Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-249
Chương 247: Hoàng thượng tỏ tình
Edit: Chang Phi.
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.
Mấy ngày sau, Thẩm Vũ nhận được một phong thư, nàng nhẹ nhàng mở ra, lúc nhìn thấy nội dung bên trong, hàng mày thanh tú không khỏi nhíu lại.
Giai Tần đã chết.
Nàng lại nhìn thêm lần nữa, giống như đang xác nhận cái gì. Ngón tay Thẩm Vũ túm tờ giấy viết thư hơi mỏng kia, chợt sững sờ trong chốc lát. Qua một lúc lâu sau, nàng mới khôi phục lại tinh thần, vẻ mặt còn có chút hoảng hốt.
Vô cùng châm chọc chính là, kiểu chết của Giai Tần lại giống kiếp trước của nàng như vậy, cũng đều là do rất nhiều phi tần ép chết. Nếu lúc trước không phải Thẩm Vũ lựa chọn tự kết thúc, chỉ sợ cũng phải uống rượu độc mà chết.
Lúc tin tức này truyền tới tai Hoàng thượng, hắn cũng chỉ hơi nhướng mày, thấp giọng phân phó với Lý Hoài Ân: "Cứ hạ táng theo lễ pháp đi, để mấy người Lương phi lo liệu một chút!"
Lý Hoài Ân trả lời một tiếng, lập tức đi phân phó tiểu thái giám đi truyền lời này ra. Thẩm Vũ không khỏi nâng mắt nhìn một chút, vẻ mặt nam nhân rất bình tĩnh, rõ ràng là không có ý định hồi cung vì Giai Tần.
Tuy nói bên ngoài Hoàng thượng vẫn rất trầm tĩnh, không thấy có bất cứ ảnh hưởng nào, nhưng hắn bỗng nhiên nhìn nhìn thức ăn trên bàn cơm, mày nhíu chặt lại, giống như không hài lòng với chúng.
"A Vũ, chúng ta uống rượu đi? Ngày nóng như thế này nên uống vài chén!" Tề Ngọc lấy tay chống cằm, bỗng nhiên nói một câu như vậy, hơn nữa còn là câu trần thuật.
Hắn vung tay lên, lập tức có người chạy tới phòng bếp nhỏ tìm rượu. Thẩm Vũ không khỏi nhíu đôi mày xinh đẹp, quay đầu nhìn về phía nam nhân ngồi bên cạnh, quan sát kỹ vẻ mặt hắn.
Hoàng thượng muốn mang rượu lại đây, là mượn rượu giải sầu sao? Hay là nói hắn thật sự để ý Lưu Di? Nhưng Lưu Di đã chết, cũng không thấy hắn đau lòng chỗ nào.
Thẩm Vũ đắm chìm ở trong suy nghĩ của chính mình, từ thái độ của Hoàng thượng đối với Lưu Di, có thể liên tưởng tới kiếp trước hắn cũng đối đãi với nàng như vậy không? Đương nhiên mức độ sủng ái của nàng cùng Lưu Di khác nhau, không thể hoàn toàn đánh đồng được.
"Nhìn cái gì mà nhìn, mặt trẫm đẹp như vậy sao?" Đối với ánh mắt chuyên chú của Thẩm Vũ. Tề Ngọc tất nhiên phát hiện ra, hắn ngẩng đầu lên, vươn tay nhéo nhéo chóp mũi Thẩm Vũ, trên mặt mang theo mấy phần ý cười thân hoà (thân thiết + ôn hoà).
Thẩm Vũ ngơ ngẩn nhìn hắn, dáng vẻ này của Tề Ngọc cũng không giống như là mượn rượu giải sầu. Hắn cười rất nhẹ nhàng, khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo ý cười.
Tề Ngọc thấy nàng cười cười không trả lời, cũng không bức ép, vừa lúc bầu rượu được bưng lên bàn, đôi mắt Tề Ngọc sáng ngời, giống như đã đợi lâu. Hắn tự mình cầm lấy bầu rượu, rót đầy vào hai chén, đưa một chén cho Thẩm Vũ.
"Nào, nâng chén lên!" Nam nhân lại cười với nàng lần nữa, lộ một hàm răng trắng tinh. Giọng nói ôn hoà, giống như là đang dỗ nàng vậy.
Thẩm Vũ không biết trong hồ lô của hắn đến tột cùng là bán thuốc gì [1], cũng không tiện tự mình suy đoán, bèn nâng chén rượu lên định chạm chén với hắn. Nào biết Hoàng thượng lại lập tức bắt được cổ tay nàng, nhẹ nhàng kéo cánh tay của nàng, vòng qua cánh tay của hắn.
[1] Ý nói không rõ trong lòng đối phương nghĩ cái gì.
Ánh mắt của nam nhân vẫn luôn nghiêm túc nhìn chằm chằm vào chén rượu, như là sợ động tác lớn này, sẽ làm rượu trong tay nàng bị sánh ra ngoài vậy. Thẩm Vũ cứ như vậy nhìn chăm chú vào hắn, mí mắt nam nhân nhẹ nhàng rũ xuống, động tác vẫn rất cẩn thận, mãi đến lúc cánh tay hai vòng vào với nhau, hắn mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.
"Lúc nam nữ thành thân, vào đêm động phòng hoa chúc phải uống rượu hợp hoan như vậy. A Vũ làm Hoàng hậu lâu như vậy, ta vẫn luôn bận rộn mà quên mất, bây giờ bổ sung ly rượu này. Nàng là thê tử của ta, ta là phu quân của nàng. Chúng ta cùng nhau uống xong ly rượu này, phải đồng tâm hiệp lực, không nên giống như tiên hoàng và mẫu phi mới đúng!" Lúc Hoàng thượng nói câu cuối cùng, giọng nói ép xuống hơi thấp, ý cười trên mặt cũng cứng lại vài phần, hiển nhiên là nhớ tới hồi ức không đẹp gì đó.
Ánh mắt Thẩm Vũ lóe sáng, trong lòng có mấy phần suy đoán. Có lẽ Hoàng thượng muốn lấy rượu tới uống, cũng không phải là vì Lưu Di, mà thông qua cái chết của Lưu Di, nhớ tới mẫu phi của mình. Lúc trước Lê Phi cũng nằm trong thế cục tường đổ do mọi người đẩy, những nữ nhân ở hậu cung đều có đôi mắt danh lợi.
"Trước khi ta nhập cung, mẫu thân đã từng mang ta đi tính mệnh, thầy bói kia nói ta có tướng vượng phu. Cho nên Tề Ngọc chàng không thể vứt bỏ ta, lúc chàng là Hoàng thượng Đại Tần, vị trí Hoàng hậu cũng chỉ có thể là ta, mới có thể bảo đảm cho Đại Tần phồn vinh hưng thịnh!" Thẩm Vũ nâng một cái tay khác lên cầm tay hắn, trên mặt mang theo mấy phần nghiêm túc.
Vừa nãy bên trong lời nói của Hoàng thượng đều là xưng "Ta, nàng", đây cũng là lần đầu hắn không tự xưng là "Trẫm". Thẩm Vũ nghe hắn nói như vậy, lá gan cũng lớn hơn rất nhiều, trực tiếp xưng hô theo hắn. Nhưng bên trong mấy câu nói đó của nàng, nghe thế nào cũng cảm thấy sự vô lại cùng uy hiếp nhiều hơn, còn an ủi lại không nghe thấy.
Tề Ngọc hơi sửng sốt một chút, sau khi phản ứng lại mới đột nhiên cười ra tiếng. Cả người lắc lư, ngay cả chén rượu trong tay cũng rung lên theo, rượu ở bên trong sóng sánh, suýt nữa thì sánh ra ngoài.
"Trẫm đã rất lâu không nghe được tên thật, Tề Ngọc, vẫn là A Vũ gọi dễ nghe nhất. Sau này, lúc không có ai thì gọi nhiều thêm một chút đi, tránh cho trẫm cũng không nhớ mình là họ Tề!" Cuối cùng Hoàng thượng cũng ngừng cười, hắn ngẩng đầu lên, trên mặt đầy vẻ vui mừng mà nhìn Thẩm Vũ, thấp giọng đưa ra yêu cầu.
Tầm mắt của Thẩm Vũ vẫn đang dừng trên mặt hắn, có lẽ là bởi vì mới vừa rồi cười quá nhiều, khuôn mặt nam nhân bắt đầu đỏ ửng lên, dường như chưa uống rượu mà hắn cũng đã say rồi. Nàng hơi nheo mắt lại, Hoàng thượng bây giờ so với dáng vẻ hay bắt bẻ ngày thường, quả thực giống như hai người khác nhau.
"Được rồi, Hoàng thượng thích là được! Uống rượu đi." Thẩm Vũ gật gật đầu, nàng nhẹ nhàng giật cổ tay, chạm vào cánh tay của nam nhân, ý bảo hắn nhanh chóng uống rượu.
Hai người bưng chén rượu, cầm một lúc lâu, ngón cũng đã tê rần.
Tề Ngọc nhìn nàng, ánh mắt sáng ngời. Hai người đồng thời nâng cánh tay lên, ghé đầu lại gần. Rượu tiến vào bên trong khoang miệng, mang theo mấy phần hương hoa quế nhàn nhạt, rõ ràng đây là rượu hoa quế. Rượu đi qua yết hầu, tiến vào dạ dày, không có vị cay rát của rượu, giữa môi răng đều tràn đầy thanh hương, dư vị vô cùng.
"Lại nữa nào!" Hoàng thượng dường như rất thích hương vị rượu hoa quế này, tay mới vừa buông xuống, hắn lại cầm lấy bầu rượu rót đầy vào chén của mình.
Thẩm Vũ còn chưa kịp nói gì, nam nhân đã bắt đầu tự rót tự uống. May là bầu rượu kia cũng không lớn, nhưng Hoàng thượng lại uống hết rượu hoa quế, cả khuôn mặt hắn đều ửng đỏ, ngay cả vành tai cũng đỏ lên.
"Đã hết rồi sao?" Hoàng thượng quơ quơ bầu rượu không, bên trong không có âm thanh gì. Hắn có chút thất vọng mà ném bầu rượu sang một bên, trên mặt mang theo mấy phần không kiên nhẫn.
Mấy cung nhân đang đứng hầu ở bên cạnh, Lý Hoài Ân có chút do dự nhìn bầu rượu không ở trên bàn, hắn đang suy nghĩ không biết có nên để phòng bếp nhỏ đưa tới một bầu nữa hay không. Nhưng nhìn dáng vẻ kia của Hoàng thượng, nếu như thật sự uống say, vậy thì rất khó xử rồi!
Trong lúc Hoàng thượng uống rượu, Thẩm Vũ không mở miệng nói thêm cái gì, chỉ thỉnh thoảng bảo hắn uống chậm một chút. Nam nhân ngẩng đầu lên nhìn nàng, đôi mắt sáng đến kinh người, hiển nhiên hắn rất tỉnh táo, thậm chí còn hưng phấn hơn ngày thường rất nhiều.
"A Vũ, may mà nàng không phải là nữ tử nhu nhược thiện lương, nếu không ta nhất định đã mất đi nàng rồi!" Nam nhân cầm chén rượu không trên tay, nét mặt rất nhu hòa, hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Vũ, giống như là đang xác nhận cái gì đó.
Thẩm Vũ vừa nghe thấy lời này, tim đột nhiên đập nhanh hơn một chút. Vẻ mặt có hơi cứng lại, nàng có chút do dự đối diện với đôi mắt của Hoàng thượng, ánh mắt nam nhân bình lặng, tựa như câu nói mới vừa rồi chỉ là ngẫu nhiên mà phát ra vậy.
"Đừng sợ, ta vốn thích nữ tử nhu nhược thiện lương, tựa như mẫu phi vậy. Nhưng mà mẫu phi quá yếu ớt, vừa chạm vào liền nát. Lúc Giai Tần tiến cung, ta cho rằng có thể gặp gỡ một nữ tử giống như mẫu phi là cực kỳ may mắn. Nhưng nàng ta chung quy vẫn không phải, vẽ hổ không thành lại thành chó, trẫm ngay cả chạm cũng chưa chạm qua nàng ta, chỉ cảm thấy nàng ta không xứng!" Tề Ngọc cho là Thẩm Vũ hiểu lầm ý tứ trong lời nói của hắn, nên lại lần nữa mở miệng an ủi nàng.
Lý Hoài Ân nghe những lời này của Hoàng thượng, biết đều là những lời xuất phát ra từ trong nội tâm, những nô tài như bọn họ tốt nhất là không nên nghe. Hắn bèn nâng lên tay vẫy vẫy, dẫn đầu đi ra khỏi nội thất, đều đứng chờ ở ngoài cửa.
Thẩm Vũ nhẹ nhàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, không biết vì sao, vừa rồi sau khi nghe được Hoàng thượng nói không chạm qua Giai Tần, trong lòng nàng lại sinh ra một loại cảm giác giải thoát. Nàng của đời trước và Lưu Di, chung quy là không giống nhau.
Thẩm Vũ vẫn không mở miệng như trước, chỉ ôn nhu nhìn hắn, tựa như đang không tiếng động cổ vũ hắn nói tiếp vậy. Những lời này của Hoàng thượng đã nhắc tới Lê Phi. Thân mẫu của Hoàng thượng, rõ ràng chính là đề tài mẫn cảm. Dám can đảm nhận xét Lê Phi, hiện giờ ngoài Hoàng thượng ra, đã không còn người nào còn sống cả.
"Nàng xem, hiện tại kết cục của nàng ta cùng mẫu phi đều giống nhau, đều bị người liên thủ ép chết. Mẫu phi tốt hơn nàng ta mấy trăm lần, cũng khó tránh thoát một kiếp. Phụ hoàng đã từng luôn miệng nói yêu bà, sẽ bảo vệ bà, nhưng mà cuối cùng vẫn bất lực. Ta đã từng không hiểu phụ hoàng, hiện tại đã có chút hiểu được, phụ hoàng không thể mỗi thời mỗi khắc đều ở bên cạnh bà, yêu bà, bảo vệ bà. Thân ở địa vị tối cao, hầu hết thời gian đều là thân bất do kỷ." Giọng nói của hắn dần dần đè thấp xuống, giống như là nỉ non, hai tay của hắn chống cằm, động tác này do hắn làm ra trông có vẻ hơi buồn cười.
Không khí trở nên có chút ngột ngạt, tinh thần của Hoàng thượng rõ ràng rất phấn khởi, nói ra rất nhiều nhưng trên mặt lại không có ý cười, ngược lại còn thêm mấy phần u buồn.
Thẩm Vũ nhìn gương mặt kia của hắn, trong phút chốc bỗng ngây người. Hoàng thượng tựa như đang đắm chìm ở trong một bầu không khí thương cảm, sự yếu ớt không thuộc về hắn như vậy, đây là điều mà Thẩm Vũ chưa bao giờ thấy. Nàng không cầm lòng nổi mà nâng hai tay lên, nhẹ nhàng ôm hắn, như đang muốn an ủi hắn vậy.
Tề Ngọc dựa đầu lên vai nàng, vòng tay qua eo nàng, cuối cùng ôm chặt lấy thân thể của nàng.
"A Vũ, cũng may là nàng rất kiên cường, nàng rất thông minh, thủ đoạn cũng rất lợi hại. Nếu không, trước khi ta yêu nàng, nói không chừng nàng đã không còn nữa rồi." Lời nói đứt quãng của nam nhân truyền đến, hắn cũng không dễ dàng phá lệ vì nữ, nhân nhưng bắt đầu từ lúc Thẩm Vũ nhập cung, hắn vẫn luôn vì nàng mà phá lệ.
Hắn cũng không rõ cái gì là yêu, nhưng lúc nữ nhân ở trong lòng ngực này bị người thiết kế xảy ra chuyện, hắn đều có một loại cảm giác hãi hùng khiếp vía. Hiện tại hắn đối với những phi tần đó đều coi như không thấy, trong mắt hắn chỉ có thể chứa được một Thẩm Vũ mà thôi!
Edit: Chang Phi.
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.
Mấy ngày sau, Thẩm Vũ nhận được một phong thư, nàng nhẹ nhàng mở ra, lúc nhìn thấy nội dung bên trong, hàng mày thanh tú không khỏi nhíu lại.
Giai Tần đã chết.
Nàng lại nhìn thêm lần nữa, giống như đang xác nhận cái gì. Ngón tay Thẩm Vũ túm tờ giấy viết thư hơi mỏng kia, chợt sững sờ trong chốc lát. Qua một lúc lâu sau, nàng mới khôi phục lại tinh thần, vẻ mặt còn có chút hoảng hốt.
Vô cùng châm chọc chính là, kiểu chết của Giai Tần lại giống kiếp trước của nàng như vậy, cũng đều là do rất nhiều phi tần ép chết. Nếu lúc trước không phải Thẩm Vũ lựa chọn tự kết thúc, chỉ sợ cũng phải uống rượu độc mà chết.
Lúc tin tức này truyền tới tai Hoàng thượng, hắn cũng chỉ hơi nhướng mày, thấp giọng phân phó với Lý Hoài Ân: "Cứ hạ táng theo lễ pháp đi, để mấy người Lương phi lo liệu một chút!"
Lý Hoài Ân trả lời một tiếng, lập tức đi phân phó tiểu thái giám đi truyền lời này ra. Thẩm Vũ không khỏi nâng mắt nhìn một chút, vẻ mặt nam nhân rất bình tĩnh, rõ ràng là không có ý định hồi cung vì Giai Tần.
Tuy nói bên ngoài Hoàng thượng vẫn rất trầm tĩnh, không thấy có bất cứ ảnh hưởng nào, nhưng hắn bỗng nhiên nhìn nhìn thức ăn trên bàn cơm, mày nhíu chặt lại, giống như không hài lòng với chúng.
"A Vũ, chúng ta uống rượu đi? Ngày nóng như thế này nên uống vài chén!" Tề Ngọc lấy tay chống cằm, bỗng nhiên nói một câu như vậy, hơn nữa còn là câu trần thuật.
Hắn vung tay lên, lập tức có người chạy tới phòng bếp nhỏ tìm rượu. Thẩm Vũ không khỏi nhíu đôi mày xinh đẹp, quay đầu nhìn về phía nam nhân ngồi bên cạnh, quan sát kỹ vẻ mặt hắn.
Hoàng thượng muốn mang rượu lại đây, là mượn rượu giải sầu sao? Hay là nói hắn thật sự để ý Lưu Di? Nhưng Lưu Di đã chết, cũng không thấy hắn đau lòng chỗ nào.
Thẩm Vũ đắm chìm ở trong suy nghĩ của chính mình, từ thái độ của Hoàng thượng đối với Lưu Di, có thể liên tưởng tới kiếp trước hắn cũng đối đãi với nàng như vậy không? Đương nhiên mức độ sủng ái của nàng cùng Lưu Di khác nhau, không thể hoàn toàn đánh đồng được.
"Nhìn cái gì mà nhìn, mặt trẫm đẹp như vậy sao?" Đối với ánh mắt chuyên chú của Thẩm Vũ. Tề Ngọc tất nhiên phát hiện ra, hắn ngẩng đầu lên, vươn tay nhéo nhéo chóp mũi Thẩm Vũ, trên mặt mang theo mấy phần ý cười thân hoà (thân thiết + ôn hoà).
Thẩm Vũ ngơ ngẩn nhìn hắn, dáng vẻ này của Tề Ngọc cũng không giống như là mượn rượu giải sầu. Hắn cười rất nhẹ nhàng, khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo ý cười.
Tề Ngọc thấy nàng cười cười không trả lời, cũng không bức ép, vừa lúc bầu rượu được bưng lên bàn, đôi mắt Tề Ngọc sáng ngời, giống như đã đợi lâu. Hắn tự mình cầm lấy bầu rượu, rót đầy vào hai chén, đưa một chén cho Thẩm Vũ.
"Nào, nâng chén lên!" Nam nhân lại cười với nàng lần nữa, lộ một hàm răng trắng tinh. Giọng nói ôn hoà, giống như là đang dỗ nàng vậy.
Thẩm Vũ không biết trong hồ lô của hắn đến tột cùng là bán thuốc gì [1], cũng không tiện tự mình suy đoán, bèn nâng chén rượu lên định chạm chén với hắn. Nào biết Hoàng thượng lại lập tức bắt được cổ tay nàng, nhẹ nhàng kéo cánh tay của nàng, vòng qua cánh tay của hắn.
[1] Ý nói không rõ trong lòng đối phương nghĩ cái gì.
Ánh mắt của nam nhân vẫn luôn nghiêm túc nhìn chằm chằm vào chén rượu, như là sợ động tác lớn này, sẽ làm rượu trong tay nàng bị sánh ra ngoài vậy. Thẩm Vũ cứ như vậy nhìn chăm chú vào hắn, mí mắt nam nhân nhẹ nhàng rũ xuống, động tác vẫn rất cẩn thận, mãi đến lúc cánh tay hai vòng vào với nhau, hắn mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.
"Lúc nam nữ thành thân, vào đêm động phòng hoa chúc phải uống rượu hợp hoan như vậy. A Vũ làm Hoàng hậu lâu như vậy, ta vẫn luôn bận rộn mà quên mất, bây giờ bổ sung ly rượu này. Nàng là thê tử của ta, ta là phu quân của nàng. Chúng ta cùng nhau uống xong ly rượu này, phải đồng tâm hiệp lực, không nên giống như tiên hoàng và mẫu phi mới đúng!" Lúc Hoàng thượng nói câu cuối cùng, giọng nói ép xuống hơi thấp, ý cười trên mặt cũng cứng lại vài phần, hiển nhiên là nhớ tới hồi ức không đẹp gì đó.
Ánh mắt Thẩm Vũ lóe sáng, trong lòng có mấy phần suy đoán. Có lẽ Hoàng thượng muốn lấy rượu tới uống, cũng không phải là vì Lưu Di, mà thông qua cái chết của Lưu Di, nhớ tới mẫu phi của mình. Lúc trước Lê Phi cũng nằm trong thế cục tường đổ do mọi người đẩy, những nữ nhân ở hậu cung đều có đôi mắt danh lợi.
"Trước khi ta nhập cung, mẫu thân đã từng mang ta đi tính mệnh, thầy bói kia nói ta có tướng vượng phu. Cho nên Tề Ngọc chàng không thể vứt bỏ ta, lúc chàng là Hoàng thượng Đại Tần, vị trí Hoàng hậu cũng chỉ có thể là ta, mới có thể bảo đảm cho Đại Tần phồn vinh hưng thịnh!" Thẩm Vũ nâng một cái tay khác lên cầm tay hắn, trên mặt mang theo mấy phần nghiêm túc.
Vừa nãy bên trong lời nói của Hoàng thượng đều là xưng "Ta, nàng", đây cũng là lần đầu hắn không tự xưng là "Trẫm". Thẩm Vũ nghe hắn nói như vậy, lá gan cũng lớn hơn rất nhiều, trực tiếp xưng hô theo hắn. Nhưng bên trong mấy câu nói đó của nàng, nghe thế nào cũng cảm thấy sự vô lại cùng uy hiếp nhiều hơn, còn an ủi lại không nghe thấy.
Tề Ngọc hơi sửng sốt một chút, sau khi phản ứng lại mới đột nhiên cười ra tiếng. Cả người lắc lư, ngay cả chén rượu trong tay cũng rung lên theo, rượu ở bên trong sóng sánh, suýt nữa thì sánh ra ngoài.
"Trẫm đã rất lâu không nghe được tên thật, Tề Ngọc, vẫn là A Vũ gọi dễ nghe nhất. Sau này, lúc không có ai thì gọi nhiều thêm một chút đi, tránh cho trẫm cũng không nhớ mình là họ Tề!" Cuối cùng Hoàng thượng cũng ngừng cười, hắn ngẩng đầu lên, trên mặt đầy vẻ vui mừng mà nhìn Thẩm Vũ, thấp giọng đưa ra yêu cầu.
Tầm mắt của Thẩm Vũ vẫn đang dừng trên mặt hắn, có lẽ là bởi vì mới vừa rồi cười quá nhiều, khuôn mặt nam nhân bắt đầu đỏ ửng lên, dường như chưa uống rượu mà hắn cũng đã say rồi. Nàng hơi nheo mắt lại, Hoàng thượng bây giờ so với dáng vẻ hay bắt bẻ ngày thường, quả thực giống như hai người khác nhau.
"Được rồi, Hoàng thượng thích là được! Uống rượu đi." Thẩm Vũ gật gật đầu, nàng nhẹ nhàng giật cổ tay, chạm vào cánh tay của nam nhân, ý bảo hắn nhanh chóng uống rượu.
Hai người bưng chén rượu, cầm một lúc lâu, ngón cũng đã tê rần.
Tề Ngọc nhìn nàng, ánh mắt sáng ngời. Hai người đồng thời nâng cánh tay lên, ghé đầu lại gần. Rượu tiến vào bên trong khoang miệng, mang theo mấy phần hương hoa quế nhàn nhạt, rõ ràng đây là rượu hoa quế. Rượu đi qua yết hầu, tiến vào dạ dày, không có vị cay rát của rượu, giữa môi răng đều tràn đầy thanh hương, dư vị vô cùng.
"Lại nữa nào!" Hoàng thượng dường như rất thích hương vị rượu hoa quế này, tay mới vừa buông xuống, hắn lại cầm lấy bầu rượu rót đầy vào chén của mình.
Thẩm Vũ còn chưa kịp nói gì, nam nhân đã bắt đầu tự rót tự uống. May là bầu rượu kia cũng không lớn, nhưng Hoàng thượng lại uống hết rượu hoa quế, cả khuôn mặt hắn đều ửng đỏ, ngay cả vành tai cũng đỏ lên.
"Đã hết rồi sao?" Hoàng thượng quơ quơ bầu rượu không, bên trong không có âm thanh gì. Hắn có chút thất vọng mà ném bầu rượu sang một bên, trên mặt mang theo mấy phần không kiên nhẫn.
Mấy cung nhân đang đứng hầu ở bên cạnh, Lý Hoài Ân có chút do dự nhìn bầu rượu không ở trên bàn, hắn đang suy nghĩ không biết có nên để phòng bếp nhỏ đưa tới một bầu nữa hay không. Nhưng nhìn dáng vẻ kia của Hoàng thượng, nếu như thật sự uống say, vậy thì rất khó xử rồi!
Trong lúc Hoàng thượng uống rượu, Thẩm Vũ không mở miệng nói thêm cái gì, chỉ thỉnh thoảng bảo hắn uống chậm một chút. Nam nhân ngẩng đầu lên nhìn nàng, đôi mắt sáng đến kinh người, hiển nhiên hắn rất tỉnh táo, thậm chí còn hưng phấn hơn ngày thường rất nhiều.
"A Vũ, may mà nàng không phải là nữ tử nhu nhược thiện lương, nếu không ta nhất định đã mất đi nàng rồi!" Nam nhân cầm chén rượu không trên tay, nét mặt rất nhu hòa, hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Vũ, giống như là đang xác nhận cái gì đó.
Thẩm Vũ vừa nghe thấy lời này, tim đột nhiên đập nhanh hơn một chút. Vẻ mặt có hơi cứng lại, nàng có chút do dự đối diện với đôi mắt của Hoàng thượng, ánh mắt nam nhân bình lặng, tựa như câu nói mới vừa rồi chỉ là ngẫu nhiên mà phát ra vậy.
"Đừng sợ, ta vốn thích nữ tử nhu nhược thiện lương, tựa như mẫu phi vậy. Nhưng mà mẫu phi quá yếu ớt, vừa chạm vào liền nát. Lúc Giai Tần tiến cung, ta cho rằng có thể gặp gỡ một nữ tử giống như mẫu phi là cực kỳ may mắn. Nhưng nàng ta chung quy vẫn không phải, vẽ hổ không thành lại thành chó, trẫm ngay cả chạm cũng chưa chạm qua nàng ta, chỉ cảm thấy nàng ta không xứng!" Tề Ngọc cho là Thẩm Vũ hiểu lầm ý tứ trong lời nói của hắn, nên lại lần nữa mở miệng an ủi nàng.
Lý Hoài Ân nghe những lời này của Hoàng thượng, biết đều là những lời xuất phát ra từ trong nội tâm, những nô tài như bọn họ tốt nhất là không nên nghe. Hắn bèn nâng lên tay vẫy vẫy, dẫn đầu đi ra khỏi nội thất, đều đứng chờ ở ngoài cửa.
Thẩm Vũ nhẹ nhàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, không biết vì sao, vừa rồi sau khi nghe được Hoàng thượng nói không chạm qua Giai Tần, trong lòng nàng lại sinh ra một loại cảm giác giải thoát. Nàng của đời trước và Lưu Di, chung quy là không giống nhau.
Thẩm Vũ vẫn không mở miệng như trước, chỉ ôn nhu nhìn hắn, tựa như đang không tiếng động cổ vũ hắn nói tiếp vậy. Những lời này của Hoàng thượng đã nhắc tới Lê Phi. Thân mẫu của Hoàng thượng, rõ ràng chính là đề tài mẫn cảm. Dám can đảm nhận xét Lê Phi, hiện giờ ngoài Hoàng thượng ra, đã không còn người nào còn sống cả.
"Nàng xem, hiện tại kết cục của nàng ta cùng mẫu phi đều giống nhau, đều bị người liên thủ ép chết. Mẫu phi tốt hơn nàng ta mấy trăm lần, cũng khó tránh thoát một kiếp. Phụ hoàng đã từng luôn miệng nói yêu bà, sẽ bảo vệ bà, nhưng mà cuối cùng vẫn bất lực. Ta đã từng không hiểu phụ hoàng, hiện tại đã có chút hiểu được, phụ hoàng không thể mỗi thời mỗi khắc đều ở bên cạnh bà, yêu bà, bảo vệ bà. Thân ở địa vị tối cao, hầu hết thời gian đều là thân bất do kỷ." Giọng nói của hắn dần dần đè thấp xuống, giống như là nỉ non, hai tay của hắn chống cằm, động tác này do hắn làm ra trông có vẻ hơi buồn cười.
Không khí trở nên có chút ngột ngạt, tinh thần của Hoàng thượng rõ ràng rất phấn khởi, nói ra rất nhiều nhưng trên mặt lại không có ý cười, ngược lại còn thêm mấy phần u buồn.
Thẩm Vũ nhìn gương mặt kia của hắn, trong phút chốc bỗng ngây người. Hoàng thượng tựa như đang đắm chìm ở trong một bầu không khí thương cảm, sự yếu ớt không thuộc về hắn như vậy, đây là điều mà Thẩm Vũ chưa bao giờ thấy. Nàng không cầm lòng nổi mà nâng hai tay lên, nhẹ nhàng ôm hắn, như đang muốn an ủi hắn vậy.
Tề Ngọc dựa đầu lên vai nàng, vòng tay qua eo nàng, cuối cùng ôm chặt lấy thân thể của nàng.
"A Vũ, cũng may là nàng rất kiên cường, nàng rất thông minh, thủ đoạn cũng rất lợi hại. Nếu không, trước khi ta yêu nàng, nói không chừng nàng đã không còn nữa rồi." Lời nói đứt quãng của nam nhân truyền đến, hắn cũng không dễ dàng phá lệ vì nữ, nhân nhưng bắt đầu từ lúc Thẩm Vũ nhập cung, hắn vẫn luôn vì nàng mà phá lệ.
Hắn cũng không rõ cái gì là yêu, nhưng lúc nữ nhân ở trong lòng ngực này bị người thiết kế xảy ra chuyện, hắn đều có một loại cảm giác hãi hùng khiếp vía. Hiện tại hắn đối với những phi tần đó đều coi như không thấy, trong mắt hắn chỉ có thể chứa được một Thẩm Vũ mà thôi!
Bình luận facebook