Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-264
Chương 262: Kết truyện (2)
Edit: Phương Thục viện.
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.
Thẩm Vũ cứ như vậy nhất định không ra khỏi cửa. Đương nhiên cung nhân hầu hạ bên người đều biết nàng giả bệnh, mỗi ngày đều ở trong điện ăn ngon uống tốt, lớp giả trang trên mặt càng không thể thiếu.
Bởi vì hai vị Hoàng tử không thể tùy tiện ra vào Phượng Tảo cung, nữ nhân trong hậu cung cũng không thể rời Nhiệt cung, vậy nên Thẩm Vũ trải qua ngày tháng vô cùng thảnh thơi. Lúc này nàng đang nằm trên ghế quý phi, trong tay cầm quả táo đã được gọt vỏ, gặm gặm vô cùng thích thú.
"Nương nương, nương nương, long liễn của Hoàng thượng sắp tới rồi!" Minh Ngữ rối rắm chạy vọt vào, đối với Minh Ngữ mà nói, Hoàng thượng là người nàng rất sợ. Hoàng thượng trong lòng nàng, trước sau gì cũng là hồng thủy mãnh thú.
Thẩm Vũ sợ tới mức tay run lên, quả táo cứ vậy bị lăn xuống đất. Tiểu cung nữ vội vàng chạy nhanh đến nhặt quả táo lên, sau đó liền thấy Thẩm Vũ nhanh chóng đứng dậy, bước nhanh đến chiếc giường đặt trong nội điện, ngay cả giày cũng không kịp xỏ.
Tề Ngọc bước vào điện, vì không muốn quấy rầy Thẩm Vũ, hắn không để cung nhân truyền tin. Đôi mày nam nhân chậm rãi nhăn lại, tựa hồ đã gặp phải chuyện phiền lòng gì. Đợi đến lúc hắn đứng bên giường thêu, chỉ thấy Thẩm Vũ sắc mặt tái nhợt nằm yên trên đó, nét mặt xanh xao vì bị bệnh, nhìn thấy mà thương.
"A Vũ, nàng đã đỡ chút nào chưa?" Tề Ngọc chậm rãi ngồi xuống bên mép giường, vô cùng tự nhiên nâng tay áp vào trán Thẩm Vũ, cẩn thận cảm nhận độ ấm trên trán Thẩm Vũ. Động tác của nam nhân vô cùng trôi chảy, hiển nhiên đã sớm làm quen.
Bệnh của Thẩm Vũ khi tốt khi xấu, đứt quãng từng đoạn thời gian. Hoàng thượng chỉ có thể lo lắng suông, hầu như ngày nào hắn cũng đến thăm bệnh, hơn nữa một ngày còn đến rất nhiều lần, đủ để thấy được sự lo lắng của hắn đối với Thẩm Vũ. Thẩm Vũ mở nửa mắt, lặng lẽ nhìn hắn, đợi đến khi thấy nét mặt lo lắng của Hoàng thượng, đáy lòng Thẩm Vũ liền mềm nhũn.
Không thể không nói, khi ngôi cửu ngũ lộ ra nét mặt lo lắng, thật làm người khác chú ý. Thẩm Vũ thấy vậy rất nhiều lần, xém chút nữa đã mò xuống giường bỏ đi lớp giả trang nhưng nghĩ tới ước nguyện ban đầu khi nằm trên giường, nàng liền quyết tâm, tiếp tục tô son điểm phấn, làm bản thân trở thành bộ dáng liễu mềm trước gió.
"Hoàng thượng, cả người ta đều khó chịu, tuy rằng không đau đớn gì nhưng cả người không hề có chút sức lực!" Thẩm Vũ vừa nói vừa thở hổn hển. Mấy ngày nay, lúc nào nàng cũng giả bệnh, bộ dáng nhu nhược đến mức thở thoi thóp thế này đối với nàng chỉ là chuyện hạ bút thành văn, vô cùng dễ dàng.
"Mau truyền thái y! Thật sự là đám phế vật vô dụng, trẫm không nuôi thùng cơm! Hoàng hậu đã bị bệnh nhiều ngày như vậy, vậy mà ngay cả lý do cũng không nói nên lời, đang muốn trẫm trừng trị bọn họ sao?" Tề Ngọc đột nhiên vung tay áo, lập tức cho tiểu nội giám bên người đi tìm thái y.
Sắc mặt nam nhân xanh mét, hiển nhiên vô cùng sợ hãi. Thẩm Vũ không mua chuộc những thái y đó, hơn nữa nàng vốn đang giả bệnh, vậy nên cho dù là thái y có y thuật cao siêu nào cũng đều chẩn trị không ra. Nhưng Hoàng hậu nương nương cả ngày kêu đau, bọn họ hiển nhiên không dám chậm trễ, tuy vậy lại chậm chạp không nói kết quả, ngay cả phương thuốc cũng không dám kê loạn.
Thẩm Vũ vẫn không hề sợ hãi, ỷ vào việc Đỗ Viện phán đã rời kinh, mà nàng lại chính là quả tim trên đầu Hoàng thượng, những thái y này không tra ra bệnh cũng không dám suy nghĩ đến những phương diện khác, càng không dám nói thẳng trước mặt Hoàng thượng.
Một lúc lâu sau, ba vị thái y tiến vào điện, bộ dáng bọn họ đều cúi đầu khom lưng, hiển nhiên không dám đứng thẳng. Tuy rằng không thể nhìn thấy nét mặt bọn họ nhưng vẫn có thể đoán được là bộ dáng mặt ủ mày ê. Nhiều ngày nay, người trong Thái Y viện vừa nghe đến phải đi Phượng Tảo cung, nét mặt lập tức suy sụp.
Đương nhiên sau khi ba người thay phiên ra trận, kết quả bắt mạch vẫn giống nhau, căn bản không thể đưa ra một đáp án cho Hoàng thượng. Nội dung trả lời đều vô cùng hàm hồ, dùng một đống thuật ngữ ghép lại mà thành, làm gân xanh trên trán Hoàng thượng lập tức hiện lên, suýt chút nữa đã nổi trận lôi đình.
"Lăn đi cho trẫm! Gần đây thân mình Hoàng hậu không khỏe, trẫm không muốn sát sinh! Cút đi!" Khuôn mặt Tề Ngọc âm trần, đôi mắt hẹp dài chậm rãi nheo lại, ánh mắt mang theo cảm giác nguy hiểm, hiển nhiên sự nhẫn nại của hắn cũng có mức độ.
Ba vị thái y kia không dám cãi lại, lập tức lộn nhào lăn ra ngoài. Thẩm Vũ từ từ đưa tay lên bắt được cánh tay Tề Ngọc, tựa hồ như đang an ủi hắn.
"Hoàng thượng, dáng vẻ này của thần thiếp, có lẽ trong chốc lát sẽ không khá lên được, về sau không thể hầu hạ Hoàng thượng!" Thẩm Vũ thở gấp nói, nét mặt vẫn tái nhợt.
Tề Ngọc vừa nghe lời không may mắn này của nàng, mí mắt liền nhảy lên, sắc mặt càng trở nên khó coi. Hắn nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Thẩm Vũ, bàn tay ngày thường vốn ấm áp, lúc này vậy mà lại có chút lạnh lẽo.
"Đừng nói bậy, nàng nhất định sẽ tốt lên!" Hoàng thượng vừa nói vừa cúi người, kề trán của hắn vào trán Thẩm Vũ, động tác vô cùng thân mật.
Mấy ngày sau, Hoàng thượng dán hoàng bảng, triệu tập thần y trong dân gian, chữa bệnh cho Hoàng hậu. Lúc này Thẩm Vũ mới cảm thấy chiêu này của nàng có chút quá đáng, lập tức giảm bớt son phấn trên mặt, làm sắc mặt càng lúc càng trở nên tốt hơn.
Những người được gọi là thần y đó toàn bộ đều bị chắn ở ngoài cửa cung, lý do là vì Thẩm Vũ không thích nhiều người. Tề Ngọc không còn cách nào, chỉ có thể theo ý nàng.
Đợi đến lúc Thẩm Vũ khỏi hẳn, tâm trạng Hoàng thượng mới trở nên tốt hơn, chẳng qua hắn rất nhanh đã phát hiện Thẩm Vũ tựa hồ như còn có một tật xấu khác, đó chính là không thể hoan hảo với hắn, trước sau đều không thể tìm thấy dáng vẻ muốn làm chuyện đó của nàng. Hơn nữa đối với khiêu khích của hắn, Thẩm Vũ luôn tránh né khắp nơi, nét mặt không muốn, Tề Ngọc cũng không bức nàng nữa.
Một hai lần không được cũng đành thôi, nhưng nhiều lần như thế, khó tránh khỏi làm hắn hậm hực, hơn nữa từ lúc Thẩm Vũ thật sự bị bệnh, đến lúc Thẩm Vũ giả bệnh cũng cách một khoảng thời gian dài, Hoàng thượng thật sự nghẹn hỏng rồi!
"Hoàng thượng, chàng không nên gấp gáp, nhiều lắm là hai ba tháng nữa sẽ tốt thôi. Nếu sau này ta lại mang hài tử, không phải cũng không thể hoan hảo sao? Trước tiên chàng cứ coi như đang thử một chút, nhìn xem có thể chịu đựng đến mức nào!" Thẩm Vũ mềm mỏng khuyên hắn, tuy rằng ngữ khí của nàng vô cùng ôn nhu nhưng lời này vào tai Tề Ngọc lại làm hắn sắp hộc máu.
Nàng vừa dứt lời liền quay đầu nhìn Tề Ngọc chớp chớp mắt, thong thả ung dung mặc từng lớp xiêm y vào người. Đúng vậy, vừa rồi Hoàng thượng lại một lần nữa muốn hoan hảo với nàng nhưng kết quả vẫn không được như mong muốn. Mấy tháng nay nàng giả điên giả ngốc, thật ra là để xem Hoàng thượng nhìn được mà không ăn được, cứ sống sờ sờ mà nghẹn chết là tốt nhất.
Tề Ngọc nằm ngửa trên giường, thân dưới của hắn đã sớm nổi lên một mảng to, vậy mà máu vẫn không ngừng tụ xuống phía bụng. Không có cách nào, đã rất lâu hắn không chạm vào nữ nhân, hiển nhiên không chống đỡ nổi.
Đôi mắt hắn nhìn đỉnh rèm màu xanh lá, ánh mắt có chút trống rỗng, liệu hắn có phải là Hoàng đế đầu tiên trong lịch sử vì Hoàng hậu không cho hoan hảo mà hậm hực chết không?
"Đúng rồi, Tề Ngọc, ta vẫn luôn muốn nói mấy câu này với chàng!" Thẩm Vũ mặc xiêm y chỉnh tề, sau đó giống như nghĩ tới cái gì, nhẹ giọng nói.
Nàng vừa nói vừa nâng một chân vòng qua eo nam nhân, trực tiếp ngồi trên người hắn. Vừa ngồi yên trên bụng nhỏ, nàng liền nghe thấy vài tiếng kêu rên của hắn.
"Hoàng thượng, ta phát hiện dục vọng độc chiếm của nữ nhân cũng thật đáng sợ. Thật ra vào một buổi tối mấy tháng trước, ta đã mơ thấy ác mộng, mơ thấy Hoàng thượng sủng hạnh nữ nhân khác, sau đó chàng làm như không có chuyện gì tới nắm tay ta, ta vậy mà lại nôn mửa. Loại cảm giác khó chịu này vẫn luôn hiện diện từ cảnh trong mơ đến bên ngoài, sau đó là ta bị bệnh không gượng dậy nổi." Thẩm Vũ vừa nói vừa cúi người xuống, khuôn mặt chậm rãi áp sát vào mặt nam nhân, nhưng ánh mắt trước sau vẫn gắt gao nhìn mắt hắn.
Ngữ khí Thẩm Vũ có chút lạnh lẽo, giọng nói cố ý ép thấp xuống làm giọng nàng mang theo vài phần áp bách. Đây là lần đầu tiên Tề Ngọc nghe nàng dùng giọng điệu này nói chuyện với hắn, chuyện lớn mật làm càn như thế, thật sự đã vượt quá giới hạn.
Tề Ngọc chậm rãi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt càng lúc càng tới gần của nàng, nét mặt như đang xem xét thật kỹ.
"Nàng sẽ không nói vì cảnh trong mơ đó mà mỗi khi ta chạm vào nàng, nàng liền trốn chứ?" Khẩu khí nam nhân mang theo vài phần nguy hiểm, hiển nhiên hắn không hề tin lời Thẩm Vũ nói.
Thẩm Vũ chớp chớp đôi mắt, giống như cảm thấy sau khi dễ Hoàng thượng nghẹn mấy tháng, bây giờ lại dùng giọng điệu này nói chuyện với hắn, thật có chút không ổn, trên mặt nàng liền mang ý cười lấy lòng, nâng người thẳng sống lưng. Nào biết sau lưng nàng lại có một bàn tay đè lại, rõ ràng Hoàng thượng không muốn nàng rời ra, khiến cho nàng vẫn tiếp tục giữ tư thế nằm sấp này.
"Hóa ra trước đó nàng gạt ta? Chỉ vì muốn ta không ngủ với nữ nhân khác? Những nữ nhân đó đều đã bị nhốt lại, nàng còn sợ cái gì?" Lực trên tay Tề Ngọc tăng thêm, giống như muốn làm lưng Thẩm Vũ gãy ra. Hắn rõ ràng đã đoán được vài phần trước đó chỉ là trò xiếc của Thẩm Vũ, trong giọng nói cũng có vài phần lạnh lẽo âm u.
Thẩm Vũ rũ mi xuống, không dám đối diện với ánh mắt hắn. Trong lòng nàng đã sớm vô cùng hối hận, lại tự nói chính mình thật lắm miệng, không thể chờ mấy ngày nữa mới nói đến chủ đề này sao? Hiện tại vừa hay bị hắn nói vặn lại.
Tề Ngọc không quan tâm nhiều như vậy, trực tiếp duỗi tay ấn lên cổ nàng, lòng bàn tay dán lên gáy nàng, hơn nữa hình như dần bóp lại.
"Thẩm Vũ, trả lời ta!" Giọng truy vấn của nam nhân ngay sau đó theo đến, làm người ta có cảm giác sợ hãi.
"Đúng vậy, mỗi khi nghĩ đến chuyện sau này chàng có thể sủng hạnh người khác, ta liền cảm thấy cả người không thoải mái! Thân thể không ngừng bị bệnh, trong lòng cũng bị bệnh, bây giờ còn sợ chàng chạm vào ta, chỉ khi chàng bảo đảm không chạm vào nữ nhân khác, ta mới có thể vui vẻ để chàng chạm vào người!" Thẩm Vũ đã sớm đầu hàng, nàng chậm rãi cao giọng, nói ra chuyện đã sớm nghẹn trong lòng, nét mặt cũng từ co rúm biến thành không sao cả.
Dù sao hiện tại nàng cũng có Thái tử che chắn, Hoàng thượng cho dù có tức giận thế nào cũng không thể đẩy nàng vào Lãnh cung! Cho dù xét từ một mặt nào đó, nàng đã phạm tội khi quân!
"Thật là, thật không biết trong đầu nàng đang nghĩ cái gì. Cứ thoải mái nói ra như vậy, ta sẽ cho nàng một lời hứa hẹn, không cần phải tự tạo ra nhiều vòng luẩn quẩn như vậy, mỗi lần dùng tay giải quyết, thật là mệt chết ta." Tề Ngọc ôm nàng rồi bỗng nhiên trở người, biến thành hắn đè lên người nàng, ép chặt nàng lại.
“Lúc trước nàng nói nàng muốn ngôi vị Hoàng hậu và vị trí Thái tử cho tiểu Sanh, sao lại không do dự như vậy! Ta nói với nàng, những nữ nhân đó trẫm cũng cảm thấy ghê tởm! Sau này nếu nàng lại tiếp tục hoài thai, trẫm sẽ không tìm nữ nhân khác, chỉ đến chỗ nàng mà thôi!" Tề Ngọc vừa nói vừa gấp gáp cởi quần áo nàng, đôi mày nhăn chặt lại, giọng nói mang theo sự oán trách.
Thẩm Vũ nghe được nửa câu đầu, cảm thấy vô cùng vui vẻ, cuối cùng Hoàng thượng cũng cho nàng một hứa hẹn. Quân vô hí ngôn, hắn đã nói thì nhất định có thể làm được. Nhưng khi nghe đến câu cuối cùng hắn nói, cả người lẫn sắc mặt đều trở nên trắng bệch.
"Tề Ngọc, chàng còn nhân tính hay không vậy, nếu ta hoài thai, chàng còn muốn hoan hảo như vậy nữa sao? Như vậy không phải hài tử sẽ..." Vốn Thẩm Vũ đang thuận theo, nghe vậy lập tức giãy giụa, ra sức vặn vẹo thân thể, hiển nhiên không muốn nam nhân chạm vào nàng.
Tề Ngọc không muốn quản nhiều như vậy, trực tiếp cắn lên cổ nàng, chậm rãi dùng hàm răng ma sát, giống như muốn nuốt cả người nàng vào bụng.
Thẩm Vũ lập tức không dám động đậy, cao giọng kêu ngừng lại, chỉ dám chậm rãi hít khí lạnh, sợ miệng nam nhân sẽ tàn nhẫn ném luôn mạng nhỏ của nàng!
Tề Ngọc cuối cùng cũng ngẩng đầu lên từ cổ nàng, nhìn nàng chớp chớp mắt, bàn tay lần vào cổ áo nàng, thấp giọng nói: "Sao có thể, ta tất nhiên sẽ không đối xử ngoan độc như vậy với hài tử. Không phải A Vũ cũng có tay sao? Giúp ta sờ sờ bảo bối cũng không phải là chuyện lần đầu!"
Giọng nam nhân mang theo chút ác liệt, hắn hơi ngửa đầu lên, theo thói quen nheo mắt lại, mang theo vài phần giảo hoạt. Nhưng ở dưới ánh mắt cực nóng như vậy của hắn, Thẩm Vũ chỉ cảm thấy cả người hân hoan, khúc mắc quanh quẩn trong lòng cuối cùng cứ như vậy được cởi bỏ.
Thậm Vũ chậm rãi nâng tay ôm hắn, thân mật khăng khít y như những lần hoan hảo trước. Lúc này trong đầu nàng chỉ có một ý niệm, nam nhân này không chỉ là đế vương quan lâm thiên hạ, hắn còn là phu quân chung chăn chung gối cả đời với nàng!
- --
Editor: Hoàn chính văn rồi ạ, cảm ơn mọi người luôn dõi theo em và team nhé
Edit: Phương Thục viện.
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.
Thẩm Vũ cứ như vậy nhất định không ra khỏi cửa. Đương nhiên cung nhân hầu hạ bên người đều biết nàng giả bệnh, mỗi ngày đều ở trong điện ăn ngon uống tốt, lớp giả trang trên mặt càng không thể thiếu.
Bởi vì hai vị Hoàng tử không thể tùy tiện ra vào Phượng Tảo cung, nữ nhân trong hậu cung cũng không thể rời Nhiệt cung, vậy nên Thẩm Vũ trải qua ngày tháng vô cùng thảnh thơi. Lúc này nàng đang nằm trên ghế quý phi, trong tay cầm quả táo đã được gọt vỏ, gặm gặm vô cùng thích thú.
"Nương nương, nương nương, long liễn của Hoàng thượng sắp tới rồi!" Minh Ngữ rối rắm chạy vọt vào, đối với Minh Ngữ mà nói, Hoàng thượng là người nàng rất sợ. Hoàng thượng trong lòng nàng, trước sau gì cũng là hồng thủy mãnh thú.
Thẩm Vũ sợ tới mức tay run lên, quả táo cứ vậy bị lăn xuống đất. Tiểu cung nữ vội vàng chạy nhanh đến nhặt quả táo lên, sau đó liền thấy Thẩm Vũ nhanh chóng đứng dậy, bước nhanh đến chiếc giường đặt trong nội điện, ngay cả giày cũng không kịp xỏ.
Tề Ngọc bước vào điện, vì không muốn quấy rầy Thẩm Vũ, hắn không để cung nhân truyền tin. Đôi mày nam nhân chậm rãi nhăn lại, tựa hồ đã gặp phải chuyện phiền lòng gì. Đợi đến lúc hắn đứng bên giường thêu, chỉ thấy Thẩm Vũ sắc mặt tái nhợt nằm yên trên đó, nét mặt xanh xao vì bị bệnh, nhìn thấy mà thương.
"A Vũ, nàng đã đỡ chút nào chưa?" Tề Ngọc chậm rãi ngồi xuống bên mép giường, vô cùng tự nhiên nâng tay áp vào trán Thẩm Vũ, cẩn thận cảm nhận độ ấm trên trán Thẩm Vũ. Động tác của nam nhân vô cùng trôi chảy, hiển nhiên đã sớm làm quen.
Bệnh của Thẩm Vũ khi tốt khi xấu, đứt quãng từng đoạn thời gian. Hoàng thượng chỉ có thể lo lắng suông, hầu như ngày nào hắn cũng đến thăm bệnh, hơn nữa một ngày còn đến rất nhiều lần, đủ để thấy được sự lo lắng của hắn đối với Thẩm Vũ. Thẩm Vũ mở nửa mắt, lặng lẽ nhìn hắn, đợi đến khi thấy nét mặt lo lắng của Hoàng thượng, đáy lòng Thẩm Vũ liền mềm nhũn.
Không thể không nói, khi ngôi cửu ngũ lộ ra nét mặt lo lắng, thật làm người khác chú ý. Thẩm Vũ thấy vậy rất nhiều lần, xém chút nữa đã mò xuống giường bỏ đi lớp giả trang nhưng nghĩ tới ước nguyện ban đầu khi nằm trên giường, nàng liền quyết tâm, tiếp tục tô son điểm phấn, làm bản thân trở thành bộ dáng liễu mềm trước gió.
"Hoàng thượng, cả người ta đều khó chịu, tuy rằng không đau đớn gì nhưng cả người không hề có chút sức lực!" Thẩm Vũ vừa nói vừa thở hổn hển. Mấy ngày nay, lúc nào nàng cũng giả bệnh, bộ dáng nhu nhược đến mức thở thoi thóp thế này đối với nàng chỉ là chuyện hạ bút thành văn, vô cùng dễ dàng.
"Mau truyền thái y! Thật sự là đám phế vật vô dụng, trẫm không nuôi thùng cơm! Hoàng hậu đã bị bệnh nhiều ngày như vậy, vậy mà ngay cả lý do cũng không nói nên lời, đang muốn trẫm trừng trị bọn họ sao?" Tề Ngọc đột nhiên vung tay áo, lập tức cho tiểu nội giám bên người đi tìm thái y.
Sắc mặt nam nhân xanh mét, hiển nhiên vô cùng sợ hãi. Thẩm Vũ không mua chuộc những thái y đó, hơn nữa nàng vốn đang giả bệnh, vậy nên cho dù là thái y có y thuật cao siêu nào cũng đều chẩn trị không ra. Nhưng Hoàng hậu nương nương cả ngày kêu đau, bọn họ hiển nhiên không dám chậm trễ, tuy vậy lại chậm chạp không nói kết quả, ngay cả phương thuốc cũng không dám kê loạn.
Thẩm Vũ vẫn không hề sợ hãi, ỷ vào việc Đỗ Viện phán đã rời kinh, mà nàng lại chính là quả tim trên đầu Hoàng thượng, những thái y này không tra ra bệnh cũng không dám suy nghĩ đến những phương diện khác, càng không dám nói thẳng trước mặt Hoàng thượng.
Một lúc lâu sau, ba vị thái y tiến vào điện, bộ dáng bọn họ đều cúi đầu khom lưng, hiển nhiên không dám đứng thẳng. Tuy rằng không thể nhìn thấy nét mặt bọn họ nhưng vẫn có thể đoán được là bộ dáng mặt ủ mày ê. Nhiều ngày nay, người trong Thái Y viện vừa nghe đến phải đi Phượng Tảo cung, nét mặt lập tức suy sụp.
Đương nhiên sau khi ba người thay phiên ra trận, kết quả bắt mạch vẫn giống nhau, căn bản không thể đưa ra một đáp án cho Hoàng thượng. Nội dung trả lời đều vô cùng hàm hồ, dùng một đống thuật ngữ ghép lại mà thành, làm gân xanh trên trán Hoàng thượng lập tức hiện lên, suýt chút nữa đã nổi trận lôi đình.
"Lăn đi cho trẫm! Gần đây thân mình Hoàng hậu không khỏe, trẫm không muốn sát sinh! Cút đi!" Khuôn mặt Tề Ngọc âm trần, đôi mắt hẹp dài chậm rãi nheo lại, ánh mắt mang theo cảm giác nguy hiểm, hiển nhiên sự nhẫn nại của hắn cũng có mức độ.
Ba vị thái y kia không dám cãi lại, lập tức lộn nhào lăn ra ngoài. Thẩm Vũ từ từ đưa tay lên bắt được cánh tay Tề Ngọc, tựa hồ như đang an ủi hắn.
"Hoàng thượng, dáng vẻ này của thần thiếp, có lẽ trong chốc lát sẽ không khá lên được, về sau không thể hầu hạ Hoàng thượng!" Thẩm Vũ thở gấp nói, nét mặt vẫn tái nhợt.
Tề Ngọc vừa nghe lời không may mắn này của nàng, mí mắt liền nhảy lên, sắc mặt càng trở nên khó coi. Hắn nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Thẩm Vũ, bàn tay ngày thường vốn ấm áp, lúc này vậy mà lại có chút lạnh lẽo.
"Đừng nói bậy, nàng nhất định sẽ tốt lên!" Hoàng thượng vừa nói vừa cúi người, kề trán của hắn vào trán Thẩm Vũ, động tác vô cùng thân mật.
Mấy ngày sau, Hoàng thượng dán hoàng bảng, triệu tập thần y trong dân gian, chữa bệnh cho Hoàng hậu. Lúc này Thẩm Vũ mới cảm thấy chiêu này của nàng có chút quá đáng, lập tức giảm bớt son phấn trên mặt, làm sắc mặt càng lúc càng trở nên tốt hơn.
Những người được gọi là thần y đó toàn bộ đều bị chắn ở ngoài cửa cung, lý do là vì Thẩm Vũ không thích nhiều người. Tề Ngọc không còn cách nào, chỉ có thể theo ý nàng.
Đợi đến lúc Thẩm Vũ khỏi hẳn, tâm trạng Hoàng thượng mới trở nên tốt hơn, chẳng qua hắn rất nhanh đã phát hiện Thẩm Vũ tựa hồ như còn có một tật xấu khác, đó chính là không thể hoan hảo với hắn, trước sau đều không thể tìm thấy dáng vẻ muốn làm chuyện đó của nàng. Hơn nữa đối với khiêu khích của hắn, Thẩm Vũ luôn tránh né khắp nơi, nét mặt không muốn, Tề Ngọc cũng không bức nàng nữa.
Một hai lần không được cũng đành thôi, nhưng nhiều lần như thế, khó tránh khỏi làm hắn hậm hực, hơn nữa từ lúc Thẩm Vũ thật sự bị bệnh, đến lúc Thẩm Vũ giả bệnh cũng cách một khoảng thời gian dài, Hoàng thượng thật sự nghẹn hỏng rồi!
"Hoàng thượng, chàng không nên gấp gáp, nhiều lắm là hai ba tháng nữa sẽ tốt thôi. Nếu sau này ta lại mang hài tử, không phải cũng không thể hoan hảo sao? Trước tiên chàng cứ coi như đang thử một chút, nhìn xem có thể chịu đựng đến mức nào!" Thẩm Vũ mềm mỏng khuyên hắn, tuy rằng ngữ khí của nàng vô cùng ôn nhu nhưng lời này vào tai Tề Ngọc lại làm hắn sắp hộc máu.
Nàng vừa dứt lời liền quay đầu nhìn Tề Ngọc chớp chớp mắt, thong thả ung dung mặc từng lớp xiêm y vào người. Đúng vậy, vừa rồi Hoàng thượng lại một lần nữa muốn hoan hảo với nàng nhưng kết quả vẫn không được như mong muốn. Mấy tháng nay nàng giả điên giả ngốc, thật ra là để xem Hoàng thượng nhìn được mà không ăn được, cứ sống sờ sờ mà nghẹn chết là tốt nhất.
Tề Ngọc nằm ngửa trên giường, thân dưới của hắn đã sớm nổi lên một mảng to, vậy mà máu vẫn không ngừng tụ xuống phía bụng. Không có cách nào, đã rất lâu hắn không chạm vào nữ nhân, hiển nhiên không chống đỡ nổi.
Đôi mắt hắn nhìn đỉnh rèm màu xanh lá, ánh mắt có chút trống rỗng, liệu hắn có phải là Hoàng đế đầu tiên trong lịch sử vì Hoàng hậu không cho hoan hảo mà hậm hực chết không?
"Đúng rồi, Tề Ngọc, ta vẫn luôn muốn nói mấy câu này với chàng!" Thẩm Vũ mặc xiêm y chỉnh tề, sau đó giống như nghĩ tới cái gì, nhẹ giọng nói.
Nàng vừa nói vừa nâng một chân vòng qua eo nam nhân, trực tiếp ngồi trên người hắn. Vừa ngồi yên trên bụng nhỏ, nàng liền nghe thấy vài tiếng kêu rên của hắn.
"Hoàng thượng, ta phát hiện dục vọng độc chiếm của nữ nhân cũng thật đáng sợ. Thật ra vào một buổi tối mấy tháng trước, ta đã mơ thấy ác mộng, mơ thấy Hoàng thượng sủng hạnh nữ nhân khác, sau đó chàng làm như không có chuyện gì tới nắm tay ta, ta vậy mà lại nôn mửa. Loại cảm giác khó chịu này vẫn luôn hiện diện từ cảnh trong mơ đến bên ngoài, sau đó là ta bị bệnh không gượng dậy nổi." Thẩm Vũ vừa nói vừa cúi người xuống, khuôn mặt chậm rãi áp sát vào mặt nam nhân, nhưng ánh mắt trước sau vẫn gắt gao nhìn mắt hắn.
Ngữ khí Thẩm Vũ có chút lạnh lẽo, giọng nói cố ý ép thấp xuống làm giọng nàng mang theo vài phần áp bách. Đây là lần đầu tiên Tề Ngọc nghe nàng dùng giọng điệu này nói chuyện với hắn, chuyện lớn mật làm càn như thế, thật sự đã vượt quá giới hạn.
Tề Ngọc chậm rãi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt càng lúc càng tới gần của nàng, nét mặt như đang xem xét thật kỹ.
"Nàng sẽ không nói vì cảnh trong mơ đó mà mỗi khi ta chạm vào nàng, nàng liền trốn chứ?" Khẩu khí nam nhân mang theo vài phần nguy hiểm, hiển nhiên hắn không hề tin lời Thẩm Vũ nói.
Thẩm Vũ chớp chớp đôi mắt, giống như cảm thấy sau khi dễ Hoàng thượng nghẹn mấy tháng, bây giờ lại dùng giọng điệu này nói chuyện với hắn, thật có chút không ổn, trên mặt nàng liền mang ý cười lấy lòng, nâng người thẳng sống lưng. Nào biết sau lưng nàng lại có một bàn tay đè lại, rõ ràng Hoàng thượng không muốn nàng rời ra, khiến cho nàng vẫn tiếp tục giữ tư thế nằm sấp này.
"Hóa ra trước đó nàng gạt ta? Chỉ vì muốn ta không ngủ với nữ nhân khác? Những nữ nhân đó đều đã bị nhốt lại, nàng còn sợ cái gì?" Lực trên tay Tề Ngọc tăng thêm, giống như muốn làm lưng Thẩm Vũ gãy ra. Hắn rõ ràng đã đoán được vài phần trước đó chỉ là trò xiếc của Thẩm Vũ, trong giọng nói cũng có vài phần lạnh lẽo âm u.
Thẩm Vũ rũ mi xuống, không dám đối diện với ánh mắt hắn. Trong lòng nàng đã sớm vô cùng hối hận, lại tự nói chính mình thật lắm miệng, không thể chờ mấy ngày nữa mới nói đến chủ đề này sao? Hiện tại vừa hay bị hắn nói vặn lại.
Tề Ngọc không quan tâm nhiều như vậy, trực tiếp duỗi tay ấn lên cổ nàng, lòng bàn tay dán lên gáy nàng, hơn nữa hình như dần bóp lại.
"Thẩm Vũ, trả lời ta!" Giọng truy vấn của nam nhân ngay sau đó theo đến, làm người ta có cảm giác sợ hãi.
"Đúng vậy, mỗi khi nghĩ đến chuyện sau này chàng có thể sủng hạnh người khác, ta liền cảm thấy cả người không thoải mái! Thân thể không ngừng bị bệnh, trong lòng cũng bị bệnh, bây giờ còn sợ chàng chạm vào ta, chỉ khi chàng bảo đảm không chạm vào nữ nhân khác, ta mới có thể vui vẻ để chàng chạm vào người!" Thẩm Vũ đã sớm đầu hàng, nàng chậm rãi cao giọng, nói ra chuyện đã sớm nghẹn trong lòng, nét mặt cũng từ co rúm biến thành không sao cả.
Dù sao hiện tại nàng cũng có Thái tử che chắn, Hoàng thượng cho dù có tức giận thế nào cũng không thể đẩy nàng vào Lãnh cung! Cho dù xét từ một mặt nào đó, nàng đã phạm tội khi quân!
"Thật là, thật không biết trong đầu nàng đang nghĩ cái gì. Cứ thoải mái nói ra như vậy, ta sẽ cho nàng một lời hứa hẹn, không cần phải tự tạo ra nhiều vòng luẩn quẩn như vậy, mỗi lần dùng tay giải quyết, thật là mệt chết ta." Tề Ngọc ôm nàng rồi bỗng nhiên trở người, biến thành hắn đè lên người nàng, ép chặt nàng lại.
“Lúc trước nàng nói nàng muốn ngôi vị Hoàng hậu và vị trí Thái tử cho tiểu Sanh, sao lại không do dự như vậy! Ta nói với nàng, những nữ nhân đó trẫm cũng cảm thấy ghê tởm! Sau này nếu nàng lại tiếp tục hoài thai, trẫm sẽ không tìm nữ nhân khác, chỉ đến chỗ nàng mà thôi!" Tề Ngọc vừa nói vừa gấp gáp cởi quần áo nàng, đôi mày nhăn chặt lại, giọng nói mang theo sự oán trách.
Thẩm Vũ nghe được nửa câu đầu, cảm thấy vô cùng vui vẻ, cuối cùng Hoàng thượng cũng cho nàng một hứa hẹn. Quân vô hí ngôn, hắn đã nói thì nhất định có thể làm được. Nhưng khi nghe đến câu cuối cùng hắn nói, cả người lẫn sắc mặt đều trở nên trắng bệch.
"Tề Ngọc, chàng còn nhân tính hay không vậy, nếu ta hoài thai, chàng còn muốn hoan hảo như vậy nữa sao? Như vậy không phải hài tử sẽ..." Vốn Thẩm Vũ đang thuận theo, nghe vậy lập tức giãy giụa, ra sức vặn vẹo thân thể, hiển nhiên không muốn nam nhân chạm vào nàng.
Tề Ngọc không muốn quản nhiều như vậy, trực tiếp cắn lên cổ nàng, chậm rãi dùng hàm răng ma sát, giống như muốn nuốt cả người nàng vào bụng.
Thẩm Vũ lập tức không dám động đậy, cao giọng kêu ngừng lại, chỉ dám chậm rãi hít khí lạnh, sợ miệng nam nhân sẽ tàn nhẫn ném luôn mạng nhỏ của nàng!
Tề Ngọc cuối cùng cũng ngẩng đầu lên từ cổ nàng, nhìn nàng chớp chớp mắt, bàn tay lần vào cổ áo nàng, thấp giọng nói: "Sao có thể, ta tất nhiên sẽ không đối xử ngoan độc như vậy với hài tử. Không phải A Vũ cũng có tay sao? Giúp ta sờ sờ bảo bối cũng không phải là chuyện lần đầu!"
Giọng nam nhân mang theo chút ác liệt, hắn hơi ngửa đầu lên, theo thói quen nheo mắt lại, mang theo vài phần giảo hoạt. Nhưng ở dưới ánh mắt cực nóng như vậy của hắn, Thẩm Vũ chỉ cảm thấy cả người hân hoan, khúc mắc quanh quẩn trong lòng cuối cùng cứ như vậy được cởi bỏ.
Thậm Vũ chậm rãi nâng tay ôm hắn, thân mật khăng khít y như những lần hoan hảo trước. Lúc này trong đầu nàng chỉ có một ý niệm, nam nhân này không chỉ là đế vương quan lâm thiên hạ, hắn còn là phu quân chung chăn chung gối cả đời với nàng!
- --
Editor: Hoàn chính văn rồi ạ, cảm ơn mọi người luôn dõi theo em và team nhé
Bình luận facebook