• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút! (1 Viewer)

  • Chương 122

Lúc này A Phúc mới thở phào một hơi, sau khi bị lôi ra ngoài, Đại tiểu thư đã phân phó người bên ngoài hết rồi, sẽ tìm người khác thay mình. Sắc mặt nhẹ nhõm của gã rơi vào mắt Tô Cẩm Bình, khiến mắt phượng của nàng hơi nheo lại, thầm cười lạnh trong lòng, nói: “Linh nhi, ra ngoài giám sát. Nếu cô không tận mắt nhìn thấy gã chết, thì khó mà tiêu tan sự tức giận trong lòng ta!”

Những lời này khiến người đang thở phào nhẹ nhõm bỗng cứng lại, lúc này mới biết không phải Tô Cẩm Bình không để ý, mà là không muốn tính toán với Vân gia, nàng coi trọng tình thân như thế khiến trong lòng Tề quốc công nảy sinh không ít cảm giác áy náy.

Linh nhi liền đáp: “Vâng!” rồi theo đám hạ nhân ra ngoài. Cái mạng nhỏ này của A Phúc chắc chắn cũng không giữ được, gã hướng ánh mắt cầu cứu về phía Vân Tử Y, lại thấy đối phương còn không thèm nhìn gã một cái, ngọn lửa hy vọng cuối cùng trong mắt bị dập tắt, để mặc người ta kéo ra ngoài…

“Được rồi, ồn ào tới hơn nửa đêm, mọi người về đi. Cẩm nhi, ngày mai nhớ đưa cháu trai ngoan của bà đến, bà nhất định phải gặp nó!”

“Vâng ạ, ngoại tổ mẫu, cháu về trước!” Nói xong, Tô Cẩm Bình cáo từ rồi đi ra. Những người khác cũng tự đứng lên đi về. Đến trước cửa, giọng nói trong trẻo của Vân Dật vang lên: “Biểu muội, đa tạ muội đã hạ thủ lưu tình!”

Tô Cẩm Bình không quay đầu lại, nói: “Là do nể mặt đại biểu huynh thôi, thế nên, biểu huynh cũng đừng quên chuyện mình đã đáp ứng ta!”

“Đương nhiên không quên.” Hắn bật cười, nàng không thể kín đáo một chút sao, nói mấy câu như là nể tình biểu tỷ muội này nọ ấy? Hắn khẽ lắc đầu, quay lại nhìn Vân Tử Y bằng ánh mắt không vui, rồi rời đi.

Vân Tử Y cao giọng gọi: “Thượng Quan Cẩm!” Vừa gọi, nàng ta vừa đuổi theo Tô Cẩm Bình.

Tô Cẩm Bình quay lại nhìn nàng ta, chờ đối phương nói tiếp.

“Ngươi đừng nghĩ rằng ngươi làm như vậy thì ta sẽ biết ơn ngươi. Chỉ có tổ mẫu với phụ thân mới tin dáng vẻ giả tạo của ngươi, ta không tin đâu! Ngươi cứ chờ mà xem!” Nàng ta nghiến răng cảnh cáo.

Tô Cẩm Bình nhún vai đáp: “Biểu tỷ, ngươi hiểu lầm rồi! Ta cũng chẳng mong ngươi biết ơn ta. Chẳng qua, ta nể mặt đại biểu huynh và nhị biểu tỷ mà thôi, có điều, dù bọn họ có nhiều thế diện đến mấy thì cũng sẽ có ngày dùng hết ở chỗ ta, vì thế, xin khuyên đại biểu tỷ một câu, tốt nhất đừng chọc ta nổi giận, nếu không, đại biểu tỷ nhất định sẽ được biết hoa vì sao mà đỏ!” Bởi vì dưới đất được chôn rất nhiều thi thể của những người đối nghịch với nàng để làm phân bón!!!

Vân Tử Y tức giận giậm chân quay về phòng mình.



Vào phòng mình, Tô Cẩm Bình cảm giác được Vẫn đã quay lại, hơn nữa hô hấp còn hơi nặng nề, có vẻ bị thương.

“Đánh thế nào?” Nàng rót một tách trà, hỏi khoảng không.

“Hai bên cùng thiệt hại!” Năm chữ khái quát kết quả giao chiến của họ hôm nay. Điện hạ và Lãnh Tử Hàn bị nội thương không nhẹ, năm người bọn họ giao thủ với năm người bên kia cũng ngang tài, đều bị thương một chút. Bởi vì họ đánh nhau quá ồn ào, rầm rộ, không biết ai đi nha môn thông báo, nên hai nhóm người bọn họ mới thu quân thu ngựa về.

Cứ nghĩ sẽ nghe được câu gì đó quan tâm từ miệng Tô Cẩm Bình, không ngờ, nàng nghe vậy lại cong đôi môi đỏ mọng, phun ra hai chữ: “Đáng đời!” Hai tên thần kinh, đánh chết cũng chẳng sao!

“…” Suy nghĩ của Hoàng tử phi quả nhiên không thể dùng lẽ thường để dự đoán.

“Hiện giờ Lãnh Tử Hàn ở đâu?” Ngày mai còn phải đến nhờ hắn đóng giả ca ca của mình nữa.

Không phải nên hỏi điện hạ ở đâu trước sao? “Ở khách điếm lớn nhất kinh thành, khách điếm Duyệt Lai!”

Khóe miệng nàng giật giật, quả nhiên, khách điếm nổi tiếng ở cổ đại, cái nào cũng có tên là “khách điếm Duyệt Lai”! Đang nói chuyện thì Linh nhi quay về, Tô Cẩm Bình phân phó cô ấy ngày mai đi tìm Lãnh Tử Hàn đến phối hợp với mình, rồi yên tâm đi ngủ.



Sáng sớm hôm sau, Linh nhi xuất môn, nói chuyện này với Lãnh Tử Hàn. Lãnh Tử Hàn không suy nghĩ nhiều lập tức đồng ý. Khi hắn ta đi cùng Linh nhi ra khỏi khách điếm, các cô nương ven đường đều không kìm được mà hướng ánh mắt ái mộ về phía hắn. Công tử kia thật anh tuấn! Dung nhan sắc bén kết hợp với khí chất phóng đãng, chỉ e trừ Tam hoàng tử điện hạ ra, không ai có thể sánh được!

Lãnh Tử Hàn làm như không thấy ánh mắt của mọi người, đi theo Linh nhi về thẳng phủ Tề quốc công. Tô Cẩm Bình ngáp dài, bị lão phu nhân lôi ra đứng đón ngoài cửa, vừa nhìn thấy Lãnh Tử Hàn, nàng hơi ngượng ngùng gọi: “Huynh trưởng!”

“Ừ!” Lãnh Tử Hàn cười gật đầu, tâm trạng có vẻ rất tốt.

“Đây chính là cháu trai ngoại của ta sao? Bộ dạng anh tuấn quá!” Lão phu nhân là người cao tuổi còn bị mê hoặc đến không đứng vững. Đứa nhỏ này và Tam Hoàng tử đúng là một chín một mười. Tam Hoàng tử đẹp thì có đẹp thật, nhưng hơi cao ngạo, nên cũng xa cách một chút, nhưng đứa bé này thoạt nhìn có nhân khí hơn Tam hoàng tử nhiều, cũng càng khiến người ta thích hơn. Đương nhiên, lão phu nhân cũng hiểu, vì đối phương là cháu ngoại của mình nên bà mới thấy thoải mái như thế.

“Ngoại… tổ mẫu!” Lãnh Tử Hàn hơi choáng váng, lúc ấy chỉ nghĩ đến là có thể giúp nàng, lại không ngờ bây giờ phải gọi một bà cụ không quen biết là bà ngoại.

Lão phu nhân nghe vậy vô cùng cao hứng, khí sắc trên mặt cũng tốt hơn nhiều, nói: “Rốt cuộc cháu cũng đến đây, cháu ở lại Nam Nhạc thêm vài ngày được không? Phủ Tề quốc công ta không có gì nhiều, nhưng ăn mặc đi lại vẫn không thiếu, cháu cũng có thể trò chuyện với Cẩm nhi nhiều hơn!”

Cái gì? Tô Cẩm Bình nghe thấy thế liền vội vàng nháy mắt với Lãnh Tử Hàn, ý bảo hắn nhanh chóng từ chối. Lừa một lần là quá rồi, lại còn lừa cả một thời gian ngắn sao? Như thế này không ổn đâu?! Hơn nữa, còn bảo Lãnh Tử Hàn ở lại phủ Tề quốc công, chuyện này…

Có điều, ánh mắt của nàng bị Lãnh Tử Hàn phớt lờ, không biết là không nhìn thấy hay giả vờ không thấy, cười quyến rũ nói với lão phu nhân: “Vậy thì tốt quá! Để cho cháu tiện nói chuyện với Cẩm nhi, ngoại tổ mẫu cũng sắp xếp phòng của cháu gần muội ấy một chút nhé!”

Cái quái gì thế?! Tô Cẩm Bình bỗng có cảm giác muốn chửi thề! Đầu tiên là Bách Lý Kinh Hồng, giờ tới Lãnh Tử Hàn, không có tên nào là đèn cạn dầu hết. Nếu Lãnh Tử Hàn thật sự ở cách vách mình, cái hũ dấm chua nào đó chắc chắn sẽ giận dỗi với nàng!!! Có điều, ở cổ đại dù có là huynh muội cũng không nên ở gần quá đúng không, hẳn là lão phu nhân sẽ không đồng ý.

Ai ngờ, lão phu nhân vừa nghe hắn nói đồng ý ở lại, nhất thời ném hết cả nam nữ khác biệt rồi dè chừng gì gì đó lên tận chín tầng mây, gật đầu lia lịa, cười nói: “Không vấn đề, hai cháu là huynh muội ruột thịt, cũng nên thân thiết với nhau một chút!”

“Không được! Ngoại tổ mẫu, ở Đông Lăng ca ca còn có chuyện quan trọng, chúng ta không nên để huynh ấy bị chậm trễ!” Tô Cẩm Bình lên tiếng, nếu thật sự để Lãnh Tử Hàn ở cách vách nàng, không biết sẽ gặp bao nhiêu phiền phức.

“Tiểu Cẩm, trước khi đến đây ca ca đã xử lý xong chuyện ở Đông Lăng rồi, không cần lo!” Lãnh Tử Hàn cười vô cùng gian tà, tâm trạng rất tốt, nhất thời cảm thấy vết thương trên người đều dễ chịu hơn nhiều.

“Nhưng mà…”

Lão phu nhân không vui ngắt lời nàng: “Được rồi, không nhưng nhị gì nữa, chẳng lẽ ca ca cháu ở đây với cháu thêm vài ngày, trò chuyện với bà già sắp chết này vài ngày, mà cháu cũng không hài lòng sao?”

Ặc… “Vâng!” Giờ nàng có thể nói gì khác được sao?

Vì thế, nói thêm vài câu, Lãnh Tử Hàn liền dùng thân phận ca ca của Tô Cẩm Bình để bước vào phủ Tề quốc công, lại ở ngay cạnh phòng của nàng, chỉ vừa bước ra khỏi cửa là gặp nhau.



“Cái gì?” Giọng nói lạnh lẽo mang theo sự tức giận khó kìm nén, đôi mắt sáng như trăng ngùn ngụt bốc lửa. Dù là để thoát nạn thì cũng không nên kéo cả Lãnh Tử Hàn đến phủ Tề quốc công chứ? Hơn nữa bây giờ còn ở lại? Còn ở cạnh phòng nàng? Đây không phải là tạo cơ hội cho Lãnh Tử Hàn ‘nhất cự ly, nhì tốc độ’ sao?

Phong thấp tha thấp thỏm đứng giữa phòng, thật ra, trước khi bẩm báo họ đã biết điện hạ sẽ tức giận rồi, nên mới chơi bao búa kéo cả nửa ngày, sau khi hắn ta thua cuộc, đành phải chấp nhận số mệnh bước vào bẩm báo chuyện này với điện hạ. Nhưng mà… ông trời ơi, hắn ta sẽ không trở thành con cá chết trong chậu chứ?!

Ngay sau đó, trong phòng im lặng đến kỳ dị, lặng đến mức không nghe thấy cả tiếng thở. Phong lẳng lặng quan sát sắc mặt của điện hạ nhà mình, nhìn biểu cảm không có gì khác thường, nhưng dường như hắn ta lại nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi như có như không, không biết có phải ảo giác không, một giọt mồ hôi lăn dài trên trán, ngập ngừng nói: “Điện… điện hạ, dù sao Lãnh Tử Hàn cũng dùng thân phận đại ca của Hoàng tử phi để ở lại, cho nên hẳn sẽ không làm chuyện gì vượt quá giới hạn đâu, ngài… yên tâm!” Nói xong, chính hắn ta cũng muốn phỉ nhổ mình, chuyện này mà yên tâm được sao? Đừng nói đến điện hạ không yên tâm, ngay cả thuộc hạ như hắn ta cũng khó mà yên tâm được!

Nghe thấy Phong thốt ra mấy chữ “chuyện vượt quá giới hạn”, vẻ lạnh lẽo trong mắt hắn càng dày đặc hơn, đôi mắt luôn sáng như trăng lúc này như ngưng đọng lại khiến người ta nhìn thấy từng tảng băng dao động trong mắt hắn.

“Điện hạ, ngài, ngài định làm thế nào bây giờ?” Nếu không làm gì cả thì quá lợi cho tên Lãnh Tử Hàn kia, nhưng mà… cũng không thể lao vào phủ Tề quốc công lôi Lãnh Tử Hàn ra ngoài được đúng không?

Làm thế nào bây giờ… Hắn đứng dậy, chậm rãi bước đến bên cửa sổ, suy nghĩ đối sách… Trong lòng hiện lên hàng trăm nghìn suy nghĩ muốn xé nát Lãnh Tử Hàn ra, nhưng hắn biết, nếu không dùng quân đội, chắc chắn không giết được cái tên chướng mắt kia, nhưng dùng quân đội, thế lực của hắn sẽ bại lộ hoàn toàn. Có điều, bảo hắn cứ ngồi yên nhìn người ta ở đó ‘gần quan được ban lộc’ như vậy à? Không có cửa đâu!!!

Hắn bước nhanh ra khỏi phòng, Phong đi sau lưng hỏi: “Điện hạ, ngài định làm gì ạ?”

“Chuẩn bị xe, đến phủ Tề quốc công”…



“Cô nương, ngài muốn tìm người giả làm ca ca thì tìm người khác cũng được mà, vì sao lại cố tình chọn Lãnh Tử Hàn?” Làm thế không phải là khiến điện hạ phiền phức sao? Cô cũng không dám tưởng tượng sau khi biết chuyện này, điện hạ sẽ tức đến mức nào!

Trong lòng Tô Cẩm Bình cũng vô cùng hối hận: “Cô nghĩ mà xem, ngoại tổ mẫu nói nếu gặp huynh trưởng, bệnh của bà sẽ khá hơn nhiều, ta cũng không thể tìm một tên lang thang bụi đời nào về chọc tức bà được đúng không? Vì thấy Lãnh Tử Hàn cũng không tệ lắm, nên mới…”

“Nhưng mà nhất định điện hạ sẽ…” ầm ĩ với ngài đó! Cô phát hiện ra, dạo này tính cách của điện hạ càng lúc càng trẻ con, để điện hạ biết được, khụ khụ…

“Ta biết!” Mặt nàng buồn rười rượi, gục đầu xuống bàn. Vì biết, nên giờ mới cực kỳ muốn chết đây!

Đúng lúc này, Hiên Viên Dĩ Mạch bước vào: “Cô nương, Thanh Phong các xảy ra chuyện.”

“Chuyện gì?” Tô Cẩm Bình ngồi bật dậy, không phải bị mình liên lụy chứ?

Thấy nàng kinh ngạc, Dĩ Mạch cũng nhíu mày: “Là Bình Quảng vương ạ, gã vừa ý Mộng Trầm Tịch, nhưng nàng ấy sống chết không theo, Băng Tâm cũng là người kiên quyết, liền đối đầu với gã, có điều, người mà Bình Quảng vương đưa tới đều có võ công cao cường, vì thế có rất nhiều người ở Thanh Phong các bị thương, giờ còn chưa biết tình hình phát triển thế nào.”

“Không được, chúng ta lập tức qua đó!” Thanh Phong các đã giúp nàng, ân tình này chắc chắn phải đáp trả. Nàng vội vội vàng vàng đi ra khỏi phòng, lại đụng ngay Lãnh Tử Hàn đang đi tới: “Tiểu Cẩm, sao thế?”

Không kịp nói rõ với hắn, nàng liền đi thẳng ra ngoài, nhưng lại gặp lão phu nhân đang tới tìm nàng: “Cẩm nhi, cháu định đi đâu?”

Đi đâu, đi đâu? Đúng rồi! “Ngoại tổ mẫu, ca ca vừa tới Nam Nhạc, cháu muốn dẫn huynh ấy ra ngoài chơi!” Lý do này được đúng không?

“Ừ, nên dẫn nó ra ngoài chơi, tới trướng phòng lĩnh ít bạc rồi đi, đừng để người ta nói phủ Tề quốc công ta không phóng khoáng.” Lão phu nhân phân phó.

Bạc!!!

“Linh nhi, cô đi lấy bạc, Dĩ Mạch, cô đi trước với ta!” Có bạc mà không lấy là vương bát đản. Dứt lời nàng liền đi cùng Lãnh Tử Hàn ra ngoài… để lại Linh nhi đứng sau lưng run run khóe miệng, thời điểm này mà còn nghĩ đến bạc, cô nương thật đúng là…

Bọn họ đi không lâu, một chiếc xe ngựa trắng sạch sẽ thuần khiết dừng lại trước cửa phủ Tề quốc công, người bên trong chậm rãi bước ra, những người ở cửa vừa nhìn thấy lập tức chạy vào bẩm báo.

Chỉ một lát sau, Tề quốc công và Vân Dật ra đến nơi, vừa thấy Bách Lý Kinh Hồng liền cúi người hành lễ: “Tam hoàng tử điện hạ!”

“Miễn lễ.” Hắn nhẹ nhàng đáp hai chữ, cũng chẳng muốn nói nhiều với bọn họ, hắn đến là để tìm nàng, hơn nữa, hắn muốn biết phòng của Lãnh Tử Hàn và phòng của nàng, rốt cuộc… gần nhau đến mức nào!!!

Tề quốc công đứng thẳng người lại, cười nói: “Điện hạ tới tìm Cẩm nhi à?”

“Đại nhân, biểu tiểu thư không có nhà, nàng đưa biểu thiếu gia ra ngoài chơi rồi ạ!” Hạ nhân ngoài cửa nói.

Những lời này khiến mặt người nào đó đen lại! Chỉ mới đến có một buổi sáng, đã ra ngoài chơi à?! Nếu để hắn ta ở thêm vài ngày nữa, ở mãi đến khi bọn họ thành thân luôn thì mình còn có cơ hội nữa sao? Nghĩ vậy, bàn tay dưới tay áo bào siết chặt lại, trên mu bàn tay còn nổi gân xanh.

Tề quốc công ngạc nhiên, rồi nói với Bách Lý Kinh Hồng: “Điện hạ, thật không khéo, nếu vậy, mời ngài vào phủ ngồi một chút, có lẽ Cẩm nhi sẽ về nhanh thôi.”

“Không cần. Cáo từ.” Hắn phun ra bốn chữ, trên mặt tỏ chút vẻ cung kính, sau đó ôm một bụng tức giận bỏ đi.

Nhìn theo bóng lưng của hắn, Tề quốc công thầm gật đầu, từ lúc Tam hoàng tử điện hạ về nước tới nay, luôn luôn rất lãnh đạm với Hoàng thượng, vừa rồi lại có thể tỏ chút cung kính với mình, xem ra hắn rất thật lòng với tiểu Cẩm, nghĩ vậy ông cũng vui mừng. Nhưng nghĩ đến hôn sự của hai đứa con gái của mình, ông lại không khỏi đau đầu! Cháu gái gả cho Tam hoàng tử, con gái thứ hai hình như lại vừa ý Tứ hoàng tử, chuyện này… ôi!

Phong hoảng hồn vội vàng đánh xe, cảm nhận được luồng khí lạnh truyền từ bên trong ra khiến hắn ta thường run lên vài cái, xem ra hôm nay điện hạ vô cùng tức giận, Vẫn cũng thật là… chuyện lớn như vậy mà không bẩm báo với điện hạ, để bọn họ không chuẩn bị gì cả, nếu biết trước đã có thể nghĩ cách ngăn lại rồi.

“Hủy!” một tiếng lạnh tanh vang ra từ trong xe ngựa.

Hủy lập tức lên tiếng: “Điện hạ!”

“Đi theo họ.” Một mình Vẫn đi theo hắn cũng thấy không yên tâm, nếu Lãnh Tử Hàn mà nói với Cẩm nhi lần trước mình bị thương là do chính mình bày ra, thì phiền phức không nhỏ.

“Vâng!” Hủy đáp, định rời đi.

“Đợi đã!” Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, ngừng một chút rồi nói tiếp, “Nhớ kỹ, đừng cho Lãnh Tử Hàn có cơ hội thể hiện gì cả!”

Một vạch đen chảy xuống sau gáy: “Vâng, điện hạ!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom