Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 274
Sau khi trò khôi hài này kết thúc, mặt Nam Cung Cẩm cũng hơi nóng lên, vội vàng từ biệt Mộ Dung Thiên Thu: “Khởi bẩm Hoàng thượng, thần không được khỏe lắm, xin ngài cho thần về trước!”
“Trẫm đưa khanh về!” Mộ Dung Thiên Thu đáp theo thói quen, rồi chợt nhớ Đạm Đài Minh Nguyệt vẫn đang còn ở đây nên trên mặt thoáng có vẻ lúng túng.
Đạm Đài Minh Nguyệt cười nói: “Bản vương cũng thấy mệt rồi, để ngày khác đi du ngoạn cũng được!”
“Cái gì thế! Ta vừa mới tới thì các ngươi lại không đi nữa, chẳng phải là bắt nạt người ta sao?” Hách Liên Đình Vũ đang vui sướng tới để đi du ngoạn cảnh hồ thì lại nghe thấy “tin dữ” này, nên nét mặt trở nên rất khó coi.
Mộ Dung Thiên Thu cười một tiếng: “Ha ha… Thôi, các vị ái khanh giải tán đi, để Mạc Bắc Vương dẫn Đình Vũ Công chúa đi du ngoạn!”
Đạm Đài Minh Nguyệt lập tức cảm thấy đau đầu, nhưng cũng không tiện nói gì đành phải cố cười vài tiếng, vô thức nhìn Nam Cung Cẩm một cái rồi lại thôi.
…
Mộ Dung Thiên Thu đưa Nam Cung Cẩm về phủ Thừa tướng, trên đường đi cả hai người đều lặng lẽ, im lặng không nói lời nào.
Mãi khi về tới phủ Thừa tướng, Mộ Dung Thiên Thu mới không kìm được nữa mà nói với Nam Cung Cẩm: “Yến khanh…”
“Hoàng thượng, có gì cần dặn dò ạ?” Nam Cung Cẩm rất kính cẩn cúi đầu xuống.
Mộ Dung Thiên Thu nhìn vẻ cung kính của nàng, im lặng một lúc không biết nói gì. Hắn thở dài rồi nói: “Không có gì, ngươi đi đi!”
“Vâng!” Nam Cung Cẩm đáp lời rồi quay người đi, ngay cả một nụ cười cũng tiếc rẻ mà không thèm cho hắn.
Còn Mộ Dung Thiên Thu thì vén rèm cửa xe ngựa lên, nhìn nàng đi từng bước vào phủ Thừa tướng, câu hỏi mà hắn chần chừ mãi không hỏi ra kia, dần dần, hắn cũng đã tìm được câu trả lời cho bản thân. Yến khanh, xem ra chúng ta thật sự không thể như trước được nữa. Càng không thể quay lại quãng thời gian không cần phân biệt người trên kẻ dưới mà cười đùa với nhau nữa rồi!
Hắn chán nản thở dài một tiếng rồi lạnh lùng nói: “Trở về!”
“Rõ!”...
...
Nam Cung Cẩm vừa về đến nơi, việc đầu tiên chính là phải tranh thủ thời gian vào phòng của nàng để thay quần áo của Đạm Đài Minh Nguyệt ra, miễn cho ai kia lại ghen tuông! Sau khi thay quần áo xong, nàng còn đắc ý là đã không bị phát hiện!
Nhưng vừa mới quay đầu nhìn thấy nét mặt hơi trầm xuống của người nào đó thì sự đắc ý tiêu tan ngay lập tức. “Híc, chuyện này, ta, chuyện đó…”
“Hừ.” Hắn hừ lạnh một tiếng, cũng không phải thật sự tức giận, có vẻ như đã biết chuyện xảy ra như thế nào. “Nàng làm thế để chuẩn bị cho chuyện sáng sớm mai?”
“Đúng!” Hôm nay đúng là cơ hội trời ban, vốn dĩ nàng chỉ có tám phần chắc chắn sẽ khiến cho Mộ Dung Thiên Thu trả lại Tiểu Kinh Lan, nhưng bây giờ thì nàng đã tự tin trăm phần trăm! “Lấy được vật kia về rồi à?”
“Lấy về được rồi.” Hắn thản nhiên trả lời.
Nam Cung Cẩm gật đầu: “Chuẩn bị đi, đêm nay đưa thứ kia cho Đạm Đài Minh Nguyệt!”
“Ừm.”
…
“Minh Nguyệt ca ca, huynh còn đứng đó làm gì thế?” Hách Liên Đình Vũ rất vui vẻ hỏi, nhưng quay đầu lại thì phát hiện ra người kia không nghe cô ta hỏi nên lập tức cảm thấy khó chịu.
Đạm Đài Minh Nguyệt lấy lại tinh thần, hắn cũng sửng sốt một chút, chính hắn cũng không biết hắn còn đứng đó làm gì. Nghe thấy cô nhóc này ríu rít hỏi một lúc mà hắn thì không hề có hứng thú nên có chút bất đắc dĩ nhìn ra ngoài trời rồi nói: “Đã muộn như thế này rồi, muội không trở về nghỉ ngơi à?”
Nói chuyện với trẻ con chính là chuyện đau khổ nhất trong cuộc đời!
Hách Liên Đình Vũ nghe thấy thế thì có chút tức giận, đầu tiên là ngây ra khi cô ta nói chuyện, giờ lại còn đuổi khéo! Cô ta trợn mắt nhìn hắn, giậm chân một cái rồi hừ lạnh một tiếng và bỏ đi!
Đạm Đài Minh Nguyệt dở khóc dở cười đứng tại chỗ! Sao hắn lại xui xẻo đến mức phải cưới một một cô nhóc ngây thơ như con gái hắn làm Vương hậu thế này cơ chứ!
Giữa lúc đang đau khổ, tai hắn khẽ nhúc nhích, xem ra là có khách đến, trên mặt hắn cũng hiện ra một nụ cười.
Một lúc sau, cửa bị đẩy ra, quả nhiên là hai người kia.
Sau khi đi vào Nam Cung Cẩm ném phong thư trong tay mình cho hắn, sau đó nói thẳng vào vấn đề: “Đồ ngươi cần đây, câu trả lời của ta đâu?”
Đạm Đài Minh Nguyệt bắt lấy phong thư kia, kẹp ở đầu ngón tay rồi lật qua lật lại, sau đó khẽ cười nói: “Làm sao ta biết được đây là đồ thật hay giả?”
Câu này vừa dứt, thân hình Nam Cung Cẩm khẽ động, lao tới nhanh như chớp, Đạm Đài Minh Nguyệt nheo mắt lại, cảm giác được sự nguy hiểm ập tới, nhưng tốc độ của nàng quá nhanh khiến cho hắn không thể tránh kịp! Hắn đang muốn di chuyển sang vị trí khác thì cổ áo đã bị nàng túm lấy. Trong lòng hắn chỉ còn biết cảm thán: “Thân thủ nhanh quá!”
“Bớt nói nhảm đi! Mau nói tin ông cần biết cho ông, đừng khiêu chiến với sự nhẫn nại của ông!” Trong mắt nàng hiện lên sát khí!
Đạm Đài Minh Nguyệt cười một tiếng, nhẹ nhàng vươn tay đánh ra, một luồng nội lực đánh tới tay Nam Cung Cẩm, Nam Cung Cẩm cũng không liều mạng, thấy hắn ra tay cũng nhanh chóng thu tay mình lại. Nàng lạnh lùng nói: “Ngươi nên biết nếu như bây giờ đánh nhau với hai chúng ta thì ngươi chắc chắn không có phần thắng! Kể cả là ngươi có gọi thêm người đến thì kết quả cũng là cùng chết mà thôi vì bản đồ đang ở trong tay ngươi!”
Giọng điệu Nam Cung Cẩm rất lạnh lẽo và vô cùng chắc chắn, thế nên làm cho Đạm Đài Minh Nguyệt cũng cảm thấy tin rằng đây chính là đồ thật! Hắn mở phong thư ra rồi chăm chú xem xét thật lâu, từ bố cục cho đến niên đại của giấy vẽ đều không thể phát hiện được vấn đề gì! Nhưng chính sự hoàn hảo này khiến cho Đạm Đài Minh Nguyệt có chút nghi ngờ trong lòng.
Hắn nghiêng đầu nhìn hai người một chút, giọng nói phong lưu hoa lệ của hắn vang lên: “Cứ đưa cho trẫm đơn giản như thế này, thật sự khiến trẫm không thể không nghi ngờ!”
“Thứ nhất, tính mạng của bà đây rất đáng giá! Thứ hai, con của ta bị Mộ Dung Thiên Thu đưa vào hoàng cung, chuyện này ngươi cũng đã biết, Mộ Dung Thiên Thu cũng không có cái gì đáng giá để ta mang mạng mình ra mà cống hiến! Tóm lại là bản đồ đã ở đây rồi, ngươi tin hay không tự đi mà kiểm tra, nhưng hôm nay ta chắc chắn phải nhận được câu trả lời về ý nghĩa của dấu ấn màu đỏ này!” Nam Cung Cẩm biểu hiện rất lạnh lùng, nét mặt lại càng lạnh lẽo.
Đạm Đài Minh Nguyệt nhìn điệu bộ nàng không giống như là đang giả vờ, lời nói cũng hợp tình hợp lý nên cũng tin tưởng lời nàng nói. Dừng một chút, hắn nói: “Rất đơn giản, đấy không phải là dấu ấn gì, mà là một loại giống như thủ cung sa vậy, nó được gọi là uyên ương kiếp, ngươi nhìn kỹ một chút sẽ thấy cái dấu đó rất giống với hình dáng chim uyên ương!”
“Thì sao?” Lời này hắn nói không sai, khi Nam Cung Cẩm tìm kiếm biện pháp giải trừ nó cũng đã thấy hình dạng thứ này, nhưng nàng lại nghĩ rằng đấy là hình “con vịt”.
“Đã là chim uyên ương, thì đương nhiên phải đi một cặp, cho nên…”
Nói đến đây, Bách Lý Kinh Hồng bỗng đưa tay kéo cánh tay Nam Cung Cẩm đi ra ngoài. Nam Cung Cẩm hơi ngớ ra, không hiểu rõ được hành động của hắn: “Này, làm gì thế?”
Đạm Đài Minh Nguyệt ở phía sau hai người lộ ra một nụ cười nhạt, cố nói thật to: “Nếu như trẫm không đoán sai thì một cái dấu uyên ương kiếp khác là ở trên người Nam Cung Duệ!”
Câu này vừa nói ra, thân hình Bách Lý Kinh Hồng cứng lại một chút nhưng vẫn không nói gì, kéo Nam Cung Cẩm đi ra ngoài!
Còn Nam Cung Cẩm thì sửng sốt, Đạm Đài Minh Nguyệt biết thân phận của nàng?
…
“Đồ nhi, hãy coi chừng, bản đồ này chưa chắc đã là thật!” Một ông cụ râu trắng bước ra, mặc dù chuyện này không có liên quan gì mấy đến chuyện hắn định làm nhưng ông ta vẫn không muốn đồ đệ mình bị người ta lừa gạt.
Đạm Đài Minh Nguyệt cười cười: “Nhưng cách kết cấu, bố cục này đúng là tinh vi đến nỗi không có một kẽ hở! Nên, đây hẳn không phải đồ giả, ta phải cảm tạ sư phụ đã cho ta biết thân phận chân thật của những người này, cùng với cái gọi là uyên ương kiếp kia. Nhưng mà đường đường là Hoàng đế Nam Nhạc mà ngày nào cũng nhơn nhơn ở ngay dưới mí mắt Hoàng đế Tây Võ thì ngẫm lại cũng rất là kích thích!”
“Chính bởi vì hắn là Hoàng đế Nam Nhạc nên con mới càng phải cẩn thận! Minh Nguyệt, nếu con có được một nửa sự điềm tĩnh của sư huynh con thì vi sư cũng đỡ phải lo lắng.” Người sư huynh mà sư phụ hắn đang nhắc tới đó, lại chính là Mặc Quan Hoa.
Đạm Đài Minh Nguyệt cười một tiếng: “Sự phụ, sư huynh hơn đồ nhi sáu tuổi, điềm tĩnh hơn cũng là bình thường mà? Nếu ngài rỗi rãi không có việc gì làm thì đi kiếm sư nương đi, đừng có ở đây làm phiền ta cả ngày!”
“Vớ vẩn! Ta đã cao tuổi thế này rồi, kiếm sư nương cái gì nữa!” Một câu mắng này làm cho vẻ tiên phong đạo cốt kia bay sạch! Nhưng khi nhìn thấy nụ cười trên mặt tên tiểu đồ nhi thì ông ta biết ngay lại bị chơi xỏ liền mắng: “Cái thứ khi sư diệt tổ!”
“Ha ha ha... Thôi, đồ nhi đi nghỉ ngơi đây, lão nhân gia ngài cứ tự nhiên nhé!” Hắn nói xong thì đi vào phía trong các.
…
“Này, chàng kích động thế làm gì? Đạm Đài Minh Nguyệt vẫn chưa nói xong mà!” Uyên ương kiếp là cái gì, một dấu khác ở trên người Duệ ca ca, thế nghĩa là sao? Chẳng lẽ là…
Bách Lý Kinh Hồng nghe thế chợt nắm chặt tay nàng. Hắn lạnh lùng trả lời: “Uyên ương kiếp là một loại cấm chế trong truyền thuyết. Cách giải quyết là cả hai người có dấu ấn trên cơ thể phải động phòng với nhau. Nếu không thì khi người lớn tuổi hơn đến ba mươi tuổi cả hai người đều sẽ chết.”
Hắn tưởng chuyện này chỉ là truyền thuyết, không ngờ lại thật sự tồn tại!
Động phòng?!
Nàng và Duệ ca ca á…? Chuyện này không khỏi quá buồn cười đi?!
“Còn biện pháp khác không?” Nếu nói như vậy, nàng cảm thấy thà chết đi cho xong.
Hít vào một hơi thật sâu, hắn nói rất gian nan: “Không biết.” Bởi vì cách giải quyết duy nhất hắn biết chính là cách vừa nói kia.
Nam Cung Cẩm chợt nhớ tới tên thầy bói bên cạnh Thượng Quan Cẩn Duệ, Hách Liên Tháp Đặc, hắn là Đại vu sư, cũng là người thảo nguyên Mạc Bắc, Đạm Đài Minh Nguyệt biết chuyện này thì có khả năng hắn cũng biết! “Có lẽ còn có cách khác, ngày mai chúng ta đi hỏi tên Đại vu sư bên cạnh Duệ ca ca xem thế nào?”
Trực giác nàng mách bảo rằng người thần bí kia có thể có biện pháp.
Bách Lý Kinh Hồng gật đầu, không có ý kiến gì. Trong lòng hắn đã bắt đầu tính toán xem cuối cùng nên giải quyết chuyện này như thế nào…
…
Sáng sớm hôm sau, Nam Cung Cẩm và Bách Lý Kinh Hồng đều nặng nề tâm sự. Đầu tiên phải chờ người trong cung tới để giải quyết cho xong chuyện Quân Kinh Lan.
Chờ đến buổi trưa, quả nhiên là người trong cung tới, nói rằng Yến Kinh Lan bị bệnh, thái y đã khám và nghi ngờ bệnh đậu mùa!
Vì thế Thừa tướng đại nhân vốn đã bị cảm lạnh liền lập tức ngất lịm đi! Đồng thời, bệnh tình của y vô cùng nghiêm trọng, nằm liệt giường mất hết ý thức, cứ mở miệng là lại gọi tên đứa con trai yêu quý của mình.
Mộ Dung Thiên Thu cũng đến thăm, còn đưa theo cả thái y, nhưng lúc đó, bệnh tình của Thừa tướng đại nhân đã ổn định, vừa nhìn thấy Hoàng thượng là khóc đến nát gan nát phổi, nói rằng Yến gia chỉ có một đứa con trai độc nhất, mong Hoàng thượng trả lại con mình, chờ nó khỏi bệnh thì lại đưa vào hoàng cung, còn nếu như không có biện pháp cứu chữa thì để nàng tiễn nó một đoạn đường.
Mộ Dung Thiên Thu nghĩ y bị bệnh liệt giường thế này, cũng là bởi vì hắn muốn đối phó với tiểu tử này, nên mới bày trò cải tạo lại phủ Thừa tướng, còn khiến nàng bị ám sát rồi cuối cùng là bị bệnh đến nông nỗi này. Còn thêm cả Yến Kinh Lan cũng bị bệnh, các thái y cũng không có cách nào cứu chữa! Mặc dù hắn cảm thấy hôm qua mới đưa vào cung hôm nay đã bị bệnh là chuyện hơi kỳ lạ, nhưng thấy Yến Kinh Hồng như thế này hắn cũng không đành lòng nên ra lệnh trả lại đứa bé kia.
Thừa tướng đại nhân vô cùng cảm kích đưa tiễn Hoàng thượng, nghe nói là vì cố gắng tiễn Hoàng thượng nên khi ra đến cổng còn suýt nữa ngất xỉu, bệnh tình có vẻ rất nguy kịch, khiến cho nghi ngờ trong lòng Mộ Dung Thiên Thu tiêu tan đi không ít.
Cuối cùng thì cũng đưa được Tiểu Kinh Lan trở về, khi đám cung nhân trở lại cung nói với Hoàng thượng là Thừa tướng đại nhân khi nhìn thấy tình trạng bệnh của đứa bé thì ngay lập tức ngất xỉu!
Cho nên Mộ Dung Thiên Thu không còn hoài nghi gì nữa.
Sau đó truyền lệnh cho Thừa tướng phải cách lý phủ Thừa tướng để phòng ngừa bệnh đậu mùa lây lan, việc Thừa tướng bị bệnh vẫn cố gắng chăm sóc đứa con bảo bối của mình khiến cho dân chúng khen ngợi không dứt…
“Trẫm đưa khanh về!” Mộ Dung Thiên Thu đáp theo thói quen, rồi chợt nhớ Đạm Đài Minh Nguyệt vẫn đang còn ở đây nên trên mặt thoáng có vẻ lúng túng.
Đạm Đài Minh Nguyệt cười nói: “Bản vương cũng thấy mệt rồi, để ngày khác đi du ngoạn cũng được!”
“Cái gì thế! Ta vừa mới tới thì các ngươi lại không đi nữa, chẳng phải là bắt nạt người ta sao?” Hách Liên Đình Vũ đang vui sướng tới để đi du ngoạn cảnh hồ thì lại nghe thấy “tin dữ” này, nên nét mặt trở nên rất khó coi.
Mộ Dung Thiên Thu cười một tiếng: “Ha ha… Thôi, các vị ái khanh giải tán đi, để Mạc Bắc Vương dẫn Đình Vũ Công chúa đi du ngoạn!”
Đạm Đài Minh Nguyệt lập tức cảm thấy đau đầu, nhưng cũng không tiện nói gì đành phải cố cười vài tiếng, vô thức nhìn Nam Cung Cẩm một cái rồi lại thôi.
…
Mộ Dung Thiên Thu đưa Nam Cung Cẩm về phủ Thừa tướng, trên đường đi cả hai người đều lặng lẽ, im lặng không nói lời nào.
Mãi khi về tới phủ Thừa tướng, Mộ Dung Thiên Thu mới không kìm được nữa mà nói với Nam Cung Cẩm: “Yến khanh…”
“Hoàng thượng, có gì cần dặn dò ạ?” Nam Cung Cẩm rất kính cẩn cúi đầu xuống.
Mộ Dung Thiên Thu nhìn vẻ cung kính của nàng, im lặng một lúc không biết nói gì. Hắn thở dài rồi nói: “Không có gì, ngươi đi đi!”
“Vâng!” Nam Cung Cẩm đáp lời rồi quay người đi, ngay cả một nụ cười cũng tiếc rẻ mà không thèm cho hắn.
Còn Mộ Dung Thiên Thu thì vén rèm cửa xe ngựa lên, nhìn nàng đi từng bước vào phủ Thừa tướng, câu hỏi mà hắn chần chừ mãi không hỏi ra kia, dần dần, hắn cũng đã tìm được câu trả lời cho bản thân. Yến khanh, xem ra chúng ta thật sự không thể như trước được nữa. Càng không thể quay lại quãng thời gian không cần phân biệt người trên kẻ dưới mà cười đùa với nhau nữa rồi!
Hắn chán nản thở dài một tiếng rồi lạnh lùng nói: “Trở về!”
“Rõ!”...
...
Nam Cung Cẩm vừa về đến nơi, việc đầu tiên chính là phải tranh thủ thời gian vào phòng của nàng để thay quần áo của Đạm Đài Minh Nguyệt ra, miễn cho ai kia lại ghen tuông! Sau khi thay quần áo xong, nàng còn đắc ý là đã không bị phát hiện!
Nhưng vừa mới quay đầu nhìn thấy nét mặt hơi trầm xuống của người nào đó thì sự đắc ý tiêu tan ngay lập tức. “Híc, chuyện này, ta, chuyện đó…”
“Hừ.” Hắn hừ lạnh một tiếng, cũng không phải thật sự tức giận, có vẻ như đã biết chuyện xảy ra như thế nào. “Nàng làm thế để chuẩn bị cho chuyện sáng sớm mai?”
“Đúng!” Hôm nay đúng là cơ hội trời ban, vốn dĩ nàng chỉ có tám phần chắc chắn sẽ khiến cho Mộ Dung Thiên Thu trả lại Tiểu Kinh Lan, nhưng bây giờ thì nàng đã tự tin trăm phần trăm! “Lấy được vật kia về rồi à?”
“Lấy về được rồi.” Hắn thản nhiên trả lời.
Nam Cung Cẩm gật đầu: “Chuẩn bị đi, đêm nay đưa thứ kia cho Đạm Đài Minh Nguyệt!”
“Ừm.”
…
“Minh Nguyệt ca ca, huynh còn đứng đó làm gì thế?” Hách Liên Đình Vũ rất vui vẻ hỏi, nhưng quay đầu lại thì phát hiện ra người kia không nghe cô ta hỏi nên lập tức cảm thấy khó chịu.
Đạm Đài Minh Nguyệt lấy lại tinh thần, hắn cũng sửng sốt một chút, chính hắn cũng không biết hắn còn đứng đó làm gì. Nghe thấy cô nhóc này ríu rít hỏi một lúc mà hắn thì không hề có hứng thú nên có chút bất đắc dĩ nhìn ra ngoài trời rồi nói: “Đã muộn như thế này rồi, muội không trở về nghỉ ngơi à?”
Nói chuyện với trẻ con chính là chuyện đau khổ nhất trong cuộc đời!
Hách Liên Đình Vũ nghe thấy thế thì có chút tức giận, đầu tiên là ngây ra khi cô ta nói chuyện, giờ lại còn đuổi khéo! Cô ta trợn mắt nhìn hắn, giậm chân một cái rồi hừ lạnh một tiếng và bỏ đi!
Đạm Đài Minh Nguyệt dở khóc dở cười đứng tại chỗ! Sao hắn lại xui xẻo đến mức phải cưới một một cô nhóc ngây thơ như con gái hắn làm Vương hậu thế này cơ chứ!
Giữa lúc đang đau khổ, tai hắn khẽ nhúc nhích, xem ra là có khách đến, trên mặt hắn cũng hiện ra một nụ cười.
Một lúc sau, cửa bị đẩy ra, quả nhiên là hai người kia.
Sau khi đi vào Nam Cung Cẩm ném phong thư trong tay mình cho hắn, sau đó nói thẳng vào vấn đề: “Đồ ngươi cần đây, câu trả lời của ta đâu?”
Đạm Đài Minh Nguyệt bắt lấy phong thư kia, kẹp ở đầu ngón tay rồi lật qua lật lại, sau đó khẽ cười nói: “Làm sao ta biết được đây là đồ thật hay giả?”
Câu này vừa dứt, thân hình Nam Cung Cẩm khẽ động, lao tới nhanh như chớp, Đạm Đài Minh Nguyệt nheo mắt lại, cảm giác được sự nguy hiểm ập tới, nhưng tốc độ của nàng quá nhanh khiến cho hắn không thể tránh kịp! Hắn đang muốn di chuyển sang vị trí khác thì cổ áo đã bị nàng túm lấy. Trong lòng hắn chỉ còn biết cảm thán: “Thân thủ nhanh quá!”
“Bớt nói nhảm đi! Mau nói tin ông cần biết cho ông, đừng khiêu chiến với sự nhẫn nại của ông!” Trong mắt nàng hiện lên sát khí!
Đạm Đài Minh Nguyệt cười một tiếng, nhẹ nhàng vươn tay đánh ra, một luồng nội lực đánh tới tay Nam Cung Cẩm, Nam Cung Cẩm cũng không liều mạng, thấy hắn ra tay cũng nhanh chóng thu tay mình lại. Nàng lạnh lùng nói: “Ngươi nên biết nếu như bây giờ đánh nhau với hai chúng ta thì ngươi chắc chắn không có phần thắng! Kể cả là ngươi có gọi thêm người đến thì kết quả cũng là cùng chết mà thôi vì bản đồ đang ở trong tay ngươi!”
Giọng điệu Nam Cung Cẩm rất lạnh lẽo và vô cùng chắc chắn, thế nên làm cho Đạm Đài Minh Nguyệt cũng cảm thấy tin rằng đây chính là đồ thật! Hắn mở phong thư ra rồi chăm chú xem xét thật lâu, từ bố cục cho đến niên đại của giấy vẽ đều không thể phát hiện được vấn đề gì! Nhưng chính sự hoàn hảo này khiến cho Đạm Đài Minh Nguyệt có chút nghi ngờ trong lòng.
Hắn nghiêng đầu nhìn hai người một chút, giọng nói phong lưu hoa lệ của hắn vang lên: “Cứ đưa cho trẫm đơn giản như thế này, thật sự khiến trẫm không thể không nghi ngờ!”
“Thứ nhất, tính mạng của bà đây rất đáng giá! Thứ hai, con của ta bị Mộ Dung Thiên Thu đưa vào hoàng cung, chuyện này ngươi cũng đã biết, Mộ Dung Thiên Thu cũng không có cái gì đáng giá để ta mang mạng mình ra mà cống hiến! Tóm lại là bản đồ đã ở đây rồi, ngươi tin hay không tự đi mà kiểm tra, nhưng hôm nay ta chắc chắn phải nhận được câu trả lời về ý nghĩa của dấu ấn màu đỏ này!” Nam Cung Cẩm biểu hiện rất lạnh lùng, nét mặt lại càng lạnh lẽo.
Đạm Đài Minh Nguyệt nhìn điệu bộ nàng không giống như là đang giả vờ, lời nói cũng hợp tình hợp lý nên cũng tin tưởng lời nàng nói. Dừng một chút, hắn nói: “Rất đơn giản, đấy không phải là dấu ấn gì, mà là một loại giống như thủ cung sa vậy, nó được gọi là uyên ương kiếp, ngươi nhìn kỹ một chút sẽ thấy cái dấu đó rất giống với hình dáng chim uyên ương!”
“Thì sao?” Lời này hắn nói không sai, khi Nam Cung Cẩm tìm kiếm biện pháp giải trừ nó cũng đã thấy hình dạng thứ này, nhưng nàng lại nghĩ rằng đấy là hình “con vịt”.
“Đã là chim uyên ương, thì đương nhiên phải đi một cặp, cho nên…”
Nói đến đây, Bách Lý Kinh Hồng bỗng đưa tay kéo cánh tay Nam Cung Cẩm đi ra ngoài. Nam Cung Cẩm hơi ngớ ra, không hiểu rõ được hành động của hắn: “Này, làm gì thế?”
Đạm Đài Minh Nguyệt ở phía sau hai người lộ ra một nụ cười nhạt, cố nói thật to: “Nếu như trẫm không đoán sai thì một cái dấu uyên ương kiếp khác là ở trên người Nam Cung Duệ!”
Câu này vừa nói ra, thân hình Bách Lý Kinh Hồng cứng lại một chút nhưng vẫn không nói gì, kéo Nam Cung Cẩm đi ra ngoài!
Còn Nam Cung Cẩm thì sửng sốt, Đạm Đài Minh Nguyệt biết thân phận của nàng?
…
“Đồ nhi, hãy coi chừng, bản đồ này chưa chắc đã là thật!” Một ông cụ râu trắng bước ra, mặc dù chuyện này không có liên quan gì mấy đến chuyện hắn định làm nhưng ông ta vẫn không muốn đồ đệ mình bị người ta lừa gạt.
Đạm Đài Minh Nguyệt cười cười: “Nhưng cách kết cấu, bố cục này đúng là tinh vi đến nỗi không có một kẽ hở! Nên, đây hẳn không phải đồ giả, ta phải cảm tạ sư phụ đã cho ta biết thân phận chân thật của những người này, cùng với cái gọi là uyên ương kiếp kia. Nhưng mà đường đường là Hoàng đế Nam Nhạc mà ngày nào cũng nhơn nhơn ở ngay dưới mí mắt Hoàng đế Tây Võ thì ngẫm lại cũng rất là kích thích!”
“Chính bởi vì hắn là Hoàng đế Nam Nhạc nên con mới càng phải cẩn thận! Minh Nguyệt, nếu con có được một nửa sự điềm tĩnh của sư huynh con thì vi sư cũng đỡ phải lo lắng.” Người sư huynh mà sư phụ hắn đang nhắc tới đó, lại chính là Mặc Quan Hoa.
Đạm Đài Minh Nguyệt cười một tiếng: “Sự phụ, sư huynh hơn đồ nhi sáu tuổi, điềm tĩnh hơn cũng là bình thường mà? Nếu ngài rỗi rãi không có việc gì làm thì đi kiếm sư nương đi, đừng có ở đây làm phiền ta cả ngày!”
“Vớ vẩn! Ta đã cao tuổi thế này rồi, kiếm sư nương cái gì nữa!” Một câu mắng này làm cho vẻ tiên phong đạo cốt kia bay sạch! Nhưng khi nhìn thấy nụ cười trên mặt tên tiểu đồ nhi thì ông ta biết ngay lại bị chơi xỏ liền mắng: “Cái thứ khi sư diệt tổ!”
“Ha ha ha... Thôi, đồ nhi đi nghỉ ngơi đây, lão nhân gia ngài cứ tự nhiên nhé!” Hắn nói xong thì đi vào phía trong các.
…
“Này, chàng kích động thế làm gì? Đạm Đài Minh Nguyệt vẫn chưa nói xong mà!” Uyên ương kiếp là cái gì, một dấu khác ở trên người Duệ ca ca, thế nghĩa là sao? Chẳng lẽ là…
Bách Lý Kinh Hồng nghe thế chợt nắm chặt tay nàng. Hắn lạnh lùng trả lời: “Uyên ương kiếp là một loại cấm chế trong truyền thuyết. Cách giải quyết là cả hai người có dấu ấn trên cơ thể phải động phòng với nhau. Nếu không thì khi người lớn tuổi hơn đến ba mươi tuổi cả hai người đều sẽ chết.”
Hắn tưởng chuyện này chỉ là truyền thuyết, không ngờ lại thật sự tồn tại!
Động phòng?!
Nàng và Duệ ca ca á…? Chuyện này không khỏi quá buồn cười đi?!
“Còn biện pháp khác không?” Nếu nói như vậy, nàng cảm thấy thà chết đi cho xong.
Hít vào một hơi thật sâu, hắn nói rất gian nan: “Không biết.” Bởi vì cách giải quyết duy nhất hắn biết chính là cách vừa nói kia.
Nam Cung Cẩm chợt nhớ tới tên thầy bói bên cạnh Thượng Quan Cẩn Duệ, Hách Liên Tháp Đặc, hắn là Đại vu sư, cũng là người thảo nguyên Mạc Bắc, Đạm Đài Minh Nguyệt biết chuyện này thì có khả năng hắn cũng biết! “Có lẽ còn có cách khác, ngày mai chúng ta đi hỏi tên Đại vu sư bên cạnh Duệ ca ca xem thế nào?”
Trực giác nàng mách bảo rằng người thần bí kia có thể có biện pháp.
Bách Lý Kinh Hồng gật đầu, không có ý kiến gì. Trong lòng hắn đã bắt đầu tính toán xem cuối cùng nên giải quyết chuyện này như thế nào…
…
Sáng sớm hôm sau, Nam Cung Cẩm và Bách Lý Kinh Hồng đều nặng nề tâm sự. Đầu tiên phải chờ người trong cung tới để giải quyết cho xong chuyện Quân Kinh Lan.
Chờ đến buổi trưa, quả nhiên là người trong cung tới, nói rằng Yến Kinh Lan bị bệnh, thái y đã khám và nghi ngờ bệnh đậu mùa!
Vì thế Thừa tướng đại nhân vốn đã bị cảm lạnh liền lập tức ngất lịm đi! Đồng thời, bệnh tình của y vô cùng nghiêm trọng, nằm liệt giường mất hết ý thức, cứ mở miệng là lại gọi tên đứa con trai yêu quý của mình.
Mộ Dung Thiên Thu cũng đến thăm, còn đưa theo cả thái y, nhưng lúc đó, bệnh tình của Thừa tướng đại nhân đã ổn định, vừa nhìn thấy Hoàng thượng là khóc đến nát gan nát phổi, nói rằng Yến gia chỉ có một đứa con trai độc nhất, mong Hoàng thượng trả lại con mình, chờ nó khỏi bệnh thì lại đưa vào hoàng cung, còn nếu như không có biện pháp cứu chữa thì để nàng tiễn nó một đoạn đường.
Mộ Dung Thiên Thu nghĩ y bị bệnh liệt giường thế này, cũng là bởi vì hắn muốn đối phó với tiểu tử này, nên mới bày trò cải tạo lại phủ Thừa tướng, còn khiến nàng bị ám sát rồi cuối cùng là bị bệnh đến nông nỗi này. Còn thêm cả Yến Kinh Lan cũng bị bệnh, các thái y cũng không có cách nào cứu chữa! Mặc dù hắn cảm thấy hôm qua mới đưa vào cung hôm nay đã bị bệnh là chuyện hơi kỳ lạ, nhưng thấy Yến Kinh Hồng như thế này hắn cũng không đành lòng nên ra lệnh trả lại đứa bé kia.
Thừa tướng đại nhân vô cùng cảm kích đưa tiễn Hoàng thượng, nghe nói là vì cố gắng tiễn Hoàng thượng nên khi ra đến cổng còn suýt nữa ngất xỉu, bệnh tình có vẻ rất nguy kịch, khiến cho nghi ngờ trong lòng Mộ Dung Thiên Thu tiêu tan đi không ít.
Cuối cùng thì cũng đưa được Tiểu Kinh Lan trở về, khi đám cung nhân trở lại cung nói với Hoàng thượng là Thừa tướng đại nhân khi nhìn thấy tình trạng bệnh của đứa bé thì ngay lập tức ngất xỉu!
Cho nên Mộ Dung Thiên Thu không còn hoài nghi gì nữa.
Sau đó truyền lệnh cho Thừa tướng phải cách lý phủ Thừa tướng để phòng ngừa bệnh đậu mùa lây lan, việc Thừa tướng bị bệnh vẫn cố gắng chăm sóc đứa con bảo bối của mình khiến cho dân chúng khen ngợi không dứt…
Bình luận facebook