Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 341
Nhưng, dù cho Đạm Đài Minh Nguyệt thông minh tuyệt đỉnh, cũng không thể nghĩ ra vì sao đối
phương biết rõ địa điểm mình phục kích, mảnh bình nguyên này khoảng chừng vài trăm dặm,
phương hướng bọn hắn chạy, đã biến hóa tùy ý trên đường đi, nhưng Bách Lý Kinh Hồng vẫn biết là chỗ này! “Trẫm muốn biết, các hạ làm thế nào mà biết trẫm bố trí mai phục ở đây?”
Nếu không, đúng là hắn thua mà không cam lòng!
“Bởi vì trong quân doanh các ngươi có nội gián!” Nam Cung Cẩm có1ý đồ xấu mà nói. Nàng vừa nói xong, không chỉ Đạm Đài Minh Nguyệt, tất cả mọi người bên Mạc Bắc đều kinh biển, từ khi bạn hắn bị bao vây đã biết chuyện này có vấn đề, hiện nay nghe cô gái này nói thế, trong chốc lát bọn hắn đã xác định đúng là như thế. Nhưng, ai biết nàng có phải là cố tình nói thế để châm ngòi ly gián hay không?
Hai người Bách Lý Kinh Hồng và Uất Trì Thành nghe nàng nói thế, vốn khuôn mặt đang mang vẻ8cười như không phải cười, bỗng lộ ra vẻ cổ quái, nhưng vẻ cổ quái này rất nhanh biến thành cứng ngắc, rồi từ từ bình tĩnh lại.
Nhưng, trong lòng Đạm Đài Minh Nguyệt đã tin một nửa, nếu không có nội gián, thì không thể có khả năng hôm nay bọn hắn bị người ta phát giác, hơn nữa, còn bị đối phương biết tường tận như thế. Vẻ mặt Nam Cung Cẩm tuy tỏ vẻ thành khẩn nhưng nụ cười lại vô cùng gian trá, lời này của nàng, nếu như hôm nay Đạm2Đài Minh Nguyệt chết ở chỗ này thì mọi chuyện bình yên, còn nếu hắn sống sót rời đi, thì quân doanh Mạc Bắc không thể thiếu được một lần rung chuyển kịch liệt.
“Mạc Bắc Vương, mong sao người có thể hài lòng với chuyến đi Trung Nguyên này của người.” Giọng nói đạm mạc và trầm thấp của Bách Lý Kinh Hồng chậm rãi vang lên, trong giọng nói không mang bất kỳ tình cảm gì, nhưng khiến người nghe cảm thấy có một tia ác ý trong đó.
“Đánh cho trẫm!” Hắn ra lệnh một4tiếng, binh sĩ Nam Nhạc trên chiến xa lập tức bắt đầu tiến công!
Bởi vì những chiếc chiến xa kia tuy to lớn nhưng nhẹ nhàng, nên có thể che kín toàn bộ binh sĩ, mà tốc độ di chuyển lại rất nhanh, lại cách kỵ binh Mạc Bắc cũng khá xa, nên khiến cho những người đàn ông Mạc Bắc lỗ mãng này hầu như là không có đất dụng võ. Tầng tầng lới lớp trường thương và mũi tên, các binh sĩ Nam Nhạc vốn bị Đạm Đài Minh Nguyệt bao vây cũng bắt đầu phản kích, trường thương trong tay bọn họ đâm tới đối phương, nếu không với tới người trên ngựa thì bọn họ trực tiếp đâm vào ngựa!
Kỵ binh mà mất ngựa thì những binh lính này tự nhiên cũng mất đi phần lớn chiến lực, nhưng, dù sao thì người Mạc Bắc vẫn là dân tộc vạm vỡ nhất đại lục, mặc dù ngã xuống, mặc dù mất đi ngựa chiến, nhưng bọn hắn vẫn vô cùng dũng mãnh, rút kiếm chiến đấu bốn phía, ra sức mà phản kích!
Nhưng cũng có không ít binh sĩ sau khi rơi xuống ngựa, liền biến thành thịt cá khổ sở nằm trên thớt, mặc cho binh sĩ Nam Nhạc chém giết, căn bản là không tìm được chỗ trống nào để phản kích!
Đạm Đài Minh Nguyệt âm trầm chiến đấu trong chốc lát, rồi rất nhanh hiểu được nếu mình tiếp tục đánh thế này, hôm nay tất nhiên sẽ bị Bách Lý Kinh Hồng vây chết ở đây! Thế là hắn đành trầm giọng hét lớn một tiếng: “Phá vây!”
“Rõ!” Hắn nói xong, các binh sĩ bắt đầu cố gắng tìm nơi đột phá vòng vây, nhưng chiến xa trận nào có dễ bị công phá như thế, mặc kệ bọn hắn đột phá từ chỗ nào, chiến xa trận này đều bọc lót vô cùng tốt, căn bản là không có khả năng đột phá! Chiến đấu càng ngày càng kịch liệt, tình hình bọn hắn càng ngày càng bất lợi!
Cuối cùng, có binh sĩ tiến lên nói: “Vương thượng, để chúng ta bọc hậu, một mình ngài đi trước đi!”
Một mình Vương thượng nhân dịp hỗn loạn mà rời đi, vẫn rất có khả năng thoát được!
Nhưng, các binh sĩ tinh nhuệ nhất trong tay hắn đều ở đây, Đạm Đài Minh Nguyệt sao chịu đi cho được? Khuôn mặt hắn lạnh lùng, lớn tiếng nói: “Đánh cho trẫm, nhất định phải giết ra một con đường máu!”
“Rõ!” Dưới sự đồng tâm hiệp lực của mọi người, tự nhiên là chiến hỏa lại bốc lên hừng hực.
Hai đóa hoa nở, mỗi cành một đóa.
Hoàng Phủ Hoài Hàn che đầu vai của mình, ở đó có một lỗ nhỏ đen như mực, máu không ngừng chảy qua kẽ tay hắn, mà trên cánh tay phải của hắn cũng có một cái lỗ giống như thế. Khuôn mặt tuấn dật vô song căng cứng, vội vàng rút lui về phía Bắc.
Mấy tên Đại Tướng quân bên cạnh hắn đều vô cùng lo lắng nhìn hắn, hiện nay không ở nơi an toàn, tự nhiên không thể hạ trại để quân y thăm khám, không biết Hoàng thượng có thể chịu đựng được không! “Hoàng thượng, ngài cố gắng một chút, chúng ta rất nhanh sẽ đi ra ngoài quốc cảnh Nam Nhạc!” Lão Tướng quân Nam Cung nói.
Hoàng Phủ Hoài Hàn lạnh lùng nói: “Yên tâm, vết thương nhỏ này còn chưa lấy được mạng trẫm!”
Chỉ là vết thương kia vì sao lại đau hơn nhiều so với bị trúng tên thể này, cứ như là toàn bộ bả vai đều bị xuyên thủng!
Chạy thêm được vài dặm, ánh mắt Hoàng Phủ Hoài Hàn chăm chú thấy cách đó không xa có vết bánh xe, nhớ tới vài ngày trước trinh sát báo cáo Bách Lý Kinh Hồng chiêu mộ thợ mộc, nhưng không biết để làm gì, trong lòng hắn lập tức cảm thấy không đúng!
Các tướng quân dưới tay hắn trông thấy hắn dừng lại liền hỏi: “Hoàng thượng, có chuyện gì vậy?” “Xem xem vết bánh xe này đi đâu?” Giọng nói lạnh như băng mang theo một cỗ hơi lạnh thấu xương vang lên!
Lão tướng quân Nam Cung nhìn chốc lát rồi nói: “Có vẻ như là đi về phía Tây chúng ta!” Nói xong, thần sắc lão tướng quân Nam Cung cũng có chút ngưng trọng! Phía Tây, không phải là nơi Mạc Bắc Vương bố trí mai phục vây giết Bách Lý Kinh Hồng sao?
Vết bánh xe này nhìn không có gì đặc biệt, có lẽ chỉ là thương đội qua đường mà thôi, thế nên hắn nói: “Hoàng thượng hoài nghi Nam Nhạc đã nghiên cứu ra được vũ khí để đối phó chúng ta sao? Nhưng nếu từ Lịch Dương đi thẳng đến nơi Mạc Bắc Vương phục kích, không phải là gần hơn sao, cần gì phải đi vòng xa thế này?”
Câu này của hắn vừa dứt, đã nhắc nhở Hoàng Phủ Hoài Hàn, thế là, trong chớp mắt sau đó, hắn hầu như đã xác định chuyện này tất nhiên có vấn đề: Khó trách, khó trách khi hắn chạy đi, vẫn cảm thấy có gì đó không thích hợp, Nam Cung Cấm có lẽ sẽ mắc lừa, đuổi theo hắn, nhưng sao Bách Lý Kinh Hồng cũng không cần thận như thế, không nói hai lời lập tức đuổi theo ra ngoài! Nhìn vết bánh xe này, rõ ràng là chỉ mới đi qua, nói cách khác nếu như đây là người của Bách Lý Kinh Hồng, cũng coi như là trước đây không lâu đi bố trí mai phục. Như thế nếu đi thẳng từ Lịch Dương, sẽ bị bọn hắn phát hiện, mà đi từ cửa Nam ra, vòng qua Thanh Tùng Lĩnh, thế sẽ khác nhau rất lớn!
Mà nơi đó, chính là Thanh Tùng Lĩnh!
Nghĩ thông suốt điểm này, Hoàng Phủ Hoài Hàn nói: “Hoàng Phủ Kình Thương, suất lĩnh năm vạn đại quân gấp rút tiếp viên Mạc Bắc Vương, nhất định phải giúp hắn phá vây!” “Mạt tướng lĩnh mệnh!” Hoàng Phủ Kình Thương đáp lời, sau đó mau chóng dẫn binh mã đi tới nơi Đạm Đài Minh Nguyệt bị vây.
Trông thấy một chi kỵ binh cường hãn nhất của Mạc Bắc, đã hao tổn một nửa trong tay Bách Lý Kinh Hồng, hơn nữa còn có khả năng toàn quân bị diệt, tâm trạng của Đạm Đài Minh Nguyệt càng ngày càng nặng trĩu.
“Vút!” một tiếng, một mũi tên bắn về phía hắn, hắn vội nghiêng đầu mới có thể suýt soát nó được một kích này.
Nhưng, mũi tên kia phá vỡ trời cao, lại bắn về phía trước. “Kẽo kẹt!” một tiếng, cột vương kỳ phấp phới của Mạc Bắc kia, cứ như thế mà đứt gãy! Sau đó, cờ xí màu đen xa hoa mà liều lĩnh kia rơi xuống đất, thỉnh thoảng lại có binh sĩ dẫm phải!
Khuôn mặt Đạm Đài Minh Nguyệt dưới lớp mặt nạ mười phần khó coi, đen sì như nhuộm dầu! Trên chiến trường, vương kỳ ngã xuống và mũ giáp chủ soái rơi xuống, đều là biểu hiện bại trận! Mà còn là bại đến cực hạn! Hắn thừa nhận trận này hắn đã thua, nhưng vương kỳ bị người ta dẫm dưới chân, vũ nhục to lớn như thế, mười mấy năm cầm binh đánh giặc hắn chưa bao giờ phải chịu!
Cách đó không xa, đôi tay thon dài và trắng nõn như ngọc, cầm mũi tên ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, như là thiên địa vạn vật đều tập trung lên người hắn, mặt trời trên cao lặn xuống, cũng không cách nào ngăn cản được vẻ đẹp của hắn. Dung mạo người kia đạm mạc, cây cung trống rỗng khung nói cho Đạm Đài Minh Nguyệt biết, mũi tên vừa xong kia, chính là kiệt tác của hắn. Nhưng, chính dung mạo đạm mạc như thế, lại khiến cho người ta nhìn ra được vẻ kiêu ngạo không nói nên lời của hắn, kiêu ngạo đứng ở trên cao nhìn xuống mọi người phía dưới. Không sai, chính là kiêu ngạo!
Hắn tựa như là vương giả thiên hạ, đứng từ trên đỉnh của vạn vật nhìn xuống thiên hạ!
Biết là đối phương cố ý gây nên, ý định vũ nhục mình, sắc mặt Đạm Đài Minh Nguyệt tự nhiên lại càng đen hơn! Ngay lúc này, một loạt tiếng vó ngựa truyền đến, tất cả mọi người nhìn thấy viện quân đang lao cút tới cách đó không xa, lọt vào trong tầm mắt, chính là quân kỳ Đông Lăng!
Sau khi bọn hắn tới, liền triển khai đánh giết mãnh liệt ở vòng ngoài! Nhưng trong lòng Hoàng Phủ Kinh Thương hiểu rõ, mục đích bọn hắn hiện nay là cứu kỵ binh Mạc Bắc thoát vậy, không phải tham chiến ở đây, nếu như đánh nhau chân chính, bọn hắn liên hợp lại cũng chưa chắc có thể thắng được đối phương! Thế là, hắn cố gắng giết ra một con đường máu, còn quân Mạc Bắc cũng điên cuồng xuất kích, muốn phá vỡ trùng vây!
Trong ngoài giáp công, tự nhiên thế không thể đỡ! Cuối cùng, bọn hắn giết được ra một con đường máu, phá vỡ trùng vây, hai quân nhanh chóng đuổi theo! Uất Trì Thành tiến lên xin lệnh: “Hoàng thượng, thần nguyện xuất quân, giết chết bọn hắn!” “Giặc cùng đường chớ đuổi.” Năm chữ, phun ra đều đều, còn đôi mắt đẹp như ánh trăng lại nhìn lá vương kỳ đang nằm trên mặt đất.
Nếu nói một lần thất bại duy nhất trong cả đời Mạc Bắc Vương Đạm Đài Minh Nguyệt, thì chẳng phải cũng chính là nơi này sao? Vương kỳ gãy rụng, mười vạn thiết kỵ bị diệt, trận này quả thật là có lời.
Mà ngày lúc này, Vàng bỗng nhiên chạy từ phía sau tới, lập tức nhảy lên người Bách Lý Kinh Hồng, lại cọ cọ vào người Nam Cung Cẩm. Tên này, lại đột nhiên nhảy lên như thế, dọa cho hai con ngựa sợ hãi, giơ móng lên, suýt nữa hất ngã người ngồi trên lưng xuống!
Tên này, hoàn toàn không hề tự giác mình là sói chút nào, cư xử y như một con khỉ vậy.
Bách Lý Kinh Hồng vẫn còn đỡ một chút, vốn kỹ thuật cưỡi ngựa của hắn kinh người, còn có nội lực khống chế ngựa, cho nên không có chuyện gì. Nhưng Nam Cung Cẩm lại bất đắc dĩ phải nhảy khỏi lưng ngựa, mặc cho Vàng cọ vào người nàng, cưng chiều sờ vào đầu nó, cười hì hì nói: “Không ngờ ngươi lại có bản lĩnh lớn như vậy, lần này đúng là nhờ có ngươi!” Vàng nghe thể, như là rất không hài lòng vì bị xem thường, đôi mắt xanh long lanh nhìn Nam Cung Cẩm hồi lâu, rồi bỗng nhiên quay đầu, chổng mông vào Nam Cung Cấm, còn phe phẩy cái đuôi to, không hề ngượng ngùng phơi lỗ đít của nó trước mặt nàng! Nam Cung Cẩm bị con sói này chọc cho cười ha ha, còn Bách Lý Kinh Hồng thì chỉ cười không nói gì.
Nam Nhạc, tháng bảy năm năm trăm bảy mươi hai.
Liên quân Đông Lăng và Mạc Bắc tiến đánh Nam Nhạc, cuối cùng, Đông Lăng Hoàng Phủ Hoài Hàn bị thương bại lui. Còn Mạc Bắc Vương bố trí mai phục giết Nam Nhạc Hoàng, lại bị phản kích, hai mươi vạn tinh nhuệ bị hao tổn một nửa trong trận chiến Lịch Dương. Trong vương trướng của Hoàng Phủ Hoài Hàn hiện nay quân y tới lui không ngừng, không chỉ là vì để vương bị thương, mà vết thương bị nhiễm trùng, sốt cao không hạ!
Đạm Đài Minh Nguyệt chịu ân huệ lớn như thể của Hoàng Phủ Hoài Hàn, nên quan hệ hai nước tự nhiên càng chặt chẽ hơn. Giờ phút này, hắn cũng đang ở trong vương trướng của Hoàng Phủ Hoài Hàn! Khuôn mặt tuấn dật vô song của người kia đỏ bừng vì sốt cao, trong lúc mê sảng vẫn nghiến răng nghiến lợi: Nam Cung Cấm, không giết ngươi, Hoàng Phủ Hoài Hàn ta thề không làm người!”
Lông mày Đạm Đài Minh Nguyệt giật một phát, bỗng cảm thấy không biết nên nói gì. Xem ra độ nguy hiểm của Nam Cung Cẩm trong suy nghĩ của Hoàng Phủ Hoài Hàn đã vượt qua Bách Lý Kinh Hồng rất nhiều. Chẳng thế mà dù người này mê sảng vì sốt còn muốn giết nàng! Một lúc sau, quân y cuối cùng cũng khống chế được bệnh tình của Hoàng Phủ Hoài Hàn, hắn vuốt mồ hôi trán rồi nói: “Mạc Bắc Vương, bệnh tình của Hoàng thượng đã ổn định, lão thần đi xuống trước!”
Quân y vừa nói xong thì chân lảo đảo suýt ngã, bọn hắn đã không ngủ không nghỉ mấy ngày để chăm sóc Hoàng thượng.
Đạm Đài Minh Nguyệt gật đầu, sau khi bọn hắn lui ra, trong vương trường chỉ còn lại Hoàng Phủ Hoài Hàn hôn mê bất tỉnh, Đạm Đài Minh Nguyệt và binh sĩ canh gác bốn phía, bọn hắn cầm trường kích trong tay, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, không nói một lời.
Đạm Đài Minh Nguyệt lại gần nhìn vết thương của Hoàng Phủ Hoài Hàn một chút mà mặt mày nóng ran, trong lòng cũng là đầy vẻ hậm hực! Cho dù biết thắng bại là chuyện thường của nhà binh, nhưng có đến mười vạn dũng sĩ Mạc Bắc chết đi như thế, trong lòng hắn như có ngọn lửa to lớn đang thiêu đốt mãnh liệt, hắn tức giận đến phát điện! Còn chuyện Nam Cung Cẩm nói trong bọn hắn có nội gián, cũng khiến hắn vô cùng hoài nghi, thậm chí có chút ăn không ngon ngủ không yên, nhưng, người dưới tay hắn, lại không có dấu hiệu gì khác thường! Như thế thì sao Bách Lý Kinh Hồng lại biết mình sẽ bố trí mai phục ở nơi đó? Vấn đề này, khiến hắn không thể hiểu nổi.
Ngay lúc hắn đang hậm hực, Hoàng Phủ Hoài Hàn hôn mê bỗng nhiên nắm lấy tay hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nam Cung Cẩm, người nghe cho trẫm! Cuối cùng sẽ có một ngày, thiết kỵ của trẫm sẽ san bằng Nam Nhạc, đến lúc đó, người đừng nghĩ sẽ chạy thoát khỏi tay của trẫm!” Câu này của hắn khiến cho Đạm Đài Minh Nguyệt sửng sốt! Đầu tiên là Mộ Dung Thiên Thu có biểu hiện khác thường với cô gái kia, giờ đến Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng như vậy, nhìn bộ dạng này, sự phụ nói quả không sai, Nam Cung Cấm kia, quả nhiên là biển số trong cuộc chiến thiên hạ này! Lập tức, hắn cũng chú ý tới tay mình đang bị Hoàng Phủ Hoài Hàn nắm lấy, sau đầu xẹt qua một vạch đen, muốn rút tay mình ra, nhưng rút mấy lần đều không được! Thế nên khóe miệng hắn bắt đầu run rẩy!
Hắn nói: “Đông Lăng Hoàng, người buông tay trẫm ra trước đã!” Tiên lễ hậu binh, mặc dù đối phương hôn mê, sẽ không nghe được hắn, nhưng dù sao thì trước tiên hắn cũng nên nói vài câu, rồi mới cứng rắn được không phải sao?
“Trẫm không buông! Ngươi cho rằng trẫm sẽ thả ngươi đi giống như khi ở Đông Lăng sao? Ngươi si tâm vọng tưởng!” Hoàng Phủ Hoài Hàn thần trí không rõ nói.
Binh sĩ Đông Lăng canh gác tại vương trường đều không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, mặc dù bọn hắn biết rõ Hoàng thượng nhận nhầm người, nhưng hai tên đàn ông cứ thế mà nắm tay nhau, nhìn cũng thật là kỳ quái!
Ngay lúc này, “Ầm!” một tiếng vang lên, chậu nước mấy người hầu bê tới hầu hạ Hoàng Phủ Hoài Hàn rơi xuống đất! Bọn hắn vừa nghe thấy cái gì, Mạc Bắc Hoàng muốn Hoàng thượng buông ra, Hoàng thượng lại nói đối phương si tâm vọng tưởng sao?! Chuyện này... Nghĩ thế, bọn hắn đều không hẹn mà cùng nuốt một ngụm nước bọt!
Lúc trước trên chiến trường, Hoàng hậu Nam Nhạc nói những lời kia, giờ thêm một màn này, chuyện này... Bọn hắn có phải đã phát hiện ra chuyện gì không nên bị phát hiện ra hay không? Trời ơi, bọn hắn sẽ không bị giết người diệt khẩu chứ?
Trông thấy vẻ mặt của bọn hắn, sắc mặt Đạm Đài Minh Nguyệt trong nháy mắt đen thui, hắn biết rõ mình bị hiểu lầm! Nhưng người ta đều không nói gì, nên bây giờ hắn cũng không tiện chủ động giải thích, nếu không sẽ bị coi là giấu đầu lòi đuôi! Thế là, hắn chỉ có thể đè nén cảm giác muốn nôn ra máu, rút tay mình ra ngoài.
Cũng ngay lúc này, một cô gái thanh tú xông vào từ bên ngoài như một cơn gió, sắc mặt cô ta tái xanh! Hiển nhiên mấy lời vừa rồi cô ta cũng nghe thấy! Cô ta nghiến răng nghiến lợi nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn đang hôn mê, không thể nhịn được mà mắng ta một tiếng: “Đông Lăng Hoàng thật đúng là vô sỉ tới cùng cực!”
Cô ta vừa nói xong, binh sĩ Đông Lăng bên cạnh đều lộ ra vẻ không vui! Còn thoáng có vẻ thù địch, Hoàng thượng của bọn hắn sao có thể bị một cô gái tùy tiện làm nhục chứ?! Mặc dù Hoàng thượng của bọn hắn thường xuyên bị Hoàng hậu Nam Nhạc hạ nhục, nhưng dù sao đối phương cũng ở trong quân doanh Nam Nhạc, bọn hắn có tức giận cũng chỉ có thể nhẫn nhịn không phát tác, nhưng cô gái này đang ở trong vương trướng Đông Lăng mà nói lời như thế, đây là khinh Đông Lăng bọn hắn không có ai hay sao?
Đạm Đài Minh Nguyệt vừa nhìn thấy cô ta, đã cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra! Cô gái này lần trước trên chiến trường, mặc dù tức giận với mình, nhưng không nói gì với cha của cô ta, đối với mình vẫn có mấy phần tình nghĩa, thế nhưng tin tức này lại không hiểu vì sao, mà nhanh chóng truyền tới tại thủ lĩnh bộ lạc Kiêu Kỵ, còn thủ lĩnh bộ lạc Kiêu Kỵ ở bên ngoài bị đồn như là một món đồ chơi đần độn bị mình đùa giỡn, cho nên gần đây đối phương muốn tìm mình nói chuyện!
Bây giờ, nàng vừa đi vào đã nói ra những lời này, hắn cũng rất nhạy cảm cảm thấy không khí căng thẳng xung quanh, biết rõ nếu như to chuyện sẽ khiến hai quân bất hòa, càng sẽ tạo cơ hội cho tên đàn ông Nam Nhạc âm hiểm và xấu bụng kia tận dụng cơ hội, hắn cũng không muốn tiếp tục phát sinh chuyện như là liên minh Tây Võ với Mạc Bắc bị đổ vỡ! Thế là hắn không vui nói với Hách Liên Đình Vũ: “Đình Vũ, ngươi nói năng cho cẩn thận!”
Lần này, Hách Liên Đình Vũ càng thêm tức giận, vừa rồi Minh Nguyệt ca ca nói Đông Lăng Hoàng buông tay ra, trong lòng nàng còn thấy vui mừng, không ngờ nhanh như thể đối phương đã chuyển thành thái độ nói giúp Hoàng Phủ Hoài Hàn! Cô ta nặng nề rút tay hắn ra, nhưng Hoàng Phủ Hoài Hàn nắm quá chặt, căn bản là cô ta kéo không ta, trong đầu còn đang quanh quẩn thái độ không tốt kia của Đạm Đài Minh Nguyệt, trong nháy mắt mắt cô ta đã đỏ lên: “Minh Nguyệt ca ca, người còn chưa rút tay ra sao, hay là người muốn được hắn nắm tay mãi như thế!”
Gương mặt Đạm Đài Minh Nguyệt bên dưới mặt nạ đen thui, nhìn những ánh mắt mập mờ bốn phương tám hướng xung quanh! Hắn không lo có làm Hoàng Phủ Hoài Hàn bị thương nữa hay không, dùng sức giãy giụa cánh tay, sau đó bắn nội lực ra, liền rút tây mình từ trong tay Hoàng Phủ Hoài Hàn về, hắn nhìn Hách Liên Đình Vũ một chút rồi quay người đi! Hắn thật sự tức giận, vương hậu tương lai này, thật chỉ giỏi gây phiền hà cho hắn!
Nhưng binh sĩ Đông Lăng cũng không biết Đạm Đài Minh Nguyệt có oán khí với Hách Liên Đình Vũ! Bọn hắn càng không có khả năng biết chuyện nội bộ của Mạc Bắc, thể là một màn này, đối với những binh sĩ Đông Lăng đang canh gác kia nhìn thấy, chính là Mạc Bắc Vương như tình mật ý với Hoàng thượng của bọn hắn, kết quả là bị vương hậu tương lai của Mạc Bắc phát hiện, cho nên tâm trạng hắn vô cùng không tốt mà quay người rời đi! Những người đang đóng bên trong doanh trướng nhìn dáng vẻ của Đạm Đài Minh Nguyệt, cũng bắt đầu hoài nghi... Mạc Bắc Vương thầm mến Hoàng thượng bọn hắn sao? Thế nhưng bọn hắn đều là đàn ông mà! Nhưng nghĩ lại một chút, Tây Võ Hoàng là người đồng tính, có lẽ... Thế là, bọn hắn không hẹn mà cùng nuốt một chút nước bọt, rất sợ hãi, bởi vì bọn hắn biết một bí mật trong đại!
Thể là, bọn hắn quyết định với nhau, nếu nói chuyện này ra, Hoàng thượng tỉnh lại mà biết, bọn hắn nhất định phải chết, cho nên ngàn vạn lần không thể nói ra.
Nhưng cuối cùng có một ngày, có người không kiềm chế được mồm miệng bản thân, nói với người bên cạnh mình, ta nói cho ngươi một bí mật, ngươi đừng nói cho người khác. Sau đó, người biết bí mật này, cũng không khống chế được mồm miệng, dùng cách giống như trước nói với bằng hữu của mình. Cuối cùng chuyện này trở thành một bí mật công khai!
Cuối cùng, những ngày sau, lời đồn đại bay lên...
Hách Liên Đình Vũ thấy Đạm Đài Minh Nguyệt đi, cũng biết chuyện hắn tức giận nhất là chuyện cha mình, nên cô ta đuối sát theo nói: “Minh Nguyệt ca ca, ngươi phải tin ta, ta không nói gì với cha hết!”
“Ta biết!” Trong giọng nói phong lưu hoa lệ của hắn có chút bất đắc dĩ, đi được vài bước, hắn lại nghe thấy “Bịch!” một tiếng, rõ ràng là cô gái kia ngã, hắn vốn định quay đầu đi thẳng, nhưng nhớ tới dù sao đổi phương cũng là hôn thê của mình, thế nên hắn dừng chân lại.
Hách Liên Đình Vũ thấy hắn dừng lại, trong lòng vui mừng, nhảy đến trước mặt hắn nói: “Minh Nguyệt ca ca, người tin tưởng ta không?”
“Ừm! Ta tin tưởng người nhưng ngươi không tin ta, nên mới trúng kế châm ngòi ly gián của cô ta!” Nói những lời này với người có thể là cháu mình, cũng cần dũng khí to lớn. Ví dụ như trong lòng Đạm Đài Minh Nguyệt lúc này cũng đổ mồ hôi như mưa vậy!
Hách Liên Đình Vũ nhíu mày, nghĩ tới chuyện Đông Lăng Hoàng có ý với Minh Nguyệt ca ca, mà Minh Nguyệt ca ca lại tránh né đối phương, không phải lúc đó mình nghe thấy một câu “Ngươi buông trẫm ra trước đã” đó sao? Cho nên hắn là Minh Nguyệt ca ca không có ý gì với Đông Lăng Hoàng kia cả! Mà cô gái kia, nói như là hai người bọn họ đúng là như thế, không lâu sau lại kéo cả cha mình vào. Hách Liên Đình Vũ chỉ là đơn thuần, cũng không phải ngu ngốc, cũng có khả năng tư duy logic nhất định! Cho nên cô ta phản ứng lại rất nhanh, mặt lộ vẻ phẫn hận! Cô gái đáng chết này, dám lừa gạt mình! Bỗng nhiên trong đầu cô ta lóe lên ý nghĩ gì đó...
phương biết rõ địa điểm mình phục kích, mảnh bình nguyên này khoảng chừng vài trăm dặm,
phương hướng bọn hắn chạy, đã biến hóa tùy ý trên đường đi, nhưng Bách Lý Kinh Hồng vẫn biết là chỗ này! “Trẫm muốn biết, các hạ làm thế nào mà biết trẫm bố trí mai phục ở đây?”
Nếu không, đúng là hắn thua mà không cam lòng!
“Bởi vì trong quân doanh các ngươi có nội gián!” Nam Cung Cẩm có1ý đồ xấu mà nói. Nàng vừa nói xong, không chỉ Đạm Đài Minh Nguyệt, tất cả mọi người bên Mạc Bắc đều kinh biển, từ khi bạn hắn bị bao vây đã biết chuyện này có vấn đề, hiện nay nghe cô gái này nói thế, trong chốc lát bọn hắn đã xác định đúng là như thế. Nhưng, ai biết nàng có phải là cố tình nói thế để châm ngòi ly gián hay không?
Hai người Bách Lý Kinh Hồng và Uất Trì Thành nghe nàng nói thế, vốn khuôn mặt đang mang vẻ8cười như không phải cười, bỗng lộ ra vẻ cổ quái, nhưng vẻ cổ quái này rất nhanh biến thành cứng ngắc, rồi từ từ bình tĩnh lại.
Nhưng, trong lòng Đạm Đài Minh Nguyệt đã tin một nửa, nếu không có nội gián, thì không thể có khả năng hôm nay bọn hắn bị người ta phát giác, hơn nữa, còn bị đối phương biết tường tận như thế. Vẻ mặt Nam Cung Cẩm tuy tỏ vẻ thành khẩn nhưng nụ cười lại vô cùng gian trá, lời này của nàng, nếu như hôm nay Đạm2Đài Minh Nguyệt chết ở chỗ này thì mọi chuyện bình yên, còn nếu hắn sống sót rời đi, thì quân doanh Mạc Bắc không thể thiếu được một lần rung chuyển kịch liệt.
“Mạc Bắc Vương, mong sao người có thể hài lòng với chuyến đi Trung Nguyên này của người.” Giọng nói đạm mạc và trầm thấp của Bách Lý Kinh Hồng chậm rãi vang lên, trong giọng nói không mang bất kỳ tình cảm gì, nhưng khiến người nghe cảm thấy có một tia ác ý trong đó.
“Đánh cho trẫm!” Hắn ra lệnh một4tiếng, binh sĩ Nam Nhạc trên chiến xa lập tức bắt đầu tiến công!
Bởi vì những chiếc chiến xa kia tuy to lớn nhưng nhẹ nhàng, nên có thể che kín toàn bộ binh sĩ, mà tốc độ di chuyển lại rất nhanh, lại cách kỵ binh Mạc Bắc cũng khá xa, nên khiến cho những người đàn ông Mạc Bắc lỗ mãng này hầu như là không có đất dụng võ. Tầng tầng lới lớp trường thương và mũi tên, các binh sĩ Nam Nhạc vốn bị Đạm Đài Minh Nguyệt bao vây cũng bắt đầu phản kích, trường thương trong tay bọn họ đâm tới đối phương, nếu không với tới người trên ngựa thì bọn họ trực tiếp đâm vào ngựa!
Kỵ binh mà mất ngựa thì những binh lính này tự nhiên cũng mất đi phần lớn chiến lực, nhưng, dù sao thì người Mạc Bắc vẫn là dân tộc vạm vỡ nhất đại lục, mặc dù ngã xuống, mặc dù mất đi ngựa chiến, nhưng bọn hắn vẫn vô cùng dũng mãnh, rút kiếm chiến đấu bốn phía, ra sức mà phản kích!
Nhưng cũng có không ít binh sĩ sau khi rơi xuống ngựa, liền biến thành thịt cá khổ sở nằm trên thớt, mặc cho binh sĩ Nam Nhạc chém giết, căn bản là không tìm được chỗ trống nào để phản kích!
Đạm Đài Minh Nguyệt âm trầm chiến đấu trong chốc lát, rồi rất nhanh hiểu được nếu mình tiếp tục đánh thế này, hôm nay tất nhiên sẽ bị Bách Lý Kinh Hồng vây chết ở đây! Thế là hắn đành trầm giọng hét lớn một tiếng: “Phá vây!”
“Rõ!” Hắn nói xong, các binh sĩ bắt đầu cố gắng tìm nơi đột phá vòng vây, nhưng chiến xa trận nào có dễ bị công phá như thế, mặc kệ bọn hắn đột phá từ chỗ nào, chiến xa trận này đều bọc lót vô cùng tốt, căn bản là không có khả năng đột phá! Chiến đấu càng ngày càng kịch liệt, tình hình bọn hắn càng ngày càng bất lợi!
Cuối cùng, có binh sĩ tiến lên nói: “Vương thượng, để chúng ta bọc hậu, một mình ngài đi trước đi!”
Một mình Vương thượng nhân dịp hỗn loạn mà rời đi, vẫn rất có khả năng thoát được!
Nhưng, các binh sĩ tinh nhuệ nhất trong tay hắn đều ở đây, Đạm Đài Minh Nguyệt sao chịu đi cho được? Khuôn mặt hắn lạnh lùng, lớn tiếng nói: “Đánh cho trẫm, nhất định phải giết ra một con đường máu!”
“Rõ!” Dưới sự đồng tâm hiệp lực của mọi người, tự nhiên là chiến hỏa lại bốc lên hừng hực.
Hai đóa hoa nở, mỗi cành một đóa.
Hoàng Phủ Hoài Hàn che đầu vai của mình, ở đó có một lỗ nhỏ đen như mực, máu không ngừng chảy qua kẽ tay hắn, mà trên cánh tay phải của hắn cũng có một cái lỗ giống như thế. Khuôn mặt tuấn dật vô song căng cứng, vội vàng rút lui về phía Bắc.
Mấy tên Đại Tướng quân bên cạnh hắn đều vô cùng lo lắng nhìn hắn, hiện nay không ở nơi an toàn, tự nhiên không thể hạ trại để quân y thăm khám, không biết Hoàng thượng có thể chịu đựng được không! “Hoàng thượng, ngài cố gắng một chút, chúng ta rất nhanh sẽ đi ra ngoài quốc cảnh Nam Nhạc!” Lão Tướng quân Nam Cung nói.
Hoàng Phủ Hoài Hàn lạnh lùng nói: “Yên tâm, vết thương nhỏ này còn chưa lấy được mạng trẫm!”
Chỉ là vết thương kia vì sao lại đau hơn nhiều so với bị trúng tên thể này, cứ như là toàn bộ bả vai đều bị xuyên thủng!
Chạy thêm được vài dặm, ánh mắt Hoàng Phủ Hoài Hàn chăm chú thấy cách đó không xa có vết bánh xe, nhớ tới vài ngày trước trinh sát báo cáo Bách Lý Kinh Hồng chiêu mộ thợ mộc, nhưng không biết để làm gì, trong lòng hắn lập tức cảm thấy không đúng!
Các tướng quân dưới tay hắn trông thấy hắn dừng lại liền hỏi: “Hoàng thượng, có chuyện gì vậy?” “Xem xem vết bánh xe này đi đâu?” Giọng nói lạnh như băng mang theo một cỗ hơi lạnh thấu xương vang lên!
Lão tướng quân Nam Cung nhìn chốc lát rồi nói: “Có vẻ như là đi về phía Tây chúng ta!” Nói xong, thần sắc lão tướng quân Nam Cung cũng có chút ngưng trọng! Phía Tây, không phải là nơi Mạc Bắc Vương bố trí mai phục vây giết Bách Lý Kinh Hồng sao?
Vết bánh xe này nhìn không có gì đặc biệt, có lẽ chỉ là thương đội qua đường mà thôi, thế nên hắn nói: “Hoàng thượng hoài nghi Nam Nhạc đã nghiên cứu ra được vũ khí để đối phó chúng ta sao? Nhưng nếu từ Lịch Dương đi thẳng đến nơi Mạc Bắc Vương phục kích, không phải là gần hơn sao, cần gì phải đi vòng xa thế này?”
Câu này của hắn vừa dứt, đã nhắc nhở Hoàng Phủ Hoài Hàn, thế là, trong chớp mắt sau đó, hắn hầu như đã xác định chuyện này tất nhiên có vấn đề: Khó trách, khó trách khi hắn chạy đi, vẫn cảm thấy có gì đó không thích hợp, Nam Cung Cấm có lẽ sẽ mắc lừa, đuổi theo hắn, nhưng sao Bách Lý Kinh Hồng cũng không cần thận như thế, không nói hai lời lập tức đuổi theo ra ngoài! Nhìn vết bánh xe này, rõ ràng là chỉ mới đi qua, nói cách khác nếu như đây là người của Bách Lý Kinh Hồng, cũng coi như là trước đây không lâu đi bố trí mai phục. Như thế nếu đi thẳng từ Lịch Dương, sẽ bị bọn hắn phát hiện, mà đi từ cửa Nam ra, vòng qua Thanh Tùng Lĩnh, thế sẽ khác nhau rất lớn!
Mà nơi đó, chính là Thanh Tùng Lĩnh!
Nghĩ thông suốt điểm này, Hoàng Phủ Hoài Hàn nói: “Hoàng Phủ Kình Thương, suất lĩnh năm vạn đại quân gấp rút tiếp viên Mạc Bắc Vương, nhất định phải giúp hắn phá vây!” “Mạt tướng lĩnh mệnh!” Hoàng Phủ Kình Thương đáp lời, sau đó mau chóng dẫn binh mã đi tới nơi Đạm Đài Minh Nguyệt bị vây.
Trông thấy một chi kỵ binh cường hãn nhất của Mạc Bắc, đã hao tổn một nửa trong tay Bách Lý Kinh Hồng, hơn nữa còn có khả năng toàn quân bị diệt, tâm trạng của Đạm Đài Minh Nguyệt càng ngày càng nặng trĩu.
“Vút!” một tiếng, một mũi tên bắn về phía hắn, hắn vội nghiêng đầu mới có thể suýt soát nó được một kích này.
Nhưng, mũi tên kia phá vỡ trời cao, lại bắn về phía trước. “Kẽo kẹt!” một tiếng, cột vương kỳ phấp phới của Mạc Bắc kia, cứ như thế mà đứt gãy! Sau đó, cờ xí màu đen xa hoa mà liều lĩnh kia rơi xuống đất, thỉnh thoảng lại có binh sĩ dẫm phải!
Khuôn mặt Đạm Đài Minh Nguyệt dưới lớp mặt nạ mười phần khó coi, đen sì như nhuộm dầu! Trên chiến trường, vương kỳ ngã xuống và mũ giáp chủ soái rơi xuống, đều là biểu hiện bại trận! Mà còn là bại đến cực hạn! Hắn thừa nhận trận này hắn đã thua, nhưng vương kỳ bị người ta dẫm dưới chân, vũ nhục to lớn như thế, mười mấy năm cầm binh đánh giặc hắn chưa bao giờ phải chịu!
Cách đó không xa, đôi tay thon dài và trắng nõn như ngọc, cầm mũi tên ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, như là thiên địa vạn vật đều tập trung lên người hắn, mặt trời trên cao lặn xuống, cũng không cách nào ngăn cản được vẻ đẹp của hắn. Dung mạo người kia đạm mạc, cây cung trống rỗng khung nói cho Đạm Đài Minh Nguyệt biết, mũi tên vừa xong kia, chính là kiệt tác của hắn. Nhưng, chính dung mạo đạm mạc như thế, lại khiến cho người ta nhìn ra được vẻ kiêu ngạo không nói nên lời của hắn, kiêu ngạo đứng ở trên cao nhìn xuống mọi người phía dưới. Không sai, chính là kiêu ngạo!
Hắn tựa như là vương giả thiên hạ, đứng từ trên đỉnh của vạn vật nhìn xuống thiên hạ!
Biết là đối phương cố ý gây nên, ý định vũ nhục mình, sắc mặt Đạm Đài Minh Nguyệt tự nhiên lại càng đen hơn! Ngay lúc này, một loạt tiếng vó ngựa truyền đến, tất cả mọi người nhìn thấy viện quân đang lao cút tới cách đó không xa, lọt vào trong tầm mắt, chính là quân kỳ Đông Lăng!
Sau khi bọn hắn tới, liền triển khai đánh giết mãnh liệt ở vòng ngoài! Nhưng trong lòng Hoàng Phủ Kinh Thương hiểu rõ, mục đích bọn hắn hiện nay là cứu kỵ binh Mạc Bắc thoát vậy, không phải tham chiến ở đây, nếu như đánh nhau chân chính, bọn hắn liên hợp lại cũng chưa chắc có thể thắng được đối phương! Thế là, hắn cố gắng giết ra một con đường máu, còn quân Mạc Bắc cũng điên cuồng xuất kích, muốn phá vỡ trùng vây!
Trong ngoài giáp công, tự nhiên thế không thể đỡ! Cuối cùng, bọn hắn giết được ra một con đường máu, phá vỡ trùng vây, hai quân nhanh chóng đuổi theo! Uất Trì Thành tiến lên xin lệnh: “Hoàng thượng, thần nguyện xuất quân, giết chết bọn hắn!” “Giặc cùng đường chớ đuổi.” Năm chữ, phun ra đều đều, còn đôi mắt đẹp như ánh trăng lại nhìn lá vương kỳ đang nằm trên mặt đất.
Nếu nói một lần thất bại duy nhất trong cả đời Mạc Bắc Vương Đạm Đài Minh Nguyệt, thì chẳng phải cũng chính là nơi này sao? Vương kỳ gãy rụng, mười vạn thiết kỵ bị diệt, trận này quả thật là có lời.
Mà ngày lúc này, Vàng bỗng nhiên chạy từ phía sau tới, lập tức nhảy lên người Bách Lý Kinh Hồng, lại cọ cọ vào người Nam Cung Cẩm. Tên này, lại đột nhiên nhảy lên như thế, dọa cho hai con ngựa sợ hãi, giơ móng lên, suýt nữa hất ngã người ngồi trên lưng xuống!
Tên này, hoàn toàn không hề tự giác mình là sói chút nào, cư xử y như một con khỉ vậy.
Bách Lý Kinh Hồng vẫn còn đỡ một chút, vốn kỹ thuật cưỡi ngựa của hắn kinh người, còn có nội lực khống chế ngựa, cho nên không có chuyện gì. Nhưng Nam Cung Cẩm lại bất đắc dĩ phải nhảy khỏi lưng ngựa, mặc cho Vàng cọ vào người nàng, cưng chiều sờ vào đầu nó, cười hì hì nói: “Không ngờ ngươi lại có bản lĩnh lớn như vậy, lần này đúng là nhờ có ngươi!” Vàng nghe thể, như là rất không hài lòng vì bị xem thường, đôi mắt xanh long lanh nhìn Nam Cung Cẩm hồi lâu, rồi bỗng nhiên quay đầu, chổng mông vào Nam Cung Cấm, còn phe phẩy cái đuôi to, không hề ngượng ngùng phơi lỗ đít của nó trước mặt nàng! Nam Cung Cẩm bị con sói này chọc cho cười ha ha, còn Bách Lý Kinh Hồng thì chỉ cười không nói gì.
Nam Nhạc, tháng bảy năm năm trăm bảy mươi hai.
Liên quân Đông Lăng và Mạc Bắc tiến đánh Nam Nhạc, cuối cùng, Đông Lăng Hoàng Phủ Hoài Hàn bị thương bại lui. Còn Mạc Bắc Vương bố trí mai phục giết Nam Nhạc Hoàng, lại bị phản kích, hai mươi vạn tinh nhuệ bị hao tổn một nửa trong trận chiến Lịch Dương. Trong vương trướng của Hoàng Phủ Hoài Hàn hiện nay quân y tới lui không ngừng, không chỉ là vì để vương bị thương, mà vết thương bị nhiễm trùng, sốt cao không hạ!
Đạm Đài Minh Nguyệt chịu ân huệ lớn như thể của Hoàng Phủ Hoài Hàn, nên quan hệ hai nước tự nhiên càng chặt chẽ hơn. Giờ phút này, hắn cũng đang ở trong vương trướng của Hoàng Phủ Hoài Hàn! Khuôn mặt tuấn dật vô song của người kia đỏ bừng vì sốt cao, trong lúc mê sảng vẫn nghiến răng nghiến lợi: Nam Cung Cấm, không giết ngươi, Hoàng Phủ Hoài Hàn ta thề không làm người!”
Lông mày Đạm Đài Minh Nguyệt giật một phát, bỗng cảm thấy không biết nên nói gì. Xem ra độ nguy hiểm của Nam Cung Cẩm trong suy nghĩ của Hoàng Phủ Hoài Hàn đã vượt qua Bách Lý Kinh Hồng rất nhiều. Chẳng thế mà dù người này mê sảng vì sốt còn muốn giết nàng! Một lúc sau, quân y cuối cùng cũng khống chế được bệnh tình của Hoàng Phủ Hoài Hàn, hắn vuốt mồ hôi trán rồi nói: “Mạc Bắc Vương, bệnh tình của Hoàng thượng đã ổn định, lão thần đi xuống trước!”
Quân y vừa nói xong thì chân lảo đảo suýt ngã, bọn hắn đã không ngủ không nghỉ mấy ngày để chăm sóc Hoàng thượng.
Đạm Đài Minh Nguyệt gật đầu, sau khi bọn hắn lui ra, trong vương trường chỉ còn lại Hoàng Phủ Hoài Hàn hôn mê bất tỉnh, Đạm Đài Minh Nguyệt và binh sĩ canh gác bốn phía, bọn hắn cầm trường kích trong tay, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, không nói một lời.
Đạm Đài Minh Nguyệt lại gần nhìn vết thương của Hoàng Phủ Hoài Hàn một chút mà mặt mày nóng ran, trong lòng cũng là đầy vẻ hậm hực! Cho dù biết thắng bại là chuyện thường của nhà binh, nhưng có đến mười vạn dũng sĩ Mạc Bắc chết đi như thế, trong lòng hắn như có ngọn lửa to lớn đang thiêu đốt mãnh liệt, hắn tức giận đến phát điện! Còn chuyện Nam Cung Cẩm nói trong bọn hắn có nội gián, cũng khiến hắn vô cùng hoài nghi, thậm chí có chút ăn không ngon ngủ không yên, nhưng, người dưới tay hắn, lại không có dấu hiệu gì khác thường! Như thế thì sao Bách Lý Kinh Hồng lại biết mình sẽ bố trí mai phục ở nơi đó? Vấn đề này, khiến hắn không thể hiểu nổi.
Ngay lúc hắn đang hậm hực, Hoàng Phủ Hoài Hàn hôn mê bỗng nhiên nắm lấy tay hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nam Cung Cẩm, người nghe cho trẫm! Cuối cùng sẽ có một ngày, thiết kỵ của trẫm sẽ san bằng Nam Nhạc, đến lúc đó, người đừng nghĩ sẽ chạy thoát khỏi tay của trẫm!” Câu này của hắn khiến cho Đạm Đài Minh Nguyệt sửng sốt! Đầu tiên là Mộ Dung Thiên Thu có biểu hiện khác thường với cô gái kia, giờ đến Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng như vậy, nhìn bộ dạng này, sự phụ nói quả không sai, Nam Cung Cấm kia, quả nhiên là biển số trong cuộc chiến thiên hạ này! Lập tức, hắn cũng chú ý tới tay mình đang bị Hoàng Phủ Hoài Hàn nắm lấy, sau đầu xẹt qua một vạch đen, muốn rút tay mình ra, nhưng rút mấy lần đều không được! Thế nên khóe miệng hắn bắt đầu run rẩy!
Hắn nói: “Đông Lăng Hoàng, người buông tay trẫm ra trước đã!” Tiên lễ hậu binh, mặc dù đối phương hôn mê, sẽ không nghe được hắn, nhưng dù sao thì trước tiên hắn cũng nên nói vài câu, rồi mới cứng rắn được không phải sao?
“Trẫm không buông! Ngươi cho rằng trẫm sẽ thả ngươi đi giống như khi ở Đông Lăng sao? Ngươi si tâm vọng tưởng!” Hoàng Phủ Hoài Hàn thần trí không rõ nói.
Binh sĩ Đông Lăng canh gác tại vương trường đều không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, mặc dù bọn hắn biết rõ Hoàng thượng nhận nhầm người, nhưng hai tên đàn ông cứ thế mà nắm tay nhau, nhìn cũng thật là kỳ quái!
Ngay lúc này, “Ầm!” một tiếng vang lên, chậu nước mấy người hầu bê tới hầu hạ Hoàng Phủ Hoài Hàn rơi xuống đất! Bọn hắn vừa nghe thấy cái gì, Mạc Bắc Hoàng muốn Hoàng thượng buông ra, Hoàng thượng lại nói đối phương si tâm vọng tưởng sao?! Chuyện này... Nghĩ thế, bọn hắn đều không hẹn mà cùng nuốt một ngụm nước bọt!
Lúc trước trên chiến trường, Hoàng hậu Nam Nhạc nói những lời kia, giờ thêm một màn này, chuyện này... Bọn hắn có phải đã phát hiện ra chuyện gì không nên bị phát hiện ra hay không? Trời ơi, bọn hắn sẽ không bị giết người diệt khẩu chứ?
Trông thấy vẻ mặt của bọn hắn, sắc mặt Đạm Đài Minh Nguyệt trong nháy mắt đen thui, hắn biết rõ mình bị hiểu lầm! Nhưng người ta đều không nói gì, nên bây giờ hắn cũng không tiện chủ động giải thích, nếu không sẽ bị coi là giấu đầu lòi đuôi! Thế là, hắn chỉ có thể đè nén cảm giác muốn nôn ra máu, rút tay mình ra ngoài.
Cũng ngay lúc này, một cô gái thanh tú xông vào từ bên ngoài như một cơn gió, sắc mặt cô ta tái xanh! Hiển nhiên mấy lời vừa rồi cô ta cũng nghe thấy! Cô ta nghiến răng nghiến lợi nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn đang hôn mê, không thể nhịn được mà mắng ta một tiếng: “Đông Lăng Hoàng thật đúng là vô sỉ tới cùng cực!”
Cô ta vừa nói xong, binh sĩ Đông Lăng bên cạnh đều lộ ra vẻ không vui! Còn thoáng có vẻ thù địch, Hoàng thượng của bọn hắn sao có thể bị một cô gái tùy tiện làm nhục chứ?! Mặc dù Hoàng thượng của bọn hắn thường xuyên bị Hoàng hậu Nam Nhạc hạ nhục, nhưng dù sao đối phương cũng ở trong quân doanh Nam Nhạc, bọn hắn có tức giận cũng chỉ có thể nhẫn nhịn không phát tác, nhưng cô gái này đang ở trong vương trướng Đông Lăng mà nói lời như thế, đây là khinh Đông Lăng bọn hắn không có ai hay sao?
Đạm Đài Minh Nguyệt vừa nhìn thấy cô ta, đã cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra! Cô gái này lần trước trên chiến trường, mặc dù tức giận với mình, nhưng không nói gì với cha của cô ta, đối với mình vẫn có mấy phần tình nghĩa, thế nhưng tin tức này lại không hiểu vì sao, mà nhanh chóng truyền tới tại thủ lĩnh bộ lạc Kiêu Kỵ, còn thủ lĩnh bộ lạc Kiêu Kỵ ở bên ngoài bị đồn như là một món đồ chơi đần độn bị mình đùa giỡn, cho nên gần đây đối phương muốn tìm mình nói chuyện!
Bây giờ, nàng vừa đi vào đã nói ra những lời này, hắn cũng rất nhạy cảm cảm thấy không khí căng thẳng xung quanh, biết rõ nếu như to chuyện sẽ khiến hai quân bất hòa, càng sẽ tạo cơ hội cho tên đàn ông Nam Nhạc âm hiểm và xấu bụng kia tận dụng cơ hội, hắn cũng không muốn tiếp tục phát sinh chuyện như là liên minh Tây Võ với Mạc Bắc bị đổ vỡ! Thế là hắn không vui nói với Hách Liên Đình Vũ: “Đình Vũ, ngươi nói năng cho cẩn thận!”
Lần này, Hách Liên Đình Vũ càng thêm tức giận, vừa rồi Minh Nguyệt ca ca nói Đông Lăng Hoàng buông tay ra, trong lòng nàng còn thấy vui mừng, không ngờ nhanh như thể đối phương đã chuyển thành thái độ nói giúp Hoàng Phủ Hoài Hàn! Cô ta nặng nề rút tay hắn ra, nhưng Hoàng Phủ Hoài Hàn nắm quá chặt, căn bản là cô ta kéo không ta, trong đầu còn đang quanh quẩn thái độ không tốt kia của Đạm Đài Minh Nguyệt, trong nháy mắt mắt cô ta đã đỏ lên: “Minh Nguyệt ca ca, người còn chưa rút tay ra sao, hay là người muốn được hắn nắm tay mãi như thế!”
Gương mặt Đạm Đài Minh Nguyệt bên dưới mặt nạ đen thui, nhìn những ánh mắt mập mờ bốn phương tám hướng xung quanh! Hắn không lo có làm Hoàng Phủ Hoài Hàn bị thương nữa hay không, dùng sức giãy giụa cánh tay, sau đó bắn nội lực ra, liền rút tây mình từ trong tay Hoàng Phủ Hoài Hàn về, hắn nhìn Hách Liên Đình Vũ một chút rồi quay người đi! Hắn thật sự tức giận, vương hậu tương lai này, thật chỉ giỏi gây phiền hà cho hắn!
Nhưng binh sĩ Đông Lăng cũng không biết Đạm Đài Minh Nguyệt có oán khí với Hách Liên Đình Vũ! Bọn hắn càng không có khả năng biết chuyện nội bộ của Mạc Bắc, thể là một màn này, đối với những binh sĩ Đông Lăng đang canh gác kia nhìn thấy, chính là Mạc Bắc Vương như tình mật ý với Hoàng thượng của bọn hắn, kết quả là bị vương hậu tương lai của Mạc Bắc phát hiện, cho nên tâm trạng hắn vô cùng không tốt mà quay người rời đi! Những người đang đóng bên trong doanh trướng nhìn dáng vẻ của Đạm Đài Minh Nguyệt, cũng bắt đầu hoài nghi... Mạc Bắc Vương thầm mến Hoàng thượng bọn hắn sao? Thế nhưng bọn hắn đều là đàn ông mà! Nhưng nghĩ lại một chút, Tây Võ Hoàng là người đồng tính, có lẽ... Thế là, bọn hắn không hẹn mà cùng nuốt một chút nước bọt, rất sợ hãi, bởi vì bọn hắn biết một bí mật trong đại!
Thể là, bọn hắn quyết định với nhau, nếu nói chuyện này ra, Hoàng thượng tỉnh lại mà biết, bọn hắn nhất định phải chết, cho nên ngàn vạn lần không thể nói ra.
Nhưng cuối cùng có một ngày, có người không kiềm chế được mồm miệng bản thân, nói với người bên cạnh mình, ta nói cho ngươi một bí mật, ngươi đừng nói cho người khác. Sau đó, người biết bí mật này, cũng không khống chế được mồm miệng, dùng cách giống như trước nói với bằng hữu của mình. Cuối cùng chuyện này trở thành một bí mật công khai!
Cuối cùng, những ngày sau, lời đồn đại bay lên...
Hách Liên Đình Vũ thấy Đạm Đài Minh Nguyệt đi, cũng biết chuyện hắn tức giận nhất là chuyện cha mình, nên cô ta đuối sát theo nói: “Minh Nguyệt ca ca, ngươi phải tin ta, ta không nói gì với cha hết!”
“Ta biết!” Trong giọng nói phong lưu hoa lệ của hắn có chút bất đắc dĩ, đi được vài bước, hắn lại nghe thấy “Bịch!” một tiếng, rõ ràng là cô gái kia ngã, hắn vốn định quay đầu đi thẳng, nhưng nhớ tới dù sao đổi phương cũng là hôn thê của mình, thế nên hắn dừng chân lại.
Hách Liên Đình Vũ thấy hắn dừng lại, trong lòng vui mừng, nhảy đến trước mặt hắn nói: “Minh Nguyệt ca ca, người tin tưởng ta không?”
“Ừm! Ta tin tưởng người nhưng ngươi không tin ta, nên mới trúng kế châm ngòi ly gián của cô ta!” Nói những lời này với người có thể là cháu mình, cũng cần dũng khí to lớn. Ví dụ như trong lòng Đạm Đài Minh Nguyệt lúc này cũng đổ mồ hôi như mưa vậy!
Hách Liên Đình Vũ nhíu mày, nghĩ tới chuyện Đông Lăng Hoàng có ý với Minh Nguyệt ca ca, mà Minh Nguyệt ca ca lại tránh né đối phương, không phải lúc đó mình nghe thấy một câu “Ngươi buông trẫm ra trước đã” đó sao? Cho nên hắn là Minh Nguyệt ca ca không có ý gì với Đông Lăng Hoàng kia cả! Mà cô gái kia, nói như là hai người bọn họ đúng là như thế, không lâu sau lại kéo cả cha mình vào. Hách Liên Đình Vũ chỉ là đơn thuần, cũng không phải ngu ngốc, cũng có khả năng tư duy logic nhất định! Cho nên cô ta phản ứng lại rất nhanh, mặt lộ vẻ phẫn hận! Cô gái đáng chết này, dám lừa gạt mình! Bỗng nhiên trong đầu cô ta lóe lên ý nghĩ gì đó...
Bình luận facebook