Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 270
Sau khi trở về, Nam Cung Cẩm còn mời thầy thuốc để khám cho người phu xe khiến cho ông ta cảm động rơi nước mắt, trong lòng dứt khoát nhận định Thừa tướng đúng là một người lương thiện, một người chủ tốt! Ông ta làm sao mà biết được rằng chính vì ông ta chịu một roi giúp Nam Cung Cẩm kiếm được thật nhiều tiền, nên Nam Cung Cẩm mới nhiệt tình như vậy là vì muốn cảm ơn ông ta chứ.
Phủ Thừa tướng có bốn phu xe, bởi vì trước khi Bách Lý Kinh Hồng đến thì phủ Thừa tướng có bốn người chủ. Sau khi phu xe kia được thầy thuốc chăm sóc vết thương thật tỉ mỉ thì lui xuống. Mà Nam Cung Cẩm thì như con bạch tuộc, quấn chặt lấy Bách Lý Kinh Hồng, khẽ hát đầy hạnh phúc, trông rất nhàn nhã, thảnh thơi.
“Tối hôm nay sẽ ra tay, Huyền Cơ các.” Nàng ghé vào tai hắn nói dự định của mình.
Hắn chỉ thản nhiên đáp lại, cánh tay trái ôm chặt eo nàng.
Sống như thế này quả thật rất thoải mái, thế nhưng lại có người tới làm phiền bọn họ: “Tướng gia, Nhị Cẩu Tử cầu kiến!”
Nhị Cẩu Tử? Là ai?! Nam Cung Cẩm ngẩng đầu lên nhìn quản gia, nàng có một chút ấn tượng với tên này, cũng nhanh chóng nhớ ra đó chính là người phu xe đánh xe cho nàng trong lần đầu tiên nàng bị ám sát. Lúc ấy nàng đã ném người phu xe kia vào trong sân nên tránh thoát được, vì thế rất cảm kích nàng, bây giờ gã lại tìm nàng làm gì? “Cho hắn vào!”
“Rõ!” Trong lòng quản gia cũng rất khó hiểu, tiểu tử này có việc gì phải nói với Thừa tướng, lại còn không thể nói với ông chứ, cứ tỏ ra thần bí, thật kỳ quái!
Sau khi ông ra ngoài, Nhị Cẩu Tử kia liền đi vào, nhìn thấy Nam Cung Cẩm liền quỳ xuống nói: “Tướng gia, tiểu nhân muốn nói với ngài một việc! Mấy hôm trước tiểu nhân thấy Vương Nhị nói chuyện với một người áo đen cái gì mà Hoàng thượng giết rất nhiều người, trước kia bảy vị Hoàng tử đều là do Hoàng thượng giết, nói là muốn hoàng tộc truất ngôi của Hoàng thượng, để cho Liệt Vương gia không thể lên ngôi. Hai người đó nói chuyện với nhau rất lâu, rồi người áo đen cho Vương Nhị một túi bạc, dặn đến lúc đó đứng ra làm chứng, Vương Nhị đã đồng ý. Tiểu nhân luôn cảm thấy chuyện này rất nghiêm trọng, thế nên kiềm nén vài ngày, thực sự không thể chịu đựng được nữa nên đến nói với ngài!”
Lần trước Tướng gia bị ám sát, mà còn cứu gã một mạng, chuyện này lớn như thế, làm sao gã có thể không bẩm báo cho tướng gia được! Mặc dù rất có khả năng mất mạng vì nói ra, nhưng tướng gia là người có ơn với gã cho nên không thể nào không đền đáp được!
“Vương Nhị là ai?” Nam Cung Cẩm chắc chắn là mình chưa từng nghe qua cái tên này.
Nhị Cẩu Tử đáp: “Cũng là phu xe ở phủ Thừa tướng ạ, nghe bọn họ nói chuyện, hình như hôm hắn đánh xe có nghe thấy Liệt Vương gia và ngài trong xe ngựa nói chuyện rất nhiều, chủ yếu cũng chính là việc này!”
“Fuck!” Nam Cung Cẩm nhịn không được mà văng tục! Thật là đáng chết, lần trước nàng nói chuyện với Lãnh Tử Hàn là trên xe ngựa, Lãnh Tử Hàn nghĩ người đánh xe là người của nàng cho nên nói chuyện rất thẳng thắn. Mà lúc đó nàng cũng chủ quan, quên mất người đánh xe!
“Được rồi, ta biết rồi, ngươi lui xuống trước đi! Ta không muốn người khác biết ngươi biết chuyện này, nếu không sẽ không có lợi cho ngươi, hiểu chưa?” Nam Cung Cẩm dặn dò, nhưng trong lòng đang nhanh chóng cân nhắc xem chuyện này ảnh hưởng ra sao và phải giải quyết như thế nào.
“Vâng ạ!” Nhị Cẩu Tử đáp, lau mồ hôi trán rồi đi xuống! Thật ra thì chính hắn cũng cảm thấy chuyện này rất kinh khủng, mới nói một chút mà cả người toát mồ hôi lạnh.
Sau khi hắn ra ngoài, trong phòng im lặng thật lâu, cuối cùng hắn lạnh lùng nói: “Đang lo lắng cho Lãnh Tử Hàn?”
“Ừ! Tất cả những người trong hoàng tộc đều như vậy, đơn giản là bởi vì Mộ Dung Thiên Thu là một Hoàng đế quá chuyên quyền độc đoán, cũng không kính trọng bề trên trong hoàng tộc, làm cho địa vị bọn họ không bằng trước kia. Do đó họ mới có suy nghĩ là thay đổi Hoàng đế, nhưng với thực lực bọn họ mà đối đầu với Mộ Dung Thiên Thu thì không khác gì lấy trứng chọi đá! Đến lúc đấy, với tính tình của Mộ Dung Thiên Thu, chắc chắn hắn ta sẽ tiêu diệt bọn họ và nhất định sẽ hoài nghi Lãnh Tử Hàn và ta, nếu Nhị Cẩu Tử không nói cho chúng ta biết thì lúc đó ngay cả chết như thế nào chúng ta cũng không biết nữa!” Nói tới đây, chính Nam Cung Cẩm cũng cảm thấy hoảng sợ.
Bách Lý Kinh Hồng nghe xong im lặng không nói gì, chỉ dùng đầu ngón tay vén tóc nàng lên, nhẹ nhàng nghịch ngợm như rất thú vị.
Nam Cung Cẩm nhăn mặt nhíu mày, suy nghĩ cách đối phó: “Chàng xem, hay là ta dứt khoát giết hết cả hoàng tộc và tên Vương Nhị kia đi được không, đảm bảo không ai có thể tiết lộ chuyện này. Hay là đi phân tích lợi hại của chuyện này với trưởng lão của hoàng tộc?” Việc đầu tiên là quá mạo hiểm cho nàng, nhưng việc thứ hai thì đến tám, chín mươi phần trăm là không thể thực hiện được! Bởi vì đám ngu xuẩn kia đã nghĩ đến việc lấy trứng chọi đá rồi, dù nàng có khuyên nhủ như thế nào đi nữa thì bọn họ cũng sẽ không nghe theo, vẫn sẽ chìm đắm trong mộng tưởng lật đổ được Mộ Dung Thiên Thu và thân phận cũng như địa vị của bọn họ được tăng cao!
“Biện pháp đơn giản nhất, là...” Hắn nói nhưng lại cố ý ngừng lại.
Trông hắn như là có biện pháp, trong lòng Nam Cung Cẩm không khỏi cảm thán, có một người đàn ông thông minh, nhạy bén và giỏi bày mưu tính kế ở bên cạnh kể ra cũng tốt! Thế nhưng, đang lúc nước sôi lửa bỏng mà tên này còn làm người ta mất hứng, úp úp mở mở như vậy nữa.
“Biện pháp gì?” Nàng không nhịn được nữa hỏi.
Hắn cười khẽ, bóp yêu mũi của nàng một cái, giọng nói như khúc nhạc tiên du dương vang lên: “Để Lãnh Tử Hàn đi”
Để Lãnh Tử Hàn đi ư?! Nam Cung Cẩm nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát rồi ánh mắt bỗng sáng lên! Dù sao thì mấy ngày nữa bọn họ cũng sẽ đi, nếu Lãnh Tử Hàn đã đến Tây Võ vì nàng, thì để hắn ta đi trước mấy hôm cũng chẳng sao. Mà khi Lãnh Tử Hàn đi rồi thì hoàng tộc các ngươi gây lộn kiểu gì, người ngoài nhìn vào thấy vô cùng buồn cười thôi! Mộ Dung Thiên Thu hẳn sẽ nghĩ chuyện này chỉ đơn thuần do hoàng tộc gây ra, không hề liên quan đến nàng và Lãnh Tử Hàn. Sau đó mọi vấn đề đương nhiên sẽ được giải quyết dễ dàng!
“Hay! Ta sẽ cho người truyền tin để Lãnh Tử Hàn rời đi ngay bây giờ!” Nam Cung Cẩm nói xong liền đứng dậy ra ngoài dặn dò Hiên Viên Dĩ Mạch.
Khi Hiên Viên Dĩ Mạch biết chuyện này cũng sợ hết hồn, vội vàng rời đi nhanh như một trận gió. Nhìn bóng lưng cô ấy rời đi, Nam Cung Cẩm cảm thấy đúng là có con gái lớn lên là không được nhờ gì cả! Nếu như trước đây, nàng mà nói với nha đầu này rằng đám Lãnh Tử Hàn sắp gặp xui xẻo thì không biết nha đầu này sẽ hí hửng đến mức nào, chắc chắn sẽ nói “Bọn hắn mà chết thì tốt quá!”, còn bây giờ đã phát triển với Phá đến mức kia nên đã bắt đầu biết lo lắng cho sự an nguy của nhà chồng rồi, aizz!
…
Hiên Viên Dĩ Mạch đi được một lúc thì quay lại, mang theo một phong thư của Lãnh Tử Hàn. Trong thư hắn nói hắn cũng đang định đi, chọn ngày không bằng gặp ngày, nên quyết định đi luôn trong hôm nay, dặn Nam Cung Cẩm cẩn thận chú ý an toàn, đặc biệt là chuyện liên quan đến Huyền Cơ các v.v…. Nét bút thì rất ngay hàng thẳng lối, tự nhiên phóng khoáng, nhưng mà lời nói lại có phần lắm điều như mấy bà mẹ già vậy!
Bây giờ Nam Cung Cẩm mới cảm thấy an tâm! Thấy trời đã tối, nàng bèn chuẩn bị vào cung cùng Bách Lý Kinh Hồng.
…
Tránh qua những tai mắt mà Mộ Dung Thiên Thu bố trí xung quanh phủ Thừa tướng, hai người đã lẻn vào hoàng cung thành công! Trong hoàng cung có thị vệ canh gác, nhưng đối với hai người đã từng đi lại thoải mái trong hoàng cung Đông Lăng như Nam Cung Cẩm và Bách Lý Kinh Hồng mà nói thì chẳng có nghĩa lý gì, do đó hai người không tốn bao nhiêu công sức đến được khu vực gần Huyền Cơ các.
Cách Huyền Cơ các không xa là một cái trận pháp Ngũ Hành bát quái, Nam Cung Cẩm thông thạo về cơ quan, đường ngầm, nhưng lại không biết gì về trận pháp, chính vì thế nên nàng mới đi cùng Bách Lý Kinh Hồng. Cả một khu rừng mai, chỉ cần đi nhầm một bước thì hoa mai sẽ chuyển động, bao vây người ta trong đó, đánh động các ám vệ. Giống như đào hoa trận trên đảo Đào Hoa trong truyện Anh Hùng Xạ Điêu vậy.
Bách Lý Kinh Hồng chăm chú quan sát, nhanh chóng tìm được nơi để phá trận. Giọng nói lạnh lùng chậm rãi vang lên: “Đi theo bước chân của ta, không được sai nửa bước nào.”
“Ừm!” Nam Cung Cẩm gật đầu, nét mặt cũng trở nên lạnh lùng hơn. Lần này không giống như những lần đi dịch trạm hay là đi thám thính hoàng cung, bị phát hiện còn có thể cười cợt với Mộ Dung Thiên Thu cho qua chuyện. Mà đã đến nơi cất giấu bản đồ bố binh như Huyền Cơ các thế này mà bị phát hiện thì chỉ có con đường chết! E rằng thậm chí Mộ Dung Thiên Thu còn không cho nàng một cơ hội để biện minh mà sẽ ra tay ngay lập tức! Vì thế mà không thể phạm một chút sai lầm nào!
Nàng thận trọng đi theo bước chân của hắn về phía trước, sau khi đi lòng vòng khoảng hai mươi mấy vòng, cuối cùng cũng đi được ra ngoài thành công, đây thật sự là một trận pháp vô cùng phức tạp!
Khi hình bóng hai người xuất hiện bên ngoài trận pháp, ngay lập tức có một loạt mũi tên bắn lén từ phía trước đến. Nam Cung Cẩm chăm chú quan sát bốn phía, rồi tay nàng nhanh chóng đập lên một thân cây cách đó không xa!
Ngay khi nàng vừa vỗ lên thân cây, mấy chục mũi tên như có người điều khiển, lại bị kéo ngược trở lại, không bắn ra nữa! Nam Cung Cẩm vỗ vỗ ngực, xem ra người thiết kế cơ quan này quả thật là tài giỏi, chờ cho bọn họ thoát ra khỏi rừng mai, tưởng như là đã an toàn, thì ngay lập tức bị bắn lén một loạt mũi tên, chỉ cần hơi sơ ý không tập trung một chút là sẽ chết ngay tại đây!
May là nàng phản xạ nhanh, nàng nhớ là bọn họ không kích hoạt cạm bẫy nào, nhưng vẫn bị bắn lén, cho nên đây như một bài kiểm tra xem bọn họ có biết gì về bố trí cơ quan hay không! Nếu như biết thì sẽ nhanh chóng vỗ lên thân cây kia, những mũi tên đó sẽ bị thu về. Còn nếu không vỗ lên thân cây kia thì sẽ bị bắn trúng, cũng sẽ đánh động các ám vệ!
“Sao nàng biết cơ quan được bố trí ở trên thân cây đó?” Mặt Bách Lý Kinh Hồng lộ vẻ khen ngợi, vì khi hắn phát hiện ra thì cũng đúng lúc nàng hành động, cho nên có thể thấy là nàng đã phát hiện ra nhanh hơn hắn một chút.
“Mấy cơ quan kiểu này thường là như chạy đua với thời gian, nếu như họ bố trí thiết bị điều khiển ở xa thì chắc chắn là chưa kịp lao tới nơi thì đã chết rồi, cho nên thiết bị điều khiển cơ quan này phải ở ngay gần đây. Nhìn xung quanh là sẽ thấy!” Nam Cung Cẩm không để ý lắm mà trả lời, nàng có hiểu biết khá sâu rộng về các loại cơ quan của Mặc gia. Thu hẹp phạm vi tìm kiếm thì hiển nhiên là có thể phát hiện ra sớm hơn một chút.
Bách Lý Kinh Hồng nghe thế, cười mà không nói gì. Nàng quả thật rất thông minh.
Một tòa cung điện nhìn cực kỳ bình thường đứng sừng sững phía trước, hai người nấp sau một cây mai trăm năm tuổi, nhắm mắt lắng nghe tiếng hít thở xung quanh, xem có người nào đang ẩn nấp không.
Một lúc sau, Nam Cung Cẩm mở mắt ra, khuôn mặt hơi vui vẻ, trong lòng cũng đã xác định được. Bách Lý Kinh Hồng cũng đồng thời mở mắt, hai người liếc nhau một cái rồi gật nhẹ đầu.
“Ta đi đánh lạc hướng bọn chúng.” Bách Lý Kinh Hồng nói xong liền muốn đi ra ngoài.
Nam Cung Cẩm không yên tâm giật nhẹ ống tay áo của hắn, hắn quay lại, nhìn nàng tỏ ý rằng hãy tin hắn. Nam Cung Cẩm do dự một lúc rồi gật đầu, nhẹ giọng nói: “Chàng đánh lạc hướng bọn chúng xong rồi đi luôn đi, ta biết phải thoát khỏi hoa mai trận như thế nào.”
Nghe vậy Bách Lý Kinh Hồng lại do dự, nhìn nàng thật lâu mà không nói được gì, bảo hắn đi luôn sao? Mãi đến khi Nam Cung Cẩm không nhịn được nữa mà nói: “Nếu chàng không đồng ý thì để ta đi đánh lạc hướng bọn chúng.”
“Được, để ta đi.” So với việc để nàng đi đánh lạc hướng những hộ vệ kia thì để hắn đi sẽ tốt hơn rất nhiều.
Dứt lời, một bóng trắng lóe lên, hắn lắc mình ra ngoài.
Nhóm ám vệ đang ẩn mình trong bóng tối thấy một bóng người màu trắng xuất hiện, liền liếc nhau một cái rồi nhanh chóng xông tới tấn công. Mà người áo trắng kia lại làm ra vẻ như bị giật mình vì sự xuất hiện đột ngột của họ, nên quay người bỏ chạy! Chạy không nhanh cũng không chậm, đủ để bọn chúng đuổi theo nhưng không bắt được!
Huyền Cơ các là nơi cực kỳ bí mật, nên cho dù là xảy ra chuyện như thế nhưng nhóm ám vệ cũng không thể hô hào lớn tiếng cho các thị vệ khác biết tới bắt người, vì như thế sẽ lộ nơi giấu bản đồ bố binh! Do đó nhóm ám vệ chỉ có thể cố gắng ra sức đuổi theo, không thể nhờ tới sự giúp đỡ nào khác. Hơn một nửa số lượng ám vệ đuổi theo, để một nửa ở lại canh chừng vì sợ kẻ địch dùng kế điệu hổ ly sơn!
Nam Cung Cẩm đang đau đầu suy nghĩ xem làm thế nào để có thể đột nhập vào mà không đánh động tới bọn chúng, hay là làm thế nào để tấn công bọn chúng, trước khi gây ra náo động lớn đã giết hết được bọn chúng! Bất kể là phương án nào thì cũng đều không dễ hoàn thành! Nàng không nhịn được mà nghĩ đến việc giá mà cũng có một cao thủ có võ công cao cường như Bách Lý Kinh Hồng ở đây có thể đánh lạc hướng nốt mấy người này giúp nàng, thì nàng không cần lo bị bắt nữa rồi.
Ngay tại lúc này nàng bỗng nghe thấy một loạt tiếng bước chân rất khẽ, sau đó là một giọng nói ngông cuồng vang lên bên tai nàng: “Tiểu Cẩm, trước khi đi ta sẽ giúp nàng một phen.”
Vừa dứt tiếng, Nam Cung Cẩm còn chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy một bóng người màu đen xuất hiện.
Lãnh Tử Hàn xuất hiện, nhóm ám vệ còn lại chợt mừng thầm! Quả nhiên là kế điệu hổ ly sơn rồi! Cho nên đa số ám vệ lập tức đuổi theo Lãnh Tử Hàn, chỉ còn lại ba tên có võ công cao nhất đắc ý ở lại canh giữ. Nam Cung Cẩm nhặt lên ba cục đá rồi dùng hết sức ném thật mạnh.
Cú ném này, kể cả là cao thủ tuyệt thế như Bách Lý Kinh Hồng cũng phải cực kỳ cẩn thận mới có thể tránh được, còn mấy tên ám vệ này thì không cần bàn đến! Chúng còn chưa thấy rõ là cái gì đã bị ném trúng huyệt Thái Dương chết ngay lập tức! Trước lúc chết, bọn chúng chỉ kịp nghĩ, mẹ kiếp! Kế điệu hổ ly sơn, lại còn bị nhử tận hai lần, bị lừa rồi!
Nam Cung Cẩm chạy thật nhanh vào trong phòng, vừa vào tới lại bị một loạt tên bắn lén. Nàng thản nhiên tránh né một cách dễ dàng, các mũi tên bay sượt qua người nàng! Nàng nhấc chân lên, vừa muốn đặt xuống, mắt nàng chợt nhíu lại, sau đó lập tức lao ra khỏi cửa, nơi nàng vừa đứng bỗng rung lên, một loạt chông sắt nhọn hoắt xuyên lên khỏi mặt đất!
Nàng hít một hơi thật sâu, tiếp tục đi vào, không còn cơ quan nào nữa! Nàng đưa mắt nhìn quanh, nhanh chóng nhìn thấy một bức tranh, liền bước tới, khẽ bẻ cây nến nhỏ đằng trước bức tranh! Sau đó, bức tranh kia từ từ cuộn lên, lộ ra một chiếc hộp được đặt ở bên trong hốc tường! Nam Cung Cẩm mở hộp, cầm phong thư bên trong ra, đang định bước đi bỗng dừng lại!
Không đúng, vì sao có thể đến bước này mà lại đơn giản như vậy được? Nàng lập tức mở phong thư ra nhìn! Bên trong đúng thật là trống trơn! Thật quá gian xảo, nếu như nàng sơ ý một chút thôi thì đã không lấy được thứ này rồi!
Nàng nhìn về phía chiếc hộp kia một lần nữa, dịch nó sang một bên, phía dưới xuất hiện một hốc ngầm, bên trong đó có một phong thư! Đây rồi! Nàng cầm lấy phong thư sau đó đi ra khỏi hoàng cung.
Sau khi Nam Cung Cẩm ra khỏi hoàng cung, nàng không trở về phủ Thừa tướng mà là tìm một cái cây trong khu rừng bên cạnh đường cái rồi chôn tấm vải ghi bản đồ bố binh kia xuống dưới tán cây, xong xuôi mới trở về phủ Thừa tướng!
Trên đường đi, nàng thấy Bách Lý Kinh Hồng cùng với Lãnh Tử Hàn đang trừng mắt nhìn nhau, hiển nhiên là hai người này đều cắt đuôi được đám ám vệ kia rồi không may gặp nhau tại đây!
“Tốt rồi, đã lấy được đồ rồi, Lãnh Tử Hàn huynh mau đi đi! Ta và Tiểu Hồng Hồng cũng phải mau chóng trở về, một lúc nữa binh lính trong hoàng cung sẽ đi lục soát đấy!” Sắc mặt Nam Cung Cẩm vô cùng nghiêm túc.
Lãnh Tử Hàn nhìn nàng một chút rồi hỏi: “Đã giấu kỹ rồi chứ?”
“Đã giấu kỹ rồi.” Bách Lý Kinh Hồng trả lời thay nàng, còn bồi thêm một câu: “Ngươi nghĩ Cẩm Nhi là đồ ngốc sao?”
Lãnh Tử Hàn nhìn Bách Lý Kinh Hồng với ánh mắt như muốn giết người thật lâu, sau đó hừ lạnh một tiếng rồi lao vùn vụt đi…
Nam Cung Cẩm và Bách Lý Kinh Hồng nhìn nhau đầy hiểu ý rồi cùng cười. Đã lấy được đồ rồi, mọi chuyện sẽ trở nên dễ xử lý hơn…
Phủ Thừa tướng có bốn phu xe, bởi vì trước khi Bách Lý Kinh Hồng đến thì phủ Thừa tướng có bốn người chủ. Sau khi phu xe kia được thầy thuốc chăm sóc vết thương thật tỉ mỉ thì lui xuống. Mà Nam Cung Cẩm thì như con bạch tuộc, quấn chặt lấy Bách Lý Kinh Hồng, khẽ hát đầy hạnh phúc, trông rất nhàn nhã, thảnh thơi.
“Tối hôm nay sẽ ra tay, Huyền Cơ các.” Nàng ghé vào tai hắn nói dự định của mình.
Hắn chỉ thản nhiên đáp lại, cánh tay trái ôm chặt eo nàng.
Sống như thế này quả thật rất thoải mái, thế nhưng lại có người tới làm phiền bọn họ: “Tướng gia, Nhị Cẩu Tử cầu kiến!”
Nhị Cẩu Tử? Là ai?! Nam Cung Cẩm ngẩng đầu lên nhìn quản gia, nàng có một chút ấn tượng với tên này, cũng nhanh chóng nhớ ra đó chính là người phu xe đánh xe cho nàng trong lần đầu tiên nàng bị ám sát. Lúc ấy nàng đã ném người phu xe kia vào trong sân nên tránh thoát được, vì thế rất cảm kích nàng, bây giờ gã lại tìm nàng làm gì? “Cho hắn vào!”
“Rõ!” Trong lòng quản gia cũng rất khó hiểu, tiểu tử này có việc gì phải nói với Thừa tướng, lại còn không thể nói với ông chứ, cứ tỏ ra thần bí, thật kỳ quái!
Sau khi ông ra ngoài, Nhị Cẩu Tử kia liền đi vào, nhìn thấy Nam Cung Cẩm liền quỳ xuống nói: “Tướng gia, tiểu nhân muốn nói với ngài một việc! Mấy hôm trước tiểu nhân thấy Vương Nhị nói chuyện với một người áo đen cái gì mà Hoàng thượng giết rất nhiều người, trước kia bảy vị Hoàng tử đều là do Hoàng thượng giết, nói là muốn hoàng tộc truất ngôi của Hoàng thượng, để cho Liệt Vương gia không thể lên ngôi. Hai người đó nói chuyện với nhau rất lâu, rồi người áo đen cho Vương Nhị một túi bạc, dặn đến lúc đó đứng ra làm chứng, Vương Nhị đã đồng ý. Tiểu nhân luôn cảm thấy chuyện này rất nghiêm trọng, thế nên kiềm nén vài ngày, thực sự không thể chịu đựng được nữa nên đến nói với ngài!”
Lần trước Tướng gia bị ám sát, mà còn cứu gã một mạng, chuyện này lớn như thế, làm sao gã có thể không bẩm báo cho tướng gia được! Mặc dù rất có khả năng mất mạng vì nói ra, nhưng tướng gia là người có ơn với gã cho nên không thể nào không đền đáp được!
“Vương Nhị là ai?” Nam Cung Cẩm chắc chắn là mình chưa từng nghe qua cái tên này.
Nhị Cẩu Tử đáp: “Cũng là phu xe ở phủ Thừa tướng ạ, nghe bọn họ nói chuyện, hình như hôm hắn đánh xe có nghe thấy Liệt Vương gia và ngài trong xe ngựa nói chuyện rất nhiều, chủ yếu cũng chính là việc này!”
“Fuck!” Nam Cung Cẩm nhịn không được mà văng tục! Thật là đáng chết, lần trước nàng nói chuyện với Lãnh Tử Hàn là trên xe ngựa, Lãnh Tử Hàn nghĩ người đánh xe là người của nàng cho nên nói chuyện rất thẳng thắn. Mà lúc đó nàng cũng chủ quan, quên mất người đánh xe!
“Được rồi, ta biết rồi, ngươi lui xuống trước đi! Ta không muốn người khác biết ngươi biết chuyện này, nếu không sẽ không có lợi cho ngươi, hiểu chưa?” Nam Cung Cẩm dặn dò, nhưng trong lòng đang nhanh chóng cân nhắc xem chuyện này ảnh hưởng ra sao và phải giải quyết như thế nào.
“Vâng ạ!” Nhị Cẩu Tử đáp, lau mồ hôi trán rồi đi xuống! Thật ra thì chính hắn cũng cảm thấy chuyện này rất kinh khủng, mới nói một chút mà cả người toát mồ hôi lạnh.
Sau khi hắn ra ngoài, trong phòng im lặng thật lâu, cuối cùng hắn lạnh lùng nói: “Đang lo lắng cho Lãnh Tử Hàn?”
“Ừ! Tất cả những người trong hoàng tộc đều như vậy, đơn giản là bởi vì Mộ Dung Thiên Thu là một Hoàng đế quá chuyên quyền độc đoán, cũng không kính trọng bề trên trong hoàng tộc, làm cho địa vị bọn họ không bằng trước kia. Do đó họ mới có suy nghĩ là thay đổi Hoàng đế, nhưng với thực lực bọn họ mà đối đầu với Mộ Dung Thiên Thu thì không khác gì lấy trứng chọi đá! Đến lúc đấy, với tính tình của Mộ Dung Thiên Thu, chắc chắn hắn ta sẽ tiêu diệt bọn họ và nhất định sẽ hoài nghi Lãnh Tử Hàn và ta, nếu Nhị Cẩu Tử không nói cho chúng ta biết thì lúc đó ngay cả chết như thế nào chúng ta cũng không biết nữa!” Nói tới đây, chính Nam Cung Cẩm cũng cảm thấy hoảng sợ.
Bách Lý Kinh Hồng nghe xong im lặng không nói gì, chỉ dùng đầu ngón tay vén tóc nàng lên, nhẹ nhàng nghịch ngợm như rất thú vị.
Nam Cung Cẩm nhăn mặt nhíu mày, suy nghĩ cách đối phó: “Chàng xem, hay là ta dứt khoát giết hết cả hoàng tộc và tên Vương Nhị kia đi được không, đảm bảo không ai có thể tiết lộ chuyện này. Hay là đi phân tích lợi hại của chuyện này với trưởng lão của hoàng tộc?” Việc đầu tiên là quá mạo hiểm cho nàng, nhưng việc thứ hai thì đến tám, chín mươi phần trăm là không thể thực hiện được! Bởi vì đám ngu xuẩn kia đã nghĩ đến việc lấy trứng chọi đá rồi, dù nàng có khuyên nhủ như thế nào đi nữa thì bọn họ cũng sẽ không nghe theo, vẫn sẽ chìm đắm trong mộng tưởng lật đổ được Mộ Dung Thiên Thu và thân phận cũng như địa vị của bọn họ được tăng cao!
“Biện pháp đơn giản nhất, là...” Hắn nói nhưng lại cố ý ngừng lại.
Trông hắn như là có biện pháp, trong lòng Nam Cung Cẩm không khỏi cảm thán, có một người đàn ông thông minh, nhạy bén và giỏi bày mưu tính kế ở bên cạnh kể ra cũng tốt! Thế nhưng, đang lúc nước sôi lửa bỏng mà tên này còn làm người ta mất hứng, úp úp mở mở như vậy nữa.
“Biện pháp gì?” Nàng không nhịn được nữa hỏi.
Hắn cười khẽ, bóp yêu mũi của nàng một cái, giọng nói như khúc nhạc tiên du dương vang lên: “Để Lãnh Tử Hàn đi”
Để Lãnh Tử Hàn đi ư?! Nam Cung Cẩm nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát rồi ánh mắt bỗng sáng lên! Dù sao thì mấy ngày nữa bọn họ cũng sẽ đi, nếu Lãnh Tử Hàn đã đến Tây Võ vì nàng, thì để hắn ta đi trước mấy hôm cũng chẳng sao. Mà khi Lãnh Tử Hàn đi rồi thì hoàng tộc các ngươi gây lộn kiểu gì, người ngoài nhìn vào thấy vô cùng buồn cười thôi! Mộ Dung Thiên Thu hẳn sẽ nghĩ chuyện này chỉ đơn thuần do hoàng tộc gây ra, không hề liên quan đến nàng và Lãnh Tử Hàn. Sau đó mọi vấn đề đương nhiên sẽ được giải quyết dễ dàng!
“Hay! Ta sẽ cho người truyền tin để Lãnh Tử Hàn rời đi ngay bây giờ!” Nam Cung Cẩm nói xong liền đứng dậy ra ngoài dặn dò Hiên Viên Dĩ Mạch.
Khi Hiên Viên Dĩ Mạch biết chuyện này cũng sợ hết hồn, vội vàng rời đi nhanh như một trận gió. Nhìn bóng lưng cô ấy rời đi, Nam Cung Cẩm cảm thấy đúng là có con gái lớn lên là không được nhờ gì cả! Nếu như trước đây, nàng mà nói với nha đầu này rằng đám Lãnh Tử Hàn sắp gặp xui xẻo thì không biết nha đầu này sẽ hí hửng đến mức nào, chắc chắn sẽ nói “Bọn hắn mà chết thì tốt quá!”, còn bây giờ đã phát triển với Phá đến mức kia nên đã bắt đầu biết lo lắng cho sự an nguy của nhà chồng rồi, aizz!
…
Hiên Viên Dĩ Mạch đi được một lúc thì quay lại, mang theo một phong thư của Lãnh Tử Hàn. Trong thư hắn nói hắn cũng đang định đi, chọn ngày không bằng gặp ngày, nên quyết định đi luôn trong hôm nay, dặn Nam Cung Cẩm cẩn thận chú ý an toàn, đặc biệt là chuyện liên quan đến Huyền Cơ các v.v…. Nét bút thì rất ngay hàng thẳng lối, tự nhiên phóng khoáng, nhưng mà lời nói lại có phần lắm điều như mấy bà mẹ già vậy!
Bây giờ Nam Cung Cẩm mới cảm thấy an tâm! Thấy trời đã tối, nàng bèn chuẩn bị vào cung cùng Bách Lý Kinh Hồng.
…
Tránh qua những tai mắt mà Mộ Dung Thiên Thu bố trí xung quanh phủ Thừa tướng, hai người đã lẻn vào hoàng cung thành công! Trong hoàng cung có thị vệ canh gác, nhưng đối với hai người đã từng đi lại thoải mái trong hoàng cung Đông Lăng như Nam Cung Cẩm và Bách Lý Kinh Hồng mà nói thì chẳng có nghĩa lý gì, do đó hai người không tốn bao nhiêu công sức đến được khu vực gần Huyền Cơ các.
Cách Huyền Cơ các không xa là một cái trận pháp Ngũ Hành bát quái, Nam Cung Cẩm thông thạo về cơ quan, đường ngầm, nhưng lại không biết gì về trận pháp, chính vì thế nên nàng mới đi cùng Bách Lý Kinh Hồng. Cả một khu rừng mai, chỉ cần đi nhầm một bước thì hoa mai sẽ chuyển động, bao vây người ta trong đó, đánh động các ám vệ. Giống như đào hoa trận trên đảo Đào Hoa trong truyện Anh Hùng Xạ Điêu vậy.
Bách Lý Kinh Hồng chăm chú quan sát, nhanh chóng tìm được nơi để phá trận. Giọng nói lạnh lùng chậm rãi vang lên: “Đi theo bước chân của ta, không được sai nửa bước nào.”
“Ừm!” Nam Cung Cẩm gật đầu, nét mặt cũng trở nên lạnh lùng hơn. Lần này không giống như những lần đi dịch trạm hay là đi thám thính hoàng cung, bị phát hiện còn có thể cười cợt với Mộ Dung Thiên Thu cho qua chuyện. Mà đã đến nơi cất giấu bản đồ bố binh như Huyền Cơ các thế này mà bị phát hiện thì chỉ có con đường chết! E rằng thậm chí Mộ Dung Thiên Thu còn không cho nàng một cơ hội để biện minh mà sẽ ra tay ngay lập tức! Vì thế mà không thể phạm một chút sai lầm nào!
Nàng thận trọng đi theo bước chân của hắn về phía trước, sau khi đi lòng vòng khoảng hai mươi mấy vòng, cuối cùng cũng đi được ra ngoài thành công, đây thật sự là một trận pháp vô cùng phức tạp!
Khi hình bóng hai người xuất hiện bên ngoài trận pháp, ngay lập tức có một loạt mũi tên bắn lén từ phía trước đến. Nam Cung Cẩm chăm chú quan sát bốn phía, rồi tay nàng nhanh chóng đập lên một thân cây cách đó không xa!
Ngay khi nàng vừa vỗ lên thân cây, mấy chục mũi tên như có người điều khiển, lại bị kéo ngược trở lại, không bắn ra nữa! Nam Cung Cẩm vỗ vỗ ngực, xem ra người thiết kế cơ quan này quả thật là tài giỏi, chờ cho bọn họ thoát ra khỏi rừng mai, tưởng như là đã an toàn, thì ngay lập tức bị bắn lén một loạt mũi tên, chỉ cần hơi sơ ý không tập trung một chút là sẽ chết ngay tại đây!
May là nàng phản xạ nhanh, nàng nhớ là bọn họ không kích hoạt cạm bẫy nào, nhưng vẫn bị bắn lén, cho nên đây như một bài kiểm tra xem bọn họ có biết gì về bố trí cơ quan hay không! Nếu như biết thì sẽ nhanh chóng vỗ lên thân cây kia, những mũi tên đó sẽ bị thu về. Còn nếu không vỗ lên thân cây kia thì sẽ bị bắn trúng, cũng sẽ đánh động các ám vệ!
“Sao nàng biết cơ quan được bố trí ở trên thân cây đó?” Mặt Bách Lý Kinh Hồng lộ vẻ khen ngợi, vì khi hắn phát hiện ra thì cũng đúng lúc nàng hành động, cho nên có thể thấy là nàng đã phát hiện ra nhanh hơn hắn một chút.
“Mấy cơ quan kiểu này thường là như chạy đua với thời gian, nếu như họ bố trí thiết bị điều khiển ở xa thì chắc chắn là chưa kịp lao tới nơi thì đã chết rồi, cho nên thiết bị điều khiển cơ quan này phải ở ngay gần đây. Nhìn xung quanh là sẽ thấy!” Nam Cung Cẩm không để ý lắm mà trả lời, nàng có hiểu biết khá sâu rộng về các loại cơ quan của Mặc gia. Thu hẹp phạm vi tìm kiếm thì hiển nhiên là có thể phát hiện ra sớm hơn một chút.
Bách Lý Kinh Hồng nghe thế, cười mà không nói gì. Nàng quả thật rất thông minh.
Một tòa cung điện nhìn cực kỳ bình thường đứng sừng sững phía trước, hai người nấp sau một cây mai trăm năm tuổi, nhắm mắt lắng nghe tiếng hít thở xung quanh, xem có người nào đang ẩn nấp không.
Một lúc sau, Nam Cung Cẩm mở mắt ra, khuôn mặt hơi vui vẻ, trong lòng cũng đã xác định được. Bách Lý Kinh Hồng cũng đồng thời mở mắt, hai người liếc nhau một cái rồi gật nhẹ đầu.
“Ta đi đánh lạc hướng bọn chúng.” Bách Lý Kinh Hồng nói xong liền muốn đi ra ngoài.
Nam Cung Cẩm không yên tâm giật nhẹ ống tay áo của hắn, hắn quay lại, nhìn nàng tỏ ý rằng hãy tin hắn. Nam Cung Cẩm do dự một lúc rồi gật đầu, nhẹ giọng nói: “Chàng đánh lạc hướng bọn chúng xong rồi đi luôn đi, ta biết phải thoát khỏi hoa mai trận như thế nào.”
Nghe vậy Bách Lý Kinh Hồng lại do dự, nhìn nàng thật lâu mà không nói được gì, bảo hắn đi luôn sao? Mãi đến khi Nam Cung Cẩm không nhịn được nữa mà nói: “Nếu chàng không đồng ý thì để ta đi đánh lạc hướng bọn chúng.”
“Được, để ta đi.” So với việc để nàng đi đánh lạc hướng những hộ vệ kia thì để hắn đi sẽ tốt hơn rất nhiều.
Dứt lời, một bóng trắng lóe lên, hắn lắc mình ra ngoài.
Nhóm ám vệ đang ẩn mình trong bóng tối thấy một bóng người màu trắng xuất hiện, liền liếc nhau một cái rồi nhanh chóng xông tới tấn công. Mà người áo trắng kia lại làm ra vẻ như bị giật mình vì sự xuất hiện đột ngột của họ, nên quay người bỏ chạy! Chạy không nhanh cũng không chậm, đủ để bọn chúng đuổi theo nhưng không bắt được!
Huyền Cơ các là nơi cực kỳ bí mật, nên cho dù là xảy ra chuyện như thế nhưng nhóm ám vệ cũng không thể hô hào lớn tiếng cho các thị vệ khác biết tới bắt người, vì như thế sẽ lộ nơi giấu bản đồ bố binh! Do đó nhóm ám vệ chỉ có thể cố gắng ra sức đuổi theo, không thể nhờ tới sự giúp đỡ nào khác. Hơn một nửa số lượng ám vệ đuổi theo, để một nửa ở lại canh chừng vì sợ kẻ địch dùng kế điệu hổ ly sơn!
Nam Cung Cẩm đang đau đầu suy nghĩ xem làm thế nào để có thể đột nhập vào mà không đánh động tới bọn chúng, hay là làm thế nào để tấn công bọn chúng, trước khi gây ra náo động lớn đã giết hết được bọn chúng! Bất kể là phương án nào thì cũng đều không dễ hoàn thành! Nàng không nhịn được mà nghĩ đến việc giá mà cũng có một cao thủ có võ công cao cường như Bách Lý Kinh Hồng ở đây có thể đánh lạc hướng nốt mấy người này giúp nàng, thì nàng không cần lo bị bắt nữa rồi.
Ngay tại lúc này nàng bỗng nghe thấy một loạt tiếng bước chân rất khẽ, sau đó là một giọng nói ngông cuồng vang lên bên tai nàng: “Tiểu Cẩm, trước khi đi ta sẽ giúp nàng một phen.”
Vừa dứt tiếng, Nam Cung Cẩm còn chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy một bóng người màu đen xuất hiện.
Lãnh Tử Hàn xuất hiện, nhóm ám vệ còn lại chợt mừng thầm! Quả nhiên là kế điệu hổ ly sơn rồi! Cho nên đa số ám vệ lập tức đuổi theo Lãnh Tử Hàn, chỉ còn lại ba tên có võ công cao nhất đắc ý ở lại canh giữ. Nam Cung Cẩm nhặt lên ba cục đá rồi dùng hết sức ném thật mạnh.
Cú ném này, kể cả là cao thủ tuyệt thế như Bách Lý Kinh Hồng cũng phải cực kỳ cẩn thận mới có thể tránh được, còn mấy tên ám vệ này thì không cần bàn đến! Chúng còn chưa thấy rõ là cái gì đã bị ném trúng huyệt Thái Dương chết ngay lập tức! Trước lúc chết, bọn chúng chỉ kịp nghĩ, mẹ kiếp! Kế điệu hổ ly sơn, lại còn bị nhử tận hai lần, bị lừa rồi!
Nam Cung Cẩm chạy thật nhanh vào trong phòng, vừa vào tới lại bị một loạt tên bắn lén. Nàng thản nhiên tránh né một cách dễ dàng, các mũi tên bay sượt qua người nàng! Nàng nhấc chân lên, vừa muốn đặt xuống, mắt nàng chợt nhíu lại, sau đó lập tức lao ra khỏi cửa, nơi nàng vừa đứng bỗng rung lên, một loạt chông sắt nhọn hoắt xuyên lên khỏi mặt đất!
Nàng hít một hơi thật sâu, tiếp tục đi vào, không còn cơ quan nào nữa! Nàng đưa mắt nhìn quanh, nhanh chóng nhìn thấy một bức tranh, liền bước tới, khẽ bẻ cây nến nhỏ đằng trước bức tranh! Sau đó, bức tranh kia từ từ cuộn lên, lộ ra một chiếc hộp được đặt ở bên trong hốc tường! Nam Cung Cẩm mở hộp, cầm phong thư bên trong ra, đang định bước đi bỗng dừng lại!
Không đúng, vì sao có thể đến bước này mà lại đơn giản như vậy được? Nàng lập tức mở phong thư ra nhìn! Bên trong đúng thật là trống trơn! Thật quá gian xảo, nếu như nàng sơ ý một chút thôi thì đã không lấy được thứ này rồi!
Nàng nhìn về phía chiếc hộp kia một lần nữa, dịch nó sang một bên, phía dưới xuất hiện một hốc ngầm, bên trong đó có một phong thư! Đây rồi! Nàng cầm lấy phong thư sau đó đi ra khỏi hoàng cung.
Sau khi Nam Cung Cẩm ra khỏi hoàng cung, nàng không trở về phủ Thừa tướng mà là tìm một cái cây trong khu rừng bên cạnh đường cái rồi chôn tấm vải ghi bản đồ bố binh kia xuống dưới tán cây, xong xuôi mới trở về phủ Thừa tướng!
Trên đường đi, nàng thấy Bách Lý Kinh Hồng cùng với Lãnh Tử Hàn đang trừng mắt nhìn nhau, hiển nhiên là hai người này đều cắt đuôi được đám ám vệ kia rồi không may gặp nhau tại đây!
“Tốt rồi, đã lấy được đồ rồi, Lãnh Tử Hàn huynh mau đi đi! Ta và Tiểu Hồng Hồng cũng phải mau chóng trở về, một lúc nữa binh lính trong hoàng cung sẽ đi lục soát đấy!” Sắc mặt Nam Cung Cẩm vô cùng nghiêm túc.
Lãnh Tử Hàn nhìn nàng một chút rồi hỏi: “Đã giấu kỹ rồi chứ?”
“Đã giấu kỹ rồi.” Bách Lý Kinh Hồng trả lời thay nàng, còn bồi thêm một câu: “Ngươi nghĩ Cẩm Nhi là đồ ngốc sao?”
Lãnh Tử Hàn nhìn Bách Lý Kinh Hồng với ánh mắt như muốn giết người thật lâu, sau đó hừ lạnh một tiếng rồi lao vùn vụt đi…
Nam Cung Cẩm và Bách Lý Kinh Hồng nhìn nhau đầy hiểu ý rồi cùng cười. Đã lấy được đồ rồi, mọi chuyện sẽ trở nên dễ xử lý hơn…
Bình luận facebook