• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút! (4 Viewers)

  • Chương 126

Từ sau khi xảy ra chuyện đó, lão phu nhân nói không muốn nhìn thấy mấy thứ thương phong bại tục, nên Vân Lam vẫn bị nhốt trong phòng mình, trừ mỗi ngày tới quỳ ở từ đường ba canh giờ thì không được đi đâu khác, vì thế hôm nay ăn cơm cũng không có mặt Vân Lam. Cha của Vân Lam ngồi ở chỗ của mình, cúi đầu ăn cơm, không nói một lời, còn Mộ Dung thị đỏ bừng hai mắt, dù sao cũng là con gái của mình, dù có sai trái nhiều hơn nữa, thì bị nói thành thế này trong lòng bà cũng có chút oán giận. Bà ta đặt đũa xuống, nói: “Mẫu thân, con ăn no rồi, cơ thể con không được thoải mái lắm, con lui trước ạ.”

“Ừ!” Hiển nhiên là vì chuyện của Vân Lam nên lão phu nhân cũng chẳng muốn nhìn thấy Mộ Dung thị.

Nghe mấy lời qua lại này, Tô Cẩm Bình thoáng toát mồ hôi lạnh, may mà tối hôm trước bị Lãnh Tử Hàn cắt ngang, nếu không, nàng và tên kiêu ngạo kia mà xảy ra chuyện gì đó, chỉ e lão phu nhân cũng sẽ không hòa nhã gì với nàng. Cắm cúi ăn một lúc, nàng chợt ngẩng đầu nói với Tề quốc công: “Cữu cữu, người nghĩ, nếu các đại phu đều bó tay không có cách nào, liệu mạng của Mộ Dung Phong còn cứu được không?”

“E là phải tìm thần y. Mỗi đại thần y đều có một đệ tử chân truyền, kế thừa y bát của mình, chỉ tiếc là tới thế hệ này, không biết vì sao lão thần y lại chọn Bắc Minh hoàng làm đồ đệ, truyền hết tất cả y học tuyệt thế của mình cho hắn ta. Mà mấy năm trước lão thần y đã qua đời rồi, dù sao Bắc Minh hoàng cũng là Hoàng đế, mời hắn ta cứu người còn khó hơn lên trời. Dù Mộ Dung gia là họ hàng của hắn ta, nhưng ta nghĩ, hắn ta sẽ không hạ mình tới cứu người. Nếu Bắc Minh hoàng không cứu, vậy thì khó nói, phải chờ xem số mệnh của Mộ Dung Phong thôi.” Tề Quốc công nói hết những gì mình biết ra.

Với sự hiểu biết của Tô Cẩm Bình dành cho tên mỹ nhân rắn rết kia, thì bản thân hắn ta ghét nhất là những kẻ vô dụng, Mộ Dung Phong bị gài bẫy đến mức đó, còn tự mình tức giận đến ngã bệnh, thì chắc chắn Quân Lâm Uyên còn không thèm liếc nhìn lấy một cái chứ đừng nói là cứu giúp. Vì vậy, trên mặt Tô Cẩm Bình liền nở nụ cười sung sướng, bước thứ hai trong kế hoạch báo thù của mình cũng thành công! Nôn ra máu à, sẽ có lúc cả nhà các ngươi đều nôn ra máu, ngày luyện binh của Cấm vệ quân kinh thành sắp tới rồi, ngày Mộ Dung gia bị diệt cũng không còn xa.

“Tiểu Cẩm, ăn cơm xong đưa ca ca đi du hồ được không?” Lãnh Tử Hàn quay đầu sang nhìn Tô Cẩm Bình cười.

Vì thế, một ánh mắt lạnh như băng lại quét về phía nàng, cô nàng nào đó nhất thời cảm thấy từng đợt khí lạnh toát tỏa ra, cười gượng nói: “Du hồ ạ? À ha ha… Muội không thích du hồ, nếu chết đuối thì không hay đâu!”

Hắn ta nói du hồ, chứ có phải là “bơi” trong hồ đâu???

(Từ ‘du – 游’ vừa có nghĩa là bơi lội, vừa có nghĩa là du ngoạn, dạo chơi)

“Cẩm nhi phải đi đạp thanh với ta.” Hắn thản nhiên nói, muốn đập nát ý đồ của Lãnh Tử Hàn từ trong trứng nước.

Sau đó, hắn nhẹ nhàng đưa mắt nhìn Tô Cẩm Bình, trong đáy mắt còn mang theo vẻ ai oán, vì thế, cô nàng nào đó hoàn toàn không có sức kháng cự với ánh mắt này, liền vừa cầm đũa và cơm, vừa gật đầu.

“Ta cũng muốn đi!” Lãnh Tử Hàn lên tiếng, ánh mắt liếc ngang Bách Lý Kinh Hồng.

Hắn lãnh đạm quay sang nhìn hắn ta, đôi mắt xám bạc như ánh trăng say lòng người mang theo vẻ ghét bỏ, nói: “Bản cung và Cẩm nhi đi đạp thanh, các hạ không cảm thấy nếu mình đi theo thì thật quá không tâm lý sao?”

Mọi người trên bàn cơm lại quay sang nhìn nhau, lão phu nhân ho khan một tiếng, cũng cảm thấy Lãnh Tử Hàn đi theo không ổn lắm, đang định lên tiếng, giọng nói của Lãnh Tử Hàn lại vang lên trước: “Cô nam quả nữ ra ngoài du ngoạn cũng không ổn lắm, dù là vợ chồng chưa cưới, cũng cần kiêng dè một chút thì hơn. Tiểu Cẩm còn chưa gả cho Tam hoàng tử, nếu trước khi đại hôn Tam hoàng tử lại bất hạnh gặp phải chuyện bất trắc gì đó, thì sau này tiểu Cẩm thành thân sao được? Vì thế, người làm ca ca như ta đây vẫn nên đi theo thì tốt hơn, tiểu Cẩm còn nhỏ tuổi, lỡ bị người nào đó mê hoặc lại làm ra chuyện gì không hợp lễ giáo!!!” Hắn ta sẽ cố gắng để Bách Lý Kinh Hồng “gặp chuyện bất trắc” trước đại hôn!!!

“Khụ khụ…” Tề Quốc công ho khan trước, trong lòng cũng thật sự không biết nói gì với cháu ngoại trai của mình, nói cái gì cũng tùy tiện, còn nguyền rủa đối phương gặp chuyện bất trắc ngay trước mặt người ta, không phải là quá đáng sao…

“Bản cung không gây thù chuốc oán với ai, sao lại gặp bất trắc chứ? Ngược lại, các hạ hẳn là nên cẩn thận một chút mới đúng, cuộc đời Cẩm nhi thích nhất là bạc, nếu đại ca bất hạnh qua đời, còn phải tốn tiền lo liệu tang lễ, chắc chắn Cẩm nhi sẽ đau lòng lắm.” Giọng nói lạnh tanh vang lên, trong ngữ điệu chứa đầy đao thương, hắn cũng không hy vọng người đàn ông chướng mắt này sống lâu thêm một ngày nào cả!

Mấy lời này khiến Tô Cẩm Bình không kìm được liền quay sang nhìn hắn một cái, xem ra hôm nay người này bị chọc tức không nhẹ rồi, hoàn toàn lật ngược lại hình tượng vốn có của hắn!!!

“Khụ khụ khụ…” Giờ thì mọi người trên bàn đều ho khan, lão phu nhân sặc đến đỏ bừng mặt, rốt cuộc hai người này là thế nào? Thật sự là hảo hữu tri kỷ sao? Hảo hữu tri kỷ mà nguyền rủa đối phương như vậy sao?! Khó khăn lắm mới thuận khí được, bà liền lên tiếng: “Hàn nhi nói cũng có lý, cô nam quả nữ xuất môn dễ khiến mọi người đặt điều nói xấu, hơn nữa Hàn nhi tới Nam Nhạc chưa bao lâu, cũng nên ra ngoài du ngoạn một chút, vậy thì cùng đi cả đi!”

Lãnh Tử Hàn nghe vậy liền mừng rỡ, gắp thức ăn vào bát lão phu nhân: “Ngoại tổ mẫu, người ăn cái này đi!” Gọi xong một tiếng, hắn ta lại chợt cảm thấy tiếng gọi “ngoại tổ mẫu” này thật ra còn rất gần gũi với Tiểu Cẩm, có cảm giác như cháu rể lại mặt vậy. Vì thế, dưới ánh mắt chăm chú như muốn giết người của người nào đó, Lãnh Tử Hàn lại cao giọng gọi mấy tiếng “Cữu cữu”, “cữu mẫu”, gắp thức ăn cho hết mọi người. Gắp xong, hắn ta còn khiêu khích quay sang nhìn Bách Lý Kinh Hồng một cái.

Sau gáy Tô Cẩm Bình chảy xuống một giọt mồ hôi rất lớn, cúi đầu, cố gắng không để ý đến màn đối chọi gay gắt của hai người họ. Bách Lý Kinh Hồng đặt đũa xuống, lãnh đạm nói: “Ta no rồi”, sau đó đứng dậy đi ra hậu viện.

Vì thế, Tô Cẩm Bình biết lần này lớn chuyện, đang định đứng dậy đi theo hắn, lại nghe Lãnh Tử Hàn nói: “Tiểu Cẩm, quan tâm đến hắn làm cái gì? Hắn no rồi, chúng ta còn chưa no, ăn tiếp đi!”

Lão phu nhân cũng quan tâm nói: “Đúng thế, Cẩm nhi à, cháu đã ăn được mấy miếng đâu, chỉ toàn nói chuyện thôi, ăn no rồi đi tìm Tam hoàng tử sau!”

Vì thế, trong tâm trạng vô cùng dằn vặt, Tô Cẩm Bình vội vàng ăn cho xong, Lãnh Tử Hàn ở bên cạnh khẽ cười nhìn nàng, trận chiến hôm nay quả thật đã chứng minh địa vị của Bách Lý Kinh Hồng trong lòng nàng nặng hơn mình rất nhiều, nhưng mà… vẫn còn nhiều thời gian!!!

Sau khi ăn xong, Tô Cẩm Bình đặt đũa xuống, vội vàng chạy về hậu viện, một cảm giác áy náy tội lỗi nồng đậm quanh quẩn trong lòng nàng. Nàng biết trong lòng hắn chắc chắn không thoải mái, nếu đổi lại là nàng, đặt mình vào vị trí của hắn, thì chắc đã phát hỏa từ lâu rồi, thế nên, bây giờ nàng phải nhanh chóng đi an ủi xoa dịu hắn một chút thì hơn.

Bước vào phòng, nàng thấy ngay người kia đang ngồi trong phòng, khẽ nhắm hai mắt như đang dưỡng thần, mà vị chua chua lại tràn ngập khắp cả căn phòng, hun người ta đến không thể thở nổi.

“Tiểu Hồng Hồng à…” Giọng điệu dỗ dành vang lên, khụ khụ… còn có cả phần chột dạ nữa.

Đương nhiên, không có tiếng trả lời.

“Tiểu Hồng Hồng yêu quý?” Không ngừng cố gắng.

Có điều, vẫn không nghe thấy ai đáp lời.

Nàng lê bước đến ngồi trước mặt hắn, chống cằm nhìn gương mặt tuyệt mỹ của hắn, cắn môi dưới, nói gì cũng không dám, trong lòng như treo đến mười lăm thùng nước, bất an!!!

“Ăn no chưa?” Hắn nhẹ nhàng mở mắt ra nhìn nàng.

Hả… “No… no rồi!” Đừng nhìn ta bằng ánh mắt này được không, vô cùng khủng hoảng!!!

“Đồ ăn hắn gắp, có ngon không?” Lại một câu hỏi nữa, trên mặt không có biểu cảm gì nhưng Tô Cẩm Bình lại cảm thấy nhiệt độ quanh mình giảm thêm vài độ nữa.

Nàng vội lắc đầu, nịnh nọt nói: “Chàng gắp ăn ngon hơn!” Ông trời ơi, năm đó khi nàng ám sát tổng thống nước X cũng không căng thẳng thế này, khí chất của người này quá mạnh mẽ, áp lực!!!

Nghe nàng nói vậy, không khí xung quanh mới dịu đi một chút. Trong đôi mắt xám bạc thoáng xuất hiện nụ cười giảo hoạt, gọi mấy câu “Ngoại tổ mẫu”, “Cữu cữu”, “Cữu mẫu” đâu phải bản lĩnh gì chứ, nếu Bách Lý Kinh Hồng hắn muốn, hắn cũng có thể gọi như thế được, nhưng sau khi đặt đũa xuống, Cẩm nhi tình nguyện đi theo mới là bản lĩnh của hắn! Như vậy, hiện giờ trong lòng gã đàn ông kia hẳn cũng rất chua nhỉ?!

“Đúng rồi, phủ Tam hoàng tử cháy là thế nào?” Hôm nay trong đại sảnh, nghe hai người họ nói vậy, nàng cảm thấy kỳ dị lạ thường, từ trong ra ngoài đều lộ ra vẻ kỳ quái.

Hắn nghe vậy, chỉ khẽ nhắm mắt lại như không muốn nói đến điều gì, nhưng lại vô tình lộ ra lửa giận.

Nhìn dáng vẻ như bùng cháy của hắn, Tô Cẩm Bình đoán: “Chẳng lẽ thật sự do Lãnh Tử Hàn phái người làm sao?”

“Không phải.” Hắn mở mắt ra, sau đó nhẹ nhàng đáp, giọng nói rất khác thường, như có chút uất ức, lại như có chút căm hờn không biết trút vào đâu, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.

Vì vậy, Tô Cẩm Bình hung hăng nghiến răng: “Quả nhiên là Lãnh Tử Hàn đáng chết kia mà, chẳng lẽ hắn không biết tiền của phủ Tam hoàng tử đều là tiền của bà đây sao chứ? Hắn đốt biết bao nhiêu bạc của ta thế này!!! Không được, ta phải đi tìm hắn!”

Nàng vừa dứt lời, cổ tay lại bị người ta kéo lại, nhìn nàng nói: “Thật sự không phải mà.” Ánh mắt lại lóe lên một chút.

Ánh mắt này vừa xuất hiện, Bách Lý Kinh Hồng lập tức biến thành người đáng thương có nỗi khổ mà phải nuốt vào lòng, còn Lãnh Tử Hàn chính là đại ma đầu ức hiếp người khác! Điều này càng làm suy nghĩ muốn tính sổ hắn ta trong đầu Tô Cẩm Bình càng trở nên kiên định hơn: “Không được, ta phải tính sổ với hắn, ta không nuốt trôi cục tức này được!”

“Đừng nói chuyện với hắn, ta không thích!!!” Giọng điệu lãnh đạm, nhưng từ ngữ đầy vẻ ghen tuông! Hơn nữa, không để cho Lãnh Tử Hàn có cơ hội giải thích không phải sẽ tốt hơn sao?

“Được!” Tô Cẩm Bình đồng ý rất dứt khoát, trong mắt bùng lên ngọn lửa, đốt mất bao nhiêu bạc của nàng, Lãnh Tử Hàn, lần này huynh đùa hơi quá rồi!!! Hiện giờ, ngoài việc muốn đánh hắn ta vài cái ra, trong lòng nàng đã không còn muốn nói gì với hắn ta nữa!

Mải tức giận, nàng lại không nhìn thấy vẻ giảo hoạt thoáng qua trong mắt người nào đó. Hắn đâu có nói sai, đúng không?

Chờ đến khi Tô Cẩm Bình có vẻ bình tĩnh hơn một chút, hắn bỗng nhẹ nhàng nói: “Ta ghen.”

À… “Ta biết!” Chuyện rõ như ban ngày rồi còn nói với nàng làm gì?

Hắn đưa tay kéo nàng vào lòng: “Vì thế, nàng phải bồi thường.” Sắc mặt không đổi, ánh mắt sáng rực.

“Chàng muốn ta bồi thường thế nào?” Da đầu hơi run lên.

Một nụ hôn triền miên lưu luyến ập tới: “Tiếp tục chuyện… tối hôm trước còn chưa làm xong…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom