Edit: Hiền Chăn
Beta: Thư Thư
Mục đích đến đây của Khương Triết làm cho Tô Anh hết sức kinh ngạc, giúp anh khôi phục lại cảnh trong mơ sao?
Khương Triết nói: "Chỉ cần giấc mộng của anh được hoàn chỉnh, Anh Anh, đến lúc đó cho dù em muốn biết chuyện gì anh cũng sẽ nói hết."
Ba năm sau Khương Triết biết được rất nhiều chuyện, biết rất nhiều.....
Nhưng ngay tại giây tiếp theo, cô liền kiên quyết từ chối lời đề nghị của Khương Triết: "Không được, trước đây anh toàn giấu diếm em, chẳng lẽ bây giờ lại chịu nói cho em biết sao?"
Khương Triết ung dung thong thả, nói: "Anh Anh, anh không phủ nhận người trong giấc mơ của em chính là anh. Nhưng mà em cũng phải thừa nhận một điều, anh hiện tại và "anh" ở trong mơ không giống nhau. Hết thảy những điều đó đều xảy ra trước khi em bị tai nạn ngoài ý muốn, có đúng không? Có lẽ anh còn biết nhiều hơn em, chỉ cần anh có thể nhớ được thì rất nhiều chuyện sẽ được giải quyết nhanh chóng."
Anh nhìn cô, thấy trong mắt cô dần hiện lên nét dao động.
Khương Triết: "Nếu như em vẫn không tin anh thì anh có thể thề, có thể viết cả cam kết rồi mời luật sư làm chứng."
Tô Anh suy nghĩ một lúc lâu, cô nhìn Khương Triết, trong lòng lại nghi hoặc không thôi: "Nhưng anh nói ngay cả khi bác sĩ Hà dùng biện pháp thôi miên cũng không giúp anh khôi phục lại giấc mơ của anh, sao em giúp anh được chứ?"
Khoé miệng Khương Triết câu lên thành nụ cười, dường như là theo thói quen định vuốt ve gương mặt cô, nhưng rất nhanh đã khắc chế lại, thu hồi bàn tay đang cứng đờ ngượng ngùng: "Bác sĩ Hà nói, anh cần phải tiếp xúc nhiều hoặc là thử trải nghiệm những cảnh đã từng phát sinh ở trong mơ của hai chúng mình. Như vậy, có lẽ sẽ kích thích được ký ức của anh, làm anh có thể mơ thấy nó lần nữa."
Tô Anh: "......Vậy anh định làm thế nào?"
Khương Triết: "Ra biển."
Tô Anh được phen sửng sốt, ánh mắt nhìn Khương Triết càng thêm quái dị, cô lắc đầu: "Không được, chỗ đó quá xa, mất quá nhiều thời gian."
Bỗng nhiên Khương Triết cười khẽ, rốt cuộc anh vẫn không biết màn cầu hôn kia là đúng hay sai. Anh chuẩn bị rất tỉ mỉ, vì biết Tô Anh thích hoa nên đã dụng tâm thu mua hoa từ khắp nơi trên thế giới. Cả chiếc nhẫn kia nữa, sau một thời gian dài tuyển chọn tỉ mỉ mới chọn được, thậm chí mỗi một chữ bên trong chiếc nhẫn đều được khắc bằng tay, do anh trực tiếp giám sát.
Trước đây cô nguyện ý cùng anh đi đến chân trời góc bể, nhưng sau này, cô chỉ muốn rời xa anh.
Nhưng anh vẫn giữ vững ý định của mình: "Ba ngày sau đi." Anh dừng lại một chút, lại nói: "Anh sẽ không làm gì em đâu."
Tô Anh cười lạnh, rõ ràng là không hề tin anh.
Ở kiếp trước, cô đã quá quen với sự dối trá cùng những thói hư tật xấu của anh rồi. Lắm lúc cô vẫn không hiểu nổi, rõ ràng mối quan hệ của hai người đã bên bờ vực tan vỡ, nhưng tối nào anh cũng bướng bỉnh muốn ôm cô ngủ, lại còn lừa cô bảo "không làm gì hết". Nhưng kết quả, sáng sớm hôm sau cô sẽ mơ màng tỉnh giấc vì bị anh xâm nhập, sau đó anh lại cắn vào vành tai cô, dùng chất giọng gợi cảm hết mức để nói "anh muốn em đến không nhịn được".
Lúc ấy, dường như cô có thể nhìn thấy một tia mê luyến của anh, ánh mắt anh lúc ấy không còn lạnh lùng nữa, khoé môi cũng đọng lại ý cười thoả mãn. Nhưng những hình ảnh ấy chỉ như một giấc mơ đẹp, khi anh khoác bộ tây trang phẳng phiu vào người, anh lại trở thành con người cao cao tại thượng không thể với tới. Cứ như thể, người vừa rồi quấn quýt bên cô không muốn rời đi là ai khác chứ không phải anh.
Những nét do dự trong mắt Tô Anh liền tan đi nhanh, cô lắc đầu: "Em không đi."
Hiển nhiên nằm trong dự đoán của Khương Triết, ánh mắt anh trở nên tối tăm nhưng trên mặt lại không biểu lộ nét gì: "Vậy em muốn đi đâu?"
Tô Anh vẫn lắc đầu như cũ: "Em không muốn đi đâu hết, em chỉ muốn ở nơi vốn thuộc về em thôi."
"Vậy sau này anh sẽ đến đây gặp em."
"........Được, nhưng anh không được động chạm vào em, thời gian đến đây không quá ba mươi phút một ngày, không được đến vào buổi tối."
"Được."
Cuối cùng, quả nhiên Tô Anh với Khương Triết cũng "đập tay tuyên thệ" với nhau, một khi giấc mơ của Khương Triết hoàn chỉnh thì phải nói hết tất cả những thứ mình biết cho Tô Anh, không được giấu diếm dù chỉ một chút, nếu không sẽ.......
"Anh sẽ cô độc suốt quãng đời còn lại, cả đời sống trong nỗi hối hận vì mất đi em."
- --
Khương Triết quả nhiên là người nói được làm được.
Trước đây anh thường xoa đầu hay véo má cô, nhưng bây giờ, quả nhiên anh không hề chạm vào cô. Mỗi ngày cũng chỉ đến vào giờ nghỉ trưa, mang theo một phần cơm trưa đến.
Cũng như lúc này đây, vẫn là trợ lý Diêu đi theo, phụ trách việc bày biện thức ăn lên bàn, còn anh thì ngồi trên sô pha xem văn kiện, Tô Anh điềm nhiên đùa nghịch với hoa cỏ ở một bên.
Cô không ngồi dùng cơm với anh, thoạt nhìn giống như hai người xa lạ ở cùng một bầu trời.
Đúng ba mươi phút, anh rời khỏi.
Thoả thuận giữa cô và anh dường như là điều gì đó rất bất thường, làm cho Lâm Thành Phong phải trợn mắt há hốc mồm, hết sức kinh ngạc: "........Hình như cái này không giống tính cách của Khương Tứ?"
Tô Anh thuận miệng hỏi một câu: "Sao lại không giống?"
Lâm Thành Phong: "Quá dịu dàng!" Anh kỳ quái nói: "Anh còn tưởng hai người muốn chơi trò cầm tù chứ!"
Tô Anh: "Anh im đi, đừng nói nữa."
Lâm Thành Phong mỉm cười.
Trong lúc này, Tô Anh nhận được tin từ Tưởng Nghị, anh nói mình phải trở về Đế Đô.
Tô Anh ngạc nhiên: "Sao lại đi rồi? Anh điều tra được chân tướng rồi à?"
Tưởng Nghị nói: "Ở bên phía Tưởng Long có chút động tĩnh nên tôi muốn trở về một chuyến. Anh Anh, nhớ tránh xa Triệu Vũ ra một chút, không có tôi ở đó, đừng có dại dột mà lấy thân mình ra chọc tức Tưởng Hiểu Hiểu."
Tô Anh nói: "Tôi đâu phải đồ ngốc, tự biết chừng mực mà."
"Hahaha." Giọng cười của anh có chút châm chọc: "Cô đừng có mà gạt tôi, lúc trước cô cự tuyệt lời cầu hôn của Khương Tứ. Quay đầu liền nói với Tưởng Hiểu Hiểu rằng cô muốn bắt đầu một cuộc sống mới, muốn tìm người thích hợp hơn để kết hôn....... Làm cho Tưởng Hiểu Hiểu thấp thỏm lo âu một phen! Chẳng lẽ cô không thừa cơ đó mà nhờ Triệu Nhị chọc tức con bé sao?"
"Có hả? Tôi không nhớ nữa."
"Cãi ngang vừa thôi, nhớ kỹ là đừng làm gì manh động, chờ tôi quay lại."
Tô Anh cũng không nói gì, ngược lại hỏi: "Bên Tưởng Long có chuyện gì thế?"
Tưởng Nghị nói: "Có một kẻ lén lút hợp tác với anh ta, những người anh ta tìm để đối phó với Tưởng Diễn, chính là thông qua kẻ này."
Tô Anh nghe vậy liền nhíu mày: "Vậy thì rất nguy hiểm phải không?"
Tưởng Nghị cong môi cười, khuôn mặt tuấn mỹ của anh lại có thêm chút nét xấu xa: "Nếu có thể bắt được kẻ này thì thú vị lắm đây!"
Tô Anh phát hiện dường như cái tên Tưởng Nghị này là tuýp người thích chơi trò mạo hiểm. So với việc tranh giành Tưởng Thị, dường như anh chuyên chú hơn trong việc tìm kiếm chân tướng nào đó hơn, lại càng thích đem tới phiền toái cho Tưởng Long.
"Anh biết đối phương là ai à?"
"Không biết, chỉ biết biệt anh của anh ta là K. Mà thôi kệ, rất nhanh sẽ biết được thôi."
"Rốt cuộc những người kia là ai? Sao Tưởng Long lại có quan hệ với bọn họ?"
"Cô không biết à? Gia tộc họ Tưởng ngày xưa vốn lăn lộn trong giới hắc đạo, qua nhiều thế hệ mới có thể tẩy trắng được như bây giờ. Nhưng mà cô không biết đâu, trong cái giới đó kiếm tiền nhanh lắm, ông cụ nhà tôi không hứng thú với mấy thứ đó, nhưng có người lại hận không thể chui thẳng vào trong đống tiền kia đó, chậc chậc."
Đương nhiên là Tô Anh biết tổ tông Tưởng gia không quá sạch sẽ, nhưng cô tưởng là họ đã tẩy trắng hết rồi chứ. Nhưng khi nghe Tưởng Nghị nói như vậy, có vẻ như vẫn có người muốn dấn thân vào đấy không muốn ra.
Cô nói: "Nghe khá nguy hiểm đó, anh nhớ cẩn thận. Tôi hy vọng anh còn sống để giao đoạn ghi âm lại cho tôi."
Tưởng Nghị cười to: "Được, tôi sẽ sống sót trở về bên cạnh cô."
Bình luận facebook