Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 303
Nam Cung Cẩm vô cùng đau khổ, hoàn toàn không ngờ được dưới tình huống nàng không đồng ý, mà tên kia cũng có thể làm được cái việc tàn nhẫn như thế này!
Nàng nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn: “Bách Lý Kinh Hồng, chàng thật không phải là con người!”
Lời nàng nói ra, đương nhiên không có lời đáp lại, là một người đàn ông thông minh, hắn phải biết lúc nào nên nói, lúc nào không nên nói mới được.
Nam Cung Cẩm nằm lỳ trên giường, che hoa cúc của mình, lệ rơi đầy mặt! Mẹ kiếp, việc này còn đau hơn lần đầu tiên làm chuyện ấy nữa, việc này thực sự là muốn mạng người ta mà!
“Đau như vậy sao?” Hắn nhớ hắn đã rất nhẹ mà.
“Hay là để ta cầm một quả dưa chuột đâm thử vào hoa cúc của chàng xem nhé? Nhất định chàng có thể cảm thụ rõ ràng!” Mẹ kiếp, thật sự là mây gió đổi chiều, trước kia ở Tây Võ, nàng chọc hoa cúc của Mộ Dung Thiên Thu, hôm nay đến lượt nàng bị người khác chọc!
À, chuyện này thì không cần đâu. Hắn không có cảm xúc gì với dưa chuột cả.
Nam Cung Cẩm nhìn hắn không nói lời nào, quay đầu lại tiếp tục khóc. Trong lòng oán hận bản thân vô hạn, sao hôm qua lại không ăn đồ gì mà khó tiêu hóa một chút, mà tại thời điểm mấu chốt hôm nay lại không nghĩ ra mà đi ị, để làm hắn khó chịu một cái, có phải tốt hơn không! Từng cơn co rút đau đớn, đau đến mất cảm giác, nàng vuốt nước mắt nói: “Phía trước với phía sau thì có gì khác nhau đâu?”
Đương nhiên, lại không nghe thấy hắn đáp lời. Thực ra hắn muốn nói đằng sau rất chặt, nhưng hắn không dám nói.
Thấy hắn không nói lời nào, Nam Cung Cẩm lại mặt dày nói tiếp: “Có phải cảm thấy rõ ràng là còn chặt hơn so với lần đầu tiên làm chuyện ấy với bà đây không?”
Khóe miệng hắn giật một cái, cũng ngại ngùng vì sự thẳng thắn của nàng, nhưng quả thật chính là như thế, cho nên rất thành thật gật nhẹ đầu. Một giây sau, Nam Cung Cẩm bỗng gào lên: “Vậy chàng tự mình dùng tay giải quyết đi, muốn chặt thì bóp mạnh hơn một chút là được!”
“…” Nàng còn là đàn bà sao? Lời như thế, đến hắn là đàn ông còn không nói nên lời.
Nam Cung Cẩm từ trên giường đứng lên, muốn đi ra ngoài, vừa nhấc chân lên thì bị hắn bắt lấy cổ chân, ngã thẳng vào người hắn, da thịt dán sát vào nhau. Trong nháy mắt đó, Nam Cung Cẩm cũng cảm thấy tên Tiểu Cầm Thú trên người tên cầm thú nào đó đang kêu gào, cho nên nàng đành ngoan ngoãn nằm im, không dám động đậy, kinh nghiệm nói nàng biết, càng động đậy càng thảm.
“Đi đâu đó?” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên trên đầu nàng.
Khuôn mặt Nam Cung Cẩm vặn vẹo, nàng nói: “Đi đến một nơi nào đó không nhìn thấy chàng!” Đúng thế, nàng rất muốn đi chỗ nào không thấy tên cầm thú này.
“Thật xin lỗi.” Hắn rất thành thật nói xin lỗi, hắn cũng biết hôm qua bản thân quá đáng quá, tuy nói bản thân có bị oan uổng, cảm thấy oan ức, mới xúc động mà làm thế, nhưng nhìn tình trạng của nàng, hắn cũng hiểu tình trạng của nàng không giống bình thường, là đang rất đau.
“Chàng cho rằng chàng nói xin lỗi là xong việc à?” Nam Cung Cẩm nhìn hắn với ánh mắt sắc lạnh, lửa giận bùng lên trong lòng.
Hắn dừng lại, trong đôi mắt đẹp như trăng sáng hiện lên vẻ suy nghĩ, sau đó chậm rãi nói: “Thế vi phu làm một lần nữa, lần này làm phía trước, được chứ?”
“Được cái đầu mẹ chàng ấy!” Nàng không lưu tình chút nào mà chửi ầm lên.
Nhưng đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, giờ thì không đứng dậy không được. Nam Cung Cẩm mặc quần áo thật nhanh, còn không quên đạp hắn một cái. Cú đạp rất mạnh, biểu lộ đầy đủ nội tâm đang oán hận của nàng.
Mà tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn, giọng nói Hiên Viên Dĩ Mạch vang lên: “Hoàng thượng, Hoàng hậu, xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Biết rồi! Biết rồi!” Còn chuyện gì lớn hơn được việc nàng bị người ta chọc phía trước rồi lại đâm phía sau nữa chứ? Nam Cung Cẩm oán thầm trong lòng.
Hiên Viên Dĩ Mạch không phải là người không biết phân tấc, nàng biết rõ chuyện gì xảy ra bên trong, nhưng vẫn gõ cửa, vậy rõ ràng là có chuyện rất lớn. Bách Lý Kinh Hồng cũng đứng dậy mặc quần áo, người hắn đầy vết đỏ, thậm chí còn có cả tơ máu. Rõ ràng, trận kịch chiến kia, nàng bị đau hoa cúc thì hắn cũng phải chịu đau đớn không ít.
Ánh mắt của hắn vô cùng ai oán, nhìn Nam Cung Cẩm, có vẻ như hắn nghĩ là đối phương thấy mình tổn thương không nhẹ mà tha thứ cho “sai lầm” của hắn, nhưng Nam Cung Cẩm chỉ hừ lạnh một tiếng: “Tự làm tự chịu!”
Nàng mặc xong quần áo, khoanh tay trước ngực, nhìn hắn, bộ dạng như thể Tướng quân đang kiểm duyệt binh sĩ, vô cùng không kiên nhẫn nói: “Nhanh lên một chút!”
Bách Lý Kinh Hồng cũng nghe lời, động tác nhanh hơn không ít. Nam Cung Cẩm thấy động tác mặc quần áo của con hàng này ưu nhã, sau khi mặc xong một bộ áo mũ chỉnh tề, bộ dạng công tử tuyệt thế, thì trong lòng hiện lên bốn chữ vô cùng lớn, để đánh giá hắn - mặt người dạ thú!
Thấy hắn mặc xong, nàng nhanh chân đi tới cửa, nhưng vừa mới bước một bước thì mồm miệng méo xệch, lúc ở trên giường không cảm thấy, giờ bước xuống dưới một cái, mới thấy đau quá! Nếu không phải hắn đang ở đây, Dĩ Mạch ở ngoài thì nàng thật sự muốn lấy tay che đít mà nhảy dựng lên.
Thấy bước chân của nàng như thế, lại thêm khuôn mặt run rẩy, bỗng nhiên hắn hiểu ra, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng chậm rãi vang lên: “Nàng ngồi đi.” Nói xong, liền nhanh chân đi mở cửa.
Nhìn bộ dạng thoải mái khỏe mạnh phởn chí của hắn, trong lòng Nam Cung Cẩm lại là một trận nghiến răng nghiến lợi!
Cửa mở, một tên Tướng quân xuất hiện ở cửa, vừa nhìn thấy Bách Lý Kinh Hồng, liền quỳ một chân xuống đất: “Khởi bẩm Hoàng thượng, xảy ra chuyện lớn! Mạt tướng vừa phát hiện ra một số binh sĩ có trạng thái không bình thường, chúng ta không yên tâm, nên tìm đại phu khám bệnh, cuối cùng xác định là bệnh dịch hạch!”
“Cái gì?” Nam Cung Cẩm không dám tin hô to, công tác đề phòng dịch bệnh nàng đã làm tốt như thế, sao lại có bệnh dịch hạch? Nghĩ thế, nên muốn nhanh chóng bước qua, nhưng mới bước được hai bước thì lảo đảo, suýt nữa thì ngã quỵ xuống. Hắn vội vươn tay đỡ nàng, cũng nhẹ nhàng dùng lực một chút, kéo nàng về phía trước người hắn, để nàng không phải khổ sở bước đi.
“Xác định đúng chưa?” Chuyện này sao có thể xảy ra? Nàng đề phòng nghiêm mật như thế, sao có thể xảy ra dịch dịch hạch, chuyện này quá hoang đường!
Tên Tướng quân kia mặt ngưng trọng gật đầu: “Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, đã xác định rõ ràng. Mà lại vô cùng nghiêm trọng!”
Đôi mắt đẹp của Bách Lý Kinh Hồng cau lại, chợt hỏi: “Có phát hiện ra dấu hiệu bệnh dịch hạch bên Đông Lăng không?”
“Có, nghe nói bên kia cũng phát hiện ra mấy người, nhưng bọn hắn phát hiện ra sớm, nên không bùng phát thành dịch.” Thế nhưng bên này phát hiện ra muộn một chút, không biết cuối cùng sẽ phát triển thành dạng gì?
Bách Lý Kinh Hồng và Nam Cung Cẩm đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, liếc nhau một cái, đều thấy trong mắt nhau vẻ kinh sợ. Xem ra bọn họ quá coi thường Hoàng Phủ Hoài Hàn!
Cuối cùng, Bách Lý Kinh Hồng hạ lệnh: “Truyền ý chỉ của trẫm, tìm kiếm khắp thành, tìm bằng được những tên ẩn núp trong bóng tối và cả xác động vật nữa. Còn nữa, sau khi đoạt lại thành Lâm Truy, những người quay lại kia, cũng phải kiểm tra từng người một.”
“Dạ?” Tên Tướng quân kia sửng sốt một chút, thi thể? Khi bọn hắn vào thành, không phải đã tìm tòi khắp thành rồi sao? Những thi thể đó đều đã gom lại bán cho Đông Lăng rồi mà. Nhưng hắn cũng biết hắn “dạ” một tiếng này là thất thố, vội quỳ xuống: “Hoàng thượng thứ tội, chỉ là do mạt tướng quá kinh ngạc. Cũng không có ý mạo phạm và chất vấn ý của Hoàng thượng.”
Bách Lý Kinh Hồng gật đầu, ra hiệu không có chuyện gì. Nam Cung Cẩm nhìn hắn, không kiên nhẫn nói: “Dạ cái gì mà dạ, thế này mà còn không hiểu sao? Sao mà đúng lúc quân địch phát hiện bệnh dịch hạch không lâu, chúng ta cũng phát hiện được? Mà chúng ta đã đề phòng dịch bệnh tốt như thế, nếu thật sự phát bệnh, cũng nên phát vào lúc chúng ta vào thành, sao bây giờ mới phát?”
Đúng thế, chuyện này không khỏi quá mức trùng hợp! Tướng quân kia cũng không phải đồ đần, rất nhanh, trong đầu lóe lên linh quang, hắn nói: “Cho nên đây là do Đông Lăng âm thầm động tay động chân, để người bị bệnh trở về, hoặc là trực tiếp đưa thi thể nhiễm bệnh lặng lẽ vào thành, mới phát sinh chuyện này?”
“Còn không tính là quá đần! Nhanh lên đi!” Nam Cung Cẩm hơi không kiên nhẫn, cũng trách bọn họ chủ quan, khinh địch, nghĩ là Hoàng Phủ Hoài Hàn ở thời điểm này không còn tinh lực mà đi tìm bọn họ gây phiền toái, cho nên cũng không chú ý nhiều, lại không ngờ rằng vẫn có sơ hở để đối phương nắm lấy.
Tướng quân kia hét lớn: “Mạt tướng lĩnh mệnh!” rồi đi nhanh ra khỏi phòng.
Giọng nói ôn nhã của Thượng Quan Cẩn Duệ vang lên không lớn không nhỏ: “Trần Tướng quân, ngươi còn phải chú ý một chuyện.”
Trần Tướng quân kia sững sờ, khom lưng nói: “Mời Đại Tướng quân chỉ thị!” Quân hàm của Thượng Quan Cẩn Duệ cao hơn hắn, nên hắn nhất định phải hành lễ với đối phương.
“Cách ly những người bị dịch hạch ra, cũng cách ly cả những người đã tiếp xúc với bọn họ. Để tránh cho bệnh lây lan sang người khác.” Thượng Quan Cẩn Duệ dù sao cũng ổn trọng, cho nên cân nhắc vấn đề rất chu đáo.
Nam Cung Cẩm và Bách Lý Kinh Hồng nghe thế, liếc nhau một cái, ánh mắt coi trọng nhìn Thượng Quan Cẩn Duệ đều mang không ít ý cười, xem ra người này, có thể xem như là một quân át chủ bài, là một quân sư của bọn họ! Trong quân đội, chỉ có thống soái, không có quân sư là không được, mà tài năng của Thượng Quan Cẩn Duệ, thật sự có thể đảm đương chức trách này.
“Mạt tướng đã hiểu, mạt tướng sẽ đi thực hiện ngay bây giờ!” Trần Tướng quân nói, rồi chạy như bay ra ngoài. Vốn trong lòng hắn có chút không phục, một tên đàn ông nhìn nhu nhược như thế, mà Hoàng thượng trực tiếp ban cho Tướng quân Nhị phẩm. Nhưng hiện tại hắn đã rõ ràng, đầu óc của người này, không kém chút nào với Hoàng thượng và Hoàng hậu, thậm chí là càng thông minh và ổn trọng hơn.
Cửa mở ra, mấy người đều thấy lẫn nhau, Nam Cung Cẩm cười khẽ một tiếng rồi nói: “Duệ ca ca, có vẻ huynh không có chút kinh ngạc nào
Nụ cười thường trực trên khuôn mặt Thượng Quan Cẩn Duệ không thay đổi, cất bước đi tới phía bọn họ rồi nói: “Quan hệ với Hoàng Phủ Hoài Hàn nhiều năm như thế, tự nhiên cũng biết lòng hắn tự ái rất mạnh, là một người có thù tất báo, lần trước hai mươi vạn đại quân của hắn bị nhấn chìm, sớm muộn hắn cũng muốn phản kích. Ta nghĩ điểm này, Kinh Hồng hiền đệ cũng đã nhìn ra.” Thượng Quan Cẩn Duệ hiền hòa xưng hô với Bách Lý Kinh Hồng là “hiền đệ”, cũng không bởi vì đối phương là Hoàng đế mà thay đổi cách xưng hô với hắn.
Bờ môi Bách Lý Kinh Hồng hơi cong lên, như có ý cười, hờ hững gật đầu.
“Nhưng hai chúng ta không nghĩ ra hắn sẽ ra chiêu như thế nào, để vãn hồi tổn thất của hắn, thậm chí có thể làm cho Nam Nhạc tổn thất còn lớn hơn hai mươi vạn đại quân Đông Lăng của hắn. Cho nên vẫn luôn án binh bất động, mà chuyện dịch bệnh, vẫn luôn đề phòng, cho nên không nghĩ tới hắn ra tay trên phương diện này.” Thượng Quan Cẩn Duệ chậm rãi nói ra phân tích và các suy nghĩ sai lầm nói ra.
Nam Cung Cẩm gật đầu: “Xem ra hai người hiểu nhau quá nhỉ?!”
“…” Sao mà bọn hắn nghe lời này của nàng lại thấy có điểm là lạ, do bọn hắn nghĩ nhiều quá sao?
Thượng Quan Cẩn Duệ ho khan một tiếng, tránh khỏi vấn đề này, nghiêng đầu nhìn Bách Lý Kinh Hồng một chút, trong mắt có thâm ý rồi cười nói: “Mâu thuẫn của hai người đã được giải quyết rồi à?”
Nam Cung Cẩm thấy hắn như thể đang ngắm nhìn Bách Lý Kinh Hồng, trong đầu nàng suy nghĩ mông lung như cảm thấy bản thân bị gạt ra ngoài. Nhưng lại lắc lắc đầu, vứt bỏ ý nghĩ này, rồi rất cảm kích mà nói với Thượng Quan Cẩn Duệ: “Muội muốn đa tạ ca ca đã hỗ trợ khuyên bảo tên khốn này, có thế hắn mới giao quỹ đen ra. Không thì chẳng biết hắn còn giấu bao lâu nữa!”
Nam Cung Cẩm nói như thế.
Vẻ mặt Thượng Quan Cẩn Duệ cứng lại một chút, hắn có khuyên bảo sao? Nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ cười gật đầu.
“Hoàng thượng, Hoàng hậu, không xong rồi! Toàn bộ binh sĩ dưới trướng Vương Tướng quân bắt đầu nôn mửa, co giật, đau đầu, mặt mũi và tứ chi cũng bắt đầu chuyển thành màu xanh tím, không ít người còn bắt đầu phá sốt, có vẻ như đều bị dịch hạch!” Dưới trướng Vương Tướng quân có hai vạn người!
Trên mặt Nam Cung Cẩm hiện ra vẻ tức giận: “Nhiều người phát bệnh như thế mà trước đấy Vương Tướng quân không phát hiện ra sao?”
Vấn đề chính là chỗ này!
Tên Tướng quân tới bẩm báo cúi đầu nói: “Vương Tướng quân mất tích!”
Lần này, không chỉ là vẻ mặt Nam Cung Cẩm khó coi mà dưới đáy mắt Bách Lý Kinh Hồng cũng nổi lên vẻ phẫn nộ. “Hủy.”
Một tiếng nói nhẹ nhàng.
Một người áo đen rơi xuống đất, khom người ôm quyền nói: “Có thuộc hạ!”
“Đi tìm cho trẫm, đào sâu ba thước đất, cũng phải tìm bằng được hắn cho trẫm.” Hắn không tha thứ được phản bội, một chút cũng không tha thứ được.
“Thuộc hạ lĩnh mệnh!” Hủy nói xong, bóng đen lóe lên, biến mất trong tầm mắt mọi người.
Vào lúc này, Nam Cung Cẩm cũng nhanh chóng vào nhà, lấy giấy bút viết xuống phương thuốc, giao cho tên kia rồi nói: “Lập tức lấy thuốc theo phương thuốc này, còn nữa, cách ly toàn bộ hai vạn binh sĩ kia!”
“Vâng! Mạt tướng đi làm ngay!” Tên tiểu tướng sau khi cầm được phương thuốc thì vội vã đi ra ngoài.
“Ta thật sự muốn tặng lại Hoàng Phủ Hoài Hàn một món quà!” Biểu lộ trên mặt Nam Cung Cẩm có coi là vô cùng dữ tợn!
Hai đầu lông mày của Thượng Quan Cẩn Duệ nhảy lên một cái, hắn nói: “Muội nghĩ tới biện pháp gì?”
Nam Cung Cẩm nhớ tới lúc đầu tiên nhìn vào địa đồ, đã trông thấy Nam Hà không chỉ có ở riêng Khang Thành, mà còn trải rộng cả Nam Nhạc và Đông Lăng, mà bọn họ đang ở thượng du, Đông Lăng là hạ du: “Chàng nói xem, chúng ta đầu độc sông Nam Hà được không?” Biện pháp này đúng là hèn hạ, nhưng nàng đang rất tức giận.
Bách Lý Kinh Hồng lắc đầu: “Sông Nam Hà trải rộng khắp nơi, nếu đầu độc sông sẽ thành tai họa, không chỉ là người Đông Lăng, mà còn có cả đồng bào Nam Nhạc nữa.”
“Như thế sẽ chết rất nhiều người vô tội, hai quân giao chiến, không liên quan đến dân chúng đâu!” Thượng Quan Cẩn Duệ thở dài một tiếng, cũng không phải hắn quan tâm gì đến khó khăn và an nguy của dân chúng thiên hạ, chỉ là làm như thế, thật sự hơi quá đáng. Lần trước nhấn chìm Lâm Truy, đã đủ để gây ra bệnh dịch hạch rồi, nhưng dù sao cũng là quang minh chính đại. Nhưng bây giờ mà đầu độc dòng sông, thì chính là thủ đoạn trơ trẽn, hèn hạ, cho dù có thắng, thì viết trên sử sách cũng sẽ bị người trong thiên hạ thóa mạ đủ kiểu.
Nam Cung Cẩm hít vào một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại và bỏ đi ý nghĩ này. Nhưng trong lòng nàng, lửa giận vẫn đang bùng cháy: “Đi thôi, chúng ta đi xem quân doanh như thế nào!”
Tuy nói hiện nay quân doanh đang có dịch bệnh, nhưng những người lãnh đạo như bọn họ mà không xuất hiện, nhất định sẽ khiến cho mọi người thất vọng và đau khổ, cho nên dù là có chút nguy hiểm, bọn họ cũng muốn đi! Nam Cung Cẩm lấy từ trong tay áo ra một cái bình sứ, đổ viên thuốc bên trong ra rồi đưa cho bọn hắn.
Bọn hắn cũng không hỏi là thuốc gì, trực tiếp nuốt xuống.
Khi hình bóng ba người bọn họ xuất hiện ở quân doanh, tất cả mọi người đều sợ tới ngây người! Mà những binh sĩ nhiễm bệnh kia, đều tưởng rằng bản thân hoa mắt! Hoàng thượng và Hoàng hậu sao lại tới đây? Nếu như bọn họ cũng bị nhiễm bệnh thì phải làm sao! Thế nên lập tức có một tên Tướng quân tiến lên, quỳ xuống nói: “Xin mời Hoàng thượng, Hoàng hậu trở về đi, đây không phải là nơi các ngài nên tới, nếu như các ngài cũng bị lây bệnh, vậy thì…”
Mà Bách Lý Kinh Hồng và Nam Cung Cẩm giống như không nghe thấy hắn, ánh mắt tập trung vào thân thể những người đang bị cách ly kia ở cách đó không xa! Mỗi người bọn họ hầu như đều ủ rũ, hoặc run rẩy, hoặc co giật, hoặc mặt đỏ bừng, triệu chứng biểu hiện sốt cao, Nam Cung Cẩm tức giận đến mặt xanh mét lại: “Nếu mà tìm được tên Vương Tướng quân kia, nhất định phải chém thành muôn mảnh!”
Hai quân giao chiến, tính kế lẫn nhau là chuyện bình thường, nếu bọn họ bại, cũng chẳng trách người khác, nhưng nếu như thua vì nội gián, thì quả thật khiến cho người ta tức ói máu!
“Rõ!” đám người Vân Dật lớn tiếng đáp lời, bọn hắn đã phái không ít người đi lùng bắt hắn.
Vẻ mặt Nam Cung Cẩm càng ngày càng lo lắng, thời cổ đại, tỷ lệ tử vong của bệnh dịch hạch có thể lên đến tám mươi phần trăm! Không biết là có còn binh lính nào khác đã tiếp xúc với bọn hắn hay không, nếu như có, mà cũng bị lây bệnh, thì bốn năm ngày sau, hậu quả khó mà lường được! Trong tay nàng đúng là có một ít thuốc viên, nhưng mà thực sự cũng rất ít, mà để luyện chế những thuốc này, cần rất nhiều dược liệu quý giá, nhiều người thế này sẽ rất tốn kém. Đang lúc nàng hậm hực, một tên binh sĩ bắt đầu sùi bọt mép, sau đó ngã xuống đất, không ngừng run rẩy.
Nam Cung Cẩm đang muốn đi đến, thì bị một tên Tướng quân ngăn trước mặt: “Hoàng hậu nương nương, nơi này không an toàn, mời ngài và Hoàng thượng vẫn nên trở về đi! Có chúng mạt tướng trông coi ở đây là được.”
Nam Cung Cẩm bực bội, một cước đá văng hắn ra: “Bản cung chính là truyền nhân của thần y, không có việc gì!”
Truyền nhân của thần y?! Tất cả mọi người nghe thấy câu này đều sáng hết cả mắt lên, ngay cả những người bị cách ly, hai vạn tướng sĩ vốn cho rằng mình chết chắc lúc này dưới đáy mắt cũng hiện lên ánh sáng hy vọng, Nam Cung Cẩm tiến vào, tự nhiên Bách Lý Kinh Hồng cũng đuổi theo.
Tên Tướng quân kia vẫn muốn ngăn cản nhưng một ánh mắt của Bách Lý Kinh Hồng khiến hắn ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Nam Cung Cẩm đi tới bên cạnh người lính đang sùi bọt mét, ánh mắt mọi người bên ngoài đầy lo lắng và chăm chú, nàng ấn tay vào mạch môn của hắn, đôi mi thanh tú nhăn lại, thở dài, sau đó nhanh chóng lấy ra ba cây ngân châm cắm vào mấy huyệt đạo của hắn! Chẳng bao lâu sau, người đó quả nhiên không sùi bọt mép nữa, chỉ run rẩy rất nhẹ, tạm thời coi như không cần lo lắng cho tính mạng hắn nữa.
Mà gần hai vạn người đều nhìn Nam Cung Cẩm đầy cảm kích, từ khi bọn hắn bị cách ly, bọn hắn đã cho rằng bản thân bị từ bỏ! Nhưng hành động của Hoàng hậu hiện nay nói cho bọn hắn rằng bọn hắn không bị từ bỏ! Sau khi Nam Cung Cẩm quan sát hồi lâu, vẻ mặt dần bình tĩnh lại, đây đúng là bệnh dịch hạch, nhưng cũng không nghiêm trọng quá mức, có lẽ bởi vì mới nhiễm thời gian ngắn, nàng đưa thuốc uống một thời gian, sẽ không có vấn đề gì lớn.
Đúng lúc này, một tên Tướng quân có khuôn mặt non nớt, có vẻ có chút sợ hãi chạy đến, hắn chính là người hôm đó ở trên triều đình đề nghị dùng biện pháp diệt châu chấu của Yến Kinh Hồng! Sau khi chạy tới, hắn nói: “Hoàng hậu nương nương, thuốc đã nấu xong, bây giờ đưa tới sao?”
“Đúng, nhanh lên! Còn nữa, tất cả mọi người, dù có nhiễm bệnh hay không cũng đều uống một chén!” Bọn họ cũng nên cảm tạ ông trời là hiện nay bọn họ đang ở Lâm Truy, nơi phụ cận của sông Nam Hà và Vị Thủy, Vị Thủy không phải là một con sông, mà là một nơi có rất nhiều dược thảo của Nam Nhạc, có dược thảo của Vị Thủy và nước của Nam Hà nên vấn đề dược thảo chữa bệnh cũng không còn là vấn đề lớn!
“Rõ!” Tiểu tướng mặc áo bào trắng lên tiếng đáp lại, rồi chỉ huy hai người vốn sợ hãi bệnh dịch hạch mà không dám lại gần, nhưng vì nhìn thấy Bách Lý Kinh Hồng và Nam Cung Cẩm đi vào khu cách ly, nên sự sợ hãi trong lòng tan thành mây khói, tự nguyện đem dược vật tới!
Có người đầu tiên, tự nhiên sẽ có người thứ hai. Nam Cung Cẩm hét lớn một tiếng: “Không cần quá nhiều người tham dự vào trong đó, bản cung chỉ cần đội ngũ hai nghìn người, hỗ trợ chăm sóc các tướng sĩ này, nếu nguyện ý, tự mình đứng ra!”
Nếu như dịch dịch hạch này cuối cùng không thể hóa giải, càng nhiều người tham dự vào thì càng vô cớ hy sinh nhiều người hơn, bọn họ nhất định phải kiểm soát tổn thất tới mức độ thấp nhất!
Nàng vừa nói ra, trong một vạn người xung quanh có hơn phân nửa đứng dậy.
Nam Cung Cẩm lại nói: “Ai là con một trong nhà, lui ra sau!”
Nàng nói xong, hơn năm trăm người lui ra ngoài.
“Ai vợ con không có người chăm sóc, lui ra ngoài!” Nàng lại nói thêm một câu.
Sau đó, có gần ba nghìn người lui ra khỏi đội ngũ.
“Chưa đủ mười tám tuổi, lui ra ngoài!” Tuổi tòng quân là mười sáu tuổi.
Sau câu này, có hơn sáu trăm người lui ra ngoài.
Còn lại ước chừng là hai nghìn người! “Vân Dật, huynh đi chỉnh biên một lần đi, xem xem có tất cả bao nhiêu người, ghi lại tên của bọn hắn. Nếu đang chăm sóc những bệnh nhân này, có người không may bị lây bệnh mà tử vong, thưởng nghìn lượng bạc, an ủi người nhà, cũng truy phong là liệt sĩ!”
Nàng nói xong, trong nháy mắt, gần hai nghìn người kia đều đỏ cả vành mắt! Cho tới bây giờ, bọn hắn mới thật sự nhận ra bản thân bọn hắn trước mặt Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng là con người! Sinh mệnh và sự tôn nghiêm của bọn hắn được tôn trọng! Bọn hắn không chỉ là vũ khí chém giết trên chiến trường. Tính mạng của bọn hắn trong mắt Hoàng hậu nương nương là có giá trị!
Nàng nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn: “Bách Lý Kinh Hồng, chàng thật không phải là con người!”
Lời nàng nói ra, đương nhiên không có lời đáp lại, là một người đàn ông thông minh, hắn phải biết lúc nào nên nói, lúc nào không nên nói mới được.
Nam Cung Cẩm nằm lỳ trên giường, che hoa cúc của mình, lệ rơi đầy mặt! Mẹ kiếp, việc này còn đau hơn lần đầu tiên làm chuyện ấy nữa, việc này thực sự là muốn mạng người ta mà!
“Đau như vậy sao?” Hắn nhớ hắn đã rất nhẹ mà.
“Hay là để ta cầm một quả dưa chuột đâm thử vào hoa cúc của chàng xem nhé? Nhất định chàng có thể cảm thụ rõ ràng!” Mẹ kiếp, thật sự là mây gió đổi chiều, trước kia ở Tây Võ, nàng chọc hoa cúc của Mộ Dung Thiên Thu, hôm nay đến lượt nàng bị người khác chọc!
À, chuyện này thì không cần đâu. Hắn không có cảm xúc gì với dưa chuột cả.
Nam Cung Cẩm nhìn hắn không nói lời nào, quay đầu lại tiếp tục khóc. Trong lòng oán hận bản thân vô hạn, sao hôm qua lại không ăn đồ gì mà khó tiêu hóa một chút, mà tại thời điểm mấu chốt hôm nay lại không nghĩ ra mà đi ị, để làm hắn khó chịu một cái, có phải tốt hơn không! Từng cơn co rút đau đớn, đau đến mất cảm giác, nàng vuốt nước mắt nói: “Phía trước với phía sau thì có gì khác nhau đâu?”
Đương nhiên, lại không nghe thấy hắn đáp lời. Thực ra hắn muốn nói đằng sau rất chặt, nhưng hắn không dám nói.
Thấy hắn không nói lời nào, Nam Cung Cẩm lại mặt dày nói tiếp: “Có phải cảm thấy rõ ràng là còn chặt hơn so với lần đầu tiên làm chuyện ấy với bà đây không?”
Khóe miệng hắn giật một cái, cũng ngại ngùng vì sự thẳng thắn của nàng, nhưng quả thật chính là như thế, cho nên rất thành thật gật nhẹ đầu. Một giây sau, Nam Cung Cẩm bỗng gào lên: “Vậy chàng tự mình dùng tay giải quyết đi, muốn chặt thì bóp mạnh hơn một chút là được!”
“…” Nàng còn là đàn bà sao? Lời như thế, đến hắn là đàn ông còn không nói nên lời.
Nam Cung Cẩm từ trên giường đứng lên, muốn đi ra ngoài, vừa nhấc chân lên thì bị hắn bắt lấy cổ chân, ngã thẳng vào người hắn, da thịt dán sát vào nhau. Trong nháy mắt đó, Nam Cung Cẩm cũng cảm thấy tên Tiểu Cầm Thú trên người tên cầm thú nào đó đang kêu gào, cho nên nàng đành ngoan ngoãn nằm im, không dám động đậy, kinh nghiệm nói nàng biết, càng động đậy càng thảm.
“Đi đâu đó?” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên trên đầu nàng.
Khuôn mặt Nam Cung Cẩm vặn vẹo, nàng nói: “Đi đến một nơi nào đó không nhìn thấy chàng!” Đúng thế, nàng rất muốn đi chỗ nào không thấy tên cầm thú này.
“Thật xin lỗi.” Hắn rất thành thật nói xin lỗi, hắn cũng biết hôm qua bản thân quá đáng quá, tuy nói bản thân có bị oan uổng, cảm thấy oan ức, mới xúc động mà làm thế, nhưng nhìn tình trạng của nàng, hắn cũng hiểu tình trạng của nàng không giống bình thường, là đang rất đau.
“Chàng cho rằng chàng nói xin lỗi là xong việc à?” Nam Cung Cẩm nhìn hắn với ánh mắt sắc lạnh, lửa giận bùng lên trong lòng.
Hắn dừng lại, trong đôi mắt đẹp như trăng sáng hiện lên vẻ suy nghĩ, sau đó chậm rãi nói: “Thế vi phu làm một lần nữa, lần này làm phía trước, được chứ?”
“Được cái đầu mẹ chàng ấy!” Nàng không lưu tình chút nào mà chửi ầm lên.
Nhưng đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, giờ thì không đứng dậy không được. Nam Cung Cẩm mặc quần áo thật nhanh, còn không quên đạp hắn một cái. Cú đạp rất mạnh, biểu lộ đầy đủ nội tâm đang oán hận của nàng.
Mà tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn, giọng nói Hiên Viên Dĩ Mạch vang lên: “Hoàng thượng, Hoàng hậu, xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Biết rồi! Biết rồi!” Còn chuyện gì lớn hơn được việc nàng bị người ta chọc phía trước rồi lại đâm phía sau nữa chứ? Nam Cung Cẩm oán thầm trong lòng.
Hiên Viên Dĩ Mạch không phải là người không biết phân tấc, nàng biết rõ chuyện gì xảy ra bên trong, nhưng vẫn gõ cửa, vậy rõ ràng là có chuyện rất lớn. Bách Lý Kinh Hồng cũng đứng dậy mặc quần áo, người hắn đầy vết đỏ, thậm chí còn có cả tơ máu. Rõ ràng, trận kịch chiến kia, nàng bị đau hoa cúc thì hắn cũng phải chịu đau đớn không ít.
Ánh mắt của hắn vô cùng ai oán, nhìn Nam Cung Cẩm, có vẻ như hắn nghĩ là đối phương thấy mình tổn thương không nhẹ mà tha thứ cho “sai lầm” của hắn, nhưng Nam Cung Cẩm chỉ hừ lạnh một tiếng: “Tự làm tự chịu!”
Nàng mặc xong quần áo, khoanh tay trước ngực, nhìn hắn, bộ dạng như thể Tướng quân đang kiểm duyệt binh sĩ, vô cùng không kiên nhẫn nói: “Nhanh lên một chút!”
Bách Lý Kinh Hồng cũng nghe lời, động tác nhanh hơn không ít. Nam Cung Cẩm thấy động tác mặc quần áo của con hàng này ưu nhã, sau khi mặc xong một bộ áo mũ chỉnh tề, bộ dạng công tử tuyệt thế, thì trong lòng hiện lên bốn chữ vô cùng lớn, để đánh giá hắn - mặt người dạ thú!
Thấy hắn mặc xong, nàng nhanh chân đi tới cửa, nhưng vừa mới bước một bước thì mồm miệng méo xệch, lúc ở trên giường không cảm thấy, giờ bước xuống dưới một cái, mới thấy đau quá! Nếu không phải hắn đang ở đây, Dĩ Mạch ở ngoài thì nàng thật sự muốn lấy tay che đít mà nhảy dựng lên.
Thấy bước chân của nàng như thế, lại thêm khuôn mặt run rẩy, bỗng nhiên hắn hiểu ra, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng chậm rãi vang lên: “Nàng ngồi đi.” Nói xong, liền nhanh chân đi mở cửa.
Nhìn bộ dạng thoải mái khỏe mạnh phởn chí của hắn, trong lòng Nam Cung Cẩm lại là một trận nghiến răng nghiến lợi!
Cửa mở, một tên Tướng quân xuất hiện ở cửa, vừa nhìn thấy Bách Lý Kinh Hồng, liền quỳ một chân xuống đất: “Khởi bẩm Hoàng thượng, xảy ra chuyện lớn! Mạt tướng vừa phát hiện ra một số binh sĩ có trạng thái không bình thường, chúng ta không yên tâm, nên tìm đại phu khám bệnh, cuối cùng xác định là bệnh dịch hạch!”
“Cái gì?” Nam Cung Cẩm không dám tin hô to, công tác đề phòng dịch bệnh nàng đã làm tốt như thế, sao lại có bệnh dịch hạch? Nghĩ thế, nên muốn nhanh chóng bước qua, nhưng mới bước được hai bước thì lảo đảo, suýt nữa thì ngã quỵ xuống. Hắn vội vươn tay đỡ nàng, cũng nhẹ nhàng dùng lực một chút, kéo nàng về phía trước người hắn, để nàng không phải khổ sở bước đi.
“Xác định đúng chưa?” Chuyện này sao có thể xảy ra? Nàng đề phòng nghiêm mật như thế, sao có thể xảy ra dịch dịch hạch, chuyện này quá hoang đường!
Tên Tướng quân kia mặt ngưng trọng gật đầu: “Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, đã xác định rõ ràng. Mà lại vô cùng nghiêm trọng!”
Đôi mắt đẹp của Bách Lý Kinh Hồng cau lại, chợt hỏi: “Có phát hiện ra dấu hiệu bệnh dịch hạch bên Đông Lăng không?”
“Có, nghe nói bên kia cũng phát hiện ra mấy người, nhưng bọn hắn phát hiện ra sớm, nên không bùng phát thành dịch.” Thế nhưng bên này phát hiện ra muộn một chút, không biết cuối cùng sẽ phát triển thành dạng gì?
Bách Lý Kinh Hồng và Nam Cung Cẩm đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, liếc nhau một cái, đều thấy trong mắt nhau vẻ kinh sợ. Xem ra bọn họ quá coi thường Hoàng Phủ Hoài Hàn!
Cuối cùng, Bách Lý Kinh Hồng hạ lệnh: “Truyền ý chỉ của trẫm, tìm kiếm khắp thành, tìm bằng được những tên ẩn núp trong bóng tối và cả xác động vật nữa. Còn nữa, sau khi đoạt lại thành Lâm Truy, những người quay lại kia, cũng phải kiểm tra từng người một.”
“Dạ?” Tên Tướng quân kia sửng sốt một chút, thi thể? Khi bọn hắn vào thành, không phải đã tìm tòi khắp thành rồi sao? Những thi thể đó đều đã gom lại bán cho Đông Lăng rồi mà. Nhưng hắn cũng biết hắn “dạ” một tiếng này là thất thố, vội quỳ xuống: “Hoàng thượng thứ tội, chỉ là do mạt tướng quá kinh ngạc. Cũng không có ý mạo phạm và chất vấn ý của Hoàng thượng.”
Bách Lý Kinh Hồng gật đầu, ra hiệu không có chuyện gì. Nam Cung Cẩm nhìn hắn, không kiên nhẫn nói: “Dạ cái gì mà dạ, thế này mà còn không hiểu sao? Sao mà đúng lúc quân địch phát hiện bệnh dịch hạch không lâu, chúng ta cũng phát hiện được? Mà chúng ta đã đề phòng dịch bệnh tốt như thế, nếu thật sự phát bệnh, cũng nên phát vào lúc chúng ta vào thành, sao bây giờ mới phát?”
Đúng thế, chuyện này không khỏi quá mức trùng hợp! Tướng quân kia cũng không phải đồ đần, rất nhanh, trong đầu lóe lên linh quang, hắn nói: “Cho nên đây là do Đông Lăng âm thầm động tay động chân, để người bị bệnh trở về, hoặc là trực tiếp đưa thi thể nhiễm bệnh lặng lẽ vào thành, mới phát sinh chuyện này?”
“Còn không tính là quá đần! Nhanh lên đi!” Nam Cung Cẩm hơi không kiên nhẫn, cũng trách bọn họ chủ quan, khinh địch, nghĩ là Hoàng Phủ Hoài Hàn ở thời điểm này không còn tinh lực mà đi tìm bọn họ gây phiền toái, cho nên cũng không chú ý nhiều, lại không ngờ rằng vẫn có sơ hở để đối phương nắm lấy.
Tướng quân kia hét lớn: “Mạt tướng lĩnh mệnh!” rồi đi nhanh ra khỏi phòng.
Giọng nói ôn nhã của Thượng Quan Cẩn Duệ vang lên không lớn không nhỏ: “Trần Tướng quân, ngươi còn phải chú ý một chuyện.”
Trần Tướng quân kia sững sờ, khom lưng nói: “Mời Đại Tướng quân chỉ thị!” Quân hàm của Thượng Quan Cẩn Duệ cao hơn hắn, nên hắn nhất định phải hành lễ với đối phương.
“Cách ly những người bị dịch hạch ra, cũng cách ly cả những người đã tiếp xúc với bọn họ. Để tránh cho bệnh lây lan sang người khác.” Thượng Quan Cẩn Duệ dù sao cũng ổn trọng, cho nên cân nhắc vấn đề rất chu đáo.
Nam Cung Cẩm và Bách Lý Kinh Hồng nghe thế, liếc nhau một cái, ánh mắt coi trọng nhìn Thượng Quan Cẩn Duệ đều mang không ít ý cười, xem ra người này, có thể xem như là một quân át chủ bài, là một quân sư của bọn họ! Trong quân đội, chỉ có thống soái, không có quân sư là không được, mà tài năng của Thượng Quan Cẩn Duệ, thật sự có thể đảm đương chức trách này.
“Mạt tướng đã hiểu, mạt tướng sẽ đi thực hiện ngay bây giờ!” Trần Tướng quân nói, rồi chạy như bay ra ngoài. Vốn trong lòng hắn có chút không phục, một tên đàn ông nhìn nhu nhược như thế, mà Hoàng thượng trực tiếp ban cho Tướng quân Nhị phẩm. Nhưng hiện tại hắn đã rõ ràng, đầu óc của người này, không kém chút nào với Hoàng thượng và Hoàng hậu, thậm chí là càng thông minh và ổn trọng hơn.
Cửa mở ra, mấy người đều thấy lẫn nhau, Nam Cung Cẩm cười khẽ một tiếng rồi nói: “Duệ ca ca, có vẻ huynh không có chút kinh ngạc nào
Nụ cười thường trực trên khuôn mặt Thượng Quan Cẩn Duệ không thay đổi, cất bước đi tới phía bọn họ rồi nói: “Quan hệ với Hoàng Phủ Hoài Hàn nhiều năm như thế, tự nhiên cũng biết lòng hắn tự ái rất mạnh, là một người có thù tất báo, lần trước hai mươi vạn đại quân của hắn bị nhấn chìm, sớm muộn hắn cũng muốn phản kích. Ta nghĩ điểm này, Kinh Hồng hiền đệ cũng đã nhìn ra.” Thượng Quan Cẩn Duệ hiền hòa xưng hô với Bách Lý Kinh Hồng là “hiền đệ”, cũng không bởi vì đối phương là Hoàng đế mà thay đổi cách xưng hô với hắn.
Bờ môi Bách Lý Kinh Hồng hơi cong lên, như có ý cười, hờ hững gật đầu.
“Nhưng hai chúng ta không nghĩ ra hắn sẽ ra chiêu như thế nào, để vãn hồi tổn thất của hắn, thậm chí có thể làm cho Nam Nhạc tổn thất còn lớn hơn hai mươi vạn đại quân Đông Lăng của hắn. Cho nên vẫn luôn án binh bất động, mà chuyện dịch bệnh, vẫn luôn đề phòng, cho nên không nghĩ tới hắn ra tay trên phương diện này.” Thượng Quan Cẩn Duệ chậm rãi nói ra phân tích và các suy nghĩ sai lầm nói ra.
Nam Cung Cẩm gật đầu: “Xem ra hai người hiểu nhau quá nhỉ?!”
“…” Sao mà bọn hắn nghe lời này của nàng lại thấy có điểm là lạ, do bọn hắn nghĩ nhiều quá sao?
Thượng Quan Cẩn Duệ ho khan một tiếng, tránh khỏi vấn đề này, nghiêng đầu nhìn Bách Lý Kinh Hồng một chút, trong mắt có thâm ý rồi cười nói: “Mâu thuẫn của hai người đã được giải quyết rồi à?”
Nam Cung Cẩm thấy hắn như thể đang ngắm nhìn Bách Lý Kinh Hồng, trong đầu nàng suy nghĩ mông lung như cảm thấy bản thân bị gạt ra ngoài. Nhưng lại lắc lắc đầu, vứt bỏ ý nghĩ này, rồi rất cảm kích mà nói với Thượng Quan Cẩn Duệ: “Muội muốn đa tạ ca ca đã hỗ trợ khuyên bảo tên khốn này, có thế hắn mới giao quỹ đen ra. Không thì chẳng biết hắn còn giấu bao lâu nữa!”
Nam Cung Cẩm nói như thế.
Vẻ mặt Thượng Quan Cẩn Duệ cứng lại một chút, hắn có khuyên bảo sao? Nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ cười gật đầu.
“Hoàng thượng, Hoàng hậu, không xong rồi! Toàn bộ binh sĩ dưới trướng Vương Tướng quân bắt đầu nôn mửa, co giật, đau đầu, mặt mũi và tứ chi cũng bắt đầu chuyển thành màu xanh tím, không ít người còn bắt đầu phá sốt, có vẻ như đều bị dịch hạch!” Dưới trướng Vương Tướng quân có hai vạn người!
Trên mặt Nam Cung Cẩm hiện ra vẻ tức giận: “Nhiều người phát bệnh như thế mà trước đấy Vương Tướng quân không phát hiện ra sao?”
Vấn đề chính là chỗ này!
Tên Tướng quân tới bẩm báo cúi đầu nói: “Vương Tướng quân mất tích!”
Lần này, không chỉ là vẻ mặt Nam Cung Cẩm khó coi mà dưới đáy mắt Bách Lý Kinh Hồng cũng nổi lên vẻ phẫn nộ. “Hủy.”
Một tiếng nói nhẹ nhàng.
Một người áo đen rơi xuống đất, khom người ôm quyền nói: “Có thuộc hạ!”
“Đi tìm cho trẫm, đào sâu ba thước đất, cũng phải tìm bằng được hắn cho trẫm.” Hắn không tha thứ được phản bội, một chút cũng không tha thứ được.
“Thuộc hạ lĩnh mệnh!” Hủy nói xong, bóng đen lóe lên, biến mất trong tầm mắt mọi người.
Vào lúc này, Nam Cung Cẩm cũng nhanh chóng vào nhà, lấy giấy bút viết xuống phương thuốc, giao cho tên kia rồi nói: “Lập tức lấy thuốc theo phương thuốc này, còn nữa, cách ly toàn bộ hai vạn binh sĩ kia!”
“Vâng! Mạt tướng đi làm ngay!” Tên tiểu tướng sau khi cầm được phương thuốc thì vội vã đi ra ngoài.
“Ta thật sự muốn tặng lại Hoàng Phủ Hoài Hàn một món quà!” Biểu lộ trên mặt Nam Cung Cẩm có coi là vô cùng dữ tợn!
Hai đầu lông mày của Thượng Quan Cẩn Duệ nhảy lên một cái, hắn nói: “Muội nghĩ tới biện pháp gì?”
Nam Cung Cẩm nhớ tới lúc đầu tiên nhìn vào địa đồ, đã trông thấy Nam Hà không chỉ có ở riêng Khang Thành, mà còn trải rộng cả Nam Nhạc và Đông Lăng, mà bọn họ đang ở thượng du, Đông Lăng là hạ du: “Chàng nói xem, chúng ta đầu độc sông Nam Hà được không?” Biện pháp này đúng là hèn hạ, nhưng nàng đang rất tức giận.
Bách Lý Kinh Hồng lắc đầu: “Sông Nam Hà trải rộng khắp nơi, nếu đầu độc sông sẽ thành tai họa, không chỉ là người Đông Lăng, mà còn có cả đồng bào Nam Nhạc nữa.”
“Như thế sẽ chết rất nhiều người vô tội, hai quân giao chiến, không liên quan đến dân chúng đâu!” Thượng Quan Cẩn Duệ thở dài một tiếng, cũng không phải hắn quan tâm gì đến khó khăn và an nguy của dân chúng thiên hạ, chỉ là làm như thế, thật sự hơi quá đáng. Lần trước nhấn chìm Lâm Truy, đã đủ để gây ra bệnh dịch hạch rồi, nhưng dù sao cũng là quang minh chính đại. Nhưng bây giờ mà đầu độc dòng sông, thì chính là thủ đoạn trơ trẽn, hèn hạ, cho dù có thắng, thì viết trên sử sách cũng sẽ bị người trong thiên hạ thóa mạ đủ kiểu.
Nam Cung Cẩm hít vào một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại và bỏ đi ý nghĩ này. Nhưng trong lòng nàng, lửa giận vẫn đang bùng cháy: “Đi thôi, chúng ta đi xem quân doanh như thế nào!”
Tuy nói hiện nay quân doanh đang có dịch bệnh, nhưng những người lãnh đạo như bọn họ mà không xuất hiện, nhất định sẽ khiến cho mọi người thất vọng và đau khổ, cho nên dù là có chút nguy hiểm, bọn họ cũng muốn đi! Nam Cung Cẩm lấy từ trong tay áo ra một cái bình sứ, đổ viên thuốc bên trong ra rồi đưa cho bọn hắn.
Bọn hắn cũng không hỏi là thuốc gì, trực tiếp nuốt xuống.
Khi hình bóng ba người bọn họ xuất hiện ở quân doanh, tất cả mọi người đều sợ tới ngây người! Mà những binh sĩ nhiễm bệnh kia, đều tưởng rằng bản thân hoa mắt! Hoàng thượng và Hoàng hậu sao lại tới đây? Nếu như bọn họ cũng bị nhiễm bệnh thì phải làm sao! Thế nên lập tức có một tên Tướng quân tiến lên, quỳ xuống nói: “Xin mời Hoàng thượng, Hoàng hậu trở về đi, đây không phải là nơi các ngài nên tới, nếu như các ngài cũng bị lây bệnh, vậy thì…”
Mà Bách Lý Kinh Hồng và Nam Cung Cẩm giống như không nghe thấy hắn, ánh mắt tập trung vào thân thể những người đang bị cách ly kia ở cách đó không xa! Mỗi người bọn họ hầu như đều ủ rũ, hoặc run rẩy, hoặc co giật, hoặc mặt đỏ bừng, triệu chứng biểu hiện sốt cao, Nam Cung Cẩm tức giận đến mặt xanh mét lại: “Nếu mà tìm được tên Vương Tướng quân kia, nhất định phải chém thành muôn mảnh!”
Hai quân giao chiến, tính kế lẫn nhau là chuyện bình thường, nếu bọn họ bại, cũng chẳng trách người khác, nhưng nếu như thua vì nội gián, thì quả thật khiến cho người ta tức ói máu!
“Rõ!” đám người Vân Dật lớn tiếng đáp lời, bọn hắn đã phái không ít người đi lùng bắt hắn.
Vẻ mặt Nam Cung Cẩm càng ngày càng lo lắng, thời cổ đại, tỷ lệ tử vong của bệnh dịch hạch có thể lên đến tám mươi phần trăm! Không biết là có còn binh lính nào khác đã tiếp xúc với bọn hắn hay không, nếu như có, mà cũng bị lây bệnh, thì bốn năm ngày sau, hậu quả khó mà lường được! Trong tay nàng đúng là có một ít thuốc viên, nhưng mà thực sự cũng rất ít, mà để luyện chế những thuốc này, cần rất nhiều dược liệu quý giá, nhiều người thế này sẽ rất tốn kém. Đang lúc nàng hậm hực, một tên binh sĩ bắt đầu sùi bọt mép, sau đó ngã xuống đất, không ngừng run rẩy.
Nam Cung Cẩm đang muốn đi đến, thì bị một tên Tướng quân ngăn trước mặt: “Hoàng hậu nương nương, nơi này không an toàn, mời ngài và Hoàng thượng vẫn nên trở về đi! Có chúng mạt tướng trông coi ở đây là được.”
Nam Cung Cẩm bực bội, một cước đá văng hắn ra: “Bản cung chính là truyền nhân của thần y, không có việc gì!”
Truyền nhân của thần y?! Tất cả mọi người nghe thấy câu này đều sáng hết cả mắt lên, ngay cả những người bị cách ly, hai vạn tướng sĩ vốn cho rằng mình chết chắc lúc này dưới đáy mắt cũng hiện lên ánh sáng hy vọng, Nam Cung Cẩm tiến vào, tự nhiên Bách Lý Kinh Hồng cũng đuổi theo.
Tên Tướng quân kia vẫn muốn ngăn cản nhưng một ánh mắt của Bách Lý Kinh Hồng khiến hắn ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Nam Cung Cẩm đi tới bên cạnh người lính đang sùi bọt mét, ánh mắt mọi người bên ngoài đầy lo lắng và chăm chú, nàng ấn tay vào mạch môn của hắn, đôi mi thanh tú nhăn lại, thở dài, sau đó nhanh chóng lấy ra ba cây ngân châm cắm vào mấy huyệt đạo của hắn! Chẳng bao lâu sau, người đó quả nhiên không sùi bọt mép nữa, chỉ run rẩy rất nhẹ, tạm thời coi như không cần lo lắng cho tính mạng hắn nữa.
Mà gần hai vạn người đều nhìn Nam Cung Cẩm đầy cảm kích, từ khi bọn hắn bị cách ly, bọn hắn đã cho rằng bản thân bị từ bỏ! Nhưng hành động của Hoàng hậu hiện nay nói cho bọn hắn rằng bọn hắn không bị từ bỏ! Sau khi Nam Cung Cẩm quan sát hồi lâu, vẻ mặt dần bình tĩnh lại, đây đúng là bệnh dịch hạch, nhưng cũng không nghiêm trọng quá mức, có lẽ bởi vì mới nhiễm thời gian ngắn, nàng đưa thuốc uống một thời gian, sẽ không có vấn đề gì lớn.
Đúng lúc này, một tên Tướng quân có khuôn mặt non nớt, có vẻ có chút sợ hãi chạy đến, hắn chính là người hôm đó ở trên triều đình đề nghị dùng biện pháp diệt châu chấu của Yến Kinh Hồng! Sau khi chạy tới, hắn nói: “Hoàng hậu nương nương, thuốc đã nấu xong, bây giờ đưa tới sao?”
“Đúng, nhanh lên! Còn nữa, tất cả mọi người, dù có nhiễm bệnh hay không cũng đều uống một chén!” Bọn họ cũng nên cảm tạ ông trời là hiện nay bọn họ đang ở Lâm Truy, nơi phụ cận của sông Nam Hà và Vị Thủy, Vị Thủy không phải là một con sông, mà là một nơi có rất nhiều dược thảo của Nam Nhạc, có dược thảo của Vị Thủy và nước của Nam Hà nên vấn đề dược thảo chữa bệnh cũng không còn là vấn đề lớn!
“Rõ!” Tiểu tướng mặc áo bào trắng lên tiếng đáp lại, rồi chỉ huy hai người vốn sợ hãi bệnh dịch hạch mà không dám lại gần, nhưng vì nhìn thấy Bách Lý Kinh Hồng và Nam Cung Cẩm đi vào khu cách ly, nên sự sợ hãi trong lòng tan thành mây khói, tự nguyện đem dược vật tới!
Có người đầu tiên, tự nhiên sẽ có người thứ hai. Nam Cung Cẩm hét lớn một tiếng: “Không cần quá nhiều người tham dự vào trong đó, bản cung chỉ cần đội ngũ hai nghìn người, hỗ trợ chăm sóc các tướng sĩ này, nếu nguyện ý, tự mình đứng ra!”
Nếu như dịch dịch hạch này cuối cùng không thể hóa giải, càng nhiều người tham dự vào thì càng vô cớ hy sinh nhiều người hơn, bọn họ nhất định phải kiểm soát tổn thất tới mức độ thấp nhất!
Nàng vừa nói ra, trong một vạn người xung quanh có hơn phân nửa đứng dậy.
Nam Cung Cẩm lại nói: “Ai là con một trong nhà, lui ra sau!”
Nàng nói xong, hơn năm trăm người lui ra ngoài.
“Ai vợ con không có người chăm sóc, lui ra ngoài!” Nàng lại nói thêm một câu.
Sau đó, có gần ba nghìn người lui ra khỏi đội ngũ.
“Chưa đủ mười tám tuổi, lui ra ngoài!” Tuổi tòng quân là mười sáu tuổi.
Sau câu này, có hơn sáu trăm người lui ra ngoài.
Còn lại ước chừng là hai nghìn người! “Vân Dật, huynh đi chỉnh biên một lần đi, xem xem có tất cả bao nhiêu người, ghi lại tên của bọn hắn. Nếu đang chăm sóc những bệnh nhân này, có người không may bị lây bệnh mà tử vong, thưởng nghìn lượng bạc, an ủi người nhà, cũng truy phong là liệt sĩ!”
Nàng nói xong, trong nháy mắt, gần hai nghìn người kia đều đỏ cả vành mắt! Cho tới bây giờ, bọn hắn mới thật sự nhận ra bản thân bọn hắn trước mặt Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng là con người! Sinh mệnh và sự tôn nghiêm của bọn hắn được tôn trọng! Bọn hắn không chỉ là vũ khí chém giết trên chiến trường. Tính mạng của bọn hắn trong mắt Hoàng hậu nương nương là có giá trị!
Bình luận facebook