Edit: Xuân Cung Đồ
Beta: Thư Thư
Lúc Khương Triết đến tiệm hoa của Tô Anh, cô đang rửa hoa quả trên lầu. Rửa hai quả táo và hai quả lê xong, cô lau khô nước, dùng túi vải nhỏ bọc lại rồi xếp vào chiếc túi vải bố màu lam nhạt có hoa li ti; Tô Anh rửa kỹ từng quả nho óng ánh rồi đặt chúng vào hộp đựng cơm trong suốt; ngoài ra cô còn làm cơm nắm và sushi, dùng bình giữ nhiệt để đựng nước ấm, bỏ đầy cả chiếc túi to.
Cô ôm túi đồ, lẩm bẩm: "Hình như hơi nặng."
Nhưng nếu phải chọn lựa, cô không nỡ bỏ món nào ra.
Khương Triết khoanh tay trước ngực, tựa người vào cửa. Anh nhíu mày, nở nụ cười, sau đó bước tới xoa đầu cô gái nhỏ: "Nặng à?"
Tô Anh ngẩng đầu nhìn anh, nói: "Ừ, nặng lắm! Lát nữa leo núi sẽ rất mệt."
Cô dùng cặp mắt đen trắng rõ ràng để nhìn anh, hàng lông mày nhỏ nhắn nhíu lại vì lo lắng, khuôn mặt trắng sứ nõn nà kiều diễm. Ánh mắt Khương Triết lại càng thâm sâu, mùi hương vương nơi chóp mũi đã đập tan lý trí của anh, suýt chút nữa khiến anh ôm chầm cô vào lòng!
Anh liếc mắt cực nhanh, dùng tay nhấc chiếc túi vải hoa li ti lên, cất giọng khàn khàn: "Không nặng."
Tô Anh bĩu môi: "Sức anh lớn, đương nhiên không nặng."
Khương Triết nói: "Chẳng lẽ anh lại để người gầy như em làm việc nặng sao?"
Tô Anh cười tủm tỉm: "Chia nhau ra đi, sức anh lớn nhưng rồi cũng mệt mà."
Trong lòng Khương Triết hơi dao động, anh đưa túi vải qua phía Tô Anh và nói: "Cùng nhau ư?"
Tô Anh ây ây, nghĩ đến cô và anh cùng xách túi vải hoa kia, rõ ràng là cũng không nặng đến mức như vậy, lại còn có vẻ ấu trĩ.
Có lẽ Khương Triết cũng cảm thấy kỳ quái, anh khẽ cất tiếng ho. Thấy Tô Anh cắn cái miệng nhỏ, anh nhíu mày, véo mạnh vào khuôn mặt bầu bĩnh của cô: "Vật nhỏ!"
Tô Anh "xì" một tiếng: "Tự anh nói đấy, lại còn trách em!"
Khương Triết tiến lên một bước, dùng cặp mắt thâm thúy nhìn cô, khóe miệng anh nở nụ cười như có như không: "Anh nói gì cơ?"
Tô Anh tránh né, lùi về phía sau một bước: "Anh tự hỏi mình đi!"
Khương Triết lại tiến tới một bước, truy hỏi: "Ồ, thế anh nói gì vậy?"
Ngón chân Tô Anh bấu lấy dép lê, lùi ra sau: "... Anh nói cùng nhau."
"Hả?"
"..."
Cô đã dựa trúng chiếc bàn kính, không thể lùi thêm nữa, đành đưa tay ra cản anh, bất đắc dĩ nói: "Được rồi được rồi, anh chưa hề nói gì cả."
Đáy mắt Khương Triết xuất hiện ý cười: "Ngoan."
Tô Anh trợn mắt với anh, cảm thấy hơi buồn cười.
Thật ra chuyện này chẳng có gì cả.
Bởi vì phải ra ngoài nên hôm nay Tô Anh không mở cửa tiệm. Sau khi đi ra với Khương Triết rồi, cô mới khóa cửa tiệm hoa.
Trái lại Trần Thục Phân vẫn hỏi cô: "Muốn đi ra ngoài sao?" Bà hoài nghi nhìn Khương Triết. Người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh Tô Anh hiếm khi gật đầu lễ phép với bà như vậy, bà biết đối phương không dễ chọc, Tô Anh làm cách nào cũng không vứt bỏ được anh. Trần Thục Phân lo cô bị ép buộc.
Tô Anh cười tủm tỉm, gật đầu, huơ huơ chiếc túi vải hoa trong tay: "Dạ! Con và Khương Triết lên núi ngắm cảnh."
Trần Thục Phân thấy Tô Anh chuẩn bị cả túi, lập tức biết mình suy nghĩ nhiều rồi. Bà nói: "Đi leo núi à? Vậy hai đứa phải chú ý an toàn, trong núi có rắn, cẩn thận đó."
Tô Anh nói: "Dạ, con biết rồi. Tạm biệt dì Trần."
Trần Thục Phân cũng vẫy tay, nhìn Tô Anh và Khương Triết lên rời khỏi.
Bà về tới nhà, đi lên lầu thấy Lưu Vận còn đang ngủ nướng trên giường, bà vỗ vai con gái rồi nói: "Đừng ngủ nữa, mau dậy đi!"
Tối hôm qua Lưu Vận tăng ca, mệt đến độ không chịu nổi. Cô lẩm bẩm mấy tiếng rồi lại chui vào trong chăn, Trần Thục Phân nói: "Vừa rồi mẹ thấy Tô Anh và Khương Triết cùng nhau lên xe, Tô Anh trông có vẻ rất vui, con nói xem có phải bọn họ làm hòa rồi không?"
Lưu Vận vốn đang ngủ mê man cũng phải bật dậy: "Mẹ, mẹ nói gì cơ?"
Trần Thục Phân nói: "Mẹ nói có phải Tô Anh và Khương Triết làm hòa rồi không, họ đi chơi chung đó! Nhưng lần này mẹ thấy không khả quan, lúc trước chịu nhiều đau khổ như vậy, bây giờ lại ở bên nhau, sau này biết phải làm sao?"
Lưu Vận gãi gãi mái tóc rối bù: "Quái lạ, con chẳng hề nghe Tô Anh nói gì cả, có phải mẹ nhìn lầm không?"
Trần Thục Phân hừ một tiếng: "Mẹ con chưa có già cả mắt mờ đâu!" Bà ngẫm nghĩ: "Thôi, Tô Anh lớn rồi, nó tự có suy nghĩ và dự định của riêng mình, chúng ta không nên quản nhiều như vậy."
Lưu Vận nói: "Đợi Tô Anh về, con hỏi cô ấy một chút."
Bởi vì Lưu Vận cũng cảm thấy Khương Triết nguy hiểm. Người đàn ông đó nguy hiểm, gia thế cũng nguy hiểm, tóm lại không tính là người lương thiện.
Nhưng nếu Tô Anh thích, vậy thì hết cách.
Trần Thục Phân đập tay vào gáy Lưu Vận: "Thức rồi thì mau xuống ăn cơm, ăn rồi ngủ tiếp."
"Dạ..." Lưu Vận ỉu xìu ngã xuống, tiếp tục ngủ nướng.
Bữa sáng quan trọng hơn giấc ngủ sao? Không hề.
- --
Lúc tới chân núi với Khương Triết, Tô Anh mới phát hiện trong cốp xe chất rất nhiều đồ, thậm chí còn có cả lều trại. Cô ngạc nhiên: "Khương Triết, anh thật sự chuẩn bị cắm trại ngoài trời sao?"
Khương Triết nhíu mày: "Em tưởng anh nói chơi à?"
Tô Anh nói: "Em tưởng rằng đến chiều mình sẽ về."
Khương Triết nhếch môi, anh vỗ đầu cô gái nhỏ, bảo cô đứng sang một bên: "Anh lấy đồ ra đây."
Trợ lý Diêu và tài xế ở bên kia cũng đi tới hỗ trợ, bày hết tất cả đồ đạc trong cốp xe ra, ngay cả khay nướng và than củi linh tinh đều được chuẩn bị. Tô Anh nhìn chiếc túi vải mà mình đang ôm, cảm thấy không thể sánh bằng.
Tuy nhiên cô rất hiếm khi thấy Khương Triết tự mình ra tay làm gì. Ví như bây giờ, anh xách túi đồ to đùng màu đen đi trước cô, hình ảnh này quả là mới mẻ. Nhìn dáng vẻ hiện tại của anh và cô khi hai người cùng đi vào trong rừng sâu, dẫu sao vẫn cảm thấy hơi không hợp.
Ngay cả lúc lên núi, Tô Anh cũng không nhịn được mà quan sát bóng lưng đang đi trước mình, bóng lưng ấy thật mới lạ.
Đại khái là khi ánh mắt cô nhìn thấu tấm lưng anh, bước chân anh bỗng dừng lại. Anh quay đầu, ánh mắt nhàn nhạt nhìn khuôn mặt cô và nói: "Cứ nhìn anh hoài, nhìn dưới chân kìa."
Tô Anh "ờ" một tiếng.
Khương Triết lại hỏi: "Có mệt không?"
Tô Anh hé miệng cười: "Không mệt."
Đương nhiên cô không mệt, cô như người xách túi nhỏ đi ngang qua, đồ đạc đều ở chỗ Khương Triết và trợ lý Diêu. Tô Anh chỉ cần đi vài bước mà thôi, huống hồ dạo này cô hay rèn luyện, tố chất cơ thể đã tốt hơn trước, đương nhiên không mệt. Ngoại trừ giấc ngủ có vấn đề thì mọi phương diện khác đều không quá khác thường. Chỉ là, hình như Khương Triết cảm thấy cô giống như người sắp chết, cơ thể trở nên đặc biệt suy yếu.
Khương Triết đổi tất cả đồ mình đang xách qua tay phải, tay trái của anh chìa ra với cô: "Lại đây, anh dắt em đi."
Đường núi gập ghềnh khó đi, không giống khu ngắm cảnh dùng những tảng đá để đi trên từng bậc. Trái lại, bởi vì lâu ngày không có ai đi qua nên bùn đất ở đây trở nên lồi lõm mấp mô, hơn nữa còn hẹp đến mức hai người không thể sóng vai nhau đi. Xung quanh đây đều là rừng cây, cây cối cao to càng khiến đoạn đường này thêm phần tĩnh lặng, vắng vẻ.
Tuy nhiên, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng chim hót và tiếng rào rạt của từng nhánh cây ngọn cỏ.
Tô Anh nhìn bàn tay ai kia đang chìa ra với mình, trên ngón tay anh có chỗ bị thít chặt đến độ tái nhợt. Cô lắc đầu, nói: "Khương Triết, em có thể mà. Anh chăm chú nhìn đường đi, trước kia em đã tới đây vài lần nên đi một mình cũng chẳng sao cả."
Khương Triết nhìn cô, ánh mắt cô rất vững vàng, không hề có vẻ tránh né anh; nhưng anh vẫn cười cười, ý vị sâu xa: "Đã tới đây vài lần, em trốn anh tới đây mấy lần rồi hả?"
Tô Anh: "..."
Khương Triết buồn bã nói: "Lợi hại lắm, bé hoa nhài của anh."
Tô Anh lắc đầu nói: "... Không có, lần trước bị anh bắt được đó."
Đương nhiên Khương Triết không tin cô. Bé hoa nhài này có bản lĩnh lớn, biết nói dối một cách ngoan ngoãn.
Tô Anh sờ lên tóc, cô bị nhìn chằm chằm đến mức luống cuống.
Xem ra Khương Triết sắp nổi giận rồi.
Nhưng trái lại, anh chỉ thở dài: "Anh Anh, có lẽ vì quá lo cho an nguy của em nên anh đã lấy danh nghĩa bảo vệ rồi giam cầm em khỏi tự do. Về điểm này, anh thật sự không để ý tới; nhưng về sau, em muốn đi đâu, chúng ta sẽ đi cùng nhau như hôm nay vậy, được không?"
Tô Anh ngẩng đầu nhìn Khương Triết, xác nhận là anh quái lạ một lần nữa.
Khương Triết thấy Tô Anh ngẩn ra, anh chấm ngón trỏ vào trán cô: "Hỏi em đó, bị ngốc rồi à?"
Tô Anh lấy lại tinh thần, hé miệng cười và gật đầu: "Được!"
Khương Triết nở nụ cười ấm áp, chỉ là sau khi quay đầu đi, khóe miệng anh kéo lên một cái.
Trợ lý Diêu và tài xế cố ý đi cách xa một khoảng, hai người họ cũng ngừng lại rồi liếc nhau! Móa, Khương Tứ này quả là phúc hắc! Biết cả cách tỏ ra tội nghiệp rồi dùng khổ nhục kế! Nhưng cho dù như vậy, bọn họ vẫn không kìm được mà cười. Ôi trời ơi, mưa liên miên không dứt mấy tháng, cuối cùng bây giờ cũng đợi được ngày mây tạnh trăng sáng rồi! Bọn họ không cần phải chịu khổ nữa, cảm động QAQ!
Nên biết rằng mấy tháng trước đó, trợ lý Diêu và tài xế phải chịu đựng khí lạnh từ Khương Triết, không hề thấy anh có lúc nào ấm áp cả, cả người lạnh băng, khó lại gần hơn cả tuyết rơi; cười cũng đừng mơ anh cười, không phải cười lạnh thì là cười khẩy. Mấy ngày qua, tuy anh vẫn lãnh khốc như cũ nhưng cuối cùng ánh mắt sắc như dao kia đã không còn liếc ngang liếc dọc, đồng thời không còn nở nụ cười âm trầm dọa người nữa!
Tốt tốt, nếu anh có thể lập tức kết hôn để bọn họ đón chào thời tiết mới mẻ thì càng tốt hơn nữa!
- --
Trợ lý Diêu và tài xế hỗ trợ Tô Anh với Khương Triết đưa đồ lên đỉnh núi rồi rời khỏi, không hề có ý định giúp đỡ tiếp, Khương Triết cũng không nhờ họ giúp gì nữa.
Tô Anh nhìn khung lều trại bị Khương Triết bày đầy trên đất. Cô không động tay vào chỗ nào, chỉ khi anh sai cô làm gì thì cô làm đó, giống như một người gỗ cần cù chăm chỉ vậy.
Mãi đến khi hai chiếc lều được dựng xong thì cả người Tô Anh đã đầy mồ hôi. Cô thở hắt ra, ngồi dưới gốc đa nghỉ tạm. Khương Triết đang bày vỉ nướng BBQ, bàn, ghế dựa và một ít lửa than...
Cây đa rì rào, thổi vào người cô một luồng gió nhè nhẹ ấm áp. Tô Anh nheo mắt, tâm trạng rất tốt: "Cảm ơn ngài."
Cây đa nói: "Tôi thấy hôm nay tâm trạng cô tốt hơn lúc trước."
Tô Anh "ừ" một tiếng: "Đúng như ngài nói. Sống chết vốn là quy luật tự nhiên, tôi đã không thể chi phối sự sống chết của mình, có đau buồn thêm cũng chẳng làm nên chuyện gì."
"Cô nghĩ được như vậy là rất tốt."
"Cảm ơn, đã làm ngài nhọc lòng rồi."
Tô Anh thật sự thích nơi này, mọi thứ trong núi làm cô thấy thoải mái. Dù là không khí thanh sạch hay khung cảnh an bình đều khiến cô cảm nhận được sự yên tĩnh hiếm có, sự yên tĩnh ấy làm cô đắm chìm cả người vào, tựa như cõi lòng mệt mỏi có được sự an ủi và nghỉ ngơi.
Cô nhắm mắt lại, dựa vào thân cây đa, thể xác và tinh thần đều vui vẻ.
Mãi đến khi một bóng người cao lớn cản ánh sáng trước mặt, Tô Anh mới mở to mắt. Cô thấy Khương Triết đang đứng ngược sáng ngay trước mặt mình, vóc người anh cao lớn mơ hồ, tựa như cách xa tận chân trời.
"Khương Triết?"
"Không đói à? Qua đây ăn một chút đi em."
Tô Anh ngồi thẳng người lên, dụi mắt: "Dạ."
Cô bò dậy khỏi mặt đất, quả nhiên bàn ghế đã được dọn xong ở đằng xa. Cô đi vài bước, nhưng không biết vì sao dưới chân đột ngột mềm nhũn, cô nhào thẳng xuống đất...
"Á --"
Cô hét lên kinh hãi!
Khương Triết cũng hoảng theo. Anh gần như lập tức túm lấy thắt lưng từ phía sau Tô Anh, cô đâm thẳng vào lồng ngực anh, nhưng chân cô vẫn mềm nhũn, hoàn toàn bị trượt, hơn nữa còn bị anh túm lấy vòng eo, ghì chặt vào lòng.
Tô Anh cảm thấy eo mình sắp bị túm hỏng, cô nhíu mày: "Khương Triết..."
Trong lòng Khương Triết đột nhiên có dự cảm không tốt, anh sửa "túm" thành "ôm", trực tiếp ôm chầm cô gái nhỏ vào lòng rồi đi sang bên cạnh và đặt cô ngồi xuống ghế. Sắc mặt anh u ám đến mức đáng sợ!
Tô Anh vẫn chưa lấy lại tinh thần. Người đàn ông kia nửa quỳ bên chân cô, bàn tay to của anh nắm lấy phần cẳng và véo thử: "Có cảm giác không?"
Cô cảm nhận một chút, chỉ nhận ra lòng bàn tay anh nóng hổi mà thôi, đành lắc đầu: "Không có cảm giác gì."
Khương Triết véo mấy cái, xác thật trên mặt cô không có biểu cảm nào đặc biệt, anh chuyển sang cái chân còn lại và hỏi câu cũ: "Có cảm giác gì không?"
Tô Anh: "... Dạ?"
Sau một hồi sửng sốt, cô nhìn Khương Triết rồi nhìn sang chân mình, thấy bàn tay anh di chuyển trên đùi, dùng sức khẽ ấn vào, nhưng điều làm cô kinh ngạc nhất chính là cô không hề có một chút cảm giác!
Không có cảm giác nào, chẳng thấy gì cả!
Tô Anh lập tức trở nên hơi hoảng, sắc mặt cô cũng tái hẳn đi. Cô đẩy Khương Triết ra và đứng dậy.
Mất một hồi lâu, hình như cô đã đứng rất lâu, nhưng mãi vẫn chẳng thể cất nổi một bước.
Cô chớp mắt ngơ ngác, nhìn Khương Triết.
Người đàn ông ấy vẫn như cũ, biểu cảm trên mặt anh vẫn lạnh lùng bình tĩnh, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt đen láy thâm sâu. Anh tiến lên một bước, Tô Anh bị anh làm cho hoảng sợ đột ngột nên nghiêng về phía sau, thoáng cái đã ngã ngồi trên ghế bố.
"Anh Anh."
Khương Triết nửa quỳ trước mặt cô, nắm lấy bàn tay lạnh băng của cô, ngửa đầu nhìn cô, trước sau anh vẫn giữ sự bình tĩnh, tựa như không gì có thể làm anh sợ hãi: "Sợ gì chứ? Chết mà em còn không sợ, lại đi sợ cái này sao?"
Tô Anh lắc đầu, nói mơ hồ: "Em, tại sao em lại bị như vậy..."
Khương Triết nói: "Dù em thế nào đi nữa, anh vẫn sẽ luôn ở bên cạnh em, yêu thương em..."
Tô Anh lắc đầu, song cô không nghĩ như vậy, chẳng lẽ sau này cô không thể đi đâu được nữa hay sao? Thậm chí bước đi trên đường cũng là điều xa xỉ, thế thì còn đáng sợ hơn việc cô ngủ mãi không tỉnh...
Bàn tay thô ráp của đàn ông khẽ lau đi nước mắt lạnh lẽo trên khuôn mặt cô gái nhỏ, cảm xúc lành lạnh kia thấm sâu vào tận đáy lòng anh.
Anh không thể nhẫn nại thêm nữa, mau chóng ôm ghì cô gái nhỏ vào lòng. Cằm anh gối lên đỉnh đầu mềm mại của cô, cố kìm nén mà cất giọng khàn khàn: "Không sao đâu, Anh Anh ơi. Dẫu em muốn đi đến đâu, chúng ta sẽ cùng nhau đi đến đó."
Tô Anh vẫn cảm thấy đau khổ, cô thật sự không thể tưởng tượng ngày sau mình nên làm thế nào, thậm chí không tài nào tự hỏi bản thân được, chỉ biết nắm chặt lấy vạt áo anh và cắn răng khóc nức nở.
Tiếng nức nở nho nhỏ tựa như kìm nén ấy làm cho Khương Triết đau lòng.
Anh vỗ về tấm lưng mảnh dẻ của cô, đứng dậy ôm ngang người cô rồi đi vài bước, dùng chân lục lọi túi giấy ăn trong đống đồ đạc được bày ra trên đất.
Khi mũi bị khăn giấy che phủ, Tô Anh mới thanh tỉnh một chút. Cặp mắt cô đẫm lệ mông lung, nhìn ai kia đang cắn chặt hàm dưới, cô mơ hồ nhận ra anh đang làm gì. Hai tay cô bịt mũi, sau đó ôm lấy tay anh.
Tô Anh: "Em, để em tự làm."
Khương Triết cũng không miễn cưỡng, ngược lại lau nước mắt cho cô. Cô đúng là người được làm từ nước, lau mãi mà chẳng khô nước mắt.
Anh nhíu mày, đôi bàn tay ôm lấy khuôn mặt cô, cất giọng khàn khàn: "Sợ gì chứ?"
Tô Anh mở to đôi mắt đỏ hoe để nhìn anh.
Khương Triết rũ mắt, đối diện với cô: "Sợ gì chứ? Tô Anh, chỉ cần em muốn, chúng ta vẫn có thể đi đến bất cứ nơi nào em muốn. Huống hồ em gần như đã chết, bây giờ chẳng qua chỉ là mất đi đôi chân mà thôi."
Anh nói: "Đừng khóc, khóc nữa thì mắt sẽ không nhìn được đó."
Tô Anh sợ tới mức run lên, dùng mu bàn tay lau nước mắt, giọng nói của cô cũng trở nên vừa khàn khàn vừa nghẹn ngào: "... Khương Triết, anh đúng là không biết an ủi người khác."
Khương Triết vỗ vai cô, dõi mắt nhìn ra nơi xa và nói: "Bất kỳ lúc nào anh cũng sợ một khắc nào đó em sẽ rời khỏi anh, bây giờ em như vậy, trái lại kết quả tốt hơn đấy."
Tô Anh vốn đã khổ sở và sợ hãi, bây giờ lại nghe anh nói như vậy, cô càng cảm thấy thê lương.
"Tô Anh, anh nói rồi, cả đời này ba chúng ta đều phải ở bên nhau, dẫu cho em và con rời bỏ anh." Anh nói: "Sợ gì chứ, anh sẽ giúp em mà."
Tô Anh nhìn chằm chằm vào anh.
Khương Triết thật sự có một chút bất đắc dĩ: "Sao lại khóc rồi?"
Cô lắc đầu, lần đầu tiên chủ động dựa vào vai anh, im lặng, thỉnh thoảng sụt sịt mấy tiếng.
Bàn tay anh phủ trên lưng cô, vỗ về từng chút một, nhẹ nhàng chậm rãi mà rất dịu dàng.
Khương Triết rũ mắt nhìn cô. Gương mặt cô, chóp mũi cô, cặp mắt đã khóc đến mức đỏ hoe, song cảm xúc của cô đã ổn định lại, anh lặng lẽ thở ra nhẹ nhàng.
Thật ra trong lòng anh làm sao có thể bình tĩnh được như Tô Anh? Cho dù đau lòng hay sợ hãi, cô vẫn là người mà anh yêu nhất, yêu đến mức nguyện cùng cô chịu hết mọi khổ sở.
Vầng thái dương từ từ nhô lên ở phía chân trời, ánh nắng ngày xuân cũng không ấm lắm, thậm chí hơi lạnh.
Anh ngửa đầu nhìn vầng thái dương trên trời, suy nghĩ tại sao vầng sáng ấy lại không chiếu rọi tận lòng người?
- --
Không biết đã trôi qua bao lâu, lâu đến khi Khương Triết cho rằng Tô Anh ngủ rồi, anh đột nhiên nghe cô hỏi: "Năm trước, tại sao anh về nước rồi mà còn gạt em?"
Khương Triết vừa bất ngờ vừa ngạc nhiên, anh không biết rằng hóa ra chuyện đó luôn quanh quẩn trong lòng Tô Anh, còn tưởng đâu mọi chuyện đã trôi qua, nhưng có vẻ đối với cô thì không phải thế.
Nếu như dựa theo thói quen ngày trước, hẳn anh sẽ không trả lời về chuyện này, nhưng bây giờ giấu diếm cũng vô nghĩa. Huống hồ, Tô Anh đã chủ động hỏi lại chuyện đó thêm một lần. Anh là người thông minh, biết rằng điều này có nghĩa là cô bắt đầu dõi theo anh một lần nữa.
Khương Triết nói: "Anh đã nghĩ rằng mình không có lý do đặc biệt nào khác, nhưng anh biết thật ra mình đang do dự."
Tô Anh nghi ngờ: "... Do dự gì vậy?"
"Do dự rằng liệu anh có thể thích em lâu dài hay không, liệu anh có thể ở bên em cả đời hay không." Khương Triết khẽ nói: "Anh đang tự hỏi mình."
Tô Anh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, cặp mắt sưng to khiến cô nhìn anh thấy mờ mờ: "Đây là ý gì? Anh..."
Khương Triết: "Hơn nữa anh có thói quen nắm hết mọi thứ trong tay. Một vài thứ vượt khỏi phạm vi của anh, anh lập tức muốn kéo nó về đúng chuẩn. Anh không thích mình bị kiểm soát."
Tô Anh chợt hiểu ra, ý anh đang nói một lúc nào đó, cô khiến anh mất kiểm soát chăng?
Khương Triết im lặng: "Thật ra anh sai rồi, tình yêu vốn là một loại tình cảm khó có thể kiềm chế."
Anh nói: "Nếu sớm biết điều đó trở thành khúc mắc trong em, anh nhất định sẽ đổi sang cách khác."
Anh mưu toan khống chế nó hoàn toàn. Thích hay không thích, muốn hay không muốn, gần như chỉ trong một ý nghĩ của anh, thật ra không phải vậy.
Tô Anh: "..."
Rõ ràng cô không phản bác được.
Quả nhiên cô không hiểu anh.
Sắc mặt Khương Triết trầm tĩnh, ánh mắt thâm sâu của anh nhìn cặp mắt sáng trong mà đỏ hoe của người con gái: "Anh Anh, anh xin lỗi. Trong tình yêu với em, quả thật anh đã làm không tốt."
Tô Anh nhìn anh, cô hơi há miệng thở dốc, muốn nói chuyện, nhưng rồi chẳng thể nói nên lời.
Nếu lúc đó cô không vô tình phát hiện anh lừa mình, vậy thì sẽ không xảy ra những việc về sau...
Người đàn ông ấy đột nhiên hôn lên trán cô: "Anh Anh, tha thứ cho anh được không?"
Tô Anh nhắm mắt lại, nhìn vầng thái dương rạng rỡ trên trời và nói: "Chúng ta đều có lỗi."
Cõi lòng Khương Triết chợt động. Anh ghì cô vào ngực, ánh mắt trở nên sâu thẳm nhưng giọng nói lại cực kỳ dịu dàng: "Sau này chúng ta đều sẽ ổn và sống thật tốt."
- --
Cô khóc đến mức mỏi mệt, con tim và thể xác đều mệt nhọc quá độ, tinh thần uể oải. Khương Triết cho cô ăn một quả táo và một nắm cơm xong, cô gục xuống bàn ngủ ngay. Anh bế cô vào trong lều.
Khương Triết vốn định đưa cô đến bệnh viện kiểm tra, nhưng Tô Anh biết mình không mắc bệnh Parkinson, bởi vì đây chỉ là di chứng từ việc mất đi sức sống.
Bây giờ cô đã hiểu, sức sống không đơn thuần đại biểu cho việc sống lâu, nó là sức mạnh tinh thần của một người.
Vì thế khi cô mất đi sức sống thì cũng mất hẳn sức mạnh tinh thần, giống như cây già hoa rụng, mất hơi nước, mất sinh mạng, từ từ khô héo.
Mãi đến khi vầng thái dương lặn về phía Tây, Khương Triết vẫn chưa thấy Tô Anh thức giấc. Cô ngủ cực kỳ yên bình, đàng hoàng tử tế, hiếm khi cử động cơ thể, ngay cả hơi thở cũng mỏng manh như sắp biến mất. Anh chỉ biết thỉnh thoảng dò xem hơi thở để xác định là cô còn sống.
Trời sắp tối, Khương Triết không muốn rời Tô Anh nửa bước. Anh nhắn tin cho trợ lý Diêu, bảo anh ta tới đây nhóm lửa.
Trợ lý Diêu: "Khương tổng chờ tôi một lát, tôi tới ngay!"
Sở dĩ anh ta ở ngoài dâng cho muỗi thịt cả buổi, hóa ra là vì nhu cầu bất chợt này!
Lão tổng có cho mình thêm tiền lương không nhỉ?
- --
Lại nói, khi trợ lý Diêu đang cẩn thận nhóm lửa thì Dương Thanh đến bệnh viện thăm mẹ. Cô mua ít vật dụng hàng ngày ở siêu thị rồi về nhà, ngoài ý muốn trông thấy Khương Minh vốn biến mất một ngày một đêm, cuối cùng anh đã xuất hiện rồi.
Từ trước đến nay anh rất sạch sẽ, có thói quen nhỏ là cực kỳ ưa sạch, nhưng lúc này đây, anh lại ngồi dưới chân giường mà uống rượu giải sầu. Chẳng biết anh đã uống bao nhiêu, Dương Thanh ngửi thấy trong phòng đầy mùi rượu và thuốc lá.
Cô kinh hãi: "Khương Minh, anh làm sao vậy?"
Khương Minh nhìn thấy cô thì vẫy tay: "Lại đây!"
Dương Thanh bỏ túi xuống, lập tức đi qua, quỳ xuống bên cạnh Khương Minh mà giật lấy chai rượu mà anh đang định đổ vào miệng, cô dịu dàng nói: "Đừng uống nữa anh Minh, em ở đây, em ở bên cạnh anh này."
Khương Minh nhìn Dương Thanh, bàn tay anh vuốt ve gương mặt xinh đẹp của cô: "Thanh Thanh, em yêu anh chứ?"
Dương Thanh nói: "Em yêu anh."
"Ôi." Anh cười lạnh thành tiếng: "Đừng gạt anh, anh biết em vẫn luôn muốn rời bỏ anh!"
Dương Thanh lắc đầu, hỏi lại: "Anh Minh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhà anh..."
Khương Minh đột ngột bùng nổ: "Miễn bàn tới nhà anh đi! Anh không có nhà!"
Dương Thanh chợt hiểu ra, chắc chắn là Khương Minh đã xảy ra chuyện gì đó ở Khương gia nên mới khiến anh khác thường như thế. Cô không hỏi nhiều, chuyện của Khương gia, cô cũng đoán được ít nhiều. Khương Minh ở đó không được coi trọng, chắc chắn đã chịu sự xa lánh, chỉ có lúc này đây, anh mới có thể yếu đuối và tức giận.
Cô dìu tay anh, dịu dàng nói: "Anh Minh, đi nào. Chúng ta tắm rửa, thay đồ sạch sẽ, ngủ một giấc thật ngon có được không?"
Khương Minh kéo cô vào lòng mình, đôi tay dùng sức ôm lấy đầu cô, cặp mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào cô: "Dương Thanh, em không được rời bỏ anh, không được phép rời bỏ anh!"
Dương Thanh gật đầu: "Được."
"Thật sao?"
"Thật."
Cuối cùng Khương Minh cũng yên tâm, nở nụ cười và ôm chặt cô vào lòng: "Thanh Thanh, anh chỉ có một mình em. Anh hận Khương gia, anh hận Khương Quân, anh hận Khương Tứ, anh muốn bắt anh ta phải trả giá thật lớn!"
Dương Thanh nghĩ, thật ra cô cũng chỉ có mình anh thôi. Hai người đều vật lộn trong đau khổ, đối phương giống như thuốc giải của mình, đã định trước rằng sẽ dây dưa không rõ, cho dù cô từng hướng về Lâm Thành Phong sáng chói kia.
Cô chủ động hôn môi Khương Minh, ôm anh, cho anh sự ấm áp.
Cô biết mình muốn rời bỏ anh nhưng vĩnh viễn không thể rời được.
"Khương Minh, đừng đấu với bọn họ nữa, đừng làm việc ngốc nghếch nữa. Em xin anh đấy, em sợ lắm. Anh không thể vứt bỏ em được."
"Khương Minh, em yêu anh."
Khương Minh cắn xé làn môi người con gái, anh xé toạc váy áo của cô, không hề lưu tình một chút nào. Anh chỉ muốn vò nát cô rồi dung hợp vào cơ thể mình, không bao giờ tách rời nhau nữa!
Anh thích Dương Thanh cho mình sự ấm áp, cô có thể khiến sự tàn ác trong anh biến mất, nhưng anh vẫn hận Khương gia, anh muốn bọn họ phải trả giá thật lớn. Rốt cuộc bọn họ dựa vào cái gì mà khinh thường anh, bất kỳ lúc nào cũng có thể vứt bỏ anh?
Anh càng hận Khương Tứ hơn. Rốt cuộc tên đàn ông lạnh lùng đó có gì tốt?
- --
Trợ lý Diêu đã nhóm lửa xong, hơn nữa còn chuẩn bị mấy xâu nướng và thuận tiện nướng một chút. Anh ta thầm than tại sao Tô Anh vẫn cứ ngủ như thế? Ông chủ của anh ta cũng để mặc cô ngủ, chẳng lẽ trong lúc anh ta không ở đây đã có chuyện gì kịch liệt xảy ra sao?
Trợ lý Diêu suy nghĩ bậy bạ, đột nhiên nhận được một cú điện thoại. Nghe xong lời đối phương nói, anh ta đã biết mọi chuyện hỏng bét rồi.
Trợ lý Diêu nhìn chiếc lều hơi hé ra kia rồi đi qua, lặng lẽ nhìn Khương Triết đang ngồi thẳng lưng ở đó và ngọn núi nhỏ đang ngủ bên cạnh anh, anh ta khẽ nói: "Khương tổng, vừa rồi tôi nhận được điện thoại của Dương Lỗi. Cậu ấy nói là Nhị thiếu, Phong thiếu, Đào Đại thiếu, hơn nữa còn có Lưu Vận, đám người bọn họ đang ở dưới chân núi và muốn lên đây!"
Trạng thái điềm đạm của Khương Triết lập tức bị đánh bại triệt để!
Anh nhìn Tô Anh đang ngủ yên rồi phất tay, bảo trợ lý Diêu ra ngoài rồi nhanh chóng xê dịch góc chăn, đồng thời đứng dậy đi ra. Đi xa một khoảng, anh nói: "Không phải nói là phong tỏa tin tức sao? Tại sao bọn họ lại tới đây?"
Trợ lý Diêu thấy mặt Khương Triết đen như mực. Anh ta có một chút đồng cảm nhưng cũng khá buồn cười. Hiếm mới có dịp hẹn hò, vậy mà đi đến đâu cũng có mấy con sâu bám đít. Anh ta giải thích: "Nghe nói lúc chiều Phong thiếu muốn tới chỗ cô Tô chơi, nào ngờ cô Tô không ở đó. Anh ấy qua tìm cô Lưu, hẳn là cô Lưu đã nói cho anh ấy biết cô Tô và Khương tổng đi leo núi... Kế đó, Nhị thiếu và Đào Đại thiếu đều biết chuyện."
Khương Triết nhíu mày, thật ra so với việc bị quấy rầy không thoải mái, anh càng lo cho Tô Anh hơn. Bọn họ tới đây, mình khó mà giấu được tình trạng của cô.
Anh nói: "Đừng để bọn họ tới quá dễ dàng."
Ánh mắt trợ lý Diêu trở nên sáng ngời: "Dạ, Khương tổng yên tâm."
Anh ta nhanh chóng gọi điện thoại thông báo, Khương tổng đã mở miếng, cuối cùng cũng có thể dùng việc công trả thù riêng!
Khương Triết nhìn lửa trại đang cháy sáng.
Chân trời phía xa là một mảng xám xanh, vầng trăng non treo lơ lửng giữa không trung.
Anh quay lại lều, bất ngờ thấy Tô Anh đã thức. Lúc này đây, cô đang làm tổ trong chăn, khuôn mặt trái xoan đỏ hồng, cô chớp mắt nhìn anh.
Khương Triết đi tới, hỏi: "Anh làm em thức ư?"
Tô Anh lắc đầu: "Không phải đâu, là em tự thức. Mắt em đau quá."
Khương Triết nói: "Đã bảo em đừng khóc dữ vậy mà, đợi anh một lát."
Anh đi ra ngoài, tìm trợ lý Diêu và bảo anh ta luộc trứng gà, lột vỏ: "Đắp lên chút đi, đợi lát nữa Lâm Thành Phong và đám Triệu Nhị sẽ tới đây."
Tô Anh cứng đờ, cất tiếng nói: "Bọn họ cũng tới sao? Lát nữa chắc chắn sẽ rất náo nhiệt."
Khương Triết lạnh giọng: "Sâu bám đít."
Tô Anh nhìn anh, trứng gà nóng bóng khiến cặp mắt cô nóng hôi hổi.
Thật ra cô vẫn còn sợ. Vừa thức dậy, trước tiên cô cảm nhận thử chân mình. Nó vẫn giống y như cũ, không hề có cảm giác. Cô còn tưởng ngủ một giấc sẽ khỏe, chẳng lẽ sau này nó sẽ mãi như vậy sao? Chỉ tưởng tượng thế thôi, cô đã muốn tránh né rồi.
Đợi lát nữa bọn họ tới, mình phải làm sao đây?
Sau khi biết được bệnh tình của Tô Anh từ chỗ Khương Triết, Triệu Vũ lập tức đi tìm Hà Huệ. Không chỉ tìm Hà Huệ, anh còn tìm bác sĩ tâm lý nổi tiếng trên thế giới để xin tư vấn về chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương, đồng thời anh cũng tra rất nhiều trên mạng, biết căn bệnh này sẽ đi kèm với vài triệu chứng. Có rất nhiều trường hợp không ổn, ví dụ như lảng tráng chỗ bị thương hoặc đắm chìm quá nhiều trong hồi ức, thậm chí còn có khuynh hướng tự sát hoặc tự làm mình bị thương, đồng thời xuất hiện bệnh trầm cảm...
Chỉ tra xem mấy tư liệu này thôi mà đã khiến anh hãi hùng khiếp vía, không tưởng tượng được những tình huống đó xảy ra trên người Tô Anh sẽ như thế nào.
Có lẽ anh sẽ đau lòng đến chết.
Sau khi được bác sĩ tư vấn, điều đầu tiên là anh muốn nhìn thấy Tô Anh, chỉ đơn thuần muốn nhìn thấy cô, xem cô có khỏe hay không, nhưng khi anh tới tiệm hoa lại thấy cửa tiệm khép chặt.
Gần như chỉ trong giây tiếp theo, Lâm Thành Phong thở phì phò, chạy ra từ nhà Lưu Vận: "Khương Tứ này dám lén đưa Anh Anh lên núi! Cậu ta còn bảo tôi đừng đưa cô ấy đi chơi, sẽ nguy hiểm, kết quả cậu ta lại đi!"
Sắc mặt Triệu Vũ nghiêm lại: "Leo núi?"
Lâm Thành Phong nhìn thấy Triệu Vũ, hai người gần như ăn nhịp với nhau, lập tức định tới đó xem thử. Lưu Vận thấy sắc mặt Triệu Vũ khó coi, sợ hai tên đàn ông này ầm ĩ sẽ gây nguy hiểm cho Tô Anh, cô liền nói mình cũng muốn đi. Lâm Thành Phong nhìn cô chằm chằm nhưng không từ chối, tuy nhiên khi cả đám tới chân núi thì nghe tin Đào Nhiên cũng đến.
Lưu Vận gãi đầu, tình hình này sao nhìn thế nào cũng thấy giống như đi bắt gian vậy?
Cô tự làm mình rét lạnh, sợ run cả người.
Nhưng đường lên núi cũng không yên bình, giữa đường bị vài ba người đánh lén, đám người đó thật sự đấm từng đấm một vào da thịt, Lưu Vận giơ đèn pin lên xem, thấy mười mấy tên đàn ông đánh nhau tới mức "khó bỏ khó rời". Cô kinh hãi, trợn mắt há mồm, suýt chút nữa đã báo cảnh sát!
Nhưng những người đó đặc biệt né khỏi cô, thậm chí cô còn thấy vài khuôn mặt người quen ở đây, hình như bọn họ đều là vệ sĩ bảo vệ Tô Anh, vậy thì...
Lưu Vận cảm thấy không hiểu tình bạn giữa mấy người đàn ông, có phải quá nồng đậm rồi không?
Lâm Thành Phong ăn mấy đấm, anh ta gào khóc kêu to; trái lại Triệu Vũ đấm cái nào chuẩn cái đó, đánh tới nỗi đối phương không chịu nổi! Anh xuống tay rất tàn nhẫn, khiến người ta sợ tới mức run rẩy. Đào Nhiên thành thạo có thừa, ôn hòa không làm mích lòng ai.
Họ đánh suốt đoạn đường lên trên núi, qua tầm nửa tiếng thì nhìn thấy lửa trại mơ hồ ở đằng xa, Lưu Vận kích động kêu to: "Tô Anh -- Tô Anh --!"
Cô chạy chầm chậm qua đó, vừa liếc mắt đã thấy Khương Triết đứng trước chiếc khung sắt nướng thịt. Vóc người anh cao lớn rắn rỏi, cho dù đứng giữa đêm đen cũng khiến người ta khó mà bỏ qua! Lưu Vận nhìn anh một cái, chỉ cảm thấy cặp mắt anh lạnh buốt tới mức có thể giết người!
Cô không nhìn nữa, ngó sang thấy Tô Anh đang ngồi ở mép bàn ăn đồ nướng, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào tươi sáng, cặp mắt đầy ý cười dịu dàng. Lưu Vận vừa nhìn đã thấy bạn mình vui vẻ.
Tô Anh vẫy tay nói: "Tiểu Vận, mau tới đây."
Lưu Vận chạy tới, ngồi xuống bên cạnh bạn: "Hai người rất biết tìm chỗ đó nha."
Hiện giờ bọn họ đang ở chỗ thuộc phạm vi đỉnh núi, bởi vì nơi đây có một cây đa rất lớn, ngày thường cũng sẽ có đến đây. Chỗ đó có một vùng đất trống được san bằng, vừa khéo đủ dùng, không làm tổn hại đến hoa cỏ lẫn cây cối xung quanh.
Tô Anh nhìn ra phía sau lưng Lưu Vận: "Chỉ có mình cậu à? Chẳng phải mình nghe nói anh Thành Phong và anh Triệu Vũ cũng tới sao?"
"Bọn họ ở phía sau, mình chạy tới đây trước." Lưu Vận khẽ nhìn bóng dáng Khương Triết rồi thì thầm vào tai cô: "Tô Anh nè, Khương Tứ kia đúng là xấu xa. Cậu biết không? Vừa rồi cả đám bọn mình đánh nhau suốt đoạn đường tới đây đó!"
Tô Anh chớp chớp mắt, đồng thời nhìn sang Khương Triết: "Đánh suốt tới đây ư?"
Lưu Vận ừm ừm, gật đầu: "Đúng vậy, Khương Tứ cố tình sai người ngăn cản, không cho đám người Lâm Thành Phong lên núi, dọc đường đi thật là đáng sợ!"
Khương Triết tỏ vẻ thản nhiên, anh mang những món chay đã được nướng xong rồi đặt lên bàn, dùng khăn giấy lau tay và nói: "Anh Anh, em đừng chạy lung tung, anh qua đó một chút."
Tô Anh nói: "Anh muốn đi đánh nhau sao? Cuối cùng phải qua ải Đại Boss à?"
Khương Triết cười: "Cô Lưu, giúp tôi chăm sóc Anh Anh nhé."
Lưu Vận bị gọi tên, gật đầu giống như gà mổ thóc: "Được!" Thấy Khương Triết đã đi xa, Lưu Vận mới không kìm được mà ôm đầu, nói: "Mình phát hiện từ tận đáy lòng mình có tính nô lệ đó!"
Tô Anh cười cười rồi chuyển xâu khoai tây nướng cho bạn: "Ăn khoai tây đi."
Lưu Vận lắc đầu: "Không dám ăn!" nhưng lại hừ lạnh: "Mà cũng muốn ăn!"
Tô Anh cũng ăn vài miếng. Cô ghì mạnh thảm lông trên đầu gối, dõi mắt nhìn theo hướng mà Khương Triết vừa rời khỏi. Bên đó ngày càng có nhiều chùm sáng hơn, không biết tình hình thế nào rồi?
- --
Lúc Khương Triết đi qua, Triệu Vũ và Lâm Thành Phong giống như vừa lao ra khỏi nước, cả người họ ướt đẫm mồ hôi, ngay cả Đào Nhiên không dùng hết toàn lực mà cũng đổ mồ hôi đầm đìa.
Giờ phút này, vừa thấy Khương Triết xuất hiện, mắt bọn họ lập tức lóe sáng, nổi trận lôi đình: "Khương Tứ, cậu đúng là quá thất đức!"
Mấy chục tên thay nhau ra trận, cho dù là người làm bằng sắt cũng chịu không nổi!
Khương Triết chắp tay sau lưng, cất giọng lạnh băng: "Ai bảo các cậu tới?"
Đào Nhiên a lên một tiếng: "Bọn mình tới bảo vệ bé hoa nhài, không liên quan tới cậu nhé."
Khương Triết: "Nói dóc."
Lâm Thành Phong lôi kéo ống tay áo Đào Nhiên: "... Cậu chỉ tới xem náo nhiệt, đừng kéo luôn Anh Anh vào."
Đào Nhiên: "..."
Triệu Vũ nhìn Khương Triết rồi cởi nút áo sơ mi, để mặc vạt áo chui vào túi quần, nhìn nhìn Khương Triết, chẳng hề bị dáng vẻ của đối phương làm ảnh hưởng. Triệu Vũ nhếch môi, nở nụ cười gian tà kiêu ngạo: "Không nhường đường, muốn đánh một trận à?"
Rõ ràng suốt đoạn đường tới đây, Triệu Vũ là người dùng sức nhiều nhất, mồ hôi ướt đẫm sau lưng, vậy mà giờ phút này còn dám thách thức Khương Tứ ư? Đào Nhiên và Lâm Thành Phong đều không kìm được mà dựng thẳng ngón cái lên.
Khương Triết nhướng mày: "Ai có sức mà đánh với cậu chứ? Đi lên đi."
Anh quay lưng lại, đi trước một bước, nhưng hàng lông mày đã nhíu chặt lại.
Triệu Vũ nhặt áo gió mà mình ném ở kế bên rồi khoác vào, cất bước đi theo anh.
Bình luận facebook