần khoảng cách của các quan viên. Đường Các Lão nheo mắt lại, nhìn Đường Nguyễn Nguyễn, cười như không cười nói: “Nguyễn Nguyễn, lần này con trở về, không phải chỉ là vì mời vi phụ đi Xuân Nhật Yến của con chứ?”


Đường Nguyễn Nguyễn thản nhiên cười, nói: “Không sai, con hy vọng phụ thân có thể giúp phu quân của con.”


Đường Các Lão khẽ cất tiếng: “Vì sao ta phải giúp hắn?”


Đường Nguyễn Nguyễn trầm giọng nói: “Phụ thân, nếu không coi trọng chàng, sẽ không gả con cho chàng, đúng không? Nếu đã gả con cho chàng, sẽ không có đạo lý mặc kệ.”


Đường Các Lão sửng sốt, lập tức nhìn về phía Đường Nguyễn Nguyễn. Nữ nhi nhu nhược trầm mặc ngày nào, dường như sau khi thành thân đã dần dần lộ ra vài phần can đảm. Lúc đó Hoàng Đế tứ hôn, khảo nghiệm chính là Tần Tu Viễn có thần phục hay không, cũng không phải ý tứ của Đường Các Lão. Trong mắt Hoàng Đế, Đường Các Lão trung thành với hoàng quyền, là người của mình, cho nên hắn mới có thể yên tâm gả Đường Nguyễn Nguyễn cho Tần Tu Viễn. Nhưng nếu sau khi trở thành thông gia, Đường Các Lão dần dần nghiêng về Tần Tu Viễn hơn Hoàng Đế, vậy khẳng định không phải điều mà Hoàng Đế muốn nhìn thấy. Đường Các Lão uất ức và giận dữ: “Ta coi trọng hắn thì như thế nào, trung thành với hoàng quyền mới là gốc rễ an thân của Đường gia, nếu ta cùng hắn quá mức thân thiết…”


Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Phụ thân thân thiết với Tu Viễn có gì không tốt?” Đôi mắt sáng ngời của nàng nhìn Đường Các Lão, nói: “Đều là người bên cạnh Hoàng thượng, có thể kéo chàng đến bên cạnh Hoàng thượng, chúng ta cùng nhau trung thành với hoàng quyền, chẳng phải bệ hạ sẽ càng thêm vui vẻ sao?”


Đường Các Lão ngẩn ra, nàng nói tựa hồ có lý. Thực sự ý định tứ hôn của Hoàng Đế chính là vừa giám thị, vừa lung lạc, nếu mình giúp Hoàng Đế thành công lung lạc Tần Tu Viễn cùng với các võ tướng thì đó chính là một công lớn, vả lại Hoàng Đế và Tần Tu Viễn cũng sẽ không đối lập nữa, mình cùng nữ nhi cũng không bị kẹp ở giữa. Đường Các Lão suy nghĩ kỹ rồi giật mình hỏi: “Vậy các con, rốt cuộc muốn thế nào?”


*Hoa hồi còn được gọi là “bát giác hương”, bởi quả trông giống như bông hoa có 8 cánh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tiệm mát xa của người mù
  • Dịch: Meo Meo, Meo trong Meo Meo, Meo trong Meo Meo
Phần 5 END
Cửa Tiệm Trường Sinh full
  • Hồng Mai Chu Hương
TIỆM CƠM NHÀ TA THẬT MỸ VỊ
  • Nguyệt Bán Yếu Phân Gia
Chương 100

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom