Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-259
Chương 257: Bắt cóc Hoàng hậu (2)
Edit: Dương Chiêu dung.
Beta: Thần Hoàng Thái phi.
Hứa Vi Nhiên như vậy khiến mọi người hoảng sợ. Dáng vẻ bị đánh đến mức thoi thóp trước đó sớm đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại bộ mặt hung ác, mười phần sức lực chế trụ Thẩm Vũ. Rõ ràng vị Nhiên Mỹ nhân này lúc trước chỉ đóng kịch, cố ý làm bộ như mình bị đánh đến mức không còn sức lực phản kháng để mọi người buông lỏng cảnh giác, sau đó đột nhiên lôi chủy thủ ra uy hiếp Thẩm Vũ.
Đã có hai tiểu thái giám lao ra ngoài tìm người, bây giờ Minh Âm đang ở gần nhất, nàng trợn to mắt nhìn chủy thủ trong tay Hứa Vi Nhiên, mũi dao sáng chói kề trên chiếc cổ nhỏ bé yếu ớt của Thẩm Vũ tạo nên một sự tương phản tuyệt đối, khiến người ta âm thầm kinh hãi.
"Lui về sau, lui về sau, không được qua đây." Dường như nhận ra cung nhân vây xung quanh tăng thêm, Hứa Vi Nhiên lại trở nên căng thẳng. Một tay nàng ta nắm chặt chủy thủ, tay kia giữ bả vai của Thẩm Vũ, ép Thẩm Vũ từ từ cùng lui về phía sau.
Minh Âm sợ lại kích động đến Hứa Vi Nhiên, vội vàng phất tay cho cung nhân xung quanh lui ra sau, không gian xung quanh Hứa Vi Nhiên và Thẩm Vũ trở nên thông thoáng dần.
Chủy thủ kề sát bên, ngay cả nói chuyện Thẩm Vũ cũng không dám, sợ dây thanh quản rung động sẽ làm mình bị thương. Trong đầu nàng hơi hỗn loạn, hoàn toàn không hiểu vì sao Hứa Vi Nhiên phải làm như vậy. Cho dù Thẩm Vũ nhốt nàng ta và mấy nữ tử họ Hứa kia lại, nhưng mà Hứa Vi Nhiên được đãi ngộ, chắc chắn tốt hơn nhiều so với mấy người kia.
"Hoàng hậu, không phải bình thường ngươi giỏi nhất là hoa ngôn xảo ngữ (lời ngon tiếng ngọt) sao? Sao bây giờ lại không nói gì? Nói đi!" Có lẽ không khí xung quanh quá yên tĩnh và căng thẳng khiến cho Hứa Vi Nhiên có chút không chịu được, nàng ta lại di chuyển chủy thủ trên cổ Thẩm Vũ.
Xung quanh truyền đến tiếng hít vào, hiển nhiên hành động này của Hứa Vi Nhiên khiến mọi người sợ hãi không thôi. Ngộ nhỡ chủy thủ kia gần thêm chút nữa thì có lẽ Hoàng hậu nương nương đã mất mạng ở đây rồi. Chờ đến khi Hoàng thượng tới, nhất định bọn họ sẽ bị chôn cùng.
"Vậy nói xem vì sao ngươi lại dùng chủy thủ bắt cóc bổn cung?" Thẩm Vũ nhẹ giọng mở miệng. Mỗi lần nàng nói đều có thể cảm nhận được thanh chủy thủ kia kề sát cổ họng mình, chỉ có một cảm giác cứng rắn lạnh lẽo.
Nàng vừa dứt lời, Hứa Vi Nhiên liền nở nụ cười mang theo mấy phần điên dại.
"Hoàng hậu nương nương, ngươi đừng vội! Đáp án này chờ đến khi Hoàng thượng tới đây thì ta sẽ nói. Ngươi yên tâm, đây tuyệt đối không phải là một đáp án nhàm chán. Ta đảm bảo sau khi Hoàng thượng biết, vẻ mặt hắn nhất định sẽ vô cùng đặc sắc!" Hứa Vi Nhiên nói xong lại bắt đầu cười lớn một cách cuồng dại, sự điên loạn ẩn trong nàng ta bỗng chốc lộ ra rõ ràng.
Một lát sau, rốt cuộc bên ngoài cũng truyền đến giọng thông báo the thé của thái giám: "Hoàng thượng giá lâm..."
Tề Ngọc một thân long bào màu đen, hiển nhiên còn chưa kịp thay y phục. Tiếng bước chân của hắn vô cùng trầm ổn, vẻ mặt cũng tương đối bình tĩnh. Hắn đứng ngược sáng ngoài cửa, nheo mắt nhìn cảnh tượng bên trong.
Cả người Hứa Vi Nhiên đều vô cùng chật vật, trên váy vẫn còn lưu lại dấu vết bị người ta đánh đập, vết bùn cũng hết sức rõ ràng. Chỉ có điều cánh tay cầm chủy thủ của nàng ta lại vô cùng vững vàng, ánh mắt nhìn về phía Tề Ngọc cũng cực kỳ sáng ngời, giống như đã đợi hắn từ rất lâu rồi vậy.
"Trẫm tới rồi!" Tề Ngọc từng bước đi vào điện, chậm rãi đến gần hai người các nàng, giọng nói trầm thấp. Chỉ ba chữ ngắn gọn nhưng lại khiến người ta vô thức an tâm.
Sự xuất hiện của Tề Ngọc hiển nhiên rất kích thích Hứa Vi Nhiên. Thẩm Vũ có thể cảm nhận được rõ ràng thanh chủy thủ trên cổ mình đang run nhẹ, Hứa Vi Nhiên phía sau cũng đang run rẩy theo, không biết là do căng thẳng hay là do cảm xúc khác nữa.
"Hoàng thượng còn nhớ Mẫn Phi không?" Hứa Vi Nhiên run rẩy một lát, có vẻ như nàng ta chưa phục hồi tinh thần hẳn. Hứa Vi Nhiên cố gắng bình tĩnh lại, khẽ cất cao giọng hỏi.
Nàng ta vừa dứt lời, Tề Ngọc liền cau mày, Thẩm Vũ cũng cả kinh. Mẫn Phi là phi tần của tiên hoàng, tuy mất cùng với Lê Phi, nhưng chuyện này là điều cấm kỵ của hậu cung. Có điều Thẩm Vũ đã cất công thăm dò, tất nhiên là biết một chút.
"Đương nhiên nhớ rõ, kẻ phản bội mẫu phi của trẫm, cùng nữ nhân khác trong hậu cung liên thủ hại chết bà. Sau khi trẫm đăng cơ liền bức tử bà ta, đồng thời khiến cả gia tộc bà ta trả giá. Làm sao trẫm không nhớ!" Giọng nói lạnh lẽo của Tề Ngọc truyền đến, hắn nâng mi nhìn thẳng vào mắt Thẩm Vũ, trong ánh mắt toát ra vẻ kiên định, giống như đang bảo nàng hãy kiên trì thêm một chút nữa vậy.
Hứa Vi Nhiên cười nhạo một tiếng, không biết là trào phúng hay có ý gì khác. Nàng ta lại lạnh giọng mở miệng nói: "Nếu cô cô ở dưới suối vàng biết được, có lẽ sẽ rất vui mừng. Ngay cả phi tần của mình mà Hoàng thượng còn không nhớ rõ tên, thế mà lại nhớ rõ cô cô. Phận làm chất nữ như ta đây cũng cảm thấy nở mày nở mặt!"
Hứa Vi Nhiên vừa nói xong, có không ít người kinh ngạc nhìn sang. Nàng ta gọi Mẫn Phi là "cô cô", lẽ nào nàng ta không phải cô nương của Hứa gia sao?
"Đương nhiên ta không phải họ Hứa, ta họ Mục. Lúc Mục gia bị tịch biên, nam nhân đi đày biên cương, toàn bộ nữ nhân sung làm quân kỹ, chỉ có ta và tỷ tỷ trốn thoát. Tỷ tỷ vào cung, đương nhiên đã bị các ngươi giết chết, chính là Vân Khê trước kia. Ta được bà con xa Hứa gia thu nhận, bởi vì thông tuệ lanh lợi, nhà họ cũng thiếu cô nương nên xem ta như cô nương mà nuôi dưỡng." Ánh mắt của Hứa Vi Nhiên càng lúc càng oán độc. Nàng ta nhớ đến cuộc sống ở thế gia trước kia, nhớ những ngày cùng tỷ tỷ chơi đùa, cuối cùng tất cả những điều đó đều tan thành bọt nước.
Đương nhiên cũng nhờ nam nhân tôn quý trước mắt này ban tặng. Chỉ trong một đêm, Mục gia chẳng còn gì, chỉ còn lại hai đứa bé ngây thơ tay trói gà không chặt, nhưng rốt cuộc cũng bị tổn hại ở hậu cung này.
Sau khi nghe lời nói của Hứa Vi Nhiên, Thẩm Vũ không kìm được mà cứng đờ người. Lúc trước nàng vô tình phát hiện ra Vân Khê có chỗ không ổn, Hoàng thượng liền trực tiếp giết Vân Khê. Không ngờ bây giờ lại xuất hiện thêm một muội muội của Vân Khê, thì ra là vì báo thù cho Vân Khê và Mục gia.
"Trẫm đã biết. Là trẫm sai người tận diệt Mục gia, cũng là trẫm sai người cho Vân Khê uống thuốc độc. Ngươi nên tìm trẫm, chứ không phải uy hiếp Hoàng hậu!" Tề Ngọc nhẹ nhàng dời mắt, cuối cùng dừng lại trên người Hứa Vi Nhiên, trong ánh mắt không hề có một tia cảm tình nào.
"Hoàng thượng võ công cái thế, ta chỉ là một tiểu nữ tử, đương nhiên không phải là đối thủ của ngươi. Từ sau khi Hoàng hậu nương nương hồi cung, ngươi chỉ sủng hạnh mỗi mình nàng ta, đủ để thấy vị trí của Hoàng hậu trong lòng ngươi. Dù sao ta cũng không sống nổi, chi bằng kéo theo Hoàng hậu Đại Tần chết cùng, cũng để cho Hoàng thượng nếm thử cảm giác xem người quan trọng chết trước mặt mình, thế nào hả?" Hứa Vi Nhiên vừa nói vừa di chuyển thanh chủy thủ trên cổ Thẩm Vũ, làn da mịn màng rốt cuộc bị xước một đường, từng giọt máu đỏ thắm như huyết châu theo cần cổ trắng nõn chảy xuống, thấm vào cổ áo.
"Dừng tay!" Nhìn máu chảy ra, da đầu Tề Ngọc tê dại từng trận, hắn gần như không khống chế được hô lên thành tiếng.
Giọng nói của hắn lộ ra sự nôn nóng, đôi mày anh khí nhíu chặt lại, sắc mặt thoáng hiện lên vẻ sợ hãi.
"Ha ha, quả nhiên Hoàng thượng rất quan tâm đến Hoàng hậu, xem ra ta bắt đúng người rồi. Trước mặt Hoàng thượng thế này, không thể để Hoàng hậu chết quá nhanh được, ít nhất phải để nàng ta chịu khổ thêm một chút phải không? Năm đó Mục gia chết không ít người! Nợ máu phải trả bằng máu!" Hứa Vi Nhiên nhìn thấy tâm tình lộ ra trên mặt Tề Ngọc, giống như là phát hiện ra một trò chơi thú vị vậy, chủy thủ càng lúc càng kề sát vào cổ Thẩm Vũ, giọt máu chảy ra bên ngoài nhanh hơn.
Thẩm Vũ ngăn lại tiếng kêu đau trong cổ họng. Dù sao cổ là nơi quá yếu ớt, bị chủy thủ áp chế, loại cảm giác ngột ngạt này khiến cho đầu óc nàng choáng váng từng trận.
Có lẽ do sắc mặt của Thẩm Vũ quá mức nhợt nhạt, cho nên vẻ mặt của Tề Ngọc càng lúc càng khó coi. Hắn liếc mắt nhìn về phía sau, Lý Hoài Ân vẫn chưa xuất hiện. Hắn lại tiếp tục nhíu mày, như vậy có nghĩa là bên ngoài vẫn chưa bố trí xong.
"Mẫu hậu, mẫu hậu! Ta muốn gặp mẫu hậu!" Giọng nói non nớt của trẻ con truyền đến khiến cả người Thẩm Vũ trở nên căng thẳng, hiển nhiên là Nhị Hoàng tử đã tới.
"Thái tử điện hạ, người không thể đi vào!" Cũng may bên ngoài có cung nhân ngăn cản, rõ ràng Nhị Hoàng tử bị chặn ở ngoài cửa, không thể vào được.
"Ồ, Thái tử đến rồi! Hoàng thượng, mau bảo nó vào đi, để nó vào nhìn mẫu hậu nó chết như thế nào! Tính cách Thái tử điện hạ có chút hiếu động, nên để nó nhìn thấy cảnh đổ máu thì mới trưởng thành được!" Hứa Vi Nhiên nghe thấy giọng của Nhị Hoàng tử, khuôn mặt nàng ta vô cùng phấn khởi, thậm chí còn cất cao giọng yêu cầu Tề Ngọc cho Nhị Hoàng tử vào.
"Hứa Vi Nhiên, đủ rồi! Thái tử còn nhỏ như vậy, ngươi..." Bởi vì những lời kia của Hứa Vi Nhiên, Thẩm Vũ liền lập tức trở nên nôn nóng. Nàng không kịp nhớ cơn đau trên cổ, giương cao giọng quát lớn.
Nhưng mà làm sao Hứa Vi Nhiên để Thẩm Vũ nói xong, chủy thủ trong tay lại ép xuống mấy phần. Nhìn Thẩm Vũ vì đau đớn mà gương mặt co rúm, Hứa Vi Nhiên lại đắc ý bật cười.
"Hoàng hậu nương nương, ngươi vẫn nên biết điều một chút đi, bằng không ngươi không thể thấy mặt Thái tử lần cuối đâu! Mau đưa Thái tử vào, nếu không ta sẽ giết Hoàng hậu ngay lập tức!" Hứa Vi Nhiên dùng chủy thủ nhẹ nhàng nâng cằm Thẩm Vũ lên, chủy thủ xẹt qua một cái liền xuất hiện vết máu, nhìn thấy mà giật mình.
Gân xanh hai bên thái dương của Tề Ngọc liền nổi hết lên, hắn ngẩng đầu nhìn Thẩm Vũ, cuối cùng phất tay. Một lát sau, hai vị Hoàng tử đều xuất hiện trong đại điện, hiển nhiên Đại Hoàng tử cũng tới. Hẳn là trước khi đi vào đã có người nói gì đó với Thái tử, cho nên bây giờ viên thịt nhỏ kia không còn ầm ĩ nữa. Thằng bé cứ ngẩng đầu nhìn Thẩm Vũ bị khống chế bên kia, vành mắt phiếm hồng như sắp khóc.
"Ha ha ha, các ngươi xem, Thái tử Đại Tần sắp khóc kìa. Cái bộ dạng không có tiền đồ này, có thể..." Rốt cuộc Hứa Vi Nhiên cũng nhìn thấy được cảnh tượng mà nàng ta muốn. Nàng ta ngẩng đầu lên cười điên loạn, mang theo một loại đắc ý, cả người đều run lên.
"Hoàng thượng." Lý Hoài Ân chạy bước nhỏ vào, thế nhưng hắn còn chưa nói xong thì nam nhân mặc long bào phía trước đã bất ngờ hành động.
Hứa Vi Nhiên còn chưa cười xong, chủy thủ trong tay đã bị người khác đoạt lấy. Nàng ta theo bản năng dùng sức muốn đâm tới, nhưng lại phát hiện ra không biết từ khi nào Hoàng thượng đã xuất hiện trước mặt mình, tay không bắt lấy chủy thủ của mình. Mũi đao cắt vào lòng bàn tay của hắn nhưng hắn lại không nhíu mày lấy một cái, cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào muốn buông ra.
"Vèo vèo vèo..." ba tiếng tiếng xé gió truyền tới. Từ sau cửa sổ bắn ra ba mũi tên ngắn, vừa vặn toàn bộ đều trúng giữa lưng của Hứa Vi Nhiên. Một tay khác của Tề Ngọc ôm eo nhỏ của Thẩm Vũ xoay một vòng, nhấc chân dùng sức đá Hứa Vi Nhiên.
Edit: Dương Chiêu dung.
Beta: Thần Hoàng Thái phi.
Hứa Vi Nhiên như vậy khiến mọi người hoảng sợ. Dáng vẻ bị đánh đến mức thoi thóp trước đó sớm đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại bộ mặt hung ác, mười phần sức lực chế trụ Thẩm Vũ. Rõ ràng vị Nhiên Mỹ nhân này lúc trước chỉ đóng kịch, cố ý làm bộ như mình bị đánh đến mức không còn sức lực phản kháng để mọi người buông lỏng cảnh giác, sau đó đột nhiên lôi chủy thủ ra uy hiếp Thẩm Vũ.
Đã có hai tiểu thái giám lao ra ngoài tìm người, bây giờ Minh Âm đang ở gần nhất, nàng trợn to mắt nhìn chủy thủ trong tay Hứa Vi Nhiên, mũi dao sáng chói kề trên chiếc cổ nhỏ bé yếu ớt của Thẩm Vũ tạo nên một sự tương phản tuyệt đối, khiến người ta âm thầm kinh hãi.
"Lui về sau, lui về sau, không được qua đây." Dường như nhận ra cung nhân vây xung quanh tăng thêm, Hứa Vi Nhiên lại trở nên căng thẳng. Một tay nàng ta nắm chặt chủy thủ, tay kia giữ bả vai của Thẩm Vũ, ép Thẩm Vũ từ từ cùng lui về phía sau.
Minh Âm sợ lại kích động đến Hứa Vi Nhiên, vội vàng phất tay cho cung nhân xung quanh lui ra sau, không gian xung quanh Hứa Vi Nhiên và Thẩm Vũ trở nên thông thoáng dần.
Chủy thủ kề sát bên, ngay cả nói chuyện Thẩm Vũ cũng không dám, sợ dây thanh quản rung động sẽ làm mình bị thương. Trong đầu nàng hơi hỗn loạn, hoàn toàn không hiểu vì sao Hứa Vi Nhiên phải làm như vậy. Cho dù Thẩm Vũ nhốt nàng ta và mấy nữ tử họ Hứa kia lại, nhưng mà Hứa Vi Nhiên được đãi ngộ, chắc chắn tốt hơn nhiều so với mấy người kia.
"Hoàng hậu, không phải bình thường ngươi giỏi nhất là hoa ngôn xảo ngữ (lời ngon tiếng ngọt) sao? Sao bây giờ lại không nói gì? Nói đi!" Có lẽ không khí xung quanh quá yên tĩnh và căng thẳng khiến cho Hứa Vi Nhiên có chút không chịu được, nàng ta lại di chuyển chủy thủ trên cổ Thẩm Vũ.
Xung quanh truyền đến tiếng hít vào, hiển nhiên hành động này của Hứa Vi Nhiên khiến mọi người sợ hãi không thôi. Ngộ nhỡ chủy thủ kia gần thêm chút nữa thì có lẽ Hoàng hậu nương nương đã mất mạng ở đây rồi. Chờ đến khi Hoàng thượng tới, nhất định bọn họ sẽ bị chôn cùng.
"Vậy nói xem vì sao ngươi lại dùng chủy thủ bắt cóc bổn cung?" Thẩm Vũ nhẹ giọng mở miệng. Mỗi lần nàng nói đều có thể cảm nhận được thanh chủy thủ kia kề sát cổ họng mình, chỉ có một cảm giác cứng rắn lạnh lẽo.
Nàng vừa dứt lời, Hứa Vi Nhiên liền nở nụ cười mang theo mấy phần điên dại.
"Hoàng hậu nương nương, ngươi đừng vội! Đáp án này chờ đến khi Hoàng thượng tới đây thì ta sẽ nói. Ngươi yên tâm, đây tuyệt đối không phải là một đáp án nhàm chán. Ta đảm bảo sau khi Hoàng thượng biết, vẻ mặt hắn nhất định sẽ vô cùng đặc sắc!" Hứa Vi Nhiên nói xong lại bắt đầu cười lớn một cách cuồng dại, sự điên loạn ẩn trong nàng ta bỗng chốc lộ ra rõ ràng.
Một lát sau, rốt cuộc bên ngoài cũng truyền đến giọng thông báo the thé của thái giám: "Hoàng thượng giá lâm..."
Tề Ngọc một thân long bào màu đen, hiển nhiên còn chưa kịp thay y phục. Tiếng bước chân của hắn vô cùng trầm ổn, vẻ mặt cũng tương đối bình tĩnh. Hắn đứng ngược sáng ngoài cửa, nheo mắt nhìn cảnh tượng bên trong.
Cả người Hứa Vi Nhiên đều vô cùng chật vật, trên váy vẫn còn lưu lại dấu vết bị người ta đánh đập, vết bùn cũng hết sức rõ ràng. Chỉ có điều cánh tay cầm chủy thủ của nàng ta lại vô cùng vững vàng, ánh mắt nhìn về phía Tề Ngọc cũng cực kỳ sáng ngời, giống như đã đợi hắn từ rất lâu rồi vậy.
"Trẫm tới rồi!" Tề Ngọc từng bước đi vào điện, chậm rãi đến gần hai người các nàng, giọng nói trầm thấp. Chỉ ba chữ ngắn gọn nhưng lại khiến người ta vô thức an tâm.
Sự xuất hiện của Tề Ngọc hiển nhiên rất kích thích Hứa Vi Nhiên. Thẩm Vũ có thể cảm nhận được rõ ràng thanh chủy thủ trên cổ mình đang run nhẹ, Hứa Vi Nhiên phía sau cũng đang run rẩy theo, không biết là do căng thẳng hay là do cảm xúc khác nữa.
"Hoàng thượng còn nhớ Mẫn Phi không?" Hứa Vi Nhiên run rẩy một lát, có vẻ như nàng ta chưa phục hồi tinh thần hẳn. Hứa Vi Nhiên cố gắng bình tĩnh lại, khẽ cất cao giọng hỏi.
Nàng ta vừa dứt lời, Tề Ngọc liền cau mày, Thẩm Vũ cũng cả kinh. Mẫn Phi là phi tần của tiên hoàng, tuy mất cùng với Lê Phi, nhưng chuyện này là điều cấm kỵ của hậu cung. Có điều Thẩm Vũ đã cất công thăm dò, tất nhiên là biết một chút.
"Đương nhiên nhớ rõ, kẻ phản bội mẫu phi của trẫm, cùng nữ nhân khác trong hậu cung liên thủ hại chết bà. Sau khi trẫm đăng cơ liền bức tử bà ta, đồng thời khiến cả gia tộc bà ta trả giá. Làm sao trẫm không nhớ!" Giọng nói lạnh lẽo của Tề Ngọc truyền đến, hắn nâng mi nhìn thẳng vào mắt Thẩm Vũ, trong ánh mắt toát ra vẻ kiên định, giống như đang bảo nàng hãy kiên trì thêm một chút nữa vậy.
Hứa Vi Nhiên cười nhạo một tiếng, không biết là trào phúng hay có ý gì khác. Nàng ta lại lạnh giọng mở miệng nói: "Nếu cô cô ở dưới suối vàng biết được, có lẽ sẽ rất vui mừng. Ngay cả phi tần của mình mà Hoàng thượng còn không nhớ rõ tên, thế mà lại nhớ rõ cô cô. Phận làm chất nữ như ta đây cũng cảm thấy nở mày nở mặt!"
Hứa Vi Nhiên vừa nói xong, có không ít người kinh ngạc nhìn sang. Nàng ta gọi Mẫn Phi là "cô cô", lẽ nào nàng ta không phải cô nương của Hứa gia sao?
"Đương nhiên ta không phải họ Hứa, ta họ Mục. Lúc Mục gia bị tịch biên, nam nhân đi đày biên cương, toàn bộ nữ nhân sung làm quân kỹ, chỉ có ta và tỷ tỷ trốn thoát. Tỷ tỷ vào cung, đương nhiên đã bị các ngươi giết chết, chính là Vân Khê trước kia. Ta được bà con xa Hứa gia thu nhận, bởi vì thông tuệ lanh lợi, nhà họ cũng thiếu cô nương nên xem ta như cô nương mà nuôi dưỡng." Ánh mắt của Hứa Vi Nhiên càng lúc càng oán độc. Nàng ta nhớ đến cuộc sống ở thế gia trước kia, nhớ những ngày cùng tỷ tỷ chơi đùa, cuối cùng tất cả những điều đó đều tan thành bọt nước.
Đương nhiên cũng nhờ nam nhân tôn quý trước mắt này ban tặng. Chỉ trong một đêm, Mục gia chẳng còn gì, chỉ còn lại hai đứa bé ngây thơ tay trói gà không chặt, nhưng rốt cuộc cũng bị tổn hại ở hậu cung này.
Sau khi nghe lời nói của Hứa Vi Nhiên, Thẩm Vũ không kìm được mà cứng đờ người. Lúc trước nàng vô tình phát hiện ra Vân Khê có chỗ không ổn, Hoàng thượng liền trực tiếp giết Vân Khê. Không ngờ bây giờ lại xuất hiện thêm một muội muội của Vân Khê, thì ra là vì báo thù cho Vân Khê và Mục gia.
"Trẫm đã biết. Là trẫm sai người tận diệt Mục gia, cũng là trẫm sai người cho Vân Khê uống thuốc độc. Ngươi nên tìm trẫm, chứ không phải uy hiếp Hoàng hậu!" Tề Ngọc nhẹ nhàng dời mắt, cuối cùng dừng lại trên người Hứa Vi Nhiên, trong ánh mắt không hề có một tia cảm tình nào.
"Hoàng thượng võ công cái thế, ta chỉ là một tiểu nữ tử, đương nhiên không phải là đối thủ của ngươi. Từ sau khi Hoàng hậu nương nương hồi cung, ngươi chỉ sủng hạnh mỗi mình nàng ta, đủ để thấy vị trí của Hoàng hậu trong lòng ngươi. Dù sao ta cũng không sống nổi, chi bằng kéo theo Hoàng hậu Đại Tần chết cùng, cũng để cho Hoàng thượng nếm thử cảm giác xem người quan trọng chết trước mặt mình, thế nào hả?" Hứa Vi Nhiên vừa nói vừa di chuyển thanh chủy thủ trên cổ Thẩm Vũ, làn da mịn màng rốt cuộc bị xước một đường, từng giọt máu đỏ thắm như huyết châu theo cần cổ trắng nõn chảy xuống, thấm vào cổ áo.
"Dừng tay!" Nhìn máu chảy ra, da đầu Tề Ngọc tê dại từng trận, hắn gần như không khống chế được hô lên thành tiếng.
Giọng nói của hắn lộ ra sự nôn nóng, đôi mày anh khí nhíu chặt lại, sắc mặt thoáng hiện lên vẻ sợ hãi.
"Ha ha, quả nhiên Hoàng thượng rất quan tâm đến Hoàng hậu, xem ra ta bắt đúng người rồi. Trước mặt Hoàng thượng thế này, không thể để Hoàng hậu chết quá nhanh được, ít nhất phải để nàng ta chịu khổ thêm một chút phải không? Năm đó Mục gia chết không ít người! Nợ máu phải trả bằng máu!" Hứa Vi Nhiên nhìn thấy tâm tình lộ ra trên mặt Tề Ngọc, giống như là phát hiện ra một trò chơi thú vị vậy, chủy thủ càng lúc càng kề sát vào cổ Thẩm Vũ, giọt máu chảy ra bên ngoài nhanh hơn.
Thẩm Vũ ngăn lại tiếng kêu đau trong cổ họng. Dù sao cổ là nơi quá yếu ớt, bị chủy thủ áp chế, loại cảm giác ngột ngạt này khiến cho đầu óc nàng choáng váng từng trận.
Có lẽ do sắc mặt của Thẩm Vũ quá mức nhợt nhạt, cho nên vẻ mặt của Tề Ngọc càng lúc càng khó coi. Hắn liếc mắt nhìn về phía sau, Lý Hoài Ân vẫn chưa xuất hiện. Hắn lại tiếp tục nhíu mày, như vậy có nghĩa là bên ngoài vẫn chưa bố trí xong.
"Mẫu hậu, mẫu hậu! Ta muốn gặp mẫu hậu!" Giọng nói non nớt của trẻ con truyền đến khiến cả người Thẩm Vũ trở nên căng thẳng, hiển nhiên là Nhị Hoàng tử đã tới.
"Thái tử điện hạ, người không thể đi vào!" Cũng may bên ngoài có cung nhân ngăn cản, rõ ràng Nhị Hoàng tử bị chặn ở ngoài cửa, không thể vào được.
"Ồ, Thái tử đến rồi! Hoàng thượng, mau bảo nó vào đi, để nó vào nhìn mẫu hậu nó chết như thế nào! Tính cách Thái tử điện hạ có chút hiếu động, nên để nó nhìn thấy cảnh đổ máu thì mới trưởng thành được!" Hứa Vi Nhiên nghe thấy giọng của Nhị Hoàng tử, khuôn mặt nàng ta vô cùng phấn khởi, thậm chí còn cất cao giọng yêu cầu Tề Ngọc cho Nhị Hoàng tử vào.
"Hứa Vi Nhiên, đủ rồi! Thái tử còn nhỏ như vậy, ngươi..." Bởi vì những lời kia của Hứa Vi Nhiên, Thẩm Vũ liền lập tức trở nên nôn nóng. Nàng không kịp nhớ cơn đau trên cổ, giương cao giọng quát lớn.
Nhưng mà làm sao Hứa Vi Nhiên để Thẩm Vũ nói xong, chủy thủ trong tay lại ép xuống mấy phần. Nhìn Thẩm Vũ vì đau đớn mà gương mặt co rúm, Hứa Vi Nhiên lại đắc ý bật cười.
"Hoàng hậu nương nương, ngươi vẫn nên biết điều một chút đi, bằng không ngươi không thể thấy mặt Thái tử lần cuối đâu! Mau đưa Thái tử vào, nếu không ta sẽ giết Hoàng hậu ngay lập tức!" Hứa Vi Nhiên dùng chủy thủ nhẹ nhàng nâng cằm Thẩm Vũ lên, chủy thủ xẹt qua một cái liền xuất hiện vết máu, nhìn thấy mà giật mình.
Gân xanh hai bên thái dương của Tề Ngọc liền nổi hết lên, hắn ngẩng đầu nhìn Thẩm Vũ, cuối cùng phất tay. Một lát sau, hai vị Hoàng tử đều xuất hiện trong đại điện, hiển nhiên Đại Hoàng tử cũng tới. Hẳn là trước khi đi vào đã có người nói gì đó với Thái tử, cho nên bây giờ viên thịt nhỏ kia không còn ầm ĩ nữa. Thằng bé cứ ngẩng đầu nhìn Thẩm Vũ bị khống chế bên kia, vành mắt phiếm hồng như sắp khóc.
"Ha ha ha, các ngươi xem, Thái tử Đại Tần sắp khóc kìa. Cái bộ dạng không có tiền đồ này, có thể..." Rốt cuộc Hứa Vi Nhiên cũng nhìn thấy được cảnh tượng mà nàng ta muốn. Nàng ta ngẩng đầu lên cười điên loạn, mang theo một loại đắc ý, cả người đều run lên.
"Hoàng thượng." Lý Hoài Ân chạy bước nhỏ vào, thế nhưng hắn còn chưa nói xong thì nam nhân mặc long bào phía trước đã bất ngờ hành động.
Hứa Vi Nhiên còn chưa cười xong, chủy thủ trong tay đã bị người khác đoạt lấy. Nàng ta theo bản năng dùng sức muốn đâm tới, nhưng lại phát hiện ra không biết từ khi nào Hoàng thượng đã xuất hiện trước mặt mình, tay không bắt lấy chủy thủ của mình. Mũi đao cắt vào lòng bàn tay của hắn nhưng hắn lại không nhíu mày lấy một cái, cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào muốn buông ra.
"Vèo vèo vèo..." ba tiếng tiếng xé gió truyền tới. Từ sau cửa sổ bắn ra ba mũi tên ngắn, vừa vặn toàn bộ đều trúng giữa lưng của Hứa Vi Nhiên. Một tay khác của Tề Ngọc ôm eo nhỏ của Thẩm Vũ xoay một vòng, nhấc chân dùng sức đá Hứa Vi Nhiên.
Bình luận facebook