• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút! (1 Viewer)

  • Chương 151

Ở bên hắn bao lâu nay, nhưng đây là lần đầu tiên Tô Cẩm Bình thấy hắn lộ rõ nét mặt vui mừng như vậy, khiến nàng không khỏi tò mò về người đang chờ ở ngoài kia.

“Điện hạ, ngài…” Phong không hiểu.

“Bản cung tự ra đón.” Giọng nói lãnh đạm của hắn lần đầu tiên có vẻ vội vàng.

Phong ngạc nhiên ngẩn người, còn có người nào cần điện hạ tự ra đón sao? Địa vị của người đó cao đến mức đấy sao?

Tô Cẩm Bình đi theo hắn ra cửa. Vừa tới cửa, nàng nhìn thấy ngay một người đàn ông mặc áo bào đen đang quay lưng về phía họ, trên tay cầm một chiếc quạt lông vũ, chậm rãi phe phẩy. Làn gió nhẹ thôi bay vạt áo ông ta, tạo nên chút dáng vẻ như đại tiên đắc đạo.

“Sư phụ!” giọng nói lành lạnh vang lên nhưng lại tỏ rõ sự kích động.

Sư phụ? Ấn tượng của Tô Cẩm Bình về sư phụ của hắn vốn rất tốt đẹp, hai mươi năm trước, Bách Lý Kinh Hồng vừa được bốn tuổi, Mặc Khiếu này đã có thể tính toán dọn đường cho hắn tất cả, lấy được sự tương trợ của Tề quốc công. Người này, không chỉ thật lòng thật dạ với Bách Lý Kinh Hồng, mà thật sự cũng không đơn giản!

Bách Lý Kinh Hồng vừa dứt lời, người đàn ông mặc áo bào đen kia liền quay người lại, khuôn mặt tuấn nhã thanh tú, dường như năm tháng không hề để lại dấu vết nào trên mặt ông ta, khiến cho ông ta nhìn không hề giống một người đã hơn bốn mươi tuổi, mà chỉ giống một người đàn ông vừa hơn ba mươi tuổi, toát lên vẻ quyến rũ của người đàn ông trưởng thành. Nếu muốn dùng một từ nào đó để miêu tả về ông, thì chỉ có bốn chữ “vũ phiến luân cân”! (*)

(*) Vũ phiến luân cân 羽扇纶巾 Từ này để miêu tả phong thái thong dong, đạo mạo, vũ phiến (quạt lông vũ) và luân cân (mũ vải) là hai điểm đặc trưng của Gia Cát Lượng. Nên dùng từ này để miêu tả Mặc Khiếu cũng có phong thái như Gia Cát Lượng. Chỗ này mình cũng chỉ giải thích theo ý hiểu của mình nên hơi tối nghĩa một chút, mọi người thông cảm. Có thể tham khảo hình ảnh Gia Cát Lượng để biết thêm chi tiết :big_smile:

Mặc Khiếu nhìn Bách Lý Kinh Hồng, mắt đầy ý cười: “Tiểu tử, không làm vi sư thất vọng!” Đồ đệ của ông ta không hổ là sao đế vương trời sinh, trước khi quân cờ bí mật của mình khởi động, hắn cũng đã nắm giữ được thế cục, tài trí như vậy quả không phụ tâm huyết bao nhiêu năm của ông ta.

Bách Lý Kinh Hồng đi tới trước mặt ông ta, đôi môi mỏng khẽ mấp máy nhưng lại không nói được lời nào.

Mặc Khiếu thấy vậy lại cười: “Được rồi, không biết nói gì thì đừng nói nữa, từ nhỏ tính cách của con đã trầm lặng như vậy, vi sư quen rồi!”

Nghe ông ta nói vậy, Bách Lý Kinh Hồng hơi mất tự nhiên, khẽ ‘vâng’ một tiếng.

Lúc này, Mặc Khiếu mới như chợt nhận ra có Tô Cẩm Bình ở đây, quay sang nhìn nàng với ánh mắt thăm dò: “Cô là?”

“Vị hôn thê của đồ nhi.” Không chờ Tô Cẩm Bình lên tiếng, Bách Lý Kinh Hồng đã trả lời trước, vì câu hỏi này, các cô nương bình thường không tiện đáp lời.

Nhưng hắn vừa nói xong, ánh mắt Mặc Khiếu lại lạnh đi, nhìn Tô Cẩm Bình cũng vô cùng sắc bén, khác hoàn toàn dáng vẻ nho nhã vừa rồi. Tô Cẩm Bình cũng không e ngại, lạnh lùng nhìn lại ông ta! Tuy nói rằng phải biết tôn kính trưởng bối, nhưng nếu trưởng bối không vừa mắt nàng, nàng cũng không phải quả hồng mềm mặc người ta bóp nặn.

Sau khi nhìn nhau một lúc lâu, Mặc Khiếu mới chợt nở nụ cười: “Rất có khí phách!” Sống bao nhiêu năm nay, ngay cả nam giới cũng không có mấy người dám đón nhận ánh mắt của ông ta mà không sợ hãi gì, vậy mà đối phương chỉ là một cô gái nhỏ đã có dũng khí như vậy, quả nhiên không tồi. Có điều… sát khí trên người nàng dường như quá nặng.

“Quá khen!” Tô Cẩm Bình cũng biết ánh mắt của đối phương nhìn mình không quá thân thiện, nên cũng không định nói thêm câu gì để làm tăng thiện cảm của đối phương, chỉ lãnh đạm đáp lại hai chữ.

Nhưng Mặc Khiếu cũng không định buông tha cho nàng dễ dàng như vậy, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mắt Tô Cẩm Bình, dường như có thể nhìn thấu tất cả, xuyên thẳng vào tâm hồn của người ta. Ánh mắt kỳ dị này của ông ta khiến Tô Cẩm Bình có cảm giác như mình không có chỗ nào có thể giấu diếm được dưới cái nhìn chăm chú ấy! Một lúc lâu sau, Mặc Khiếu mới nói: “Cô không phải người của thế giới này!” Giọng điệu hoàn toàn chắc chắn.

“Cái gì?” Mọi người đứng ở cửa đều kinh ngạc! Sư phụ của điện hạ là ai, bọn họ đều biết rõ, là Quốc sư Mặc Khiếu rung trời chuyển đất của Nam Nhạc năm ấy, cả đời ông ta từng tính toán số mệnh hàng nghìn hàng vạn lần, nhưng chưa từng tính sai bao giờ! Có điều, Hoàng tử phi tương lai không phải là người của thế giới này… chẳng lẽ… là ma sao?!

Đôi mắt phượng của Tô Cẩm Bình nheo lại, đáy mắt hiện lên tia sáng lạnh. Nàng thực sự không ngờ có người có thể nhìn thấu được mấy chuyện quỷ thần này. Nàng vốn cho rằng thầy tướng số chẳng qua chỉ là giả thần giả quỷ, mà mấy người quốc sư chẳng qua cũng chỉ là có chút thông minh để đoán trước sự việc thôi, nhưng… bây giờ phải xử lý thế nào?

Bách Lý Kinh Hồng cũng kinh ngạc, đương nhiên hắn biết Tô Cẩm Bình không phải người của thế giới này, ngày ấy nàng cũng đã nói qua với hắn rồi, nhưng sư phụ lại nói ra trước mặt mọi người như vậy, quả thật không ổn. Hắn đang định lên tiếng, Mặc Khiếu lại sững lại một chút: “Không phải!”

Dứt lời, ông ta vội vàng bấm đốt ngón tay vài cái, một lúc lâu sau, lại ngừng lại nhìn Tô Cẩm Bình, mặt đầy vẻ ngẫm nghĩ: “Không ngờ lại có chuyện như vậy, coi như là duyên số! Nhưng quay trở lại cũng không biết là họa hay phúc!”

Quay trở lại?! Ý ông ta là gì? Nàng vốn là người của nơi này sao?! Tô Cẩm Bình nghe vậy chỉ thấy vô cùng kỳ quái, Mặc Khiếu lại cười nói tiếp: “Được rồi, đừng đứng ở cửa nữa, vào trong nhà thôi!”

Bách Lý Kinh Hồng khẽ gật đầu rồi cùng Tô Cẩm Bình đưa Mặc Khiếu vào chính sảnh. Sau khi ngồi xuống, mọi người đều tự động rời khỏi phòng, Tô Cẩm Bình hỏi: “Tiên sinh, ông nói quay trở lại cũng tốt là có ý gì?” Chẳng lẽ có liên quan đến thân thế của mình sao?

Mặc Khiếu nghe vậy chỉ phe phẩy cây quạt trên tay, nói: “Thiên cơ bất khả lộ!”

Cứt thối! Tô Cẩm Bình chợt có cảm giác muốn chửi thề, nhưng nghĩ đến đối phương là sư phụ của Bách Lý Kinh Hồng, nàng vẫn nhịn xuống.

“Đồ nhi, con không hiếu kỳ thời gian vừa rồi sư phụ đi đâu sao?” Mặc Khiếu vừa phe phẩy quạt, vừa nhìn Bách Lý Kinh Hồng hỏi.

Bách Lý Kinh Hồng im lặng một lát, đáp: “Chắc là đi du sơn ngoạn thủy ạ?”

“Ha ha ha… cũng không ngốc!” Mặc Khiếu nói rồi nở nụ cười có vẻ rất sung sướng.

Tô Cẩm Bình không kìm được lườm hai người một cái, mấy câu vô nghĩa này có gì cần đoán đâu chứ. Có điều, thầy trò hai người đoàn tụ, mình hẳn cũng nên biết điều tránh mặt một chút. Nghĩ vậy nàng liền đứng dậy: “Hai người tán gẫu, ta đi dạo một chút.”

Bách Lý Kinh Hồng đang định lên tiếng thì Mặc Khiếu lại nói trước: “Đi sang phía Tây hậu viện đi!”

Nghe ông ta nói vậy, Tô Cẩm Bình không hiểu ông ta có ý gì, nhưng thấy ông ta lại tiếp tục quay đầu đi phe phẩy quạt, có vẻ không định giải thích gì thêm, nàng liềm mím môi, oán thầm trong lòng rồi đi về phía ông ta vừa nói.

Đôi mày đẹp của Bách Lý Kinh Hồng hơi nhíu mày, nhìn Mặc Khiếu không hiểu, phía Tây hậu viện là nơi Huyền các của Dạ Mạc sơn trang luyện kiếm và ám sát, những người khác không dễ dàng đi vào đó. Sư phụ bảo nàng đi qua đó là có ý gì?

Bắt gặp ánh mắt khó hiểu của Bách Lý Kinh Hồng, Mặc Khiếu khẽ cười: “Sao thế? Lo nàng gặp chuyện gì à?”

Hắn lắc nhẹ đầu tỏ ý không phải.

Mặc Khiếu lại đứng dậy: “Trên người nàng có một luồng sát khí, nếu vi sư đoán không nhầm, thì kiếp trước nàng làm sát thủ. Để nàng đi qua đó, chẳng qua cũng chỉ vì muốn nhìn xem nàng có thực lực để đứng cạnh con hay không thôi.”

Nghe ông ta nói vậy Bách Lý Kinh Hồng mới yên lòng. Dù sao, hắn có thể thừa nhận chuyện nàng không phải là người của thế giới này, nhưng hắn không biết sư phụ có thể chấp nhận được hay không.

“Đi thôi, theo vi sư qua đó xem.” Dứt lời, Mặc Khiếu đi trước, Bách Lý Kinh Hồng đi sát phía sau.

Còn chưa tới nơi mà Mặc Khiếu chỉ, Tô Cẩm Bình đã cảm giác được một luồng sát khí cực mạnh bao phủ, không phải là sát khí của một hai người, mà là của cả một đám người phát ra. Trong một khoảnh khắc, nàng chợt nhớ tới thời điểm mình rời khỏi hoàng cung Đông Lăng, ở trong địa đạo, nàng có nói với mấy thủ hạ của Bách Lý Kinh Hồng rằng, nếu hắn có thể bình an vô sự trở về, nàng sẽ tự tay huấn luyện đám người kia thay hắn.

Nghĩ vậy, nàng bước nhanh hơn một chút. Người ở cửa nhìn thấy nàng cũng không ngăn lại. Tô Cẩm Bình đi vào liền nhìn thấy Tu đang ôm kiếm đứng một bên nhìn thủ hạ của mình. Mỗi người bọn họ đều xuất chiêu rất nhanh, kiếm phong vô cùng sắc bén, nhưng không bao lâu, Tô Cẩm Bình liền nhìn ra sơ hở của họ! Càng nhìn, đôi lông mày nàng càng nhíu chặt lại.

Thấy Tô Cẩm Bình đến đây, Tu vốn đang định hành lễ, nhưng thấy nàng nhíu mày nhìn đám thủ hạ đáng kiêu ngạo của mình, hơn nữa ánh mắt còn có vẻ rất bất mãn, khiến tự tôn của Tu bị tổn thương sâu sắc. Hắn ta bất chấp lễ giáo chủ tớ, bước tới nói: “Hoàng tử phi, bọn họ làm gì khiến cô bất mãn sao?”

Hắn ta vừa dứt lời, động tác của mọi người đều hơi dừng lại một chút, vểnh tai chờ câu trả lời của Tô Cẩm Bình. Dù sao, có được sự thừa nhận của chủ nhân là sự tự hào của mỗi ám vệ, mà Hoàng tử phi là người điện hạ đã thừa nhận, đương nhiên cũng là chủ nhân của họ.

“Quá yếu!”

Chỉ hai chữ không chút nể nang!

Nghe vậy, nhóm ám vệ đều giận dữ, cảm giác như có một ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng mình, nhưng e ngại đối phương là chủ nhân nên cũng không tiện bùng phát!

Tu cười lạnh một tiếng, nói: “Có gì chưa ổn, xin Hoàng tử phi chỉ giáo!” Hắn ta biết Hoàng tử phi rất lợi hại, nhưng vừa rồi thủ hạ của hắn ta đang luyện trận pháp tuyệt sát, mỗi người ra tay đều chứa đựng ý đồ khác, đồng thời cũng che giấu sát chiêu của người khác, từng vòng từng vòng đan vào nhau y như một tấm lưới không có khe hở. Trong thiên hạ này chắc chắn không có mấy người có thể thoát được, vậy mà Hoàng tử phi lại nói là ‘quá yếu’!

“Có nói ngươi cũng không phục. Nếu ngươi đã cảm thấy trận pháp này lợi hại như vậy, thì để bọn họ cùng lên đi. Để xem cái trận pháp rách nát này của các ngươi có thể vây được ta không!” Nàng không hiểu ngũ hành bát quái, nhưng nàng cũng có xem qua một chút trận pháp đơn giản. Nói ‘trận pháp rách nát’ thật ra là cố tình chọc tức bọn họ, để đối phương không nể mặt thôi!

Nàng vừa dứt lời, mặt mọi người đều có vẻ như bị sỉ nhục, một người áo đen bất chấp thân phận chủ tớ, bước nhanh vài bước tới, nghiến răng nghiến lợi nói với Tô Cẩm Bình: “Hoàng tử phi, nếu ngài đã tự tin như vậy, chúng thuộc hạ sẽ không khách khi!”

Vừa nói xong, y liền đâm một kiếm về phía Tô Cẩm Bình. Ngay lập tức, không ít người đều giơ kiếm lên đâm về phía nàng. Mấy bóng đen vụt lướt quanh nàng, vây lấy Tô Cẩm Bình! Hiện giờ trong lòng họ đã không còn chút kính cẩn hay sợ hãi nào, chỉ có sự oán hận nồng đậm, dù chết cũng phải đòi lại tự tôn vừa bị đạp nát của họ!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom