• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút! (3 Viewers)

  • Chương 164

Đều do lão làm ư? Bách Lý Ngạo Thiên chợt hiểu ra hết! Hắn vẫn luôn hận mình, hận mình năm đó hạ độc làm mù mắt hắn, mà tất cả những việc hắn làm, chỉ vì muốn trả thù thôi! “Bách Lý Kinh Hồng, dù ta có sai thì ta cũng là phụ hoàng của ngươi!”

“Phụ hoàng ư? Đã chết từ mười sáu năm trước rồi!” Hắn chợt cười, trăm hoa đều mất đi vẻ đẹp, nhưng trong nụ cười đó lại chứa đựng sự thống khổ mà không ai nhìn thấy được. Từ trước tới giờ, sự yếu ớt của hắn cũng chỉ dành cho một mình nàng nhìn thấy thôi. Hắn không hận phụ hoàng đưa hắn đi Đông Lăng vì sự an nguy của Nam Nhạc, mà hận lão vì muốn đề phòng mình quay về trả thù mà độc ác hạ độc làm mù mắt hắn. Nếu vẫn không tìm thấy viên Bích ngọc hồi hồn đan cuối cùng kia, đến khi hắn thành kẻ mù lòa, thì biết lấy tư cách gì đứng bên nàng nữa?!

Không chờ Bách Lý Ngạo Thiên lên tiếng, giọng nói lạnh lùng trong trẻo của Bách Lý Kinh Hồng đã vang lên tiếp: “Nợ ta, sớm muộn gì cũng phải trả. Nếu ông không động đến Cẩm nhi, ta còn có thể học cách tha thứ, cũng sẵn lòng tha thứ. Nhưng Cẩm nhi rơi xuống vực vẫn không có tung tích gì, ta không tìm thấy nàng, đi đâu cũng không tìm được nàng. Ông nói xem, ta phải làm sao bây giờ? Ông nghĩ, nếu như ta giết ông để báo thù này, liệu nàng có cảm thấy vô cùng vui vẻ rồi quay về bên ta không?”

Thì ra là vì người phụ nữ kia! Bách Lý Ngạo Thiên vội giải thích: “Không phải ta, mục tiêu của ta là Mặc Khiếu, nàng bị Mặc Khiếu kéo xuống! Hơn nữa, người phụ nữ đó cũng không tốt như ngươi nghĩ đâu. Nàng nói, sẵn lòng giúp ta giám sát ngươi, nên ta mới quyết định giữ lại mạng của nàng. Người phụ nữ như thế cũng không xứng đáng được ngươi đối xử như vậy!”

“Ông nhầm rồi.” Ba chữ vang lên từ miệng hắn, giống như vầng trăng treo trên chín tầng trời làm người ta say mê.

Nhầm ư?! Bách Lý Ngạo Thiên thoáng sững sờ rồi biến sắc: “Ý ngươi là, người phụ nữ đó lừa ta sao?” Không thể nào, lão đã gặp biết bao nhiêu người, có hạng người nào mà lão chưa từng gặp qua đâu. Lúc ấy vẻ sợ hãi và nịnh bợ của người phụ nữ đó đều vô cùng chân thực!

Thấy lão kích động như vậy, Bách Lý Kinh Hồng chỉ nhếch môi cười giễu cợt, thản nhiên đáp: “Ta không biết có phải nàng lừa ông hay không. Nhưng mà, dù nàng có làm gì thì cũng đều đúng. Dù nàng làm gì, ta cũng sẽ không trách nàng, dù nàng muốn lấy mạng ta, ta cũng không chớp mắt lấy một cái.”

Cái gì?! Bách Lý Ngạo Thiên chợt cảm thấy như bị đập một gậy vào đầu! Luận điệu kiểu gì đây?

“Không hiểu à? Vì ông không có tình yêu, nên ông không thể hiểu được.” Nói tới đây, hắn như nhớ ra gì đó, lại nói, “Sao ta có thể quên được nhỉ, thật ra ông có tình yêu đấy chứ. Ông yêu cái ngai vàng của mình. Ông làm cho Cẩm nhi mất tích, ta cũng sẽ giành lấy ngai vàng ông yêu nhất, sau đó chúng ta cùng đau khổ, ông thấy có được không?”

“Bách Lý Kinh Hồng, ngươi điên rồi sao?” Nhìn vẻ mặt của hắn, Bách Lý Ngạo Thiên chỉ cảm thấy hắn hoàn toàn phát điên rồi, dường như đã hoàn toàn bị ma nhập vậy!

Nghe lão nói vậy, ánh mắt hắn nhìn Bách Lý Ngạo Thiên lại dịu đi vài phần, một lúc lâu sau mới nói: “Không, như vậy mới công bằng!”

Công bằng! Quả thực rất công bằng, cùng mất đi thứ mà mình yêu quý nhất thì sao có thể nói là không công bằng được! Nhưng Bách Lý Ngạo Thiên không thể chấp nhận được lý do khiến mình mất ngai vàng lại là như vậy: “Bách Lý Kinh Hồng, ngươi có từng nghĩ đến hậu quả khi ngươi làm như vậy chưa? Trẫm tuyệt đối không thể viết chiếu truyền ngôi được. Dù ngươi có làm Hoàng đế, ngươi cũng chỉ có thể gánh tiếng xấu soán ngôi đoạt vị trên lưng mà thôi!’

“Tiếng xấu à, là cái gì?” Mặt hắn thoáng có vẻ nghi hoặc như thực sự không hiểu rõ câu nói kia có ý gì, sau đó lại tự nói tiếp, “Ông nghĩ, nếu mọi người trong thiên hạ đều mắng ta, liệu Cẩm nhi có vì thương ta mà bất chấp tất cả để quay về không?”

“Ngươi…” Bách Lý Ngạo Thiên không còn biết phải nói gì, Bách Lý Kinh Hồng nói rất đúng, lão không có tình yêu, cả đời này đều không có, nên lão không hiểu được cảm giác đó như thế nào, nhưng điên cuồng đến mức này thì còn là con người nữa sao? Rõ ràng là một kẻ điên, điên từ đầu đến chân!

Ai ngờ, Bách Lý Kinh Hồng nói xong lại tự gật gù, môi khẽ nở nụ cười, dường như còn mang theo chút ngọt ngào: “Nếu mọi người trong thiên hạ đều chửi mắng ta, chắc chắn nàng sẽ rất đau lòng. Ông nghĩ, nếu ta giết huynh giết cha, liệu thiên hạ có sỉ vả ta gay gắt hơn nữa không?”

“Ừ, giết huynh giết cha, giết huynh giết cha…” Giọng nói lành lạnh trong trẻo vang lên trong đại điện, không ngừng lặp đi lặp lại.

“Điện hạ!” Hủy nhíu mày gọi một tiếng, tiếng gọi này như sét đánh giữa trời quang, nổ to trong đại điện! Lúc này thần trí của Bách Lý Kinh Hồng mới chậm rãi khôi phục chút tỉnh táo, ánh mắt mơ mơ hồ hồ cũng chợt lấy lại vẻ trí tuệ thường ngày, dường như hắn đã giãy dụa thoát ra khỏi cảm giác điên cuồng vừa rồi. Hắn nhắm mắt lại, trầm ngâm một lát rồi mới từ từ mở ra, nhìn ‘phụ hoàng’ của mình, nói: “Muốn viết thì viết. Không muốn viết cũng không sao. Ngai vàng này ta nhất định phải có. Sau này, ông và ta… cùng tiếp tục tồn tại…” Khi nói ra những lời này, hắn hầu như không còn nghe thấy tiếng tim đập của mình nữa. Tim hắn… đã sớm hòa thành một thể với nàng. Nàng không ở bên cạnh, tim hắn làm sao có thể đập được nữa?!

Dáng vẻ này khiến lòng mấy đại ám vệ đều nhói đau, bọn họ có thể dám chắc rằng nếu vừa rồi Hủy không gọi điện hạ, chắc chắn điện hạ sẽ phát điên, chắc chắn sẽ phát điên!

Bách Lý Kinh Hồng nói xong cũng không nghe âm thanh sau lưng mình nữa, bước thẳng ra khỏi điện. Nhìn theo bóng hắn, mấy đại ám vệ cũng không biết phải làm thế nào. Dường như điện hạ lạnh lùng hơn lúc trước. Khi còn ở Đông Lăng, cảm giác cô độc tuyệt tình đó là vì trong lòng còn oán hận. Nhưng hiện giờ, hắn như mất đi trái tim vậy. Điện hạ như thế khiến bọn họ cảm thấy vừa lạ lẫm vừa xa xôi.

“Vẫn đâu?” Hủy liếc nhìn mấy người kia một cái rồi hỏi.

Sắc mặt của Diệt hơi phức tạp: “Sau khi trở về, biết Thái tử phi xảy ra chuyện, Vẫn vô cùng áy náy, đã chạy đi tìm Thái tử phi rồi!” Mấy ngày đó Thái tử phi luôn hôn mê, bên phía Nhạc Trọng tướng quân lại có chuyện nên Vẫn phải rời đi, không ngờ hắn ta đi không bao lâu thì Thái tử phi tỉnh dậy.

“Ta cứ cảm thấy tiểu tử kia có gì đó hơi là lạ.” Tu nhíu mày nói. Mấy người bọn họ lớn lên bên nhau, bình thường cứ có gì đó hơi khác lạ là không thể thoát khỏi mắt của mấy người còn lại.

Trong lòng Phong lại hiểu rõ: “Được rồi, có gì mà lạ với không lạ, hiện tại nên nghĩ cách làm thế nào tìm được Thái tử phi thì hơn! Điện hạ như vậy cũng không phải là cách tốt.”

Người của họ đã tìm khắp cả thiên hạ nhưng không tìm thấy một chút tin tức nào. Vì căn bản không có ai vô duyên vô cớ vào được núi Tuyết còn mang cả một thi thể đi mà không để lại chút manh mối nào. Như vậy chứng tỏ có người cố tình xóa dấu vết. Nhưng ai mà phải làm thế chứ?! Bọn họ đều rà soát hết một lượt, nhưng cuối cùng cũng đều bị phủ định hết! Họ thậm chí còn không biết bây giờ Thái tử phi có còn sống hay không. Dù sao ngã từ nơi cao như vậy xuống, tỷ lệ còn sống thật sự quá thấp.

Bách Lý Kinh Hồng vừa ra khỏi đại điện, một con sói nhỏ màu vàng đột ngột chạy về phía hắn. Nó dừng lại trước mặt hắn, một người một sói cứ thế nhìn nhau.

Vàng cũng muốn đi tìm chủ nhân nhưng nó là sói Mạc Bắc, hoàn toàn không thể đánh hơi được chút nào trong núi Tuyết. Mùi bên trong núi Tuyết chỉ có sói tuyết mới ngửi thấy được. Ngày đó nó đi theo mọi người vào trong, còn suýt nữa đóng băng mà chết, sau đó được đưa về nhà tĩnh dưỡng tới giờ mới bình phục.

Nó bước tới bên chân Bách Lý Kinh Hồng, cọ cọ vài cái, ngửa đầu nhìn hắn: “À… ú…” một tiếng, đôi mắt xanh lục ẩn chứa những tia sáng óng ánh. Nó vốn không thích Bách Lý Kinh Hồng, vì khi chủ nhân còn ở bên cạnh nó, hắn cứ hở một tí là lại ném nó đi. Nhưng không biết vì sao, sau khi không tìm được chủ nhân, cứ nhìn hắn là nó lại cảm thấy thân thiết đến lạ thường.

Bách Lý Kinh Hồng nhìn nó làm sao lại không cảm thấy thân thiết lạ thường chứ?! Trong một khoảnh khắc, hắn còn như nhìn thấy hình ảnh nàng ôm Vàng, nhoẻn miệng cười thật tươi. Hắn ngồi xổm xuống, bế Vàng lên, nhìn vào đôi mắt xanh lục của nó, nhẹ nhàng nói: “Nàng sẽ không bỏ chúng ta lại đâu, đúng không?”

Dường như Vàng hiểu lời của hắn, khẽ gật gật cái đầu nhỏ xinh của mình.

Hắn vốn có bệnh cuồng sạch nhưng lúc này lại đưa bàn tay trắng nõn ra nhẹ nhàng vuốt đầu Vàng, rồi sau đó ôm lấy nó không hề có chút ghê tởm nào: “Cứ tin ta. Ta sẽ tìm được nàng…”

“À… ú….”



Nửa đêm, Tô Cẩm Bình bật người ngồi dậy, chợt cảm thấy không thể hít thở nổi! Vừa rồi, nàng nằm mơ thấy hắn. Mơ thấy hắn ép vua thoái vị, mơ thấy hắn ôm Vàng nói sẽ tìm được nàng. Mấy ngày không gặp, sự nhớ nhung đến khắc cốt ghi tâm trào dâng từ đáy lòng, trói chặt lấy trái tim, vô cùng khó chịu. Nhìn Mộng phi nằm trên giường cách đó không xa, Tô Cẩm Bình đứng dậy đi ra ngoài cửa. Chưa biết chừng có thể trốn đi được, dù nàng biết tỷ lệ không lớn, nhưng không thử thì sao biết được?

Nàng rón rén đi ra cửa điện của mình, trong lòng thầm rủa xả tên thối nát Quân Lâm Uyên, không biết hắn cho nàng ăn cái gì mà không thể dùng được chút khí lực nào. Lát nữa ra đến tường bao, e rằng cũng chỉ có thể vất vả trèo tường thôi.

Lẩn trốn được lớp hộ vệ dày đặc, cuối cùng cũng tới bức tường bao quanh cung, nhìn bề mặt tường nhẵn nhụi kia, nàng lại cảm thấy bất lực! Tô Cẩm Bình trèo lên gốc đại thụ bên cạnh, sau đó phi người nhảy sang tường! Có điều, tường rất cao — nên nàng ngã sõng xoài xuống đất!

Tô Cẩm Bình ‘phì phì’ nhổ bùn đất trong miệng ra, kìm nén cảm giác muốn gào lên chửi bới xuống, lại chuẩn bị trèo lên lần nữa!

Nàng chạy như điên tới bên cái cây kia, trèo được hai cái, một giọng nói du dương lạnh lùng mang theo bốn phần cười cợt và năm phần trào phúng vang lên: “Tô Cẩm Bình, ngươi định làm gì vậy?”

“…” Vì sao có người tới mà nàng không hề có chút cảm giác nào cả?! Chẳng lẽ lớn tuổi rồi nên tai cũng nghễnh ngãng sao?! Còn một cách giải thích nữa đó là võ công của đối phương quá cao cường! Nàng đờ đẫn quay đầu lại, chỉ có một mình hắn, không có cung nhân. Nhìn gương mặt diễm lệ của hắn, Tô Cẩm Bình lại bắt đầu nói nhăng nói cuội: “Hoàng thượng, đêm nay trăng thật sự quá đẹp, tiểu nhân chỉ muốn thưởng thức chút cảnh đêm, nên mới trèo lên cây cho gần bầu trời hơn, nhìn rõ hơn thôi!”

Nghe nàng nói lung tung, hắn cũng không tức giận, vì có tức giận đến mấy thì vừa rồi nhìn thấy cú ngã kia của nàng cũng đã tiêu tan gần hết rồi, trong lòng hắn hiện giờ chỉ cảm thấy cực kỳ hả hê! “Trăng à?! Đêm nay có trăng sao?! Sao trẫm không thấy nhỉ?” Bầu trời đêm đen kịt, đừng nói là trăng, ngay cả sao cũng không có lấy một ngôi nào.

“Trăng sáng ở trong lòng ta mà! Nhưng Hoàng thượng, nửa đêm ngài không ngủ còn ra ngoài làm gì vậy?” Kế hoạch chạy trốn thất bại, đương nhiên nàng rất bực tức.

“Chẳng qua trẫm nhìn thấy một con chuột không an phận đang trèo cây, nên mới qua xem thôi.” Giọng điệu đầy vẻ châm biếm và khinh thường, đôi mắt hẹp dài tỏa ra tia sáng lạnh, muốn chạy à? Nàng coi Quân Lâm Uyên hắn là người chết sao?

Chuột?! Tô Cẩm Bình chợt cảm thấy máu dâng lên tận họng, quay lại nhìn hắn, to gan nói: “Hoàng thượng, ngài đã bao giờ thấy chuột biết leo cây chưa?”

“Chẳng lẽ ngươi không phải à?” Sát khí xuất hiện trong mắt hắn, ẩn trong bóng đêm càng khiến người ta sợ hãi hơn.

Vì thế, sự gan dạ khó khăn lắm mới trỗi dậy của Tô Cẩm Bình, lập tức bị sát khí kia đánh bay, nhưng bảo nàng thừa nhận mình là chuột thì đúng là hạ nhục nhân cách của mình: “Rõ ràng là khỉ mà, giống chuột bao giờ?!” Nói xong, nàng cũng thầm gạt nước mắt trong lòng. Tuy vẫn rất mất mặt, nhưng ít nhiều gì cũng cứu vãn được một chút đúng không?

“…” Quân Lâm Uyên á khẩu! Khỉ? Chuột? Sững sờ một lúc hắn mới giễu cợt: “Dù sao cũng không phải là người!”

“Đương nhiên rồi, đối với rất nhiều người, sự tồn tại của nô tỳ không phải là người, mà là thần!” Câu này hoàn toàn là nói thật, trong giới sát thủ, nàng là một vị thần không ai có thể vượt qua, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên!

Vừa nói xong câu này, sắc mặt Quân Lâm Uyên lạnh đi vài phần: “Vậy sao?”

Nhận ra sự uy hiếp trong giọng nói của hắn, Tô Cẩm Bình vội lên tiếng nịnh nọt: “Nô tỳ chỉ đùa chút thôi mà, ngài biết đấy, nô tỳ thích nhất là nói đùa!”

“Tô Cẩm Bình, trẫm thật sự có chỗ không hiểu nổi ngươi!” Cô gái này giỏi biến sắc mặt, giỏi bao biện, rõ ràng là trăm năm hiếm có, ít nhất cho tới thời điểm hiện tại, hắn cũng chưa từng gặp người nào như thế! Nghĩ vậy, sát khí trong mắt hắn càng dày thêm, người mà hắn không hiểu được, vẫn nên diệt trừ thì an toàn hơn.

Nghe hắn nói vậy, hồi chuông cảnh báo trong lòng Tô Cẩm Bình rung mạnh, vội nói: “Hoàng thượng, thật ra bản thân nô tỳ rất dễ hiểu, thật đấy. Tuy có đôi lúc nhìn ta có vẻ rất thâm sâu, khiến người khác không đoán được gì, nhưng đó chỉ là vẻ ngoài thôi! Nếu lúc nào Hoàng thượng cảm thấy khó hiểu thì cứ hỏi nô tỳ, nô tỳ nhất định sẽ nói hết không giấu diếm gì!”

Khóe miệng vị Hoàng đế nào đó run lên vài cái, ánh mắt nhìn Tô Cẩm Bình càng có vẻ ngẫm nghĩ, thâm trầm hơn, nhưng sát khí lại biến mất nhiều: “Ngươi rất thông minh, nếu sự thông minh của ngươi không phải dùng để đối đầu với trẫm thì trẫm sẽ rất tán thưởng một người con gái như ngươi! Nhưng mà…” Nhưng nàng đã đắc tội hắn triệt triệt để để, dù có thông minh mấy thì hắn cũng chỉ thấy căm hận nàng thôi!

Tô Cẩm Bình vội lên tiếng: “Hoàng thượng, ai rồi cũng sẽ thay đổi mà. Sau này nô tỳ sẵn lòng làm bạn với ngài, thật đấy! Ta xin thề sẽ không bao giờ đối đầu với ngài nữa!” Nàng giơ ba ngón tay lên trời, thề thốt với vẻ rất chân thành. Thật ra nàng biết, dù bây giờ nàng có quỳ xuống trước mặt Quân Lâm Uyên thì hắn cũng sẽ không tha thứ cho nàng, nhưng hắn đã nói đến mức vậy mà nàng không phối hợp một chút, thì chắc chắn sẽ phải đón nhận cái chết!

Quân Lâm Uyên cười lạnh thành tiếng: “Vậy ngươi có thể nói cho trẫm biết, tay kia của ngươi đang làm gì không?”

Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống sau gáy Tô Cẩm Bình, tay kia của nàng đang vòng ra sau lưng, chĩa thẳng ba ngón tay xuống đất, phủ định lời thề của mình. Người này có cần phải thông minh quá đáng như thế không, ngay cả việc tay kia của nàng đang làm gì mà hắn cũng đoán được, “Ha ha, tay kia của tiểu nhân đang gãi… đang gãi…”

Quân Lâm Uyên nghe xong chỉ hừ lạnh một tiếng: “Trẫm quên không nói cho ngươi biết, mấy ngày nữa sẽ có khách tới, đến lúc đó chắc ngươi sẽ rất cao hứng!”

“Không biết vị khách đó là ai?” Vì cái lông gì mà nghe câu đó xong nàng chỉ có cảm giác là mấy ngày nữa sẽ vô cùng mất hứng nhỉ?

Nói tới đây, Quân Lâm Uyên chợt biến sắc, một cơn ho khan kịch liệt vang lên như muốn long cả phổi ra ngoài. Hắn đưa tay che miệng, dù trong bóng đêm Tô Cẩm Bình cũng có thể nhìn thấy máu đỏ dính trên ngón tay hắn. Cơn ho của hắn vô cùng nghiêm trọng, vẻ mặt cũng trở nên rất khổ sở, thậm chí còn đứng không vững.

Tô Cẩm Bình bước lên mấy bước, lại thấy ánh mắt đầy vẻ cảnh giác của hắn bắn về phía mình, cứ như chỉ cần bước thêm một bước nữa, hắn sẽ ra tay vậy. Nàng khẽ nhíu mày rồi không cử động nữa. Một lúc lâu sau, tiếng ho của hắn mới dần nhẹ đi, cùng lúc đó, mấy cung nhân chạy tới, nhìn có vẻ như đã tìm hắn rất lâu. Một tay thái giám vừa thấy hắn liền chạy nhanh tới nói: “Hoàng thượng, đêm khuya rồi, ngài nên về mau thôi, còn ở đây nữa nô tài sợ cơ thể của ngài sẽ không chịu nổi.”

Quân Lâm Uyên không nói nhiều, chỉ lạnh lùng nhìn Tô Cẩm Bình một cái, tia sáng lạnh trong mắt vô cùng sắc bén. Tô Cẩm Bình mím môi, hiểu ngay hắn có ý gì, rất tự giác đi về hướng phòng mình, trong lòng cũng rất hoang mang. Không phải Quân Lâm Uyên là bế môn đệ tử của thần y sao? Mình ngã từ vách núi cao như vậy xuống mà còn bình yên vô sự dưới sự chữa trị của hắn, sao ngược lại bệnh của hắn lại nghiêm trọng như vậy? Nếu Hoàng Phủ Hoài Hàn bệnh thế này, chắc chắn Tô Cẩm Bình sẽ vui sướng phán một câu ‘quả báo’, nhưng đây lại là Quân Lâm Uyên. Nói gì thì nói nàng cũng làm phiền người ta khá nhiều, hơn nữa dù thế nào thì hắn cũng là ân nhân cứu mạng của mình, hai chữ ‘báo ứng’ kia quả thực không thể nói được thành lời!

Kế hoạch chạy trốn hoàn toàn thất bại, nàng quay về phòng ngủ của mình, có điều, rốt cuộc người khách mà Quân Lâm Uyên nhắc đến là ai? Nàng mải mê suy nghĩ rồi dần chìm vào giấc ngủ…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom