Edit: Rine
Beta: Jiang
Mãi đến khi sau giao thừa thì chuyến du lịch mà Khương Triết nói mới thực hiện được.
Mùa đông, bông tuyết bay bay, Tô Anh sửa soạn hành lý cho ngày khởi hành, bông tuyết to như lông ngỗng, trước nay chưa từng thấy. Cô quấn chặt khăn quàng cổ và mũ, chỉ để lộ hai mắt ra bên ngoài.
Tài xế đem hành lý lên xe giúp cô.
"Sao không thấy A Triết?"
"Tiên sinh về nhà một chuyến, sẽ đến ngay, tiên sinh hẹn gặp chúng ta ở giao lộ trên đường cao tốc."
"À."
Tô Anh lên xe, thấy Lưu Vận ở bên ngoài phất tay với cô.
Cô cười cười, cũng hướng về phía ngoài cửa sổ phất tay tạm biệt. Nhớ tới đêm qua Lưu Vận còn dạy cô rất nhiều kiến thức về phương diện an toàn chuyện nam nữ, cô vô cùng buồn cười, con nhóc này, tâm tư lo xa quá rồi.
Chỉ là lần này cô đi, không yên tâm về đám hoa trong nhà. Cũng may có lão ngô đồng chăm nom chúng, huống chi trước khi đi cô đã nhờ Trần Thục Phân cùng Lưu Vận chăm sóc giúp. Hiện giờ không có Tề Duyệt quấy rối, thật ra cô không quá lo lắng, chỉ hơi lo lắng một chút.
Có lẽ là có chút giống tâm tình của một người mẹ.
Tới giao lộ đường cao tốc thì chưa thấy Khương Triết tới. Tô Anh chơi di động một lát, đột nhiên tài xế xuống xe, mở cốp xe ra.
Cô quay đầu lại nhìn, tài xế đã chuyển hành lý của cô sang một chiếc xe việt dã màu đen.
Cửa xe bị kéo ra, một cơn gió lạnh thổi tới, Tô Anh run lập cập, bị gió tuyết thổi trúng nheo nheo mắt.
"Bảo bối."
Người đàn ông dáng người thon dài cao lớn gọi nhỏ một tiếng, Tô Anh bị người ôm từ trong xe ra ngoài. Cô mặc rất nhiều quần áo, vậy mà anh ôm cũng không chê cồng kềnh, bước đi nhẹ nhàng thoải mái. Tô Anh có thể cảm giác trong thân thể anh ẩn chứa một sức mạnh vô cùng lớn.
Tài xế kéo cửa xe ra, Tô Anh bị đặt vào ghế phụ.
Tô Anh nghi hoặc nhìn trái phải, trong xe đã không còn người khác: "A Triết, chỉ có hai người chúng ta sao? Du lịch tự túc hả?"
Người đàn ông anh tuấn, mặt mày thanh lãnh, đôi mắt màu đen mang theo một chút ý cười, anh không lập tức lui về sau, mà chống ở trước người Tô Anh: "Ừ." Một tay anh nâng khuôn mặt mềm mại của cô gái, vuốt ve một lát, khăn quàng cổ màu trắng che khuất môi cô bị anh kéo xuống cằm, cô cũng rất ngoan, nâng nâng cằm theo động tác của anh.
Tô Anh ngửa đầu nhìn Khương Triết, hôm nay anh mặc một chiếc áo lông đen cao cổ, áo khoác đen dày rộng, cả người đều lộ ra sự thanh lãnh không dễ gần, nhưng mà gương mặt kia lại vô cùng anh tuấn.
Cô bất ngờ, nói: "Em còn cho rằng có người chở chúng ta đi, A Triết, gần đây anh bận như vậy, lái xe có mệt không? Em..."
Môi cô bị ngón tay anh đè lại: "Đừng nghĩ nữa, trời tuyết nguy hiểm."
Tô Anh nhăn mũi: "Vâng." Đẩy đẩy anh: "Chúng ta đi nhanh đi."
Khương Triết cười: "Anh Anh, không được giả ngu."
Mũi cao thẳng của anh cọ cọ trên mặt cô, môi mỏng hơi lạnh áp xuống, ngậm lấy môi cô, anh hôn thong thả mà cẩn thận, miêu tả từng đường nét môi lưỡi cô, từ gương mặt đến lỗ tai Tô Anh đỏ bừng, cô giơ tay, níu lấy bả vai anh.
Khương Triết thu tay đang chống đỡ trên ghế lại, ôm cả người cô vào trong lồng ngực.
Anh quấn quýt lấy môi lưỡi cô, thân mật hơn cả hôn môi bình thường, làm cho không khí trong xe nóng lên. Anh hôn khiến cánh môi cô trở nên đỏ tươi diễm lệ, nóng bỏng mềm mại. Ngón cái khi đè nặng, khi thong thả vuốt ve, toàn bộ tim anh đều cảm thấy ngứa ngáy.
Ấn đầu cô dựa vào ngực mình, anh cười nhẹ một tiếng, cảm giác cánh tay bị một ngón tay chọt chọt, anh hỏi: "Sao vậy?"
Tô Anh lẩm bẩm: "Đi nhanh đi, trời sắp tối rồi."
Khương Triết nhàn nhạt, nhướng mày: "Ừ."
Anh thấp giọng: "Đều tại bé hoa nhài."
Tô Anh: "Anh đừng nói bừa!"
- --
Trời tuyết nên đường bị kẹt xe, lúc Tô Anh và Khương Triết tới đế đô đã hơn bốn giờ chiều, Tô Anh ngủ suốt đường đi, cả người mơ mơ màng màng.
Xe dừng lại ở một khu nghỉ dưỡng, tuyết ở đế đô còn dày hơn so với thành phố C, toàn bộ thành phố đều là màu trắng, tất cả nhánh cây cùng bồn hoa đều bị phủ một lớp tuyết.
Nhưng điều làm Tô Anh bất ngờ là khu này nhìn rất ngăn nắp và yên tĩnh, đèn đuốc sáng trưng, vậy mà không có lấy một người khách.
"Bởi vì tuyết lớn nên không có người tới đây chơi sao?"
Giao xe cho người phục vụ lái đến bãi đậu, hành lý cũng có nhân viên đưa vào.
Khương Triết khoác tay nhàn nhã đi vào trong, Tô Anh chạy tới đi bên cạnh anh: "Nơi này làm ăn kém quá rồi."
Khương Triết liếc nhìn cô một cái, nói: "Người ta còn chưa mở cửa tiếp khách, đương nhiên là không có ai."
Tô Anh kinh ngạc: "Chưa tiếp khách sao?"
Chưa tiếp khách? Nếu vậy có nghĩa là tiếp đãi bọn họ như khách quý, hoặc đây là sản nghiệp của Khương gia, có quan hệ cùng mấy anh em của anh. Quả nhiên, Tô Anh cùng Khương Triết vừa mới đi vào đại sảnh, giám đốc của khu nghỉ dưỡng đã cười ha hả chạy tới: "Tứ thiếu! Ngài tới rồi..."
Tô Anh cùng Khương Triết được sắp xếp ở phòng tổng thống, tầng trệt không cao không thấp, kéo bức màn cửa sổ lên là có thể thấy một hồ nước và đình nhỏ giữa hồ. Bởi vì tuyết lớn, hồ nước kia đã bị đóng băng thành màu xanh, vô cùng nổi bật dưới màu xanh xám của bầu trời.
Nơi này rất an tĩnh, cô không nghe thấy giọng của thực vật nói chuyện.
Khương Triết ném áo khoác, ngồi ở trên sô pha, anh đốt một điếu thuốc, vòng khói màu trắng làm căn phòng xa lạ có thêm hương vị quen thuộc.
Tô Anh dựa vào phía trước cửa sổ, nói: "A Triết, anh Tưởng Diễn gần đây vẫn khoẻ chứ?"
Khương Triết "Ừ" một tiếng: "Chắc còn đang bận rộn."
"Vẫn chưa tìm được hung thủ lúc trước hại anh ấy sao?"
Ánh mắt anh đột nhiên trở nên tàn nhẫn: "Hiện tại thì chưa thấy. Chuyện này cảnh sát bên kia còn đang tra, chỉ cần có người động tay thì sẽ chạy không thoát."
Kỳ thật theo Khương Triết cùng mấy người Tưởng Diễn xem xét, người có khả năng cũng như năng lực động thủ nhất chỉ có Tưởng Nghị, đáng tiếc không có chứng cứ, tên cáo già kia thật sự rất khôn khéo.
Tô Anh cũng khá tò mò rốt cuộc là ai động tay, dù sao chuyện này ở kiếp trước cũng chưa được sáng tỏ.
Cô đứng một lát, kéo hành lý vào phòng sửa sang lại, phòng tổng thống này có mấy gian phòng ngủ, Tô Anh chọn gian gần cảnh sắc bên hồ nhất, Khương Triết ở sát vách với cô.
Tuy nhiên cô còn chưa sắp xếp xong đồ đạc thì Tưởng Diễn đã tới đây, Tô Anh nghe được giọng anh thì lập tức chạy ra ngoài: "Anh Tưởng Diễn!"
Đã lâu không gặp Tưởng Diễn, thoạt nhìn hơi khác so với lúc trước, tóc của anh vẫn ngắn như thế, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt màu đen làm người ta khó có thể hiểu được ẩn ý bên trong. Qua một thời gian lắng đọng lại anh càng thêm lãnh lệ, giữa mày cất giấu thần sắc hung ác.
Giờ phút này anh nhìn thấy Tô Anh, cười cười trêu ghẹo: "Một năm không gặp, cô nhóc này lại xinh đẹp hơn rồi."
Tô Anh cười tủm tỉm: "Cảm ơn, anh Tưởng Diễn cũng không già mà."
Tưởng Diễn sặc một tiếng, nhìn cô: "Có vẻ lá gan của em đã được Khương Tứ nuôi lớn hơn nhỉ?"
Tô Anh nhăn mũi, bị Khương Triết xoa xoa đầu: "Ngại quá, cô ấy hơi bướng bỉnh."
Tưởng Diễn cười lạnh, mắt trợn trắng: "Vợ chồng son các người đủ rồi đó, không nói nữa, đi thôi, tôi đã đặt chỗ ở Thịnh Đình, chúng ta đi ăn rồi nói chuyện."
- --
Tưởng Diễn đến làm khu nghỉ dưỡng trở nên náo nhiệt, khi Tô Anh đi theo Khương Triết ra cửa, ở đây vẫn ngăn nắp yên tĩnh nhưng mọi hoạt động càng khẩn trương, nhiệt tình hơn ban đầu, đặc biệt là ông giám đốc kia, mặt luôn cười như hoa nở.
Tô Anh không tránh khỏi cảm thấy nghi hoặc.
Chiếc Maserati của Tưởng Diễn ngừng ở cổng khu nghỉ dưỡng, giám đốc lập tức nói: "Tưởng tổng, tôi đã sắp xếp xong tài xế cho ngài."
Tưởng Diễn xua xua tay nói: "Không cần."
Sau đó cũng mặc kệ giám đốc đang kinh ngạc.
Anh tự mình lái xe, Khương Triết ngồi ở ghế phụ, Tô Anh ngồi phía sau có chút nhàm chán, cả tinh thần đều tập trung vào hai vị đang ngồi trên ghế lái cùng ghế phụ, kỳ thật cô cũng khá tò mò, nhịn không được hỏi: "Anh Tưởng Diễn, gần đây Tưởng tiểu thư như thế nào?"
"Em hỏi nó làm gì?"
"Em chỉ tò mò thôi."
"Đương nhiên là vẫn nó vẫn xen vào chuyện ở công ty, cái này cũng muốn, cái kia cũng không định buông tay."
"Vậy còn Tưởng Nghị?"
Tưởng Diễn kỳ quái nói: "Sao lại hỏi Tưởng Nghị? Có phải lần trước gặp qua cảm thấy hắn đẹp trai hay không...?" Anh còn cười nhìn mặt Khương Triết, dường như muốn nói cô vợ của cậu đang chú ý anh đẹp trai khác!
Khương Triết lạnh giọng: "Tưởng Nghị đi đến tiệm của Anh Anh mua hai chậu hoa nhài."
"Hoa nhài?" Đương nhiên Tưởng Diễn biết biệt danh của Tô Anh là bé hoa nhài, như vậy xem ra, Tưởng Nghị cũng có chút tâm tư đối với Tô Anh.
Tô Anh nói: "Đúng vậy, trước kia lúc ăn cơm nhìn thấy anh ta, em còn bị dọa nhảy dựng đấy. Anh Tưởng Diễn, sau khi anh trở về, Tưởng Nghị có giao mọi thứ lại cho anh không?"
Tưởng Diễn "Hừ" cười cười: "Nhóc con vẫn quá đơn thuần, đồ đã tới tay cho dù có giao ra thì cũng không giao toàn bộ."
Tựa như Tưởng thị hiện tại, bên ngoài giống như là Tưởng Diễn nắm quyền, kỳ thật không phải, công ty này đã bị chia thành cục diện hai người giằng co tranh quyền. Một người là Tưởng Nghị, người còn lại chính là anh. Chỉ là dù sao anh cũng có di chúc trong tay, là người thừa kế danh chính ngôn thuận, quyền lợi cùng cổ phần đều cao hơn bọn họ rất nhiều, nhưng lại không chịu nổi mấy vị cổ đông nào đó ủng hộ bọn họ.
Tóm lại, hiện giờ Tưởng thị rất phức tạp, gió tanh mưa máu không kém thời tiết xấu trong mùa đông này là bao.
Như thế, đồ vật đã tới tay không có khả năng giao ra ngoài.
- --
Thịnh Đình là sản nghiệp của Tưởng gia, Tô Anh gặp được Tưởng Nghị ở chỗ này cũng không bất ngờ.
Miệng vết thương trên bụng anh ta đã lành, đi lại cũng không còn bất tiện nữa, khóe miệng mang ý cười như có như không, thoạt nhìn cực kỳ khó chịu, đặc biệt là đôi mắt đen nhánh, khi bị anh ta nhìn chằm chằm có cảm giác lông tơ sau lưng dựng đứng lên.
Tô Anh đụng mặt anh ta ở hành lang, anh ta đang lạnh mặt đuổi một nữ phục vụ có ý đồ tới gần mình, sắc mặt thật sự khó coi, âm trầm giống như có thể ăn thịt người! Dáng vẻ cô gái kia non nớt ngoan ngoãn, giờ phút này bị dọa đến rưng rưng muốn khóc, liền nói mấy câu xin lỗi, rồi lập tức đi khỏi.
Tô Anh không nghĩ tới mình có thể gặp chuyện này, Tưởng Nghị vừa quay đầu lại liền thấy Tô Anh, cô còn chưa kịp thu hồi thần sắc kinh ngạc.
"Cô gái nhỏ."
Anh ta cũng không kinh ngạc, thu lại biểu tình âm trầm, lộ ra một nụ cười vô hại: "Năm mới vui vẻ."
Vô cùng thật lòng.
Tô Anh chợt cảm thấy lưng lạnh đi, cô cười cười: "Năm mới vui vẻ."
Tưởng Nghị nói: "Tưởng Ngũ dẫn cô tới chỗ này ăn cơm sao? Vậy tôi đề cử cho cô tổ yến ở Thịnh Đình này, không kém Quân Duyệt chút nào đâu."
Tô Anh liền nói: "Cảm ơn, có cơ hội tôi sẽ thử."
Trong lòng cô lại suy nghĩ, quả nhiên Tưởng Nghị này đã từng điều tra cô, ngay cả việc cô thích tổ yến ở Quân Duyệt cũng biết.
Tô Anh không muốn nhiều lời với Tưởng Nghị, cô tạm biệt rồi rời khỏi, Tưởng Nghị cũng không giữ lại, chỉ là đột nhiên có hành động quá phận, anh ta cầm tay cô, hơi hơi khom người, nói ở bên tai cô: "Nghe nói Khương Tứ vì làm cô vui nên vung tiền như rác, chuyển vô số hoa tươi từ nước ngoài về đây bằng máy bay, muốn biến Cẩm Tú thành bộ dáng mà cô thích. Vào mùa đông, sáng tạo một thế giới hoa tươi, việc này không dễ dàng, anh ta cũng thật để tâm đến cô."
Cẩm Tú? Tô Anh biết đó chính là tên khu nghỉ dưỡng của Tưởng Diễn, nơi cô cùng Khương Triết đang ở.
Tô Anh cười cười, hất tay Tưởng Nghị, nói: "Đây là bất ngờ A Triết chuẩn bị cho tôi, anh không nên nói trước như vậy."
Tưởng Nghị buông tay ra, lui lại một bước, cười nói: "Tôi nói trước cho cô là tránh để lúc đó bởi vì quá bất ngờ mà cô làm ra những hành động xấu hổ."
Tô Anh cười cười gật đầu, bước nhanh rời khỏi.
Tưởng Nghị nheo mắt, vuốt ve đầu ngón tay, cười cười.
Bình luận facebook