Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-207
Chương 205: Sinh tiểu Hoàng tử (2)
Edit: Dương Chiêu dung.
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.
“Nương nương, thêm một chút sức nữa!” Giọng của bà đỡ truyền đến từng hồi, tay bà ấn nhẹ lên bụng Thẩm Vũ để giúp nàng.
Thẩm Vũ ngậm một miếng nhân sâm trong miệng, hai tay bám lấy dây vải đầu giường, đôi mắt phiếm hồng ngấn nước. Áo lót mỏng trên người nàng đã thấm đẫm mồ hôi như vừa được vớt từ dưới nước lên. Bên ngoài gió lạnh thổi từng cơn, từng bông tuyết trắng phau tung bay theo gió. Trong phòng đốt không quá nhiều than nhưng ai nấy đều mướt mồ hôi.
Xương cốt thân dưới của nàng cứ như bị vỡ nứt, tiêu hao sức lực toàn thân của nàng, tiếng kêu của Thẩm Vũ đã dần nhỏ xuống, nàng muốn giữ sức để sinh đứa bé này ra!
Tiếng vó ngựa vang lên từng hồi, Hoàng thượng vừa kết thúc yến hội đã thấy thị vệ cầm lệnh bài, lòng hắn liền run lên. Đã đến lúc Hoàng Quý phi sinh rồi, hắn không hề chần chừ, vội sai người dắt ngựa tới, không màng việc che dấu hành tung, từ Tuyên Võ môn xông thẳng ra ngoài.
Thị vệ gác cổng định ngăn cản nhưng nhìn thấy người dẫn đầu mặc một thân long bào đen nhánh lập tức vội vàng tránh ra nhường đường, hắn định mở miệng dò hỏi nhưng còn chưa cất lời thì Hoàng thượng đã xông ra ngoài. Phía sau là cả một đoàn thị vệ hỗn loạn.
Tuy rằng hôm nay là giao thừa, bên ngoài chắc chắn rất đông người, Hoàng thượng mặc long bào đi ra ngoài nhất định sẽ lan truyền tin đồn toàn kinh đô. Sau khi nhóm người ngựa đã lao hết ra rồi, phía sau vẫn còn thấy một người một ngựa chậm rì rì. Thị vệ gác cổng bèn nheo mắt cẩn thận quan sát, ai da, đây chẳng phải là Đại tổng quản Lý Hoài Ân sao!
Bên ngoài tuyết rơi càng lúc càng lớn, trên nóc nhà, ngoài mặt đường đều bị bao phủ bởi một lớp tuyết dày trắng xoá, Tề Ngọc điên cuồng đưa tay quất roi ngựa, “soàn soạt” tuyết lớn nhuộm trắng mái tóc và lông mày của hắn, không khí từ miệng và mũi của hắn bay ra đều biến thành từng đợt khói trắng.
Bỗng nhiên hắn nhớ đến trong lá thư hồi âm Thẩm Vũ đã từng nhắc đến, nếu lần sinh này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn có lẽ sẽ là âm dương cách biệt. Hắn chớp chớp mắt, trong lòng bỗng nhiên nghĩ đến những chuyện chẳng lành, tất cả đều do nữ nhân Thẩm Vũ ngốc nghếch kia gây ra khiến bây giờ lòng hắn thật sự hoảng loạn.
Bông tuyết rơi xuống lông mi nam nhân kia nhưng lại nhanh chóng tan ra thành những giọt nước, cuối cùng rơi xuống khoé mi, thoạt nhìn giống như hắn đang rơi lệ.
Tiền viện Lãng Nguyệt am vô cùng an tĩnh nhưng vẫn không thể giấu đi tiếng rên rỉ trong viện của Thẩm Vũ.
Cuối cùng Hoàng thượng cũng tới nơi, hắn nhảy xuống ngựa rồi đi thẳng vào trong viện, mặc kệ con ngựa yêu quý, hắn rảo bước tiến vào viện, tiếng rên yếu ớt của nữ tử chậm rãi truyền đến khiến lòng hắn co thắt một hồi.
Dường như để nghênh đón phụ hoàng, Tề Ngọc vừa đứng bên ngoài cửa phòng sinh, còn chưa kịp giữ cung nhân lại hỏi cho rõ ràng thì bên trong đã truyền ra tiếng khóc vang dội của trẻ con.
Tiếng “Oe oe ——” truyền đến tai vô cùng rõ ràng, tuy non nớt nhưng lại mang theo khí thế như muốn khóc khản cả giọng.
Một lúc lâu sau, bà đỡ ôm tã lót đi ra, trên mặt là nụ cười rạng rỡ.
“Chúc mừng Hoàng thượng, là một tiểu Hoàng tử!” Giọng nói của bà đỡ có chút run rẩy, trong lòng bà bây giờ đúng là long tử, hơn nữa thằng nhóc này béo tốt thật đấy, nặng hơn so với mấy đứa bé bình thường.
Tề Ngọc vội vàng tiến đến vài bước đón lấy bọc tã từ trong lòng bà đỡ, trên mặt nở một nụ cười hiếm hoi. Đứa bé đã nín khóc, bây giờ nó đang nghiêng đầu khẽ nhắm mắt ngủ.
“Hoàng Quý phi thế nào rồi?” Hắn nhìn thoáng qua đứa trẻ bé nhỏ trong lòng mình, thấy nó đang bình thản ngủ thì yên tâm, chợt nhớ ra Thẩm Vũ vẫn còn bên trong, sắc mặt hắn lại nghiêm túc trở lại, nhỏ giọng hỏi một câu.
Bà đỡ vừa nghe thấy Hoàng thượng hỏi, nụ cười trên mặt càng tươi hơn, bà hơi nâng cao thanh âm tỏ ý khoe thành thích, nói: “Hoàng Quý phi cũng rất khoẻ, mẫu tử bình an! Có điều tiểu Hoàng tử hơi lớn khiến Hoàng Quý phi hao tổn một chút sức lực, từ đêm ba mươi tết đến mùng một mới sinh được tiểu Hoàng tử! Lão nô đã từng đỡ đẻ cho rất nhiều tiểu chủ tử rồi nhưng tiểu Hoàng tử đây là đứa bé to nhất mà lão nô từng đỡ đẻ đấy!”
Thật ra bà đỡ đã phải nhịn mấy câu này nhưng đến lúc diện kiến Hoàng thượng lại không ngại mà nói ra hết. Bà đã từng đỡ đẻ rất nhiều, tuy ít khi đỡ đẻ cho chủ tử trong hoàng thất nhưng khi những phu nhân đó lâm bồn hầu như đều gặp phải một số chuyện, thậm chí bởi vì mang thai nên bị tổn hại rất nhiều, sau khi sinh con xong, nhiều vị chủ mẫu không thể hoài thai được nữa. Vị Hoàng Quý phi này rõ ràng là nữ nhân có phân vị cao nhất Đại Tần, người tính kế hại nàng đếm không xuể thế nhưng sức khoẻ của nàng vẫn rất tốt, sinh hạ một tiểu Hoàng tử khoẻ mạnh kháu khỉnh, vừa nhìn đã biết là một đứa bé dễ nuôi.
Ông trời thật không công bằng, một đứa bé dễ nuôi như vậy không phải nên xuất hiện trong gia đình thường dân hay sao? Tiểu chủ tử trong hoàng gia thì có thể gầy yếu một chút vì dù sao họ cũng có tiền nuôi mà!
Bà đỡ còn đang lạc trong suy nghĩ của mình thì đồ phong thưởng của Hoàng thượng đến. Cuối cùng Lý Hoài Ân cũng đuổi kịp đến đây, nhanh tay lẹ mắt lấy một túi bạc to từ trong ống tay áo ra đưa cho bà đỡ.
Bên trong phòng sinh cũng đã dọn dẹp xong, Tề Ngọc liền ôm con đi vào. Thẩm Vũ vẫn chưa ngủ, chứng tỏ tinh thần không tệ, chỉ là trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi. Thấy Hoàng thượng tự ôm bọc tã lót vàng tiến vào, nàng mỉm cười.
Tề Ngọc đặt bọc tã bên cạnh Thẩm Vũ, kéo một bên chăn gấm nhẹ nhàng đắp lên. Có lẽ thằng nhóc ở bên ngoài bị lạnh bỗng nhiên được tiếp xúc với hơi ấm, nó run lên một chút rồi lại an ổn ngủ tiếp.
“Ban nãy trẫm mừng quá nên ôm lấy nó, một đường chạy đến đây tuyết đọng đầy người, chỉ sợ khiến nó bị lạnh!” Tề Ngọc khẽ giải thích vài câu, vẻ mặt không những không tỏ ra xấu hổ mà còn rất nghiêm túc.
Bây giờ Thẩm Vũ mới có cơ hội nhìn gần đứa con của mình, trẻ con mới sinh đương nhiên sẽ không đẹp, trên mặt toàn là nếp nhăn chứ không hề trắng trẻo mềm mại.
“Có phải nó to hơn so với mấy đứa trẻ sơ sinh khác không? Thần thiếp nhớ lúc Đại Hoàng tử sinh ra chỉ bé có chừng này!” Thân là mẹ đẻ, Thẩm Vũ lập tức phát hiện ra đứa bé này có chút khác biệt. Nàng vừa nói vừa khoa tay múa chân, quả là thằng nhóc trong bọc tã này lớn hơn Đại Hoàng tử lúc trước một vòng.
Nghe nàng nói thế, Tề Ngọc lại ngẩng đầu, hai mắt nghiêm túc nhìn nàng sau đó gật gật đầu.
“Vừa nãy bà đỡ cũng nói nó to hơn những đứa trẻ sơ sinh khác một chút, sinh vào mùng một tháng giêng, lại là do nàng sinh, nhất định là có phúc khí!” Tề Ngọc nhỏ giọng nói, chậm rãi cúi người xuống, ánh mắt lướt qua bọc tã.
Thẩm Vũ không khỏi bật cười, Hoàng thượng nói “lại là do nàng sinh” khiến trong lòng Thẩm Vũ tràn đầy vị ngọt. Quan trọng nhất chính là đứa bé này do nàng sinh ra, dù sau này nó lớn lên thế nào nàng cũng sẽ không ruồng bỏ.
“Hừ, sao nàng lại sinh ra món đồ chơi lớn thế này chứ?” Tề Ngọc nhướn đầu lông mày, ánh mắt lướt qua bọc tã một lần rồi ưỡn thẳng lưng, chậm rãi ngồi xuống mép giường, hỏi một câu.
Thẩm Vũ chỉ cảm thấy máu trong người dâng vọt lên đỉnh đầu. “Đùng” một tiếng, tất cả suy nghĩ trong đầu nàng đều nổ tung. Hoàng thượng đúng là đồ không biết khen người khác. Chỉ cần nghe mấy lời này là biết hắn vô liêm sỉ cỡ nào rồi! Đứa bé này là con ruột của hắn chứ ai! Cái gì mà ‘món đồ chơi lớn như thế’! Cả nhà ngươi mới là đồ chơi ấy!
“Hoàng thượng, bỗng nhiên thần thiếp cảm thấy mình không ở cùng một triều đại với người!” Thẩm Vũ vô lực nói, với bộ dạng sau sinh mất quá nhiều sức như bây giờ, nàng không thể làm ra hành động quá khích nào đối với tên Tề Ngọc chó má này.
Tề Ngọc hơi nhíu mày, rõ ràng là bất mãn với những lời vừa rồi, hắn khẽ nói: “Nàng muốn để nhi tử thay đổi triều đại? Nếu nàng dám, trẫm sẽ là người đầu tiên không tha cho nàng!”
Thẩm Vũ trầm mặc một lát, nói chuyện với Hoàng thượng đang tức giận chẳng khác nào kéo thấp chỉ số thông minh của mình xuống, vì thế nàng quyết định thông minh thay đổi đề tài.
Nàng cố gắng nở một nụ cười, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, người đã nghĩ ra tên cho Nhị Hoàng tử chưa?”
Nàng nhớ rõ Hoàng thượng đã từng vò nát một đống giấy, có lẽ đã phải cân nhắc rất nhiều cho cái tên của nhi tử. Bây giờ hỏi đến có lẽ hắn sẽ không lúng túng, hẳn là đã nghĩ ra lâu rồi.
“Tề Kính Sanh!” Tề Ngọc nhìn nàng một cái rồi lại cúi đầu nhìn về phía đứa bé đang nằm trong bọc tã lót, lông mày hắn nhíu chặt như đang suy tư gì đó.
“‘Xứng’ nào cơ? ‘Xứng’ trong xưng hô hay là ‘xứng’ trong cái cân?” Thẩm Vũ còn tưởng rằng sẽ được nghe một cái tên có ý nghĩa rất riêng, kết quả là vừa nghe đến chữ cuối cùng thì thấy hình như không phải chữ thường dùng để đặt tên, nàng liền tò mò hỏi.
* Chú thích:
Chữ ‘Sanh’ (撑) trong Tề Kính Sanh phiên âm là [chēng], đọc gần giống với 称 [chēng]: xưng hô và 秤[chéng]: cái cân nên Thẩm Vũ hiểu nhầm.
Tề Ngọc lắc đầu rồi chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm nghị trả lời: “Tất cả đều không phải, là ‘Sanh’ trong ăn no rửng mỡ.”
Hai người ngồi đối diện, khoảng cách rất gần nhau nhưng sau đó chỉ còn lại bầu không khí trầm mặc.
...
“Vì sao?” Thẩm Vũ nghẹn hồi lâu mới bảo vệ được lá phổi muốn vỡ nát của mình mà giữ lấy một tia hy vọng cuối cùng, nhỏ giọng hỏi.
Tề Ngọc cúi đầu, duỗi tay sờ bọc tã vài cái rồi thấp giọng hỏi ngược lại: “Không biết, nhìn nó trẫm liền cảm thấy có cảm giác như ăn no đến rửng cả mỡ, nàng không thấy vậy sao?”
Thẩm Vũ hít sâu hai cái mới nhịn được cảm giác kích động muốn vung tay tát Hoàng thượng. Khốn nạn, trong thư thì nói đang suy nghĩ tên cho con, thì ra là nói dối! Rõ ràng là chỉ vừa mới nghĩ ra cái tên này! Hơn nữa nhìn thấy con đã cảm thấy no thì liên quan gì, quả nhiên không phải chỉ một triều vua! Nếu có cơ hội, nàng nhất định sẽ dẫn dắt nhi tử thay đổi cả triều đại này!
“Nó chỉ là hơi béo một chút thôi mà, vả lại mỗi đứa trẻ sẽ khác nhau, phải để nó lớn lên một chút thì mới biết được. Nếu ghi cái tên Tề Kính Sanh này lên ngọc điệp thì có lẽ không tốt lắm.” Thẩm Vũ dùng hết sức lực để khiến giọng nói thật nhẹ nhàng, rõ ràng nàng là một sản phụ vừa mới sinh xong mà sao lại phải khổ thế này cơ chứ!
Tề Ngọc cười như không cười mà nhìn nàng vài lần rồi mới xem như buông tha cái tên này, hắn thấp giọng nói: “Được thôi, vậy gọi bằng cái tên trẫm đã suy nghĩ kỹ đi, Tề Kính Thần, ‘Thần’ trong sáng sớm!”
“Thần thiếp thay Nhị Hoàng tử tạ Hoàng thượng ban tên!” Rốt cuộc Thẩm Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cả người nàng nhũn ra, mệt mỏi cứ như thể vừa mới đánh một trận ác liệt bên ngoài vậy. Thật là quá tra tấn người mà!
“Ái phi, sau này nàng hồi cung thì cứ đưa thằng nhóc này đến thiên điện ở đi, vừa vặn để nó ở cùng với Đại Hoàng tử. Trẫm đã đoán trước nàng sẽ vì nó mà bỏ rơi trẫm cho nên trẫm đang tự bảo vệ quyền lợi của mình! Chúng ta phải thương lượng trước mới được!” Tề Ngọc nhìn biểu hiện của nàng không khỏi lạnh giọng mở miệng.
Edit: Dương Chiêu dung.
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.
“Nương nương, thêm một chút sức nữa!” Giọng của bà đỡ truyền đến từng hồi, tay bà ấn nhẹ lên bụng Thẩm Vũ để giúp nàng.
Thẩm Vũ ngậm một miếng nhân sâm trong miệng, hai tay bám lấy dây vải đầu giường, đôi mắt phiếm hồng ngấn nước. Áo lót mỏng trên người nàng đã thấm đẫm mồ hôi như vừa được vớt từ dưới nước lên. Bên ngoài gió lạnh thổi từng cơn, từng bông tuyết trắng phau tung bay theo gió. Trong phòng đốt không quá nhiều than nhưng ai nấy đều mướt mồ hôi.
Xương cốt thân dưới của nàng cứ như bị vỡ nứt, tiêu hao sức lực toàn thân của nàng, tiếng kêu của Thẩm Vũ đã dần nhỏ xuống, nàng muốn giữ sức để sinh đứa bé này ra!
Tiếng vó ngựa vang lên từng hồi, Hoàng thượng vừa kết thúc yến hội đã thấy thị vệ cầm lệnh bài, lòng hắn liền run lên. Đã đến lúc Hoàng Quý phi sinh rồi, hắn không hề chần chừ, vội sai người dắt ngựa tới, không màng việc che dấu hành tung, từ Tuyên Võ môn xông thẳng ra ngoài.
Thị vệ gác cổng định ngăn cản nhưng nhìn thấy người dẫn đầu mặc một thân long bào đen nhánh lập tức vội vàng tránh ra nhường đường, hắn định mở miệng dò hỏi nhưng còn chưa cất lời thì Hoàng thượng đã xông ra ngoài. Phía sau là cả một đoàn thị vệ hỗn loạn.
Tuy rằng hôm nay là giao thừa, bên ngoài chắc chắn rất đông người, Hoàng thượng mặc long bào đi ra ngoài nhất định sẽ lan truyền tin đồn toàn kinh đô. Sau khi nhóm người ngựa đã lao hết ra rồi, phía sau vẫn còn thấy một người một ngựa chậm rì rì. Thị vệ gác cổng bèn nheo mắt cẩn thận quan sát, ai da, đây chẳng phải là Đại tổng quản Lý Hoài Ân sao!
Bên ngoài tuyết rơi càng lúc càng lớn, trên nóc nhà, ngoài mặt đường đều bị bao phủ bởi một lớp tuyết dày trắng xoá, Tề Ngọc điên cuồng đưa tay quất roi ngựa, “soàn soạt” tuyết lớn nhuộm trắng mái tóc và lông mày của hắn, không khí từ miệng và mũi của hắn bay ra đều biến thành từng đợt khói trắng.
Bỗng nhiên hắn nhớ đến trong lá thư hồi âm Thẩm Vũ đã từng nhắc đến, nếu lần sinh này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn có lẽ sẽ là âm dương cách biệt. Hắn chớp chớp mắt, trong lòng bỗng nhiên nghĩ đến những chuyện chẳng lành, tất cả đều do nữ nhân Thẩm Vũ ngốc nghếch kia gây ra khiến bây giờ lòng hắn thật sự hoảng loạn.
Bông tuyết rơi xuống lông mi nam nhân kia nhưng lại nhanh chóng tan ra thành những giọt nước, cuối cùng rơi xuống khoé mi, thoạt nhìn giống như hắn đang rơi lệ.
Tiền viện Lãng Nguyệt am vô cùng an tĩnh nhưng vẫn không thể giấu đi tiếng rên rỉ trong viện của Thẩm Vũ.
Cuối cùng Hoàng thượng cũng tới nơi, hắn nhảy xuống ngựa rồi đi thẳng vào trong viện, mặc kệ con ngựa yêu quý, hắn rảo bước tiến vào viện, tiếng rên yếu ớt của nữ tử chậm rãi truyền đến khiến lòng hắn co thắt một hồi.
Dường như để nghênh đón phụ hoàng, Tề Ngọc vừa đứng bên ngoài cửa phòng sinh, còn chưa kịp giữ cung nhân lại hỏi cho rõ ràng thì bên trong đã truyền ra tiếng khóc vang dội của trẻ con.
Tiếng “Oe oe ——” truyền đến tai vô cùng rõ ràng, tuy non nớt nhưng lại mang theo khí thế như muốn khóc khản cả giọng.
Một lúc lâu sau, bà đỡ ôm tã lót đi ra, trên mặt là nụ cười rạng rỡ.
“Chúc mừng Hoàng thượng, là một tiểu Hoàng tử!” Giọng nói của bà đỡ có chút run rẩy, trong lòng bà bây giờ đúng là long tử, hơn nữa thằng nhóc này béo tốt thật đấy, nặng hơn so với mấy đứa bé bình thường.
Tề Ngọc vội vàng tiến đến vài bước đón lấy bọc tã từ trong lòng bà đỡ, trên mặt nở một nụ cười hiếm hoi. Đứa bé đã nín khóc, bây giờ nó đang nghiêng đầu khẽ nhắm mắt ngủ.
“Hoàng Quý phi thế nào rồi?” Hắn nhìn thoáng qua đứa trẻ bé nhỏ trong lòng mình, thấy nó đang bình thản ngủ thì yên tâm, chợt nhớ ra Thẩm Vũ vẫn còn bên trong, sắc mặt hắn lại nghiêm túc trở lại, nhỏ giọng hỏi một câu.
Bà đỡ vừa nghe thấy Hoàng thượng hỏi, nụ cười trên mặt càng tươi hơn, bà hơi nâng cao thanh âm tỏ ý khoe thành thích, nói: “Hoàng Quý phi cũng rất khoẻ, mẫu tử bình an! Có điều tiểu Hoàng tử hơi lớn khiến Hoàng Quý phi hao tổn một chút sức lực, từ đêm ba mươi tết đến mùng một mới sinh được tiểu Hoàng tử! Lão nô đã từng đỡ đẻ cho rất nhiều tiểu chủ tử rồi nhưng tiểu Hoàng tử đây là đứa bé to nhất mà lão nô từng đỡ đẻ đấy!”
Thật ra bà đỡ đã phải nhịn mấy câu này nhưng đến lúc diện kiến Hoàng thượng lại không ngại mà nói ra hết. Bà đã từng đỡ đẻ rất nhiều, tuy ít khi đỡ đẻ cho chủ tử trong hoàng thất nhưng khi những phu nhân đó lâm bồn hầu như đều gặp phải một số chuyện, thậm chí bởi vì mang thai nên bị tổn hại rất nhiều, sau khi sinh con xong, nhiều vị chủ mẫu không thể hoài thai được nữa. Vị Hoàng Quý phi này rõ ràng là nữ nhân có phân vị cao nhất Đại Tần, người tính kế hại nàng đếm không xuể thế nhưng sức khoẻ của nàng vẫn rất tốt, sinh hạ một tiểu Hoàng tử khoẻ mạnh kháu khỉnh, vừa nhìn đã biết là một đứa bé dễ nuôi.
Ông trời thật không công bằng, một đứa bé dễ nuôi như vậy không phải nên xuất hiện trong gia đình thường dân hay sao? Tiểu chủ tử trong hoàng gia thì có thể gầy yếu một chút vì dù sao họ cũng có tiền nuôi mà!
Bà đỡ còn đang lạc trong suy nghĩ của mình thì đồ phong thưởng của Hoàng thượng đến. Cuối cùng Lý Hoài Ân cũng đuổi kịp đến đây, nhanh tay lẹ mắt lấy một túi bạc to từ trong ống tay áo ra đưa cho bà đỡ.
Bên trong phòng sinh cũng đã dọn dẹp xong, Tề Ngọc liền ôm con đi vào. Thẩm Vũ vẫn chưa ngủ, chứng tỏ tinh thần không tệ, chỉ là trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi. Thấy Hoàng thượng tự ôm bọc tã lót vàng tiến vào, nàng mỉm cười.
Tề Ngọc đặt bọc tã bên cạnh Thẩm Vũ, kéo một bên chăn gấm nhẹ nhàng đắp lên. Có lẽ thằng nhóc ở bên ngoài bị lạnh bỗng nhiên được tiếp xúc với hơi ấm, nó run lên một chút rồi lại an ổn ngủ tiếp.
“Ban nãy trẫm mừng quá nên ôm lấy nó, một đường chạy đến đây tuyết đọng đầy người, chỉ sợ khiến nó bị lạnh!” Tề Ngọc khẽ giải thích vài câu, vẻ mặt không những không tỏ ra xấu hổ mà còn rất nghiêm túc.
Bây giờ Thẩm Vũ mới có cơ hội nhìn gần đứa con của mình, trẻ con mới sinh đương nhiên sẽ không đẹp, trên mặt toàn là nếp nhăn chứ không hề trắng trẻo mềm mại.
“Có phải nó to hơn so với mấy đứa trẻ sơ sinh khác không? Thần thiếp nhớ lúc Đại Hoàng tử sinh ra chỉ bé có chừng này!” Thân là mẹ đẻ, Thẩm Vũ lập tức phát hiện ra đứa bé này có chút khác biệt. Nàng vừa nói vừa khoa tay múa chân, quả là thằng nhóc trong bọc tã này lớn hơn Đại Hoàng tử lúc trước một vòng.
Nghe nàng nói thế, Tề Ngọc lại ngẩng đầu, hai mắt nghiêm túc nhìn nàng sau đó gật gật đầu.
“Vừa nãy bà đỡ cũng nói nó to hơn những đứa trẻ sơ sinh khác một chút, sinh vào mùng một tháng giêng, lại là do nàng sinh, nhất định là có phúc khí!” Tề Ngọc nhỏ giọng nói, chậm rãi cúi người xuống, ánh mắt lướt qua bọc tã.
Thẩm Vũ không khỏi bật cười, Hoàng thượng nói “lại là do nàng sinh” khiến trong lòng Thẩm Vũ tràn đầy vị ngọt. Quan trọng nhất chính là đứa bé này do nàng sinh ra, dù sau này nó lớn lên thế nào nàng cũng sẽ không ruồng bỏ.
“Hừ, sao nàng lại sinh ra món đồ chơi lớn thế này chứ?” Tề Ngọc nhướn đầu lông mày, ánh mắt lướt qua bọc tã một lần rồi ưỡn thẳng lưng, chậm rãi ngồi xuống mép giường, hỏi một câu.
Thẩm Vũ chỉ cảm thấy máu trong người dâng vọt lên đỉnh đầu. “Đùng” một tiếng, tất cả suy nghĩ trong đầu nàng đều nổ tung. Hoàng thượng đúng là đồ không biết khen người khác. Chỉ cần nghe mấy lời này là biết hắn vô liêm sỉ cỡ nào rồi! Đứa bé này là con ruột của hắn chứ ai! Cái gì mà ‘món đồ chơi lớn như thế’! Cả nhà ngươi mới là đồ chơi ấy!
“Hoàng thượng, bỗng nhiên thần thiếp cảm thấy mình không ở cùng một triều đại với người!” Thẩm Vũ vô lực nói, với bộ dạng sau sinh mất quá nhiều sức như bây giờ, nàng không thể làm ra hành động quá khích nào đối với tên Tề Ngọc chó má này.
Tề Ngọc hơi nhíu mày, rõ ràng là bất mãn với những lời vừa rồi, hắn khẽ nói: “Nàng muốn để nhi tử thay đổi triều đại? Nếu nàng dám, trẫm sẽ là người đầu tiên không tha cho nàng!”
Thẩm Vũ trầm mặc một lát, nói chuyện với Hoàng thượng đang tức giận chẳng khác nào kéo thấp chỉ số thông minh của mình xuống, vì thế nàng quyết định thông minh thay đổi đề tài.
Nàng cố gắng nở một nụ cười, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, người đã nghĩ ra tên cho Nhị Hoàng tử chưa?”
Nàng nhớ rõ Hoàng thượng đã từng vò nát một đống giấy, có lẽ đã phải cân nhắc rất nhiều cho cái tên của nhi tử. Bây giờ hỏi đến có lẽ hắn sẽ không lúng túng, hẳn là đã nghĩ ra lâu rồi.
“Tề Kính Sanh!” Tề Ngọc nhìn nàng một cái rồi lại cúi đầu nhìn về phía đứa bé đang nằm trong bọc tã lót, lông mày hắn nhíu chặt như đang suy tư gì đó.
“‘Xứng’ nào cơ? ‘Xứng’ trong xưng hô hay là ‘xứng’ trong cái cân?” Thẩm Vũ còn tưởng rằng sẽ được nghe một cái tên có ý nghĩa rất riêng, kết quả là vừa nghe đến chữ cuối cùng thì thấy hình như không phải chữ thường dùng để đặt tên, nàng liền tò mò hỏi.
* Chú thích:
Chữ ‘Sanh’ (撑) trong Tề Kính Sanh phiên âm là [chēng], đọc gần giống với 称 [chēng]: xưng hô và 秤[chéng]: cái cân nên Thẩm Vũ hiểu nhầm.
Tề Ngọc lắc đầu rồi chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm nghị trả lời: “Tất cả đều không phải, là ‘Sanh’ trong ăn no rửng mỡ.”
Hai người ngồi đối diện, khoảng cách rất gần nhau nhưng sau đó chỉ còn lại bầu không khí trầm mặc.
...
“Vì sao?” Thẩm Vũ nghẹn hồi lâu mới bảo vệ được lá phổi muốn vỡ nát của mình mà giữ lấy một tia hy vọng cuối cùng, nhỏ giọng hỏi.
Tề Ngọc cúi đầu, duỗi tay sờ bọc tã vài cái rồi thấp giọng hỏi ngược lại: “Không biết, nhìn nó trẫm liền cảm thấy có cảm giác như ăn no đến rửng cả mỡ, nàng không thấy vậy sao?”
Thẩm Vũ hít sâu hai cái mới nhịn được cảm giác kích động muốn vung tay tát Hoàng thượng. Khốn nạn, trong thư thì nói đang suy nghĩ tên cho con, thì ra là nói dối! Rõ ràng là chỉ vừa mới nghĩ ra cái tên này! Hơn nữa nhìn thấy con đã cảm thấy no thì liên quan gì, quả nhiên không phải chỉ một triều vua! Nếu có cơ hội, nàng nhất định sẽ dẫn dắt nhi tử thay đổi cả triều đại này!
“Nó chỉ là hơi béo một chút thôi mà, vả lại mỗi đứa trẻ sẽ khác nhau, phải để nó lớn lên một chút thì mới biết được. Nếu ghi cái tên Tề Kính Sanh này lên ngọc điệp thì có lẽ không tốt lắm.” Thẩm Vũ dùng hết sức lực để khiến giọng nói thật nhẹ nhàng, rõ ràng nàng là một sản phụ vừa mới sinh xong mà sao lại phải khổ thế này cơ chứ!
Tề Ngọc cười như không cười mà nhìn nàng vài lần rồi mới xem như buông tha cái tên này, hắn thấp giọng nói: “Được thôi, vậy gọi bằng cái tên trẫm đã suy nghĩ kỹ đi, Tề Kính Thần, ‘Thần’ trong sáng sớm!”
“Thần thiếp thay Nhị Hoàng tử tạ Hoàng thượng ban tên!” Rốt cuộc Thẩm Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cả người nàng nhũn ra, mệt mỏi cứ như thể vừa mới đánh một trận ác liệt bên ngoài vậy. Thật là quá tra tấn người mà!
“Ái phi, sau này nàng hồi cung thì cứ đưa thằng nhóc này đến thiên điện ở đi, vừa vặn để nó ở cùng với Đại Hoàng tử. Trẫm đã đoán trước nàng sẽ vì nó mà bỏ rơi trẫm cho nên trẫm đang tự bảo vệ quyền lợi của mình! Chúng ta phải thương lượng trước mới được!” Tề Ngọc nhìn biểu hiện của nàng không khỏi lạnh giọng mở miệng.
Bình luận facebook