Edit: Cát
Beta: Mun
"Cô gái nhỏ".
Đã lâu không gặp Tưởng Nghị nhưng vẫn giống như mới gặp vậy, ôn hòa tươi cười nhưng vẫn có cảm giác lạnh lẽo làm người ta né xa ba thước, giống như thời tiết âm u ngoài cửa sổ, sâu kín lạnh lùng.
Tô Anh nhìn thấy anh lại đến tiệm hoa tươi của cô lần nữa, có chút ngoài ý muốn cùng kinh ngạc.
"Tưởng tiên sinh, hôm nay anh lại muốn mua hoa sao?".
"Muốn hoa nhài, có không?".
"Không có".
"Hả, không có".
Giọng người đàn ông nhàn nhạt lặp lại, ánh mắt nhìn Tô Anh nhàn nhạt ý cười.
Tô Anh chớp chớp mắt, khẳng định nói: "Đúng vậy, không có, anh đi nhà khác hỏi thử đi".
Tưởng Nghị cười nói: "Không sao, em có thể ở cùng gợi ý cho tôi loại hoa khác hay không, nếu cũng đáng yêu xinh đẹp giống như bé hoa nhài, tôi không ngại".
Tô Anh nghe được sửng sốt, ánh mắt kì quái nhìn Tưởng Nghị, mày cô hơi hơi nhăn lại, lắc đầu nói: "Không có, nơi này của tôi không có hoa khác".
Tưởng Nghị nhướng mày, anh đi đến trước một gốc cây bách hợp, ngón tay thon dài xinh đẹp nhẹ nhàng chạm lên cánh hoa trắng mềm mại một chút.
"Ai da!", bách hợp thống khổ lại ngọt ngào nói: "Nhân loại giống đực này có loại hơi thở âm u, thật dọa người --- nhưng tay hắn lại nhìn rất đẹp nha! Rất thích".
Cây xương rồng: "Ngươi là cái đồ hoa nhỏ thấy sắc quên nghĩa".
Tô Anh: "....."
Cô yên lặng thu bước chân trở về.
Tưởng Nghị: "Bách hợp này không tồi, giống như bé hoa nhài, đều là hoa nhỏ thuần trắng, sạch sẽ lại xinh đẹp".
Tô Anh nhanh chóng nói: "Nếu như anh thích...".
Tưởng Nghị quay đầu lại, liếc mắt nhìn cô một cái: "Nói nói thôi mà, tôi vẫn còn thích bé hoa nhài".
Cây xương rồng cùng đám hoa nhỏ dường như lập tức ha ha cười lên, ngay cả gai xanh và lá nhỏ đều run lên.
Bách hợp rất mất mặt, khóc ròng nói: "Hừ! Đồ trứng thối! Vuốt người ta, vậy mà vẫn muốn hoa nhài".
Hoa nhài thẹn thùng: "Thật xin lỗi nha!".
Bách hợp: "Hừ, không cho sờ soạng!".
Tô Anh: "...."
Một hương hoa bách hợp nồng đậm tràn ngập nở ra, mùi hoa cực kì nồng đậm, giống như có thể hun người đến ngất xỉu.
Tô Anh lập tức tiến lên, ôm bách hợp từ trong tay Tưởng Nghị ra.
Tưởng Nghị: "Hoa bách hợp này mùi hương thật đậm".
"Đúng vậy". Tô Anh cười cười, vỗ vỗ bách hợp, làm nó thành thật một chút, đừng lăn lộn mù quáng. Bách hợp ủ rũ gục đầu xuống, dáng vẻ giống như bị tổn thương.
Tưởng Nghị lại nhìn nhìn giàn hoa, anh liếc mắt một cái thấy hoa nhài nhỏ trên cửa sổ.
Anh đến gần.
Tô Anh ở phía sau anh, có cảm giác xấu hổ cùng khẩn trương vì nói dối bị người phát hiện.
Thật ra Tưởng Nghị cũng không truy vấn gì, cười nói: "Nghe nói Hiểu Hiểu mở tiệc sinh nhật có cho mời em hả?".
Tô Anh gật đầu: "Ừ".
Tưởng Hiểu Hiểu muốn tổ chức yến hội sinh nhật, cô ta tự mình tới tiệm hoa tươi của cô rồi đưa thư mời, ý muốn cô nhất định phải đi. Tô Anh không cần nghĩ cũng biết là Tưởng Hiểu Hiểu không có lòng tốt gì, cô không trực tiếp cự tuyệt, đương nhiên cũng không đáp ứng.
Tưởng Nghị: "Đừng đi, những thứ dối trá đó, không có ý nghĩa gì".
Tô Anh ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Nghị, anh cũng vừa lúc đang nhìn cô, đôi mắt thâm thúy kia bình tĩnh an ổn, thấy dáng vẻ kinh ngạc của Tô Anh, còn lộ ra vẻ tươi cười.
Tô Anh dừng một chút nói: "Tôi còn cho rằng anh sẽ khuyên tôi đi, sao lại bảo tôi đừng đi? Tưởng Hiểu Hiểu là em của anh đó, sao anh còn kéo chân sau của em gái chứ!".
Tưởng Nghị xì cười một tiếng, gật gật đầu: "Đúng vậy".
Tô Anh nghiêng nghiêng đầu, nói: "Thật ra tôi còn chưa từng tham gia yến hội như vậy, chỉ từng nhìn thấy trong TV, nên khá tò mò có vui không?".
"Nếu em thích, tôi làm một cái cho em chơi đùa?".
"Không cần".
Tưởng Nghị cười.
Tô Anh rũ mắt, vỗ về hoa nhài trong tay: "Tưởng tiên sinh, vì sao vài lần trước anh lại đến đây làm bộ muốn mua hoa?".
Ánh mắt thanh lãnh của Tưởng Nghị dừng trên gương mặt Tô Anh: "Lúc trước tới gặp em, là vì tò mò. Hiểu Hiểu khóc lóc kể lể với tôi, nói Triệu Nhị em ấy thích lại có cô gái yêu thích, mà vừa lúc cô gái nhỏ kia còn là bạn gái của Khương Tứ, em nói, tôi có thể không hiếu kì sao?".
Tô Anh nhấp môi nghe, nhất thời không nói chuyện.
Tưởng Nghị: "Lúc ấy tôi nghĩ, có thể làm Khương Tứ và Triệu Nhị đều thích, khẳng định là tuyệt thế mĩ nhân, bế nguyệt tu hoa, khuynh quốc khuynh thành. Sau vừa thấy, mới phát hiện là đóa hoa nhài nhỏ thanh đạm".
Tô Anh trầm mặc một lát: "Lúc trước anh đã đến xem, còn làm anh thất vọng như vậy, hiện tại lại tới làm gì?".
Tưởng Nghị: "Đương nhiên là bởi vì bé hoa nhài, quả nhiên không giống người thường".
- --
Yến hội sinh nhật Tưởng Hiểu Hiểu cử hành ở khách sạn trên danh nghĩa Tưởng thị, ở tầng trên cùng của khách sạn, chỗ đó không chỉ có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đêm thành phố C, mà cảnh sắc ở bên trong cũng cực kì độc đáo, tường lớn bằng pha lệ bao lại toàn bộ tầng cao nhất, bên ngoài tường pha lê là lông ngỗng như tuyết bay, bên trong tường lại ấm áp như xuân, hoa nhỏ xinh đẹp tranh nhau nở rộ, ánh sáng đan xen, ngũ quang thập sắc[1].
[1] Ngũ quang thập sắc: là thành ngữ hình dung sắc thái tươi đẹp, đa dạng phồn hoa, nhan sắc sáng rọi tươi đẹp nhiều màu.
Không thể nghi ngờ cực kì thuận tiện cho Tô Anh.
Yến hội sinh nhật Tưởng Hiểu Hiểu, đồ dùng đều là tốt nhất, theo như lời ngô đồng, lão đã liên hệ với hai mươi mấy cây và hoa có thể nói chuyện, chúng nó cũng đáp ứng sẽ hỗ trợ.
Hiện giờ tất cả đều đã sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông.
Rốt cuộc cũng tới ngày sinh nhật của Tưởng Hiểu Hiểu, sáng sớm Tô Anh đã nhận được điện thoại của Tưởng Hiểu Hiểu, đặc biệt nhiệt tình lại quan tâm hỏi xem cô đã chuẩn bị như thế nào? Lại còn cho xe tới đây đón cô, như vậy, là nhiệt tình coi Tô Anh trở thành bạn tốt mà chăm sóc.
Tô Anh cực kì xin lỗi: "Hôm nay thân thể không thoải mái, có khả năng không thể tới được".
Tưởng Hiểu Hiểu lập tức: "Lúc trước không phải còn rất tốt sao? Sao lại đột nhiên không thoải mái?".
"Không biết nữa, thân thể này của tôi quá kém, lặp đi lặp lại, tôi cũng thấy rất chán ấy". Tô Anh nói: "Tôi đã chuẩn bị quà sinh nhật chúc mừng, đã nhờ người đưa đến đó. Sinh nhật hạnh phúc, mọi người chơi vui vẻ nhé".
Sau khi cắt đứt điện thoại, Tưởng Hiểu Hiểu tức giận thẳng tay xoa ấn đường, cô phất tay đuổi chuyên viên trang điểm đi, bảo trợ lý đưa đến một lý nước ấm, bình ổn lại lửa giận trong lòng.
Cô rất muốn Tô Anh đến đây, cô hy vọng Tô Anh nhận rõ chênh lệch giữa hai người, còn muốn cho cô ta thấy rõ ràng, nữ nhân giống nhau, rốt cuộc có tư cách cùng năng lực đứng ở bên người Triệu Vũ bồi anh xã giao trò chuyện vui vẻ hay không? Cô ta là cô gái nhà nghèo như vậy, nhiều nhất chính là ở nhà làm hai bữa ăn sáng dỗ đàn ông vui vẻ, có tư cách sao?
Nhưng rõ ràng lúc trước cô ta đã nói được, vậy mà đến lúc gần sát lại thay đổi!
Tự nhiên cô cực kì buồn bực thất vọng, thật giống như đánh một quyền vào bông.
Đúng lúc đó, Tưởng Long mặc tây trang đi đến.
Anh ta hào sảng cười nói: "Này, hôm nay là một ngày vui vẻ, tại sao tiểu công chúa của chúng ta thoạt nhìn lại không vui như vậy chứ?".
Tưởng Hiểu Hiểu mếu máo: "Không có việc gì, chỉ là một người bạn không thể tới, có chút thất vọng".
"Ai vậy?".
"Tô Anh".
Tưởng Long suy nghĩ một lát mới nhớ tới Tô Anh là ai: "Cô ta tới hay không không sao cả, em để ý nhiều như vậy làm gì? Triệu Nhị tới là được".
Tưởng Hiểu Hiểu ngẫm lại thấy đúng vậy, Tô Anh không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là Triệu Vũ, chỉ cần Triệu Vũ thấy cô hoàn hảo, thì Tô Anh có tính là gì? Tâm tình của cô tốt lên, bảo chuyên viên trang điểm tới tiếp tục trang điểm cho mình, cô muốn trang điểm thật xinh đẹp, kinh diễm bốn phía!
Mà cùng thời gian, Tô Anh cũng đang trang điểm, cô mặc quần jeans, áo lông cao cổ bó sát người, bên ngoài là áo khoác đen ngắn, tóc dài rối tung từ trước đến nay được cô bối lên, mang mũ cùng kính mắt viền bạc.
Cô đang ngụy trang.
Ngô đồng nói: "Tô Anh, thật ra cô không cần phải tự mình đến, hiện tại có chuyện gì xảy ra cũng không rõ ràng lắm, cô đi thì có chút mạo hiểm".
Tô Anh nói: "Tôi biết, chỉ là hiện giờ là cơ hội khó có được, người của Tưởng gia cũng tới rồi, tôi không tin bọn họ có thể không để lại chút dấu vết gì, tôi đến đó cũng là phòng vạn nhất".
Ngô đồng: "Cũng tốt".
"Đúng rồi, mấy người canh giữ bên ngoài còn ở đó không?".
"Có".
Vẫn còn à, tuy rằng nói là bảo vệ cô, nhưng thật sự bất tiện khi cô làm việc.
Đầu tiên Tô Anh xuống dặn dò đám cây một lúc, hiện giờ nếu có người xông tới thì không cần phải lo nữa, cứ trực tiếp gây mê là được.
Cây lông xanh vui sướng dẫn theo chậu hoa chạy đến trước mặt Tô Anh, lá xanh nhỏ run lên, dáng vẻ rất hưng phấn, giống như muốn đi với cô ra ngoài vui đùa, Tô Anh cũng không dám mang nó theo, vỗ vỗ bảo nó đi lên lầu, cô cũng không dám đi cửa chính, mà là đi từ ban công lầu hai.
Cây lông xanh oan ức ba ba, muốn khóc.
Thật ra nó cũng rất hữu dụng mà, vì sao đều cho rằng nó ngơ ngốc chứ!
- --
Cùng lúc đó, Khương Triết, Triệu Vũ, Đào Nhiên cùng Lâm Thành Phong, còn có Tưởng Diễn tề tựu một đường.
Tưởng Diễn nói: "Các cậu không đi sao? Tôi thấy gần đây mấy người Tưởng Nghị cùng Tưởng Long có động tác liên tiếp, Tưởng Hiểu Hiểu lại lần nữa tới thành phố C, là muốn đến chia một ly canh đấy".
Tuy rằng đế đô là thủ đô, nhưng thành phố C lại là thành phố đầu tiên phát triển và phát triển mạnh nhất, người muốn đến đây làm ăn nhiều đếm không xuể, chỉ cần hoạt động thích đáng, kiếm tiền căn bản không phải vấn đề.
Đào Nhiên cười hì hì: "Chúng ta có đi hay không cũng không sao cả, tôi cảm thấy, Triệu Nhị có đi hay không mới là quan trọng nhất".
Triệu Vũ liếc mắt nhìn Đào Nhiên, cười lạnh: "Liên quan gì tôi? ".
Lâm Thành Phong ngồi gặm quả táo: "Vô sỉ, sao Tưởng Hiểu Hiểu lại thích anh cơ chứ?".
Triệu Vũ đá một chân vào Lâm Thành Phong, Lâm Thành Phong nghiêng người né tránh, vẻ mặt cười bỉ ổi.
Khương Triết chỉ dùng một tay, gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, dáng vẻ thất thần.
Tưởng Diễn lại nói: "Đúng rồi, tôi nghe nói cô bé Tô Anh kia sinh bệnh, có chuyện gì vậy?".
Khương Triết hút điếu thuốc, ngữ khí có chút bực bội: "Không có gì, xuất viện rồi".
Tưởng Diễn nhướng mày, khó có dịp thấy được Khương Triết thiếu kiên nhẫn, hơn nữa dường như đêm nay mọi chuyện còn nghiêm trọng hơn. Lúc tối ăn cơm, nói đưa theo Tô Anh đến đó, cậu ấy cũng không cho.
Xem ra phong ba chia tay lần trước còn chưa đi qua.
Mắt anh nhìn Triệu Vũ, Triệu Vũ cũng nhắm hai mắt nằm trên sô pha, không biết nghĩ cái gì.
Đào Nhiên làm mặt quỷ với Tưởng Diễn, dáng vẻ vui sướng khi người gặp họa, quay đầu liền thấy Triệu Vũ ném một chiếc giày qua, trúng người anh làm anh ai da một tiếng chửi má nó!
Tưởng Diễn nhướng mày, nhìn đồng hồ: "Cũng đến giờ rồi, các cậu...?".
Bình luận facebook