Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
“Nương nương, người tỉnh táo lại đi!” Cung nữ nọ đứng bên cạnh, nhìn nữ nhân mặt đầy bi thương kia, trong lòng có chút khó hiểu, không biết vì sao đang yên đang lành, nàng lại hôn mê, rồi sau khi tỉnh lại thì chỉ ngẩn người ngồi đó.
“Ừ.” Nàng yếu ớt đáp lời, nếu nàng biết mình sẽ xuyên không, thì nhất định nàng sẽ dùng sạch tiền trong sổ tiết kiệm! Giờ thì hay rồi, ả yêu vật chết tiệt kia được lợi lớn!
“Ta tên là gì?” Nàng uể oải mở miệng, cả người cúi rạp xuống mặt bàn.
“A? Nương nương, sao ngay cả tên mình mà người cũng không nhớ? Không phải là người bị đánh đến mất trí nhớ đấy chứ? Có cần nô tỳ đi mời ngự y tới xem bệnh cho người không?” Khi nương nương hỏi cô đã có chuyện gì xảy ra, cô chỉ nghĩ là vì nương nương vừa tỉnh lại, nên đầu óc mơ hồ thôi.
“Ta bảo ngươi nói thì nói đi, nói mấy câu vô nghĩa đó làm gì!” Không thấy tâm trạng của ông đây không được tốt hay sao?
Cô cung nữ run cả người, quỳ sụp xuống bên chân nàng: “Nương nương, khuê danh của người là Tô Cẩm Bình, vì là con của thiếp, nên lúc ở phủ Thừa tướng cũng thường xuyên bị các tiểu thư khác bắt nạt, giờ vào hoàng cung cũng bị ức hiếp, hu hu…”
Khoé miệng nàng hơi co rút, Tô Cẩm Bình à? Tố Tinh Phẩm? (*) Ai mà nghĩ ra cái tên nghe thối thế?
(*) Hai cái tên này đọc hơi giống nhau.
Tô Cẩm Bình: 苏锦屏 [su jin bing]: dịch sơ nghĩa là bức tranh tươi đẹp.
Tố Tinh Phẩm: 素精品 [su jing pin]: dịch sơ là tác phẩm hoàn mỹ… (sorry, mình không giỏi luận tên lắm).
“Thân phận của ta là gì?” Tiền lương của nương nương chắc rất cao nhỉ? Nghĩ vậy, trong lòng nàng cũng cân bằng hơn một chút.
“Hồi bẩm nương nương, người được Hoàng thượng đích thân phong làm Cẩm tài nhân, hàm ngũ phẩm!” Nương nương thật sự rất kỳ quái, lúc tỉnh lại đã làm cô sợ hết hồn, giờ lại biến thành thế này.
Khoé mắt nàng co rút mạnh, ngũ phẩm à? Sao không thẳng thắn mà cho nàng làm quan thất phẩm tép riu luôn đi? Nàng đứng dậy, nhanh chóng cởi băng vải trên cánh tay mình ra, chuẩn bị băng lại lần nữa, thì mũi bỗng ngửi thấy một mùi không bình thường.
Khoé môi nàng khẽ nở nụ cười lạnh, nàng không có hứng thú với Hoàng đế, cũng không có hứng thú đấu qua đấu lại với một đám đàn bà, nhưng nếu có người muốn tìm cái chết, thì nàng cũng không ngại mà giúp họ đạt được nguyện vọng! Nàng dùng nước rửa sạch miệng vết thương, cũng thuận tiện rửa sạch mấy thứ dược không sạch sẽ đó, rồi xé vạt áo, băng kỹ vết thương lại, mở cửa bước ra ngoài.
“Nương nương, người đi đâu thế?” Cung nữ kia trừng to hai mắt, kỳ quái nhìn hành động của nàng, rồi vội vàng đuổi theo.
“Ngắm trăng! Đừng theo ta!” Ngắm trăng cái lông gì, vì tâm trạng của nàng không tốt, vô cùng bi thương, nên muốn ra ngoài hít thở không khí một chút. Cứ nhớ tới kiếp trước nàng nhiều tiền như vậy là nàng chỉ muốn chết thôi, không muốn sống nữa! Chỉ là một tài nhân ngũ phẩm thì có thể có bao nhiêu tiền chứ? Hay là lập một tổ chức sát thủ ở cổ đại, tiếp tục theo nghiệp cũ?
Cung nữ kia đứng ở cửa, không dám cử động nữa, nhìn theo bóng nàng dần biến mất khỏi tầm mắt mình.
Cảnh đêm trong hoàng cung cũng không tệ, hành lang chạm trổ, bậc thềm bằng ngọc, đèn đuốc sáng trưng, thoáng nghe như có tiếng sáo trúc truyền đến. Từng đợt hương hải đường nhè nhẹ khiến tâm trạng bi thương cũng giảm đi nhiều.
Nhìn thấy thị vệ tuần tra đi qua đi lại, nàng hơi phiền lòng, bèn đi về phía một góc tối. Tiền ơi tiền, vì sao em không xuyên qua theo chị chứ? Vì sao vì sao vì sao?
“Bủm .” Mặt Tô Cẩm Bình cứng lại, hình như nàng cần phải đi toilet, có điều, vì quá bi thương, nên không khống chế được, lại để đánh rắm thành tiếng! Thật quá nhục nhã! Nhục nhã!
“Phụt… Ha ha ha…” Một tiếng cười to truyền tới từ trên cây.
Mặt nàng nghiêm lại, có người trên cây mà nàng lại không hề cảm nhận được, xem ra thân thể này còn cần phải tập luyện nhiều! Nàng ngẩng đầu, nhìn xuyên qua bóng đêm, một nam tử mặc xiêm y màu đỏ ngồi trên cây, vì hắn ngồi khuất bóng, nên nàng không nhìn rõ dung mạo, chỉ có giọng nói không nghiêm túc, lẳng lơ, kèm theo ý cười rõ ràng vang lên: “Không ngờ lần này Hoàng huynh chọn nữ nhân cũng có tiến bộ, còn chọn một cô nàng đánh rắm nữa chứ! Ha ha ha…”
Nàng hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Ngươi thì không đánh rắm à?”
“A… khụ khụ…” Người nam tử trên cây rõ ràng là bị sặc, hắn ho khan liên tục.
Sau khi nói xong, nàng cũng không thèm nhìn hắn, đi thẳng về phía trước. Bây giờ nàng cần phải đi nhà xí, không có thời gian tranh cãi vô nghĩa với hắn.
Hoàng Phủ Dạ thấy nàng nói xong câu đó rồi quay người đi thẳng, liền phe phẩy cây quạt trên tay, đúng là một nữ nhân thú vị, cảm giác muốn trêu đùa nổi lên, hắn cao giọng nói: “Cô muốn đi nhà xí đúng không? Đi thẳng ba trăm thước, quẹo trái, sau đó đi tiếp tầm một trăm bước nữa!”
“Đa tạ!” Chỉ có hai chữ truyền đến, còn nữ tử trên đường đã không thấy bóng dáng đâu.
Vẻ lẳng lơ trong mắt Hoàng Phủ Dạ chợt ẩn xuống, đổi thành một chút dò xét, tò mò. Thiên kim của phủ Thừa tướng, sao lại có thân thủ tốt như vậy?
Tuy Tô Cẩm Bình biết tên kia đa phần là không có lòng tốt gì, nhưng Hoàng cung lớn thế này, bắt nàng tự tìm nhà vệ sinh thì thật không biết phải tìm đến bao giờ. Nàng cũng quên mất là mình không mang giấy bản, liền chạy vội vàng theo hướng hắn chỉ.
Nơi hắn chỉ cũng không có gì đặc biệt. Đối diện một toà cung điện nguy nga, có một căn phòng nhỏ. Trên cửa có treo một tấm bảng, viết hai chữ. Nàng nhướng mày, khi còn làm sát thủ, nàng nghiên cứu rất nhiều lĩnh vực, chỉ duy nhất văn tự cổ là không nghiên cứu. Hai chữ kia rõ ràng được viết theo chữ phồn thể. Nàng không đọc được.
Mà cần quan tâm đến nó làm gì. Đi nhà xí đã rồi nói sau!
Đi chưa được mấy bước, nàng bỗng cảm thấy có một luồng chưởng phong sắc bén đánh từ phía sau, nàng nhẹ nhàng tránh sang một bên. Ai lại đi đánh lén nàng vào thời điểm mấu chốt thế này chứ, không thấy nàng đang mót lắm rồi hay sao?
Nàng quay đầu, nhìn thấy một nam tử mặc xiêm y màu tím đứng trước mặt mình. Hắn vừa cao quý, vừa tao nhã, đầu đội tử kim quan, tóc xoã trên vai, mày kiếm nối với tóc mai, khuôn mặt anh tuấn mang theo khí phách ngạo mạn hơn người, dung nhan như được gọt giũa không chút tì vết. Khuôn mặt này, thật sự là kiệt tác của trời cao! Có điều, nàng thật sự không nhịn nổi nữa rồi!
Thấy nàng có thể tránh được, đôi ngươi màu tím như sâu hơn. Vừa rồi khi nàng quay lưng về phía hắn, hắn vốn tưởng là thích khách nên mới ra tay, không ngờ lại là nữ nhân trong yến tuyển phi hôm nay. Hắn lạnh lùng lên tiếng: “Cẩm tài nhân, nơi đây hẳn không phải là nơi ngươi nên tới!”
“Ông đây phải đi nhà xí! Nhịn không nổi nữa rồi!” Cái gì mà nên với không nên, nàng chỉ biết là nếu giờ nàng đứng ngoài cửa lâu thêm chút nữa thì vô cùng có khả năng nàng sẽ đi ra quần mất!
Đôi mày kiếm khẽ nhướng lên, hôm nay trên đại điện hắn đã gặp nữ nhân này, hắn cũng không tin nàng không biết hắn! Chỉ e lại là thủ đoạn tranh sủng của nữ nhân trong hậu cung, muốn khiến hắn để mắt tới mà thôi! Nghĩ xong, hắn cũng lười liếc nàng thêm một cái, chỉ lướt qua nàng, đi vào nhà xí…
Tô Cẩm Bình giận dữ, túm lấy cánh tay hắn: “Ngươi có phong độ của quý ông không thế, lại còn tranh toilet với phụ nữ nữa!”
Hắn dùng nội lực, đẩy văng tay Tô Cẩm Bình ra, rồi cao giọng quát: “Làm càn! Ngươi dám nói chuyện như vậy với trẫm?!”
“Ngươi là Hoàng đế á?” Tô Cẩm Bình như cười như không nhìn hắn, hắn nghĩ nàng là đồ ngốc hay sao thế? Có ai nhìn thấy Hoàng đế mặc quần áo màu tím chưa? Ai làm Hoàng đế mà không mặc áo vàng?!
Nhìn thấy sự hoài nghi hiện rõ trong mắt nàng, Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng bắt đầu không chịu nổi, hôm nay vừa gặp trên điện, làm sao nữ nhân này có thể không biết hắn? Giả vờ cũng phải có giới hạn thôi chứ!
“À, được rồi, ngài là Hoàng đế, thân phận của ngài rất cao quý, vậy mời ngài vào trước đi!” Con mẹ nó, nghĩ ông đây dễ lừa lắm à? Hừ, vào trước đi…
Nhận ra sự trào phúng trong giọng nói của nàng, nhưng hiện tại hắn cũng thực sự quá mót, không muốn dây dưa nhiều với nàng nữa, nhanh chân bước vào trong. Đang chuẩn bị cởi quần để giải quyết vấn đề khó nói nào đó, thì hắn chợt cảm giác một lực rất lớn đánh thẳng về phía mông mình. Hắn vội vàng tránh sang bên cạnh, nhưng vẫn bị đạp một chân xuống hố phân trong nhà xí!
Cũng may, nội lực của hắn thâm hậu, liền nắm tay chống vào vách tường mới tránh cho bi kịch xảy ra! Khuôn mặt như ngọc nháy mắt đen như mực, hắn quay đầu trừng mắt nhìn nữ nhân không biết sống chết kia: “Tô Cẩm Bình, ngươi thật to gan!”
“Giả vờ đi, tiếp tục giả vờ đi! Còn dám giả làm Hoàng đế à? Chẹp chẹp…” Nói xong, nàng nhìn hắn từ trên xuống dưới như đánh giá hàng hoá: “Bộ dạng cũng hơi giống Hoàng đế đấy, nhưng không ai nói cho ngươi biết, Hoàng đế phải mặc màu vàng sao? Cũng không ai nói cho ngươi biết, Hoàng đế đi nhà xí, thì đằng sau sẽ có cả đoàn người theo hầu sao? Xin hỏi vị Hoàng thượng này, người hầu của ngài đâu? Còn nữa, Hoàng đế muốn đi nhà xí cũng đều có ngự dũng (thùng… ị chuyên dùng cho vua), ngươi có thấy Hoàng đế nhà ai mà hơn nửa đêm không ngủ được, còn chạy ra ngoài tranh nhà xí với người ta không? Biết điều một chút, giao giấy bản ra, bà đây còn có thể tha cho ngươi một mạng!”
Hết chương 002.
“Ừ.” Nàng yếu ớt đáp lời, nếu nàng biết mình sẽ xuyên không, thì nhất định nàng sẽ dùng sạch tiền trong sổ tiết kiệm! Giờ thì hay rồi, ả yêu vật chết tiệt kia được lợi lớn!
“Ta tên là gì?” Nàng uể oải mở miệng, cả người cúi rạp xuống mặt bàn.
“A? Nương nương, sao ngay cả tên mình mà người cũng không nhớ? Không phải là người bị đánh đến mất trí nhớ đấy chứ? Có cần nô tỳ đi mời ngự y tới xem bệnh cho người không?” Khi nương nương hỏi cô đã có chuyện gì xảy ra, cô chỉ nghĩ là vì nương nương vừa tỉnh lại, nên đầu óc mơ hồ thôi.
“Ta bảo ngươi nói thì nói đi, nói mấy câu vô nghĩa đó làm gì!” Không thấy tâm trạng của ông đây không được tốt hay sao?
Cô cung nữ run cả người, quỳ sụp xuống bên chân nàng: “Nương nương, khuê danh của người là Tô Cẩm Bình, vì là con của thiếp, nên lúc ở phủ Thừa tướng cũng thường xuyên bị các tiểu thư khác bắt nạt, giờ vào hoàng cung cũng bị ức hiếp, hu hu…”
Khoé miệng nàng hơi co rút, Tô Cẩm Bình à? Tố Tinh Phẩm? (*) Ai mà nghĩ ra cái tên nghe thối thế?
(*) Hai cái tên này đọc hơi giống nhau.
Tô Cẩm Bình: 苏锦屏 [su jin bing]: dịch sơ nghĩa là bức tranh tươi đẹp.
Tố Tinh Phẩm: 素精品 [su jing pin]: dịch sơ là tác phẩm hoàn mỹ… (sorry, mình không giỏi luận tên lắm).
“Thân phận của ta là gì?” Tiền lương của nương nương chắc rất cao nhỉ? Nghĩ vậy, trong lòng nàng cũng cân bằng hơn một chút.
“Hồi bẩm nương nương, người được Hoàng thượng đích thân phong làm Cẩm tài nhân, hàm ngũ phẩm!” Nương nương thật sự rất kỳ quái, lúc tỉnh lại đã làm cô sợ hết hồn, giờ lại biến thành thế này.
Khoé mắt nàng co rút mạnh, ngũ phẩm à? Sao không thẳng thắn mà cho nàng làm quan thất phẩm tép riu luôn đi? Nàng đứng dậy, nhanh chóng cởi băng vải trên cánh tay mình ra, chuẩn bị băng lại lần nữa, thì mũi bỗng ngửi thấy một mùi không bình thường.
Khoé môi nàng khẽ nở nụ cười lạnh, nàng không có hứng thú với Hoàng đế, cũng không có hứng thú đấu qua đấu lại với một đám đàn bà, nhưng nếu có người muốn tìm cái chết, thì nàng cũng không ngại mà giúp họ đạt được nguyện vọng! Nàng dùng nước rửa sạch miệng vết thương, cũng thuận tiện rửa sạch mấy thứ dược không sạch sẽ đó, rồi xé vạt áo, băng kỹ vết thương lại, mở cửa bước ra ngoài.
“Nương nương, người đi đâu thế?” Cung nữ kia trừng to hai mắt, kỳ quái nhìn hành động của nàng, rồi vội vàng đuổi theo.
“Ngắm trăng! Đừng theo ta!” Ngắm trăng cái lông gì, vì tâm trạng của nàng không tốt, vô cùng bi thương, nên muốn ra ngoài hít thở không khí một chút. Cứ nhớ tới kiếp trước nàng nhiều tiền như vậy là nàng chỉ muốn chết thôi, không muốn sống nữa! Chỉ là một tài nhân ngũ phẩm thì có thể có bao nhiêu tiền chứ? Hay là lập một tổ chức sát thủ ở cổ đại, tiếp tục theo nghiệp cũ?
Cung nữ kia đứng ở cửa, không dám cử động nữa, nhìn theo bóng nàng dần biến mất khỏi tầm mắt mình.
Cảnh đêm trong hoàng cung cũng không tệ, hành lang chạm trổ, bậc thềm bằng ngọc, đèn đuốc sáng trưng, thoáng nghe như có tiếng sáo trúc truyền đến. Từng đợt hương hải đường nhè nhẹ khiến tâm trạng bi thương cũng giảm đi nhiều.
Nhìn thấy thị vệ tuần tra đi qua đi lại, nàng hơi phiền lòng, bèn đi về phía một góc tối. Tiền ơi tiền, vì sao em không xuyên qua theo chị chứ? Vì sao vì sao vì sao?
“Bủm .” Mặt Tô Cẩm Bình cứng lại, hình như nàng cần phải đi toilet, có điều, vì quá bi thương, nên không khống chế được, lại để đánh rắm thành tiếng! Thật quá nhục nhã! Nhục nhã!
“Phụt… Ha ha ha…” Một tiếng cười to truyền tới từ trên cây.
Mặt nàng nghiêm lại, có người trên cây mà nàng lại không hề cảm nhận được, xem ra thân thể này còn cần phải tập luyện nhiều! Nàng ngẩng đầu, nhìn xuyên qua bóng đêm, một nam tử mặc xiêm y màu đỏ ngồi trên cây, vì hắn ngồi khuất bóng, nên nàng không nhìn rõ dung mạo, chỉ có giọng nói không nghiêm túc, lẳng lơ, kèm theo ý cười rõ ràng vang lên: “Không ngờ lần này Hoàng huynh chọn nữ nhân cũng có tiến bộ, còn chọn một cô nàng đánh rắm nữa chứ! Ha ha ha…”
Nàng hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Ngươi thì không đánh rắm à?”
“A… khụ khụ…” Người nam tử trên cây rõ ràng là bị sặc, hắn ho khan liên tục.
Sau khi nói xong, nàng cũng không thèm nhìn hắn, đi thẳng về phía trước. Bây giờ nàng cần phải đi nhà xí, không có thời gian tranh cãi vô nghĩa với hắn.
Hoàng Phủ Dạ thấy nàng nói xong câu đó rồi quay người đi thẳng, liền phe phẩy cây quạt trên tay, đúng là một nữ nhân thú vị, cảm giác muốn trêu đùa nổi lên, hắn cao giọng nói: “Cô muốn đi nhà xí đúng không? Đi thẳng ba trăm thước, quẹo trái, sau đó đi tiếp tầm một trăm bước nữa!”
“Đa tạ!” Chỉ có hai chữ truyền đến, còn nữ tử trên đường đã không thấy bóng dáng đâu.
Vẻ lẳng lơ trong mắt Hoàng Phủ Dạ chợt ẩn xuống, đổi thành một chút dò xét, tò mò. Thiên kim của phủ Thừa tướng, sao lại có thân thủ tốt như vậy?
Tuy Tô Cẩm Bình biết tên kia đa phần là không có lòng tốt gì, nhưng Hoàng cung lớn thế này, bắt nàng tự tìm nhà vệ sinh thì thật không biết phải tìm đến bao giờ. Nàng cũng quên mất là mình không mang giấy bản, liền chạy vội vàng theo hướng hắn chỉ.
Nơi hắn chỉ cũng không có gì đặc biệt. Đối diện một toà cung điện nguy nga, có một căn phòng nhỏ. Trên cửa có treo một tấm bảng, viết hai chữ. Nàng nhướng mày, khi còn làm sát thủ, nàng nghiên cứu rất nhiều lĩnh vực, chỉ duy nhất văn tự cổ là không nghiên cứu. Hai chữ kia rõ ràng được viết theo chữ phồn thể. Nàng không đọc được.
Mà cần quan tâm đến nó làm gì. Đi nhà xí đã rồi nói sau!
Đi chưa được mấy bước, nàng bỗng cảm thấy có một luồng chưởng phong sắc bén đánh từ phía sau, nàng nhẹ nhàng tránh sang một bên. Ai lại đi đánh lén nàng vào thời điểm mấu chốt thế này chứ, không thấy nàng đang mót lắm rồi hay sao?
Nàng quay đầu, nhìn thấy một nam tử mặc xiêm y màu tím đứng trước mặt mình. Hắn vừa cao quý, vừa tao nhã, đầu đội tử kim quan, tóc xoã trên vai, mày kiếm nối với tóc mai, khuôn mặt anh tuấn mang theo khí phách ngạo mạn hơn người, dung nhan như được gọt giũa không chút tì vết. Khuôn mặt này, thật sự là kiệt tác của trời cao! Có điều, nàng thật sự không nhịn nổi nữa rồi!
Thấy nàng có thể tránh được, đôi ngươi màu tím như sâu hơn. Vừa rồi khi nàng quay lưng về phía hắn, hắn vốn tưởng là thích khách nên mới ra tay, không ngờ lại là nữ nhân trong yến tuyển phi hôm nay. Hắn lạnh lùng lên tiếng: “Cẩm tài nhân, nơi đây hẳn không phải là nơi ngươi nên tới!”
“Ông đây phải đi nhà xí! Nhịn không nổi nữa rồi!” Cái gì mà nên với không nên, nàng chỉ biết là nếu giờ nàng đứng ngoài cửa lâu thêm chút nữa thì vô cùng có khả năng nàng sẽ đi ra quần mất!
Đôi mày kiếm khẽ nhướng lên, hôm nay trên đại điện hắn đã gặp nữ nhân này, hắn cũng không tin nàng không biết hắn! Chỉ e lại là thủ đoạn tranh sủng của nữ nhân trong hậu cung, muốn khiến hắn để mắt tới mà thôi! Nghĩ xong, hắn cũng lười liếc nàng thêm một cái, chỉ lướt qua nàng, đi vào nhà xí…
Tô Cẩm Bình giận dữ, túm lấy cánh tay hắn: “Ngươi có phong độ của quý ông không thế, lại còn tranh toilet với phụ nữ nữa!”
Hắn dùng nội lực, đẩy văng tay Tô Cẩm Bình ra, rồi cao giọng quát: “Làm càn! Ngươi dám nói chuyện như vậy với trẫm?!”
“Ngươi là Hoàng đế á?” Tô Cẩm Bình như cười như không nhìn hắn, hắn nghĩ nàng là đồ ngốc hay sao thế? Có ai nhìn thấy Hoàng đế mặc quần áo màu tím chưa? Ai làm Hoàng đế mà không mặc áo vàng?!
Nhìn thấy sự hoài nghi hiện rõ trong mắt nàng, Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng bắt đầu không chịu nổi, hôm nay vừa gặp trên điện, làm sao nữ nhân này có thể không biết hắn? Giả vờ cũng phải có giới hạn thôi chứ!
“À, được rồi, ngài là Hoàng đế, thân phận của ngài rất cao quý, vậy mời ngài vào trước đi!” Con mẹ nó, nghĩ ông đây dễ lừa lắm à? Hừ, vào trước đi…
Nhận ra sự trào phúng trong giọng nói của nàng, nhưng hiện tại hắn cũng thực sự quá mót, không muốn dây dưa nhiều với nàng nữa, nhanh chân bước vào trong. Đang chuẩn bị cởi quần để giải quyết vấn đề khó nói nào đó, thì hắn chợt cảm giác một lực rất lớn đánh thẳng về phía mông mình. Hắn vội vàng tránh sang bên cạnh, nhưng vẫn bị đạp một chân xuống hố phân trong nhà xí!
Cũng may, nội lực của hắn thâm hậu, liền nắm tay chống vào vách tường mới tránh cho bi kịch xảy ra! Khuôn mặt như ngọc nháy mắt đen như mực, hắn quay đầu trừng mắt nhìn nữ nhân không biết sống chết kia: “Tô Cẩm Bình, ngươi thật to gan!”
“Giả vờ đi, tiếp tục giả vờ đi! Còn dám giả làm Hoàng đế à? Chẹp chẹp…” Nói xong, nàng nhìn hắn từ trên xuống dưới như đánh giá hàng hoá: “Bộ dạng cũng hơi giống Hoàng đế đấy, nhưng không ai nói cho ngươi biết, Hoàng đế phải mặc màu vàng sao? Cũng không ai nói cho ngươi biết, Hoàng đế đi nhà xí, thì đằng sau sẽ có cả đoàn người theo hầu sao? Xin hỏi vị Hoàng thượng này, người hầu của ngài đâu? Còn nữa, Hoàng đế muốn đi nhà xí cũng đều có ngự dũng (thùng… ị chuyên dùng cho vua), ngươi có thấy Hoàng đế nhà ai mà hơn nửa đêm không ngủ được, còn chạy ra ngoài tranh nhà xí với người ta không? Biết điều một chút, giao giấy bản ra, bà đây còn có thể tha cho ngươi một mạng!”
Hết chương 002.
Bình luận facebook